Sủng Thê Như Lệnh - Chương 152

☆, Vệ Quân kết hôn, Thái tử về kinh!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Cuối tháng bảy, thế tử Tĩnh Nam quận vương cưới Thất cô nương phủ Đại trưởng công chúa Khánh An.....

 

Nghe được Thanh Nhã nhắc nhở thì, A Uyển mới nhớ lại chuyện này.

 

Cũng không phải nàng quý nhân hay quên, mà là tháng sáu cùng tháng bảy hai tháng này, thật là không được an lành, tuy nói sự tình triều đình cùng phu nhân hậu viện không liên quan, thế nhưng ở trong sinh hoạt hàng ngày cũng sẽ ảnh hưởng một hai, đặc biệt là gia tộc đương thời cùng hậu cung triều đình liên hệ ở chung một chỗ thì, cái loại quan hệ thiết thân an nguy tánh mạng cùng lợi ích đó, để cho người ta không dám thiếu cảnh giác.

 

Thái tử cùng Tam hoàng tử phụng chỉ xuống Giang Nam cứu trợ thiên tai, sau đó là vùng duyên hải khởi sự, cướp biển hoành hành, khiến cho vùng duyên hải Giang Nam không được yên ổn, thậm chí ở Giang Nam cứu trợ thiên tai Thái tử cùng Tam hoàng tử cũng bị liên lụy xảy ra chuyện, đưa đến Tam hoàng tử bị thương, Thái tử mất tích. Vì thế, hoàng đế giận dữ, tất cả triều đình hậu cung người người đều cảm thấy bất an, người bị liên lụy vô số.

 

Rất nhiều thời điểm, vì muốn thoát thân, mọi người luôn là muốn tìm cái người chết thế tới đỡ một chút.

 

Vì vậy, Trấn Nam hầu phủ là cái thứ nhất bị đẩy ra.

 

Từ khi tin tức cướp biển tập kích truyền tới thì, liền có Ngự sử cùng triều thần ngo ngoe rục rịch, bất quá nghĩ đến Đại trưởng công chúa Khánh An ở kinh, cùng với Văn Đức đế đối với bà xưa nay kính trọng, mọi người tốt xấu cho chút mặt mũi, chỉ có mấy tên Ngự sử không có mắt dâng lên mấy cái sổ con buộc tội, lại cũng không có quá mức để ý tới, mọi người đều lặng lẽ chú ý sự tình duyên hải.

 

Mãi đến lúc tin tức Tam hoàng tử bị thương, Thái tử mất tích truyền tới, liền cũng không kiềm chế được nữa.

 

Chính là A Uyển không bước chân ra khỏi nhà, cũng có thể cách vài bữa nghe nói chuyện Ngự sử buộc tội Trấn Nam hầu phủ, cùng với tin tức mỗi ngày lâm triều đều có người bị hoàng đế trách cứ, nói đến không khí kinh thành hết sức ngột ngạt.

 

Vùng duyên hải Giang Nam từ xưa tới nay cướp biển thịnh hành, Trấn Nam hầu phủ nhiều thế hệ trấn thủ nơi này, lúc trước lão Trấn Nam hầu có thể được Đại trưởng công chúa Khánh An gả thấp, cũng là bởi vì có công chống lại cướp biển. Trước khi Tiên đế mất đi, trên căn bản cướp biển đã bị đánh đến hơi thở thoi thóp, thái bình được ít ngày, để cho người ta cơ hồ cũng đã quen với loại thái bình này, chưa bao giờ nghĩ tới cướp biển sẽ ngóc đầu trở lại.

 

Mà nay, cướp biển đã đánh tới cửa, liên tục mấy thành trấn vùng duyên hải cũng gặp khó khăn, Trấn Nam hầu phủ tự nhiên không thể thoái thác tội của mình, cho nên chẳng phải thành đối tượng các Ngự sử buộc tội, cũng thành nơi trút giận của Văn Đức đế.

 

Bất quá, dầu gì Văn Đức đế vẫn cho Đại trưởng công chúa Khánh An một ít mặt mũi, không có làm quá mức. Lại thêm qua trung tuần tháng bảy, truyền đến tin tức Thái tử bình an thoát hiểm, được hộ tống tới Giang Bình phủ thì, Văn Đức đế tức giận lại giảm đi mấy phần, kinh thành một mực không khí khẩn trương rốt cuộc tốt hơn nhiều.

 

Lúc Thụy Vương cùng mưu sĩ bàn luận chuyện này thì cười lạnh nói:

-“Mặc dù Trấn Nam hầu phủ không thể thoái thác tội lỗi của mình, thế nhưng mấy lão cáo già cũng thu không ít chỗ tốt bên kia, làm sao quay đầu lại, liền độc Trấn Nam hầu phủ gặp nạn? Những người khác không có trách nhiệm sao? Bất quá là sợ Hoàng thượng trách tội bọn họ giám sát bất lực thôi. Nhưng không nên quên, Nhạc gia Tam hoàng tử chính là Trấn Nam hầu phủ, Trấn Nam hầu phủ còn có vị Đại trưởng công chúa ở trong kinh thành.

 

Hắn lại nghĩ tới lúc tin tức Thái tử mất tích truyền tới, Đại trưởng công chúa Khánh An trước tiên vào cung xin tội, tuy rằng Hoàng thượng trấn an đại trưởng công chúa mấy câu, thế nhưng xoay người lại nên làm gì thì làm sao, làm trong lòng ông có chút phát rét.

 

Sau khi mưu sĩ nghe xong lắc đầu cười nói:

-“Vương gia chính là người hết sức chân thành, tự nhiên không biết trong đó quan hệ vòng lên mấy vòng, không phải là mỗi người đều thẳng thắn giống như Vương gia vậy.

 

Nói xong, mưu sĩ trong lòng than thở một tiếng, ước gì thế tử mau mau trở lại, nếu không ở một chỗ cùng vị Vương gia này, đầu hắn đều phải đau.

 

Mặc dù hắn là mưu sĩ Thụy Vương thời trẻ tự mình mời tới trong phủ, thế nhưng trong lòng cũng biết khuyết điểm Thụy Vương, đầu óc sẽ không chuyển biến, sẽ không làm những âm mưu quỷ kế, thật may là còn có ưu điểm có thể nghe vào lời khuyên.

 

Nguyên vốn cho là đời này của mình phải cùng chủ tử như vậy một đường đi hắc đến khi tân đế đăng cơ cụp đuôi làm người hoặc là bị thanh toán, ai ngờ ngạc nhiên lại ở phía sau, thế tử ngang trời xuất thế, cùng phụ thân hết sức bất đồng, mặc dù thủ đoạn tàn nhẫn một ít, nhưng đại trượng phu lập nghiệp, có việc nên làm có việc không nên làm, cũng coi là một ít an ủi.

 

Mưu sĩ cảm thấy nói chuyện với Thụy Vương tâm hết sức mệt mỏi, cùng thế tử là bất đồng, ít nhất chính mình nói một câu phảng phất hắn đã mở ra mười khiếu, không có một chữ cũng không biết, cùng hắn nói chuyện thật là hết sức khoan khoái.

 

Thụy Vương không để ý, tiếp theo lại cười nói:

-“Thật may là Thái tử người hiền tự có thiên tướng, có thị vệ trung thành che chở hắn thoát hiểm bình an trở về, mấy ngày nay nhìn biểu tình hoàng thượng cũng không đáng sợ như vậy.

 

Để cho ông cũng dễ dàng rất nhiều, nếu không ngày ngày đối mặt với khuôn mặt huynh trưởng lạnh lùng lạnh thấu xương, đế vương ra oai, ép tới người thực sự không thở nổi.

 

Mưu sĩ mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói:

-“Thật ra thì Hoàng thượng vẫn là nhớ tới tình xưa, có Đại trưởng công chúa Khánh An cầu tha thứ, lưu lại tất cả những sổ con buộc tội Trấn Nam hầu không phát, cũng là cho Trấn Nam hầu phủ một cơ hội.

 

Đồng thời, cũng dùng để gõ Trấn Nam hầu phủ một cái, ngăn được Lệ gia Giang Nam cùng Trấn Nam hầu phủ tương đối.

 

Đế vương rắp tâm, không cần bàn cãi.

 

-“Hoàng huynh xác thực nhớ tới tình xưa, bất quá!

Thụy Vương nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà, chê cười nói:

-“Nếu là Trấn Nam hầu phủ tiếp tục cô phụ kỳ vọng của hoàng thượng, sợ rằng cái tình xưa này liền mài không còn.

 

Dầu gì lúc còn trẻ cũng từng lãnh binh đánh giặc ở Tây Bắc, Thụy Vương vẫn là thấy rõ ràng môn đạo trong đó, sau đó cau mày nói:

-“Trấn Nam hầu phủ là Nhạc gia Tam hoàng tử, đến lúc đó sợ rằng không dễ thu thập.

 

Mưu sĩ thấy ông như có điều suy nghĩ, trong lòng khẽ mỉm cười, hiểu ý trong lời nói của ông, nếu Trấn Nam hầu phủ thật xảy ra chuyện, Tam hoàng tử cũng sẽ phải chịu liên lụy, đến lúc đó Thái tử không cách nào giấu tài nữa, lại phải bị đẩy ra, sợ rằng ngay cả hoàng trưởng tôn đều cũng bị nghi ngờ. Những thứ này cũng thì thôi, hoàng đế chính là thời điểm trẻ trung khỏe mạnh, hoàng tử nào lên ngôi? Làm không chuẩn…… coi như là Thái tử, cũng lo lắng thân thể của hắn không chịu nổi hoàng đế, chỉ sợ đến lúc đó tất cả hoàng tử đều bị cuốn vào, bọn họ những người làm thần tử này căn bản không cách nào tính toán ra tâm vị đế vương kia, chỉ có thể bị động làm việc, có tất cả bất tiện.

 

Cho nên, lần này Thái tử mất tích, Tam hoàng tử không thể không bị thương, trong này ngàn trở trăm chuyển, không ngoài là muốn lấy yếu chiếm tâm từ phụ của vị phụ hoàng kia. Cuối cùng Tam hoàng tử thành công, Trấn Nam hầu phủ mới có thể tránh được một kiếp.

 

-“Đúng rồi, Thất tiểu thư của đại phòng con vợ cả Trấn Nam hầu phủ phải xuất giá, đến lúc đó Vương phi cùng thế tử phi hẳn là phải đi thêm trang chứ?” Mưu sĩ hỏi.

 

Thụy Vương cười nói:

-“Đây là tự nhiên, hai bên đều là thân thích, cũng phải có cái biểu thị.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

-“Thế tử phi, ngày mai Thất cô nương Trấn Nam hầu phủ thêm trang, ngài cho Mạc thất cô nương thêm chút gì mới tốt?” Thanh Hoàn vừa sửa sang lại sổ sách vừa hỏi.

 

A Uyển gác bút lông sói lên trên đồ rửa bút, đưa tay để cho Thanh Nhã giúp nàng xoa nhẹ chỗ mỏi tay, nghĩ nghĩ, nói:

-“Thì thêm bộ trang sức vàng ròng nạm bảo thạch kia đi.

 

Sau khi Thanh Hoàn nghe xong, liền đi lấy ra ngoài cái tráp đỏ thẩm mạ vàng sắp xếp gọn.

 

Thanh Nhã dâng trà cho A Uyển, cười nói:

-“Nói đến, Tĩnh Nam quận vương thế tử là biểu ca thế tử phi ngài, mà cái Mạc thất cô nương này cũng là biểu muội của ngài, cũng coi là thân thích, vậy cũng là thân càng thêm thân.

 

A Uyển nghe giật mình, gật đầu nói:

-“Cho nên cái lễ thêm trang này cũng phải dày thêm mấy phần.

 

Sau đó lại để cho Thanh Hoàn thêm mấy cái trang sức ngọc vào.

 

Mặc dù lúc trước Mạc Phỉ làm những chuyện kia, bất quá A Uyển cũng không có quá mức so đo, đầu tiên là bởi vì chiêu số của Vệ Huyên quá độc ác, căn bản không cho cô nương người ta cơ hội đã đạp nàng xuống sông, thuận tiện còn đáp Vệ Quân cho nàng làm phu quân, nói thế nào Vệ Huyên cũng là quá hấp tấp, để cho A Uyển lại đối mặt Mạc thất có mấy phần không được tự nhiên, may mắn chính mình thường xuyên tránh không ra cửa, không cần nhìn thấy nàng lúng túng.

 

Tiếp theo, là sự tình Mạc Phỉ năm đó nhận lầm ân nhân cứu mạng, làm nàng không biết nên khóc hay cười, sau đó tìm một cơ hội, nàng ám chỉ Đại trưởng công chúa Khánh An đôi câu, lúc ấy thấy sắc mặt của Đại trưởng công chúa Khánh An, thì biết bà là rõ ràng, trong lòng A Uyển buông lỏng rất nhiều, cảm thấy nói ra là tốt rồi, đỡ phải sự sai lầm này tiếp tục sai nữa, để cho Mạc Phỉ một mực nhớ tới, sau này tăng thêm phiền toái.

 

Cho nên, A Uyển cho rằng, chuyện này ngừng ở đây.

 

Hôm sau A Uyển cùng Thụy Vương phi đi phủ Đại trưởng công chúa Khánh An thêm trang cho Mạc Phỉ thì, thấy Đại trưởng công chúa Khánh An mặc áo gấm kim qua điệp văn màu thạch thanh, váy màu mã diện, mặc dù vẫn đại khí hiền hòa, nhưng tinh thần không thể so với dĩ vãng.

 

Đứng ở bên cạnh Đại trưởng công chúa Khánh An là Trấn Nam hầu phu nhân, mẫu thân ruột thịt của Mạc Phỉ, cuối tháng năm đặc biệt vì hôn sự của nữ nhi từ Giang Nam chạy trở lại kinh thành, nhưng ai biết bà mới rời đi không lâu, Giang Nam bên kia liền xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên sắc mặt có chút tiều tụy, son phấn cũng không thể che lại bao nhiêu.

 

-“Vị này là thế tử phi trong phủ ngài đi? Nhìn thấy chính là ngườn xinh đẹp.

Trấn nam hầu phu nhân cười nói với Thụy Vương phi,

-“Ngài là người có phúc khí, có con dâu, sau này liền có thể thư giãn.

 

Thụy Vương phi khách khí nói:

-“Nơi nào có thể thư giãn? nàng nữ hài tử trẻ tuổi không hiểu chuyện, còn có rất nhiều chuyện phải học đấy!.

 

Ngươi tới ta đi khách khí một phen, bởi vì lại có khách tới, Trấn Nam hầu phu nhân mới bỏ qua cho hai người.

 

A Uyển đứng bên cạnh Thụy Vương phi, một mực không đáp lời, bất quá nghe được Trấn Nam hầu phu nhân dùng lời nói tới dò hỏi nàng, thì biết trong lòng bà là vô cùng để ý chuyện nữ nhi, đoán chừng trong lòng cũng biết cọc hôn sự này là như thế nào thành, cho dù trong lòng hài lòng nữ nhi cuối cùng không có thật sự đâm đầu vào thành thiếp Thụy Vương phủ, mà là trở thành Quận vương thế tử phi, chỉ sợ cũng phải có chút oán hận Vệ Huyên lúc trước không nể mặt.

 

Chẳng qua là oán hận nữa, bà cũng không dám thật nói lời ác ra miệng, chỉ có thể ở trong giọng nói thêm mấy phần.

 

Thụy Vương phi tự nhiên cũng hiểu, vỗ vỗ tay của A Uyển, làm nàng đừng để ý.

 

Chờ các phu nhân thêm trang cũng tới thì, Đại trưởng công chúa Khánh An liền cho người đi kêu cháu gái tới vấn an các phu nhân ở đây.

 

-“Ngày mai nàng sẽ phải xuất giá, sau này còn cần các ngươi chiếu cố nhiều hơn.” Đại trưởng công chúa Khánh An khách khí nói.

 

-“Ngài nói chi vậy, mấy cháu gái ngài, người người đều tựa như thiên tiên, tài đức nữ công tất cả cực kỳ xuất sắc, chúng ta nhìn trong lòng thích cũng không kịp!

 

Mấy phu nhân cười trêu ghẹo mấy câu, cũng có vài người chẳng qua là ngồi ở chỗ đó uống trà cười mà không nói.

 

A Uyển nhìn một cái, liền biết sự tình Giang Nam vẫn là ảnh hưởng đến thái độ trong kinh đối Đại trưởng công chúa Khánh An, cho nên đoàn người mặc dù cũng tới cổ động, lại không có nịnh nọt giống như dĩ vãng. Mà Đại trưởng công chúa Khánh An đặc biệt gọi Mạc Phỉ đi ra, trong lòng cũng hiểu Đại trưởng công chúa Khánh An không muốn để cho người khác coi thường cháu gái của bà, có bà cái tổ mẫu này làm chỗ dựa cho các nàng đây.

 

Mạc Phỉ rất nhanh liền đi ra, nửa người trên mặc áo mới tinh màu đỏ chiết cành hoa nhỏ, dưới thân váy tơ màu vàng tương lan, trên tóc đen cắm trâm vàng hoa thạch lựu, trên lỗ tai mang hoa tai vàng ròng nạm nam châu giọt nước, lắc lư buông xuống ở hai bên má, khiến nàng thoạt nhìn da thịt trong suốt như tuyết, diễm quang chiếu người, rất có không khí vui mừng của tân nương.

 

Nàng rũ mắt, cao vút lượn lờ tiến lên hành lễ mọi người, dáng người tinh tế như liễu, nhìn xa thanh tân nhã trí, hết sức phù hợp dáng dấp đại gia khuê tú. Bất quá khi nàng giương mắt nhìn tới, A Uyển phát hiện trong mắt nàng vẫn có vẻ thống khổ, nhất thời trong lòng có chút chán ngán.

 

Bất kể là ai biết có một nữ nhân đang mơ ước chồng của mình cũng sẽ chán ngán. Mạc Phỉ tranh thủ, cuối cùng thất bại, cũng coi như là một loại dũng khí, A Uyển không trách nàng lúc trước không biết chuyện nhận lầm người, thế nhưng nàng cũng nhắc nhở Đại trưởng công chúa Khánh An, lấy thông minh của Đại trưởng công chúa Khánh An, tất nhiên sẽ tìm thời cơ nói cho nàng biết, dạy nàng bỏ đi ý niệm, thanh thản ổn định gả vào Tĩnh Nam quận vương phủ làm vợ cả thế tử đương thời.

 

Thế nhưng bây giờ nhìn nàng chợt lóe lên vẻ thống khổ, sợ là trong lòng còn ghi nhớ Vệ Huyên.

 

Nghĩ tới đây, trong lòng A Uyển vạn phần không vui, nếu như vị thế tử gia kia bây giờ mà xuất hiện ở trước mặt mình, nhất định phải cắn hắn mấy cái giải hận.

 

Mặc dù trong lòng không vui, bất quá ở ngày Vệ Quân thành thân, A Uyển vẫn phải là đi theo bà bà cùng đi Tĩnh Nam hầu phủ uống rượu mừng.

 

Trong lúc, biết được sự tình Tĩnh Nam quận vương phi lại mang thai.

 

Vị tái giá Tĩnh Nam quận vương phi này gả tới có năm năm, năm thứ hai liền sinh một nữ nhi, lúc này có thai nữa, cũng không biết sẽ sinh ra cái gì nữa. Bất quá bất kể sẽ sinh ra nam hay nữ, A Uyển đều biết Vệ Châu khẳng định không vui, đối với mấy huynh muội bọn họ mà nói là một loại uy hiếp.

 

Cái này, Vệ Châu thừa dịp Vệ Quân đi rước dâu, tự mình tới tìm A Uyển đến trong viện nàng nói chuyện.

 

-“Biểu tỷ!

Vệ Châu lôi kéo tay của nàng, thần sắc mệt mỏi nhìn nàng,

-“Tối hôm qua phụ vương lại vì chút ít chuyện trách cứ đại ca….. Hôm nay là ngày vui của đại ca, thế nhưng ông ta còn.….

 

Nói xong, mặt có mấy phần oán hận.

 

A Uyển sờ đầu nàng, nói:

-“Nếu là trong lòng không vui, ngày khác tỷ đưa thiếp mời xin cho muội đến Thụy Vương phủ chơi.

 

Vệ Châu nguyên vốn muốn cự tuyệt, suy nghĩ một chút gật đầu nói:

-“Tốt lắm!

 

Chờ lúc đội ngũ rước dâu tới, A Uyển muốn đi hỉ đường xem lễ, Vệ Châu lưu luyến không rời đưa nàng đi.

 

Chờ thân ảnh của A Uyển không thấy, nụ cười trên môi Vệ Châu liền rơi xuống, nhìn đèn lồng màu đỏ dưới hành lang, sắc mặt âm tình bất định.

 

-“Cô nương, Nhị thiếu gia tìm ngài.” Một tiểu nha đầu đánh bạo tới bẩm báo.

 

Vệ Châu nhìn nàng một cái, cũng không có phát tác cái gì, hỏi rõ chỗ đi của huynh trưởng, liền đi tìm hắn.

 

Sau khi Tiểu nha đầu thấy nàng đi, vỗ ngực một cái thở phào nhẹ nhõm, để cho nha hoàn bên cạnh không nhịn được cười nói:

-“Ngươi thế nào một bộ sống sót sau tai nạn, dáng dấp cô nương cũng không đáng sợ.

 

Tiểu nha đầu là nha hoàn nhị đẳng hầu hạ ở trong viện Vệ Châu, rành rẽ nhất tính tình của nàng, thế nhưng cũng không tiện nói với nha hoàn biệt viện, nếu để cho cô nương các nàng biết, nàng không thiếu sẽ bị phạt, lập tức chẳng qua là cười một tiếng, như một làn khói chạy đi.

 

Mà tiểu nha hoàn dò hỏi kia nhìn phương hướng nàng rời đi, hừ một tiếng, lẩm bẩm đôi câu, ném khăn cũng đi theo. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Tĩnh Nam quận vương phủ hôn lễ đi qua không lâu, tại trung tuần tháng tám, Thái tử cùng Tam hoàng tử ở Giang Nam cứu trợ thiên tai rốt cuộc bình an hồi kinh.

 

A Uyển nghe nói Thái tử bình an hồi kinh thì, trong lòng vui vẻ mấy phần, chỉ là nghĩ đến hiện tại không biết Vệ Huyên ở nơi nào, trong lòng lại lẩm bẩm nhắc.

 

Cũng sắp đến trung thu, chẳng lẽ là phải qua hết trung thu mới trở về?

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 02/05/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts