Sủng Thê Như Lệnh - Chương 151

☆, Thái tử mất tích, Tam hoàng tử bị thương!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Thái tử cùng Tam hoàng tử đi Giang Nam cứu trợ thiên tai, đồng thời cũng mang theo tâm rất nhiều người.

 

Đặc biệt là Thái tử, mọi người cũng lo lắng loại lăn lộn bôn ba đường xa này, thân thể gầy yếu của hắn chịu được sao? Vạn nhất là đứng đi mà nằm ngang trở lại thì làm sao bây giờ? Chẳng qua triều thần và thân hữu lo lắng thì lo lắng, nhưng đây là Văn Đức đế tự mình hạ chỉ, đoàn người tự nhiên không tiện nói cái gì?

 

Thái tử phi Mạnh Vân vẫn rất bình tĩnh mà dắt nhi tử ở lại hoàng trang, nhìn tư thế kia, là mùa hè không kết thúc là sẽ không hồi kinh, mà lý do cũng đã có sẵn, hoàng trưởng tôn tuổi còn nhỏ, không chịu nổi nắng nóng, phải ở hoàng trang nghỉ ngơi.

 

A Uyển cũng đang lo lắng, lo lắng Giang Nam sẽ truyền về chuyện gì không tốt, cũng lo lắng Vệ Huyên tuổi quá nhỏ, có thể trấn định được những lão hồ ly ở Giang Nam hay không, ngược lại phải bị thua thiệt lớn trở lại! Hơn nữa nàng cảm thấy, nếu hoàng đế phải bí mật phái Vệ Huyên tới, chứng minh tình huống cướp biển ở vùng duyên hải Giang Nam chắc là bất lợi.

 

Thời kỳ tiên đế, cướp biển bị đánh ép tới lợi hại, cho đến lúc Văn Đức đế lên ngôi, dọc theo một vùng duyên hải mặc dù cũng thường nghe nói chuyện cướp biển, nhưng mỗi lần cũng chỉ là trò đùa trẻ con, trở nên hết sức thái bình. Bất quá chuyện thế gian liền là như thế này, không có thái bình lâu dài, chỉ sợ mười mấy năm qua này, vô luận là man tộc phương bắc hoặc là cướp biển, đều đang hưu sanh dưỡng tức thôi.

 

Quả nhiên, đến tháng bảy thì nghe được một cái tin, mấy cái thành trấn vùng duyên hải bị cướp biển cướp bóc.

 

Triều chính đều kinh hãi.

 

Sau đó, chuyện càng làm cho người khiếp sợ truyền về, có một đám cướp biển nhỏ lên bờ, một đường đốt giết cướp bóc, lại đụng nhau với nhóm Thái tử và Tam hoàng tử đang cứu trợ thiên tai ở Giang Nam, trải qua một phen kịch chiến, Tam hoàng tử bị thương, được quan viên binh lính đi theo hộ tống trốn tới Giang Bình phủ, mà Thái tử là tung tích không rõ.

 

Nghe được tin tức này thì, Thái hậu cùng hoàng hậu trực tiếp không chịu nổi bất tỉnh, Văn Đức đế cũng giận tím mặt, hạ lệnh lục soát, lại phái cấm vệ quân mang theo thánh chỉ trực tiếp xuôi nam sưu tầm tung tích Thái tử.

 

Lúc tin tức này truyền tới, A Uyển đang ở trong biệt trang mang theo tiểu cô tử cùng nhau hái hoa nguyệt quế làm huân hương, nghe hạ nhân báo lại, lẵng hoa trong tay rơi xuống, trong lúc nhất thời cũng bất chấp cái gì, lôi kéo Vệ Ái không biết làm sao đi tìm Thụy Vương phi.

 

Thụy Vương phi đang nghe quản sự ma ma từ vương phủ ở kinh thành tới báo cáo sự tình, thấy A Uyển tới, nhìn nàng nói:

-“Nói vậy ngươi cũng nghe nói, bên ngoài đang vì chuyện Thái tử cứu trợ thiên tai ở Giang Nam mất tích mà loạn, ngươi cũng đừng tự loạn trận tuyến.

 

Thụy Vương phi lời này có thâm ý khác, nàng biết A Uyển cùng tỷ muội Mạnh gia giao hảo, bây giờ Thái tử xảy ra chuyện, hoàng trưởng tôn còn nhỏ, thái tử phi tất nhiên sẽ không đúng mực, nói vậy bọn người Trưởng công chúa Khang Bình sẽ thất thố vô cùng.

 

A Uyển miễn cưỡng cười với bà, nói:

-“Mẫu phi, ta muốn đi hoàng trang thăm thái tử phi cùng hoàng trưởng tôn.

 

Thụy Vương phi suy nghĩ một chút, liền cho người đi đóng xe cho nàng, thuận tiện nói:

-“Nói vậy lúc này thái tử phi cũng đang thương tâm, ngươi và nàng có thể nói chuyện, đến lúc đó an ủi nàng nhiều.

 

A Uyển ứng tiếng, trong lòng lại đang thở dài, Thụy Vương phi có thể nghĩ tới chuyện nàng cũng nghĩ đến. Hơn nữa, loại thời điểm này, nhất định phải bảo vệ chu toàn an nguy hoàng trưởng tôn, sợ rằng ít ngày nữa Hoàng thượng sẽ hạ lệnh kêu Mạnh Vân mang hoàng trưởng tôn hồi kinh.

 

Thừa dịp trở về viện đi thay y phục, A Uyển kêu Lộ Vân đến phân phó mấy câu, Lộ Vân nghiêm túc gật đầu, rất nhanh liền đi chuẩn bị.

 

Đến hoàng trang, lúc A Uyển xuống xe liền thấy thị vệ chỗ chiếc xe ngựa đỗ, chớp mắt một cái, liền biết chắc là hai vị trưởng công chúa ở tại tiểu Thanh sơn gần đó biết được chuyện này, đều tới đây thăm thế tử phi.

 

Cung nhân dẫn đường mang A Uyển đi Thái Thanh Uyển, lúc vào cửa A Uyển liền thấy Mạnh Vân đoan trang đại khí ngồi ở chủ vị, trong lòng ôm hoàng trưởng tôn biểu tình lộ ra thấp thỏm, hai vị trưởng công chúa ngồi ở vị trí đầu, còn có Mạnh Tự, Liễu Thanh Đồng tất cả ở chỗ này.

 

Lúc này, Trưởng công chúa Khang Bình cùng Mạnh Tự, Liễu Thanh Đồng vẻ mặt đều là lo lắng, Trưởng công chúa Khang Nghi cau mày không nói, sắc mặt mấy người ngược lại làm nổi bật Mạnh Vân chững chạc đại khí.

 

-“A Uyển tới rồi.” Mạnh Vân nở nụ cười nhàn nhạt với A Uyển.

 

A Uyển tới, làm lễ thỉnh an ra mắt với trưởng bối xong, liền ngồi vào trên ghế gấm cung nhân bưng tới, hít một hơi thật sâu, ngoắc hoàng trưởng tôn trong lòng Mạnh Vân,

-“Hạo nhi, đến chỗ di di này.

 

Hoàng trưởng tôn nhìn mẫu thân, sau khi thấy nàng gật đầu, liền xông lại, nhào tới trong lòng nàng, tay nhỏ bé níu thật chặt y phục nàng, toàn bộ thân thể nhỏ bé mềm nhũn non nớt cũng dùng sức dính chính mình, nhưng để cho nàng cảm giác được cái loại nhạy cảm bất an thuộc về tiểu hài tử. Đứa trẻ hơn một tuổi đúng là cái gì cũng không hiểu, thế nhưng bọn chúng có thể cảm giác được tâm tình người lớn, giống vậy sẽ bất an.

 

Ôm nó vào trong lòng, A Uyển vỗ vỗ sống lưng nó, trong lòng lại mềm lại thương.

 

Mạnh Tự cũng bu lại, lôi kéo tay của A Uyển, méo miệng, đầu tiên là rầu rĩ liếc nhìn Nhị tỷ tỷ, lại liếc nhìn A Uyển một cái.

 

A Uyển chụp vỗ tay của nàng, trải qua một khoảng thời gian tới chỗ này ấp ủ lắng đọng, lúc này tâm tình của nàng đã khôi phục bình tĩnh, trong lòng liền bắt đầu linh hoạt ra.

 

Hoặc giả Thái tử cũng không có xảy ra chuyện gì, bởi vì không phải Vệ Huyên còn ở chỗ đó sao? Biết Thái tử đi Giang Nam cứu trợ thiên tai, lại cướp biển tùy thời có thể sẽ tập kích, Vệ Huyên không thể nào không đề phòng!

 

Nàng đoán tác phong làm việc của Vệ Huyên, mặc dù Vệ Huyên ở trước mặt nàng hết sức che giấu, thế nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn ra một ít tính cách của hắn, mặt trái những thứ kia không nói cũng được, thế nhưng mỗi một chuyện hắn làm, thích mưu định rồi sau đó động, cũng sẽ an bài tốt đường lui trước, nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay.

 

Cho nên, nàng có thể cho là như vậy hay không, Thái tử nhiều nhất chẳng qua là bị chút kinh sợ, thế nhưng lại sẽ không xảy ra chuyện gì!

 

Về phần lần này Thái tử mất tích, sợ rằng thật là có thể lợi dụng, dùng cái này để thử dò xét ý tứ của vị trên Thái cực điện kia, tin tưởng Vệ Huyên cũng có thể nghĩ tới, chỉ phải xem hắn lợi dụng như thế nào?

 

Nghĩ tới đây, tâm tình A Uyển lại kiên định mấy phần, một tay nhẹ nhàng chụp vuốt lưng hoàng trưởng tôn ngồi ở trong lòng nàng chơi túi tiền thêu vịt Donald, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Vân.

 

Trùng hợp lúc này, Mạnh Vân cũng nhìn lại.

 

Hai người bốn mắt đối lập, dù chưa nói gì, thế nhưng ý tứ trong đó lẫn nhau đã hiểu.

 

Các nàng đồng dạng nghĩ tới đúng lúc Vệ Huyên ở vùng duyên hải Giang Nam.

 

A Uyển là căn cứ vào tình nghĩa cùng Vệ Huyên từ nhỏ lớn lên, đối Vệ Huyên tự có hoàn toàn tín nhiệm; mà Mạnh Vân tin tưởng là A Uyển, nếu A Uyển nói cho nàng biết hành tung Vệ Huyên, như vậy nàng đánh giá cũng sẽ tin tưởng.

 

Đây cũng là nguyên nhân lúc A Uyển đi vào, thấy Mạnh Vân vững vàng như vậy.

 

Chẳng qua là những người khác không biết còn có Vệ Huyên cái sát tinh này ở đó, cũng vì Thái tử lo âu, ngay cả Trưởng công chúa Khang Nghi đều có chút thúc thủ vô sách*.

 

(Chú thích: Thúc thủ vô sách là bó tay)

 

-“Vân nhi, con đừng lo lắng, Thái tử điện hạ người hiền tự có thiên tướng, không có chuyện gì.

Trưởng công chúa Khang Bình mặt lo lắng nhìn Nhị nữ nhi trầm mặc không nói,

-“Hoàng trưởng tôn còn nhỏ như vậy, hắn sẽ không bỏ được các ngươi.

 

Mạnh Vân gật đầu, ôn tồn nói:

-“Mẫu thân không cần lo lắng, nữ nhi biết!.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thở dài, nói:

-“Có thể ngày mai Hoàng thượng sẽ phái người tới đón mẹ con Vân nhi hồi cung, mặc dù không biết có thể có người nhân cơ hội này làm loạn hay không, nhưng không thể không phòng, ngày mai cẩn thận một chút, sau khi trở lại trong cung, ngươi cũng phải chú ý an toàn một chút.

 

Mạnh Vân ánh mắt hơi ngưng, sắc mặt ngưng trọng gật đầu, hiểu ý trong lời nói của Trưởng công chúa Khang Nghi, đoán chừng trong cung so với bên ngoài cung còn không an toàn đây. Nếu như Thái tử không còn, hoàng trưởng tôn sẽ trở thành bắt mắt nhất, không chừng có vài người không kịp chờ đợi nhảy ra muốn trừ bỏ hoàng trưởng tôn.

 

-“Nếu không, ngày mai để cho đại ca đưa Nhị tỷ tỷ trở về đi thôi.” Mạnh Tự lẩm bẩm.

 

Lúc này, Liễu Thanh Đồng giơ tay nói:

-“Con bồi Nhị tỷ tỷ cùng nhau trở về.

 

Hai vị trưởng công chúa còn chưa mở miệng, A Uyển cùng Mạnh Tự trăm miệng một lời:

-“Ý kiến hay!

 

Nói xong, hai người lại không nhịn được nhìn nhau cười một tiếng.

 

Trưởng công chúa Khang Bình nguyên vốn còn muốn nói các nàng càn quấy, thế nhưng nhớ tới khí lực của con dâu thì, chỉ đành phải bất đắc dĩ cười.

 

Đúng là ý kiến hay!

 

Quả nhiên, ngày hôm sau cấm vệ quân liền đến hoàng trang, mang theo khẩu dụ của hoàng thượng, hộ tống thái tử phi cùng hoàng trưởng tôn hồi cung.

 

Mạnh Vân rất lạnh nhạt cho người thu thập đồ đạc, cũng bất kể có phải là đã đến buổi trưa khí trời nóng hay không, mặc cát phục Thái tử phi, tự mình ôm nhi tử, mang theo Liễu Thanh Đồng cùng Hạ Thường lên xe thúy châu bát bảo đã chuẩn bị sẵn.

 

Mặc dù Hoàng trưởng tôn tuổi còn nhỏ, thế nhưng lại rất nghe lời, mẫu thân để cho nó ngồi xong, nó liền ngồi sát mẫu thân, mẫu thân kêu nó đừng làm rộn, nó liền không đi chơi đùa, nằm ở trong lòng mẫu thân, do Hạ Thường quạt cho nó, từ từ ngủ thiếp đi.

 

Cho đến xe ngựa đột nhiên va chạm một cái, làm nó bừng tỉnh.

 

Mạnh Vân ngồi thẳng tắp, Liễu Thanh Đồng trước tiên nhấc lên màn cửa sổ xe màu thạch anh nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy bên ngoài chen chúc tới một đám người, tuy có cấm vệ quân nổ lực xua đuổi, thế nhưng một số người lại giống như là cố ý vậy, chen tới hướng này.

 

-“Làm sao vậy?” Mạnh Vân cầm khăn xoa một chút mồ hôi trên mặt nhi tử mới bị đánh thức, dò hỏi.

 

-“Giống như gần đây có hội chùa, đúng lúc chúng ta trải qua, có ít bá tánh bị chen lấn tới.” Đang khi nói chuyện, Liễu Thanh Đồng cho tay vào ống tay áo, xoát một cái bóng màu đen nhánh từ cửa sổ xe ngựa đánh ra, bên ngoài vang lên một tiếng hét thảm.

 

Mạnh Vân rất kịp thời che lỗ tai nhi tử.

 

Bên ngoài rất nhanh vang lên thanh âm hỗn loạn, còn có thanh âm của thủ lãnh Cấm Vệ quân hộ tống kêu bảo vệ xe ngựa, mặc dù không nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng tình huống bên ngoài, nhất định là cực kỳ hỗn loạn.

 

Quả nhiên là có người không nhịn được muốn động thủ.

 

Liễu Thanh Đồng thong thả ung dung cầm trong tay một cây roi thon dài đen nhánh, coi chừng cửa sổ xe cùng cửa xe, không để cho người nào nhân cơ hội loạn nhào lên, mới đến gần, liền bị nàng một roi quất bay, Hạ Thường nhìn thấy ánh mắt cũng đăm đăm, ngay cả hoàng trưởng tôn bị mẫu thân che lại lỗ tai cũng tò mò nhìn mợ mợ hung hãn.

 

Thật may là, chẳng qua đối phương chỉ lợi dụng bá tánh trong hội chùa gây ra hỗn loạn nhân cơ hội làm việc, nhưng không nghĩ trong xe này có cô nương vũ lực hung hãn trấn thủ, căn bản không có cơ hội thừa dịp, ngược lại để cho cấm vệ quân rất nhanh thì khống chế được tình cảnh, thuận tiện bắt được mấy người lúc trước không ngừng muốn chen tới nơi này.

 

Trừ cái đó ra, có hai cấm vệ quân bị người đâm một dao vào ngực tử vong.

 

Mạnh Vân nghe xong thủ lãnh cấm vệ quân báo cáo, im lặng, để cho bọn họ xử lý tốt hiện trường, mới tiếp tục hồi cung. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sau khi A Uyển biết được Mạnh Vân cùng hoàng trưởng tôn bình an hồi cung, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

 

Chẳng qua là, khi từ chỗ Lộ Vân biết được tiểu nhạc đệm trên đường, vẫn là có chút tức giận, Thái tử còn chưa có chết đâu, đã không kịp chờ đợi muốn ra tay với thái tử phi cùng hoàng trưởng tôn, chỉ số thông minh này không thiếu phí đi chớ? Chẳng lẽ là muốn chế tạo ra càng nhiều hỗn loạn?

 

A Uyển không nhịn được sờ cằm, suy đoán rốt cuộc ai sẽ ngu xuẩn như vậy!

 

Cảm giác, không giống như là tác phong của phe Tam hoàng tử, loại thời điểm này tâm tình Văn Đức đế đang không tốt, nhảy ra chỉ sẽ trở thành nơi trút giận, người thông minh đều hiểu nên làm gì? Bất quá trên thế giới có người thông minh, cũng có người ngu xuẩn, cũng có một ít người muốn nhặt cái tiện nghi, hoặc là sửa trị người nào đó!

 

Qua hai ngày, liền lại nghe nói Văn Đức đế ở trên triều đình đã phát một hơi tính khí, có mấy quan viên bị áp vào thiên lao. Sau đó, buổi tối lúc Văn Đức đế trở về hậu cung, lại trách cứ Minh phi, phạt nàng bế cung hối lỗi, không có kỳ hạn.

 

A Uyển không nhịn được vỗ trán, Minh phi….. thật là một kẻ xui xẻo, làm sao đụng phải?

 

Xem ra sủng phi cũ mới giao phong, rốt cuộc có kết quả, gừng càng già càng cay!

 

Cuối cùng chuyện này vẫn không giải quyết được gì, bất quá mặc dù mọi người đều không nói, nhưng vẫn ngầm đàm luận một phen, nói xấu sau lưng cái người nóng vội đó, cũng không thấy rõ tình huống, liền lỗ mãng ra tay với Thái tử phi cùng hoàng trưởng tôn, cái này chỉ sẽ chạm đến nghịch lân của hoàng đế, nếu như có thể thật trừ bỏ hoàng trưởng tôn, liền kính người nọ là hảo hán.

 

Thái tử phi hồi cung không lâu, hai nhà Trưởng công chúa Khang Bình cũng lần lượt hồi cung, Thụy Vương phi cảm thấy thời tiết không nóng như vậy, cũng mang theo nhi nữ cùng nhau hồi kinh.

 

Lúc này còn chưa qua đêm Thất Tịch.

 

Dĩ vãng đều là qua hết đêm Thất Tịch mới hồi kinh, năm nay ngược lại so với dĩ vãng sớm chút.

 

Trở lại kinh thành, A Uyển được nha hoàn hầu hạ tẩy đi một thân bụi bặm, ngồi ở trên tháp sát cửa sổ, nghiêng người dựa vào một cái gối dựa cẩm đoạn* màu xanh ngọc lớn, uống nước trái cây bọn nha hoàn đưa tới, cả người cũng vô cùng thích ý.

 

(Chú thích: Cẩm đoạn là một thứ lụa quý, vừa như vải lụa trơn dệt bằng tơ vừa như gấm)

 

Con người một khi buông lỏng, sẽ nghĩ này nghĩ nọ, A Uyển cũng không ngoại lệ, lúc này đang suy nghĩ, không biết Vệ Huyên bây giờ ở chỗ nào? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Lúc này Vệ Huyên đang ở trong một trạch viện tư ở phủ Giang Bình.

 

Trạch viện này hết sức lớn, đặc biệt bên trong là phong cảnh Giang Nam, hết sức tinh xảo thanh tú, nghe nói đã từng là một cái kim ốc tàng kiều của một thương nhân buôn muối, ông đã hao phí vô số tiền tài đặc biệt xây dựng lên, chẳng qua là kiều còn chưa có giấu đi, thì phạm vào sự tình, bị quan phủ tịch thu gia sản, cái trạch viện này cuối cùng bị người với giá thấp mua đi.

 

-“Người mua nó là Phong biểu đệ sao?” Một giọng nói ôn nhã như ngọc thạch cười hỏi.

 

-“Trừ hắn ra còn có ai? Còn ai thích nhặt tiện nghi như hắn!” Giọng thiếu niên trầm thấp còn ở thời kỳ vỡ giọng đặc biệt khàn khàn, cũng đã hơi có hùng hậu của phái nam.

 

-“Đừng nói như vậy, Phong biểu đệ là người phóng khoáng, sơ tài trượng nghĩa, trong tay chứa không được tiền, có lúc không khỏi trong tay túng quẫn chút.

 

Vệ Huyên mắt liếc nam tử ôn nhuận cười khẽ, bĩu môi nói:

-“Các ngươi là cậu cháu, ngươi đúng là nói chuyện cho hắn.

 

Thái tử buồn cười nói:

-“Ngươi vẫn là cô đệ đệ đấy!.

 

Vệ Huyên lại nhìn hắn một cái, không có tiếp lời, mà là triển khai tín hàm trong tay nhìn, sau khi xem xong đưa nó cho Thái tử.

 

Là tin tức trong kinh tới.

 

Sau khi Thái tử xem xong, khẽ cười, chẳng qua là ý cười cũng không tới đáy mắt, lộ ra lạnh lẽo,

-“Cô còn chưa có chết đâu, làm sao người người đều đòi để cho hài tử cô bồi cô cùng chết!

 

Vệ Huyên nâng chung trà lên nhấp một hớp trà xanh, hỏi:

-“Kế tiếp điện hạ có kế hoạch gì?

 

Thái tử không đáp mà hỏi ngược lại,

-“Huyên đệ còn ngươi?

 

-“Ta tự nhiên còn phải ở chỗ này đợi vài ngày, tra rõ có bao nhiêu quan viên bỏ rơi nhiệm vụ, tốt hơn báo cho hoàng bá phụ sửa chữa, đỡ phải bị người đánh tới cửa nhà đều không báo lên.” Hắn giả vờ hung ác nói.

 

Thái tử không có hỏi sự tình hắn muốn làm, đối với lời này của hắn nghe qua tai là tốt rồi, cũng không cần tra cứu, gõ mặt bàn nói:

-“Lại qua hai ngày, thì có thể đi tìm Tri phủ Giang Bình phủ tỏ rõ thân phận, Tam đệ còn ở chỗ này chờ cô đấy!

 

Nói xong, hắn lại hướng Vệ Huyên mỉm cười nói:

-“Lần này cần đa tạ Huyên đệ, nếu không phải là đệ đã sớm đoán trước, sợ rằng lần này cô sẽ phải ở lại chỗ này.

 

Vệ Huyên liếc hắn một cái,

-“Ta cũng không có sớm đoán trước cái gì, chẳng qua là nghe nói cướp biển lên bờ, trùng hợp đang xử lý những chuyện này thôi.

 

Mặc dù hắn xác thực sớm đã biết được tâm phúc bên cạnh Thái tử nhất định đã có dị tâm, nhưng vẫn không nắm ra được, những năm này vẫn nhìn chằm chằm Đông cung, căn bản xét không ra khác thường. Nếu không phải kiếp trước Thái tử bị chết vô cùng kỳ hoặc, cũng sẽ không rất tin tưởng mà nghi ngờ như vậy, quả nhiên lần này liền lộ ra dấu vết.

 

Mặc dù mất chút tinh lực, bất quá lần này có thể bắt được phản đồ, nhổ tai họa ngầm bên người Thái tử, để cho Vệ Huyên cảm thấy chuyến đi này không tệ, coi như là đáng giá.

 

Loại chuyện như vậy tự nhiên là không thể nói rõ, tránh cho Thái tử cho là mình xếp vào cái tầm mắt gì ở bên cạnh hắn!

 

Chờ Thái tử đi nghỉ ngơi thì, Vệ Huyên lại từ trong vách kép phong thư móc ra một tờ giấy nhỏ, đáy mắt không khỏi lộ ra ý cười.

 

Quả nhiên A Uyển để cho Lộ Vân hành động, chẳng qua là nhìn có chút buồn cười, cuối cùng chuyện Thái tử phi hồi cung gặp tập kích ngược lại bị dẫn tới trên người Minh phi, để cho Vệ Huyên không biết nói cái gì cho phải, thậm chí có cảm giác quả thế.

 

Vị hoàng bá phụ kia, cho tới bây giờ thì không phải là người bị nữ sắc ảnh hưởng.

 

Minh phi, cũng bất quá chỉ có thần vận tựa như mẫu phi hắn thôi, thế nhưng một thời gian lâu, ở trong cung khắp nơi cẩn thận một chút, cái thần vận tao nhã rực rỡ đó cuối cùng cũng từ từ mất đi, biến thành một mỹ nhân bình thường giữa hậu cung.

 

Lộ Bình đi vào, thấy hắn hiếm khi sắc mặt nhu hòa, mặt mày điệt lệ như lửa như gió, huy hoàng diễm diễm, không gì tả nổi, lại anh khí tạp nhu thuộc về thanh niên, thật sự là một lời không thể diễn tả.

 

Hắn liếc một cái, liền tiến lên báo cáo:

-“Thế tử, cướp biển hung hãn, Trấn Nam hầu phủ sắp chống đỡ không nổi.

 

Vệ Huyên thong thả ung dung nói:

-“Yên tâm, tuy rằng bọn họ an nhàn mười mấy năm, nhưng vẫn có chút tự tin, chỉ đợi sang năm.

 

Sang năm, đó là năm tai ách của Trấn Nam hầu phủ.

 

-“Lần này Thái tử xảy ra chuyện, cho dù hoàng bá phụ lại cho Khánh An cô tổ mẫu mặt mũi, khẳng định trong lòng cũng là nén giận, vừa đúng trình phần danh sách này lên cho ông ta, để cho ông ta cầm tới giảm nhiệt!

 

-“Đúng rồi, ta kêu ngươi đi chuẩn bị mấy vật liệu kia chuẩn bị như thế nào rồi?” Vệ Huyên lại hỏi.

 

Lộ Bình vội vàng nói:

-“Ngài yên tâm, thuộc hạ đã cho thương đội đưa đi Vị Thành cùng mấy cái địa phương.

 

Vệ Huyên hài lòng gật đầu, tán thưởng liếc nhìn Lộ Bình, cảm thấy rốt cuộc Lộ Bình đã khôi phục năng lực kiếp trước, sau này đã không cần chính mình khổ cực nhìn chằm chằm nữa.

 

Lộ Bình thấy ánh mắt của hắn, chỉ có thể trong lòng cười khổ, có trời mới biết một tiếng phân phó của vị gia này, quả thực là muốn đem bọn họ mệt mỏi thành chó, chỉ có thể gợi lên hết thảy tinh thần, trước tiên tiến vào trạng thái, làm tốt chuyện hắn giao phó. Về phần hắn vì sao phải giao phó như vậy, mặc dù không hiểu, thế nhưng Lộ Bình cũng không dám suy đoán nhiều.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 26/04/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts