Sủng Thê Như Lệnh - Chương 149

☆, Phát hiện quá nóng, lại đạp hắn!!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

A Uyển làm cái ác mộng, mơ thấy một cái ma huyễn trong thế giới phương tây, cái loại phun lửa, cả người tự động nóng lên, mãng xà lửa cuốn lấy mình, con mãng xà thân thể to dài đó cuốn lấy nàng một vòng một vòng thực chặt, để cho nàng cảm thấy toàn thân mình nóng đến độ muốn bốc khói...

 

Thật là thống khổ!

 

Ác mộng cộng thêm thân thể khó chịu, đơn giản là tinh thần đồng thời bị tra tấn.

 

Nàng rốt cuộc bị tra tấn đến bừng tỉnh, trong đêm tối không phân rõ mộng cùng thực tế, ngây ngốc nhìn ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng vào trong phòng, toàn bộ thế giới im lặng không tiếng động, mơ hồ có thể nghe được nơi xa xôi truyền tới tiếng côn trùng kêu vang, để cho mới vừa tỉnh lại ý thức còn đờ đẫn cảm giác được một loại yên tĩnh thuộc về ánh trăng ban đêm.

 

Sau đó, lúc nàng nghiêng đầu nhìn thấy đầu sỏ gây ra ác mộng của nàng.

 

Không khách khí chút nào mà đẩy hắn ra,

-“Nóng chết đi được, cút ngay!

 

Nàng rất tức giận khi bị chọc cho tỉnh giấc, còn kém quyền đấm cước đá hắn, đáng tiếc chút khí lực kia không thể làm cho hắn cảm giác được đau đớn, lại bị nàng đánh thức, cánh tay hợp lại, ngược lại ôm chặt hơn nữa, âm thanh hàm hồ nói:

-“A Uyển ngoan, trời còn chưa sáng đâu, ngủ tiếp đi….

 

-“Nóng, không ngủ được!” thanh âm của nàng có chút không xong, lầu bầu giống như tiểu hài tử.

 

Vệ Huyên cũng không có thực ngủ, phát hiện nàng ngủ không được yên ổn, đưa tay sờ trán của nàng, sờ một tay mồ hôi, liền vươn tay kéo tới một cái khăn sạch sẽ lau mồ hôi cho nàng, sau đó kéo vào trong ngực vuốt ve một hồi, mới khàn khàn nói:

-“Ta đi tắm.

 

Thời điểm đứng dậy, thân thể hắn nơi nào đó sưng to ma sát nơi bí ẩn giữa hai đùi nàng, cách áo lót ngày mùa hè thật mỏng, cảm giác đó vô cùng rõ ràng.

 

A Uyển ngây ngốc nhìn hắn, đầu tỉnh táo một ít thì, phản ứng đầu tiên là: tại sao hắn lại ở chỗ này? Trở về bao lâu rồi?

 

Vệ Huyên rời giường, sau đó trong tịnh phòng kế bên rất nhanh liền vang lên tiếng nước chảy ào ào, hiển nhiên là đang xối nước lạnh tắm, bởi vì tốc độ này quá nhanh, cũng không có kêu người pha nước ấm. Dĩ nhiên, loại ngày oi ả này, đối với người thiếu niên huyết khí phương cương mà nói, một thùng nước lạnh dội xuống, khá là mát mẻ.

 

Không ai quấy rầy mình, nhưng ngược lại lại không ngủ được, A Uyển ôm lấy chăn ngồi dậy, nhìn chằm chằm ánh trăng ngoài cửa sổ.

 

Rất nhanh, Vệ Huyên đã trở lại, trên người tùy tiện mặc một bộ trung y, vạt áo một bên mở ra có thể thấy được lồng ngực rắn chắc của phái nam, làm cho nàng nhìn mà trợn tròn mắt.

 

Nha hoàn gác đêm im lặng thả xuống màn cửa, trong phòng chỉ còn lại hai phu thê bọn họ.

 

Lúc này, Vệ Huyên lên giường ôm nàng thì A Uyển cũng không có cự tuyệt, ngược lại vạch y phục hắn ra, vạch y phục trên người hắn lộ ra hơn phân nửa bả vai, nàng dán chính mình lên, còn kém cả người cũng quấn lên.

 

Da thịt của hắn bóng loáng căng mịn, bao vây lấy bắp thịt mạnh mẽ, lại bởi vì mới vừa dội nước lạnh, giống như một khối ôn ngọc lành lạnh, ôm hết sức thoải mái.

 

Hiếm khi nàng chủ động ôm, Vệ Huyên tươi cười đầy mặt cho phép hành vi này của nàng, đưa tay ôm thân thể mảnh khảnh thon nhỏ của nàng vào trong ngực, nằm ngửa ở trên giường, để cho nàng cứ như vậy nằm ở trên người mình.

 

-“Tại sao A Huyên trở lại?” A Uyển ngáp một cái, dò hỏi.

 

-“Đi ngang qua kinh thành, ngày mai liền đi.

 

A Uyển:

…..

 

Cảm thấy vui vẻ không một trận, A Uyển quyết định ngủ tiếp, hơn nữa rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

 

Chẳng qua là không biết ngủ bao lâu, người bị nàng xem là giường ôn ngọc mà nằm lên lại nóng giống như lò lửa, nàng giận vứt bỏ hắn, chính mình lui đến trong góc mát hơn, mặt dán tường mà ngủ. Chờ người nọ dính sát thì trong giấc mộng không khách khí chút nào đá tới một cước, cũng không biết đạp phải chỗ nào của hắn, nghe được một tiếng thở hổn hển.

 

Vệ Huyên không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ rời giường tiếp tục đi xối nước lạnh, hết sức hoài niệm thời điểm mùa đông, cả người nàng sẽ giống con mèo nhỏ vậy chui vào trong lòng hắn ngủ, mặc hắn vuốt ve như thế nào cũng bình tĩnh chìm vào giấc ngủ.

 

Quả nhiên, sau khi dội nước lạnh tắm trở lại, nàng lập tức lại từ bỏ mặt tường bị nàng dán đến nóng lên, trở về mở ra y phục của hắn nằm sấp trên người hắn, thậm chí phóng khoáng chen chân vào đáp ở trên bắp đùi của hắn, để cho mặt của hắn có chút đỏ, lâng lâng cũng theo ngủ thiếp đi.

 

Sau đó, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, bị người dán trên người dùng sức đẩy hắn trở mình, đổi thành nằm sấp trên lưng hắn, phát hiện quá nóng, lại đạp hắn!

 

Hắn lần đầu tiên biết được, nguyên lai mùa hè tư thế ngủ của A Uyển phóng khoáng nhiều vẻ như vậy!

 

A Uyển còn không biết mình ở ban đêm, chơi đùa vị thế tử gia đi ngang qua ngủ một giấc… rất thảm, chờ buổi sáng khi nàng tỉnh lại, ngây ngốc nhìn ánh nắng xuyên thấu qua màn lụa mỏng tiến vào cửa sổ, màu sắc xanh thẳm, để cho bên trong phòng có mấy phần u ám, từ từ đem tầm mắt chuyển đến bên giường.

 

Không ai!!!

 

Nếu không phải từ trong chăn móc ra cái ngọc bội con dơi hôm qua chính mình căn bản không có mang lên giường, nàng cũng cho là tối hôm qua là giấc mộng.

 

Cào đầu, đem tóc nguyên vốn đã có chút loạn cào càng rối loạn hơn, A Uyển cầm ngọc bội con dơi đó, cố gắng hồi tưởng lời của hắn tối hôm qua, sau đó bĩu môi, tại sao trong lòng có loại nơi này là khách điếm, hắn ngủ với mình một đêm xong, ngay cả tiền đều không trả liền chạy đi!

 

A Uyển gọi Thanh Nhã và nha hoàn vào hầu hạ, thuận tiện dò hỏi Thanh Hoàn tình huống gác đêm tối hôm qua.

 

-“Thế tử gia là giờ sửu trở về, hôm nay chưa tới giờ Mẹo liền đi.

Thanh Hoàn nói xong lặng lẽ nhìn nàng một cái, do dự một chút, lại nhỏ giọng nói:

-“Tối hôm qua thế tử cách mỗi nửa canh giờ đi dội nước lạnh một lần.

 

A Uyển bí hiểm nhìn nàng, sau đó bình tĩnh dời đi ánh mắt.

 

Vì thế Thanh Hoàn cái gì đều không nói.

 

Rửa mặt thay quần áo xong, A Uyển dùng bữa sáng, liền đi chính viện thỉnh an bà bà.

 

Thụy Vương cùng Vệ Trác vẫn còn ở đây, đến buổi trưa Thụy Vương mới mang tiểu nhi tử trở lại kinh thành.

 

A Uyển nhìn kỹ sắc mặt bọn họ, cũng không biết bọn họ có biết chuyện tối hôm qua Vệ Huyên trở về hay không?

 

-“Ngươi hôm nay không phải muốn đi Tiểu Thanh Sơn sao thừa dịp mặt trời còn chưa có lên cao, liền lên đường thôi, đỡ phải mặt trời lên, ở trên đường phải chịu tội.” Thụy Vương phi cười nói.

 

A Uyển lại liếc nhìn Thụy Vương một cái, thấy ông không có bày tỏ gì, trong lòng suy nghĩ ông thật sự không biết Vệ Huyên trở lại, hay là cảm thấy Vệ Huyên hồi kinh là bí mật, cho nên không cần thiết nói ra…. Bất kể cái nào, nếu trưởng bối đã không mở miệng, nàng tất nhiên sẽ không lỗ mãng mà nói ra….

 

-“Đã biết! Phụ vương, mẫu phi, con đây liền lên đường.

 

A Uyển ở trong ánh mắt lưu luyến không rời của hai tỷ đệ Vệ Ái, vui sướng rời khỏi biệt trang phủ Thụy Vương, ngồi xe lên đường tới Tiểu Thanh Sơn.

 

Một lúc lâu sau, đến tiểu Thanh sơn, lúc này đã qua giờ Tỵ, mặt trời cũng đã lên cao.

 

Có thể là sáng sớm đã có người tới thông báo qua, cho nên lúc xe ngựa A Uyển đến đó, đã có quản sự ma ma phủ công chúa đứng đón, chờ A Uyển xuống xe ngựa thì thấy mẫu thân mặt vui sướng đi tới, A Uyển cũng vui vẻ giẫm lên ghế nhỏ nhảy xuống, bổ nhào vào trong ngực mẫu thân.

 

-“Nương!

 

Trưởng công chúa Khang Nghi tiếp lấy nữ nhi, trên mặt không ngăn được ý cười, trong miệng lại sẵng giọng:

-“Người đã bao lớn rồi, còn nhảy nhót như vậy. Bất quá sắc mặt đúng là khá hơn một chút, nghe nói tới thôn trang thì, cả ngày con mang theo Ái muội muội chạy loạn toàn bộ thôn trang, cả ngày lăn lộn không ngừng, cẩn thận làm hư Ái muội muội con khiến cho bà bà con tức giận!

 

A Uyển kéo tay của bà đi vào phòng khách, trong miệng lại nói dỗi:

-“Nữ nhi làm việc lại không đúng mực như vậy sao? Mẫu phi còn ước gì con và Ái muội muội đi chơi vui vẻ đấy! Như vậy Ái muội muội người cũng sáng sủa một ít.

 

Trong thính đường đã chuẩn bị xong điểm tâm và thức uống giải khát nhẹ nhàng khoan khoái ngày mùa hè, A Uyển uống một hớp nước dưa mật mới vừa ép ra, dưa mật ướp lạnh qua ở trong giếng, uống vào trong cổ họng, cả người cũng nhẹ nhàng khoan khoái. Cảm giác thoải mái để cho nàng ý cười từ mi tới khóe mắt chảy ra, cả khuôn mặt giống như minh châu, sáng trơn bóng nhuận, cũng không tính minh diễm, lại nhìn hết sức thoải mái.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cười khanh khách nhìn nàng, phát hiện nữ nhi tinh thần no đủ, hơn nữa khí sắc này càng ngày càng tốt, cũng không vì Vệ Huyên không có ở đây mà có vẻ ủ rũ phiền muộn, không khỏi âm thầm gật đầu.

 

Thật không biết, tối hôm qua nữ nhi bà đã dằn vặt con rể một đêm, chính nàng lại ngủ rất ngon, cho nên hôm nay tinh thần mới đầy đặn như vậy. Về phần khí sắc, từ đầu năm, khí sắc A Uyển hết sức tốt, ngay cả mưa triền miên mùa xuân cũng không có tái phát tật bệnh nhỏ gì, mùa hè ngoại trừ bị nóng bức ra, cũng không có sinh bệnh gì, cơ hồ cũng làm cho người quên dĩ vãng hàng năm nàng đều bị bệnh liệt giường.

 

A Uyển thật vui vẻ hàn huyên với mẫu thân một hồi, lại dò hỏi chỗ đi của phụ thân.

 

-“Cha con, hắn và Mạnh di phụ con mang theo A Phong cùng vợ hắn, A Tự đi Cốc Trăng Tròn du ngoạn, hôm nay nương vốn muốn đi thăm con, cho nên không cùng đi, không nghĩ tới sáng sớm liền nhận được tin của Thụy Vương phủ, nói con trở về ở mấy ngày.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, liền bất kể phò mã phụ thân đi chỗ nào, ngược lại những năm qua, phò mã phụ thân đã bị công chúa mẫu thân huấn luyện giống một con ngựa già nhớ đường về nhà, vô luận đi bao xa cũng sẽ tự mình trở về, hơn nữa thật biết điều không đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Cho công chúa mẫu thân điểm khen, nàng phải học quả nhiên còn có rất nhiều đây.

 

-“Cũng không biết lúc nào Huyên Nhi trở lại, có từng cảm thấy khó chịu không?” Trưởng công chúa Khang Nghi lại bắt đầu khai đạo nữ nhi, trong lòng vẫn là lo lắng bọn họ thiếu niên phu thê bi thương ly biệt, không tránh được làm bài học tư tưởng cho nàng.

 

A Uyển ân ân a a nghe, trong lòng không để ý, bởi vì vị thế tử gia kia tối hôm qua đã trở lại rồi.

 

Qua buổi trưa, ngủ một giấc trưa tỉnh lại, Trưởng công chúa Khang Bình tới la cà, thấy A Uyển dáng ngọc yêu kiều đứng ở đàng kia hướng bà cười, không nhịn được cười nói:

-“Thọ An trở về bao lâu rồi vậy, nhìn sắc mặt không tệ, giống như cũng cao lớn không ít, đẫy đà không ít.

 

A Uyển nghe được thẹn thùng, lời của Khang Bình di di như thế nào cảm giác có chút đang đùa giỡn chính mình? Bà nói chỗ đẫy đà không phải là chỉ bộ ngực của mình chứ!

 

Trưởng công chúa Khang Nghi che miệng cười nói:

-“Muội còn tưởng rằng là ảo giác của muội, nghe lời của tỷ tỷ, rốt cuộc muội xác định, nàng xác thực cao không ít, nhìn cũng có chút thịt, cô nương gia nên có chút thịt mới khỏe mạnh, giống như A Tự vậy càng tốt!.

 

Trưởng công chúa Khang Bình nở nụ cười,

-“Đừng nói, mấy ngày trước, A Tự còn ngại chính mình mập, kêu la muốn giảm cân, sau đó tẩu tử nàng nhẹ nhàng một tay liền bế nàng lên, nói nàng một chút cũng không nặng. Thật vất vả mới dỗ được nàng, ai ngờ A Phong tiểu tử thúi kia lại chạy tới nói, lúc trước ngay cả hắn tức phụ hắn cũng ôm được, làm sao mà ôm không nổi một con heo, khiến cho A Tự lại oa oa kêu to, giận đến muốn đánh hắn, lại ồn ào phải giảm cân!

 

Lời nói này làm cho A Uyển và Trưởng công chúa Khang Nghi cũng cười không được.

 

A Uyển có thể tưởng tượng tình huống kia, tất nhiên là vô cùng khôi hài, nhưng cũng có thể từ bên trong suy ra sau khi Liễu Thanh Đồng gả qua Mạnh gia cũng không vì vậy mà thay đổi gì, ngược lại so với trước kia càng thêm hài hòa náo nhiệt, nhìn lại Trưởng công chúa Khang Bình, tựa hồ đối với con dâu này coi như là hài lòng, trong lòng cũng vui vẻ theo.

 

Buổi tối, bởi vì hai vị phò mã mang theo bọn nhỏ ở lại Cốc Trăng Tròn, vì vậy Trưởng công chúa Khang Bình cũng trực tiếp ở lại trong thôn trang Tiểu Thanh Sơn, mà A Uyển là ở tại trong viện trước khi xuất giá, còn giữ lại nguyên dạng, cũng không vì nàng xuất giá mà thay đổi, nằm ở trên giường, để cho A Uyển có cảm giác chính mình còn chưa gả.

 

Đáng tiếc, loại cảm giác này lần nữa bởi vì một người bò lên giường phá hoại.

 

Khi thấy người từ cửa sổ nhảy vào, A Uyển trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng nói:

-“Không phải A Huyên nói chẳng qua là đi ngang qua, hôm nay liền đi rồi sao?

 

Vệ Huyên đi tới, ôm hông của nàng, đặt mặt ở cần cổ nàng, hít một hơi thật sâu hơi thở thuộc về nàng, nói:

-“Vốn hôm nay là phải đi, thế nhưng trì hoãn một số chuyện, cho nên chỉ có thể chờ ngày mai.

 

A Uyển đẩy đẩy hắn, bị hắn hong nóng đến không chịu được, hỏi:

-“Tối nay A Huyên ngủ ở chỗ này?

 

Vì sao rõ ràng bọn họ là phu thê, nàng luôn có cảm giác yêu đương vụng trộm?

 

-“Dĩ nhiên, nàng là thế tử phi của ta, ta không ngủ ở chỗ này, ngủ ở chỗ nào?

 

Hắn nói chuyện đương nhiên, bất quá hành vi cùng ngôn ngữ cực độ không hợp, ít nhất hành vi leo tường tiến vào này, thấy thế nào cũng không giống phu thê nên làm.

 

-“Ngươi không biết xấu hổ mà nói.

A Uyển vỗ hắn một cái,

-“Lén lén lút lút tới, sợ người biết sao?

 

Trong miệng mặc dù nói hắn, nhưng vẫn là đứng dậy đi an bài.

 

Tối nay, nha hoàn trực đêm là Lộ Vân.

 

Lộ Vân thật bình tĩnh đi chuẩn bị nước tắm sạch sẽ, lại đi lấy y phục sạch sẽ tới.

 

Chờ sau khi Vệ Huyên tắm xong trở lại, đột nhiên phát hiện trong phòng hơi hơi mát mẻ, quay đầu nhìn lại, phát hiện bốn góc trong phòng bày bồn nước đá. Bởi vì dĩ vãng thân thể A Uyển không được, nên không dám tùy tiện dùng băng, có lẽ là tối hôm qua giằng co một đêm, cho nên sợ hai người ngủ chung một chỗ quá nóng, cho nên bày bồn nước đá.

 

-“Có thể bị lạnh ngã bệnh hay không?” Vệ Huyên có chút bận tâm nói.

 

A Uyển không để ý tới hắn, cơ hồ hận không được ôm bồn nước đá ngủ, điều này làm cho nàng nhớ lại máy điều hòa không khí kiếp trước, đã lâu không cảm giác được loại mát mẻ này, làm nàng rất không chí khí mà cảm động.

 

-“Không có việc gì, cũng không thể giống như tối hôm qua giày vò A Huyên như vậy, ngày mai A Huyên còn phải lên đường, tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt.” A Uyển hướng hắn cười nói.

 

Vệ Huyên chậm rãi ngồi ở trên giường, liếc nàng một cái,

-“Nguyên lai nàng cũng biết mình tối hôm qua có nhiều giày vò?

 

A Uyển không đỏ mặt áy náy chút nào, đúng lý hợp tình nói:

-“Ta vốn là đang ngủ ngon giấc, ai bảo A Huyên đột nhiên trở lại bò lên giường làm nóng ta? Cũng không suy nghĩ chính mình khí huyết có bao nhiêu nóng, cả người chính là cái lò lửa thiên nhiên, sau này không có việc gì cách ta xa một chút.

 

Vệ Huyên nghe được cảm giác khó chịu, cảm thấy nàng đang ghét bỏ mình, ôm nàng lăn lên trên giường, trên người nàng cắn tới cắn lui ầm ĩ nàng.

 

Cắn nàng một hồi, đưa tay che ở trước ngực cao vút của nàng, thân mật cọ mặt của nàng nói:

-“Giống như nơi này lớn hơn rất nhiều!

 

Lời còn chưa nói hết, liền bị A Uyển cắn một cái ở trên cằm.

 

Hàm răng trân châu bắp ngô cắn cũng không nặng, ngược lại có cảm giác tê tê dại dại, để cho hắn hít hà một hơi, hận không thể ôm nàng lập tức đi làm chuyện xấu, dĩ nhiên đã làm nàng sợ hết hồn, cũng không dám cắn nữa.

 

Náo loạn một lúc lâu, cho đến hai người thở hồng hộc, tiếp tục náo loạn nữa thì sẽ xảy ra chuyện….. Vệ Huyên rốt cuộc dừng lại, ôm nàng vào trong ngực, vì nàng xoa xoa mồ hôi trên trán xong, mới nói nhỏ với nàng.

 

-“Ngày mai A Huyên phải đi vùng duyên hải Giang Nam sao?” A Uyển hỏi.

 

-“Ừ, bên kia không yên ổn.

Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn cái trán da thịt non mỏng của nàng,

-“Nghe nói lúc có cướp biển lên bờ cướp bóc, để cho rất nhiều ngư dân không cách nào đúng kỳ hạn ra biển đánh cá, giảm bớt rất nhiều thu vào, nhưng quan viên phía dưới chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, Hoàng thượng kêu ta đi xem tình huống.

 

A Uyển nghe hắn nói đến nhẹ nhàng, trong lòng biết nội tình bên trong không nhẹ, đặc biệt có thể còn dính đến chuyện một dãy kinh doanh mấy đời của Trấn Nam hầu phủ dọc theo Giang Nam, càng phải thận trọng.

 

Nghĩ đến ánh mắt bình tĩnh thâm thúy của Đại trưởng công chúa Khánh An, A Uyển đưa tay vuốt tóc mai của hắn, nhẹ giọng nói:

-“Vậy A Huyên phải cẩn thận một chút.

 

Ánh mắt Vệ Huyên trầm liễm, nhưng âm thanh lại mang theo chững chạc để cho người ta yên ổn,

-“Ừ, ta biết, nàng không cần lo lắng.

 

Chậm rãi nói chuyện, A Uyển bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 23/04/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts