Sủng Thê Như Lệnh - Chương 133

☆, A Uyển thật đúng là tay thiện nghệ phá hư tâm tình…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

Đợi thời gian không sai biệt lắm, A Uyển liền đi vào nội thất đổi một bộ xiêm y ra ngoài.

 

A Uyển mặc là váy dài tay áo rộng xanh nhạt bích thủy, rơi trên quần dài màu trắng ngà, màu sắc rất là tươi mát trang nhã, tóc búi thành đọa uy kế, chỉ cài trâm ngọc thúy châu hoa đơn giản lấy sợi vàng quấn quanh trân châu, cũng không cần trang sức quý trọng.

 

Chờ nàng trang phục xong đi ra, đứng ở trước mặt, yêu kiều dưới ánh sáng ngọn đèn trong bóng đêm, cũng không coi là kinh diễm, lại tản ra ánh sáng lộng lẫy, lại khiến cho người không dời nổi mắt.

 

Vệ Huyên biết A Uyển sống tốt, thường ngày nàng không thích chưng diện, thân thể cũng không tiện, ở kinh thành hết sức khiêm tốn, cũng không có người biết tướng mạo của nàng như thế nào.

 

Ngày hôm nay, nhìn nàng trang phục đặc biệt một cái, đột nhiên vừa thấy, trong lòng chấn động mạnh, cơ hồ không dời nổi mắt, trong đầu đột nhiên nổi lên cảm giác mấy phần không vui để cho người ta nhìn thấy.

 

A Uyển xinh đẹp cũng không phải là cái loại xinh đẹp có tính xâm lược, mà là một loại xinh đẹp nhu hòa, gió xuân mưa phùn nhuận không một tiếng động. Xuất sắc nhất trong đó chính là đôi mắt, giống như điểm mắt rồng, yêu kiều tự nhiên, thâm thúy bình tĩnh, làm cho người không tự chủ trầm mê trong đó, cho dù hồng trần ồn ào náo động phân tranh, tâm nóng nảy bất an lại vì vậy mà lắng đọng.

 

Rất nhiều lần, nhìn chăm chú một đôi mắt như vậy, tâm tình tàn bạo, máu tanh, chém giết, âm u trong lòng hắn, sẽ từ từ bình tĩnh lại, thẳng đến biến mất.

 

Kiếp trước, cố nhiên bởi vì đột nhiên không phòng bị bị nàng đánh một trận mà chú ý nàng, thế nhưng sau đó trong những ngày càng chú ý, dần dần mà si mê người này, mỗi lần chỉ cần nhìn xa xa, bị chủ nhân của cặp mắt kia nhìn, tâm nóng nảy cũng sẽ bình tĩnh lại.

 

Trong ba năm chiến tranh ở biên quan, vô số máu tươi, tư thế hào hùng, tiếng chém giết, khói lửa nổi lên bốn phía, bi thảm như địa ngục. Mỗi khi thời điểm khó khăn nhất, hắn sẽ nhắm mắt lại, nhớ lại ánh mắt của nàng, tâm tình phiền loạn nóng nảy sẽ bình tĩnh lại, tự nói với mình, hắn không thể chết được, hắn còn phải trở lại kinh thành, lấy phong cảnh tư thế người thắng đắc ý nhất trở về, xuất hiện ở trước mặt nàng.

 

Đáng tiếc, hắn còn không kịp thực hiện, tin nàng qua đời đã truyền đến.

 

-“Biểu tỷ thật xinh đẹp!

 

Trong lòng quay đi quay lại trăm ngàn vòng, hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng cười nói, thỏa mãn nhẹ nhàng rơi nhẹ môi trên lỗ tai nàng. Thật tốt, kiếp này bọn họ ở bên nhau.

 

A Uyển bị loại trêu đùa như có như không này làm cho có chút ngứa ngáy, đưa tay vỗ vỗ mặt hắn, nói:

-“Hôm nay A Huyên cũng ngọc thụ lâm phong.

 

-“Thật!

 

-“Giả.

 

Nhìn thấy bộ dáng hắn kích động như vậy, nàng liền phải trái lương tâm, đỡ cho hắn dưới sự kích động, sẽ làm ra chuyện gì….

 

Ngày nay nàng coi như là hiểu, chỉ cần một khi người này kích động, liền sẽ ôm nàng hôn hôn gặm gặm, đụng đụng chạm chạm, dùng hết thảy khả năng, làm chuyện thân mật. Ngoại trừ chưa phá phòng tuyến sau cùng, chuyện nên làm không nên làm cũng làm không sai biệt lắm, A Uyển cảm thấy dây thần kinh xấu hổ của mình tựa hồ thấp không ít.

 

Thường ngày Vệ Huyên thích màu sắc thâm trầm đỏ sẫm, nếu thiếu niên bình thường mặc màu sắc này, tất nhiên sẽ lộ ra vẻ người lớn, nhưng trời sanh dung mạo hắn điệt lệ minh nghiên, đặc sắc tuyệt luân, lại đang lúc thời kỳ thiếu niên, luân lang nhu hòa, nam tử tuấn tú vẫn chưa trưởng thành, vừa vặn ép xuống loại trọng sắc, khiến cho hắn thêm chút đàng hoàng, rất có tính xâm lược.

 

Thiếu niên như vậy, nếu không phải nhìn quen, lúc mới gặp, thật sự sẽ bị hắn mê hoặc đến không thể dời mắt.

 

Phải thôi, A Uyển lại vỗ vỗ mặt của hắn, lòng nói cho dù tên gia hỏa này thanh danh bên ngoài bất hảo, thế nhưng bằng vào cái tướng mạo này, vẫn sẽ có rất nhiều cô nương bị mê hoặc, Mạc Phỉ kia đoán chừng chính là như vậy.

 

Chờ nha hoàn mang tới một cái áo choàng lông thỏ thì, A Uyển rốt cuộc dập tắt ngọn lửa kích động của Vệ Huyên.

 

Là lúc xuân hàn se lạnh, tình cờ mưa xuân liên tục, càng làm cho trong không khí lộ ra một luồng hơi lạnh, cần phải chú ý phòng lạnh. Xưa nay thân thể A Uyển yếu đuối so với người khác, Vệ Huyên hết sức chú ý chuyện giữ ấm cho nàng.

 

Sau khi nàng bị bọc kín thành một quả cầu, hai phu thê vui vui vẻ vẻ ra cửa.

 

Dĩ nhiên Thụy Vương mang theo thê nhi vào cung xem hoa đăng, biết được hành vi của con trai trưởng, mắng một tiếng tiểu tử thúi xong, liền mặc kệ. Nhi tử lưu manh cùng con dâu tình cảm càng tốt, Thụy Vương trong lòng càng cảm thấy bi ai, một mình ngươi không được…. tình cảm phu thê khá hơn nữa thì có tác dụng quái gì?

 

Mang theo u buồn nào đó không người có thể biết được, Thụy Vương tiến cung, quyết định đi chỗ hoàng huynh tìm một chút cảm giác tồn tại.

 

Xe ngựa đi tới trước một phố xá náo nhiệt, ngồi ở trong xe ngựa A Uyển dần dần nghe được bên ngoài thanh âm náo nhiệt, phảng phất không khí lành lạnh cũng thay đổi, để cho nàng không nhịn được lặng lẽ nhấc lên màn xe nhìn ra ngoài.

 

Bên ngoài là phố xá, dĩ nhiên là đèn đuốc huy hoàng, trước cửa hàng hai bên đường treo đủ loại hoa đăng, còn có nhìn xa xa kéo dài cả con đường hoa đăng hội tụ xếp thành rồng lửa, trên đường phố nam nữ già trẻ lui tới, không khỏi thêm một loại hương vị vui mừng đặc biệt cổ điển của Hoa Hạ.

 

Nhìn người đi đường gương mặt tươi cười, A Uyển cũng không khỏi lộ ra nụ cười tươi.

 

Đợi xe ngựa rốt cuộc dừng lại, Vệ Huyên khoác áo choàng đã chuẩn bị sẵn lên trên người A Uyển, lại sửa sang lại trang sức trên tóc cho nàng, liền đỡ nàng xuống xe.

 

Lúc này xe ngựa đã đi tới bờ sông trong nội thành, hai bên bờ sông đều là treo hoa đăng ở giữa không trung, như một cái đèn hoa dài dằng dặc, bên bờ sông còn có sạp đoán đèn và bán hoa đăng, giữa sông mấy chục chiếc thuyền hoa đang bỏ neo.

 

-“Trước đi xem hoa đăng, chờ nàng đi dạo mệt mỏi, chúng ta lại lên thuyền hoa nghỉ ngơi.” Vệ Huyên nói với A Uyển, nắm tay nàng có chút lạnh.

 

Tay của hắn ấm áp mà khô ráo, tay của hai người hợp lại ở trong tay áo rộng lớn, che khuất ở trong không khí lạnh lẽo, loại ấm áp này phảng phất từ lòng bàn tay truyền tới tâm khảm.

 

A Uyển hướng hắn cười gật đầu, trên mặt không tự chủ nở nụ cười, cùng hắn tay nắm tay đi ở trong chợ hoa đăng nguyên tiêu, bên cạnh đám người tới tới lui lui, tình cờ có hài tử giơ hoa đăng từ bên cạnh bọn họ chạy qua, khiến cho nàng có cảm giác đang cùng bạn trai hẹn hò yêu đương, tâm thức thiếu nữ đã sớm biến mất.

 

-“Đoán đố đèn không?” Vệ Huyên dò hỏi, đi tới trước một cái sạp, nhìn một chút, bảo ông chủ lão bản lấy cái hoa đăng xinh đẹp nhất trên cao nhất xuống, lấy ra đề phía trên.

 

Lộ Bình đi theo phía sau vội vàng tiến lên đưa bạc, tất cả thị vệ của hắn đều cải trang, ẩn ở chung quanh hộ vệ an toàn cho hai chủ tử.

 

A Uyển mỉm cười nhìn hắn, thích thú nhìn sang, phát hiện câu đố này là một loại hoa cỏ phú quý, nếu là dân chúng bình thường dĩ nhiên là không cách nào giải, nhưng nếu là con cháu huân quý kiến thức rộng rãi, ngược lại rất dễ đoán. Cho nên Vệ Huyên đã tùy tiện giải câu đố, lúc lấy được ngọn hoa đăng hoa mẫu đơn chủ sạp đưa tặng, A Uyển không nhịn được vui vẻ.

 

-“Cười cái gì? Chẳng lẽ cao hứng đến choáng váng?” Vệ Huyên cong ngón tay búng lên trán nàng.

 

A Uyển nâng ngọn hoa đăng, cười ha hả nói:

-“Ta có chút hoài nghi, có phải mấy chủ sạp này vì lấy lòng các ngươi những người có tiền, cho nên mới phải đem đố đèn ra thành như vậy. Mặc dù hắn tặng cho một ngọn hoa đăng giá cả tương đối đắt tiền, thế nhưng trước đó ngươi cho bạc, tiền cũng đủ cho ngọn hoa đăng này.

 

Vệ Huyên suy nghĩ một chút, kết hợp với kinh nghiệm mấy năm trước, không phải không thừa nhận một sự thật: Bọn họ quả thật bị mấy chủ sạp xem thành dê béo tới làm thịt.

 

Có tiền có rỗi rảnh con cháu huân quý dĩ nhiên là nhìn không lọt mắt mấy cái hoa đăng thủ công bình thường, phần lớn sẽ lấy hoa đăng chế tạo phải xinh đẹp để đoán, cho nên câu đố trên đèn tương đối mà nói cũng phải dựa theo vật gì mà các con cháu huân quý quen thuộc tới lấy, bách tính không tiếp xúc qua thượng tầng xã hội đúng là giải không ra được. Mà đối với phần lớn con cháu huân quý mà nói, thứ không thiếu nhất đó là tiền, bọn họ đoán trúng câu đố được ngọn hoa đăng thích, chủ sạp cũng được tiền cao hơn so với hoa đăng, cả hai cùng đại hoan hỉ.

 

Thế nhưng bị A Uyển không tình thú nói như vậy, Vệ Huyên nhất thời đối với đoán đố đèn mất đi hứng thú, không thể không nói, A Uyển thật đúng là tay thiện nghệ phá hư tâm tình người ta.

 

Thấy tâm tình Vệ Huyên không vui, A Uyển nín cười, nói:

-“Mấy hoa đăng này rất đẹp, chúng ta tiếp tục xem đi, không đoán cũng được. Hơn nữa ta đã có cái hoa đăng A Huyên đưa, mấy cái khác cũng không cần.

 

Lúc này Vệ Huyên mới vui vẻ.

 

Thật dễ dỗ!!!!

 

A Uyển cùng Lộ Bình đồng thời nghĩ, bất quá Lộ Bình nghĩ là, đoán chừng vô luận thế tử phi làm gì, đối với vị thế tử gia này mà nói, đều là rất dễ dỗ, những người khác……không trực tiếp đạp ngươi một cước là tốt rồi, căn bản dỗ không được hắn.

 

Đi được một lúc, khi thấy một đám người đâm đầu đi tới, dù là A Uyển bình thường lạnh nhạt, vẫn không nhịn được lộ ra mấy phần kinh dị.

 

-“Huyên đệ? Thọ An cũng ở đây, thật là đúng dịp mà.

 

Người tới trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, giống như một huynh trưởng thân thiết vậy, ánh mắt nhìn người cũng ôn hòa, chính là Tam hoàng tử.

 

Tam hoàng tử tới, bên người tự nhiên cũng có Tam hoàng tử phi Mạc Như, hơn nữa càng làm cho người kinh ngạc chính là, bên cạnh Mạc Như còn đi theo hai thiếu nữ Mạc gia, chính là Mạc Lục cùng Mạc Thất.

 

Thấy hai người, Mạc Phỉ một đôi mắt ướt át yêu kiều dừng ở trên người Vệ Huyên. Lúc này thiếu niên vấn tóc bằng kim quan xa hoa, một thân y phục đỏ sẫm, nghiên lệ vô song, ở nơi đầy trời hoa đăng này, rạng rỡ như mặt trời trên bầu trời, để cho người ta cơ hồ không cách nào dời đi ánh mắt. Chẳng qua là, khi thấy hai người dắt tay thì, ánh mắt Mạc Phỉ lại ảm đạm xuống.

 

Cho dù nàng khuynh tâm như thế nào, thiếu niên này đã có Thế tử phi cưới hỏi đàng hoàng, hơn nữa Thế tử phi lại là hắn tâm duyệt, cũng không phải là phụ mẫu mối chước cưỡng bách định ra, cổ không cam lòng trong lòng cũng càng ngày càng mãnh liệt.

 

Đáng tiếc, tuy nàng muốn lấy dũng khí hỏi một câu, thế nhưng một thiếu nữ khuê các, căn bản không tìm được cơ hội cùng một ngoại nam không gì liên hệ đơn độc ở chung, cũng không cách nào xác định hắn có hay không quên ước định năm đó khi còn nhỏ, cho dù nàng có muôn vàn ý nguyện, căn bản không ai cho nàng cơ hội.

 

Vệ Huyên lười biếng liếc nhìn bọn họ một cái, nói:

-“Thật vừa vặn.

 

Tam hoàng tử phát hiện ánh mắt của hắn khác thường, theo bản năng quay đầu nhìn lại, lại thấy Tứ hoàng tử cùng Tứ hoàng tử phi cầm tay nhau mà đến, bên cạnh bọn họ còn có mấy huynh muội Vệ Quân của Tĩnh Nam quận vương phủ.

 

Chờ đoàn người đứng cùng một chỗ, nhìn lẫn nhau, không thể không thừa nhận, xác thực kinh thành quá nhỏ.

 

-“Tam ca, Tam tẩu, còn có Huyên đệ, Thọ An, các ngươi cũng ở đây à?

Tứ hoàng tử tiến lên chắp tay hành lễ,

-“Thật là đúng dịp.

 

Mấy huynh muội Vệ Quân cũng tiến lên chắp tay thi lễ, bởi vì là ở bên ngoài, cho nên xưng hô cũng sửa lại.

 

Tam hoàng tử cười nói:

-“Hiếm khi năm nay ngày hội nguyên tiêu thời tiết tốt, không như năm ngoái trời mưa, nên mang tẩu tử đệ đi ra dạo một chút. Nghĩ đến Tứ đệ cùng Huyên đệ cũng là như vậy chứ!.

 

Vệ Huyên tâm tình tốt lại bị phá hỏng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

-“Thật sự thật là đúng dịp! bất quá Thọ An mệt mỏi, ta trước mang nàng đi nghỉ ngơi, các người tùy tiện đi.

 

Dứt lời, chắp tay với bọn họ, liền dẫn A Uyển rời đi.

 

Vệ Huyên động tác quá nhanh, hơn nữa cường ngạnh không cho người cơ hội cự tuyệt, để cho mọi người tại đây chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi.

 

Tam hoàng tử tròng mắt thâm trầm, nhìn bóng lưng của bọn họ không nói.

 

Tứ hoàng tử có mấy phần lúng túng phẫn uất, lại không thể làm gì, cho dù Vệ Huyên trước mặt mọi người không cho bọn hắn mặt mũi, cũng đã thành thói quen, ai bảo phụ hoàng bọn họ ăn cái trò này của hắn, ngẫm lại cũng không cam lòng.

 

Những người khác cũng là vẻ mặt dị thường, vốn là ở chỗ này gặp gỡ còn có mấy phần vô tình gặp gỡ ngạc nhiên vui vẻ, nhưng ai biết Vệ Huyên không nể mặt phá hủy như vậy.

 

Mạc Phỉ ánh mắt theo bóng lưng bọn họ, có chút mất hồn mất vía, thẳng đến bị Mạc Lục âm thầm kéo, mới bừng tỉnh, quay đầu liền thấy Mạc Lục ngoài cười nhưng trong không cười nói:

-“Thất muội muội, cẩn thận đường dưới chân, đừng té.

 

Mạc Phỉ rất nhanh liền thu liễm vẻ mặt, nhàn nhạt đáp một tiếng.

 

Động tác hai thiếu nữ vô cùng nhẹ, thế nhưng vẫn để cho một đôi mắt thu vào đáy mắt, không khỏi trầm ngâm.

 

Bởi vì Vệ Huyên không nể mặt bỏ đi, mọi người nói mấy câu xong, liền lại tách ra ai chơi theo ý người nấy.

 

Ba huynh muội Vệ Quân cũng bước đi một hướng, Vệ Quân cùng Vệ Hú che chở muội muội ở chính giữa, ba người vừa đi vừa nói chuyện mới vừa rồi.

 

-“Không nghĩ tới Vệ Huyên kia một hung thần đáng sợ như vậy, sẽ nhi nữ tình trường, thật có thể đối với cô nương tốt như vậy, ngược lại Thọ An biểu tỷ rất may mắn.” Vệ Hú cười nói, bởi vì giao tình của mẫu thân hai nhà, cùng Trưởng công chúa Khang Nghi những năm này chiếu cố, hắn cũng là hy vọng thấy A Uyển tốt.

 

Vệ Quân nhàn nhạt đáp một tiếng, có chút mất hồn mất vía.

 

Vệ Châu đồng dạng cũng là mất hồn mất vía, tay cầm hoa đăng phát ngốc.

 

Vệ Hú tiếp tục nói:

-“Năm nay đại ca cũng mười bảy tuổi, hôn sự của đại ca nhiều nhất kéo dài một năm nữa liền không thể kéo dài được nữa. Đại ca, trong lòng đại ca có ý kiến gì?

 

Nói xong, hắn áp sát Vệ Quân, dùng âm thanh rỉ tai nhỏ giọng nói:

-“Lúc trước đệ thấy, hai cô nương Mạc gia cũng không tệ, bất quá có thể Đại trưởng công chúa Khánh An sẽ không đồng ý.

 

Vệ Quân theo bản năng đáp một tiếng, chờ lúc phát hiện đệ đệ đang nói cái gì, không khỏi trách mắng:

-“Nói hưu nói vượn cái gì, chuyện này tự có cha mẹ làm chủ!

 

Vệ Hú cười lạnh,

-“Đại ca, huynh thật cho là lão nhân sẽ làm chủ cho huynh?

 

Vệ Quân im lặng.

 

-“Nhà chúng ta dáng vẻ như vậy, vô luận sau này đại tẩu là ai, nàng cũng sẽ rất khổ cực, như vậy, không bằng cưới cái thân phận cao một chút về, dành cho nàng tôn trọng nên có, ưng thuận lời thề mà nữ tử thế gian mong đợi cùng nàng, coi như là đối nàng bồi thường thôi. Đại ca, chính huynh cẩn thận suy nghĩ một chút.

 

Vệ Quân liếc nhìn đệ đệ, thấy hắn tỏ rõ vẻ oán hận trào phúng, trong lòng đột nhiên có chút mờ mịt.

 

Hắn biết, hôn sự của mình, đã thành tâm sự của đệ đệ và muội muội, thế nhưng, hắn có thể làm sao? Hôn nhân đại sự từ trước đến nay đều do phụ mẫu làm chủ, lén lút trao đổi tuyệt đối không được, cho dù đệ đệ và muội muội đều có chủ ý, hắn vẫn không có cách nào quyết định.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 30/03/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts