Sủng Thê Như Lệnh - Chương 141

☆, Hai phu thê này thật là đáng sợ!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tại lúc phu thê La Minh trở về Hoài Ân bá phủ báo với lão phu nhân, nửa ngày, hành vi Thụy Vương Thế tử phi phách lối ở Lưu gia Phó chỉ huy sử thành Đông cũng qua những kẻ tò mò tuyên truyền ra ngoài, A Uyển con ma bệnh ở trong mắt thế nhân một lần nữa nổi danh, hơn nữa không phải vì bệnh mà nổi danh!

 

Vệ Huyên đang làm nhiệm vụ trong cung nghe một người đã được vào Kim Ngô Vệ đã từng tùy tùng với hắn nói chuyện này, chẳng qua là nhếch mày, sau đó cười.

 

Tùy tùng này tên là Chu Cứu, tướng mạo hết sức đoan chính, dĩ nhiên, người có thể vào Kim Ngô Vệ dĩ nhiên tướng mạo là không kém, bất quá lại có chút đầu cơ trục lợi. Hắn là cháu ruột Thừa Ân bá phủ, khi còn nhỏ đã từng đi học ở trong cung Chiêu Dương, khi bị ép lựa chọn trận doanh thì, quyết đoán đầu nhập vào trận doanh Vệ Huyên, là một trong tùy tùng đắc lực bên cạnh Vệ Huyên, bất quá lấy được chỗ tốt cũng là không ít, đây cũng là nguyên nhân để cho hắn trung tâm như một đi theo Vệ Huyên.

 

-“Thế, Thế tử, người cười cái gì?

 

Chu Cứu lắp bắp hỏi, thật sự là tiêu thụ không nổi nụ cười của vị gia này, rõ ràng gương mặt đó cười lên đơn giản là một mỹ nhân tuyệt thế, thế nhưng nụ cười này con mẹ nó rất âm trầm cay độc, nhìn thấy chính là cái đồ xấu xa nha.

 

-“Ngươi nói… ta cười cái gì?” Vệ Huyên hỏi ngược lại.

 

Chu Cứu con ngươi vòng vo chuyển, lập tức nói:

-“Ha ha, ta hiểu, Lưu gia này tính là thứ gì? Cũng dám khiến cho Thế tử phi tức giận, đặc biệt là tên Lưu Tuấn đó, năm trước còn bị thế tử gia ngài chà xát một trận, không nghĩ tới hắn có bệnh hay quên lớn như vậy, lại đã quên tư vị thời đó! Thế tử gia, có muốn mấy ca ca chúng ta đi chận hắn hay không, cho hắn nhìn màu sắc một chút?

 

Vệ Huyên ngược lại bắt đầu kinh ngạc,

-“Lưu Tuấn làm sao?

 

Trong trí nhớ không có nhân vật như thế!

 

Chu Cứu biết hắn nhìn không lọt mắt Lưu Tuấn, không nhớ được là phải, lập tức nhắc nhở:

-“Năm ngoái khi ngài và Vinh Vương điện hạ ở trong tuyết dắt ngựa đi rong, trùng hợp đi ngang qua Thiên Hương Lâu, còn không cẩn thận đánh xuống chiêu bài Thiên Hương Lâu thiếu chút nữa đập phải một người, lúc ấy người nọ lên tiếng mạo phạm ngài mấy câu, bị mấy huynh đệ chúng ta thu thập một trận.

 

Vệ Huyên gật đầu,

-“Quả thật có chuyện này?

 

Bất quá Thiên Hương Lâu? Chậc! Mặc dù hắn không đi cái loại địa phương đó, thế nhưng cũng biết chỗ đó là nơi nam nhân * quật.

 

-“Lúc ấy cái tên ngu xuẩn không có mắt chính là Lưu Tuấn.” Chu Cứu cười khanh khách bổ sung.

 

Thiên Hương Lâu là cái thanh lâu kinh doanh tốt nhất trong kinh thành, nghe nói thế lực sau lưng rất không bình thường. Bất quá thế lực của nó to lớn hơn nữa, chống lại Vệ Huyên cùng Vinh Vương hai cái hoàng tử hoàng tôn này, cũng chỉ có né tránh.

 

Lúc ấy hành vi Vệ Huyên và Vinh Vương, đơn giản chính là hai tên ăn chơi trác táng ức hiếp lương dân, chiêu bài Thiên Hương Lâu bị vị thế tử gia này một roi kéo xuống, trực tiếp đập phải Lưu Tuấn vừa đúng từ trong Thiên Hương Lâu phong lưu khoái hoạt đi ra ngoài.

 

Đây cũng là Vệ Huyên cùng Lưu Tuấn trải qua kết thù, bất quá Vệ Huyên cũng không để Lưu Tuấn ở trong mắt, thậm chí căn bản không có nhìn thẳng hắn rõ ràng, mà Lưu Tuấn cũng bị đám hoàn khố đi theo Vệ Huyên làm cho sợ, liên tục mấy năm sau đó mùng hai tết lúc cùng thê tử về nhà mẹ đẻ đều tìm cách chối, chỉ sợ vị thế tử gia này nhận ra hắn.

 

Biết chuyện đã xảy ra, Vệ Huyên đưa điểm tâm ăn một nửa cho hắn,

-“Thưởng ngươi.

 

Chu Cứu chỉ liếc một cái liền nhìn ra điểm tâm này là trình đến trên ngự án, bởi vì cái mâm đựng điểm tâm chỉ có hoàng đế có thể sử dụng, trong nháy mắt thụ sủng nhược khinh, căn bản không ngại đây là sau khi hắn không ăn hết ghét bỏ sau đó ném cho mình  —— đồ Hoàng thượng ăn ư, hắn còn chưa ăn qua đâu, nhất định ăn rất ngon.

 

Vệ Huyên dùng khăn xoa một chút điểm tâm vụn trên ngón tay, nói với Chu Cứu:

-“Ngươi đi hỏi một chút, hôm nay có ai không đang làm nhiệm vụ?

 

Nghe nói như thế, am tường hoàn khố chi đạo Chu Cứu lập tức báo ra tên của một đám người, khen ngợi nói:

-“Thế tử có cái gì phân phó cứ việc nói với ta.

 

Vệ Huyên hướng hắn ngoắc ngoắc tay, khi hắn thấu đi lên thì áp vào tai nói mấy câu, nói với hắn:

-“Được rồi, đi đi.

 

Chờ sau khi Chu Cứu hí ha hí hửng rời đi, Vệ Huyên chỉnh lại vạt áo, nhìn sắc trời không sai biệt lắm thì quyết định đi xin phép với Hoàng thượng, hôm nay hắn muốn xuất cung trước thời gian.

 

Ở hai người chạm đầu xong chia tay thì, Tam hoàng tử vừa vặn đi tới, thấy dáng dấp hai người cùng tiến tới đang tách ra, ánh mắt hơi sẫm, nhìn dáng vẻ Vệ Huyên, cũng biết có người phải gặp tai ương, mặc dù không biết là người nào chọc vị gia này, bất quá Tam hoàng tử cũng có hứng thú nhìn xem một chút, xem có thể tìm được cơ hội có thể thừa dịp hay không?

 

Đáng tiếc, chờ lúc Tam hoàng tử nghe nói hành động phách lối của vị Thế tử phi ở Lưu gia, hắn nhất thời trở nên trầm mặc.

 

Cho dù hắn muốn khiến cho Vệ Huyên không khoái hoạt, thế nhưng chuyện ở Lưu gia, thật đúng là tìm không ra lỗi của Thụy Vương Thế tử phi, làm một vị Thế tử phi vương phủ, là nên phải cường thế, nếu như nàng biết được tình cảnh tỷ muội nhà mẹ đẻ mà cái gì cũng đều không làm, ngược lại sẽ để cho thế nhân xem thường, cho là người này không để ý thân tình. Ngược lại Lưu gia, đạo đức cá nhân không sửa, ái thiếp diệt thê, nếu thật vỡ lở ra, có thể để cho Phó chỉ huy sử thành Đông  Lưu Nghĩa Sơn uống một bình.

 

Lưu Nghĩa Sơn…..

 

Tam hoàng tử trầm ngâm một chút, sau đó phất tay để cho người hỏi thăm tin tức đi.

 

Nội thị đi theo Tam hoàng tử thấy thần sắc Tam hoàng tử, liền biết Tam hoàng tử đây là muốn buông tha cho Lưu Nghĩa Sơn.

 

Tam hoàng tử không để chuyện này ở trong lòng, ngược lại để ý một chuyện tình khác, đó là hôn sự Ngũ hoàng tử đệ đệ cùng nương vào tháng Hai.

 

Năm ngoái, một phần huyết kinh của Ngũ hoàng tử rốt cuộc khiến cho phụ hoàng bọn họ mềm lòng, nghĩ đến hẳn là có thể được ra trước mấy ngày đi. Mặc dù bị nhốt gần một năm, nhưng Tam hoàng tử tin tưởng nhận được sự dạy dỗ lần này, sau này Ngũ hoàng tử làm việc tất sẽ càng thật cẩn thận hơn, cũng coi là là một kết quả không tệ.

 

Một năm qua này, Tam hoàng tử cũng cảm thấy Vệ Huyên từng bước ép sát, còn có Thái tử ngoài sáng bị hắn chèn ép, kì thực lại không đến nơi đến chốn, để cho hắn ý thức được nếu không áp dụng chút hành động, chỉ sợ hắn sẽ bị Thái tử đẩy tới đằng trước đi thừa nhận sự chú ý của phụ hoàng bọn họ, đối với một vị đế vương chính trực đang độ tuổi xuân mà nói, hoàng tử quá có khả năng, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

 

Cho nên, hiện tại hắn hết sức khẩn cấp cần Ngũ hoàng tử trợ giúp. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Hôm nay, hiếm khi có được ngày nghỉ ở nhà nghỉ ngơi, Tống Nghiễn giống vậy nghe nói hành động của Thụy Vương thế tử phi, nhất thời sắc mặt cứng đơ.

 

Hắn đang đứng ở trước bàn đọc sách luyện chữ, nghe được hạ nhân tới nói sự tình, bút lông sói dừng lại ở giữa không trung, một giọt mực lớn rơi ở trên giấy, rất nhanh liền lan ra.

 

Tống Nghiễn nhớ lại năm ấy một tiểu cô nương mới chừng mười tuổi ra mặt, mang theo một con ngỗng trắng hung hãn, một đôi mắt vốn nên vô cùng xinh đẹp ẩn tình, bởi vì tuổi còn quá nhỏ không có mị lực gì đáng nói, thậm chí trong mắt một mảnh bồng bềnh lãnh đạm không giống một cái nữ đồng nên có, trong nhẹ nhàng bâng quơ liền bức hắn phải nhượng bộ.

 

Sau đó, chính là vị thế tử vì nàng ra mặt, thiếu chút nữa đem An Quốc Công phủ rơi vào vạn kiếp bất phục.

 

Hai phu thê này thật là đáng sợ!

 

Hắn lặng lẽ nghĩ, năm đó mới chừng mười tuổi mà đã có lực sát thương bực đó, hiện tại trưởng thành, cánh chim đầy đặn, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì?

 

Mà Vệ Huyên, mục đích của hắn là cái gì chứ?

 

-“Thiếu phu nhân!

 

Nghe được tiếng gã sai vặt cạnh cửa kêu lên, Tống Nghiễn ngẩng đầu, nhìn thấy nữ tử ôn nhu như nước đang tắm trong nắng ấm ngày xuân mang theo nha hoàn đi tới, cảnh xuân mềm mại dừng ở trên người nàng, phảng phất cùng cảnh xuân hòa làm một thể, cơ hồ khiến cho người xem không cách nào dời mắt.

 

-“A Nghiễn, đang bận rộn hả?” Nàng ôn ôn nhu nhu kêu, một đôi mắt yêu kiều như nước, như mưa bụi Giang Nam.

 

Tống Nghiễn mắt liếc nha hoàn sau lưng thê tử, chống lại ánh mắt nha hoàn kia liếc tới, ánh mắt lạnh lùng, buông bút lông sói trong tay, tự mình tiến lên đỡ tay thê tử.

 

-“Không vội, Xúc nhi tại sao tới? Hài tử không quấy nàng?

 

-“Hài tử bị mẫu thân ôm đi chăm sóc, thiếp cũng trộm nhàn một chút. Nghe nói gần đây chàng công vụ bận rộn, thiếp cho người hầm canh cho chàng bổ thân thể.” Mạnh Xúc cười nói, tự mình bưng chén canh lên.

 

Tống Nghiễn cười với nàng, liền phất tay đuổi nha hoàn kia đi, chỉ để lại hai phu thê ở trong thư phòng. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Vệ Huyên rời hoàng cung, mang theo một đám Kim Ngô Vệ đi dạo Ngũ thành binh mã tư nha môn, sau đó lại nghênh ngang bỏ đi.

 

Chờ sau khi hắn rời đi, Chỉ huy sứ Ngũ thành binh mã tư Tả Trọng tự mình tới đây.

 

Lúc nhìn thấy hắn, Lưu Nghĩa Sơn sắc mặt hết sức hỏng bét, trong lòng biết lần này bị tiểu nhi tử ở nhà bị lão thê làm hư… hại thảm.

 

Về phần sau khi Lưu Nghĩa Sơn về nhà Lưu Tuấn lại như thế nào, Vệ Huyên cũng không có quan tâm, biết được A Uyển vẫn còn ở phủ công chúa, hắn tự mình đi phủ công chúa đón thê tử.

 

Vào phủ công chúa xong, Vệ Huyên rất có tâm đi thỉnh an nhạc phụ nhạc mẫu, sau đó bị La Diệp kéo đến trong thư phòng nói chuyện. Hắn quay đầu nhìn về phía A Uyển cùng Trưởng công chúa Khang Nghi ngồi chung một chỗ nói chuyện, chỉ thấy A Uyển hướng hắn nhe răng cười, mặt chỉ có thể khổ bức, bị La Diệp kéo đi.

 

Vì vậy, ở trong thư phòng La phò mã, Vệ Huyên ủ rũ đầu ủ rũ não đón nhận nhạc phụ thích dạy dỗ.

 

La Diệp dẫn chứng phong phú, dẫn kinh luận điển, để cho Vệ Huyên biết như thế nào làm một người tài đức vẹn toàn, người có thể vì quân vương phân ưu hữu dụng, mà điều kiện tiên quyết là, nhất định phải đối với lão bà tốt, làm nam nhân tốt, không phải giống như tên Lưu Tuấn bại hoại kia dám ái thiếp diệt thê, thật sự là đáng đánh đòn.

 

Vệ Huyên trong lòng bĩu môi hét lên, không cần nhạc phụ dạy, hắn cũng sẽ đối xử A Uyển rất tốt rất tốt, cho nên nghe lão nhân gia ông với giọng điệu này, không thèm để ý. Mà trong lòng tương tự cũng đem tên Lưu Tuấn bại hoại kia hận đến ngứa tay, quyết định phải dạy dỗ tên bại hoại kia.

 

Chờ Vệ Huyên khó khăn lắm mới tiếp nhận xong nhạc phụ thích dạy dỗ, rốt cuộc được phép đi đón lão bà về nhà.

 

Sau khi xe ngựa lái ra khỏi phủ công chúa, A Uyển thấy hắn ủ rũ ủ rũ, không khỏi đưa tay chọc chọc mặt hắn, cười nói:

-“Như thế nào A Huyên lại ủ rũ như thế? Cẩn thận cha thấy được lại phải thuyết giáo.

 

Vệ Huyên kéo nàng vào trong lòng, đặt cằm ở trên bả vai thon gầy của nàng, buồn bực nói:

-“Dượng càng ngày càng thích càm ràm.

 

A Uyển phốc cười lên, giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc của hắn, cười nói:

-“Không phải A Huyên rất biết dao động người sao? Trực tiếp dao động ông không được sao?

 

-“Không được, ông là phụ thân nàng.

 

Nghe được lời của hắn, A Uyển chớp mắt, sau đó cắn môi cười.

 

Trở lại Thụy Vương phủ, hai người đi chính phòng thỉnh an Thụy Vương phi, nhưng không nghĩ Thụy Vương hôm nay lại trước thời gian trở lại rồi.

 

Thụy Vương mặt trầm như nước ngồi ở đàng kia, đầu tiên là liếc con dâu một cái, sắc mặt có chút cứng ngắc. Hôm nay, hiếm khi ông được từ quân doanh trở về kinh sớm, nhưng không nghĩ đến ở trên đường nghe được lời đồn đãi, nói con dâu dẫn người hung tàn đánh tới Lưu gia Phó chỉ huy sử thành Đông, cường thế đem đường tỷ bị Lưu gia làm hại sẩy thai về phủ công chúa.

 

Đột nhiên nghe được, Thụy Vương đầu tiên là sững sờ, sau đó nhớ lại dáng dấp con dâu từ nhỏ yếu ớt bệnh hoạn, thật sự là không thể nào tin nổi con dâu an tĩnh thuận theo nguyên lai còn là một người cường thế, điều này làm cho ông không khỏi lo lắng, có thể hay không sau khi con dâu phát hiện nhi tử có ẩn tật, tương lai sẽ náo loạn lên?

 

Không được, phải tìm thời gian trị liệu ẩn tật cho nhi tử lưu manh đi.

 

Quyết định xong, qua mấy ngày, Thụy Vương đặc biệt dành ra thời gian, sau đó sáng sớm liền mang nhi tử ra kinh.

 

Vệ Huyên cưỡi ngựa, đi theo phụ thân ra kinh, nhìn chung quanh đã lộ ra đồng ruộng núi sông ý xuân dạt dào, không kiên nhẫn hỏi:

-“Rốt cuộc phải đi chỗ nào?

 

-“Đừng nóng vội, rất nhanh liền đến.

Thụy Vương kiên nhẫn nói:

-“Còn có hai mươi dặm.

 

Vệ Huyên nhìn một đường phía trước, chân mày không khỏi nhíu lại, cảm thấy hôm nay lão nhân thần thần bí bí, hết sức cổ quái, khiến cho hắn có dự cảm xấu.

 

Rất nhanh dự cảm của Vệ Huyên liền ứng nghiệm.

 

Đang lúc bị mang tới trong một cái biệt trang tầm thường cách kinh thành năm mươi dặm, hướng về phía một người tuổi trẻ tuấn lãng gọi là “Thần y” dân gian thì, mặt Vệ Huyên không biến đổi nhìn về phía Thụy Vương.

 

Vì nhi tử phí tâm hơn nửa năm Thụy Vương đặt tay tại trên bả vai nhi tử, trước hết để cho đại phu kia đi ra trước, sau đó trầm trọng đối với biểu tình bình tĩnh đến nguy hiểm của nhi tử lưu manh nói:

-“Ngươi yên tâm, đừng xem vị Úc đại phu này trẻ tuổi, cũng là y thuật chuyên nghiệp, ở phương diện trị liệu này rất có kinh nghiệm, Bổn vương cũng là thông qua rất nhiều đường dây mới tìm được hắn, an trí ở chỗ này, tuyệt đối không có ai phát hiện.

 

Vệ Huyên:

.....

 

-“Vì không có lỗi với mẫu phi đã chết của con, con cũng không thể giấu bệnh sợ thầy.

 

Thụy Vương lại nói, dùng sức đè bả vai nhi tử lưu manh, âm thầm phòng ngừa hắn thẹn quá thành giận, phẩy tay áo bỏ đi.

 

Vệ Huyên da mặt co quắp, âm thanh từ trong kẻ răng ép ra ngoài:

-“Ngài nói người nào giấu bệnh sợ thầy?

 

-“Con đó!

Thụy Vương có chút lúng túng nói:

-“Năm ngoái lúc các ngươi thành thân….. Khụ khụ….. Khụ khụ.....

 

-“Xú lão đầu!

 

Vệ Huyên rốt cuộc không thể nhịn được nữa hướng phụ thân vung quả đấm.

 

Coi như bị thế nhân nói là không hiếu đạo, hắn cũng phải đánh chết cái lão đầu tử già không đúng đắn này! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chờ khi Vệ Huyên cùng Thụy Vương từ thôn trang đi vòng vèo hồi kinh thì, bọn họ cũng mang cái Úc đại phu trẻ tuổi đó về kinh.

 

Trước khi Vệ Huyên dẫn hắn hồi kinh, liền hỏi một câu:

-“Ngươi có thể trị vô sinh vô dục?

 

(Chú thích: vô sinh vô dục là không sinh sản không dục vọng)

 

Chờ lúc Úc đại phu chần chờ trả lời hơi có nghiên cứu, Vệ Huyên liền vỗ tay quyết định mang hắn đi.

 

Thụy Vương:

.....

 

Úc đại phu nguyên là nhân sĩ Giang Nam, bị Thụy Vương trằn trọc tìm tới, bởi vì trời sanh mệnh cô sát, một người cô đơn, chỗ nào đều có thể an thân, liền dứt khoát bị Vệ Huyên dẫn về nhà như vậy. Mặc dù vị đại phu này công phu lệch một chút, thế nhưng cũng có chỗ dùng.

 

Khi bọn họ trở về, A Uyển đang thừa dịp nắng xuân vừa vặn, cùng tiểu cô tử* vùi mình ở bên hồ nước câu cá, vừa câu cá vừa nghe Thanh Sương thuật lại sự tình Lưu gia.

 

(Chú thích: tiểu cô tử là cô em chồng)

 

Sau khi A Uyển đem La Ký Linh về phủ công chúa thì, lại cho người đưa tới chút thuốc bồi bổ thân thể, liền không thèm để ý tới chuyện này! Nếu lão phu nhân Hoài Ân bá đã lên tiếng, sẽ làm chủ cho La Ký Linh, cũng không cần nàng lại ra mặt. Bất quá nàng ngược lại nghe ở bên ngoài có lời đồn đãi nhằm vào nàng, cũng không thèm để ở trong lòng.

 

Chẳng qua là mặc dù nàng không có đặc biệt để ý tới, thế nhưng để cho Thanh Sương chú ý, có tình huống gì thì bẩm báo với nàng.

 

Đối với người như Lưu Tuấn, A Uyển tuy chỉ là tiếp xúc mấy lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy cũng cho nàng cảm giác giống như không thấy, ấn tượng sâu nhất chính là lần này, đơn giản chính là cái tra nam ái thiếp diệt thê. Đại để phàm là chánh thê, cũng sẽ có tâm tính giống nhau, đặc biệt ghét tiểu tam, A Uyển cũng không ngoại lệ, nàng chính là cái chánh thê khống.

 

Cho nên, chuyện ngày đó, để cho trong lòng nàng thật cáu giận.

 

-“Hôm nay nghe nói Tam cô gia lại bị bệnh liệt giường.

Thanh Sương mím môi cười nói:

-“Ngày đó sau khi Thế tử phi mang Tam cô nương về phủ công chúa, buổi tối Lưu đại nhân trở về phủ thì, liền dùng gia pháp với Tam cô gia…. Hôm sau liền kêu Lưu phu nhân phát mại tất cả di nương, thông phòng và nha hoàn trong viện Tam cô gia, giữ lại được kêu là Cừu Hương di nương nhốt vào phòng chứa củi, bảo là muốn đưa tới cho Tam cô nương xử trí đấy!

 

A Uyển bĩu môi, xử trí cái gì? Xử trí ngược lại để cho Lưu Tuấn càng oán hận sao? Đó cũng không phải vấn đề xử trí một cái di nương, mà là vấn đề Lưu gia.

 

-“Bất quá nghe nói Tam cô nương lại cho người đưa Cừu Hương thật tốt trở về, đồng thời cũng đem thuốc bổ và mấy thứ Lưu Đại thiếu nãi nãi mang tới cũng để cho nàng mang về. Còn có, hôm qua Tam cô gia thân thể khá hơn một chút, liền bị Lưu phu nhân áp trứ đi phủ công chúa xin tội với Tam cô nương, Tam cô nương không gặp bọn họ, để cho bọn họ đi về.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, gật đầu một cái, cảm thấy vị Tam đường tỷ này là một ngạnh khí, không giống những nữ nhân khác, nếu như trượng phu tự mình tới bồi tội, khách sáo một cái, đoán chừng sẽ theo trượng phu đi về. Bất quá từ trong cũng có thể thấy được, La Ký Linh bị thương thấu tâm, mới sẽ quyết tuyệt như vậy!

 

-“Còn có nha, hôm qua lúc Tam cô gia trở về, ở trên đường bị một đám du côn ngăn cản, sau đó bị tàn nhẫn đánh một trận, nghe nói sáng nay cũng không xuống giường được.” Thanh Sương cười hì hì nói.

 

A Uyển:

.....

 

Thật rối rắm, du côn này xuất hiện quá mức trùng hợp, thật không phải là bút tích của vị Thế tử gia nào đó sao?

 

Ách, hay là không phải đâu, vị thế tử gia kia sẽ không đếm xỉa tới cái tiểu nhân vật.

 

A Uyển khó có được chân tướng, vì căn bản thế tử gia không cần tự mình ra tay, thì đã có người giúp hắn đi thu thập Lưu Tuấn, thậm chí ngay cả mấy phụ tử Lưu Nghĩa Sơn cũng không tốt hơn, đây chính là chỗ tốt có một đám tùy tùng hoàn khố.

 

Đang khi nghe Thanh Sương nói chuyện tình xui xẻo của Lưu gia, thì nghe nói Vệ Huyên cùng công công trở về phủ, hơn nữa còn mang về một đại phu tuổi còn trẻ, A Uyển không khỏi có chút kỳ quái.

 

Vệ Huyên ném Úc đại phu cho quản gia an bài rồi tới tìm A Uyển, thấy các nàng đang câu cá, cũng có chút nhàn hạ thoải mái, liền cho người cầm cần câu đến cho hắn.

 

-“Nghe nói các ngươi mang theo một đại phu trở lại, là chuyện gì xảy ra?” A Uyển vừa đưa chén nước cho hắn, vừa hỏi.

 

-“Phụ vương tìm tới. Trong phủ cũng không có đại phu, nếu như có chút bệnh nhẹ tiểu đau gì còn phải cầm thiệp đi thái y viện mời thái y, thời gian qua lại bị trì hoãn không nói, cũng dễ dàng chịu tội, cho nên lưu một đại phu ở trong phủ, thuận tiện sai khiến.

 

Vệ Huyên lười biếng trả lời, kiên quyết không nói với A Uyển chuyện ô long cha hắn làm, để cho hắn thật sự hận đến không chịu được.

 

Mặc cho người nam nhân nào thật tốt lại để cho người ta vẫn cho là không xài được, đều sẽ tức giận.

 

A Uyển rất nhanh liền tiếp nhận cái giải thích này, nhưng lại không biết hôm nay Vệ Huyên nghẹn khuất.

 

Chờ mặt trời chiều ngã về tây, kết thúc công việc trở về phòng nghỉ ngơi thì, A Uyển phát hiện hôm nay Vệ Huyên đặc biệt bám người.

 

-“Làm cái gì?” Nàng có chút cảnh giác hỏi.

 

Vệ Huyên lặng lẽ nhìn nàng, sau đó phất tay buông màn xuống, lấn người áp lên, cầm lấy tay nàng quả quyết hướng một chỗ dưới người, chứng minh năng lực chính mình phi phàm.

 

A Uyển:

.....

 

Tiếng thở dốc ồ ồ ám muội hồi lâu mới nghỉ, bên trong màn bích sa mờ tối, thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi y phục xốc xếch, eo thân mật quấn quít cùng nhau, trong không khí còn tràn ngập một loại xạ hương đặc biệt, ngửi để cho người ta đỏ mặt.

 

-“Ngươi, ngươi nổi điên cái gì vậy?” A Uyển ngập ngừng hỏi, nguyên vốn mặt có chút tái nhợt lúc này đỏ bừng một mảnh, giống như thoa phấn lên vậy.

 

Bị kích thích đến thế tử gia tuyệt đối không đề cập tới chuyện tình hôm nay, đem môi rơi ở trên gò má đỏ thắm của nàng, nhẹ giọng rù rì nói:

-“A Uyển, chờ qua mùa thu, chúng ta liền viên phòng đi.

 

Nghe được hắn đột nhiên nói lời này, A Uyển trầm mặc, sau đó tằng hắng một cái, thấp không thể ngửi nổi mà nói một chữ.

 

Sau đó lại bị thế tử gia đang vểnh tai nghe vừa vặn tùy tiện bắt được, kích động đến nhào tới.

 

Hai người náo loạn một trận, cuối cùng song song nằm ở trên giường, không bờ bến trò chuyện giết thì giờ.

 

-“Rất nhanh sẽ phải đến hôn lễ của Ngũ hoàng tử, đợi đến tháng ba, Phong biểu ca cũng phải thành thân, tháng năm là hôn lễ Ngũ tỷ tỷ Hoài Ân bá phủ, tháng bảy là hôn lễ Thế tử Tĩnh Nam quận vương phủ cùng Mạc thất cô nương...

A Uyển tính tính nói,

-“Năm nay người thành thân thật nhiều.

 

Vệ Huyên âm thầm bĩu môi, cảm thấy đều là một đám người đáng ghét, căn bản không muốn nghe, mà ở trong ký ức của hắn, năm nay xác thực sự tình rất nhiều, nghĩ đến có thể rất nhanh chính mình lại phải rời kinh thành, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 12/04/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts