Sủng Thê Như Lệnh - Chương 129

☆, Sự tình để thế tử gia kích động!!!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Pháo bông tạm ngưng, toàn bộ thế giới rất nhanh liền an tĩnh lại...

 

Bởi vì ham xem pháo bông, mặc dù thân thể bị bưng kín mít, thế nhưng gò má vẫn là bị gió lạnh ban đêm thổi đến cứng ngắc, A Uyển xoa xoa gò má, chờ rửa mặt xong, trực tiếp nhảy lên giường đã bị hun nóng ấm áp dễ chịu, ôm bình nước nóng, buồn ngủ rất nhanh liền tới.

 

Đêm đã khuya, đã sớm vượt qua thời gian bình thường nàng lên giường nghỉ ngơi ngủ, đầu không khỏi có chút mơ hồ, cảm thấy mình tùy thời cũng có thể ngủ mất. Bất quá, lúc sau lưng bị dán lên một thân thể ấm áp, hơn nữa tóc rũ xuống cổ bị một cái tay vén lên, nụ hôn ướt át rơi xuống gáy, để cho cơn buồn ngủ của nàng hơi vơi đi một ít.

 

-“Đừng làm rộn, ngày mai còn phải bận bịu đấy!.” A Uyển xoay người, muốn đẩy người sau lưng ra xa một chút.

 

Đầu năm mùng một, đại yến trong cung, quần thần và mệnh phụ đều phải vào cung thỉnh an Thái hậu cùng hoàng hậu, A Uyển cũng phải theo Thụy Vương phi vào cung. Sau đó mùng hai phải về nhà mẹ đẻ, mùng ba bắt đầu, đi chúc Tết họ hàng thân thích, các loại tiệc rượu diễn nhạc, đơn giản bận rộn đến liều mạng hơn trước Tết, cũng không có rảnh rỗi.

 

Thừa dịp nàng xoay người, thiếu niên lại đánh tới, một bàn tay đỡ đầu của nàng, hôn lên, hơn nữa thân thể cũng theo đó phủ lên.

 

Cả khoang miệng tràn đầy mùi hương của hắn, thân thể cũng bị ép tới không thể động đậy, làm cho nàng không thể đánh vai của hắn, giãy giụa muốn cho hắn thối lui một chút, thế nhưng cái ma sát này, rất nhanh liền phát hiện thân thể hắn biến hóa, A Uyển nhất thời không dám nhúc nhích, bị hắn đè ép chặt chẽ vững vàng mà gặm một bữa.

 

-“A Huyên, ngươi không khó chịu sao?” Nàng thở hào hển hỏi.

 

-“Khó chịu!

 

Nghe được tiếng hắn vô cùng đáng thương, trong lòng A Uyển mắng một câu đáng đời, biết rõ thân thể mình chịu đựng không được khiêu khích, còn mỗi ngày táy máy tay chân, làm hại nàng càng ngày càng quen bị hắn sờ mó, tiếp tục như vậy, ngày nào đó bị hắn trực tiếp đánh gục ăn mất, cũng không có tâm lý kháng cự gì.

 

Cho nên nói, thói quen thật là một việc rất đáng sợ.

 

-“Nếu khó chịu, liền quy củ một chút ngủ đi!

 

Nàng nói xong, kéo chăn qua, chẳng qua là tay lại bị hắn kéo lại.

 

-“Ta khó chịu, nàng giúp ta một chút, A Uyển tốt..…

 

Hắn ôm nàng lại cọ lại mài, âm thanh mềm nhũn, giống như đang làm nũng, thân thể chồng lên nhau bởi vì áo quần xốc xếch, da thịt chạm nhau, đều cho lẫn nhau một loại cảm giác run động.

 

Bị thanh âm của hắn làm cho loạn, trong lúc nhất thời A Uyển không bắt bẻ, hỏi:

-“Giúp thế nào?

 

Chờ lúc bị hắn lôi kéo tay của mình, đặt lên vị trí đang trướng lên ở dưới người hắn, A Uyển thiếu chút nữa muốn lấy đầu đi đụng hắn.

 

Không nên để người bắt nạt như vậy

 

Vệ Huyên âm thầm nuốt nước miếng một cái, trong ngũ giác toàn là mùi hương và hơi thở của nàng, trong đầu cũng bị sự tồn tại của nàng nhét đầy, càng làm cho huyết mạch hắn căng phồng, dục vọng không có cách nào khống chế. Chẳng qua là lý trí lại sợ thương tổn nàng, chỉ có thể khổ sở nhẫn nại, trước kia cũng không phải không muốn qua, thế nhưng đồng dạng cảm thấy có chút ngượng ngùng, thế nhưng vẫn là không nhịn được sẽ có chút động tâm, đồng thời cũng sợ nàng cự tuyệt.

 

Tối nay không khí quá tốt, để cho hắn rốt cuộc có chút không nhịn được.

 

-“A Uyển….

 

Hôn nhỏ vụn mà mập mờ một đường lan tràn xuống, nhiễu loạn suy nghĩ của nàng, đồng thời cũng có thể cảm giác được hắn lôi kéo tay của mình có chút run rẩy, lại chặt chẽ đè xuống không để cho nàng buông ra. Chần chờ, cuối cùng vẫn ngầm cho phép.

 

Ngược lại, bọn họ là phu thê, sớm muộn phải đi đến bước này!

 

Nghĩ như vậy, tinh thần căng thẳng buông lỏng một chút, nghiêng mặt sang bên, tùy hắn lôi kéo tay của mình muốn làm gì thì làm.

 

Chờ sau khi hết thảy kết thúc, đêm đã khuya, A Uyển đã lâm vào giai đoạn nửa ngủ nửa tỉnh, thật sự là không có biện pháp chịu đựng bồi hắn, chỉ cảm thấy tay có chút ê ẩm được cẩn thận từng chút lau chùi, sau đó được người nọ cẩn thận xoa xoa một hồi, mới nắm chặt năm ngón tay nàng, dùng một loại tư thế càng thêm thân mật, ôm nàng vào trong ngực.

 

Nằm ở trong lòng ngực ấm áp, không cần bình nước nóng cũng cực kỳ ấm áp, để cho nàng buồn ngủ sâu hơn, rất nhanh liền chìm vào trong bóng tối.

 

Nàng yên lòng ngủ thiếp đi, lưu lại thiếu niên ôm nàng không ngủ được, thân thể còn lưu lại cảm giác mê hồn chờ tan đi… Thân thể lười biếng, tinh thần lại phấn khởi, thậm chí không nhịn được ảo tưởng, lúc rốt cuộc có thể viên phòng, sẽ là tư vị gì? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Hôm sau, lúc A Uyển bị đánh thức, liền thấy sắc mặt thiếu niên ôm nàng, mặc quần áo cho nàng liếc mắt đưa tình, khóe mắt lưu lại sắc xuân. Thật sự là khiến cho người tâm viên ý mã*.

 

(Chú thích: Tâm viên ý mã (心猿意) nghĩa là tư tưởng, tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung; sớm nắng chiều mưa; thất thường; nghĩ đông nghĩ tây; tâm phiền ý loạn)

 

A Uyển:

…..

 

Luôn cảm thấy da đầu tê dại!

 

-“Được rồi, tự ta mặc đi...

A Uyển ngáp một cái, đầu mê mê trầm trầm, còn muốn ngủ, miễn cưỡng hỏi:

-“Lúc nào rồi? Bây giờ phải tiến cung sao?

 

Vệ Huyên cúi đầu cột dây thắt lưng trung y cho nàng, sau khi nghe xong nói:

-“Sớm hơn, không cần phải gấp gáp.

 

Đợi đến lúc nàng tinh thần phấn chấn một ít, y phục trên người đã mặc thỏa đáng, mà nàng đang lười biếng ngồi ở trên đùi thiếu niên, nằm ở trong lòng hắn. Loại động tác ôm này quá thân mật, đồng thời cũng để cho nàng ý thức được, thiếu niên bên cạnh đã trưởng thành, không còn là một tiểu chánh thái nhìn thấy khi còn bé tính tình vừa trẻ con vừa lưu manh đó, mà đã hoàn toàn lớn lên thành một người đàn ông.

 

Hơi thở hùng hậu độc đáo mang tính xâm lược, thời thời khắc khắc đang tuyên cáo sự hiện hữu của hắn.

 

Lúc A Uyển không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, vừa lúc bị hắn rơi xuống nụ hôn lên mặt, hôn rất nhẹ nhàng.

 

-“Ngủ không ngon à?

 

A Uyển duỗi tay nắm lấy cằm hắn, cẩn thận nhìn mặt hắn, phát hiện mắt hắn có nhàn nhạt màu xanh, cũng không rõ ràng, nhưng nhìn kỹ mới có thể thấy được.

 

-“Không có, ngủ rất ngon.

 

Vệ Huyên mặt không đổi sắc nói, lại hôn một cái lên mặt nàng, đưa tay véo ở bên hông nàng, ôm nàng chặt chẽ vào trong ngực, cọ tới cọ lui. Tuyệt đối không thể nói cho nàng biết, tối hôm qua cô nương mến yêu chịu lấy tay giúp hắn thư giải, đây là lần đầu tiên trong đời, để cho hắn quá kích động, sau nửa đêm cơ hồ không ngủ được.

 

Nếu như nói, sau này tất nhiên nàng sẽ cự tuyệt để cho hắn thân cận! Tuyệt đối không thể nói!

 

A Uyển lại nhìn một hồi, thấy hắn không chịu nói, cũng không có cưỡng cầu, cùng lắm thì tối nay ép hắn nghỉ ngơi thật tốt. Mặc dù thiếu niên thân thể cường tráng, thức mấy đêm cũng được, thế nhưng thức nhiều thân thể cũng sẽ bại hoại, phải xem chừng.

 

Không biết A Uyển đem mình trở thành thiếu niên không định tính, Vệ Huyên ôm nàng cọ cọ, cho đến ngoài cửa bọn nha hoàn lên tiếng nhắc nhở, hai người mới để cho bọn nha hoàn đi vào hầu hạ rửa mặt.

 

Sau khi rửa mặt, ăn sáng xong, hai người liền rời đi Tùy Phong viện, theo phu thê Thụy Vương cùng nhau vào cung.

 

Trên đường, ngồi ở trong xe ngựa, Vệ Huyên ôm A Uyển, theo thói quen đang dùng môi của mình nhẹ nhàng liếm cánh môi nàng, âm thanh hơi khàn khàn, nói:

-“Bái kiến Thái hậu cùng hoàng tổ mẫu xong, nhìn xem thời gian không sai biệt lắm, nàng liền nói với thái tử phi một tiếng, trở về phủ nghỉ ngơi, cung yến kế tiếp không cần tham gia, ngược lại cũng ăn không vô.

 

Mặc dù là hoàng hậu cầm phượng ấn chưởng quản hậu cung, bất quá thái tử phi lại ở một bên cùng nhau giải quyết, mọi người đều biết, mấy năm này đều là thái tử phi giúp hoàng hậu xử lý cung vụ, cho nên nếu như muốn xuất cung, chỉ cần thông báo thái tử phi một tiếng, tự nhiên thái tử phi sẽ an bài thỏa đáng, so với hoàng hậu đáng tin hơn nhiều.

 

-“Như vậy có thể sao?” A Uyển lo lắng cho mình làm đặc thù hóa, chẳng phải là chọc người chê cười

 

-“Yên tâm, có thái tử phi ở đó, không ai dám nói nàng cái gì.

 

Tiếp theo, A Uyển lại nghe hắn lải nhải mà dạy nàng làm sao lười nhác ở trong cung, thế nào ứng đối, thế nào về sớm….. A Uyển nghe trợn mắt há hốc mồm, trong lòng càng phát cảm thấy thằng nhãi này rất gian tà.

 

-“Nhớ kỹ chưa?” Vệ Huyên không yên tâm hỏi.

 

A Uyển thấy vẻ mặt hắn không yên lòng, hít một hơi thật sâu, sau đó nắm cằm hắn, ở trên mặt hắn cắn một cái.

 

Lúc này đến phiên Vệ Huyên trợn mắt há hốc mồm.

 

Sau đó đỏ mặt xấu hổ nhìn nàng, dáng dấp mong đợi nàng tiếp tục cắn một cái nữa.

 

A Uyển thiếu chút nữa muốn che ngực, sợ bản thân thật sẽ cắn nữa, vội vàng quay mặt sang, bình tĩnh nói:

-“Yên tâm, ta nhớ, sẽ không lấy thân thể của mình ra đùa giỡn.

 

Biết hắn là vì mình suy nghĩ, A Uyển cũng không ngại hắn dài dòng, nói với hắn:

-“A Huyên không cần phải lo lắng, thân thể của ta tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày nay mệt mỏi một chút, sau này bù lại là được, không có gì đáng ngại.

 

Vệ Huyên vẫn là không yên lòng, bất quá sợ bản thân quá dài dòng, để cho nàng chán ghét, chỉ có thể kiềm chế xuống.

 

Đến trong cung, liền tách ra.

 

Kế tiếp một ngày, xác thực bận rộn, thêm nữa thời tiết lạnh, mặc dù trong điện có đốt địa long, thế nhưng ngồi lâu, máu huyết không lưu thông, rất nhanh liền cảm giác được tứ chi cũng bắt đầu phát cương, tay chân cũng không nghe sai sử. Nghĩ đến kế tiếp còn có cung yến, sắc mặt của A Uyển cũng hỏng bét mấy phần, rốt cuộc biết vì sao Vệ Huyên không yên tâm như vậy.

 

Hôm nay giống vậy Trưởng công chúa Khang Nghi vào cung bái kiến Thái hậu cùng hoàng hậu một mực chú ý nữ nhi, thấy sắc mặt của A Uyển không tốt lắm, bà lôi kéo tay lạnh băng của nữ nhi, nhỏ giọng nói:

-“Còn có thể chịu đựng được không? Nếu không nương đi nói với thái tử phi một tiếng, để nàng cho người đưa con xuất cung.

 

A Uyển lắc đầu, nói với bà:

-“Không có chuyện gì!

 

Nếu như rời đi, không chừng khiến cho người thuyết tam đạo tứ*.

 

(Chú thích: Thuyết tam đạo tứ (三道四): Nói chuyện linh tinh; chỉ trích; phê bình; nói này nói nọ)

 

Thấy Trưởng công chúa Khang Nghi không yên tâm, A Uyển nói sang chuyện khác, nói với bà:

-“Nương, ngày mai con cùng A Huyên về nhà thăm nương và cha.

 

Nghĩ đến lời của Vệ Châu ngày hôm qua, quyết định đến lúc đó cũng nói một tiếng với mẫu thân, mặc dù không biết cuối cùng sẽ như thế nào, coi như hết phần tâm ý.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi sắc mặt nhu hòa, dùng tay của mình cũng không coi là ấm áp đắp lên trên tay của nữ nhi, nói với nàng:

-“Được, ngày mai chúng ta chuẩn bị cơm nước chờ các con tới.

 

Thật vất vả rốt cuộc chống được cung yến kết thúc, A Uyển vừa lên xe ngựa, liền mệt mỏi nằm liệt xuống, tựa vào trong ngực Vệ Huyên, ngáp một cái, rất nhanh liền ngủ mất.

 

Vệ Huyên cúi đầu hôn trán nàng, sống lưng thẳng tắp, dùng áo khoác đắp lên người nàng, làm cho nàng ấm áp một chút.

 

Trở lại vương phủ, nói lời từ biệt với phu thê Thụy Vương xong, hai phu thê trở về Tùy Phong viện.

 

Trở lại Tùy Phong viện thì, A Uyển muốn trực tiếp bò lên giường ngủ, lại bị Vệ Huyên kéo lại, buộc nàng ăn vài thứ lót bụng, mới để nàng đi ngủ.

 

-“A Huyên cũng phải nghỉ ngơi đàng hoàng, ngày mai phải về Hoài Ân bá phủ chúc tết cha mẹ ta, nếu để cho bọn họ nhìn thấy ngươi dáng dấp đó thì không thể được.

A Uyển mạnh mẽ chống đỡ tinh thần, sờ màu xanh ở đáy mắt hắn, cảnh cáo nói:

-“Tối nay không cho phép náo loạn nữa.

 

Vệ Huyên mạnh miệng nói:

-“Ta không náo loạn.

 

A Uyển với biểu tình tin hắn thì mình chính là kẻ ngu, rồi rúc vào trong giường, lật người đưa lưng về phía hắn.

 

Vệ Huyên ho khan một tiếng, thấy tóc đen của nàng bày ra ở trên gối, còn có phần lưng đường cong duyên dáng, cổ họng lại có chút căng lên, cả đầu đều là ký ức lần mê hồn tối hôm qua, để cho hắn không nghĩ thật rất khó.

 

Năm nay, bọn họ mười sáu tuổi, qua mùa hè, một năm ước định sắp đến.

 

Suy nghĩ một chút liền kích động

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 21/03/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts