Sủng Thê Như Lệnh - Chương 139

☆, Ngược tra, A Uyển kiên cường….

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Thời tiết thay đổi tới mấy ngày, mưa dầm kéo dài, hiếm thấy trời quang mây tạnh, đầu xuân ánh mặt trời chiếu vào trên thân người người đi đường, loại bỏ đi u ám mấy ngày mưa dầm mang tới, khiến cho tâm tình mọi người phảng phất cũng tươi sáng rất nhiều.

 

A Uyển vén lên một góc màn xe nhìn ra ngoài, thấy khó được ánh mặt trời ngày xuân, tâm tình cũng đi theo trong sáng rất nhiều.

 

Đang lúc ấy, xe ngựa ngừng, sau đó vang lên tiếng thị vệ đi theo.

 

-“Thế tử phi, đã đến Lưu phủ.

 

Lộ Vân liếc nhìn A Uyển, cất giọng hỏi:

-“Đại thiếu nãi nãi Cảnh Dương bá phủ đến chưa?

 

Phu xe nghe vậy nhìn quanh, đúng lúc thấy ở đầu đường một chiếc xe ngựa chạy tới, vội vàng nói:

-“Tới rồi.

 

Lộ Vân quay đầu nhìn A Uyển, thấy A Uyển gật đầu, liền dẫn đầu xuống xe ngựa, sau đó lấy ra bái thiếp Thế tử phi Thụy Vương phủ đưa tới cho thị vệ, để cho thị vệ đi gõ cửa.

 

Bên kia, La Ký Dao có chút lo lắng mới vừa rồi ở trên đường bị chận lại, sẽ tới muộn khiến cho A Uyển đợi lâu, đợi đến trước Lưu phủ Phó chỉ huy sử thành Đông, nghe phu xe nói đoàn xe Thế tử phi Thụy Vương cũng vừa mới tới, mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mang theo nha hoàn xuống xe nghênh đón.

 

-“Lục muội muội.” La Ký Dao thấp giọng hô.

 

Màn xe ngựa được một nha hoàn dáng dấp thanh tú vén lên một góc, sau đó bên trong lộ ra mặt A Uyển, nàng mỉm cười nhìn tới,

-“Đại tỷ tỷ tới đúng lúc.

 

Hai tỷ muội đang nói, đại môn Lưu phủ mở ra, quản gia Lưu phủ mặt đầy mồ hôi chạy ra đón, sống lưng cong cực thấp, tư thế vô hạn nịnh hót đón các nàng vào.

 

La Ký Dao thấy một màn như vậy, ánh mắt có chút phức tạp, so sánh cảnh tượng mấy lần nàng tới cái phủ này thăm Tam muội muội, so sánh với bây giờ, trước kia có thể nói là lạnh lẽo. Bất quá trong lòng nàng cũng hiểu, lúc này Thụy Vương phủ như mặt trời ban trưa, Thụy Vương thế tử Vệ Huyên lại rất được Thái hậu cùng hoàng đế sủng tín*, chính hắn lại là người hồ đồ, tất nhiên người khác không có biện pháp so sánh, nàng cũng không thế nào ghen tỵ, chẳng qua là hơi cảm thán.

 

(Chú thích: sủng tín là sủng ái + tín nhiệm)

 

Chờ hai xe ngựa tới trước cửa Lưu phủ, liền thấy Lưu phu nhân mang theo trưởng tức* cùng tức phụ toàn gia cùng nhau ra đón.

 

(Chú thích: trưởng tức là dâu trưởng, tức phụ là con dâu)

 

Lưu phu nhân là một phụ nhân trung niên mặt vuông dài mắt xết, trên mặt thoa một lớp son phấn rất dầy, mặc dù trang dung có chút không thể bắt bẻ, lại che dấu không được nếp nhăn nơi khóe mắt, cặp mắt kia cho người cảm giác là một phu nhân tinh thông tính kế, tướng có chút cay nghiệt.

 

Trưởng tức Lưu Đại thiếu nãi nãi cùng bà bà có mấy phần tương tự, vừa nhìn cặp mắt kia, cũng khiến cho người cảm thấy đây là người khôn khéo, không phải người chịu thua thiệt.

 

Nghe nói trưởng tức này là cháu gái nhà mẹ đẻ Lưu phu nhân, ngược lại cũng có thể nói nghe được. A Uyển tâm nói, lại là biểu ca biểu muội kết hợp, đã chết lặng.

 

Hai người trên mặt đều mang nhiệt tình và nụ cười cung kính, tự mình đón đoàn người A Uyển vào phủ.

 

Bất quá, khi thấy Thanh Nhã và Lộ Vân theo sau A Uyển trong ngực ôm hai con ngỗng trắng thì, nụ cười của tất cả trên dưới Lưu phủ có chút miễn cưỡng.

 

Lúc mới vừa rồi các nàng nhận được tin tức Thế tử phi Thụy Vương phủ đích thân tới, cơ hồ sợ hết hồn. Dù sao bọn họ loại gia đình này, cùng huân quý căn bản không có lui tới gì, nhiều nhất cũng là thân gia Hoài Ân bá phủ thôi —— lại bất quá là cái tam lưu huân quý đã xuống dốc không có thực quyền gì, ở kinh thành loại quý tộc này nhiều như chó địa phương, không đáng giá nhắc tới. Ngược lại Thụy Vương phủ đối với bọn họ mà nói, càng là trời cao tồn tại.

 

Cho dù biết con dâu La Ký Linh có một thẩm thẩm Trưởng công chúa, còn có một đường muội gả vào Thụy Vương phủ, Lưu phủ lại cũng không có quá mức để ở trong lòng, bởi vì ai bảo Trưởng công chúa Khang Nghi xưa nay là người vô cùng điệu thấp, hơn nữa còn là người không thể sinh, ở trong tôn thất thật sự là không có thể diện đáng nói, cũng chỉ là có thân phận trưởng công chúa, có thể thường xuyên tiến cung thôi, cũng không thế nào quản mọi sự. Mà Thọ An quận chúa gả vào Thụy vương phủ tin đồn là con ma bệnh thân thể yếu đuối nhiều bệnh, không dễ dàng ra cửa, người trong kinh thành có thể nhìn thấy hình dáng nàng thật là ít ỏi, căn bản không có gì đáng ngại.

 

Cũng bởi vì như vậy, cho nên khi nhận được bái thiếp Thế tử phi Thụy Vương, mới có thể kinh ngạc như vậy, trong lòng cũng thấp thỏm mấy phần.

 

Đại khái các nàng cũng biết hôm nay Thế tử phi Thụy Vương tới làm gì, thế nhưng, nàng còn mang theo hai con ngỗng trắng tới, tính làm cái gì? Đặc biệt là thấy hai con ngỗng trắng đột nhiên hướng các nàng dát dát kêu mấy tiếng, dáng dấp hung hãn kia, thanh âm bén nhọn chói tai, thật là dọa người.

 

Chẳng qua là trong lòng thấp thỏm, lại vẫn là phải gợi lên hoàn toàn nhiệt tình nghênh đón, cho đủ mặt mũi.

 

Không nể mặt không được, bởi vì sau lưng vị này còn có một Thế tử gia quỷ kiến sầu, vị chủ kia thế nhưng ngay cả hoàng tử cũng phải nhường nhịn mấy phần.

 

La Ký Dao nhìn thấy đôi mẹ chồng nàng dâu vây quanh A Uyển khen tặng, hơi bĩu môi, lần trước khi nàng tới đây, cũng không thấy đôi mẹ chồng nàng dâu này nhiệt tình như vậy, còn bị không mềm không cứng ngầm đâm mấy cái. Quả nhiên là đối với điệu bộ mẹ chồng nàng dâu này, trong lòng không khỏi có chút oán trách, Nhị thẩm thật sự cực kỳ hồ đồ, sao cam lòng gả nữ nhi đến loại địa phương này chứ?

 

-“Ta nghe nói Tam tỷ tỷ bị bệnh, không biết nàng làm sao bị bệnh?” A Uyển hỏi thẳng vào vấn đề.

 

Biểu tình Lưu phu nhân hơi cương cứng lại, sau đó lập tức cung kính nói:

-“Nhắc tới cũng là vừa khéo, lần trước đứa nhỏ Ký Linh này vì tức giận một nha đầu trong phòng nàng, thế nhưng thân thể chính mình mang thai cũng không biết, không cẩn thận sẩy thai. Nghĩ đến hài tử kia, ta thật là vô cùng đau lòng.....

 

Nói xong, Lưu phu nhân giả vờ thương tâm cầm khăn lau lau nước mắt.

 

La Ký Dao nghe được cơn giận liền trào lên ngực, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

-“Bá mẫu, làm sao ta lại nghe được cũng không phải sự tình như vậy đây? Không phải nói là một cái di nương trong phòng Tam muội phu không an phận làm yêu, làm hại Tam muội muội té ngã một cái nên sẩy thai sao? Nghe nói lúc ấy Tam muội phu cũng ở đó!

 

Lưu phu nhân da đầu đều sắp nổ tung, lúc này lại nghe âm thanh lãnh đạm của quận chúa nghe đồn là bệnh hoạn truyền tới,

-“Rốt cuộc Tam muội muội là tức giận với nha đầu trong phòng nàng hay là với di nương trong phòng Tam tỷ phu?

 

Lưu phu nhân:

.....

 

Lưu Đại thiếu nãi nãi thấy bà bà kiêm dì dì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lập tức nhạy bén nói:

-“Tống đại nãi nãi nghe lầm, chẳng qua là một nha hoàn tay chân vụng về mà thôi.

 

-“Hả, nếu như vậy, vậy ta ngược lại muốn nhìn một chút là dạng nha hoàn gì mà to gan như vậy!

 

Hời hợt bỏ xuống lời này, A Uyển liền cùng La Ký Dao bước vào sân La Ký Linh.

 

Lưu phu nhân một đường thấp thỏm bất an mang theo các nàng đi, vừa nháy mắt với con dâu cả, để cho nàng nhanh đi an bài, lập tức cũng không quản cái chết tiệt kia có phải là tiểu thiếp mà tiểu nhi tử mến yêu hay không, trước hết phải khiến cho Thế tử phi Thụy Vương bớt giận lại nói.

 

Hôm nay Thế tử phi Thụy Vương tới cửa, rõ ràng là tới cho La Ký Linh chỗ dựa, bà cũng không phải không có mắt mà không thấy, vì lẽ đó không thể làm gì khác hơn là hy sinh tiểu thiếp nhi tử thích, cùng lắm thì ngày sau cho thêm cái tốt hơn so với Cừu Hương làm di nương cho nhi tử.

 

Rất nhanh liền đến chỗ La Ký Linh ở.

 

Bởi vì những ngày qua mưa xuân rơi liên tục, không khí có chút ướt át, vẫn cứ trong viện hoa rơi lá héo úa có thể thấy được, khi dưới chân đạp lên hoa lá khô thì, Lưu phu nhân thấy chân mày Thế tử phi Thụy Vương cau lại, vội vàng nói:

-“Thế tử phi đừng trách móc, nghĩ đến là những hạ nhân hạnh kiểm xấu biết Ký Linh đứa bé kia những ngày qua bị bệnh, cho nên liền lười biếng, ngày mai phải đổi người chịu khó.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, chân mày rốt cuộc giãn ra.

 

Ngắn ngủn một đoạn đường, bởi vì A Uyển cố làm ra vẻ, để cho Lưu phu nhân bồi tiếp hết khuôn mặt tươi cười, cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, trong lòng bắt đầu hối hận lúc trước giúp đỡ nhi tử che chở di nương Cừu Hương hại La Ký Linh sẩy thai. Cừu Hương vốn là nha hoàn hầu hạ bên cạnh bà, xưa nay bà thương yêu tiểu nhi tử, thấy Cừu Hương mọi chuyện thỏa đáng, liền đưa Cừu Hương hầu hạ nhi tử, cũng coi như là lão nhân gia bà bên cạnh tiểu nhi tử, bởi vì dáng dấp nhu mì đa tình, nhi tử yêu nàng dáng vẻ khúm núm đa tình, tại sau một năm La Ký Linh vào cửa thu làm di nương.

 

Bởi vì Cừu Hương là từ trong phòng bà đi ra, cho nên hơi khác biệt so với những di nương khác trong viện tiểu nhi tử, ngay cả con dâu La Ký Linh cũng phải né tránh mấy phần.

 

Trước kia trong lòng Lưu phu nhân còn có mấy phần tự đắc, cảm thấy dùng Cừu Hương kiềm chế La Ký Linh, không để cho nàng bá chiếm tiểu nhi tử, cũng coi là ở trong phòng tiểu nhi tử xếp vào cái nhãn tuyến, nhưng hiện tại trong lòng lại hối hận không thôi.

 

A Uyển mặc kệ trong lòng Lưu phu nhân biến hóa, một đường phân hoa phất liễu, rốt cuộc đi tới phòng ngủ La Ký Linh, liếc mắt một cái liền thấy nữ tử tái nhợt thon gầy ngồi dựa ở trên giường, nào có tươi cười sáng rỡ của nửa năm trước, cả người trầm lặng không khí lực, khiến cho trong lòng nàng có mấy phần chua xót, chua xót với số mạng của nữ tử ở thời đại này.

 

Chưa từng có một khắc cảm thấy mình là may mắn như thế, mới có thể được phụ mẫu sủng ái, còn có vị hôn phu thanh mai trúc mã, cho dù Vệ Huyên không tốt, lại đối xử nàng như châu như bảo, chưa bao giờ chà đạp.

 

-“Lục muội muội thân thể xưa nay suy nhược, tại thời tiết không tốt như vậy mà lại ra cửa? Thật là làm cho tỷ xấu hổ, nếu như Thế tử biết sẽ phải giận tỷ.

 

La Ký Linh trên mặt nở nụ cười yêu kiều, thế nhưng nắm tay của A Uyển thật chặt đến khớp ngón tay cũng trắng bệch.

 

La Ký Dao nhìn cũng có chút chua xót, thấy nàng dáng vẻ đó, làm sao không biết nàng đây là diễn trò cho Lưu phu nhân nhìn, ý đang nhắc nhở Lưu phu nhân, chớ bởi vì A Uyển thể trạng yếu liền xem nhẹ nàng, trượng phu của nàng là Thụy Vương thế tử, hỗn thế ma vương, sát tinh quỷ kiến sầu trong truyền thuyết, nóng giận lên dám dẫn người trực tiếp xông vào phủ Các lão đập đồ vật.

 

Lưu phu nhân quả nhiên sắc mặt lại khó coi mấy phần, trong lòng càng bất an.

 

A Uyển ngồi ở trước giường, giọng nhỏ nhẹ nói chuyện với La Ký Linh, hỏi thăm tình huống thân thể nàng, mẹ chồng nàng dâu Lưu phu nhân chỉ đành phải khô cằn phụng bồi ở một bên, vừa nghe các nàng nói chuyện, vừa treo cả trái tim.

 

La Ký Linh nói:

-“Để cho Lục muội muội chế giễu, hiện tại dáng vẻ tỷ tỷ thật sự là bất nhã, thân thể cũng dơ bẩn, cũng dơ mắt của muội. Chỉ đáng thương hài nhi của tỷ, khó khăn lắm mới mang thai, nhưng không nghĩ…..

 

Nàng khe khẽ thở dài,

-“Thôi, người đã mất, nói nhiều hơn nữa cũng là phí công.

 

Thấy dáng vẻ kia của nàng, A Uyển dĩ nhiên là làm chủ cho nàng, lập tức liền lạnh giọng nói:

-“Dù tâm của tỷ thật rộng lượng, hôm nay muội đã tới, liền phải làm chủ cho tỷ, chẳng lẽ một cái nha hoàn mưu hại chủ tử cũng xử trí không được?

 

Nói xong, nàng còn đặc biệt liếc nhìn Lưu phu nhân.

 

Lưu phu nhân vội vàng cười làm lành nói:

-“Đây là tự nhiên, tự nhiên.

 

Liền gọi con dâu đi đem nha hoàn làm hại con dâu sẩy thai tới.

 

Rốt cuộc vẻ mặt A Uyển hòa hoãn mấy phần, vỗ vỗ tay của La Ký Linh.

 

La Ký Linh nhìn dáng vẻ bà bà cùng trưởng tẩu nóng lòng cười làm lành, nào có ngày thường khôn khéo tính kế, không ai bì nổi, trong lòng không khỏi đau xót, thiếu chút nữa rơi nước mắt.

 

Cho đến giờ phút này, nàng mới biết, cho dù ngày xưa cùng các tỷ muội thường vì một ít chuyện gây gỗ mâu thuẫn, nhưng khi nàng phát sinh chuyện không tốt thì, vẫn là những tỷ muội này nhớ tới mình. Mẫu thân cố nhiên cũng là nhớ tới mình, thế nhưng mẫu thân chỉ cần cho chút chỗ tốt, liền sẽ khuyên nàng nhẫn nại, chờ ngày nào đó phân gia là tốt rồi.

 

Ở riêng? Cha mẹ chồng ngày nay xuân thu đang thịnh, đợi đến phân gia còn không biết qua cái thập niên nào, người đều phải bị chà xát không còn, nơi nào trông cậy vào được?

 

Bất quá, hôm nay A Uyển đã đích thân tới, ngược lại để cho nàng có ý tưởng.

 

La Ký Linh chưa bao giờ là người mềm yếu, lúc này cơ hội đặt ở trước mặt nàng, nàng tự nhiên phải nắm chắc, mới không cô phụ tình nghĩa các tỷ muội hôm nay tới một chuyến.

 

Rất nhanh, một nữ tử mặc y phục nha hoàn nhu mì đi vào, vừa tiến vào, liền lập tức quỳ xuống, khóc nói:

-“Nhị thiếu nãi nãi, đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa bồi tội….. cho tiểu thiếu gia.

 

Vừa xin tội vừa quỳ xuống dập đầu.

 

La Ký Linh nhìn dáng dấp nàng ngược lại mấy ngày trước đắc ý bừa bãi, khóc lê hoa đái vũ*, tăng thêm mấy phần mị thái.

 

(Chú thích: lê hoa đái vũ nghĩa là lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa)

 

Mặc dù Cừu Hương đã đổi trang phục nha hoàn tới đây, vì ứng với lời bà bà nói lúc trước, thế nhưng y phục này rõ ràng là Cừu Hương vội vội vàng vàng thay, trên cổ tay cái vòng ngọc khắc hoa sợi tơ vàng còn chưa có cởi xuống, đây cũng không phải là vật nha hoàn có thể đeo.

 

Quả nhiên, liền nghe La Ký Dao mở miệng nói:

-“Bá mẫu, nha hoàn trong phủ các ngươi thật đúng là rất may mắn, còn có thể đeo trang sức mà các cô nương mới có thể đeo.

 

Mẹ chồng nàng dâu Lưu phu nhân cũng nhìn thấy đồ trang sức trên người Cừu Hương chưa cởi xuống, không chỉ có trên tay, còn có hoa tai đinh hương đính trân châu trên lỗ tai, không khỏi cực kỳ lúng túng, không biết nói cái gì cho phải.

 

Thật may là, La Ký Dao hôm nay tới nơi này, cũng không phải muốn bám vào chút chuyện nhỏ này không buông, liền đem cái di nương lớn mật hại hài tử La Ký Linh giao cho nàng xử trí.

 

La Ký Linh cười nói,

-“Theo như quy củ trong phủ, nha hoàn lớn mật mưu hại chủ tử bực này, trước tiên đánh bốn mươi đại bản, sau đó ném ra khỏi phủ.

 

Nếu bà bà đã nói đây là nha hoàn, La Ký Linh cũng không khách khí.

 

Có A Uyển vị Thế tử phi này ngồi đây, mặc dù Lưu phu nhân cảm giác con dâu ác độc, không nể mặt mình, cũng không có biện pháp bảo vệ Cừu Hương, chỉ đành phải làm như không nghe được tiếng Cừu Hương kêu cứu, để mặc cho bà tử thô sử giải Cừu Hương ra bên ngoài sân hành hình.

 

Bất quá, tiếng Cừu Hương kêu gào mới kêu mấy cái liền ngừng.

 

-“Dừng tay, các ngươi đang làm gì?!

Một giọng nam nổi khùng đột nhiên vang lên,

-“Các ngươi ai dám đánh nàng? Aaa…..

 

Giọng nam kia còn chưa rơi xuống, tiếp theo liền nghe được tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó là tiếng ngỗng kêu cạc cạc cạc…..

 

Một đứa nha hoàn lảo đảo chạy vào,

-“Phu nhân, không xong, Tứ thiếu gia bị ngỗng cắn.

 

Lưu phu nhân bị dọa sợ đến bỗng nhiên đứng dậy, mới vừa đi hai bước, mới nhớ tới hai con ngỗng trắng đó đúng lúc là Thế tử phi Thụy Vương mang tới, nhất thời liền dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía A Uyển.

 

Lại thấy nàng sắc mặt lạnh nhạt, tròng mắt nhìn chung trà trong tay, phảng phất không có nghe được.

 

Lưu phu nhân trong lòng hận vô cùng, trừng con dâu đang ngồi trên giường, nhưng ai biết ngày xưa thường xuyên hướng bà nịnh nọt lại vẻ mặt suy yếu ngồi ở đàng kia, vuốt ngực nói:

-“Nương, hôm kia con mới sảy thai, đại phu nói cần ở bên trong phòng dưỡng đủ một tháng, không được ra gió.

 

Lưu phu nhân lúc này thật sự hận không chịu nổi, cuối cùng nghe được tiếng kêu quá thảm của nhi tử bên ngoài, cũng bất chấp cái gì khác, xách váy lên liền xông ra ngoài.

 

Lưu Đại thiếu nãi nãi thấy bà bà xông ra, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng lo lắng sau này bà bà tính sổ, chỉ đành phải nhắm mắt đuổi theo.

 

Rất nhanh hai người liền gia nhập tiếng thét chói tai, có thể thấy được hai con ngỗng trắng hung mãnh.

 

Mẹ chồng nàng dâu Lưu phu nhân vừa đi, bên trong phòng chỉ còn dư lại ba tỷ muội La gia.

 

La Ký Linh trong tiếng kêu gào thê thảm của trượng phu ở bên ngoài, rốt cuộc không nhịn được giọt lệ rơi xuống, lôi kéo tay của A Uyển nghẹn ngào nói:

-“Lục muội muội, tỷ thật sự rất khó chịu, tỷ không biết phải trách ai đây..... Tại sao mẫu thân phải gả tỷ tới đây? Rõ ràng tỷ cũng cố gắng lấy lòng bọn họ, hiếu thuận cha mẹ chồng, phục vụ trượng phu, chưa bao giờ nổi lên ý xấu, vì sao bọn họ còn phải đối với tỷ như vậy…..

 

La Ký Dao hốc mắt ửng đỏ,

-“Tam muội muội, đừng khóc, hiếm khi hôm nay Lục muội muội tới thăm muội, muội có tính toán gì không?

 

A Uyển cũng nói:

-“Mọi người đều biết muội không có bản lãnh gì, chỉ biết một phen cáo mượn oai hùm, Tam tỷ tỷ có chủ ý gì cứ việc nói, muội làm chủ cho tỷ.

 

La Ký Linh nghe được lời này của A Uyển rốt cuộc không nhịn được xì một tiếng bật cười, nàng dùng khăn lau khô nước mắt,

-“Vậy thì đa tạ Lục muội muội.

 

Nàng giống như không có nghe được động tĩnh bên ngoài, cười nói với A Uyển:

-“Lần này làm phiền Lục muội muội.

 

Thiên ngôn vạn ngữ, muốn nói chút gì, lại không đủ để biểu đạt cảm kích trong lòng, chỉ có thể lôi kéo tay của nàng không buông.

 

Các tỷ muội nói vài lời thôi, rốt cuộc động tĩnh bên ngoài đã ngừng.

 

A Uyển biết Lộ Vân là người có chừng mực, tuy là cho người Lưu gia chút dạy dỗ, thế nhưng cũng sẽ không huyên náo quá dữ, căn bản không thèm để ý.

 

Cho nên, lúc một nam nhân mặt xám mày tro xông tới, A Uyển rất bình tĩnh nhìn hắn.

 

-“Càn rỡ, không có thấy Thế tử phi ở chỗ này sao?

 

Nam nhân kia quần áo xốc xếch không chịu nổi, dính bùn, dây buộc phát quan trên đầu cũng có chút bung ra, phát quan lệch qua một bên, dáng dấp bước đi khập khễnh, ngược lại gương mặt đó coi như có chút anh tuấn, chỉ tiếc giữa chân mày ẩn có lệ sắc, ánh mắt ảm đạm, túi mắt phiếm xanh rũ xuống, dáng dấp miệt mài quá độ.

 

-“Cái Thế tử phi gì?

Nam nhân kia giận đến chỉ La Ký Linh trên giường nói:

-“Hay cho cái La thị ngươi, ngươi cứ như vậy không nhìn được Cừu Hương tốt, lại muốn đánh chết Cừu Hương! Nói cho ngươi biết, ngươi dám đụng một cọng lông măng của Cừu Hương, lập tức cút trở về Hoài Ân bá phủ của ngươi cho ta! Ta chỗ này miếu nhỏ không cho phép ngươi cái đại tôn phật ghen tỵ không hiền như vậy, ta thật là mắt bị mù... Aaa!

 

Một tiếng hét thảm, nam nhân kia đã bị Lộ Vân phía sau đuổi tới một cước đá vào giữa chân, để cho hai đầu gối hắn mạnh mẽ chạm đất quỳ xuống, hai đầu gối hung hăng dập ở trên sàn nhà cứng rắn, đau đến hắn trong nháy mắt nói không ra lời.

 

Lúc này, một giọng nói lạnh băng vang lên:

-“Nguyên tới một cái nha hoàn mưu hại chủ tử cũng xử lý không được, đây là cái quy củ gì? Người nào định quy củ? Đã là như thế, cô nương La gia chúng ta cũng không cần ở lại chỗ này, đỡ phải bị cái tiện nhân hại còn bị nói không hiền! Người đâu, thu dọn đồ đạc cho Tam tỷ tỷ, chúng ta đi!

 

-“Thế tử phi!

 

Đuổi vào Lưu phu nhân khẩn trương, bất chấp dáng vẻ chật vật của mình, bà vội vàng quỳ xuống cầu tình. Hôm nay vô luận như thế nào, bà cũng không thể để cho Thế tử phi Thụy Vương mang La Ký Linh đi, bằng không trượng phu cái Phó chỉ huy sử thành Đông này cũng sẽ không làm đến cuối.

 

Đáng tiếc Lưu phu nhân mặc dù hiểu, thế nhưng nhi tử Lưu Tuấn cũng là tên ngu lớn mật, vừa trút giận vừa buông lời hung ác, đối với La Ký Linh người vợ cả này khinh thường, cho rằng là Hoài Ân bá phủ cứng rắn nhét tới đây, đón đi cũng không cần trở lại đây, vân vân…..

 

Cuối cùng bị Lộ Vân trực tiếp tát tới một cái, gò má trong nháy mắt sưng lên, đau đớn tê dại để cho hắn nói không ra lời.

 

Rất nhanh, Lộ Vân cùng Thanh Nhã liền thu thập xong, Lộ Vân còn cho người đưa kiệu mềm tới, để cho A Uyển nhìn thấy trong lòng một trận khen ngợi, Lộ Vân quả nhiên là người có khả năng.

 

Không tới một khắc đồng hồ, A Uyển liền dẫn La Ký Dao đứng dậy rời đi. La Ký Linh được Lộ Vân dùng áo choàng dày bọc kín mít, ở chỗ sẽ bị gió tới liền lấp vài cái lò sưởi tay ấm áp, một cái ôm ra cửa, đưa vào trong kiệu, sau đó ở Lưu phu nhân liều mạng giữ lại, mang ra Lưu phủ.

 

Đoàn người mênh mông cuồn cuộn rời khỏi Lưu phủ, hàng xóm Lưu phủ cũng không nhịn được thò đầu ra nhìn, thấy dáng vẻ Lưu phu nhân chật vật từ trong Lưu phủ đuổi ra ngoài, rối rít châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

 

Lưu phu nhân nhìn xe ngựa Thụy Vương phủ bốn tuấn mã kéo mênh mông cuồn cuộn rời đi, bắp chân mềm nhũn, cơ hồ đứng không vững, vẫn là Lưu đại nãi nãi tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.

 

Lúc này, Lưu Tuấn chống đỡ khuôn mặt sưng húp như bánh bao khấp khễnh đi tới, mặt mũi tức giận, hận nói:

-“Để cho nàng đi, đi cũng không cần trở lại nữa!

 

Lưu phu nhân ánh mắt đờ đẫn chậm rãi dời trở về trên mặt nhi tử, đột nhiên dương tay, hung hăng cho hắn một cái tát, vừa đúng đánh vào má bên kia của hắn, hai dấu bàn tay hết sức đối xứng.

 

Lưu tuấn không thể tưởng tượng mà nhìn bà, sờ mặt của mình nói:

-“...Nương, người đánh con?

 

Thấy hắn lúc này còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, dại dột chỉ biết ngang ngược, Lưu phu nhân một hơi thở không nổi, rốt cuộc bất tỉnh…..

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 07/04/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts