Sủng Thê Như Lệnh - Chương 123

☆, Thế tử vừa mới về liền bị lão bà đánh đến đáng thương!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chính là thời tiết mùa đông lạnh, tuyết lớn bay lả tả, trong chăn nhét vào cái bình nước nóng, sưởi đến ấm áp, người đang lúc ngủ rất thoải mái, cho dù là ai mà bị một đống băng quấy rầy tỉnh lại cũng sẽ khó chịu.

 

Sau khi theo bản năng đập tới một quyền, A Uyển liền bị tiếng hít hơi làm cho kinh ngạc, tay của mình cũng cảm thấy có chút đau, giống như đập phải một vật cứng rắn, sau đó lúc tay tiếp xúc đến không khí lạnh cũng bị cóng đến phát run, rốt cuộc thanh tỉnh.

 

Tỉnh táo thì, nhìn thấy bóng đen trước giường, suýt chút nữa bị dọa đến thét chói tai.

 

-“A Uyển, là ta….. ta đã trở về…..

 

Bóng đen trước giường ồm ồm nói, nghe phảng phất giống như là giọng người bị bóp mũi.

 

Nghe được thanh âm này, A Uyển lại giật mình, rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh. Người trong lòng mình nhớ mong đã trở lại, theo bản năng nhào qua túm chặt hắn, muốn nói cái gì, lại nói không ra lời, cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ ràng dáng dấp của hắn, xem hắn có bị thương gì đó hay không…..

 

Mà thiếu niên khuya khoắt đi trở về vốn là bị nàng đập một quyền trúng sống mũi, thiếu chút nữa nước mắt nam nhi đã bị nàng đập ra, đang bực bội, lúc này thấy nàng nhào tới, trong lòng cũng vui mừng, đang muốn giơ tay ôm nàng, ai biết nàng đột nhiên run lập cập, sau đó lại lui về trong chăn, bọc chăn không cho hắn tới gần người.

 

-“Làm sao mà cả người A Huyên lại lạnh băng vậy? Cũng không làm cho chính mình ấm áp một chút, coi chừng bị bệnh.

 

A Uyển mắng, mấy ngày này, nàng lo lắng hắn ở bên ngoài ăn không ngon mặc không đủ ấm, hoặc là tuyết lớn ngăn cản đường hắn trở về nhà, để cho hắn ở trong ngày đông lạnh lẽo chịu tội! Cũng như sợ hắn ngày nào đó lại đột nhiên trở lại, cho nên ở trong phòng một ngày mười hai canh giờ đều đốt lò sưởi, nước nóng, canh nóng, bình nước nóng các thứ vân vân..… cũng chuẩn bị sẵn để vạn nhất, chỉ là vì để cho hắn trở lại một cái, liền có thể ấm áp.

 

Nghe được nàng mắng, thiếu niên che mũi, buồn buồn nói:

-“Ta muốn gặp nàng…..

 

A Uyển bị hắn nói không còn tức giận, thấy hắn che mũi, nghĩ đến mới vừa rồi giống như chính mình đã đánh người, nhất thời áy náy nói:

-“Thế nào? Lỗ mũi đau à?

 

-“Nàng thật nhẫn tâm, ta mới vừa trở về...

 

-“Ai kêu A Huyên lấy tay lạnh băng tới làm cho ta lạnh? Ta không đạp một cước tới, cũng là bởi vì đang đắp chăn bông quá dầy, nếu như mùa hè chăn mỏng, coi chừng ta đạp ngươi!

 

Vệ Huyên nhất thời bực mình, bất quá là hắn nhớ nàng thôi, muốn sờ sờ nàng, lại bị đánh một quyền nước mắt đều muốn rơi xuống.

 

A Uyển làm lơ ánh mắt u oán của hắn, vén chăn đứng dậy, vừa run run tròng lên y phục dày vừa xuống giường, đi gạt gạt tim đèn trên bàn, nhất thời ánh đèn sáng choang. Sau đó quay đầu liền thấy thiếu niên một thân phong tuyết giống như cái đuôi đi theo nàng, tay che mũi đã buông ra, xem ra lỗ mũi có chút đỏ.

 

A Uyển nhón chân lên, nâng mặt của hắn cẩn thận nhìn một chút, mặc dù lỗ mũi có đỏ một chút, ngược lại không chảy máu mũi, rốt cuộc yên tâm, liền thúc giục hắn ngồi xuống gần lò sưởi để ấm lên, kêu hắn cởi áo khoác dính hoa tuyết ra, hiện nay vào nhà sau nhiệt độ khá cao, hoa tuyết tan chảy làm ướt đẫm.

 

Trong lúc A Uyển vội vàng hầu hạ hắn, trong gian phòng bên ngoài, bọn nha hoàn cũng đã chuẩn bị xong nước nóng rửa mặt.

 

Nam chủ nhân Tùy Phong viện trở về nhà, hơn nữa đỉnh đạc trở lại như vậy, dĩ nhiên nha hoàn gác đêm là bị đánh thức trước tiên, sau đó liền bắt đầu bận túi bụi. Bất quá các nàng đều biết tính tình Vệ Huyên, bên trong không lên tiếng gọi người, cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ, đứng ở trước cửa cách tấm bình phong thông vào nội thất, chờ đợi chủ tử kêu.

 

Chờ bên trong vang lên tiếng kêu, Thanh Nhã mới mang theo một đám nha hoàn bưng đồ đạc rửa mặt cùng trà, nước nóng đi vào.

 

Bị A Uyển lột áo khoác bị ướt, lại nhét ngồi vào bên cạnh lò sưởi, Vệ Huyên rất nhanh liền cảm giác thân thể bị đông cứng có chút cứng ngắc đã ấm lên. Thân thể vừa ấm lên, liền cảm giác đói bụng không chịu được, nhanh chóng uống một hơi cạn sạch trà nóng nha hoàn bưng tới.

 

A Uyển biết thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi chính là thời điểm thân thể phát triển, ăn bao nhiêu cũng không đủ, liền nói với hắn:

-“Trước tiên A Huyên đi tắm đi, sửa sang chính mình lại một chút, chờ tắm xong, lại ăn vài thứ.

 

Dứt lời, lại phân phó Lộ Vân đến phòng bếp nói một tiếng, nói đầu bếp nấu chút mì nước tới.

 

Hiện nay quá muộn, nấu những thứ khác rất phiền toái, chỉ đơn giản nấu chút mì nước, thêm một chút thịt kho trứng cùng dua muối bởi vì A Uyển tham ăn mà đã chuẩn bị tốt trước đó tới.

 

Vệ Huyên ngồi ở chỗ đó, chẳng qua là dùng một đôi mắt xinh đẹp nhìn A Uyển phân phó, ngoan ngoãn khéo léo, giống như khi còn bé vậy, thật là làm người nhìn thấy tâm đều tan chảy, chỉnh chính là cái đại hài tử xinh đẹp lại ngoan ngoãn. Đáng tiếc, khi hắn vừa nói chuyện, nơi nào là cái hài tử ngoan ngoãn gì? Đã là thiếu niên có hiểu tư dâm.

 

-“Nàng giúp ta!” Vệ Huyên lôi tay của A Uyển không buông, dám muốn nàng hầu hạ mình tắm rửa.

 

Xem ở phân thượng hắn vừa mới trở về, hơn nữa sắc mặt cũng không quá tốt, vì vậy A Uyển mềm lòng đáp ứng, vừa đúng cũng có thể xem hắn lần này có bị thương không?

 

Nước nóng đã chuẩn bị xong, rất nhanh liền nói đi phòng bên, hơi nước mờ mịt, đi vào liền cảm giác được cả phòng ẩm ướt.

 

Bọn nha hoàn buông xuống y phục sạch sẽ, liền bị Vệ Huyên nghiêm mặt lạnh lùng đuổi ra ngoài, chờ lúc quay đầu nhìn về phía A Uyển, lại cười híp mắt, tốc độ trở mặt thật là giống như lật sách, hỉ nộ vô thường như vậy.

 

Bất quá, ở A Uyển đi thử nước ấm, lại chuẩn bị xong đồ gội đầu cho hắn, lúc quay lại gọi hắn cởi y phục, hắn ngược lại thẹn thùng trước, nhìn nàng một cái, đỏ mặt chính mình cởi y phục, nào có mặt lạnh tàn nhẫn mới vừa rồi?

 

A Uyển bị hắn làm cho mặt đen lại, không thể nói cho hắn biết kiếp trước chính mình đã thấy nhiều ngực trần rồi. Mấy tấm hình nam nhân, hắn một thanh thiếu niên còn chưa có trưởng thành thân thể vô cùng đơn bạc, cũng không có gì đẹp đẽ, cho nên trong lòng rất thản nhiên, cũng không cảm thấy có cái gì. Chẳng qua là nhìn dáng vẻ hắn xấu hổ, không khỏi cũng có chút lúng túng, thầm mắng hắn nhiều chuyện, nếu xấu hổ, làm gì còn phải không phải nàng giúp hắn không thể.

 

Mặc dù trong lòng có rất nhiều ý tưởng, thế nhưng khi hắn cởi y phục, A Uyển vẫn là nhìn chằm chằm không tha, thấy hắn cởi áo, lộ ra vai cùng lồng ngực trần trụi, lúc không nhìn thấy thêm vết thương mới nào, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ánh mắt đi xuống dưới, phát hiện người này lại có sáu múi cơ bụng rất tiêu chuẩn, nhất thời ánh mắt có chút đăm đăm, thật là muốn sờ một cái.

 

Thật may là, chờ phát hiện trên bụng hắn một vết bầm tím lớn bằng quả đấm rất nhanh dời đi sự chú ý của nàng, vội hỏi:

-“Chỗ này làm sao vậy?

 

Vệ Huyên miễn cố cười nói:

-“Không sao, chỉ là đụng một cái.

 

A Uyển sắc bén hỏi:

-“Làm sao lại đụng?

 

-“Liền, cứ như vậy đụng...

 

Sau đó vội vàng cởi dây lưng quần, phóng khoáng lôi kéo...

 

A Uyển bị hắn làm cho lần nữa không biết nói gì, thật muốn chà xát chết thằng nhãi này, thời điểm không nên xấu hổ thẹn thùng thì xấu hổ giống như một đại cô nương, lúc nên xấu hổ, hắn lại vô cùng phóng khoáng, cho là như vậy là có thể dời đi sự chú ý?

 

Chờ lúc Vệ Huyên nhảy vào thùng nước tắm, A Uyển liền vén tay áo lên, bắt đầu vừa gội đầu cho hắn, vừa hỏi han.

 

Hai người, một người đang hỏi han, một người đang lừa dối, đều rất vội, chờ sau khi tắm xong, trong lòng hai người đều nói thầm, không biết đã hỏi được rồi không? Có lừa dối tốt không?

 

Mặc vào một bộ đồ thường bên trong phòng, Vệ Huyên đem một đầu tóc dài còn chưa khô trở lại phòng ngủ, bọn nha hoàn đã chuẩn bị xong đồ ăn, một tô mì nước thật nóng, cùng đĩa thịt kho và dưa muối, còn có một đĩa rau xanh trộn tạm thời.

 

Nước mì là hầm gà, trong nước thả thêm mấy cọng rau xanh, thái rất tinh tế, xanh đỏ tương giao, một cọng một cọng tản ra ở trên nước mì màu vàng óng, khẩu vị vô cùng mê người. Trên mặt lại thả mấy miếng thịt cùng trứng chiên thái thật mỏng, còn rắc lên hành hương cùng hai cọng ngò, nhìn thấy sẽ khiến cho người rất có khẩu vị.

 

Vệ Huyên nhìn thấy ngạc nhiên hỏi:

-“Đây là sao? Thế nào lại là màu đỏ cùng màu xanh?

 

Với cảm quan nơi này, mì không phải màu vàng sao? Coi như là làm được sợi mì to nhỏ, vậy cũng không là màu xanh cùng màu đỏ.

 

A Uyển nhẹ như mây gió nói:

-“Bất quá bỏ thêm nước rau củ ép mà thôi! không phải A Huyên đói sao? Nhanh lên ăn đi.

 

Không hề đề cập tới trong lúc mình đang làm mèo nghỉ đông, miệng thèm ăn, đã bắt đầu giày vò phòng bếp, vô luận là nha hoàn hay là đầu bếp nấu ăn đều bị nàng chơi đùa sắp nổi nóng.

 

Cũng không biết nàng từ đâu tới lại có nhiều ý nghĩ ly kỳ cổ quái như vậy, sau khi thử qua một chút, đầu bếp cảm thấy giống như mở ra một cánh cửa tới thế giới mới, nhiệt tình nấu ăn dâng cao, ước gì ngày nào đó thế tử phi lại nghĩ ra mấy cái chủ ý kỳ quái tới giày vò bọn họ.

 

Thừa dịp lúc Vệ Huyên dùng bữa, A Uyển đi tới cửa, phân phó Lộ Vân đi nhìn một chút Lộ Bình và mấy thị vệ đi theo Vệ Huyên trở về, cũng bảo phòng bếp làm chút đồ ăn đưa qua.

 

Nghe Vệ Huyên nói, Lộ Vân cùng Lộ Bình là nghĩa huynh muội, ban đầu khi ở Trấn nam hầu phủ, còn từng cùng nhau ăn xin, tình cảm không bình thường. Sau đó xảy ra một ít sự tình, Lộ Vân đi theo lưu dân lưu lạc đến phía bắc, được Lộ Bình nhận ra được, cầu xin Vệ Huyên, mang theo trở về, cẩn thận dạy dỗ qua, sau đó thì trở thành Đại nha hoàn trong Tùy Phong viện.

 

Lộ Vân bản lãnh, lợi hại hơn so với nha hoàn bình thường trong phủ huân quý, sợ rằng ban đầu cũng không phải coi như nha hoàn mà bồi dưỡng. Bất quá A Uyển cũng không muốn truy cứu những thứ này, bởi vì Vệ Huyên nể trọng nàng, A Uyển đối với nàng cũng có mấy phần khách khí.

 

Lộ Vân thấy trong lòng A Uyển lo lắng cho Lộ Bình như vậy, vội vàng cảm kích nói:

-“Đa tạ thế tử phi quan tâm, nô tỳ phải đi xem ngay.

 

Chờ sau khi Vệ Huyên ăn uống no đủ, bên ngoài đã quá canh ba.

 

Vốn là canh giờ này mọi người đang ngủ say, A Uyển bị hắn náo loạn một trận, trong lúc nhất thời cũng là không ngủ được, hai tiểu phu thê liền rút ở trong chăn ngấy —— đương nhiên là Vệ Huyên một mực ngấy, A Uyển chụp hắn, bắt hắn nghỉ ngơi thật tốt, trước tiên để cho quầng xanh nơi đáy mắt tiêu đi rồi lại nói.

 

Cũng không biết có phải hắn đã chạy một đường mà về hay không, màu xanh nơi đáy mắt rất đậm, tinh thần cũng có chút uể oải suy sụp, đoán chừng đã lâu chưa từng được nghỉ ngơi thật tốt.

 

Vệ Huyên ôm nàng, chôn mặt ở cổ nàng, hít sâu một hơi mùi thơm thuộc về nàng, buồn buồn nói:

-“Gần đây trong kinh có chuyện gì?

 

A Uyển liền kể chuyện đã xảy ra trong cung với hắn, còn có lễ cập kê của Mạnh Tự cùng một ít bát quái của mấy gia đình huân quý, từ trong mấy bát quái đó, cũng có thể nhìn thấy nhà nào không ra thể thống gì, nhà nào con cháu đi lên trong tương lai nhất định có tương lai, hơn nữa có chút cũng có thể trở thành một trong những nhược điểm có thể vạch ra sau này.

 

Cho nên nói, coi như là bát quái, có lúc cũng rất hữu dụng, phải xem như thế nào lợi dụng thôi.

 

Vệ Huyên nghe xong sự kiện trong cung, trong lòng cười lạnh, hai cái công chúa ngu xuẩn cắn lẫn nhau hắn sẽ mặc kệ, dù sao đã đến cái trình độ này, không ra thể thống gì, căn bản không cần hắn thu thập. Ngược lại Ngũ hoàng tử, sớm muộn sẽ ra nhảy nhót, ngày nào đó tìm cơ hội, phải hoàn toàn đánh đè hắn xuống mới tốt, còn có Tam hoàng tử…..

 

Nghĩ tới đây, trán Vệ Huyên phát đau.

 

Thật ra thì không phải hắn không muốn thu thập những người đó, mà là đốn cây động rừng, huống chi vị trong Thái cực điện kia cũng không dễ sống chung, ngay cả hắn người đã trải qua hai kiếp, cũng không tiện tùy tiện đấu võ đài với ông ta. Nếu hắn thật dựa vào tâm ý giết chết mấy cái tiện nhân đó, sợ hoàng đế sẽ không dung hắn, mà địa vị Thái tử càng thêm nguy hiểm, không bằng giữ lại bọn họ, tùy Tam hoàng tử với Thái tử đấu võ đài, để cho Thái tử không đến nỗi quá chói mắt.

 

Đây là một thuật cân bằng, vị đế vương kia thích nhất giữ vững sự cân bằng này, vô luận là cân bằng triều đình hay là cân bằng hậu cung.

 

Cho nên, muốn giết chết những người đáng ghét kia rất dễ dàng, không dễ dàng là làm sao làm được thiên y vô phùng, không để cho vị đế vương kia nổi lên nghi ngờ.

 

Mấy năm qua, ánh mắt Vệ Huyên đã không giới hạn ở cái kinh thành nhỏ bé này nữa, theo thời gian từ từ lớn lên, hai kiếp tiếp xúc nhiều chuyện, mấy năm này cũng tìm được rất nhiều dấu vết, rốt cuộc cho hắn biết, kiếp trước A Uyển thảm như vậy, bất quá là tùy vào số mệnh, trở thành một con cờ của cấp trên, qua không khỏi thôi.

 

Cho nên, đám người Tam hoàng tử đã không để cho hắn để ở trong mắt, hắn phải đối phó là —— đế vương!

 

Nghĩ như vậy, hắn từ từ ngủ thiếp đi. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Hôm sau, lúc A Uyển rời giường phát hiện vị trí bên cạnh đã trống không, sờ qua, chỉ còn lại một chút ấm, nghĩ đến Vệ Huyên rời đi đã lâu.

 

A Uyển gọi nha hoàn tới hầu hạ nàng rửa mặt, nghe được bên ngoài tiếng tuyết rơi, liền hỏi:

-“Tuyết có nhỏ không?

 

-“Không có đâu, so với tối hôm qua còn muốn lớn hơn một ít.

Thanh Nhã vừa búi tóc cho nàng vừa nói:

-“Thật may là tối hôm qua thế tử gia đã trở lại, nếu không hôm nay trên đường tuyết lớn hơn, không chừng đường đều phải bị chận, nghe Tạ ma ma và mấy lão nhân nói, tuyết này có thể phải rơi vài ngày đấy!

 

A Uyển cười:

-“Ngươi nói đúng, thật may là hôm qua đã trở lại.

 

Đợi A Uyển xử lý xong chính mình, An ma ma liền tới xin phép nàng, vật thế tử mang về xử trí như thế nào?

 

-“Có cái gì?” A Uyển hỏi.

 

-“Đa số là da, còn có một ít nhân sâm trăm năm, châu báu và vài thứ.

 

Tuy nói là Vệ Huyên đi làm việc, thế nhưng trên danh nghĩa cũng là đi du ngoạn, vì vậy dựa vào tuỳ cơ ứng biến, cũng mang chút lễ vật trở lại cho A Uyển.

 

Chờ lúc thấy được đồ vật Vệ Huyên mang về, A Uyển hít vào một hơi, hoài nghi có phải Vệ Huyên đã chạy đến cái rừng sâu núi thẳm nào hay không, đã giày xéo đám động vật nơi đó.

 

A Uyển lật xem mấy miếng da kia, đều là hoàn hảo, có hai miếng da hổ, một miếng da gấu, da cáo, lông chồn, các thứ khác càng nhiều hơn, hơn nữa tính chất đều cực tốt, nhìn không giống như là mới săn, đoán chừng là mua từ chỗ thương nhân.

 

A Uyển vừa cẩn thận lật nhìn mấy miếng da, vừa suy đoán chắc là lần này Vệ Huyên đi một dãy phương bắc, mua từ trong tay thương nhân nơi đó, chẳng qua không biết hắn đã đi bao xa.

 

Thanh Nhã và Tạ ma ma cùng vài nha hoàn đầy mặt tán thưởng, màu sắc mấy miếng da này tươi đẹp, vào tay mềm mại ấm áp, tiêu chế phải cực tốt, nếu như ở kinh thành, sợ rằng không mua được mặt hàng bực này!

 

A Uyển sức khỏe yếu, vào mùa đông tay chân dễ dàng phát lạnh, mấy miếng da này vừa vặn có thể làm chút đệm giường cùng áo choàng phòng lạnh cho nàng.

 

-“Miếng da gấu này liền làm tấm chăn giường cho thế tử phi đi, đắp rất ấm áp.” Thanh Nhã vui vẻ nói.

 

Sau khi A Uyển xem xong, liền lấy ra hai tấm da hổ, dự định đưa một tấm cho Thụy Vương, một tấm cho Thụy Vương phi, sau đó lại lấy ra một vài tấm da màu sắc tươi đẹp cho tỷ đệ Vệ Ái và Vệ Trác, còn có mấy thứ trân bảo đồ trang sức, cũng chia làm mấy phần đưa cho người.

 

Đang lúc A Uyển tận tâm ý chia đồ, Vệ Ái tới.

 

A Uyển thấy vậy, kêu nàng đến, cười nói:

-“Tối hôm qua Đại ca muội đã trở về, mang theo ít thứ về, muội xem thích gì cứ việc nói.

 

Vệ Ái sợ hết hồn, vội nói:

-“Không được không được, đây là đại ca đưa cho tẩu, muội cũng không cần.

 

A Uyển chọc chọc nàng, nói:

-“Không cần khách khí, nhiều đồ như vậy, chính tẩu cũng không xài hết, muội thích thì cho muội.”

 

Vệ Ái xấu hổ cười, nói:

-“Đại tẩu thật tốt!

 

A Uyển rất thản nhiên đón nhận, tiểu cô nương ngốc nghếch như vậy, nàng sẽ càng tốt….[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Đang lúc A Uyển vui vẻ chia đồ với tiểu cô tử, Vệ Huyên thì ở trong Thái cực điện báo cáo nhiệm vụ lần này của mình với hoàng đế.

 

Sau khi Văn Đức đế nghe xong, chân mày hơi nhíu lại, có chút không vui hỏi:

-“Người phương Bắc thật có lòng xuôi nam xâm lược?

 

Vệ Huyên chỉ nói:

-“Có chút dấu vết, những thứ khác chất nhi vẫn chưa thể xác định, phải thăm dò thêm mấy lần mới được.

 

Trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã cực kỳ khẳng định đám man tử thảo nguyên phương bắc đó sớm muộn phải có động tác, tại thời gian hai năm này.

 

Đại Hạ này hơn hai mươi năm qua thái bình thịnh thế, nếu như chiến sự nổi lên, sợ rằng người trong triều đình trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận, đến lúc đó rối loạn một đống, biên cảnh lâm nguy. Nếu như triều đình trong lúc nhất thời không phòng bị, không biết bao nhiêu người sẽ chết dưới thiết kỵ người phương bắc, máu chảy thành sông. Đến lúc đó, bộ lạc Nam Di thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của, xâm lược quấy nhiễu phía nam, thậm chí một dãy duyên hải đông nam, cướp biển liên tiếp lên bờ cướp bóc, ngay cả Trấn Bắc hầu phủ nhiều thế hệ trấn giữ ở vùng duyên hải phía nam cũng gặp tai vạ, Trấn Bắc hầu chết thảm ở trong tay cướp biển...

 

Văn Đức đế khoát khoát tay, trước hết để cho hắn rời đi, chính ông cầm tin tức Vệ Huyên mang về tinh tế xem xét.

 

Vệ Huyên rũ mắt, thi lễ một cái liền cáo lui.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 10/03/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts