Sủng Thê Như Lệnh - Chương 146

☆, Lòng bàn tay thứ hai…

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Bốp!

 

Một tiếng vang giòn, không chỉ có ngăn cản hành động giống như ma điên của Liễu Thanh Hà, đồng thời cũng khiến cho Liễu Thị Lang kinh sợ.

 

Liễu Thanh Hà bụm mặt, không thể tin nổi nhìn mẫu thân, ánh mắt kia giống như nhìn một người xa lạ.

 

Liễu Thị Lang cũng sửng sốt một chút, sau đó vội vàng tiến lên che chở tiểu nữ nhi, cả giận nói thê tử:

-“Ngươi đánh nàng làm chi? Nàng là nữ nhi ruột thịt của ngươi!

 

Ngay cả ông cũng không bỏ được đụng một cái!

 

Liễu phu nhân trong mắt mang theo thất vọng thống khổ, âm thanh cũng rất vững vàng,

-“Lão gia, cũng bởi vì nàng là nữ nhi ruột của ta, ta mới đánh, nếu không ta đã sớm không nghĩ để ý nàng! Người đâu, Nhị cô nương bị bệnh, đỡ Nhị cô nương đến sương phòng kế bên nghỉ ngơi, trang điểm cho Đại cô nương.

 

Nha hoàn bà tử tại chỗ đều là tâm phúc của Liễu phu nhân, thế nhưng các nàng thấy lão gia ở chỗ này, cũng không dám đường đột hành động, không khỏi nhìn về phía Liễu Thị Lang.

 

Tại lúc Liễu Thị Lang nên vì tiểu nữ nhi nói chuyện, lại nghe Liễu phu nhân nói:

-“Lão gia, hôm nay là ngày vui của Đại cô nương cùng Đại công tử Trưởng công chúa Khang Bình, kiệu hoa sắp đến, ngài còn do dự cái gì? Còn không mau dẫn Nhị cô nương đi?

 

Câu nói sau cùng, hết sức nghiêm khắc, để cho đám nha hoàn bà tử đều là rung một cái, vội vàng ứng lời.

 

Liễu Thị Lang làm quan tam phẩm, lấy tuổi tác của ông bây giờ, cũng coi là tương lai đầy hứa hẹn, mặc dù trong đó còn có nguyên nhân dựa vào gia tộc xuất lực, thế nhưng hơn phân nửa cũng do chính ông cố gắng mới có thể leo đến vị trí này.

 

Tại triều làm quan nhiều năm, ông cũng không phải là ngu ngốc, tự nhiên có thể nghe hiểu lời của phu nhân, bất quá là quen yêu thương tiểu nữ nhi, không muốn thấy nàng bị chút ủy khuất thôi.

 

Vào lúc này, ông cũng nhớ tới đối tượng kết thân với trưởng nữ là ai, không thể cho phép tiểu nữ nhi càn quấy như vậy, nếu như truyền đi, không phải chỉ là chuyện cười, khiến cho Trưởng công chúa Khang Bình tức giận, đó mới là hỏng bét. Cho nên, hành vi này của tiểu nữ nhi, đã là đại nghịch bất đạo.

 

-“Phụ thân, con không….

 

Liễu Thanh Hà còn muốn nói điều gì, đã bị một bà tử tiến lên kéo lại, vì phòng nàng kêu la lên, bà tử kia không thể làm gì khác hơn là đánh bạo che miệng của nàng, nhưng không nghĩ bị Liễu Thanh Hà cắn một cái, đau đến bà phải vô ý thức buông lỏng tay.

 

-“Nương, người không thể làm như không thấy không được sao? Con là con gái người, chẳng lẽ nương không muốn thấy con được chứ? Chỉ cần con gả tới, Mạnh công tử liền là con rể ruột của ngài, ngài không cảm thấy nở mày nở mặt sao, hơn nữa đều là nữ nhi Liễu gia, tại sao các người chỉ nhớ tới Đại tỷ, cũng không để ý con? Các người biết rất rõ ràng con một mực ngưỡng mộ Mạnh công tử...” Liễu Thanh Hà giùng giằng hô.

 

Liễu Thị Lang cau mày,

-“Chớ có nói bậy, mau dẫn Nhị cô nương đi.

 

-“Phụ thân.....

 

-“Còn không mau ra tay!” Liễu phu nhân kêu lên.

 

Phen này, mọi người cũng không cố kỵ nữa, hai bà tử cùng nha hoàn cũng tiến lên hợp lực đè Liễu Thanh Hà đang giãy giụa lại, thật nhanh chận miệng của nàng kéo đi.

 

Liễu Thị Lang thấy tiểu nữ nhi bị người che miệng lại mang đi, cặp mắt sáng rỡ nước mắt lóng lánh, nhìn rất là đáng thương, không khỏi có chút đau lòng, thế nhưng cũng sợ bị nàng kêu la ra để cho Liễu phủ bị chế giễu, chỉ đành phải im lặng, quay đầu nhìn trưởng nữ.

 

Trưởng nữ đang được thê tử cùng nha hoàn đỡ ngồi ở trên ghế đệm, nha hoàn lần nữa chải đầu cho nàng, hỉ nương cầm hộp phấn thật nhanh trang điểm lại cho nàng, nha hoàn chung quanh đi thăm dò nhìn hòm xiểng.

 

Liễu phu nhân đang chỉ huy người đi kiểm tra nha hoàn hồi môn của trưởng nữ, phát hiện mấy nha hoàn kia đã hôn mê bất tỉnh, chỉ đành phải tức giận kéo mấy đại nha hoàn bên cạnh mình tới cho đủ số, cũng bảo các nàng đi phòng trong thay đổi y phục vân vân...

 

-“Thanh Đồng.

Liễu Thị Lang không nhịn được tiến lên, thấp giọng nói:

-“Đừng trách muội muội con, nàng chẳng qua là bị làm hư, đợi một lát nữa vi phụ sẽ đi nói nàng một chút. Hôm nay là ngày vui của con, con rể sẽ tới đón con, con đừng suy nghĩ nhiều...

 

Đột nhiên âm thanh dừng lại, chỉ vì nữ nhi đột nhiên quay đầu, dùng cặp mắt to trắng đen rõ ràng lẳng lặng nhìn ông.

 

Thân thể của nàng mềm nhũn vô lực, phải dựa vào nha hoàn chống đỡ mới có thể ngồi thẳng, thế nhưng đôi mắt lại trong suốt sáng ngời, bên trong có thất vọng đối với ông.

 

Liễu Thanh Đồng lặng lẽ thu hồi tầm mắt, xụi lơ ở trong lòng nha hoàn, mặc cho người ở trên người mình giày vò, đột nhiên cảm giác được trên mu bàn tay nện xuống một giọt nước mắt, nàng cho là phụ thân vì mình bi thương chảy nước mắt, không nghĩ khi mở mắt ra, thấy kế mẫu bên cạnh vì nàng hốc mắt ửng đỏ, nước mắt lướt qua mặt của nàng, làm lem trang điểm trên mặt nàng.

 

Bà cũng phát hiện sự thất thố của mình, vội vàng dùng khăn lau lau mặt, động tác cực nhanh ở trên mặt mình tân trang lại, che đi dấu vết, lại tiếp tục vì nàng bận rộn.

 

Nhìn dáng vẻ kế mẫu, Liễu Thanh Đồng rũ mắt.

 

Chuyện hôm nay, cố nhiên nàng bị thương thấu tâm, mà kế mẫu dạy dỗ ra nữ nhi như vậy trong lòng cũng là khó chịu, dù sao người nữ nhân này xưa nay thật là mạnh mẽ, dù chưa có cái ý xấu gì, lại là muốn dạy nhi nữ thật tốt, vì bọn họ lấy được tiền đồ, lúc này nữ nhi làm ra chuyện xấu như vậy, nếu là truyền đi, sẽ không còn danh tiếng, đến lúc đó căn bản không cách nào làm mai...

 

Còn chưa xử lý tốt, trước mặt liền có tiểu nha đầu lòng bàn chân như sinh gió vậy chạy tới kêu lên:

-“Kiệu hoa đã đến! Đại cô gia tới đón Đại cô nương!

 

Sau khi nghe xong, bên trong phòng lại thêm rối loạn, tìm ngọc như ý, tìm khăn voan, tìm khăn cô dâu, tìm đông châu... Quả thật loạn tung tùng phèo, ngay cả Liễu Thị Lang cũng cả kinh kêu lên:

-“Mau, đi trước ngăn trở một chút, nơi này còn chưa chuẩn bị xong... Quên đi, tự ta tự mình đi!

 

-“Loạn cái gì, yên lặng cho ta!

Liễu phu nhân kêu lên, vừa đeo mũ phượng lên cho kế nữ, vừa hướng trượng phu muốn đi ra ngoài nói:

-“Lão gia, không thể lầm giờ lành, ngài trước tiên đi nghênh đón cô gia, tân nương một lát liền đến!

 

Liễu thị lang thấy dáng vẻ thê tử trầm ổn, liền gật đầu, nhanh đi ra ngoài.

 

Liễu phu nhân hai tay tung bay, bận rộn không ngừng, rốt cuộc chuẩn bị xong cho kế nữ, che khăn voan nha hoàn đưa tới lên cho kế nữ.

 

Trước khi khăn voan che lên, Liễu Thanh Đồng thấy trên mặt kế mẫu nụ cười miễn cưỡng, yên tĩnh cầm ngọc như ý trong tay, trong lòng có chút khó chịu.

 

Phụ thân ruột không tốt với nàng, vốn kế mẫu nên phải cay nghiệt không tốt với nàng lại là người vô cùng khoan hậu, cố gắng sửa chữa sai lầm, để cho nàng không biết nói cái gì cho phải. Điều này làm cho nàng hoảng hốt nhớ lại khi còn bé nằm nhoài ở trên đầu gối tổ mẫu, nghe tổ mẫu nói chuyện sự tình, khi đó nàng nho nhỏ, đối cái thế giới này nửa hiểu nửa không, tổ mẫu dùng tay mang theo chút vết chai xoa mặt nàng nói, lòng người khó dò, có tốt có xấu, để cho nàng dụng tâm đi xem...

 

Nàng rất dụng tâm đi xem, cũng rất dụng tâm đi nghênh hợp, thế nhưng phụ thân vẫn là không thích nàng, muội muội cũng không ưa nàng, nói nàng là đồ nhà quê đến từ nông thôn, dùng thủ đoạn hèn hạ mưu cái cọc hôn sự này...

 

Quả nhiên lòng người xác thực khó dò mà!

 

Trong hoảng hoảng hốt hốt, nàng được người đỡ đi ra ngoài, cho đến một đôi cánh tay có lực đỡ hông của nàng, chống đỡ thân thể mềm nhũn vô lực của nàng, nàng mới đột nhiên hồi thần, nghe được chung quanh lộp bà lộp bộp tiếng pháo, còn có người cao giọng la lên.

 

-“...Chú rể không thể chờ đợi!

 

-“Mạnh thiếu gia, ngươi quá gấp, cũng không nên học tiểu tử Vệ Huyên kia mà!

 

-“Đúng vậy đúng vậy.....

 

-“Chuyện liên quan gì đến ta?

 

-“Ai yêu, chuyện không liên quan tới ngươi, lúc trước ngươi không phải vừa đúng làm cái tấm gương sao?

 

-“Đúng vậy đúng vậy…..

 

Một đám lão gia đón dâu đi theo ồn ào, phu thê Liễu Thị Lang đứng ở nơi đó, trên mặt đều không tự nhiên, Liễu Thị Lang trong lòng hết sức lo âu, chỉ sợ Mạnh Phong sẽ phát hiện cái gì khác thường, tại chỗ dò hỏi. Liễu phu nhân giống vậy che giấu sắc mặt, nhưng trong lòng vẫn là lo lắng, đúng lúc thấy nhi tử tới, vội vàng cho hắn sắc mặt.

 

Liễu Thanh Minh mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng lúc trước cha mẹ tất cả chạy tới viện Đại tỷ, lúc giờ lành đến, tân nương lại không trước tiên đi ra, mà lúc đi ra còn cần hai nha hoàn cường tráng đỡ... Các loại dấu hiệu cũng làm cho trong lòng hắn có dự cảm xấu.

 

Giống vậy có dự cảm không tốt còn có Mạnh Phong, bất chấp người chung quanh giễu cợt, hắn trực tiếp nhận lấy cô dâu, mặc dù nhìn thân hình kia là vị hôn thê của mình, nhưng vẫn có chút không quá chắc chắn, bàn tay không dấu vết sờ một cái bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, sờ tới trong lòng bàn tay nàng có vết chai mỏng không giống với các cô nương khuê các tầm thường, rốt cuộc xác định là chính nàng thì thở phào nhẹ nhõm, bất quá lúc phát hiện nàng suy yếu đến cơ hồ đứng không vững, tâm Mạnh Phong lại xách lên, thẳng tắp nhìn về phu thê Liễu Thị Lang, ánh mắt sắc bén.

 

Hôm nay Mạnh Phong mặc bộ tân lang màu đỏ rực, nổi bật hắn ngọc diện huy hoàng như hoa, phảng phất hiền tài nảy sinh hội tụ trong thiên địa, đẹp trai đến trình độ như vậy, đã không giống nhân gian. Nhưng lúc đôi mắt nhìn tới, hơi thu lại nụ cười, lại có cảm giác không giận tự uy.

 

Sắc mặt Liễu Thị Lang càng không được tự nhiên.

 

Lúc này, Liễu Thanh Minh ỷ vào còn nhỏ tiến lên phía trước nói:

-“Đại tỷ phu, đại tỷ sau này liền giao cho người, người phải đối tốt với nàng.

 

Mạnh Phong cười gật đầu, lúc đang muốn nói gì, tay áo bị kéo xuống, cúi đầu nhìn về phía người đang cúi đầu ngăn trở mặt, cuối cùng không nói gì, mà là ôm ngang nàng lên, đang trong tiếng kinh hô của mọi người, mới tự mình ôm nàng lên kiệu hoa.

 

Trong tiếng kinh hô, tiếng pháo hoa, ở trong một mảnh náo nhiệt cổ nhạc, kiệu hoa được mang ra Liễu phủ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Đội ngũ rước dâu vòng quanh hoàng thành, mặc dù không phô trương bằng tháng trước lúc Ngũ hoàng tử phi xuất giá, nhưng cũng là cực kỳ xa hoa náo nhiệt, nghi thức sử dụng đều là Hoàng thượng khâm điểm, tỏ vẻ sủng ái đối với Mạnh Phong.

 

Trong kinh bá tánh rối rít ra xem náo nhiệt, hai bên đường phố đội ngũ rước dâu đi qua, bị bá tánh xem náo nhiệt chật ních, khách điếm trà lâu hai bên đường cũng đầy người ngồi xem náo nhiệt.

 

Trong một gian nhã sương ở lầu hai tửu lâu sát đường, một nam nhân trung niên mặc áo màu xanh ngồi ở trước cửa sổ, vừa nhìn đội ngũ rước dâu đi qua phía dưới, vừa nghe thuộc hạ báo cáo.

 

-“...Liễu phu nhân lại tự mình phát giác, cho người nhốt Liễu Nhị cô nương lại, đưa Liễu đại cô nương hành động bất tiện lên kiệu hoa.

 

Trung niên nam tử kia vuốt râu, lẩm bẩm:

-“Đáng tiếc!

 

Người đến báo cáo chính là tên du côn đầu đường ăn mặc nam tử, hắn chần chờ hỏi:

-“Tiên sinh, người xem chuyện này…..

 

-“Nếu nơi này thất bại, coi như! Không phải còn có…..

 

Lời còn chưa nói hết, cửa lại bị gõ, đi vào là nam tử diện mục bình thường, hắn mấy bước tiến lên, thật nhanh nói:

-“Không xong, Phương tiên sinh, lúc trước ngài an bài người xông vào đội ngũ rước dâu đã bị một đám công tử cẩm y cho người bắt đi rồi, thuộc hạ mơ hồ nghe nói mấy công tử đó hình như là Kim Ngô vệ…..

 

Phương tiên sinh bỗng nhiên đứng dậy, sau đó lại ngồi xuống, than một tiếng thật dài, nói:

-“Đã như vậy, vậy thì thôi….

 

Trên mặt mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng hiểu, chờ lúc Ngũ hoàng tử biết được hắn an bài lại bị người liên tục phá hư, sợ là rất tức giận.

 

Phương tiên sinh trong lòng cũng âm thầm buồn bực, Liễu phu nhân sao không thông suốt như vậy, hôn sự tốt như vậy lại không giữ lại cho nữ nhi thân sinh của mình, ngược lại nhốt nữ nhi ruột thịt lại, nếu là những phu nhân khác, đã sớm đâm lao phải theo lao, sau coi như sẽ bị người chê cười, nhưng có được Mạnh Phong con rể tốt bực này không phải tốt hơn sao?

 

Thua thiệt bọn họ khó khăn lắm mới mua được người bên cạnh Liễu Nhị cô nương giúp nàng nghĩ kế, lại giúp nàng an bài thuốc, nhưng không nghĩ vẫn là không thành, quả nhiên nữ nhân chính là không làm nên chuyện.

 

Thở dài, Phương tiên sinh uống một hơi cạn sạch trà lạnh trên bàn, đi thanh toán trà tiền.

 

Nhưng ai biết ông vừa ra khỏi tửu lâu, liền bị một người đâm đầu đi tới cản lại.

 

Cản ông là một nam tử trẻ tuổi mặc gấm lụa cổ tròn, dáng dấp cũng không coi là xuất sắc gì, nhưng một đôi mắt lại cực kỳ hẹp dài, lúc nheo lại giống như một con hồ ly giảo hoạt. Lúc này, mặt hắn cười cười hướng chính mình chắp tay, thế nhưng giọng nói tuyệt không khách khí.

 

-“Vị này là Phương tiên sinh chứ? Nghe nói ngài là danh sĩ Phương gia vọng tộc Giang Nam, thật là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Phương tiên sinh đại tài như vậy, phải thận trọng lựa chọn minh chủ mới đúng, có thể nào đi làm chuyện thương thiên hại lý cho người lòng dạ hẹp hòi bực này? Không bằng Phương tiên sinh đi theo tại hạ một chuyến đi.

 

Lúc Phương tiên sinh trực giác không ổn thì người vị công tử kia mang tới đã không dấu vết tiến lên vây quanh ông, phòng ngừa khả năng ông sẽ bất ngờ trốn chạy…..

 

-“Ngươi là người phương nào?” Phương tiên sinh thấp giọng hỏi.

 

Người tới cười thân thiết nói,

-“Tại hạ Vệ Giác.

 

Phương tiên sinh con ngươi hơi co lại, Vệ không phải là họ Hoàng gia sao? Vệ Giác này không phải người bên cạnh Ngũ hoàng tử sao...

 

Trực giác người này khác thường, vì vậy nguyên muốn phải thoát thân Phương tiên sinh an tĩnh lại, tùy ý Vệ Giác cưỡng chế mang mình đi. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Nghe nói kiệu hoa đến, A Uyển liền bị Mạnh Tự kéo kéo đi, ngồi ở vị trí an bài tốt xem lễ.

 

Chẳng qua là, khi nhìn thấy một đôi tân nhân đi vào, Mạnh Tự nhẹ di một tiếng, thấp giọng nói với A Uyển:

-“Thế nào? Nàng giống như thân thể không khỏe.

 

A Uyển cũng hết sức tán đồng, Liễu Thanh Đồng bình thường cho người cảm giác chính là cô nương sức lực lớn, thân thể khỏe mạnh, mặt trái táo, sắc mặt luôn là khỏe mạnh đỏ thắm, còn chưa thấy qua dáng vẻ nàng suy yếu, thế nhưng lúc này nàng được hai nha hoàn đỡ hành lễ, nhìn thấy để cho người cảm thấy có cái gì đó không đúng.

 

Giống vậy cảm thấy không đúng còn có khách khứa xem lễ, ngay cả phu thê Trưởng công chúa Khang Bình trong lòng cũng biết khác thường, bất quá thấy nụ cười trên mặt trưởng tử không thay đổi, hai phu thê ngược lại cũng không tiện phức tạp, tươi cười đầy mặt đón nhận nhi tử con dâu quỳ lạy.

 

Chờ kết thúc buổi lễ xong, tân nương được đưa vào động phòng, Mạnh Tự liền lôi kéo A Uyển đứng dậy, nhỏ giọng nói:

-“Đi, chúng ta đi xem nàng một chút.

 

A Uyển quay đầu nhìn thoáng qua chỗ đám người, vừa vặn thấy ánh mắt Vệ Huyên sưu tầm tới, đáng tiếc cách bình phong, cũng không biết hắn nhìn thấy rõ không. Mà Liễu Thanh Đồng hôm nay khác thường, A Uyển trực giác Vệ Huyên là biết rõ.

 

Hai người đối với phủ công chúa hết sức quen thuộc, đặc biệt đi tắt chỗ ít người, rất nhanh liền đến gần tân phòng.

 

Mạnh Tự còn là một cô nương chưa lấy chồng, A Uyển cũng là thân thích phủ công chúa, hai người đều không cần đi đối phó khách khứa, ngược lại để cho hai người có thể trước tiên đi thăm người mới.

 

Hai người đợi một hồi, nhìn thấy Mạnh Phong mặc bộ cẩm bào đỏ rực bị mời đi ra ngoài mời rượu, thừa dịp nữ quyến Mạnh gia sang đây xem cô dâu, nhanh chóng chạy vào trước.

 

Trong tân phòng nha hoàn hầu hạ trừ mấy cái rõ ràng là xa lạ, còn có một ít là người phủ công chúa, tự nhiên nhận biết Mạnh Tự, cũng không ngăn cản các nàng.

 

Trí nhớ A Uyển không tệ, gặp mặt Liễu Thanh Đồng mấy lần, tự nhiên nhớ rõ dáng vẻ mấy nha hoàn đi theo Liễu Thanh Đồng, cũng không phải mấy cái hồi môn bây giờ tới đây, trong lòng không khỏi cũng nghi ngờ mấy phần, chờ lúc thấy Liễu Thanh Đồng cả người mềm nhũn vô lực dựa ở trên giường, trong lòng A Uyển liền khẳng định mấy phần.

 

-“Đại tẩu, tẩu làm sao rồi?” Mạnh Tự quan tâm hỏi.

 

Liễu Thanh Đồng hướng hai người cười cười, miễn cưỡng nói:

-“Không có gì, chỉ là mệt.

 

Mạnh Tự ồ một tiếng, trong lòng biết cho dù có cái gì, hôm nay nàng cũng không tiện mở miệng, liền cũng không hỏi nhiều đỡ phải làm khó nàng, tính toán có rảnh rỗi sẽ hỏi huynh trưởng mình. Sau đó lại cùng Liễu Thanh Đồng nói mấy câu, chỉ điểm nói:

-“Một lát sẽ có mấy vị bá mẫu đường tẩu tới đây nói chuyện với tẩu, tẩu có chịu đựng được không?

 

Liễu Thanh Đồng biết quy củ này, vội nói:

-“Đa tạ Phúc An muội muội, ta hẳn là có thể.

 

Nói xong, nàng âm thầm bấm lòng bàn tay của mình, đau đớn để cho nàng tinh thần hơn nhiều, âm thầm suy nghĩ, coi như không có thể chống đỡ, cũng phải chống đỡ, không thể làm mất thể diện Mạnh Phong.

 

A Uyển cùng Mạnh Tự theo nàng nói vài lời thôi, lúc nữ quyến Mạnh gia đến cũng không có rời đi, mà là âm thầm giúp đỡ nàng, ngược lại để cho các nữ quyến Mạnh gia khó mà nói cái gì, cũng để cho Liễu Thanh Đồng đối hai người hết sức cảm kích.

 

Chờ mọi người rời khỏi tân phòng thì, bữa tiệc bên ngoài đã bắt đầu, Trưởng công chúa Khang Bình lo lắng hôm nay nhiều người, tiểu nữ nhi là một con khỉ nhỏ, bị người đụng phải, phái người đi tìm nàng, nha hoàn tới tìm thấy hai người, vội vàng mời các nàng đi.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 18/04/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts