Sủng Thê Như Lệnh - Chương 137

☆, Đại trưởng công chúa Khánh An nét mặt già nua đều mất hết!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Đông cung…..

 

-“Tối hôm qua Tết nguyên tiêu, Tam hoàng đệ bọn họ cùng nhau du ngoạn thuyền hoa, Huyên đệ đạp tôn nữ cô tổ mẫu xuống sông.

 

Sáng sớm, Đông cung cũng nhận được tin tức, Thái tử giơ tay lên, để cho thái tử phi giúp mình thay y phục, kinh ngạc hỏi.

 

Mạnh Vân tùy ý đáp một tiếng, giúp trượng phu mặc thỏa đáng xong, lại cầm lược vấn tóc cho hắn. Những chuyện này vốn là để cung nhân hầu hạ làm, bất quá Mạnh Vân tình cờ thức dậy sớm, nổi lên hứng thú, cũng sẽ đích thân lo liệu, như vậy ngược lại càng thêm kéo gần lại tình cảm hai phu thê.

 

Hiện giờ Mạnh Vân vào cung đã năm năm, nhưng Đông cung trừ Thái tử phi ra, cũng không có các cơ thiếp khác, ngoại trừ nguyên nhân thái tử phi nắm giữ Đông Cung ra, còn có vấn đề thân thể Thái tử, thái y nói Thái tử thể chất yếu, không thích hợp gần nữ sắc, đương nhiên cũng chặn được những người muốn nhét người vào Đông cung.

 

Cũng không phải không có người lén lút nói thầm Thái tử phi chuyên sủng, bất quá hoàng đế mặc kệ vấn đề hậu viện nhi tử, Thái hậu chỉ lo ăn chay niệm phật, cũng không rảnh nhúng tay vào hậu viện tôn tử, về phần hoàng hậu, ngược lại bà đúng là muốn quản, đáng tiếc trái lại bị Thái tử phi quản đến dễ bảo, cho dù trong lòng có lời oán hận, sau khi ra mấy lần hôn chiêu bị hoàng đế trực tiếp khiển trách, cũng không dám nhúng tay nữa.

 

Vì lẽ đó, hiện tại Đông cung vẫn là thiên hạ của Mạnh Vân cái thái tử phi này, Thái tử cũng không muốn thu cái cơ thiếp gì.

 

Chờ Mạnh Vân buột lên kim quan cho hắn xong, Thái tử đứng dậy cầm tay của nàng, trầm ngâm nói:

-“Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, Khánh An cô tổ mẫu tất nhiên sẽ tiến cung lải nhải, đến lúc đó nàng đi chỗ Hoàng tổ mẫu, nhìn có thể giúp một phen.

 

Mạnh Vân gật đầu, hướng hắn cười, nói:

-“Ngài không cần lo lắng, Huyên đệ xem ra tuy rằng kích động, cũng không phải người lỗ mãng, trong đó nhất định có nội tình, đến lúc đó sợ rằng cũng không cần chúng ta xuất thủ, phụ hoàng trong lòng tự có chủ ý!

 

Thấy nụ cười trên mặt nàng, mặc dù rất nhạt, lại làm cho hắn cực kỳ quý trọng.

 

Có được nụ cười như vậy, cả đời khó cầu, hắn làm sao sẽ khiến cho nó biến mất đây!

 

Lại cầm tay của nàng, Thái tử mới rời Đông cung đi vào triều.

 

Từ An đi theo Thái tử trong tay đang bưng một hộp đựng thức ăn, đây là Thái tử phi kêu người tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn sáng cho Thái tử, chờ sau khi hạ triều, sẽ ăn.

 

Sau khi Thái tử đi, Mạnh Vân được một đám cung nữ hầu hạ rửa mặt thay y phục, rất nhanh đã thay đổi thỏa đáng, cung nhân đã bày xong đồ ăn sáng.

 

Khi Mạnh Vân ăn sáng xong, rốt cuộc hoàng trưởng tôn điện hạ ngủ đến mặt bánh bao đỏ bừng bừng được bà vú ôm tới.

 

Hoàng trưởng tôn điện hạ dùng ngón tay nhỏ mập xoa xoa mắt híp mắt nhìn mẫu thân, liền hướng nàng đưa ra cánh tay mập mạp, bị mẫu thân nó xách lên, hôn hôn mặt bánh bao của nó, liền bắt đầu đút cho nó ăn sáng.

 

Trừ phi thời điểm bề bộn nhiều việc, đối với chuyện của trượng phu và nhi tử, Mạnh Vân bình thường đều là tự mình làm lấy. Không có ai nói với nàng phải làm như vậy, mẫu thân là vị trưởng công chúa tôn quý, cũng không cần đặc biệt đi hầu hạ đón ý nói hùa nam nhân, thế nhưng nàng ở trong cuộc sống tự mình tìm tòi rõ ràng, tình cảm giữa phu thê là phải duy trì lẫn nhau, cũng không phải một mình đối phương bỏ ra. Đặc biệt là nàng đã gả cho nam nhân tương lai sẽ đứng đầu thiên hạ này, nhi tử sẽ thừa kế vị trí phụ thân, tất cả rất cần duy trì tình cảm.

 

Mà loại chuyện tự mình vì bọn họ xử lý một ít sinh hoạt thường ngày, nhất là có thể tăng tiến tình cảm phu thê cùng tình cảm mẹ con, như gió xuân mưa phùn không tiếng động thấm vào lòng đất, lặng yên không một tiếng động dung nhập vào trong cuộc sống của bọn họ, để cho bọn họ quen với sự tồn tại của nàng, không cách nào rời đi nàng.

 

Đút tiểu tử ăn sáng xong, nhìn thời gian không sai biệt lắm, Mạnh Vân liền hung tàn ném đi bánh ngọt trong tay nhi tử, không để ý tới nó bĩu môi giả bộ đáng thương, lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn, đổi lại y phục cho nhi tử, liền tự mình ẵm nhi tử đi Nhân Thọ cung của Thái hậu.

 

Tự nhiên, tại trước khi đi, Mạnh Vân kêu người đi nói một tiếng với hoàng hậu, cũng không đi Phượng Nghi cung.

 

Chuyện tối hôm qua, người biết dù sao không nhiều, người có thể nhận được tin tức càng ít, trong cung này có thể nhận được tin tức trước tiên, trừ Văn Đức đế, chính là chỗ Thái tử.

 

Trước kia tin tức chỗ Thái tử cũng không linh thông như vậy, dù sao còn phải kiêng kỵ. Vẫn là sau khi Mạnh Vân gả tới, chỉnh đốn qua Đông cung, vừa vặn sự nghiệp cũ, lấy mỹ danh là khai triển sự nghiệp bát quái của nàng, nói bất quá là một ít tin đồn trong phủ các huân quý trong kinh thành, cho dù sau đó Văn Đức đế biết, cũng cho rằng đây là yêu thích nhỏ của con dâu, không ảnh hưởng toàn cục, liền nhắm một mắt mở một mắt.

 

Mạnh Vân muốn chính là tâm thái này của Văn Đức đế, yên lòng bắt đầu thu thập tiểu bát quái của nàng, tình cờ cho người đem một ít tin tức bí ẩn trọng yếu kẹp cùng tiểu bát quái báo tới. Nàng làm mịt mờ, phảng phất trời sinh chính là làm nghề này, căn bản bắt không được đuôi nhỏ của nàng, ngay cả khi Thái tử biết được Thái tử phi mà mình cưới có bản lãnh như vậy, cũng đồng dạng dại ra thật lâu.

 

Bất quá mấy năm này, Thái tử ở dưới ảnh hưởng của Mạnh Vân, đã không phải là cái Thái tử ngày xưa, càng thêm thành thục chững chạc, trí tuệ cũng rộng mở rất nhiều, có thể bao dung năng lực cùng yêu thích nhỏ của thê tử.

 

Bởi vì tin tức còn không có truyền tới trong cung, cho nên lúc Mạnh Vân ẵm nhi tử chạy tới Nhân Thọ cung, dùng cớ là Hoàng trưởng tôn tưởng niệm bà cố, ngược lại không có làm người khác chú ý, mà Hoàng hậu, Trịnh quý phi và các cung phi cũng không có tới tham gia náo nhiệt.

 

Chờ Mạnh Vân mang nhi tử thỉnh an Thái hậu xong, mới vừa ngồi xuống không lâu, liền nghe nói Đại trưởng công chúa Khánh An tiến cung, đang hướng tới Nhân Thọ cung.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An mặc cát phục công chúa, đồ trang sức trên người không nhiều, nhưng xem ra tinh thần cực kỳ linh hoạt, trên mặt mang theo nụ cười thường có, ung dung hoa quý, không nhanh không chậm, căn bản không nhìn ra tâm tư gì, để cho người ta cảm thấy hôm nay bà tiến cung không phải là để tố cáo.

 

-“Sáng sớm, Khánh An làm sao lại tới?

Thái hậu cười hỏi thăm vị tiểu cô này,

-“Người đã già, phải chú ý thân thể, nghỉ ngơi nhiều mới đúng.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An hành lễ với Thái hậu, lại được Thái tử phi hành lễ, khen ngợi Hoàng trưởng tôn nuôi dưỡng thật tốt xong, mới ngồi ở trên cái băng cung nữ dọn tới, cười nói với Thái hậu:

-“Người đã già, buổi tối ngủ ít, trong lòng tích tụ việc, thật sự là ngủ không được, liền tiến cung thăm hoàng tẩu.

 

So với Đại trưởng công chúa Khánh An tinh thần quắc thước, Thái hậu già đi rất nhiều, một đôi mắt cũng thêm mấy phần đục ngầu, không trong trẻo bằng mấy năm trước. Nghe được Đại trưởng công chúa Khánh An nói, Thái hậu ngạc nhiên hỏi:

-“Ngày nay hài tử đều đã trưởng thành rồi, muội chỉ cần hưởng phúc là được, có thể có tâm sự gì?

 

Khánh An thở dài nói:

-“Chính là mấy cái tiểu bối ồn ào không hiểu chuyện, hiện giờ còn có mấy tôn nữ chưa đính hôn, muội đây là vì hôn sự của bọn chúng mà gấp gáp. Cô nương gia không giống tiểu tử, hôn sự càng phải thận trọng, chỉ sợ lỡ cả đời bọn chúng, lát nữa muốn khóc cũng không kịp.

 

Thái hậu lý giải gật đầu.

 

-“Hôm qua, ngày Tết nguyên tiêu, vốn nghĩ Phỉ nhi cùng Phương nhi rất nhanh sẽ phải đính hôn, sau này liền không thể tự do như cô nương chưa lấy chồng, nên để cho các nàng đi xem hoa đăng, nhưng ai biết!

Bà đơn giản đem chuyện hôm qua lúc Thất tôn nữ du ngoạn thuyền hoa bị Vệ Huyên đạp xuống nước nói một lần, thương tâm nói:

-“Cô nương gia thân thể không giống tiểu tử, sông nước lúc này đang lạnh, ngâm ở trong nước đó, sau này không chừng sẽ lưu lại cái thể hàn tật xấu gì. Tối hôm qua sau khi nàng trở lại, liền nóng sốt, cho tới bây giờ còn chưa lui, muội nhìn cũng đau lòng, cũng không biết Huyên Nhi tại sao mà nhẫn tâm như vậy?

 

Thái hậu cau mày, có chút không vui nói:

-“Huyên Nhi là đứa bé ngoan, nhất định sẽ không làm loại chuyện này, có phải có hiểu lầm gì hay không?

 

Đại trưởng công chúa Khánh An che mặt khóc không ra tiếng:

-“Xác thực là có hiểu lầm, muội cũng xấu hổ mở miệng với hoàng tẩu!

 

-“Ai da, rốt cuộc là thế nào?” Thái hậu vội hỏi.

 

Đang đỡ nhi tử đi Mạnh Vân cũng nhìn về phía Đại trưởng công chúa Khánh An, trong mắt có tìm tòi nghiên cứu, trong lòng đột nhiên cảm thấy, vị cô tổ mẫu này so với bọn họ tưởng tượng còn thông minh cơ trí, sợ sự tình ngày hôm nay không dễ thu thập.

 

-“Chuyện này nói đến mặt muội cũng rất xấu hổ, chỉ sợ hoàng tẩu chê cười muội…. Năm đó Huyên Nhi theo phụ vương hắn đến Trấn Nam hầu phủ chúc thọ cho muội, nhưng không nghĩ tới cái tiểu oan gia này cùng Phỉ nhi chơi với nhau mấy lần, sau đó trùng hợp cứu Phỉ nhi một mạng, để cho Phỉ nhi nhớ mãi….. Ai da, cũng là Phỉ nhi nàng không tốt, bởi vì ân cứu mạng lần đó, nàng từ nhỏ liền nhớ mãi không quên, đối với Huyên Nhi có chút tâm tư, hôm qua lúc thấy Huyên Nhi, liền kích động một chút.

 

Thái hậu cười nói:

-“Huyên Nhi dáng dấp đẹp trai, không phải ai gia khoe khoang, đó là ít có người so được với hắn, chớ trách các tiểu cô nương đều để ý!

 

Mạnh Vân cùng Đại trưởng công chúa Khánh An nghe được lời khoe khoang này của bà, khóe miệng cũng co rút, làm như không nghe được.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An tiếp tục nói:

-“Muội cũng không nói cái gì, chẳng qua là tại sao Huyên Nhi lại nhẫn tâm đẩy Phỉ nhi xuống nước như vậy đây? Không nhớ tình xưa, cũng xem ở phần cùng là thân thích, như thế nào cũng không nên đẩy biểu muội nhà mình xuống sông mà! Nghĩ đến, hiện tại Phỉ nhi ở trên giường chịu khổ, mặc dù biết là chính nàng làm, thế nhưng trong lòng muội vẫn thật khó chịu.

 

-“Cái này!

 

Mạnh Vân nhìn dáng vẻ Thái hậu động dung, lại nhìn Đại trưởng công chúa Khánh An, trong lòng biết Đại trưởng công chúa Khánh An, cái bước cờ này đi thật là hay, bà cũng không có nói Vệ Huyên không phải, đầu tiên là xấu hổ tự xét, đem chuyện tự thuật rõ ràng, sau đó kỳ người lấy yếu, cho người ta cảm giác bà rất bất đắc dĩ, ngược lại nổi lên Vệ Huyên khí thế bức người, không niệm tình thân thích, lộ ra ngang ngược vô lễ.

 

Bất quá Thái hậu vẫn là che chở Vệ Huyên, không tốt nói cái gì nữa, mà sai người đi kêu Vệ Huyên đến hỏi rõ ràng, nếu là có không đúng, nhân tiện nói xin lỗi.

 

Rất nhanh, cung nhân liền tới thông báo, không chỉ có Thụy Vương thế tử tới đây, Thụy Vương cùng hoàng đế cũng tới đây.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An hơi nhíu mày lại, rất nhanh liền giãn ra.

 

Thật ra thì Văn Đức đế sẽ đến, cũng ở trong dự liệu, chuyện xảy ra tối hôm qua, sáng sớm tin tức cũng liền trình đến ngự án trước mặt Văn Đức đế, có thể thấy được Văn Đức đế khống chế kinh thành rất mạnh. Mà Đại trưởng công chúa Khánh An là cô cô hoàng đế, cũng là trưởng bối Văn Đức đế kính trọng, nghe nói bà tiến cung, biết bà vì chuyện gì, dĩ nhiên là phải gặp bà.

 

Văn Đức đế mang theo đệ đệ cùng cháu trai tiến vào, làm lễ ra mắt lẫn nhau xong, Văn Đức đế ngồi vào vị trí đầu dưới Thái hậu, những người khác theo thứ tự mà ngồi, Mạnh Vân bởi vì là thái tử phi, trên thân phận đó là dưới hoàng hậu, cũng không cần tránh đi.

 

 -“Nghe nói hôm nay cô cô tiến cung, trẫm cũng có một lúc lâu không gặp ngài, đặc biệt tới trò chuyện cùng cô cô.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An không nhanh không chậm cười nói:

-“Hoàng thượng lời này thật đúng là giết chết ta, nghĩ đến hôm nay ta tiến cung, trong lòng cũng có mấy phần xấu hổ, cũng không muốn để cho ngài biết.

 

Văn Đức đế giả vờ không biết:

-“Không biết cô cô nói là cái gì?

 

Đại trưởng công chúa Khánh An không thể không đem chuyện tối ngày hôm qua nói một lần, cuối cùng xấu hổ nói:

-“Nàng tiểu cô nương gia, bởi vì nhớ ân cứu mạng của Huyên Nhi năm đó, cho nên mới kích động một chút, thế nhưng cho nàng làm chuyện tình khác người gì, nàng cũng không dám, bằng không ta là người đầu tiên sẽ đánh gãy chân nàng!

 

Văn Đức đế vuốt ve miếng cái ngọc dương chi trong tay, không nói gì.

 

Thụy Vương nháy mắt, tằng hắng một cái, nói:

-“Cô cô, chuyện này cũng không nên trách Huyên Nhi, cô cô cũng biết tính tình của hắn, chính là tên nghiệt chướng bị chúng ta làm hư, có lúc làm việc kích động một chút, nghĩ đến hắn cũng không phải cố ý. Cô cô tha thứ cho hắn một lần đi, không biết tôn nữ hiện nay như thế nào?

 

Thụy Vương lời nói này quá đúng lý hợp tình, may là Đại trưởng công chúa Khánh An biết đức hạnh của ông, trên mặt cũng không khỏi trễ xuống, mới lo lắng trùng trùng nói:

-“Tối hôm qua trở lại liền sốt cao, hôm nay lúc ta ra cửa, nhiệt độ còn không có giảm, cũng không biết như thế nào?

 

Thụy Vương nghe xong, lập tức bày ra dáng vẻ áy náy, nói:

-“Có mời thái y chưa? Cháu trai nhớ trong phủ còn có chút dược vật danh quý, một lát nữa sẽ bảo người trong phủ chuẩn bị một ít, đưa cho cháu ngoại gái bồi bổ thân thể. Bất quá, hôm qua cháu ngoại gái được Vệ Quân đứa bé kia cứu, cũng không biết cô cô có chương trình gì hay không?

 

Đại trưởng công chúa Khánh An liếc nhìn Văn Đức đế không nói lời nào, trong lòng biết ông vốn định che chở Vệ Huyên, trong lòng có chút thất vọng, cũng để cho bà thấy rõ ràng một ít chuyện, lập tức thay đổi sách lược, giả vờ bất đắc dĩ nói:

-“Tuy nói lúc ấy là dưới tình thế cấp bách không thể không làm vậy, thế nhưng cái này nam nữ trao nhận không nhẹ, cũng phải có lời giải thích. Quân nhi đứa nhỏ này ta cũng đã gặp qua mấy lần, là một quân tử ưu tú, nhã nhặn, cùng Phỉ nhi cũng coi là lương phối, đang định chờ thêm một thời gian sẽ cùng Tĩnh Nam quận vương nói chuyện…..

 

Lúc này, cuối cùng Văn Đức đế mở miệng,

-“Vệ Quân đứa nhỏ này đúng là không tệ, là một tiểu tử ưu tú, hiếm thấy cô cô có thể coi trọng, cũng là phúc phận của hắn.

 

Nói xong, ông giả vờ trầm ngâm một chút, lại nói:

-“Tĩnh Nam quận vương phủ cũng nên sắc lập Thế tử.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An vội vàng cười đứng dậy hành lễ,

-“Vậy thì thật là không thể tốt hơn.

 

Như vậy, giai đại hoan hỉ.

 

Toàn bộ chánh điện đều là một mảnh ý cười yêu kiều, cười đến Hoàng trưởng tôn một tuổi dùng sức nghiêng đầu nhìn tới nhìn đi, rốt cuộc phát hiện có một người không cười, liền vui sướng nhào tới, túm chặt vạt áo bào màu đỏ sẫm của hắn.

 

Vệ Huyên sờ sờ đầu tóc mềm mại của Hoàng trưởng tôn, nói với Đại trưởng công chúa Khánh An:

-“Thật đúng là phải chúc mừng cô tổ mẫu. Sự tình hôm qua cũng là Huyên Nhi nhất thời kích động, đem Thất biểu muội trở thành….. bất quá sau đó Huyên Nhi trở về nghĩ qua, rốt cuộc nhớ tới chuyện năm đó, thật sự là không biết nói thế nào?

 

Đại trưởng công chúa Khánh An mi tâm giựt giựt, ánh mắt chống lại cặp mắt không nhìn ra tâm tình của thiếu niên, cười nói:

-“Huyên Nhi có cái gì cứ nói!

 

-“Năm đó người cứu Thất biểu muội thật ra không phải là ta, là gã sai vặt của ta Lộ Bình. Lúc ấy Thất biểu muội bị kinh sợ, thần trí mơ hồ, cho nên đã cho là ta, không nghĩ tới Thất biểu muội sẽ luôn luôn để ở trong lòng. Bất quá nàng có thể cùng Vệ Quân kết thành lương duyên, cũng coi là một chuyện vui.

 

Người trong điện trong nháy mắt nhìn về phía hắn, nhất thời không còn gì để nói.

 

Nguyên lai là cái ô long.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An nhất thời cảm thấy mình tiến cung chuyến này có chút không tư không vị, khuôn mặt già nua đều nóng lên, nguyên lai là tôn nữ của mình đang làm đơn độc thôi, bây giờ bị Vệ Huyên nói thẳng ra, để cho nét mặt già nua của bà cũng mất hết.

 

Nguyên bản bà hôm nay tiến cung, trừ đòi chỗ tốt hơn cho tôn nữ, là muốn lấy lui làm tiến, để cho hoàng đế sinh lòng chán ghét đối với Vệ Huyên, nhưng ai biết ngoài ý liệu hoàng đế lại che chở hắn. Cũng không biết tên Vệ Huyên này rốt cuộc làm cái gì, để cho Hoàng đế che chở hắn như vậy.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An còn là hiểu biết Văn Đức đế, mấy năm gần đây, đế vương đã dùng tâm thuật vô cùng nhuần nhuyễn, vô luận là trên triều hoặc hậu cung, ông cũng nắm ở trong lòng bàn tay. Ông cũng sẽ không vô duyên vô cớ thiên sủng một người như vậy, cho dù người nọ là cháu ruột, chỉ có muốn kiên quyết lập một cái cào hoặc là đối với hắn hết sức hữu dụng, mới có thể duy trì như vậy.

 

Rất nhanh, Đại trưởng công chúa Khánh An lại nghĩ tới Vệ Huyên trong hai năm qua, thường xuyên không có chuyện gì liền rời kinh đi du ngoạn, mơ hồ hiểu một ít.

 

Mặc dù mục đích tiến cung thất bại, bất quá hiểu rõ địa vị cùng việc làm của Vệ Huyên ở trong lòng đế vương, cũng coi là một thu hoạch ngoài ý liệu, nụ cười trên mặt Đại trưởng công chúa Khánh An dày đặc một ít.

 

Mọi người lại ngồi chung một chỗ nói một chút lời nói, sau đó hoàng đế bởi vì chánh sự bận rộn, liền rời đi.

 

Vệ Huyên ngoan ngoãn đi theo Văn Đức đế, cũng không biết hắn ở Thái cực điện cùng Văn Đức đế nói cái gì, cuối cùng chuyện này không giải quyết được gì.

 

Thụy Vương cảm thấy hôm nay hữu kinh vô hiểm*, thái độ hoàng huynh ngoài dự đoán, nếu hoàng huynh không có bận tâm mặt mũi cô cô trách phạt nhi tử, vậy hết thảy liền không sao, vì vậy cũng rất khoái trá rời đi.

 

(Chú thích: Hữu kinh vô hiểm là gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy)

 

Đại trưởng công chúa Khánh An cũng không ở lại lâu, cùng Thái hậu lại nói vài lời thôi, giống vậy cáo từ rời đi.

 

Chuyện tối ngày hôm qua liền như vậy nhẹ nhàng bỏ qua.

 

Mạc Phỉ coi như là như không chịu tội. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

 Lúc Tam hoàng tử từ chỗ thê tử biết được tin tức Đại trưởng công chúa Khánh An cho người đưa tới, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng trầm mặt, ánh mắt có chút tối tăm.

 

Mạc Như mím môi, không có lên tiếng nói gì, trong lòng còn đang ngại chuyện trượng phu tối hôm qua thiết kế cô em nhà mẹ đẻ. Nàng biết người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác muốn lợi dụng tâm tư Mạc Phỉ tới thiết kế Vệ Huyên, trong lòng thực sự không thích, cảm thấy hắn làm việc như tiểu nhân vậy, lòng dạ không hề như đại trượng phu nên có.

 

Cũng may mắn hiện tại kết quả coi như là đúng ý người, nếu không phải vậy Mạc Phỉ bị hủy, nói không chừng còn phải liên lụy danh tiếng các nàng mấy cô nương Mạc gia.

 

Chẳng qua là, nghĩ đến tình hình trong Tĩnh Nam quận vương phủ, nàng lại phải lo lắng Mạc Phỉ cái tính tình kia, gả đi vào phải chịu tội.

 

-“Phụ hoàng….. lẽ nào cứ như vậy thiên vị hắn?

Tam hoàng tử thật không hiểu,

-“Chẳng lẽ ngay cả cô tổ mẫu cũng không có biện pháp?

 

Mạc Như nghe được hắn nghi hoặc không rõ, rốt cuộc không nhịn được nói:

-“Phụ hoàng xưa nay thương Vệ Huyên, ngài cũng không phải không biết, trừ phi Vệ Huyên làm chút chuyện đại nghịch bất đạo, phụ hoàng căn bản sẽ không để ý tới, điện hạ cũng đừng nổ lực kéo hắn xuống.

 

Nói tới chỗ này, trong lòng nàng cũng bực mình, cảm thấy muội muội không đâu phải chịu tội.

 

-“Ngươi biết cái gì?

 

Tam hoàng tử cảm thấy cùng nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn không nói rõ được, trong lòng cũng đang nghẹn khuất, không muốn nhìn thấy thê tử sắc mặt oán hận này, phất tay áo bỏ đi, lưu lại Mạc Như tức giận thiếu chút nữa thẳng rơi nước mắt. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Thụy Vương phủ, Tùy Phong viện.

 

A Uyển hôm nay cũng đang suy nghĩ sự tình trong cung, chỉ tiếc ngày hôm trước mới vừa tiến cung, hôm nay cũng không phải là ngày tiến cung, nếu như mình tiến cung vào lúc này, không khỏi sẽ làm người suy nghĩ nhiều, chỉ đành phải thôi.

 

Thật may là, trong cung thật bình tĩnh, không có truyền ra xảy ra chuyện gì.

 

Đợi đến chạng vạng tối, Vệ Huyên trở lại, A Uyển vừa trên dưới đánh giá hắn, vừa hỏi:

-“Không sao chứ!

 

Vệ Huyên khom lưng hôn một cái ở trên mặt A Uyển, lấy tay khều khều lỗ mũi nàng, cười nói:

-“Nàng phải tin tưởng tướng công của nàng chứ! Hơn nữa, so với cô cô tổ mẫu, ở trong lòng Hoàng bá phụ, ta còn có chỗ dùng.

 

Sắc mặt A Uyển càng phai nhạt, rốt cuộc rõ ràng vì sao Vệ Huyên không có sợ hãi như vậy, hóa ra là thị phi trắng đen toàn nhìn tâm tình vị kia, cũng để cho nàng hiểu vì sao Vệ Huyên sẽ kiên quyết muốn trèo lên như thế, cũng không thỏa mãn với làm một thế tử vương phủ nhàn tản vô sự.

 

Vệ Huyên ôm lấy bả vai nàng đi vào trong phòng, nhỏ giọng nói với nàng:

-“Hôn sự của Mạc Thất và Vệ Quân đã định ra rồi, đoán chừng qua không lâu, sẽ truyền ra tin tức hai nhà đính hôn, đến lúc đó!

 

-“Thế nào?” A Uyển không hiểu hỏi.

 

Vệ Huyên cười nói,

-“Không có gì!

 

Chính hắn sẽ không nói cho nàng biết, kiếp trước nàng chính là qua đời ở trong Tĩnh Nam quận vương phủ. Cho nên, kiếp này hắn muốn nhìn một chút Mạc Phỉ có thể ở Tĩnh Nam quận vương phủ chống đỡ bao lâu, bọn họ cuối cùng sẽ là kết quả như thế nào? Loại khoanh tay đứng nhìn này, nhìn bọn họ từ từ mất đi vật trọng yếu cùng tín ngưỡng trong lòng, xa so với trực tiếp ra tay đả kích càng sung sướng.

 

Hắn căn bản không cần xuất thủ, bọn họ sẽ gieo gió gặt bão.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 05/04/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts