Sủng Thê Như Lệnh - Chương 134

☆, Một quân cờ đối phó Thụy vương thế tử….

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tam hoàng tử dắt thê tử từ từ đi, phố xá hai bên trừ hoa đăng nhiều màu sắc riêng ra, còn có các loại ăn vặt, tình cờ có mùi thơm của thức ăn bay tới, cực kỳ mê người, thường có tiểu hài tử đi theo phụ mẫu ngừng lại nghển cổ nhìn, mặt thèm thuồng, hết sức pha trò...

 

Bất quá đám vương công quý tộc này đều có dạy dỗ, cho dù thấy đồ ăn vặt ven đường nhìn rất mê người, cũng sẽ không giống như những dân chúng tầm thường ngồi ở trước mặt mọi người hưởng dụng….. nếu là Vinh Vương người trời sanh tính không câu nệ, tất nhiên là không ngại.

 

Tam hoàng tử lần này mang theo mấy nữ quyến, thể lực nữ tử so với nam tử hơi yếu một chút, Tam hoàng tử liền đề nghị trước tiên đi lên thuyền hoa nghỉ ngơi, thuận tiện ăn vào ít thứ chống lạnh.

 

Thời tiết tháng giêng, dù trời chưa mưa, thế nhưng ban đêm cũng rất lạnh.

 

Trên sông ngắm hoa đăng, tự có thú vị riêng, cho nên thuyền hoa trên sông trong nội thành, cơ hồ đều là những nhà quyền thế huân quý bao trọn, Tam hoàng tử cũng thật sớm đã cho người chuẩn bị xong thuyền hoa.

 

Ban đầu lúc Mạc Như nghe trượng phu nói muốn mang nàng ra cửa xem hoa đăng, trong lòng cũng có mấy phần kinh ngạc, tiếp theo có chút cảm động, mặc dù đối với người đàn ông này tâm đã lạnh, rốt cuộc cũng là trượng phu phải sống hết cả đời. Nhưng sau khi ra cửa, vô tình gặp gỡ các tỷ muội nhà mẹ đẻ thì, nàng liền không nghĩ vậy.

 

Kể từ sau khi nàng lấy chồng, các tỷ muội nhà mẹ đẻ cũng dần dần lớn lên, ở lại trong kinh không lấy chồng, chỉ có Mạc Lục cùng Mạc Thất hai vị muội muội này. Mà Thất muội muội Mạc Phỉ bởi vì là đích nữ của đại phòng trong gia tộc, thân phận so với các tỷ muội khác cũng tôn quý một chút, cũng được tổ mẫu cưng chiều một chút, thế nhưng trời sanh nàng sinh tâm tư không tốt, lại coi trọng Thụy Vương thế tử.

 

Năm trước, khi nàng cùng tổ mẫu đàm luận hôn sự hai vị muội muội, nhưng ai biết lại từ chỗ tổ mẫu biết được tâm tư Mạc Phỉ, lúc ấy Mạc Như thật sự có loại xung động muốn ngất xỉu…..

 

Thất muội muội Mạc Phỉ mặc dù là cô nương tôn quý nhất trấn nam hầu phủ, thế nhưng cũng là một cô nương nhàn tĩnh ôn nhu, tổ mẫu thương nàng, cũng không muốn gả nàng vào hoàng gia, so với an bài của tổ mẫu đối Lục muội muội Mạc Phương, Mạc Phỉ thật sự là tốt hơn nhiều.

 

Vệ Huyên thế tử bản tính dữ dằn, phách lối bá đạo, không học vấn không nghề nghiệp, cũng không phải là người dễ đối phó, chính hắn coi trọng cũng không sao, nếu là đuổi tới, sẽ chỉ làm hắn không thích, đến lúc đó hắn sẽ không cần biết ngươi là cái thân phận gì, rơi vào trong tay hắn không chết cũng bị thương. Mà nay lại nghe nói hắn cùng với Thọ An quận chúa mới vừa vào cửa không lâu tình cảm phu thê hòa hợp, căn bản không có chỗ cho người ngoài nhúng tay vào.

 

Khi biết được tin tức này, nàng thật là nóng nảy lại khó chịu, tất nhiên là muốn đánh mất đi chủ ý của Mạc Phỉ.

 

Ngay cả tổ mẫu cũng không dám dễ dàng đắc tội Vệ Huyên, cái muội muội ngốc này thế nào liền không hiểu đây!

 

Mà để cho nàng càng khiếp sợ hơn, vẫn là tâm tư của trượng phu.

 

Lúc này, bọn họ đã đi lên thuyền hoa bỏ neo ở bên bờ, thuyền hoa có hai tầng, còn có khoang nghỉ ngơi.

 

Sau khi lên thuyền hoa, thừa dịp đi vào trong khoang thay y phục, Mạc Như đột nhiên nghe được trượng phu nói:

-“Lúc trước xem vẻ mặt Thất muội muội, nàng thế nhưng đã gặp qua Huyên đệ!

 

Mạc Như trong nháy mắt lông tơ đều dựng đứng, biểu tình cũng có mấy phần biến hóa, chính là mấy phần biến hóa này, để cho Tam hoàng tử vẫn nhìn chằm chằm nàng hiểu rõ, cũng để cho trong lòng nàng tan nát.

 

Cho dù Mạc Phỉ không tốt như thế nào, rốt cuộc cũng là muội muội nhà mẹ đẻ nàng, chỉ có nhà mẹ đẻ tốt, nàng cái nữ nhân xuất giá này mới có thể tốt, nếu là danh tiếng tỷ muội nhà mẹ đẻ bị phá hư, hoặc là để cho trượng phu biết được tâm tư của nàng, thực tại không ổn, tương tự cũng sẽ liên lụy đến các nàng những cô nương đã lấy chồng.

 

Biết Tam hoàng tử đã nhìn thấu, Mạc Như cũng không mạnh mẽ che giấu làm bộ như vô sự, đầu óc cấp tốc vận chuyển, mở miệng nói:

-“Phu quân quan sát nhạy bén, quả thật là như thế. Nói đến chuyện này cũng có chút buồn cười, phu quân có nhớ năm Văn Đức mười hai, việc Thụy Vương dắt thế tử đến Trấn Nam hầu phủ chúc thọ tổ mẫu.

 

Tam hoàng tử gật đầu, tâm tình cũng bắt đầu có chút vi diệu.

 

Khi đó, bọn họ mới sáu tuổi…..

 

Mạc Như dùng giọng giả vờ buông lỏng tiếp tục nói:

-“Lúc ấy Thụy Vương thế tử ở qua trong phủ một thời gian ngắn, hắn thường tới chỗ tổ mẫu chơi, lúc ấy vừa vặn Thất muội muội nuôi ở bên cạnh tổ mẫu, hai người liền gặp mặt nhiều chút, Thất muội muội trí nhớ tốt, liền vẫn nhớ rõ. Đúng rồi, còn có một việc, có một ngày, Thất muội muội không cẩn thận rơi xuống nước, lúc ấy Thụy Vương thế tử trùng hợp đi ngang qua, cứu Thất muội muội một mạng, Thất muội muội trong lòng cực kỳ cảm kích, vẫn muốn báo ân đấy!

 

Lời này tuy nói uyển chuyển, thế nhưng Tam hoàng tử là một người thông minh, làm sao không hiểu. Từ trước đến nay nữ tử nếu nói báo ân bất quá là một cái cớ, tất nhiên coi trọng cái ân nhân cứu mạng đó, liền thích làm ra tiết mục lấy thân báo đáp. Loại chuyện như vậy không hiếm thấy, nếu như ân nhân cứu mạng dáng dấp béo lùn nghèo khó, cô nương bạch phú mỹ tuyệt đối sẽ không nói cái chuyện lấy thân báo đáp ân cứu mạng gì, chỉ biết bỏ chút tiền tài thôi, thế nhưng nếu ân nhân cứu mạng kia trùng hợp là công tử trẻ tuổi giàu có, thân phận cao quý, vậy phải nói cách khác…..

 

Vị tiểu di này bởi vì năm đó một lần ân cứu mạng coi trọng Vệ Huyên, cho nên những năm gần đây một mực tâm tâm niệm niệm, nhưng ai biết chính là cùng năm đó trên đường hồi kinh, Vệ Huyên gặp phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi cùng nữ nhi Thọ An quận chúa từ Giang Nam hồi kinh, hai nhà đính hôn, là lệnh của phụ mẫu lời người mai mối, Mạc Phỉ tràn đầy tình ý chỉ có thể dã tràng xe cát.

 

Sau khi Mạc Như nói xong, nhìn vẻ mặt trượng phu trầm ngâm, chỉ cảm thấy da đầu cũng nổ, trong lòng cũng thấp thỏm bất an. Chờ khi thấy nụ cười trên mặt hắn, lòng của nàng không ngừng trầm xuống, có dự cảm xấu nhất.

 

Sợ rằng Thất muội muội sẽ trở thành con cờ trong tay trượng phu để đối phó Thụy Vương thế tử.

 

Giờ khắc này, nàng sâu sắc hối hận lúc trước lại đồng ý để cho hai muội muội kết bạn đồng hành với mình.

 

Cho đến khi ngồi vào vị trí tầng hai trên thuyền hoa thưởng thức đèn trên sông, trong lòng Mạc Như vẫn hối hận như cũ, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phỉ thâm trầm khó dò. Mà càng làm cho nàng tuyệt vọng là, ngồi trên thuyền hoa không lâu, liền nghe hạ nhân đến báo, gặp đám người Tứ hoàng tử, Tĩnh Nam quận vương phủ cùng Vệ Huyên ngồi chung thuyền hoa tới du ngoạn.

 

Tam hoàng tử là trưởng giả, lại là người có thân phận cao nhất ở chỗ này, dĩ nhiên là cho người ta đi mời bọn họ tới cùng du thuyền hoa. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Lúc A Uyển bị Vệ Huyên cưỡng chế lôi đi, căn bản chưa kịp cùng huynh muội Vệ Quân nói nhiều mấy câu, bất quá bởi vì chung quanh nhiều người, nàng cũng sẽ không lỗ mãng mà bác mặt mũi của hắn, liền tùy hắn lôi đi.

 

Chờ đi một đoạn đường, quay đầu đã không thấy thân ảnh của đám người kia, chung quanh người đến người đi che cản con đường, chỉ thấy ánh sáng hoa đăng sáng loáng xếp thành hàng tỏa sáng cả con đường.

 

A Uyển còn chưa nói chuyện, liền nghe được Vệ Huyên nói:

-“Đã đói bụng chưa? Có muốn ăn cái gì không?

 

A Uyển ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh đèn nhu hòa, thiếu niên luân lang nhu hòa, mặt mày tinh xảo, vẻ mặt ôn nhu ấm áp, hoàn toàn không có lúc trước khinh thường cùng phách lối khi đối mặt những người đó, lại khôi phục thành thiếu niên ở trước mặt nàng ngoan ngoãn nghe lời cùng thích cười thuần lương nhu hòa, dễ dàng xấu hổ thích chán ngấy nàng, không để ý chút nào đem khuyết điểm của mình biểu diễn ở trước mặt mình.

 

Nàng biết hết thảy chuyện xấu của hắn, cũng đã gặp một mặt chật vật của hắn, duy chỉ có chưa từng thấy qua dáng dấp hắn ở trước mặt mình ngạo mạn phách lối, chưa bao giờ từng.

 

Được thôi, nàng hướng hắn cười nói:

-“Không phải A Huyên nói ta mệt mỏi sao? Vậy thì đi thuyền hoa nghỉ ngơi đi!

 

Vệ Huyên trên mặt có chút lúng túng, bất quá cũng chỉ là lúng túng, rất nhanh liền khôi phục bình thường, da mặt hết sức dày nói:

-“Ta đây là hù dọa bọn họ, khi nhìn thấy bọn họ, trong lòng ta liền không thoải mái, nếu không phải là nhìn ở mặt mũi của hoàng bá phụ, ta sớm đã…..

 

Sớm đã cái gì?

 

Mi tâm A Uyển giựt giựt, quyết định không hỏi tới.

 

Dọc theo bờ sông đi một hồi, liền đi tới bến tàu, nơi này thuyền hoa bỏ neo khá nhiều, đều có thị vệ hoặc gia đinh canh giữ ở nơi đó, người đều là mặc thường phục, cũng không biết thân phận chủ nhân của thuyền hoa.

 

Chờ lúc Vệ Huyên mang nàng đến trước một chiếc thuyền hoa, A Uyển đồng dạng thấy được mấy tên thị vệ Tùy Phong viện canh ở nơi đó, đề phòng sâm nghiêm, bọn họ mặc dù cũng mặc thường phục, thế nhưng tinh thần khí chất vừa thấy là bất đồng với người khác, liên đới chung quanh chiếc thuyền hoa này cũng không có chiếc thuyền hoa nào bỏ neo, phảng phất cực kỳ kiêng kỵ bọn họ, lộ ra độc nhất chiếc thuyền hoa bên này, hết sức phách lối.

 

Vệ Huyên dắt A Uyển lên thuyền hoa, trên thuyền hoa đã sớm chuẩn bị xong nước ấm, canh nóng cùng trà quả điểm tâm, tiến vào khoang thuyền thì, một luồng ấm áp đập vào mặt.

 

A Uyển ngồi ở trên tấm lông chồn bên cạnh cửa sổ, sau lưng lót một cái gối mềm, trong tay bưng một chén trà nóng, nhiệt khí bốc lên, mờ mịt mặt nàng, đồng thời cũng xua tan lạnh lẽo đêm xuân, làm cho nàng thoải mái duỗi người ra, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy hoa đăng hai bên bờ sông, còn có các loại hoa đăng trôi ở trên mặt nước, đơn giản là một loại hưởng thụ nhân gian.

 

Dĩ nhiên, loại hưởng thụ này tự nhiên sẽ không để cho nàng một mình thưởng thức, rất nhanh bên người liền kề tới một người, sau đó trà trong tay đang uống một nửa liền bị hắn cướp đi.

 

Uống một hơi cạn sạch.

 

Khóe miệng A Uyển co giật, bấm mặt hắn một cái, nói:

-“Nếu A Huyên tự mình muốn uống, chỗ này còn nhiều, làm gì phải giành với ta?

 

-“Ta không chê nước miếng của nàng!” Hắn bĩu môi nói, biểu tình nàng hẹp hòi.

 

A Uyển bị dáng dấp này của hắn làm cho không biết nói gì, rõ ràng vẫn còn là một thiếu niên cảm xúc, bảo nàng làm sao xem hắn thành một nam tử trưởng thành? Cho nên thật không thể trách nàng tình cờ quá mức bình tĩnh, kì thực thằng nhãi này sẽ luôn để cho nàng phá công.

 

Chẳng qua là, khi đôi môi bị đôi môi mềm mại dán sát vào, hàm răng bị cái lưỡi trơn trợt cạy ra, hô hấp dần dần sâu thì, rốt cuộc A Uyển lại thay đổi một loại tâm tình khác.

 

Ừ, tạm thời quên hắn là nam tử trưởng thành không quan hệ, lúc nào hắn cũng sẽ làm nàng rõ ràng.

 

Ấn nàng vào trong ngực xoa nắn hôn môi một trận, cho đến nàng thở hồng hộc nằm vào trong ngực, ánh mắt mê ly thì hắn mới dời môi, để nàng tự do. Chẳng qua là thân thể lại căng thẳng đến khó chịu, khát vọng đối với người trong ngực lại sâu thêm một tầng.

 

Như vậy từng ngày từng ngày nhẫn nại, hai kiếp khẩn cầu, mãi đến tận ngày ấy chân chính ôm nàng, hắn thật sợ mình sẽ không khống chế được, đả thương nàng.

 

Chôn mặt trên cổ nàng, không để cho nàng nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của mình, chỉ muốn ở trong lòng nàng lưu lại một hình tượng tốt đẹp nhất.

 

A Uyển đã quen sự tình giữa đường rồi dừng này, cái vật kia nhô cao thật làm cho nàng rất lúng túng, cũng lo lắng hắn ngày ngày nhịn như vậy, có thể hay không nhẫn hỏng rồi? Thiếu niên tham hoan, phải khắc chế như vậy thực sự là thật khó khăn, mười sáu tuổi…. dù sao cũng mạnh hơn mười lăm tuổi một chút đi, Khụ khụ khụ.

 

Giữa lúc nàng bắt đầu đi vào cõi thần tiên thì, bên ngoài vang lên tiếng Lộ Bình:

-“Chủ nhân, phía trước có một chiếc thuyền hoa tới gần, trên đó tựa hồ là Mạnh thiếu gia cùng Phúc Yên quận chúa.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, vội vàng vỗ vỗ thiếu niên đang đè ở trên người, để hắn ngồi dậy.

 

Vệ Huyên bất đắc dĩ đứng dậy, kéo nàng lên, thấy búi tóc nàng hơi loạn, mặt đẹp hiện ra đỏ ửng, vừa nhìn chính là dáng dấp bị mạnh mẽ thương yêu qua, nhất thời không muốn để cho nàng gặp người.

 

Chờ A Uyển sửa sang chính mình xong, mới cùng Vệ Huyên ra khoang thuyền, đứng ở trên boong thuyền, liền nhìn thấy trên thuyền hoa đối diện, người nào đó đang nhảy nhót tưng bừng, giống con khỉ.

 

-“Như con khỉ, thật không hổ là một nha đầu ngu xuẩn.” Vệ Huyên độc miệng nói.

 

-“Uy!” Tuy rằng là sự thực, nhưng miệng thằng nhãi này cũng quá không đạo đức.

 

Thế nhưng ở trên thuyền hoa kia Mạnh Tự lại hết sức vui vẻ, ở trên boong thuyền phất tay với bọn họ. Có thể ở chỗ này nhìn thấy A Uyển, làm cho nàng cảm thấy thực sự là quá khéo, liền mời A Uyển cùng Vệ Huyên đến trên thuyền hoa bọn họ du ngoạn. Hơn nữa bên trong thuyền hoa không chỉ có huynh muội bọn họ, còn có mấy huynh muội Liễu thị, nhiều người mới náo nhiệt.

 

A Uyển tự nhiên là vui vẻ đáp ứng lời mời, so với cùng Vệ Huyên ở bên trong thuyền hoa bị hắn táy máy tay chân, hiển nhiên cùng bọn Mạnh Tự đi chung thuyền hoa xem hoa đăng càng tốt hơn, chuyện như vậy muốn người đa tài có thể hiển hiện ra bầu không khí kia.

 

Hai chiếc thuyền hoa rất nhanh tại dưới động tác của hạ nhân dựng lên cầu nối, A Uyển cùng Vệ Huyên đạp lên cầu nối lên thuyền hoa Mạnh gia.

 

Mạnh Phong cũng tự mình ra đón, đi theo phía sau Mạnh Tự, còn có hai nữ một nam, trong hai nữ đó ngoại trừ gặp qua Liễu Thanh Đồng ra, hai người còn lại tuổi đều khá nhỏ, là đệ muội cùng cha khác mẹ với Liễu Thanh Đồng, muội muội Liễu Thanh Hà, đệ đệ Liễu Thanh Minh.

 

Liễu Thanh Hà chỉ nhỏ hơn hai tuổi so với tỷ tỷ, năm nay vừa vặn mười lăm tuổi, tương tự xinh xắn lanh lợi, có khuôn mặt thanh thuần đáng yêu, tuy rằng vóc dáng nhỏ hơn một chút, thế nhưng bộ ngực phát dục khá là khả quan, vòng eo một tay có thể ôm hết, quả thực là vóc người vưu vật tỉ lệ vàng.

 

Đồng nhan cự nhũ!!!

 

A Uyển ước ao ghen tị mà liếc nhìn bộ ngực phình của tiểu cô nương, nhịn xuống kích động cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ của chính mình. Khi tỷ muội Liễu gia tiến lên hành lễ thì ôn hòa thân thiết mỉm cười hồi đáp.

 

-“Nguyên lai người chính là Thọ An tỷ tỷ, quả nhiên danh bất hư truyền, là một mỹ nhân cực hiền lành.

 

Liễu Thanh Hà thanh thanh thúy thúy* nói, biểu hiện ngây thơ đơn thuần cực xứng với tướng mạo của nàng, thoạt nhìn tựa như một tiểu cô nương không rành thế sự, hoàn toàn không tưởng tượng ra được nàng sẽ là loại người bất mãn tỷ tỷ đính hôn với Mạnh Phong mà khóc lóc om sòm.

 

(Chú thích: thanh thúy là tiếng trong trẻo và vang xa)

 

A Uyển dùng khăn che miệng mỉm cười nói:

-“Liễu Nhị cô nương khách khí.

 

Liễu Thanh Đồng đã gặp qua A Uyển, cũng không câu thúc, cười nói với nàng:

-“Hai người có thể cùng nhau tới chơi thật quá tốt, nhiều người mới náo nhiệt, mới vừa rồi A Tự một mực nhắc tới quận chúa.

 

Liễu Thanh Minh đang được tỷ phu tương lai dẫn kiến hành lễ với Thụy Vương thế tử, năm nay hắn vừa mới mười ba tuổi, đúng là thiếu niên choai choai, bởi vì là con trai trưởng duy nhất trong nhà, phụ thân cực kỳ coi trọng, tình cờ cũng sẽ nghe phụ thân bình luận nhân vật trong triều, đối vị Thụy Vương thế tử được sủng ái hơn cả hoàng tử càng là nghe nhiều nên thuộc, bây giờ trực diện hắn, khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

 

Dưới ánh đèn trong thấy dung mạo chân thật của vị thế tử này, cho dù Liễu Thanh Minh là một nam tử, trong lòng cũng không nhịn được bị chút ảnh hưởng, rất sợ bản thân đắc tội vị thế tử tính khí không tốt này, vội vàng cúi đầu thi lễ.

 

Dáng dấp Mạnh Phong cũng rất đẹp trai, bất quá lại là loại tuấn mỹ thuộc về phái nam, thêm nữa có được cặp mắt quá đẹp, mắt chứa hoa đào môi ngậm xuân, đơn giản chính là cái xuân dược đối với phái nữ. Thế nhưng nếu bàn về tướng mạo tinh xảo tuyệt luân, Mạnh Phong lại là xa xa không sánh bằng hắn.

 

Bên kia, Liễu Thanh Hà tại lúc huynh tỷ vội vàng làm lễ ra mắt, cũng trộm liếc nhìn Vệ Huyên một cái, đột nhiên nhìn thấy, cũng là hít hà một hơi, cảm thấy đây là người có dáng dấp đẹp trai nhất mà nàng từ trước đến nay mới nhìn thấy, không có một nam nữ nào có thể đẹp hơn hắn, lúc này sắc mặt hắn lười biếng môi mỉm cười, tăng thêm mấy phần diễm lệ.

 

Chẳng qua là, khi đôi mắt thâm sâu của hắn quét tới, uy thế sát khí trong mắt kia, lại khiến cho người phải giật mình sợ hãi, trong nháy mắt liền đè xuống cảm giác kinh diễm kia, chỉ còn dư lại đối với hắn e ngại, hận không được rời khỏi trước mặt hắn mới tốt.

 

Mọi người nói đùa mấy câu, liền dắt tay nhau vào khoang thuyền, sau khi tiến vào mới phát hiện, huynh muội Mạnh gia thật là biết hưởng thụ, còn kêu kỹ nhạc mà Trưởng công chúa Khang Bình nuôi đến trợ hứng. Đợi sau khi bọn họ ngồi xuống, tiếng sáo trúc chợt nổi lên, vừa lắng nghe âm nhạc vừa thưởng thức rượu ngon món ngon vừa thưởng cảnh đêm, càng hưởng thụ.

 

Không chỉ có hưởng thụ về vật chất, càng là loại hưởng thụ về tinh thần.

 

Bởi vì ở đây đều là người quen biết, A Uyển cùng Vệ Huyên cũng cho huynh muội Mạnh gia chút mặt mũi, không khí rất dễ dàng liền nhiệt liệt lên, đều là người tuổi trẻ, nói năng cũng không câu thúc.

 

Chỉ tiếc, mông của A Uyển và Vệ Huyên ngồi còn chưa nóng, lại có hạ nhân tới nói, Tam hoàng tử mời bọn họ đến trong thuyền hoa cùng nhau thưởng thức cảnh đêm này.

 

Tam hoàng tử lớn tuổi nhất, thân phận lại cao nhất, mọi người đều phải nể tình, chỉ có Vệ Huyên không cần nể tình, nếu như hắn không muốn đi, Tam hoàng tử không chỉ có không dám cưỡng bức, còn phải cẩn thận dụ dỗ vị gia này.

 

Cho nên, Mạnh Phong cũng có chút bận tâm vị Thế tử gia phách lối lại tâm tư khó dò này trực tiếp phất tay áo rời đi, lưu bọn hắn lại chẳng phải là thật lúng túng! Thật may là, khi Vệ Huyên hỏi rõ trên thuyền Tam hoàng tử còn có người nào thì, đột nhiên cười đáp ứng.

 

Nụ cười này, hơi có chút âm ngoan độc ác!!!

 

Mạnh Phong cảm thấy lấy chính mình lý giải hắn, hiện tại vị Thế tử gia này nhất định đang đánh cái chủ ý xấu!!!

 

Đang khi Mạnh Phong lo lắng, mọi người lần nữa dời lên trên thuyền hoa của Tam hoàng tử, Tam hoàng tử tự mình mang theo mọi người đi tới đón tiếp. Có thể có mặt mũi lớn như vậy, dĩ nhiên là Vệ Huyên.

 

Huynh muội Liễu gia rơi ở cuối cùng, hôm nay Liễu Thanh Hà liên tiếp thấy nhiều hoàng tử hoàng tôn như vậy, hưng phấn gương mặt hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, nếu không phải đệ đệ ở bên cạnh cảnh cáo nhìn nàng, nhẹ nhàng bấm một cái lên hông của chán ghét tỷ tỷ, để cho nàng không thể động đậy, sợ rằng nàng đã không nhịn được tiến lên.

 

Ánh mắt Liễu Thanh Hà nhìn về phía mọi người đang hàn huyên, lướt qua từng người, Tam hoàng tử ung dung anh tuấn, Tứ hoàng tử nội liễm tuấn nhã, Mạnh Phong ưu nhã tuấn mỹ, Vệ Quân ôn nhuận như ngọc, cuối cùng là Thụy Vương thế tử điệt lệ vô song.

 

Bọn họ mỗi người đều là thanh niên tài tuấn, nam tử cực tốt thế gian vô song, thân phận đặt ở kinh thành đều đủ để khiến người bò nằm trên mặt đất, thậm chí cực kỳ ít có thể nhìn thấy!!!

 

Hôm nay nàng cũng là kéo phải tỷ tỷ mới có thể lên thuyền hoa huynh muội Mạnh gia. Thế nhưng trong những người này, lại chỉ có Thụy Vương thế tử phách lối như vậy, cũng đảm đương nổi phách lối, ngay cả hai vị hoàng tử cũng phải tránh né mũi nhọn…..

 

Hiện tại Liễu Thanh Hà mới ý thức được, địa vị cùng được vinh sủng của Thụy Vương thế tử, khiến cho hắn có thể vượt lên trên các hoàng tử.

 

Thật tốt!!!

 

Sau khi Tam hoàng tử cùng mọi người hàn huyên xong, ánh mắt đặt ở trên người Vệ Huyên, thân thiện nói:

-“Huyên đệ có thể nể mặt tới, vi huynh thật là vui vẻ! Hôm nay liền cùng Huyên đệ thưởng thức mấy chén.

 

Vệ Huyên ngạo mạn nói:

-“Có thể.

 

Tứ hoàng tử nhìn hắn một cái, nắm chặt quả đấm, làm cho mình tâm bình khí hòa. Đã sớm biết đức hạnh hắn, không đáng giá tức giận.

 

Mọi người rất nhanh liền cùng nhau tiến vào khoang thuyền.

 

Bởi vì trong đó còn có các cô nương chưa lấy chồng, cho nên nam nữ tách ra.

 

Vệ Huyên âm thầm cau mày, trong lòng mặc dù không thích cùng A Uyển tách ra, bất quá thấy Lộ Vân đi theo nàng, cũng yên tâm mấy phần, liền ngồi xuống cùng Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Mạnh Phong cùng Vệ Quân nâng ly cùng uống.

 

-“Huyên đệ tửu lượng giỏi, rượu này cũng không phải là rượu bình thường, mà là Trúc Diệp Thanh tiến cống, so với năm rồi còn mạnh hơn mấy phần.” Tam hoàng tử nhàn nhạt nói.

 

Khóe miệng Vệ Huyên nhếch lên, liếc Tam hoàng tử một cái, sóng mắt lưu chuyển, quả thực là phong hoa vô biên, ngay cả Mạnh Phong cùng Tứ hoàng tử ngồi bên cạnh cũng thấy tim ầm ầm nhảy, liền nghe hắn lười biếng nói:

-“Nguyên lai là như vậy, không oán được năm rồi hoàng bá phụ nói muốn cho ta đi chọn vài hũ, đáng tiếc ta không thích thứ này, nên không muốn, đổi cầm đi cây san hô tiến cống cao một trượng.

 

Mọi người:

…..

 

Thật sự muốn bóp chết tên gia hỏa khoe khoang ở trước mặt bọn họ.

 

Tam hoàng tử mỉm cười, trong lòng hắn biết nếu muốn tranh địa vị của bọn hắn trong lòng phụ hoàng, tất cả các hoàng tử tuyệt đối đấu không lại Vệ Huyên, hiện tại nghe hắn nói lời này, chuyện đã xác định, tự nhiên sẽ không xoắn xuýt chuyện này nữa.

 

Vệ Huyên cùng Tam hoàng tử uống rượu, ai đến cũng không cự tuyệt, hai người ngươi một lời ta một lời làm như cực kỳ hòa hợp, thế nhưng mấy người dự thính lại biết trong lời bọn họ nói vô cùng sắc bén.

 

Bất quá, uống nhiều rượu, sẽ gặp phải đi thay y phục*.

 

(Chú thích: thay y phục ý là đi nhà xí)

 

Vệ Huyên nương cảm giác say rượu, đứng dậy rời khoang thuyền, do nội thị dẫn đường đi thay y phục.

 

Đợi lúc hắn thay xong y phục đi ra, liền nhìn thấy một bóng người nhu mỹ đứng ở trên đường đi cách đó không xa, gió sông thổi tới, nhấc lên áo choàng trên người nàng, phát họa ra đường cong lả lướt của thiếu nữ, mùi thơm thanh nhã thuộc về thiếu nữ được gió lạnh thổi tới, như có như không, câu tâm hồn người…..

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 01/04/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts