Sủng Thê Như Lệnh - Chương 132

☆, Cho dù Vệ Quân tốt, nhưng quá mức quân tử, cũng không thích hợp Mạnh Tự!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Đối với người say rượu, là nói không thông đạo lý, cho dù hành vi lớn mật hoang đường một ít, nhưng cũng không cách nào chỉ trích quá mức, ngược lại bởi vì hướng về phía con ma men, ánh mắt trừng trừng cũng không thể làm gì hắn.

 

Vì vậy, mùng hai về nhà mẹ đẻ chúc tết, chuyện vị thế tử gia mượn rượu đùa bỡn lưu manh, cuối cùng A Uyển quyết định không chấp nhặt với hắn, tính toán sau này nhìn hắn một chút, đừng để cho hắn uống rượu đùa bỡn lưu manh cũng được, nếu không đùa bỡn lưu manh này thêm nữa, ngay cả giới hạn cuối cũng sẽ không còn, thật sự là quá tệ.

 

Về phần Vệ Huyên thật sự là uống rượu say đùa bỡn lưu manh sao?

 

Vệ Huyên tự nhiên sẽ không thành thật nói cho A Uyển biết, hắn xác thực như anh em cột chèo Mạc Quân đường nói, tửu lượng ngàn ly, chỉ vì dáng dấp hắn đẹp, lúc say rượu, liền xuyên thấu qua khuôn mặt trắng nõn lộ ra mấy phần đỏ hồng, không chỉ có tăng thêm mấy phần dung mạo tú sắc*, nhìn giống như say rượu, thế nhưng thần trí vẫn thanh tỉnh, cũng biết mình đã làm gì, tuyệt sẽ không làm ra sự tình hỏng việc —— tỷ như La Diệp ban đầu đó là uống rượu hỏng việc.

 

(Chú thích: tú sắc là ưu tú + sắc sảo)

 

Loại chuyện đùa bỡn lưu manh này, hơn nữa hướng về phía thê tử của mình kiêm người yêu đùa bỡn, đó là tự có một cái thú vị, có thể nói là tình thú của phu thê trong khuê phòng, cũng không coi như hành vi hạ lưu.

 

Cho nên, cái này tuyệt đối không thể để cho A Uyển biết, nếu không lần tới sẽ không loại quyền lợi này.

 

Như vậy, hôm sau lúc Vệ Huyên tỉnh táo, thần sắc thản nhiên, bị A Uyển nhìn hồi lâu, mặt lạnh nhạt nhìn lại, hỏi:

-“Có chuyện gì?

 

A Uyển trong lòng nói thầm, nhìn dáng vẻ của hắn, phảng phất đã tỉnh rượu, thậm chí không biết mình đã làm cái chuyện xấu hổ gì. Hoặc giả, chẳng qua là nàng xấu hổ, người nào đó cũng rất bình thản.

 

Bất quá kế tiếp cũng không có thời gian để cho nàng truy cứu, bởi vì mùng ba đầu năm, tiệc rượu nhiều hơn, người đệ bái thiếp đến vương phủ rất nhiều, mà vương phủ cũng phải cử hành tiệc rượu, mời một ít quan viên huân quý trong kinh thành, còn có các thuộc hạ của Thụy Vương.

 

Hoàng đế tối kỵ triều thần tôn thất lui tới mật thiết với nhau, bất quá thời điểm năm mới hàng năm, loại tiệc rượu diễn nhạc này, cũng là sự tình duy nhất lúc các quan viên lui tới không sợ bị người chú ý, cho nên tới cổ động rất nhiều.

 

Trừ chính vương phủ cử hành tiệc rượu, bọn họ cũng nhận được các loại thiếp mời, sau khi Thụy Vương phi sàng lọc một phen, giữ lại mấy tiệc rượu phải đi, trong đó thì có tiệc rượu phủ Đại trưởng công chúa Khánh An.

 

Tân niên thì trải qua các loại tiệc rượu, đợi đến mùng bảy tháng giêng thì, triều đình khai triều.

 

Bất quá chưa qua mười lăm nguyên tiêu, cũng chưa tính là qua hết năm mới, cố nhiên các nam nhân bắt đầu vào triều, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến giao tế của các nữ quyến bên trong hậu viện, vẫn là mỗi ngày đều có các loại tiệc rượu, hơn nữa trong mấy tiệc rượu này, tất cả chư vị phu nhân huân quý sẽ nhân cơ hội mang theo mấy cô nương trong phủ đang vừa độ tuổi mà còn chưa định xuống việc hôn nhân cùng tới yến tiệc, tạo thành một dạng ra mắt.

 

Dĩ nhiên, các cô nương này là cho các trưởng bối trong phủ có mấy công tử vừa độ tuổi chưa lập gia đình xem.

 

A Uyển theo Thụy Vương phi đi mấy lần, cũng nhìn thấy rất nhiều các cô nương ăn mặc xinh đẹp kiều diễm được trưởng bối trong nhà mang đến bị người lén lút bình luận một phen, thậm chí ngay cả Mạnh Tự cũng không thể tránh khỏi bị nương nàng mang tới.

 

Năm ngoái cập kê Mạnh Tự cũng phải đính hôn.

 

Mạnh Tự khó khăn lắm mới đối phó xong một đám tiểu cô nương, liền nhân cơ hội ngồi ở bên cạnh A Uyển, hướng nàng tả oán nói:

-“Ngày ngày đều là uống rượu diễn nhạc, không có ý gì mới, thật là nhàm chán, còn phải cho những người đó xem, cũng không biết các nàng nhìn ra cái gì? A Uyển, nương muội giống như đối với Đích trưởng tôn Định Quốc Công phủ thật hài lòng, muội nhân cơ hội thấy qua một lần, trong lòng không quá thích, một tiểu tử thích cố làm ra vẻ!

 

-“Định Quốc Công?

 

Đầu óc A Uyển rất nhanh liền hồi tưởng lại vị Thẩm Bàn, tên chữ Cẩm Chi, từng có mấy lần có duyên gặp mặt, là một vị con em huân quý dung mạo tài hoa xuất chúng, cũng coi là một trong những thiếu niên có chút hứa hẹn, Trưởng công chúa Khang Bình sẽ vừa mắt cũng không kỳ quái.

 

Bất quá bởi vì nam nữ khác biệt, mặc dù cũng không phải là đem nam nữ cách ly ra, nhưng A Uyển đối với vị Thẩm Bàn này nhận thức chỉ có ngắn ngủi mấy lần, những thứ khác cũng không có ấn tượng, bèn hỏi:

-“Thật không tốt như vậy? Làm sao muội biết? Phong biểu ca nói cho muội biết à?

 

Mạnh Tự ánh mắt vòng vo chuyển, nhỏ giọng nói với nàng:

-“Không phải, là muội tự mình phát hiện.

 

Đợi lúc A Uyển muốn hỏi nàng làm sao mà phát hiện, Vệ Châu mang theo mấy tiểu cô nương tôn thất tới, chỉ đành phải im miệng, đợi sau này lại hỏi.

 

-“Phúc An biểu tỷ, Thọ An biểu tỷ!” Vệ Châu thân thiết chạy tới chào hỏi.

 

Đi theo Vệ Châu tới chính là các cô nương tôn thất, so với Thụy Vương phủ được hoàng đế sủng tín*, gia tộc các nàng đã xuống dốc, thậm chí có một ít thân thích hoàng thất, sống đến mức không bằng huân quý hạng ba, hàng năm lãnh trợ cấp ít ỏi từ triều đình, liên đới cô nương tôn thất ra đời cũng không đáng giá, cũng không phải là đối tượng cưới hỏi của đám triều thần huân quý…..

 

(Chú thích: sủng tín là yêu thương + tín nhiệm)

 

Các nàng thấy Vệ Châu có thể giao hảo với hai vị quận chúa, trong mắt tất cả đều toát ra chút hâm mộ.

 

A Uyển nhìn Vệ Châu một cái, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt, mặc dù hiểu tiểu cô nương có chút ý khoe khoang, lại không ảnh hưởng toàn cục, liền để tùy nàng đi.

 

Vệ Châu càng vui vẻ, lôi kéo A Uyển lải nhải, lại bắt chuyện với Mạnh Tự.

 

Trước khi yến hội kết thúc, Vệ Châu cũng quấn quýt ở bên cạnh hai người, ánh mắt liên tục nhìn về phía Mạnh Tự, để cho A Uyển rốt cuộc xác định suy đoán đã từng có của mình.

 

Cảm giác có chút không xong.

 

Cố nhiên mẫu thân nàng cùng mẫu thân huynh muội Vệ Châu có một phần giao tình, thế nhưng cái giao tình này lại không có sâu đến trình độ để cho A Uyển vì thế đem Mạnh Tự một cô nương khả ái hứa cho Vệ Quân…..

 

Thứ nhất cố nhiên là hôn nhân đại sự phải là trưởng bối làm chủ, A Uyển không muốn quyết định hôn nhân người khác, thứ hai vẫn là bây giờ trong phủ Tĩnh Nam quận vương quá loạn, đơn giản Tĩnh Nam quận vương là một lão già không được, nàng không hy vọng Mạnh Tự gả tới chịu tội.

 

Vệ Quân khá hơn nữa, thế nhưng quá mức quân tử, cũng không thích hợp với Mạnh Tự.

 

Chờ A Uyển trở lại Thụy Vương phủ, đổi một bộ đồ nhẹ nhàng tiện mặc ở nhà thì, kéo tới một cái gối dựa lớn, nằm ở trên kháng ngẩn người.

 

Ngẩn ngơ như vậy, cho đến Vệ Huyên trở lại cũng không biết, bị hắn ôm eo bế lên.

 

Bị người ôm lấy bỗng bay lên không như vậy, nàng bị dọa sợ đến mức thở hổn hển, mặc dù rất nhanh liền an tâm lại, thế nhưng vẫn không nhịn được đưa tay đấm hắn mấy cái, nhưng bởi vì trên bả vai hắn thịt ít xương nhiều, ngược lại để cho tay của nàng vô cùng đau.

 

Với Vệ Huyên mà nói, mấy cái đấm không đến nơi đến chốn này của nàng là không đáng kể, ngược lại A Uyển tựa hồ khá tinh thông huyệt đạo trên thân thể con người, có lúc có thể chế trụ mạch máu người, chỉ lấy lực non nớt, làm cho nhân sinh vô cùng đau, Vệ Huyên trước kia đã bị nàng đánh qua, cho nên không dám dễ dàng chọc giận nàng.

 

-“Nghĩ gì thế?” Đem mặt tiến tới bên cái cổ trắng nõn của nàng, giọng thiếu niên có chút khàn khàn.

 

Hơi thở của hắn phất qua bên tai, mang theo chút mùi rượu thanh đạm, để cho trong nháy mắt lông măng A Uyển dựng lên, một tay vồ lấy cằm hắn đẩy mặt hắn ra xa một chút, trở tay níu lấy vạt áo của hắn, kéo hắn tới trước mặt, cái hành động liên tiếp này làm liền một mạch, khiến cho vốn là giống như con thỏ trắng nhỏ bị thiếu niên đè ở dưới người….. nàng ngược lại áp hắn đến dưới người mình.

 

Thanh Nhã đang chờ ở cạnh cửa thò đầu nhìn một cái, cảm thấy mắt mình nhanh chóng muốn mù, vội vàng rút đầu về, chống trán cố gắng nhớ lại, vì sao quận chúa đột nhiên trở nên hung hãn như vậy?

 

Hung hãn A Uyển nắm cằm người nào đó, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi:

-“Lại uống rượu?

 

-“...Chỉ uống mấy chén, không có say.” Vệ Huyên lắp bắp nói.

 

A Uyển cẩn thận quan sát hắn, thấy sắc mặt hắn bình thường, cũng không có dáng vẻ say rượu yêu nghiệt, rốt cuộc tin hắn, buông đang kiềm chế hắn ra, gọi nha hoàn bưng canh giải rượu tới cho hắn.

 

-“Đúng rồi, nàng còn không có nói, mới vừa rồi nàng đang làm gì đấy?

Vệ Huyên vừa uống canh giải rượu vừa hỏi:

-“Chẳng lẽ hôm nay ra cửa có người làm cho nàng khó chịu?

 

-“Không có, chẳng qua là gặp phải A Tự cùng Châu nhi.

Chần chờ một lúc, nàng lại nói:

-“Còn có, ta xem dáng vẻ Châu nhi, tựa hồ cực kỳ nhiệt tình với A Tự, A Huyên nói, có phải Châu nhi có ý gì hay không?

 

-“Cái gì?” Vệ Huyên thuận mồm hỏi, trong lòng lại đang hồi tưởng sự tình đời trước.

 

-“Tỷ như tựa hồ Châu nhi cảm thấy huynh trưởng của nàng rất xứng đôi với A Tự đấy!

 

Thiếu chút nữa Vệ Huyên bị canh giải rượu làm cho sặc, kinh ngạc nhìn nàng, hỏi:

-“Có chuyện này?

 

-“Đúng vậy, trước kia cũng không thấy Châu nhi nhiệt tình chú ý A Tự như vậy. Hơn nữa ta cảm thấy, giống như Châu nhi muốn ra tay từ chỗ ta, dù sao tình cảm ta và A Tự không bình thường.

 

Nói tới chỗ này, ít nhiều có chút không vui, thế nhưng hướng về phía tiểu cô nương mới mười tuổi, cũng không thể quá mức tức giận.

 

Khóe miệng Vệ Huyên hơi nhếch, trong mắt toát ra mấy phần giễu cợt, quả nhiên vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, Tĩnh Nam quận vương phủ cũng là một đám tiểu nhân, cả ngày tính kế tính tới tính lui, một ổ đều là ghê tởm tột đỉnh.

 

Cố nhiên huynh muội Vệ Quân đáng thương có phụ thân cùng kế mẫu như vậy, thế nhưng đời trước A Uyển không đáng thương sao? Chẳng lẽ không có tác dụng, thì có thể để cho người giày xéo như vậy sao?

 

Bọn họ cũng không nghĩ, nếu không phải có Trưởng công chúa Khang Nghi chiếu cố khắp nơi, mấy huynh muội bọn họ chưa chắc có được thư thái như bây giờ, sớm đã bị Cảnh thị nữ nhân ác độc kia trừ bỏ. Thế nhưng kiếp trước, sau khi phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi qua đời, bởi vì A Uyển đắc tội Tam công chúa, toàn gia này bởi vì nịnh nọt Tam công chúa đang đắc thế, thái độ đối với A Uyển thật đúng là hỏng bét. Cho dù Tam công chúa quyền thế ngút trời, thế nhưng cũng không cần thiết bỏ đá xuống giếng, ngược lại trở thành tiểu nhân, nhân phẩm có thể thấy được quá tệ.

 

-“Nàng nghĩ như thế nào? Tựa hồ Vệ Quân ở kinh thành tiếng tăm không tệ, nghe nói rất nhiều phu nhân huân quý sau khi gặp qua hắn, cực kỳ hài lòng hắn.

 

Vệ Huyên làm bộ nói, trong lòng cũng muốn biết kiếp này, Vệ Quân không phải vị hôn phu của A Uyển, A Uyển đối với hắn có ý kiến gì không?

 

-“Vậy thì thế nào? Với địa vị hôm nay của A Tự, cũng không cần nhà trai đặc biệt, chỉ cần tìm cái người nàng yêu thích là được. Vệ Quân thì không tệ, thế nhưng tóm lại quá mức quân tử, đối đầu với tiểu nhân dễ dàng thua thiệt.

 

Cái tiểu nhân này mà nói chính là kế mẫu Cảnh thị, nếu như hắn không thể ở dưới tay kế mẫu che chở vợ con đệ muội, không nói cũng được.

 

Tuy thế nhân sùng bái quân tử, thế nhưng một ít thời điểm, vị trí địa vị bất đồng, phải vô cùng thủ đoạn thì không thể quá mức quân tử. Liền hướng trong những triều thần kia tự cho mình là người đọc sách, cũng không dám thật nói mình là quân tử, ngược lại thì Vệ Quân chân thật là vị quân tử hiền đức không thủ đoạn.

 

Vệ Huyên khóe mắt hơi ung dung, vui vẻ đặt chén canh giải rượu trong tay qua bên cạnh, bế A Uyển lên ném lên, rồi vững vàng tiếp lấy.

 

A Uyển bị dọa sợ đến mặt có chút trắng bệch, chờ khi bị hắn ôm, tiếp tục đánh hắn mấy đấm.

 

Vệ Huyên cười tủm tỉm để cho nàng đánh, sau đó liền nói với nàng:

-“Chính nàng hiểu là tốt rồi, nếu như Vệ Châu thật sự nổi lên tâm tư gì tới tìm nàng nói tốt cho người, nàng cũng đừng bởi vì mềm lòng mà đáp ứng bậy.

 

Đỡ phải cái tiểu lải nhải kia quá mức nghe lời của A Uyển, lại bị người ta thiết kế, thật sự vào phủ Tĩnh Nam quận vương.

 

Nghĩ tới đây, Vệ Huyên không khỏi nghĩ tới vị hôn phu kiếp trước của Mạnh Tự, sờ sờ cằm, cảm giác người nọ hẳn là cũng sắp về kinh.

 

Tuy nói cuối cùng kết cục của Mạnh Tự có vẻ sầu thảm, lại chưa chắc không có nàng cam tâm tình nguyện cùng người nọ làm sinh tử uyên ương ý. Nếu là chính hắn, cũng tình nguyện theo người yêu chết đi, không muốn sống tạm một mình.

 

Bất quá, chờ tiếp theo nghe nói Trưởng công chúa Khang Bình hài lòng đích trưởng tôn Định Quốc Công, cố ý vì nữ nhi làm mai thì Vệ Huyên lần nữa bị sặc. Thật may là, tiếp theo lại nghe A Uyển nói, cái nhìn của Mạnh Tự đối với Thẩm Bàn thì không nhịn được cười ha ha, cảm thấy hết sức tinh diệu.

 

-“Cười cái gì?

 

-“Không, ta chỉ là cười nha đầu ngu xuẩn đó cũng rất tinh mắt.

 

A Uyển liếc hắn một cái, nhìn nhìn thời gian, liền đứng lên để cho người ta đi dọn đồ ăn. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trong bận rộn, đảo mắt liền đến nguyên tiêu.

 

Ngày hội Nguyên tiêu, để cho người mong đợi đó là tết hoa đăng, cũng xưng là tết hoa đăng Thượng Nguyên, xưa nay vốn có thi nhân vì thế phú vô số thơ, mà kiếp trước A Uyển quen thuộc nhất một bài thơ liên quan tới hoa đăng tết nguyên tiêu đó là tân khí nhanh《 thanh ngọc án 》.

 

Gió đêm xuân hoa nở ngàn cây, gió thổi hoa rơi như mưa.

 

Ý cảnh đẹp cở nào, cũng hấp dẫn vô số người hướng tới tết hoa đăng, tóm lại sẽ ở trong tết hoa đăng làm chút chuyện phong nhã gì mới được.

 

Năm nay là A Uyển vượt qua ngày lễ thượng nguyên thứ nhất sau khi gả cho Vệ Huyên, Vệ Huyên có lòng mang nàng đi ra ngoài một chuyến, để cho nàng vui vẻ.

 

Buổi sáng trước khi ra cửa, Vệ Huyên nói với A Uyển với đôi mắt vẫn còn buồn ngủ mông lung:

-“Chạng vạng tối ta sẽ trở lại sớm một chút, dẫn nàng đi ra ngoài chơi, nàng nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng cho đủ tinh thần.

 

A Uyển đang rất buồn ngủ, đáp đại một tiếng, lại muốn chui đầu vào trong chăn, nhưng không nghĩ bị Vệ Huyên xốc chăn, đè ép nàng cọ xát một chút, mới đứng dậy rời đi.

 

A Uyển cắn răng nghiến lợi, quả muốn đánh hắn.

 

Mấy năm trước Vệ Huyên đã vào Vũ Lâm quân, bất quá so với những ngự tiền thị vệ chân chính có mặt bảy ngày lại nghỉ bảy ngày, mệnh hắn hết sức tốt, ngày ngày có thể ló mặt ở ngự tiền không nói, thời gian vừa điểm danh xong, liền có thể chạy về nhà. Dĩ nhiên, giá cao đó là đợi đến lúc có chuyện cần hắn làm, hắn cũng tùy thời có thể mất tích, cũng không ảnh hưởng trực ban Vũ Lâm quân.

 

Mặc dù có người đối với Vệ Huyên đi cửa sau ghé mắt không dứt, nhưng người ta không phải trải qua khảo hạch liền được hoàng đế tự mình bổ nhiệm, dĩ nhiên là bất đồng.

 

Sau khi Vệ Huyên rời đi, A Uyển cũng không ngủ được, suy nghĩ hôm nay là mười lăm, phải đi thỉnh an Thụy Vương phi, liền cũng không nằm ở trên giường nữa, kêu nha hoàn tới cho nàng rửa mặt chải đầu, rồi đi chính phòng.

 

Đến chính phòng thì thấy Vệ Ái cũng ở đây, tiểu cô nương nhìn thấy đại tẩu, cười ngọt ngào với nàng, đứng dậy hành lễ.

 

Thỉnh an mẹ chồng xong, A Uyển ngồi ở một bên, cùng bà bà tiểu cô tử nói chuyện phiếm, bởi vì hôm nay đúng lúc là mười lăm tháng giêng, trò chuyện đó là tết hoa đăng.

 

-“Hàng năm tết hoa đăng, nghe nói trên đường cũng vô cùng náo nhiệt, trong cung cũng có tết hoa đăng, cho nương nương trong cung xem. Bất quá trong cung có đẹp hơn nữa, cũng không có náo nhiệt như trên đường.

Thụy Vương phi nói, cười nhìn về phía A Uyển,

-“Huyên Nhi thế nhưng nói muốn dẫn A Uyển đi trên đường một chút?

 

Loại chế nhạo nhìn thấu hết thảy này, thật là làm cho người xấu hổ.

 

A Uyển thoáng định thần, gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói:

-“Phu quân vừa nói chuyện này.

 

Nếu là mẹ chồng ruột thịt, không chừng trong lòng sẽ chua xót nhi tử cưới con dâu thì quên nương, bất quá Thụy Vương phi là kế mẫu, lại đối với đứa con riêng này xưa nay nhắm một mắt mở một mắt, liền vung tay lên, tùy bọn họ đi.

 

Hơi trễ một chút, Vệ Huyên trở về.

 

Nhìn sắc trời còn sớm, trước hết A Uyển cho người bưng thức ăn nguyên tiêu lên, hai phu thê ngồi chung một chỗ vừa ăn nguyên tiêu vừa trò chuyện tết hoa đăng vào buổi tối.

 

Bởi vì hôm nay là Thượng Nguyên, thời gian cấm đi lại ban đêm cũng trễ đi mấy canh giờ, mới tiện cho mọi người xuất hành, buổi sáng lúc Vệ Huyên ra cửa đã cho người đi bố trí, tất nhiên phải dẫn A Uyển chơi thật vui vẻ.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 29/03/2021

 

1 comment:

  1. Chồng Mạnh Tự chắc là kiểu tướng quân ấy nhỉ
    Thế mới xứng với cô nương hoạt bát như vậy
    Thanks nàng edit nha 🥰🥰🥰

    ReplyDelete

Popular Posts