Sủng Thê Như Lệnh - Chương 135

☆, Mạc Thất bị Vệ Huyên đạp xuống nước…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

Xa xa trong bóng đêm, ánh đèn lờ mờ.

 

Hương thơm thanh nhã thuộc về thiếu nữ như ẩn như hiện, theo gió lạnh bay tới, tiến vào mũi, rung động lòng người.

 

Dưới tia sáng đèn lồng màu đỏ mông lung treo trên hành lang, ánh sáng màu đỏ cam mập mờ chiếu vào trên người thiếu nữ từ từ quay đầu nhìn tới như vậy, dung nhan của nàng, vì nàng thêm mấy phần mị lực khó có thể nắm bắt, tô điểm cặp mắt sáng tỏ, yêu kiều như nước, dường như muốn hòa tan lòng người.

 

Bóng đêm như vậy, tình cảnh như thế, không khỏi câu lên một tia tình cảm khó mà diễn tả bằng lời trong lòng người, cũng dễ dàng làm cho nam nhân vì thế mà động tâm.

 

Có lúc động lòng người chỉ đơn giản như vậy, phần nhiều bọn họ là động vật theo thị giác, ở thời kỳ đặc biệt, cảnh tượng đặc biệt, một màn đặc biệt, đột nhiên liền động lòng.

 

Thế nhưng, hiển nhiên vị thế tử gia này không phải một nam nhân bình thường.

 

Hai kiếp hắn đều bị dán đôi mắt, chỉ coi trọng một nữ tử bệnh hoạn, đau khổ cầu mà không được, đầu óc lại nhỏ, căn bản không cách nào phân ánh mắt cho người khác, ngược lại còn phải phòng tới phòng lui, phòng nam phòng nữ, phòng mài kính phòng đoạn tụ cũng phải phòng khác phái yêu, đơn giản bận rộn không thôi, thấy hoa dại cỏ dại ven đường, chỉ xem thành hai loại người: Cản đường và thức thời.

 

Mà nữ nhân đứng ở trên hành lang nơi này ngóng nhìn tới, rõ ràng chính là cái cản đường.

 

Đối với vật cản đường, bất kể là người nào hoặc chuyện gì, Thế tử gia hắn thích dùng phương pháp đơn giản thô bạo để giải quyết, hiện tại chính là đạp.

 

Vì vậy, tại khi cô nương kia nhẹ nhàng bước liên tục tới, Vệ Huyên đứng chắp tay, tai nghe bốn phía, lúc sẽ phải chuẩn bị ra chân, liền nghe được cô nương kia lên tiếng.

 

-“Thế tử còn nhớ lời của thế tử nói…. năm đó!

 

Vệ Huyên:

…..

 

-“Rõ ràng Thế tử đã nói qua sau khi lớn lên sẽ lấy ta, vì sao vẫn không có tin tức, thậm chí….. Aaa…..

 

Một tiếng “bùm”, kèm theo một tiếng thét chói tai, người nọ rơi xuống nước.

 

Đặc biệt ánh mắt nội thị dẫn Vệ Huyên tới bên này cũng đã trừng muốn lồi, cảm thấy hiện tại phong cách không đúng lắm! Là một nam nhân, thấy mỹ nhân trong bóng đêm, hơn nữa mỹ nhân còn nói lời dụ hoặc khiến cho người nghĩ sai lệch, không phải hắn nên động tâm sao?

 

Đang lúc nội thị bị hành động dứt khoát đạp người xuống nước của Vệ Huyên làm cho kinh ngạc không thôi, bên kia hành lang lại tới một người, kinh ngạc nhìn bọn họ,

-“Thế tử, ngươi, ngươi làm sao…..

 

Người tới vừa lúc nhìn thấy hành động đạp người xuống sông của hắn.

 

Vệ Huyên nhìn hướng người tới, lãnh đạm hỏi:

-“Như thế nào?

 

Vệ Quân mặt trắng nõn hiện lên tức giận đỏ ửng, vội la lên:

-“Tại sao Thế tử có thể làm loại chuyện như vậy? Còn không mau đi cứu người!

 

Vệ Quân trừng nội thị.

 

Đáng tiếc nội thị còn chưa kịp mở miệng, Vệ Quân vừa đúng đi tới, lo lắng chuẩn bị đi gọi người, hắn không chút nào phòng bị bị Vệ Huyên đạp xuống.

 

-“Ta nhớ ngươi bơi rất giỏi, vậy ngươi liền đi cứu đi.

 

Mắt nội thị lại trừng lồi, vốn là muốn đi gọi người xuống cứu người, bất quá tại lúc Vệ Huyên nhìn tới, may là lúc này trời rất lạnh, hắn lại xuất mồ hôi lạnh cả người, chỉ cảm thấy ánh mắt kia như độc xà bức người, lại để cho hắn không thể động đậy, ngay cả Tam hoàng tử điện hạ địa vị cao cũng chưa từng cho hắn áp lực lớn như vậy, đây bất quá là một thiếu niên mười sáu tuổi thôi!

 

Bởi vì tối nay là ngày hội nguyên tiêu, xa xa thanh âm ồn ào náo động một mảnh, mà trong khoang thuyền, tiếng sáo trúc đã che đi âm thanh nơi này, không có ai phát hiện chuyện đã xảy ra ở đây.

 

Quả nhiên, Vệ Quân đúng là người biết bơi, hơn nữa hết sức tinh thông, mặc dù chợt không phòng bị bị Vệ Huyên đạp xuống nước, bất quá đợi đến rơi vào trong nước xong, liền thích ứng, ý nghĩ đầu tiên đó là đi cứu người…..

 

Vệ Quân là một quân tử, từ nhỏ được giáo dục hết sức bình thường, không làm được chuyện thấy chết mà không cứu.

 

Về phần cứu lên sẽ là kết quả gì, bởi vì chuyện này xảy ra quá mau, cũng không có nghĩ tới.

 

Tại lúc Vệ Quân tìm được người giãy giụa trong nước nâng lên, trong khoang thuyền lại đi ra một người.

 

Vệ Huyên không chút để ý liếc nhìn, lúc phát hiện váy màu xanh biếc phiêu đãng ở trong gió trăng đêm mờ mờ trên người vừa tới, sắc mặt đột nhiên biến đổi, mấy bước liền đi tới, nâng tay của nàng, thoáng nghiêng người chặn tầm mắt của nàng, tiếng hơi khàn khàn hàm chứa ý cười,

-“A Uyển, làm sao nàng lại tới đây? Bên ngoài gió lớn, đối với thân thể của nàng cũng không tốt, chúng ta đi về trước được không?

 

A Uyển liếc hắn một cái, nghe được tiếng bì bõm, nên chú ý tới trên mặt sông bên cạnh thuyền hoa, có một cái đầu vọt ra khỏi mặt nước, trong tay người nọ còn ôm một người, đang bơi tới hướng thuyền hoa. Tia sáng không rõ, nàng cũng không thấy rõ hai người trong sông là ai, bất quá nghĩ đến lúc trước Mạc Phỉ rời đi, đại khái hiểu.

 

-“Đã xảy ra chuyện gì? Còn không mau cứu người?” A Uyển hướng nội thị còn ngốc ở bên cạnh thấp giọng quát lên.

 

Nội thị cứng đờ nhìn nàng, ánh mắt lại dời về phía thiếu niên hung thần ác sát, hắn cũng muốn cứu người mà! Thế nhưng cũng không dám, thậm chí không dám đi gọi người. Thật may là, lúc này thấy Vệ Huyên không có bày tỏ gì, mới nhanh đi ném giây thừng cứu người.

 

Hắn cũng không có gọi thị vệ trên thuyền tới giúp đỡ, dù sao mới vừa rồi rơi xuống nước chính là tỷ muội nhà mẹ đẻ của hoàng tử phi bọn hắn, nếu như truyền đi với danh tiếng của nàng cũng không tốt, bất quá ở trong lòng lại cảm thấy Thụy Vương thế tử phi thật là một người tốt, đáng tiếc lại lấy sát tinh đó.

 

Chẳng qua mặc dù nội thị hết sức giấu giếm, nhưng không nghĩ tới Tam hoàng tử thấy Vệ Huyên lâu không về, liền dẫn đám người Tứ hoàng tử, Mạnh Phong, Vệ Hú, Liễu Thanh Minh đi ra, đúng lúc thấy tình cảnh Vệ Quân ôm Mạc Phỉ ở dưới sự giúp đỡ của nội thị leo lên thuyền.

 

-“Đại ca!

 

Vệ Hú cả kinh vội vàng chạy tới, cẩn thận lôi kéo Vệ Quân lên, ánh mắt âm trầm nhìn thiếu nữ được huynh trưởng bảo hộ ở trong ngực, chờ lúc nhận ra đây là Mạc Phỉ tôn nữ thứ bảy của Đại trưởng công chúa Khánh An, trong mắt lướt qua kinh ngạc.

 

Trong nháy mắt, hắn liền nghĩ tới điều gì, nhất thời không nói gì.

 

Tam hoàng tử vừa giận vừa sợ, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Vệ Huyên, trầm giọng nói:

-“Đây là thế nào?

 

Không có người trả lời hắn, lúc này Mạc Phỉ đang liều mạng ho khan, ở dưới ánh sáng đèn đỏ cam, trên mặt của nàng dính từng sợi tóc, giọt giọt nước dọc theo gò má chảy xuống, tôn lên gương mặt trắng bệch.

 

Vệ Quân cũng có chút kiệt lực tê liệt ngồi ở đàng kia, mặc dù hắn biết bơi, thế nhưng thời tiết giá rét này, nước sông lạnh như băng, y phục trên người lại dày, lúc hút hết nước, hành động hết sức bất tiện, để cho hắn hao phí không ít khí lực.

 

Tam hoàng tử trầm mặc nhìn về phía Vệ Huyên, cùng với thiếu nữ đứng ở bên cạnh Vệ Huyên, ánh mắt lại chuyển tới Vệ Quân một thân ướt nhẹp và trên người Mạc Phỉ, một trận gió rét thổi tới, hai người đều bị lạnh đến run lẩy bẩy. Đặc biệt là Mạc Phỉ, đôi môi dần dần tím bầm, thế nhưng nàng chậm rãi hít vào một hơi thì, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn Vệ Huyên không rời, trong mắt có thống khổ có không hiểu.

 

Thống khổ là người này lại ngoan tâm như vậy, lại đạp nàng xuống sông, cái này đã coi như là mưu hại mạng người. Không hiểu là vẻ mặt hắn lạnh băng, chẳng lẽ hắn thật sự cái gì cũng không nhớ rõ!!!

 

Tam hoàng tử không biết rõ chuyện tại sao lại phát triển đến vậy, bất quá đã không có ý nghĩa, lo lắng Mạc Phỉ bị đông cứng hỏng mất, vội nói:

-“Người đâu, trước tiên đưa Mạc cô nương trở về thay y phục.

 

Lúc hai thị nữ tới đỡ Mạc Phỉ dậy, đột nhiên bị nàng tránh thoát, nàng lảo đảo đi lên trước mấy bước, lộ vẻ sầu thảm hỏi:

-“Năm ấy, lúc Phỉ Phỉ rơi xuống nước trùng hợp Thế tử đi ngang qua, đã cứu Phỉ Phỉ một mạng! Lúc ấy Phỉ Phỉ được Thế tử cứu lên, trong lòng là vô cùng cảm kích Thế tử, đã nói sau khi lớn lên sẽ gả cho ngài, Thế tử cũng nói tốt….. Vì, vì cái gì?

 

Thân thể của nàng run dữ dội hơn,

-“Phỉ Phỉ… Phỉ Phỉ biết ngài có thế tử phi, chỉ cần thế tử còn nhớ ước định ban đầu, Phỉ Phỉ cũng không…..

 

-“Hừ, vì vậy vừa rồi ta mới đạp ngươi xuống nước, đem nó trả lại cho ngươi.” Vệ Huyên không nhịn được chặt đứt lời của nàng, đỡ phải nghe nhiều hơn, hắn lại muốn đạp nàng xuống nước.

 

Thật không biết xấu hổ biết rõ hắn có thế tử phi, còn có ý nghĩ không phải!

 

Nghĩ đến chính mình tại thời điểm không biết, bị nữ nhân bệnh tâm thần ngày ngày nghĩ muốn gả cho mình, Vệ Huyên ghê tởm đến muốn giết chết nàng.

 

Sắc mặt Mạc Phỉ trong nháy mắt thê thảm không còn giọt máu, vẻ mặt cũng dại ra, lẩm bẩm:

-“Tại sao lại như vậy? Vì…..cái gì?

 

Nhìn người nọ cao ngạo đứng ở đàng kia, ở dưới ánh đèn lộ ra tròng mắt đen thanh lãnh, trên mặt một mảnh hờ hững lãnh khốc, làm cho nàng rõ ràng ý thức được, người này hoàn toàn xem mình thành một người xa lạ, không cách nào lại lừa mình dối người, thân thể cùng tinh thần đồng thời thừa nhận kích thích, rốt cuộc không chịu nổi ngất xỉu.

 

Thấy nàng ngất xỉu, Tam hoàng tử vội kêu hai thị nữ đỡ nàng vào khoang thuyền thay y phục.

 

Chờ an bài hoàn chuyện này xong, hắn đang muốn chất vấn hành vi lãnh khốc của Vệ Huyên, nhưng không nghĩ Vệ Quân đã trước hắn một bước lên tiếng.

 

-“Thế tử, vì sao ngài phải làm như vậy?

 

Ánh mắt Vệ Quân nhìn chằm chằm Vệ Huyên, vẻ mặt lộ ra bi thương.

 

Mặc dù thế nhân một mực nói Vệ Huyên không tốt như thế nào, thế nhưng từ nhỏ tiếp xúc, để cho hắn tin tưởng Vệ Huyên trừ bá đạo tùy hứng một chút, bản tính là tốt, ít nhất hắn đối với A Uyển cực kỳ tốt, khi còn bé chung sống, hắn cũng là một hài tử thật đáng yêu.

 

Vệ Huyên nhướng mày,

-“Nơi này chỉ có ngươi biết bơi, cho nên ngươi đi xuống cứu nàng không phải sao?

 

Vệ Quân còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Phong đã bước tới, vỗ vai hắn nói:

-“Nghe nói ngươi bơi rất giỏi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, làm thật tốt! Quân huynh đệ, lần này làm phiền ngươi, bằng không Mạc Thất cô nương sẽ không xong.

 

Vệ Quân:

…..

 

Bị Mạnh Phong một trận trách móc, cho dù hàm dưỡng tốt hơn nữa, Vệ Quân cũng bị tức giận quá sức, đám người Tam hoàng tử nghe cũng hụt hẫng. Nếu Vệ Huyên không đạp người xuống sông, còn có chuyện lúc trước sao? Hiện tại nói lời như vậy, rõ ràng là bỏ Vệ Huyên ra.

 

Chẳng qua là, mặc dù trong lòng rõ ràng, nhưng mới vừa rồi Mạc Thất bất cứ giá nào nói những lời đó, người ở chỗ này nghe rõ ràng, chỉ cần người có chút đầu óc, cũng có thể nghe ra ý của nàng, thế nhưng nguyện ý ủy thân làm thiếp….. chỉ cần Vệ Huyên nhớ tới ước định của bọn họ khi còn bé. Bởi vì Mạc Thất vẫn là tiểu di của Tam hoàng tử, đoàn người có chung ý nghĩ không nói gì thêm.

 

Vệ Hú cũng giống vậy trong lòng có chút ghê tởm, xong phải cắn răng thật chặt, chỉ sợ mình không cẩn thận lộ ra cái gì, chỉ đành phải cúi đầu. Mặc dù hắn cảm thấy thân phận Mạc Thất có thể xứng với huynh trưởng mình, thế nhưng không muốn một cô nương không biết kiểm điểm như vậy làm đại tẩu, sẽ bôi nhọ huynh trưởng.

 

Chẳng qua là, lúc này không cho phép bọn họ nói gì?

 

Xưa nay Tam hoàng tử là một người chủ nghĩa đại nam nhân, mặc dù biết tâm tư Mạc Thất, thế nhưng thấy nàng trước mặt mọi người nói ra, vẫn là có chút nhìn nàng không nổi, cảm thấy nàng quá tùy tiện, liên đới cũng có chút giận chó mắng mèo Mạc Như, oán tỷ muội nhà mẹ đẻ nàng không có đầu óc, làm đến cái trình độ này, còn không cách nào đả động nam nhân, thật là quá vô dụng.

 

Hắn nhìn về phía Vệ Huyên đang nói đùa với Mạnh Phong, cằm hơi căng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

-“Huyên đệ, hôm nay đệ quá mức lỗ mãng, mặc dù Thất muội muội lớn gan một chút, cũng là một tấm chân tình, sao đệ có thể đạp người xuống sông? Thất muội muội thế nhưng là tôn nữ Khánh An cô tổ mẫu thương yêu, nếu như phụ hoàng biết được đệ nhẫn tâm như vậy, có thể tha cho đệ không?

 

Nhìn hắn dáng vẻ “Anh rể nên đòi công đạo cho tiểu di”, trong lòng Vệ Huyên một trận chán ngấy, cho là hắn không biết tâm tư của người này sao, Mạc Phỉ sẽ xuất hiện ở chỗ này, rốt cuộc là người nào an bài? Không khỏi cười lạnh nói:

-“Tam hoàng huynh có thể đi nói, ta chờ.

 

-“Đệ!

 

Thấy Tam hoàng tử bị vô lại của Vệ Huyên tức giận đến sắc mặt tái xanh, trong lòng Mạnh Phong vui vẻ, trên mặt lại muốn giả mù sa mưa nói:

-“Quân huynh đệ trên người còn ướt đấy, Tam điện hạ, vẫn nên cho người trước tiên dẫn hắn đi thay y phục khác, đỡ phải đông lạnh.

 

Sau khi Tam hoàng tử nghe xong, chỉ đành phải đè xuống tức giận tràn đầy cõi lòng, kêu nội thị mang Vệ Quân đi, đồng thời ánh mắt bất thiện nhìn về phía Vệ Huyên, bày tỏ chuyện này vẫn chưa xong.

 

Vệ Huyên không để ý đến hắn nữa, mà là đỡ A Uyển một mực im lặng nhìn rời đi, nói với nàng:

-“Chỗ này gió đêm lớn, chúng ta vào khoang thuyền nghỉ ngơi.

 

Sau đó gọi tới một nội thị hầu hạ trên thuyền hoa, kêu hắn dẫn đường vào một gian không người trên lầu một trong khoang thuyền nghỉ ngơi.

 

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Tam hoàng tử lần nữa giận đến thân thể đều phát run.

 

Rõ ràng mọi người đều biết, chuyện Mạc Phỉ cùng Vệ Quân rơi xuống nước không đơn giản, thế nhưng lại không ai dám chất vấn Vệ Huyên, tùy ý hắn hết sức phách lối, nghênh ngang mà đi, cái loại nghẹn khuất oán hận này, không cách nào hình dung.

 

Tứ hoàng tử khinh bỉ liếc nhìn phương hướng Vệ Quân và Mạc Phỉ rời đi, lại mịt mờ quét mắt chỗ Vệ Huyên, giả vờ quan tâm nói với Tam hoàng tử:

-“Hoàng huynh, tên Vệ Huyên này thật phách lối, trước tiên xin hoàng huynh bớt giận, ngược lại chúng ta cũng đã quen tính tình của hắn!

 

Liễu Thanh Minh lui ở trong góc, hôm nay mắt thấy một màn này lần nữa đổi mới nhận thức của hắn đối với Vệ Huyên, lúc này nghe được lời của Tứ hoàng tử, bên ngoài là khuyên lơn an ủi, ngấm ngầm lại quạt gió thổi lửa, giựt giựt khóe môi, cảm thấy cái hoàng gia này quả nhiên không một người đơn giản.

 

Mạnh Phong đi tới, xốc em vợ tương lai lên, nói:

-“Đi.

 

Liễu Thanh Minh ngoan ngoãn đi theo anh rể tương lai, phát hiện người trên cái thuyền này con mẹ nó đều là tên khốn, ngay cả tỷ phu tương lai vốn được cho là hào sảng hiệp nghĩa thật ra thì cũng là người lòng dạ đen tối, bất quá tâm không có triệt để đen.

 

Rõ ràng tôn nữ Đại trưởng công chúa Khánh An bị người đạp xuống nước thực tại cũng coi là một chuyện nghiêm trọng, thế nhưng đám người này hết lần này tới lần khác hời hợt coi như cho qua, tuy nói sau đó sẽ nhắc lại, thế nhưng một màn này, vẫn là để cho hắn ý thức được, nguyên lai hoàng thất đoạt đích phong vân đã ở trong bóng tối chậm chạp mà kinh tâm động phách bắt đầu.

 

Chuyện Mạc Phỉ rơi xuống nước, dĩ nhiên là không gạt được Mạc Như, rất nhanh nữ quyến bên kia liền biết, mọi người mặt lộ kinh ngạc.

 

-“Phỉ nhi như thế nào rơi xuống nước?

 

Nội thị tới bẩm báo khó xử liếc nhìn nữ quyến chung quanh, Mạc Như hiểu rõ, lại hỏi thăm tình huống Mạc Phỉ, liền đứng dậy dẫn Mạc Phương đi thăm nàng, để lại các nữ quyến khác ở trong khoang thuyền tiếp tục chơi đùa.

 

Chẳng qua là, Mạnh Tự ở đâu là người nghe lời, lập tức liền đứng dậy, phủi ống tay áo, cười nói:

-“Thọ An đi cũng lâu, ta đi xem nàng một chút.

 

Vệ Châu vội vàng dính lên, cười ngọt ngào với nàng,

-“Biểu tỷ, muội cũng đi cùng với tỷ.

 

Liễu Thanh Đồng muốn chiếu cố tốt cô em chồng tương lai, tự nhiên cũng đứng dậy đi theo, Liễu Thanh Hà không muốn một mình đợi ở chỗ này, cũng lựa chọn đi theo.

 

Vì vậy, A Uyển bị Vệ Huyên mang tới một gian trong khoang thuyền, hai phu thê còn chưa nói chuyện đàng hoàng thì, liền bị Mạnh Tự mang tới một đám nương tử cắt đứt.

 

A Uyển cho Vệ Huyên một ánh mắt về nhà tính sổ, xoay mặt liền nở nụ cười ấm áp nhìn về phía các cô nương tới chỗ này.

 

-“A Uyển, nghe nói mới vừa rồi Mạc Thất không cẩn thận rơi xuống nước, là chuyện gì xảy ra?

 

Mạnh Tự không ngừng bận rộn hỏi, cặp mắt nháy nháy nhìn nàng, vẻ mặt “Nhanh lên một chút nói cho ta biết đi….”.

 

A Uyển còn chưa kịp mở miệng, Vệ Huyên đã nói:

-“Cũng không phải chuyện lớn gì, sau đó tiểu tử Vệ Quân đã tự mình nhảy xuống cứu nàng lên. Cái ân cứu mạng này….. chậc!!!

 

Cái chậc này, các cô nương bên trong phòng nghe được liền nheo mắt, đặc biệt là Vệ Châu, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi.

 

Vệ Châu một chút cũng nhìn Mạc Thất không vào mắt, mặc dù Mạc Thất có một tổ mẫu làm cô cô hoàng đế, còn có một tỷ tỷ là Tam hoàng tử phi, thế nhưng nàng không có phẩm cấp quận chúa, so với Mạnh Tự mà nói kém xa. Hơn nữa tính tình của nàng rất mềm mại, đặt ở bình thường là rất dễ thân cận, lại thiếu chút thủ đoạn. Nàng trăm phương ngàn kế, đang định qua hết năm xong, đi tìm A Uyển, để cho nàng đi dò xét Mạnh Tự, còn chưa chọn lựa hành động, liền xảy ra những chuyện này.

 

Trong chớp nhoáng này, tâm tình Vệ Châu hết sức hỏng bét, thế nhưng lại không thể lộ ra cái gì, chỉ có thể sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt cương cứng nghe người chung quanh nói chuyện, một câu cũng nghe không rõ cái gì.

 

Cho đến có nội thị tới, nói cho bọn hắn biết, bởi vì Mạc Thất cô nương cùng Đại công tử Tĩnh Nam quận vương rơi xuống nước, cần đưa bọn họ lên bờ xem đại phu, cho nên hành trình thuyền hoa ngắm hoa đăng lần này phải kết thúc.

 

Đối với Mạc Thất và Vệ Quân bị làm sao cũng không ai quan tâm, bởi vì du thuyền lần này qua loa kết thúc, cảm thấy hết sức mất hứng.

 

Vệ Huyên cũng là một trong những người cảm thấy mất hứng, bất quá nghĩ đến tối nay giải quyết xong hai kẻ chướng mắt, lại không ngừng được cao hứng.

 

Sau khi thuyền hoa cặp bờ, mọi người rối rít cáo từ Tam hoàng tử.

 

Sắc mặt Tam hoàng tử cũng không tốt, miễn cưỡng nói với bọn họ mấy câu, liền phân phó người đi tìm cỗ kiệu.

 

Mạc Phỉ rơi xuống nước, lại bị kích thích, tinh thần có chút uể oải, cô nương gia không so được nam nhân, cho nên chỉ đành phải cho người gọi chiếc kiệu mang nàng trở về.

 

Vệ Quân đã đổi lại y phục sạch sẽ, đuôi tóc còn có chút nước, mới vừa bị rót một chén nước gừng to, trên khuôn mặt trắng như ngọc hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, gió đêm nhấc lên vạt áo, lâng lâng như trích tiên, tuấn dật phi phàm không nói nên lời.

 

Mạc Như và Mạc Phương đứng ở phía sau, thấy Vệ Quân phong nghi như vậy, tâm tình rốt cuộc khá hơn một chút.

 

Lúc này Mạc Như mới thở phào nhẹ nhõm, thay vì bị trượng phu thiết kế, đưa Mạc Phỉ vào Thụy Vương phủ làm tiểu thiếp cho Thụy Vương thế tử, không bằng gả vào Tĩnh Nam quận vương phủ làm chánh thê cho Vệ Quân, ít nhất Vệ Quân là trưởng tử Tĩnh Nam quận vương phủ, sau này sẽ thừa kế Tĩnh Nam quận vương phủ, cũng có thể giúp mình một tay.

 

Cho nên, lần này Mạc Phỉ mặc dù ăn một trận đau khổ, thậm chí bị Vệ Huyên nhẫn tâm đối đãi như vậy, Mạc Như trong lòng rất giận, cũng hiện lên mấy phần cảm kích, trong lòng cũng đối với trượng phu lần nữa lạnh tâm.

 

-“Tam ca, đệ đệ đi về, lần này đa tạ khoản đãi.” Tứ hoàng tử cười tủm tỉm nói, mắt liếc Vệ Quân mặt lộ thất vọng, trong lòng mắng một tiếng kẻ ngu, ngược lại diễm phúc tốt.

 

Ngu hơn chính là tên Vệ Huyên kia, mỹ nhân đã nhào vào trong ngực, lại đẩy cho nam nhân khác, chính mình lại bảo vệ một con ma bệnh, có lạc thú gì đáng nói!

 

Đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện Vệ Huyên đang cùng con ma bệnh nói chuyện thâm trầm nhìn sang, Tứ hoàng tử vội vàng cười bồi, mặc dù không có cốt khí chút, thế nhưng chỉ cần người này không tại chỗ nổi điên là được. Hiện tại hãy để cho hắn ngông cuồng đi, ngày khác đợi tân hoàng lên ngôi, sẽ không dung túng hắn như Văn Đức đế, nhìn hắn còn ngông cuồng như thế nào, đoán chừng đến lúc đó chỉ có bị thu thập mà thôi.

 

Nghĩ như thế, Tứ hoàng tử cảm thấy mình phải nhìn kỹ một chút, phải xem vị huynh đệ nào có chỗ tốt.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 02/04/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts