Sủng Thê Như Lệnh - Chương 124

☆, Nhi tử lưu manh này lại không nể mặt mũi như vậy!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Mãi đến tận buổi trưa Vệ Huyên mới từ trong cung đi ra, sau đó giống như một trượng phu tốt, cự tuyệt Vinh Vương cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu mời đi uống rượu, trực tiếp trở về phủ.

 

Vinh Vương cùng một đám hoàn khố đệ tử bị hắn cự tuyệt, thật sự có chút trợn tròn mắt.

 

Một tên hoàn khố công tử nói:

-“Từ khi nào thì vị thế tử gia này lại lưu luyến gia đình như vậy? Trước kia đều thấy hắn phải đảo mấy vòng ở bên ngoài mới chịu trở về nhà, chẳng lẽ là lần này hiếm khi được Thụy Vương bắt đi làm việc, ở bên ngoài ăn đau khổ, đặc biệt tưởng niệm ấm áp gia đình?

 

-“Ta ngược lại hoài nghi lần này rốt cuộc hắn đã đi nơi nào, cái ngày tuyết lớn như vậy, cũng đủ để hắn chịu khổ! Không biết hắn một kiều quý công tử, làm sao mà chịu được. Thụy Vương cũng thật là lòng dạ độc ác...

 

-“Các ngươi biết cái gì?

Vinh Vương trực tiếp một tay heo vỗ lên cái ót người đang nói chuyện,

-“Hắn là mới thành thân, sau đó trong nhà có thế tử phi, dĩ nhiên là không thể cùng chúng ta những người độc thân lang thang ở bên ngoài.

 

Vinh Vương tự cho là chỉ ra sự thật, Vệ Huyên người này chính là người khác người không có nhân tính, kể từ tháng tám cưới được cô nương tâm tâm niệm niệm trở về xong, làm sao giống như trước đây hô hào dẫn bằng hữu ra ngoài đi chơi, sau đó nhân cơ hội chơi mệt mỏi, chạy đến phủ công chúa cọ ăn cọ uống, nhân cơ hội ở cùng một chỗ với Thọ An nhiều một chút!

 

Hơn nữa lần này hắn ra ngoài một chuyến, lại vào thời tiết trời đông rét lạnh, khó khăn lắm mới trở lại, dĩ nhiên là trực tiếp về nhà ôm lão bà, lúc tình hình đặc biệt như vậy mà để ý mấy nam nhân thúi bọn họ.

 

Nhưng sau khi hắn nói xong, thì thấy đám hoàn khố đó dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu mà nhìn hắn, nhất thời nổi giận, lại một tay heo đập tới, hỏi:

-“Làm sao vậy?

 

Bị tàn nhẫn đập một cái tên hoàn khố đó trong lòng kêu oan, cũng không dám đánh trả, vẻ mặt đưa đám nói:

-“Điện hạ, có phải ngài đã quên mất hay không? Chúng ta đều đã trưởng thành, không phải còn nhỏ, đã sớm thành thân, chưa thành hôn ở đây cũng chỉ có lão nhân gia ngài cùng Thành tam. Cho nên, lời này của ngài thật là không đúng, ít nhất đám người chúng ta không phải độc thân, đều có gia đình. Bất quá, chúng ta cũng không cảm thấy lão bà trong nhà tốt bao nhiêu mà, tuyệt đối không muốn trở về nhà!

 

Mấy hoàn khố đã thành thân khác rối rít gật đầu, bày tỏ đồng ý, hơn nữa rối rít dò hỏi hắn, đã trưởng thành rồi, khi nào cưới chính phi, linh tinh.

 

Vinh Vương lại duỗi ra tay béo đánh mấy tên hoàn khố chết bầm đang vây quanh hỏi hắn bao giờ thành thân, trên mặt mập mạp lộ ra cười lạnh, nói:

-“Đừng tưởng rằng Bổn vương không biết, các ngươi đây là đổi cách khuyên Bổn vương cưới phi đây? Có phải các ngươi nghe trưởng bối bảo tới khuyên Bổn vương hay không?

 

Mấy tên hoàn khố liếc nhìn nhau, sau đó nhắm mắt gật đầu, cười nói:

-“Điện hạ, cái này cũng không thể trách chúng ta, là Hoàng thượng biết được điện hạ thưởng thức chúng ta, có thể thường xuyên bồi bên cạnh điện hạ, Hoàng thượng liền bảo trưởng bối nói với chúng ta, để cho chúng ta tới khuyên nhủ ngài đấy!.

 

Bọn họ cũng rất oan uổng có được hay không? Vinh Vương không chịu thành thân với bọn họ có quan hệ gì? Chẳng lẽ liền bởi vì bọn họ cùng Vinh Vương là bạn nhậu, thì phải khuyên hắn sao? Hơn nữa bọn họ còn hâm mộ Vinh Vương không cần thành thân bị lão bà trong nhà quản, rất tiêu dao tự tại! Bất quá lời này không thể nói ra, nói sẽ bị lão bà trong nhà phạt quỳ.

 

-“Bọn họ bảo các ngươi tới khuyên, các ngươi liền đáp ứng? Một đám khốn kiếp, uổng Bổn vương bình thường đối đãi các ngươi không tệ, lại đối xử với Bổn vương như vậy!” Vinh Vương lại đuổi theo đánh đám người kia.

 

Không ai dám phản kháng, chỉ đành phải ôm đầu nhảy chuột, để cho hắn đánh đến vui vẻ. Hơn nữa làm một tên béo, chạy một chút cũng sẽ mệt mỏi, cho nên hoàn toàn không có áp lực.

 

Quả nhiên, Vinh Vương chạy một chút liền mệt mỏi, sau đó ngồi ở trên ghế thị vệ đưa tới, gác chân uống trà, khinh thường nói với bọn họ:

-“Báo cho các ngươi biết, sau này Bổn vương muốn kết hôn, Vương phi nhất định phải là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, thế gian không người có thể so, nếu không không lập gia đình!

 

-“Dạ dạ dạ, tương lai Vương phi nương nương nhất định là một cửu thiên tiên nữ hạ phàm, mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, là Vương gia may mắn.” Đám người chân chó rối rít nịnh nọt.

 

Vinh Vương trong lòng thư thái rất nhiều, sau đó dùng cặp mắt bị thịt mỡ che, đã thành một đường thẳng, tà nghễ nhìn bọn họ, hừ lạnh, cười nói:

-“Còn có, đừng tưởng rằng Bổn vương không biết đức hạnh của các ngươi, ở bên ngoài là tên hán tử, ở nhà chính là con giun, không cẩn thận đụng tay nha hoàn đều phải quỳ!

 

Mọi người:

.....

 

Vinh Vương rốt cuộc cảm thấy vui vẻ khi nói ra một miệng lời độc ác, thấy đám người đó khổ bức mà nhìn mình, đứng dậy sửa lại vạt áo một chút, đi tới vỗ vỗ đầu chó bọn họ, híp mắt cười nói:

-“Bất quá các ngươi cũng không cần cảm thấy mất thể diện, Bổn vương chính là nhìn trên phân thượng các ngươi cũng sợ vợ, mới có thể thưởng thức các ngươi, đi theo Bổn vương đùa chơi, tuyệt đối không ăn thua thiệt.

 

Mọi người:

…..

 

Không, bây giờ bọn họ cảm thấy quá thua thiệt, vì sao loại sự tình xấu hổ này hắn lại biết được…..

 

Sau khi đùa giỡn bọn họ xong, Vinh Vương sửa lại y phục trên người một chút, chắp tay sau lưng chậm rãi đi.

 

Đi tới bên ngoài, nhìn thấy đầy trời tuyết rơi, Vinh Vương cười ha hả nói với người đi theo bên cạnh:

-“Tuyết rơi tốt, tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu, thật là một dấu hiệu tốt!

 

Người nọ tự nhiên chỉ có thể theo cười nịnh nọt.

 

Vinh Vương vẫn cười ha hả, nhìn cảnh tuyết rơi, nhớ lại những chuyện Vệ Huyên đã làm, tay béo hung hăng nắm chặt.

 

Ừ, cuộc sống tốt đẹp như thế, hắn cũng phải nổ lực mới được! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Đón gió tuyết, Vệ Huyên trở lại vương phủ.

 

Mới vừa vào cửa, liền thấy phụ thân đứng ở dưới hành lang, trên tóc đen dính chút sương trắng, phảng phất thêm mấy phần già nua, bất quá nhìn kỹ lại, nguyên lai lại là tuyết dừng ở trên tóc thôi.

 

Còn chưa tới bốn mươi Thụy Vương gia vẫn là một nam nhân anh vũ bất phàm.

 

-“Người ở nơi này làm cái gì?

Vệ Huyên vỗ bông tuyết rơi trên bả vai xuống, hếch lên mày nhìn về phía nam nhân đứng ở dưới hành lang bị gió tuyết thổi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó nói với ông:

-“Trời đông giá rét này, tuyết lại lớn, tuổi ngài đã một xấp dầy, phải bảo trọng thân mình, muốn thưởng tuyết, liền trở về trong phòng khách, gọi người mở cửa sổ thủy tinh cho ngài xem, đừng quá tùy hứng.

 

Thụy Vương:

.....

 

Lão tử mới ba mươi lăm tuổi, già chỗ nào? Ngươi tên tiểu tử thúi!

 

Vốn là bởi vì lo lắng mà chờ ở chỗ này, Thụy Vương nghe được lời của nhi tử lưu manh này thiếu chút nữa bị chọc giận sắp nổ tung, cảm thấy tiểu tử thúi này một ngày không chọc mình giận sẽ bị ngứa da, hận đến tay ngứa ngáy muốn đánh hắn —— đáng tiếc nhi tử lưu manh chạy mau, đánh không được.

 

-“Đi với ta tới thư phòng, Bổn vương có lời hỏi ngươi.” Thụy Vương vừa đánh giá hắn trên dưới, vừa nói như thế!

 

Sau khi nói xong, thấy trên mặt hắn lộ vẻ không tình nguyện, thiếu chút nữa nổi giận, cười nói:

-“Ngươi đây là cái biểu tình gì? Chẳng lẽ Bổn vương còn phải mời ngươi hay sao?

 

Vệ Huyên chà chà tay lạnh băng, nói:

-“Bận rộn nửa ngày, ta cũng đã đói bụng, muốn trở về dùng bữa.

 

-“Đi, Bổn vương sẽ kêu người dọn thức ăn ở thư phòng, hai cha con chúng ta cũng đã một khoảng thời gian không dùng bữa với nhau, cùng uống hai ly.” Thụy Vương rất hào phóng nói, cho phép nhi tử lưu manh đi tới chỗ ông ăn một bữa.

 

Vệ Huyên càng không tình nguyện, trước đó hắn đã cho người trở lại nói qua với A Uyển, buổi trưa sẽ về phủ dùng bữa với nàng, lão đầu tử này chạy đến bổng đánh uyên ương* thật là đáng giận hết sức!

 

(Chú thích: Bổng đánh uyên ương là gậy đánh uyên ương, chia lìa lứa đôi đang yêu nhau)

 

Vì vậy, không chút lưu tình cự tuyệt, nói:

-“Không muốn, nhìn mặt của ngài, ta nuốt cơm không trôi!

 

Thấy lão nhân chân mày dựng lên liền sẽ tức giận, thật nhanh nói:

-“Nếu như ngài nghĩ hỏi ta có bị thương hay không, ngài yên tâm đi, không có, ta rất khỏe! Nếu như ngài vì những chuyện khác, vậy thì không cần nói cho ta biết, ta không muốn biết!

 

Thụy Vương bị hắn chận không lời nào để nói, có lòng muốn hỏi một chút hắn lần này đã làm gì, thế nhưng lại bị một câu nói của hắn phá hỏng.

 

Chờ sau khi nhi tử lưu manh rời đi, Thụy Vương đột nhiên nhớ lại nguyên nhân chính mình chận ở chỗ này, trừ nhìn một chút nhi tử lưu manh lần này có bị thương không, còn muốn thương lượng một chút với hắn chuyện trị liệu ẩn tật của hắn. Vì sợ cái nhi tử lưu manh này tự ái, ông cũng tính toán ôn tồn thương lượng với hắn, chỉ cần hắn lộ vẻ không vui, liền đóng cửa lại, sau đó để cho hắn đập thư phòng cho hả giận.

 

Nhưng ai biết, cái nhi tử lưu manh này lại không nể mặt như vậy!

 

Trong lúc Thụy Vương đang tức giận, Vệ Huyên xoay người đi ở trong gió tuyết, sắc mặt cũng âm trầm, che giấu nội tâm phát sinh bạo ngược.

 

Chuyện hắn cần làm sau này, sợ rằng hậu thế khó dung, cho nên cho dù là cha ruột cũng không thể nói, bởi vì Thụy Vương trừ là phụ thân của hắn ra, còn là nhi tử của Thái hậu.

 

Trong lòng hắn đối với chuyện kiếp trước phụ vương hắn đưa hắn đi biên cảnh vẫn canh cánh trong lòng, trong này trừ bởi vì chính mình không có năng lực ra, còn có Thôi Thị xúi giục, cùng với phụ vương yêu thương dung túng hắn. Bởi vì ông quá mức dung túng, ở kiếp trước mới dưỡng hắn trở thành hoàn khố bị người xem thường như vậy, đợi đến lúc chuyện tới trước mắt, cũng không có năng lực xoay trở cục diện, chỉ có thể đi biên cảnh xa xôi bảo vệ tánh mạng.

 

Cho nên, kiếp này hắn phải thay đổi mình, không chỉ có phải nắm giữ lấy vận mệnh của chính mình, còn phải có nhiều quyền thế hơn để khống chế vận mệnh của người khác trong tay, tốt nhất có thể quyết định sách lược của vị chúa tể trong Thái cực điện kia.

 

Cho đến khi tiến vào chính phòng Tùy Phong viện, một luồng khí ấm đập vào mặt, để cho mặt hắn bị gió tuyết lạnh cóng đến có chút cứng ngắc mới nhu hòa một ít.

 

A Uyển đang nằm trên kháng xem thoại bản, để chờ Vệ Huyên trở lại cùng nhau dùng cơm trưa. Ai ngờ chờ lúc Vệ Huyên đi vào, đầu tiên nhìn liền thấy được trên mặt hắn vẻ dữ tợn hung ác còn không kịp thu liễm, phảng phất như bị người nào chọc phải, sau một khắc sẽ phải đại khai sát giới.

 

Tim bỗng run động….

 

Mặc dù trong lòng mơ hồ hiểu như tối hôm qua quấn quýt si mê mình, như một đại nam hài là Vệ Huyên ngụy trang, thế nhưng hắn rất ít sẽ toát ra vẻ dữ tợn ở trước mặt mình như vậy, phảng phất như sợ hù dọa mình chạy vậy. Hiện nay còn không kịp thu liễm, chẳng lẽ là mới vừa rồi có ai chọc tới hắn?

 

Vệ Huyên tự cởi áo khoác da chồn trên người, ngẩng đầu nhìn thấy ai đó ngồi ở trên kháng đắp chăn lông, thiếu nữ lộ ra vẻ nhỏ xinh nhỏ yếu trừng trừng mà nhìn mình, hai tròng mắt bình tĩnh đến có chút hư vô, để cho trong lòng hắn rùng mình, sắc mặt thu lại mấy phần, rất nhanh liền biến thành dáng vẻ bình thường, cười nói với nàng:

-“A Uyển, ta đã trở về, đói không?

 

A Uyển nháy mắt, đang muốn nói chuyện, liền thấy thiếu niên đã sải bước đi tới, luồn tay vào trong chăn lông đắp ở trên người nàng, trực tiếp ôm eo của nàng bế nàng lên giống như đứa trẻ vậy.

 

Bởi vì ở bên trong phòng, đốt địa long không nói, trên người còn bọc chăn lông mềm mại, thật sự là không lạnh, cho nên trên người chỉ mặc vào áo đơn mỏng —— thoải mái như vậy, cho nên khi tay hắn luồn vào, cách vải áo đơn bạc, có thể cảm giác được ngón tay hắn lạnh băng, để cho nàng run lập cập.

 

Vệ Huyên bế cả người nàng cùng với chăn trên giường lên, tại lúc nàng muốn nổi giận, ngước mặt cười nói với nàng:

-“Ta đói, chúng ta dùng bữa thôi, cơm trưa ăn cái gì?

 

A Uyển trừng mắt, từ góc độ của mình nhìn về phía thiếu niên, hướng về phía cái gương mặt xinh đẹp này thật sự là mắng không được, chỉ đành phải không cách nào vỗ vỗ vai của hắn, nói:

-“Thả ta xuống đây đi, chúng ta buổi trưa ăn lẩu.

 

Sau khi Vệ Huyên nghe xong, cả cười nói:

-“Lẩu tốt lắm, bất quá nàng nhìn ta ăn thịt có thể rất muốn mắng ta hay không?

 

-“Đây là dĩ nhiên! Bất quá ta vẫn muốn nhìn!

 

A Uyển lườm hắn một cái, dạ dày nàng không khỏe, không thể ăn quá nhiều thịt tươi, dễ dàng đau bụng khó tiêu, phần lớn chỉ có thể ăn rau cùng một ít thịt đã trải qua nhiều công đoạn tự chế biến, đáng tiếc đã là như vậy, nàng lại thích xem người khác ăn thịt, xem đến nghiện.

 

Cho nên hắn mong đợi nhất là thân thể nàng nhanh nhanh dưỡng tốt lên một chút, sau này có thể ăn một miếng hoặc nữa miếng thịt, không cần kiêng ăn nữa.

 

Vệ Huyên lớn lên cùng nàng, tự nhiên rõ ràng chút bệnh vặt này của nàng, mỗi lần dùng bữa cùng nàng, cũng sẽ thấy nàng cắn răng nghiến lợi với mình, dáng vẻ muốn ăn lại chỉ có thể nhịn. Trước kia trong lòng thương tiếc nàng, liền để cho nàng ăn chút, sau đó phát hiện bụng nàng đau khó chịu, liên tục không tiêu hai ngày, cũng không dám đường đột để cho nàng tùy hứng nữa.

 

Rất nhanh Nha hoàn đã dọn đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong lên, trong lò đốt than ngân sương, trong nồi để nước lẩu, sau đó dọn từng món để ăn lẩu lên, còn có tương đầu bếp pha chế.

 

Ngày mùa đông ăn lẩu là hạnh phúc nhất.

 

Hai tiểu phu thê ngồi ở trước bàn, chờ nha hoàn dọn xong, liền vẫy lui các nàng ra khỏi phòng, cũng không cần các nàng hầu hạ, ăn lẩu phải tự mình động thủ thì mới thú vị.

 

A Uyển ăn rau củ Vệ Huyên tự mình nhúng lẩu, vừa hỏi:

-“Mới vừa rồi làm sao vậy? Tâm tình không tốt à? Người nào khiến cho A Huyên tức giận vậy?

 

Vệ Huyên vội vàng chăm sóc nàng, lười biếng nói:

-“Vừa mới trở về đụng phải phụ vương, phụ vương dám gọi ta tới bồi ông ta ăn cơm, thật sự là đáng trách! Ai muốn bồi cái lão già nát rượu ăn cơm? Phát ngán!

 

Một chút cũng không cho phụ thân mặt mũi.

 

A Uyển phụt một tiếng bật cười, sau đó lấy khăn tay che miệng lại, cười mặt mày cong cong, nói:

-“Lời này của A Huyên thật là bất hiếu, nếu như phụ vương biết, nhất định sẽ tức giận.

 

Vệ Huyên rầm rì một tiếng, căn bản không để ở trong lòng.

 

Nhìn hắn dáng dấp heo chết không sợ bỏng nước sôi, A Uyển cũng rất bất đắc dĩ, người này có thật nhiều khuyết điểm, sẽ ngụy trang ngoan ngoãn sẽ làm ác sẽ tùy hứng sẽ giết người... Nếu không phải là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đối với loại người như vậy nhìn cũng không nhìn một cái, càng khỏi bàn là gả cho hắn.

 

Nhắc nhở mấy câu xong, A Uyển không rảnh càm ràm nữa, bởi vì Vệ Huyên nhanh chóng gắp món ăn nóng cho nàng, trong chén món ăn càng ngày càng nhiều, chỉ đành phải cố gắng ăn ăn.

 

Khẩu vị của nàng không lớn, rất mau liền ăn no đến tám phần liền không chịu ăn nữa, vì vậy đổi lại nhúng thịt cho Vệ Huyên.

 

-“Thật no rồi? Thế nào giống như ăn ít hơn so với trước khi ta đi vậy?

Vệ Huyên cau mày, hỏi:

-“Thái y tới xem mạch nói thế nào?

 

Nói xong, có chút bận tâm thân thể của nàng, tầm mắt không khỏi vòng vo một cái ở chỗ ngực nàng, giống như nơi này không có lớn lên vậy.

 

-“Vẫn khỏe, không có chuyện gì, chính là mùa đông luôn vùi ở trong phòng, không hoạt động, cho nên tiêu hóa không nhiều, tự nhiên ăn không nhiều lắm!

 

A Uyển sợ hắn sẽ giày vò, vội vàng bảo đảm chính mình rất khỏe, nếu không thái y trong Thái Y viện sẽ bị hắn giày vò khóc không ra nước mắt.

 

Mặc dù Vệ Huyên có hoài nghi, bất quá chính mình vừa trở về, còn chưa có hỏi thăm qua A Uyển chuyện trong nhà sau khi mình rời đi, liền gác chuyện đó qua một bên, một lát lại đi tìm hiểu.

 

-“Đúng rồi, lần này A Huyên trở về còn phải đi nữa không?” A Uyển lơ đãng hỏi.

 

Vệ Huyên ngó nàng một cái, cẩn thận đáp:

-“Thời tiết lạnh, đường không dễ đi, cho nên ở trước năm cũng không đi.

 

A Uyển hài lòng gật đầu, lại gắp một khối thịt dê cho hắn.

 

-“Đúng rồi, nếu ta đã trở về, hôm nào tuyết ngừng, chúng ta cùng đi thăm cô dượng đi.” Vệ Huyên lấy lòng nói.

 

A Uyển nhìn hắn, thấy dáng vẻ hắn cẩn thận, không nhịn được buồn cười, nói:

-“Được, biết rồi, nhanh lên một chút ăn đi, lạnh sẽ ăn không ngon.

 

Vệ Huyên lúc này mới thật vui vẻ tiếp tục vùi đầu ăn, thịt A Uyển nhúng lẩu hắn lập tức liền ăn sạch, tốc độ nàng nhúng lẩu căn bản so ra kém tốc độ hắn ăn, quả nhiên thiếu niên đang trổ mã ăn mạnh thật sự là đáng sợ.

 

Bất quá hai tiểu phu thê thân mật cùng nhau ăn cơm, so với để cho một đám nha hoàn vây ở chỗ này nhìn thú vị hơn nhiều, có thể vừa ăn vừa nói chuyện, không cần so đo lễ nghi quy củ, trong lòng hai người đều thích.

 

Dùng xong cơm trưa, A Uyển ở trong phòng vòng vo một hồi cho tiêu cơm, rồi đi nghỉ trưa.

 

Ăn ngon ngủ ngon, thân thể mới khỏe! Vì để sống tự nhiên đến chết, A Uyển hết sức chú ý giờ giấc nghỉ ngơi.

 

Vệ Huyên bò lên giường theo nàng, mặc dù bị A Uyển chê hắn tái mái tay chân quấy nhiễu nàng ngủ, lại kiên quyết không chịu từ bỏ phúc lợi. Cho dù không ăn được, thế nhưng như thế này chậm rãi đào bới ra nơi mẫn cảm trên thân thể nàng, cũng là một niềm vui thú, hơn nữa cũng là vì làm chuẩn bị sau này lúc bọn họ viên phòng.

 

Nhìn thiếu nữ vùi người ở trong chăn ngủ, Vệ Huyên liếm môi, cảm giác cổ họng khô khốc, thân thể cũng hừng hực lửa nóng. Mặc dù biết mình đang chịu tội, thế nhưng vẫn là không nghĩ buông nàng ra, bàn tay ấm áp dò vào trong đệm chăn, từng tấc từng tấc từ trên dò xuống, cuối cùng đặt ở trên ngực của nàng.

 

Quả nhiên giống như không thay đổi qua, quá nhỏ...

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 12/03/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts