Sủng Thê Như Lệnh - Chương 127

☆, Tết đến, tiểu bàn tính của Vệ Châu!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Thụy Vương vào cung một chuyến, không chỉ có bị lão nương đánh, đi tìm hoàng đế ca ca tố khổ, lại tố ra tin tức dị động ở Bắc địa, trong lòng cũng rất khó chịu, vì vậy thừa dịp khoảng thời gian trước năm này, hắn ngày ngày chạy đi trong doanh địa Tây Giao, thao luyện đám binh lính thuộc hạ đến kêu cha gọi mẹ.

 

Nếu không phải hiện tại trong ngoài tất cả bốn phía Đại Hạ đều thái bình, bọn họ đều sẽ cho là phải đánh trận, cho nên vị vương gia này mới sẽ ngoan tâm chà xát mài giũa bọn họ như vậy!

 

Không thể không nói, trong lúc vô tình oán trách, thế nhưng hiện tại còn không có người biết, chưa tới một hai năm vô luận là cảnh nội cảnh ngoại Đại Hạ đều không yên ổn.

 

Đánh giặc là đại sự, không chỉ là phải hao tổn tài hao tổn lực, thậm chí hơi không cẩn thận còn phải dao động căn cơ quốc gia, dĩ nhiên là không ai hy vọng đánh giặc. Đại Hạ đã an ổn hơn mười năm, mọi người cũng đã quen với loại an ổn này, tự nhiên không hy vọng xảy ra chiến sự. Vì vậy, cũng không ai sẽ suy nghĩ loại chuyện này, coi như trong lòng có chút ý nghĩ, cũng phải nhanh dập tắt.

 

Trừ Vệ Huyên.

 

Chỉ vì đây là kiếp trước đích thân trải qua, thậm chí bị vứt tới biên cảnh đi ma luyện một thân bản lãnh, thành tựu một Tu La giết người không chớp mắt trở lại. Cho nên Vệ Huyên đối với chuyện này là hết sức để ý, vả lại trong lòng hắn cũng có một tâm sự khác, lúc đang làm việc cho Văn Đức đế, cũng mượn cái đó để tiện làm việc, trong tối len lén làm chút động tác nhỏ.

 

Giống như hắn giở trò còn có thế tử phi —— A Uyển thường đòi mạng hắn.

 

Động tác nhỏ với A Uyển tạm thời không đề cập tới, ở nơi này bận rộn, trong nháy mắt liền đến hai mươi bảy tháng chạp, trong cung phong bút, nha môn phong ấn, mọi người đều bận rộn chuẩn bị mừng năm mới.

 

Cho nên, Thụy Vương cũng từ trong quân doanh trở về, Vệ Trác cái người bạn nhỏ này cũng không cần ngày ngày đi đến cung Chiêu Dương học.

 

Kể từ bắt đầu tháng chạp, liền rất bận rộn, A Uyển đi theo Thụy Vương phi chuẩn bị lễ mừng năm mới cho các nhà, còn có chuẩn bị mừng năm mới, mặc dù là tay mơ vừa tiếp xúc có chút, bất quá Thụy Vương phi là một người có kiên nhẫn, tay cầm tay dạy, cũng coi là tích được một ít kinh nghiệm, chờ sang năm lúc nàng làm mọi chuyện đều sẽ không hỏi như vậy.

 

-“Ngươi chính mình thân thể yếu đuối, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, những chuyện phải hao phí tinh lực này cũng không cần nghĩ quá nhiều, đỡ phải Huyên Nhi lại nóng nảy với ta.

Thụy Vương phi hiếm khi trêu ghẹo nói,

-“Cuộc sống còn dài, ngươi cũng còn trẻ, không vội.

 

Da mặt A Uyển dầy như mo cau, cảm thấy loại trêu ghẹo này thật sự là một chuyện nhỏ, mỉm cười nhận, nói với Thụy Vương phi:

-“Trận này mẫu phi cũng cực khổ rồi, chờ qua năm, cũng có thể thoải mái một ít.

 

Thụy Vương phi nhận lấy trà nữ nhi tri kỷ đưa tới, hớp một ngụm, thở dài nói:

-“Làm sao có thể thoải mái? Hoàng gia năm mới là nhiều việc nhất, sợ càng bận rộn hơn, đến lúc đó chính ngươi bảo mang thai, nếu như thật sự là không cầm cự nổi, thì nói cùng ta, ta sẽ nói một tiếng với Hoàng hậu nương nương cho ngươi, năm sau mấy cái cung yến kia ngươi không cần cái nào cũng phải đến, đỡ phải phá hư thân thể.

 

Tức phụ của trưởng tử thân thể quá yếu, Thụy Vương phi cũng không muốn khiến cho thân thể nàng suy nhược.

 

A Uyển trong lòng biết bà là có lòng tốt, liền cười đáp lại.

 

Đến đêm ba mươi Tết, Văn Đức đế tổ chức cung yến ở Giao Thái điện, tất cả tôn thất ở kinh phải tiến cung tham gia cung yến.

 

Đây cũng là bữa cơm đoàn viên của hoàng gia.

 

Vừa ra đến trước cửa, Vệ Huyên tự mình cầm một cái áo khoác lông tuyết hồ với đường viền màu đỏ phủ thêm cho A Uyển, màu đỏ nhìn thấy là vui mừng, kéo mũ trùm ở sau lưng lên, cũng có thể chặn lại chút gió lạnh. Hắn rũ mắt, năm ngón tay thon dài linh hoạt cột nút áo choàng cho nàng.

 

Hơn một năm, Vệ Huyên lại cao hơn.

 

A Uyển phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt hắn, nhìn ra lúc này thân Vệ Huyên cao cở chừng một thước tám, so với mấy thiếu niên công tử ở trong kinh thành đều cao hơn một chút, đại khái là bởi vì gien Thụy Vương không tệ, lại thêm hắn từ nhỏ rèn luyện, vóc dáng mới có thể cao đến như vậy, nhìn xa xa, dáng người thon dài, ngọc thụ lâm phong, lúc không nói lời nào, ngược lại có thể hù dọa người một chút, để cho người ta cảm thấy đây là một công tử nhẹ nhàng trọc thế, thế gian hiếm thấy.

 

Chẳng qua là người này vừa nói —— được, đó chính là hỗn thế ma vương, sát tinh hung tàn người người tránh không kịp.

 

Vệ Huyên vừa cột nút áo cho nàng vừa nói sự tình trong cung yến,

-“Loại đồ ăn trong cung yến này, bình thường là từ sớm đã nấu xong, lại trải qua mấy đạo trình tự trước hạn hâm nóng, chờ lúc mang lên bàn, căn bản là lạnh đến không thể ăn, thậm chí có chút còn đọng một tầng dầu mỡ trắng toát, nhìn liền ngán. Ăn vào đồ này sẽ đau dạ dày, thế nhưng cũng phải làm dáng một chút, mọi người đều hiểu ý nếm một chút, sẽ không ăn! Cho nên, lúc nàng ở trong Phượng Nghi cung, ăn thêm hai khối điểm tâm lót dạ, chờ sau khi cung yến kết thúc, trở về bảo phòng bếp làm chút mỳ nước nóng...

 

A Uyển nghiêm túc nghe, gật đầu một cái, để cho hắn không cần phải lo lắng.

 

Đến trong cung, A Uyển cùng Vệ Ái liền đi theo Thụy Vương phi đi Phượng Nghi cung thỉnh an chúc tết hoàng hậu, Thụy Vương là dẫn hai đứa con trai đi chúc Tết hoàng đế.

 

Trong Phượng Nghi cung, trừ thái tử phi cùng các cung phi ra, cũng tới rất nhiều nữ quyến tôn thất, mọi người vô cùng náo nhiệt ngồi chung một chỗ nói chuyện nhà hoặc trò chuyện chút xiêm áo đồ trang sức các thứ, nhìn bầu không khí đúng là an lành.

 

Sau khi thỉnh an hoàng hậu xong, Thụy Vương phi liền ngồi vào vị trí đầu phía dưới hoàng hậu, cùng người chung quanh hàn huyên.

 

A Uyển ngồi ở vị trí đầu phía dưới Thụy Vương phi nghe đám nữ nhân này nói chuyện phiếm, giương mắt nhìn hướng chánh điện, phát hiện trừ công chúa Thanh Ninh và Nhị công chúa đã xuất giá, mấy công chúa còn sót lại đều ở đây, Tam công chúa mặt âm trầm mắt lạnh ngồi ở bên cạnh, phảng phất giống như toàn bộ thế giới thiếu nàng mấy triệu lượng bạc, lúc nhìn thấy A Uyển, còn trợn mắt nhìn mấy lần.

 

Tứ công chúa ngồi bên cạnh Tam công chúa, lúc trước một cơn bệnh nặng, để cho nàng thanh tĩnh gượng gạo rất nhiều, nhìn có dạng tiểu bạch hoa yếu đuối, chọc người thương tiếc, dưới so sánh, lộ ra Tam công chúa kiêu ngạo ương ngạnh, mặt mày khả ố.

 

Mặc dù tâm cơ tiểu bạch hoa luôn luôn bị người đánh dẹp, thế nhưng thế nhân chính là dính chiêu này, đặc biệt là bày ra cùng Tam công chúa phách lối, đoàn người vẫn là tình nguyện thương tiếc tiểu bạch hoa. Vì vậy, nhìn hai người này, nhớ tới chuyện năm trước, tất cả không nhịn được chê cười.

 

Người đã dần dần tới, các cô nương chưa xuất giá cùng các tức phụ trẻ tuổi của các phủ liền bị đuổi đến thiền điện đi chơi nói chuyện, A Uyển trẻ tuổi, Thụy Vương phi lo lắng nàng ngồi ở chỗ này gò bó, liền đuổi nàng đi thiền điện cùng nữ nhi, thuận tiện nhân cơ hội dùng chút điểm tâm lót dạ. Vì chiếu cố tiểu cô nương gia, trong thiên điện điểm tâm đều là làm mới mẻ, lúc trình lên còn nóng hổi, không bằng ở chánh điện, tương đối chính thức.

 

A Uyển mang theo Vệ Ái vừa tới thiền điện, liền thấy Vệ Châu tiến lên đón, thân mật kéo tay nàng nói chuyện.

 

Năm nay là A Uyển lần đầu tiên tham gia cung yến năm mới của hoàng cung, bởi vì gả cho nam nhân là cái hung danh bên ngoài, căn bản không ai dám đắc tội nàng, thế nhưng cũng không ai lý tới là được rồi, có thể thấy được danh tiếng của Vệ Huyên ở trong tôn thất thật đúng là rất kém. Như vậy, lúc nàng đến, cũng không có bao nhiêu cô nương cùng tức phụ tôn thất để ý nàng, xem ra hành động của Vệ Châu rất rõ ràng.

 

-“Biểu tỷ, tỷ không cần để ý tới các nàng, các nàng không hiểu biết cách làm người của tỷ, sau này các nàng sẽ hối hận!” Vệ Châu hừ nói.

 

A Uyển cười, cầm một khối củ từ cao để cho Vệ Ái ăn, nói với nàng:

-“Muội gần đây như thế nào?

 

Vệ Châu mím môi nói,

-“Còn không sao.

 

Nói xong, nàng âm thầm ngó A Uyển một cái, ngón tay giấu dưới tay áo gãi gãi, nhỏ giọng nói với A Uyển:

-“Qua năm, đại ca muội cũng đã mười bảy tuổi, muội có chút bận tâm chuyện chung thân của hắn.

 

Thấy tiểu cô nương dáng dấp sầu mi khổ kiểm*, A Uyển không nhịn được cười nói:

-“Con nít con nôi nhọc lòng nhiều như vậy làm gì? Hai huynh trưởng muội chính mình sẽ xử lý.

 

(Chú thích: sầu mi khổ kiểm là mặt mày ủ rũ)

 

Trong lòng nàng cũng biết, thời đại này hôn nhân đại sự, phải từ cha mẹ làm chủ, nếu như cha mẹ không đồng ý, tất cả đều là công toi.

 

Có Cảnh thị một kế mẫu như vậy, hôn sự mấy huynh muội Vệ Quân xác thực treo, làm kế mẫu có thể động tay động chân. Như vậy, chỉ mong Tĩnh Nam quận vương không bị hôn mê ấm đầu, để ý một ít tới hôn sự trưởng tử, dù sao trưởng tức của trưởng tử sau này thế nhưng phải giữ thể diện, phải lựa chọn thật kỹ mới tốt.

 

Loại chuyện như vậy, ngay cả Trưởng công chúa Khang Nghi cũng là không chen mồm vào được, bà có thể ở dưới mí mắt Cảnh thị giúp đỡ mấy huynh muội Vệ Quân một chút, thế nhưng việc hôn nhân đại sự, làm một người ngoài, thật sự là không làm gì được!

 

Vệ Châu vẫn là trăm mối lo, cùng A Uyển thổ lộn một phen lo âu trong lòng mình, lo âu kế mẫu định một đại tẩu không biết cái gì hoặc là hèn yếu vô năng các loại cho huynh trưởng.

 

Nói nói, phảng phất đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với A Uyển:

-“Biểu tỷ, muội không muốn hôn sự của đại ca bị trễ nải, thế nhưng hiện nay cũng không có biện pháp, cộng thêm tuổi muội còn nhỏ, không chen mồm vào được, cũng có không thường xuyên đi lại ở bên ngoài, không biết ngày nay trong kinh thành này có quý nữ thích hợp nào. Cho nên, tỷ xem, có thể hay không nói với Viện di một tiếng, để Viện di lưu ý nhiều một chút?

 

-“Tự nhiên như vậy!.

A Uyển đáp ứng nói,

-“Chẳng qua là, đến lúc đó quận vương bên kia…..

 

Vệ Châu khẽ cắn răng,

-“Không có sao, nếu như Viện di có thể nhìn trúng, chính là tốt, phụ thân cũng mong đợi đại ca tốt.

 

Nàng nhìn A Uyển, có lòng muốn thử dò xét một cái, bất quá cũng biết trường hợp hiện tại không được, chỉ có thể từ bỏ.

 

Thật ra thì trong lòng Vệ Châu đã có người thích hợp, nếu như đối tượng đại ca nàng kết thân là tiểu di của Thái tử, sợ rằng cha nàng liền đáp ứng.

 

Vệ Châu cũng hiểu rõ cha mình mấy phần, mặc dù ở trong chuyện nữ sắc hồ đồ một ít, thế nhưng cũng muốn chấn hưng Tĩnh Nam quận vương phủ. Nếu là đại ca hắn có thể lấy Phúc An quận chúa, đối với Tĩnh Nam quận vương phủ sau này có nhiều chỗ tốt, ông nhất định sẽ không phản đối. Đối với Mạnh Tự, Vệ Châu là vô cùng hài lòng, mẫu thân là trưởng công chúa, trưởng tỷ là trưởng tức Quốc công phủ, nhị tỷ là Thái tử phi, lại có phong hào quận chúa, thêm nữa tính tình hoạt bát đáng yêu, cũng không phải là người hèn yếu lỗ tai mềm mại, ứng cử viên đại tẩu thỏa đáng nghiền ép kế mẫu.

 

Chẳng qua là, thế nào để cho Trưởng công chúa Khang Bình có tâm tư này mới được.

 

Dĩ nhiên, nàng cũng biết Trưởng công chúa Khang Bình yêu thương tiểu nữ nhi này nhất, nếu như Mạnh Tự chính mình xem vừa mắt, nhất định bà sẽ không phản đối. Cho nên, mấu chốt vẫn là ở trên người Mạnh Tự, phải làm sao để cho Mạnh Tự biết đại ca nàng tốt, tiện thể động lòng đây?

 

Nếu Vệ Châu muốn để cho Mạnh Tự làm đại tẩu mình, liền phải tại trước khi Trưởng công chúa Khang Bình đính hôn cho Mạnh Tự vội vàng đẩy đại ca của mình ra để cho Trưởng công chúa Khang Bình biết chỗ này còn có một thanh niên tài tuấn, nếu như chính Mạnh Tự có ý, hơn nữa Trưởng công chúa Khang Nghi từ trong giới thiệu, như vậy cọc hôn sự này sẽ thành.

 

Trong lòng Vệ Châu đã có nhân tuyển, nhưng lại vì làm sao để cho hai bên đối mặt mà gấp không thôi. Bởi vì hiện tại nàng vẫn còn nhỏ, lại là một cô nương gia, ở nhà nói chuyện không có phân lượng gì, cho dù trong lòng nghĩ thật tốt, nhưng cũng là phí công.

 

Vì lẽ đó, nghĩ tới nghĩ lui, Vệ Châu đành phải xuống tay từ chỗ A Uyển trước. Bởi vì A Uyển cùng Mạnh Tự là tỷ muội khuê trung, nhất định sẽ ảnh hưởng quyết định của Mạnh Tự, mặc dù việc này xem ra có chút ngại vì lợi dụng A Uyển, trong lòng cảm thấy áy náy, thế nhưng vì huynh trưởng, Vệ Châu chỉ có thể liều mạng, sau này bồi thường nhiều một chút là được.

 

A Uyển không biết trong lòng tiểu cô nương quay đi quay lại trăm ngàn lần, nói một chút, ăn chút điểm tâm lót dạ xong, nhìn dáng dấp người chung quanh xa cách khách khí, cũng cảm thấy không quá thú vị, liền lại mang tiểu cô tử rời khỏi thiền điện, trở về chánh điện tìm thái tử phi, thuận tiện chơi với hoàng trưởng tôn.

 

Đã sắp một tuổi hiện tại hoàng trưởng tôn đang thích học đi bộ, chính là một khắc đều không ngồi yên, bản thân đứng không vững, liền vịn đồ vật đứng, sau đó giống như con cua vậy, vịn đồ vật di chuyển ngang. Nếu như bên cạnh có người thì càng tốt hơn, đưa tay nhỏ mập mạp tới, nắm tay của người kia, muốn cho người khom người, đỡ hắn đi từ từ.

 

Lúc A Uyển tiến vào, hoàng trưởng tôn điện hạ đang không kiên nhẫn ngồi, chính mình chu cái mông lên, tuột xuống ghế trẻ sơ sinh sang trọng hoàng hậu đặc biệt cho người chuẩn bị cho nó. Động tác này nó làm rất nhuần nhuyễn, lật người nằm bò, sau đó thân thể nhỏ di chuyển tới rìa ghế dựa, hai cái tay nhỏ bé chống lên ghế, trước cho một chân xuống, sau đó xê dịch thân thể ra bên ngoài một chút, cho một chân nữa xuống, cái bụng dán dọc theo ghế, cứ như vậy từ từ tuột hai chân xuống.

 

Người ngoài nhìn một màn này, thật lo lắng hắn té, hận không được tính chính mình ôm nó xuống, hoàng trưởng tôn điện hạ cũng rất có cốt khí cự tuyệt, thậm chí đảm nhi rất mập, tuy là ngồi ở trên kháng cao, nó cũng có gan tuột xuống như vậy, cũng không sợ đầu giường cách mặt đất cao gấp ba lần nó.

 

Xuống xong, hoàng trưởng tôn thấy A Uyển ở bên cạnh hứng thú nhìn mình, đầu tiên là ngẩng đầu cẩn thận nhìn nàng một chút, có lẽ là nhớ tới người này giống như thường xuyên có thể nhìn thấy ở trong cung, liền hướng nàng đưa ra móng vuốt nhỏ, muốn cho nàng đỡ đi.

 

Mặc dù người bên trong điện đang nói chuyện, thế nhưng cũng rất chú ý hai vị hoàng tôn, thấy dáng dấp hoàng trưởng tôn hoạt bát, cũng không nhịn được hé miệng cười, rối rít nịnh nọt hoàng hậu.

 

Hiện giờ hoàng thất chỉ có hai hoàng tôn, hoàng trưởng tôn cùng Tam hoàng tử phi sanh hoàng thứ tôn, bởi vì số lượng ít, cho nên có vẻ vô cùng quý giá.

 

Hoàng trưởng tôn sanh ra thì rất khỏe mạnh, hiện tại còn chưa đầy một tuổi, hai chân đã có lực, thích học bước đi, ngược lại hoàng thứ tôn, bởi vì ra đời không đủ tháng, thân thể tương đối gầy yếu, hiện tại đã sáu tháng, xem ra vẫn uể oải, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút tái nhợt gầy yếu, không có chọc người ưa thích như hoàng trưởng tôn.

 

Hoàng hậu được người nịnh nọt toàn thân thư thái, đắc ý liếc nhìn Trịnh quý phi một cái, nữ nhân trong cung trừ yêu thích tranh đua sủng ái của nam nhân, còn yêu thích tranh đua nhi tử cùng tôn tử, hiện giờ tôn tử ra sức, đè tôn tử Trịnh quý phi xuống, tự nhiên vui vẻ không thôi.

 

Trịnh quý phi thấy được, cũng chỉ là cười cợt mỉm cười, dáng dấp hờ hững làm ra vẻ không so đo cùng người ngu xuẩn, làm cho hoàng hậu nghẹn không thôi, vì vậy hai người lại kình nhau.

 

Đang lúc hai người đang kình nhau, Minh phi tới.

 

Minh phi đến, để cho hoàng hậu cùng Trịnh quý phi có cùng ý tưởng cùng tắc lửa, mắt lạnh nhìn nàng đi vào.

 

Kế tiếp, chính là mấy phụ nhân mở ra vở tuồng, A Uyển vừa chơi với hoàng trưởng tôn, vừa vây xem, cho đến canh giờ không sai biệt lắm, hoàng hậu đứng dậy dẫn mọi người đi Nhân Thọ cung thỉnh an Thái hậu, còn có chút chưa thỏa mãn.

 

Sau khi thỉnh an Thái hậu xong, bữa tiệc cũng bắt đầu, mọi người liền di giá Giao Thái điện.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 17/03/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts