Sủng Thê Như Lệnh - Chương 128

☆, Đem chấp niệm hai kiếp của mình đối với nàng từ trong cái hôn này truyền tới cho nàng!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Đây là năm đầu tiên A Uyển gả vào Thụy Vương phủ, mặc dù nghiệp vụ không thuần thục, bất quá có thể làm từng bước, theo người đi là được.

 

A Uyển từ chỗ tiểu cô săn sóc biết được, cung yến hàng năm không sai biệt lắm đều là một cái mô thức, không có gì khác biệt, năm nay cũng là như vậy. Bất quá khác biệt là, năm nay cung yến có thêm hai hoàng tôn, ít đi Ngũ hoàng tử, lúc này vẫn còn bị giam cầm.

 

(Chú thích: tiểu cô là cô em chồng)

 

Bởi vì Ngũ hoàng tử lấy máu chép kinh sách để cho Văn Đức đế mềm lòng không ít, thế nhưng vẫn không có thả hắn ra, đoán chừng là phải chờ tới tháng tư sang năm trước khi hắn thành thân mới có thể ra ngoài.

 

Mặc dù chưa được thả ra, bất quá ở trong cung yến, Thái hậu mở miệng, lại có Trịnh quý phi theo cầu xin tha thứ, Văn Đức đế liền mệnh Dương Khánh cho người đưa chút đồ ăn tới.

 

Đám tôn thất ở đây trừ bỏ mấy người biết sự tình, những người khác đều cho là Ngũ hoàng tử đã phạm phải sai lầm, bị hoàng đế bắt được, đối với hắn hơi có chút đồng tình. Mà biết sự tình, như mấy người Vệ Giác, tự nhiên sẽ không lắm mồm nói ra, thậm chí phải làm bộ như không biết, bằng không là bôi xấu danh tiếng hoàng thất, nếu để cho hoàng đế biết, chính mình sẽ bị thu thập.

 

Mặc dù Văn Đức đế đối với tôn thất rất là hào phóng, thế nhưng muốn thu thập người, đó cũng là một chủ nhân lợi hại, từ khi ông lên ngôi tới nay, tôn thất bị thanh toán cũng không ít.

 

Ở lúc Thái hậu và Trịnh quý phi đều cầu xin tha thứ cho Ngũ hoàng tử, hoàng hậu lại chậm nửa nhịp, chờ khi bà phản ứng kịp chính mình làm mẹ cả cũng phải tỏ vẻ một chút, Hoàng thượng đã khiến người đưa đồ ăn tới cho Ngũ hoàng tử, trong lòng nhất thời có chút có vẻ không vui, cảm thấy hoàng đế quả nhiên thiên vị.

 

Bà không vui mặc dù che giấu thật tốt, thế nhưng những người ở đây đã thành tinh lại thấy rất rõ ràng, nhất thời đối với người hoàng hậu này thật sự là không còn gì để nói. Ngươi là hoàng hậu trung cung, cần phải rộng lượng, coi như trong lòng có chút gì, cũng đừng biểu hiện quá rõ ràng mà, nếu để cho người nhìn thấy, không phải mất mặt sao? Nếu không phải bà sinh một nhi tử ngoan, không chừng sớm đã bị vứt sang một bên rồi.

 

Thật may là, ở chỗ này đương đầu, Thái tử nhanh bước ra.

 

Hai phu thê Thái tử mang theo hoàng trưởng tôn nghiêng ngã lảo đảo được người dắt đi ra chúc tết hoàng đế. Hoàng trưởng tôn được cha mẹ dắt ở chính giữa, đi đặc biệt khoan khoái, coi như còn chưa đi vững, cũng không ảnh hưởng đến yêu thích của nó đối với việc vận động đi bộ này. Thấy phụ mẫu quỳ xuống chúc tết hoàng đế, nó tò mò nhìn một chút, đột nhiên hướng Văn Đức đế toét miệng cười, nha nha kêu mấy tiếng.

 

Người không biết cho rằng nha nha này là “gia gia” đây, vì vậy Văn Đức đế bị tôn tử hoạt bát đáng yêu chọc cười, vừa đúng không thấy vẻ mặt hoàng hậu lúc trước.

 

Mọi người trong điện thấy một màn này, trong lòng cảm khái hoàng hậu sinh ra một nhi tử ngoan, mà Thái tử cũng sinh ra một nhi tử ngoan, cũng coi như may mắn. Đáng tiếc duy nhất chính là, Thái tử vẫn là thân thể yếu đuối, chỉ hy vọng hoàng trưởng tôn thân thể khỏe mạnh, sau này chớ có giống như phụ thân hắn mới tốt.

 

Nói đến thân thể yếu đuối, một ít tầm mắt nhẹ dời đến trên người phu thê Tam hoàng tử, nghe nói hoàng thứ tôn thân thể yếu đuối, cũng không biết là sao sanh yếu pháp, có yếu đuối như Thái tử khi còn bé không?

 

Bởi vì Văn Đức đế thật sự rất yêu thích trưởng tôn, nên sau khi phu thê Thái tử lui ra, lại tự mình ôm lấy tôn tử tiếp nhận chúc tết của các hoàng tử phía dưới, thấy vậy những người trong điện lần nữa tâm tư di động, âm thầm đánh ánh mắt.

 

Vệ Huyên mắt lạnh nhìn cấp trên tác quái, trong lòng bật cười, cũng không để ý tới mấy người phía trên đang diễn tuồng, sờ ly trà trước mặt A Uyển, gọi cung nữ bên cạnh tới rót trà nóng, lại ghét bỏ những thức ăn lạnh trước mặt. Chờ cung nữ thay xong trà nóng, hắn cũng không kiêng kỵ cái gì, đẩy trà tới trước mặt A Uyển, để cho nàng uống chút cho ấm người.

 

Đây quả thực là công khai tỏ ân ái ở trước mặt mọi người nha!

 

Mặc dù hai người ngồi ở vị trí phía dưới phu thê Thụy Vương, cũng không quá ở phía trên, thế nhưng không chịu nổi danh tiếng Vệ Huyên quá thịnh, lại được đế sủng, vẫn có rất nhiều người âm thầm chú ý nhất cử nhất động của hắn, thấy hành động của hắn, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, thực tại không cách nào dán thiếu niên điệt lệ đang cho người đổi trà nóng cho thê tử này cùng với tiểu ma vương ngang ngược bá đạo nhìn thành một người.

 

Vệ Huyên không để ý ánh mắt của người chung quanh, nói với A Uyển:

-“Đói không?

 

A Uyển hướng hắn lắc đầu,

-“Yên tâm, lúc trước ở Phượng Nghi cung đã ăn chút điểm tâm, cũng không quá đói.

 

Vệ Huyên gật đầu, lúc đang muốn nói với nàng chút gì, Dương Khánh lại tới, truyền khẩu dụ hoàng đế, tuyên hai phu thê bọn họ tới nói chuyện….

 

Ngoại trừ các hoàng tử, các tôn thất ở đây có thể được hoàng đế tự mình điểm danh cũng không nhiều, thế nhưng lại đại biểu thái độ hoàng đế, cũng đại biểu đây là hoàng đế nhớ ngươi, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng, mà Vệ Huyên chính là người thứ nhất bị điểm tên, có thể thấy được địa vị ở trong lòng Văn Đức đế rất nặng.

 

Nên lúc hai người tiến lên, có thể cảm giác được các loại ánh mắt phức tạp trong điện, Vệ Huyên bình thản, A Uyển hơi có chút không được tự nhiên, ánh mắt của những người này cũng quá làm người ta sợ hãi.

 

Ở lúc A Uyển cảm thấy sợ hãi, mấy tôn thất phía dưới cũng là các loại hâm mộ ghen ghét, nơi này con em tôn thất trẻ tuổi có thể được hoàng đế triệu kiến cũng bất quá là mấy người thôi, mà để cho bọn họ ngũ tạng đều phân ra chính là hết lần này tới lần khác hàng năm tên hỗn thế ma vương này đều được hoàng đế điểm danh tuyên thấy đầu tiên, tỏ rõ yêu mến đối với hắn, cổ vũ hắn kiêu ngạo, không nói triều thần bị hắn giày vò, ngay cả không ít tôn thất cũng bị hắn bắt nạt, thật là đáng hận.

 

Thật hy vọng nhìn thấy dáng vẻ hắn ngày nào đó lúc bị thất sủng, đến lúc đó liền có thể vui vẻ.

 

Ánh mắt Vệ Quân cũng đi theo hai người, chỉ cảm thấy mấy tháng không thấy, tựa hồ dáng dấp A Uyển càng xinh đẹp, trên mặt cũng có huyết sắc, so với lúc trước tinh thần còn tốt chút, chắc là Vệ Huyên đối với nàng không tệ thôi. Nghĩ tới đây, không khỏi an ủi lại ảm đạm, an ủi cho nàng phu thê hoà thuận vui vẻ, cuộc sống bình thuận, ảm đạm cho mình không có tư cách.

 

-“Đại ca...

 

Ống tay áo hơi căng, Vệ Quân nghiêng đầu, nhìn thấy Nhị đệ Vệ Hú nhẹ nhàng níu tay áo của hắn, nghiêm mặt nhìn xuống chỗ bên cạnh, chính là chỗ ngồi của phụ thân và kế mẫu.

 

Vệ Quân rất nhanh liền thu lại biểu tình trên mặt.

 

Vệ Châu cũng nhìn thấy hành động của hai vị huynh trưởng, bất quá bởi vì là ở trong yến hội, cũng không thể nói gì. Nàng nhìn hướng hai người đang chúc tết hoàng đế, trong lòng có chút hâm mộ, sau đó liếc nhìn kế mẫu ngồi ngay ngắn ở bên cạnh phụ thân, ánh mắt lại thay đổi, khi kế mẫu quay đầu nhìn nàng thì, cúi đầu che giấu sắc mặt oán hận. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sau khi cung yến kết thúc, sắc trời hoàn toàn tối lại.

 

Đi ra cung điện, một luồng gió lạnh thổi vào mặt, để cho những người không có chuẩn bị chút nào bị đông cứng phải co rúm lại.

 

Sau khi Thái hậu cùng Đế hậu dắt nhau rời đi, mọi người cũng đi theo rời đi, xuất cung trở về phủ.

 

Trở lại trong phủ, bởi vì thời gian chưa tới, còn phải đón giao thừa.

 

Mọi người chuyển qua phòng khách ngồi xuống, bọn hạ nhân đã sớm chuẩn bị xong nước nóng trà nóng, uống một tách trà nóng vào bụng, rất nhanh thân thể liền ấm.

 

-“Phụ vương, mẫu phi, nhi tử chúc mọi người năm mới phúc như đông hải, vui sướng, tiền tài cả sảnh đường, bao lì xì đưa ra!

 

Vệ Trác lôi kéo tỷ tỷ đẩy đẩy đòi bao lì xì, trên mặt trắng nõn bánh bao một mảnh khoan khoái, nhìn chính là tiểu chính thái khiến người yêu thích.

 

Thụy Vương cùng Thụy Vương phi cười phát bao lì xì đã sớm chuẩn bị cho bọn hắn, ngay cả Vệ Huyên cùng A Uyển cũng có, chỉ cầu may mắn.

 

Sau khi cầm bao lì xì phụ mẫu cho, Vệ Trác cái hài tử ngốc nghếch ngọt ngấy lại lôi kéo tỷ tỷ chạy tới hướng huynh trưởng và tẩu tử đòi bao tiền lì xì, tuyệt không sợ Vệ Huyên, cười híp mắt nói:

-“Đại ca, đại tẩu, hoa nở phú quý, hòa khí cát tường, bao lì xì đưa ra!

 

Vệ Huyên lại không vội phát lì xì cho đệ đệ ngu xuẩn, mà là khẽ nâng cằm lên, dùng một giọng khiển trách của trường bối nói với hắn:

-“Muốn bao lì xì cũng có thể, bất quá đệ phải nghe lời, mau mau lớn lên, sau đó cưới một thê tử thông minh lanh lợi, sinh nhiều nhi tử! Biết không?

 

Phu thê Thụy Vương đang uống trà, nghe được lời của hắn, phun tại chỗ.

 

Đây là nói với đệ đệ mới vừa tám tuổi sao?

 

Vệ Trác:

???

 

Đại ca đang nói cái gì...

 

Thụy Vương luôn cảm thấy trưởng tử nói lời này là có thâm ý, trong lúc nhất thời lại không có chen miệng vào, mà là tiếp tục nhìn một chút xem trưởng tử sẽ nói gì với tiểu nhi tử. Bất quá làm sao mà dáng dấp tiểu nhi tử lại ngu xuẩn như vậy?

 

-“Đại ca, tại sao phải cưới cái thê tử thông minh lanh lợi vậy? Cưới cái có thể chơi với đệ có được hay không?

 

-“Không được, chỉ biết chơi với ngươi, vạn nhất sau này hài tử các ngươi sinh ra quá ngu xuẩn thì làm sao bây giờ?

 

Hắn cũng không muốn nhận một hài tử làm con thừa tự quá ngu xuẩn để cho A Uyển phải hao tổn tâm trí, trí tuệ của phụ mẫu ảnh hưởng cực lớn đối với hài tử, đệ đệ ngu xuẩn đã là cái ngốc nghếch ngọt ngấy, thì không thể cưới về cái ngốc nghếch ngọt ngấy như vậy.

 

-“Vì suy nghĩ cho hài tử của ngươi sau này, thê của ngươi cũng phải là một người ưu tú mới được.

 

Vệ Trác ngây ngô gật đầu, sau đó nghĩ đến cái gì, lại hỏi:

-“Đại ca, tại sao đệ phải cùng thê tử sinh nhiều nhi tử?

 

Vệ Huyên bí hiểm sờ đầu chó đệ đệ ngu xuẩn, nói:

-“Tự nhiên có tác dụng lớn!!!.

 

Vệ Trác:

-“Aa…., nghe đại ca…..

 

Thụy Vương phi:

.....

 

A Uyển:

.....

 

Thụy Vương: há miệng!

 

Nhi tử lưu manh đây là đánh chủ ý tới trên người tiểu nhi tử! Có phải hắn đã biết là mình không được, lo sợ đời sau không có con nối dõi, muốn từ chỗ đệ đệ nhận hài tử làm con thừa tự chứ?

 

Không thể không nói, Thụy Vương là đang nghĩ đến phương diện khác. Bất quá Vệ Huyên không phải là không được, mà là cảm thấy nữ nhân sanh con quá đáng sợ, là sự tình muốn mạng, hơi không cẩn thận sẽ khó sinh mà chết —— giống như mẫu phi của hắn, thân thể A Uyển yếu đuối như vậy, vạn nhất lúc sanh con có chuyện gì xảy ra làm sao bây giờ? Cho nên vẫn là không nên sinh, đến lúc đó từ chỗ đệ đệ ngu xuẩn kia đưa nhận nuôi một hài tử thông minh làm con thừa tự là được.

 

Vì vậy, Thụy Vương rất kiên định nhất định phải trị hết ẩn tật cho nhi tử lưu manh, quyết định chờ qua khỏi năm mới, phải áp nhi tử lưu manh đi xem đại phu trị liệu ẩn tật.

 

Coi như tổn thương tự ái, cũng tuyệt đối không thể buông tha trị liệu mà!

 

Có thể là bởi vì hành động của Vệ Huyên thật là làm cho tâm người tắc nghẽn, lúc này Thụy Vương không muốn gặp lại nhi tử lưu manh, càng không muốn thấy hắn lừa dối nhi tử ngu xuẩn, vì vậy vung tay lên, liền để cho Vệ Huyên mang theo thê tử hắn trở về Tùy Phong viện đi đón giao thừa, mà phu thê bọn họ mang theo tỷ đệ Vệ Ái ở chính viện đón giao thừa.

 

Cái này chính là mong muốn của Vệ Huyên, không trì hoãn liền dắt A Uyển đi về.

 

Trở lại Tùy Phong viện, bọn nha hoàn tri kỷ đã chuẩn bị sẵn nước ấm trà nóng cùng thức ăn, sau khi hai người thay lễ phục trên người xong, rửa mặt, đợi cho thân thể ấm áp một chút, liền ngồi với nhau ăn mì nước.

 

-“Mới vừa rồi A Huyên nói cái gì với Nhị đệ đó?

A Uyển kỳ quái hỏi,

-“Nhị đệ là một hài tử ngoan, A Huyên đừng tùy tiện bắt nạt hắn.

 

Dựa vào trực giác, A Uyển cảm thấy hành động mới vừa rồi của Vệ Huyên là không có ý tốt.

 

Vệ Huyên vô tội nhìn nàng, nói:

-“Hắn là đệ đệ ruột của ta, ta sẽ không hại hắn, bất quá là tẫn chức trách huynh trưởng mà thôi.

 

Nói xong, thấy A Uyển bình tĩnh nhìn mình, giả vờ không vui chỉ trích nói:

-“Chẳng lẽ nàng không tin ta? Ta là tướng công của nàng, nàng lại không tin ta!

 

A Uyển:

.....

 

A Uyển mặc kệ dáng dấp vô lại này của hắn, cúi đầu tiếp tục ăn đồ ăn.

 

Bởi vì ở trong cung yến không thế nào ăn, đúng là đói, A Uyển hiếm thấy ăn một chén mỳ, kết quả dĩ nhiên là ăn no căng. No đến mức không buồn ngủ, vừa đúng có thể đón giao thừa, liền ở trong phòng chuyển tới chuyển lui, đến khi không khó chịu nữa, lại cùng Vệ Huyên chơi trò chơi ném thẻ vào bình rượu.

 

Khi xa xa truyền đến tiếng chuông hùng hậu cổ xưa, bầu trời kinh thành sáng lên đủ loại hình dáng pháo bông, trang điểm cho bầu trời đêm đen nhánh cực kỳ xinh đẹp.

 

A Uyển dựa ở cửa sổ xem pháo bông, hưởng thụ ý cảnh hiếm thấy đó.

 

Vệ Huyên hai tay ôm lấy eo nàng, kéo áo choàng trên người ra, nạp nàng vào trong ngực, hai người im lặng đứng ở trước cửa sổ, cùng nàng quan sát bầu trời đêm ngoài cửa sổ, trầm mê trong nở rộ xinh đẹp trong nháy mắt đó.

 

Ở trong đầy trời khói pháo, Vệ Huyên đột nhiên xoay mặt nàng qua, cúi đầu cho nàng một cái hôn truyền miên, đem chấp niệm hai kiếp của mình đối với nàng từ trong cái hôn này truyền tới cho nàng.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 19/03/2021

 

1 comment:

  1. 🤣🤣 Vệ Giác bị lừa xoay vòng vòng rôig
    Thanks nàng edit nha

    ReplyDelete

Popular Posts