Sủng Thê Như Lệnh - Chương 153

☆, Thế tử gia nhìn con mắt đăm đăm…

Edit + Beta: Đào Mai

 

Gió nổi lên.

 

Nghe được ngoài thư phòng gió thổi qua hàng trúc phát ra âm thanh rì rào, đang nằm ở trước bàn luyện chữ A Uyển không nhịn được ngẩng đầu, vừa vặn thấy ngoài cửa sổ gió thổi qua hàng trúc, lá trúc chen chúc. Xuyên thấu qua mái hiên, có thể thấy xa xa trời cao mây nhạt, ánh mặt trời ngày thu ôn hòa, làm cho lòng người tự dưng dâng lên cảm giác lười biếng thích ý.

 

A Uyển đột nhiên gác bút, nha hoàn liền bưng tới nước quít rửa tay, sau đó ra khỏi thư phòng.

 

Thanh Nhã trên tay mang theo một cái áo choàng mỏng đuổi tới,

-“Thế tử phi, gió lớn, cẩn thận thân thể.

 

Nói xong, khoác áo choàng mỏng lên trên người nàng.

 

A Uyển quay đầu cười nói với nàng,

-“Ta ngày ngày đi theo Liễu Tiêu đánh quyền, một năm qua thân thể này đã tốt hơn rất nhiều, ngươi không cần cẩn thận như vậy, không sao.

 

Thanh Nhã cười, đưa mắt nhìn mặt của nàng, thấy trên mặt nàng da thịt trắng như tuyết, mặc dù cũng không giống như Mạnh Tự trong trắng lộ hồng, nhưng cũng không giống dĩ vãng trắng bệch một mảnh, mà là một loại mềm trơn bóng như ngọc non vậy, trên người áo thạch lựu hồng hoa cẩm chướng làm nổi bật mặt mày nàng như tranh vẽ, hết sức thanh nhã nhu hòa.

 

-“Tuy là như vậy, vẫn phải chú ý một chút.

 

A Uyển cười gật đầu, sau đó từ từ vịn lan can hành lang đi, dọc theo bậc thang đi tới trong sân, đắm chìm dưới ánh mặt trời trong ngày mùa thu ấm áp. Trong sân bày ra hoa cúc đang nở rực rỡ, hoa cúc các loại màu sắc theo thứ tự trưng bày, đoàn đoàn vây quanh, khiến người đặt mình trong đó, phảng phất đặt mình trong biển hoa, tâm tình cũng tung bay theo.

 

Nhưng ở trong mắt Thanh Nhã, đột nhiên cảm thấy thiếu nữ đứng ở trong bụi hoa, áo choàng bị gió thu thổi lên lộ ra có chút cô đơn.

 

Có lẽ là nhớ thế tử đi…..

 

A Uyển xác thực nhớ Vệ Huyên, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, không có người thiếu niên kia ở bên cạnh gây rối nàng, lạnh lẽo rất nhiều.

 

Nhìn bầu trời xa xăm, nàng kinh ngạc thất thần một lát, mới thở dài, lại nắm áo choàng, từ từ đi trở về phòng.

 

Chờ đến thời gian không sai biệt lắm, A Uyển đứng dậy để cho bọn nha hoàn giúp nàng đổi y phục, sau đó đi chính phòng thỉnh an Thụy Vương phi, thuận tiện ở nơi đó cọ chút cơm tối, tránh cho một người ăn cơm quá mức cô đơn.

 

Trước đây Thụy Vương phi lo lắng thân thể của nàng không tốt, lại có Vệ Huyên vị con riêng này ở bên giương giương mắt hổ, cho nên miễn A Uyển quy củ sớm tối thưa hầu. Bất quá A Uyển đúng là buổi sáng không cách nào thức dậy quá sớm, cho nên chạng vạng tối cũng là phải kiên trì tới thỉnh an cha mẹ chồng, trước kia lúc Vệ Huyên ở đây, Vệ Huyên trở lại vừa vặn dẫn nàng trở về cùng nhau dùng bữa tối, bây giờ Vệ Huyên không có ở đây, A Uyển liền tới nơi này cọ.

 

Thụy Vương phi dĩ nhiên là vô cùng hoan nghênh nàng tới, chủ yếu là A Uyển dễ tính, kiên nhẫn cũng tốt, luôn có thể khiến cho tiểu hài tử yêu thích, hai tỷ đệ Vệ Trác Vệ Ái cũng thích chơi với nàng, thậm chí Vệ Ái sáng sủa hoạt bát không ít, Thụy Vương phi tự nhiên vui vẻ không thôi, ước gì nàng ngày ngày đều tới đây.

 

Hôm nay thời điểm A Uyển tới, trùng hợp thấy Thụy Vương phi đang bận lục quà tặng trong ngày lễ trung thu.

 

Thấy nàng đến, Thụy Vương phi gọi nàng tới cùng nhau thương lượng sự tình lễ Trung thu, thuận tiện nói với nàng:

-“Hàng năm khi trung thu, trong cung cũng sẽ có cung yến, bất quá buổi tối trở lại chúng ta còn có thể ở trong phủ cùng nhau tế nguyệt. Trung thu đi qua, cuộc săn bắn mùa thu lại sẽ  bắt đầu, năm nay cuộc săn bắn mùa thu vây rằng cùng dĩ vãng có chút bất đồng. Huyên Nhi….. Đến lúc đó hẳn là sẽ trở lại chứ.

 

Bà có chút không xác định nói, thật nhanh liếc nhìn A Uyển một cái.

 

A Uyển chủ động hướng bà cười nói:

-“Con cũng không biết, thế tử phải đi làm việc, có thể là rất bận, cho nên cũng không có tin chính xác.

 

Thụy Vương phi có chút thương tiếc nàng, chụp vỗ tay của nàng.

 

A Uyển bị bà làm cho có chút không quen, vội vàng chuyển hướng nói.

 

Thụy Vương phi lại là thật tâm thương tiếc A Uyển, cảm thấy hai đứa bé thành thân đến nay, đều là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đối với phu thê thiếu niên mà nói, không khỏi có chút tàn nhẫn, cũng chớ trách A Uyển bụng đến bây giờ cũng không có tin tức gì?

 

Cho nên, buổi tối khi Thụy Vương trở về, Thụy Vương phi liền nói một chút,

-“Sẽ sắp đến tết Trung thu, cũng không biết Huyên Nhi lúc nào trở lại, Vương gia có tin chính xác không?

 

Ai ngờ nghe được lời của bà, sắc mặt của Thụy Vương có chút không tốt, đang tại lúc Thụy Vương phi kinh hãi, nghe được ông mặt đen lại nói:

-“Không có, nghĩ đến là hắn đang bận, cho nên chưa kịp đưa tin chính xác trở lại.

 

Như thế nào nói giống như A Uyển vậy? Thụy Vương phi nhất thời giống như ngửi ra tin tức không đúng, lấy ánh mắt thật nhanh liếc ông một cái.

 

Thụy Vương không tâm tư để ý Thụy Vương phi, mấy ngày nay ông cũng đang lo lắng bây giờ không biết nhi tử lưu manh ở phương nào? Lo lắng nếu như hắn ở vùng Giang Nam, có thể đụng phải cướp biển lên bờ hay không, cho nên xảy ra bất trắc, vì lẽ đó mấy tháng đều không tin tức trở lại.

 

Kể từ tháng sáu cướp biển đại quy mô tập kích những thành phố vùng duyên hải, mấy tháng nay, tin tức từ Giang Nam đến không ngừng, đều có liên quan tới cướp biển, cũng để cho Thụy Vương thật căm tức, không nghĩ tới bất quá là an tĩnh mười mấy năm, thủy quân Đại Hạ lại mềm nhũn như vậy, nghiêng về một bên chịu đòn, để cho bá tánh vùng duyên hải bị quấy nhiễu, rối rít dời vào đất liền.

 

Hiện tại Thụy Vương hết sức đau đầu, vùng duyên hải Giang Nam cướp biển hoành hành, Bắc địa có thể sẽ ở trong một hai năm này có dị động, chuyện trên triều đình lại nhiều, để cho ông mỗi ngày đều có cảm giác kiệt sức, còn phải lo lắng không biết nhi tử ở nơi nào? Hiện giờ ông xem như biết nhi tử tự mình làm chuyện gì cho huynh trưởng hoàng đế, bằng không Bắc địa dị động cũng sẽ không để cho bọn họ biết trước tiên, đây đều là tin tức Vệ Huyên truyền trở về.

 

Thế nhưng càng biết, Thụy Vương lại càng kinh ngạc, cho tới bây giờ ông không nghĩ tới trưởng tử phải giống như một tên hoàn khố không buồn không lo lớn lên, sẽ có tâm cơ thủ đoạn như vậy, lại giúp hoàng đế làm loại sự tình thăm dò này, luôn cảm thấy không thể tin nổi, phảng phất hắn đã từng trải qua chuyện khổ nạn gì, mới có thể để cho hắn trưởng thành thật nhanh như vậy.

 

Mặc dù A Uyển cùng Thụy Vương cũng rất lo lắng, đáng tiếc cho đến ngày tết Trung thu, đều không thấy Vệ Huyên trở lại.

 

Buổi sáng Tết Trung thu, A Uyển đẩy ra cửa sổ thưởng thức cảnh sắc sương sớm chưa Rạng Đông bên ngoài, mới gọi nha hoàn vào hầu hạ rửa mặt.

 

Bởi vì phải tiến cung, hôm nay nàng mặc vào cát phục thân vương thế tử phi, trên đầu châu ngọc vòng quanh, nhìn hết sức phú quý, mà trong phú quý lại thêm mấy phần mềm mại thanh lệ, liên quan khí chất đều có chút kỳ lạ.

 

Trang phục xong, A Uyển liền đi tiền viện, cùng phu thê Thụy Vương, tỷ đệ Vệ Trác tiến cung.

 

Đến trong cung, nam nữ tách ra hành động, Thụy Vương mang tiểu nhi tử đi Thái cực điện thỉnh an hoàng đế, Thụy Vương phi mang theo nữ nhi, nhi tức đi Nhân Thọ cung thỉnh an Thái hậu.

 

Bởi vì trung thu năm nay cung yến chẳng qua là gia yến, cho nên ra khỏi năm tôn thất cũng không tiến cung, người tới tự nhiên không nhiều như những ngày lễ khác, thế nhưng cộng thêm tần phi hậu cung cùng công chúa hoàng tử, hoàng tử phi vân vân, người cũng đã rất nhiều, mà Vinh Vương làm đệ đệ nhỏ nhất của Văn Đức đế, không ở đó.

 

Kể từ ra khỏi năm, Vinh Vương liền mài được Văn Đức đế đồng ý, rời kinh thành, đi ra bên ngoài du sơn ngoạn thủy, nghe nói nếu là thuận tiện, đến lúc đó sẽ mang một mỹ nữ thiên tiên trở về làm Vương phi của hắn. Nói chuyện mặc dù có chút không biết điều, thế nhưng đặt ở trước mắt nhìn dáng vẻ hắn không biết điều cũng chướng mắt, vì vậy Văn Đức đế đã đồng ý.

 

Vệ Huyên đã tiết lộ qua với A Uyển, hiện tại Vinh Vương còn trẻ, nhưng khi lớn tuổi một chút, cưới Vương phi xong, Văn Đức đế sẽ để hắn đi chưởng quản công việc Nội Vụ phủ. A Uyển từ trong giọng nói của Vệ Huyên, suy nghĩ ra có chút hương vị, tựa hồ Văn Đức đế có chút kiêng kỵ Vinh Vương, cũng không biết là cái nguyên nhân gì?

 

A Uyển trong lòng vừa suy nghĩ miên man, vừa theo Thụy Vương phi đi thỉnh an Thái hậu, sau đó ở dưới các loại ánh mắt hâm mộ ghen tỵ, bị Thái hậu kéo đến ngồi vị trí bên cạnh.

 

Tay Thái hậu có chút lạnh, da cũng có chút khô ráo, bất quá được bảo dưỡng thỏa đáng, gần sáu mươi tuổi, ngón tay vẫn được bảo dưỡng cực kỳ bóng loáng nhẵn nhụi, lôi kéo A Uyển nói việc nhà:

-“...Ngươi và Huyên Nhi thế nào rồi? Lúc nào có tin tức truyền tới? Ai gia còn mong đợi ôm tằng tôn đấy.....

 

Da mặt A Uyển thiếu chút nữa co rút, đều chưa có viên phòng đấy, làm sao có thể cho bà ôm tằng tôn? Bất quá mặt A Uyển vẫn là làm ra dáng e thẹn xấu hổ tiểu tức phụ.

 

-“Ai gia đã lâu không gặp Huyên Nhi, Huyên Nhi lúc nào trở lại? Trung thu là ngày đoàn viên, ai gia thật là nhớ hắn…..

 

A Uyển cảm giác được tay bị bà siết chặt, mặc dù có chút đau, nhưng cũng không dám kêu ra, cũng không dám biểu lộ ở trên mặt, thấy sắc mặt bà lại có chút hoảng hốt, chỉ có thể hết sức trấn an bà,

-“Thế tử tin tới, nói rất nhanh sẽ trở lại, còn đặc biệt kêu cháu dâu mang lễ trung thu đến cho ngài nha…..

 

-“Ở chỗ nào? Mau mang tới cho ai gia nhìn một chút.” Thái hậu vui vẻ hỏi.

 

A Uyển liền kêu cung nhân trình lên hộp hồng tất mạ vàng nàng mang tiến cung cho Thái hậu, lúc này Thái hậu mới buông nàng ra, tự mình mở ra hộp hồng tất mạ vàng ra xem, vừa xem vừa cười.

 

A Uyển cười theo, không dấu vết quan sát một phen, trong lòng lại có mấy phần hiểu rõ, bệnh Thái hậu lại tăng lên, cũng không biết là cái nguyên nhân gì?

 

Ứng phó Thái hậu một lúc lâu, A Uyển mới được tự do, lập tức chạy tới chỗ Thái tử phi ngồi. Mới vừa ngồi vào bên cạnh Thái tử phi, ngẩng đầu đúng dịp thấy cách đó không xa cùng mấy vị công chúa ngồi chung một chỗ ánh mắt Tam công chúa lạnh lẽo, Tứ công chúa ngồi cách xa nàng một ít, vẫn như cũ dáng vẻ nhu nhược tiểu bạch hoa, Ngũ công chúa ngược lại bình tĩnh, nhưng cũng theo bản năng mà cách Tam công chúa khá xa.

 

Hiện tại Tam công chúa vẫn ở tại trong Thiên điện Nhân Thọ cung, không có được thả ra, chỉ trừ ngày lễ tết, mới có thể thả ra cùng người gặp mặt. Nguyên nhân trong đó, tuy có Vệ Huyên lúc trước vào cung không biết nói cái gì đả động Thái hậu, để cho Thái hậu ra tay thu thập nàng, đồng thời cũng có bệnh tình Thái hậu gia tăng, đối với lời của Vệ Huyên tạo thành một loại phản ứng cố chấp.

 

Huyên Nhi kêu giam giữ, bà liền giam giữ!

 

Hết sức đáng buồn.

 

Nghĩ tới đây, A Uyển có chút sợ hết hồn hết vía, trong lòng thực lo lắng nếu có người phát hiện Thái hậu bị bệnh, với Vệ Huyên bất lợi.

 

-“Di di..…

 

Âm thanh non mềm vang lên, sau đó A Uyển liền bị một tiểu nhân nhi nhào tới trên đầu gối, lại giơ móng vuốt đi bắt ngọc bội của nàng, vừa bướng bỉnh uốn éo thân mình vừa ngửa lên mặt bánh bao cười với nàng.

 

A Uyển cười ôm hoàng trưởng tôn, đặt ngồi ở trên đầu gối mình, cầm ngọc bội trêu chọc nó.

 

Một màn này dĩ nhiên là để cho rất nhiều người thấy được, liền có người cười trêu nói:

-“Nói đến Thế tử phi cùng Thế tử thành thân cũng gần một năm, hẳn là sắp có tin tức đi? Nhìn hoàng trưởng tôn thích Thế tử phi như vậy, Thế tử phi cũng là người chọc hài tử thích, không chừng tương lai sinh hạ hài tử cũng là người khiến người ta thích.

 

A Uyển nhìn, phát hiện nói chuyện là một người mặc cung trang mỹ nhân, hình như là vị Lưu quý nhân gần đây rất được sủng ái. Vị sủng phi Minh phi cung đấu thất bại, bị tước phi vị xuống làm quý nhân đóng lãnh cung, dĩ nhiên là phải có sủng phi mới ra đời, vì vậy vị Lưu quý nhân này liền sinh ra theo thời thế.

 

Bất quá, lời này cũng không phải nàng nên tiếp.

 

Lúc này, Thụy Vương phi nhàn nhạt cười nói:

-“Bọn chúng còn trẻ, cô nương gia lớn tuổi chút, xương cốt phát triển khá hơn một chút, mới dễ sanh nuôi, không vội.

 

Thụy Vương phi này không mặn không lạt nói, đâm vào mặt mũi, vị Lưu quý nhân có chút không nhịn được, thấy dáng vẻ người chung quanh che miệng cười trộm, trong lòng có chút tức giận, chính là đối với Thụy Vương phi cùng Thụy Vương thế tử phi cũng không dám lên mặt, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng ngậm miệng.

 

Những người khác thấy vậy, nụ cười trên mặt sâu hơn, ngay cả Hoàng hậu cùng Trịnh quý phi cũng không nhịn được liếc một cái tới, trong lòng đối Lưu quý nhân rất là khinh thường, ngay cả Minh phi cũng không bằng, sợ rằng phong cảnh không lâu, không đáng để lo.

 

Trong cung này chính là như vậy, nữ nhân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp tới lại đi, già tư cách phi tử vẫn như cũ cẩn thận ngồi ở trên vị trí đó đợi, chỉ cần các nàng không có ngu xuẩn, liền có thể sống yên ổn mà ngồi ở vị trí của mình, sau đó vui vẻ nhìn những mỹ nhân tiến cung tranh sủng xuất ra mười tám thủ đoạn, đắc ý liền có thể thăng phần vị, không đắc ý cuối cùng cũng bất quá là một tài tử nho nhỏ, và những người khác chen chúc ở một cái cung điện, chậm rãi phí thời gian niên hoa năm tháng.

 

Sau khi cung yến kết thúc, trăng đã lên đỉnh đầu.

 

Lúc A Uyển theo phu thê Thụy Vương trở về phủ, thì thấy trên đường cái đã treo lên hoa đăng, chợ hoa đăng như ban ngày.

 

Tết Trung thu giới nghiêm xưa nay sẽ kéo dài thêm hai canh giờ, cho nên buổi tối cũng sẽ có rất nhiều người ra ngoài đi dạo phố xem hoa đăng cùng một ít xiếc ảo thuật, chờ đến thời gian không sai biệt lắm, liền trở về phủ đi tế nguyệt.

 

-“Đại tẩu, phía ngoài hoa đăng thật xinh đẹp.” Vệ Ái trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy vui sướng, len lén vén màn xe nhìn ra bên ngoài.

 

A Uyển ngồi ở một bên mỉm cười nói với nàng,

-“Tết nguyên tiêu hoa đăng mới xinh đẹp, khi đó càng nhiều hình thức hoa đăng, sang năm rỗi rảnh người một nhà chúng ta đi xem hoa đăng.

 

Vệ Ái cười với nàng rồi mạnh gật đầu, thấy A Uyển cũng không trách cứ hành vi không thục nữ của mình, tiếp tục vén màn xe màu thạch thanh thêu hoa ngũ sắc tiếp tục nhìn ra phía ngoài.

 

Trở lại vương phủ, đầu tiên là A Uyển trở về Tùy Phong viện thay cát phục trên người, mặc vào áo thạch lựu hồng viền vàng, búi lại tóc, cài cây trâm bạc thạch lựu bích ngọc, liền bước đi hoa viên.

 

Phu thê Thụy Vương mang theo nhi nữ ở trong hoa viên tế nguyệt, bọn hạ nhân đã chuẩn bị xong cống phẩm tế nguyệt, bày tràn đầy một cái bàn vuông, rực rỡ muôn màu, làm người ta hoa cả mắt.

 

Chờ sau khi tế nguyệt xong, người một nhà liền ngồi chung một chỗ ăn bánh Trung thu cùng uống rượu hoa quế.

 

-“Cái rượu hoa quế này vị tinh khiết và thơm, thích hợp nữ nhân chúng ta uống, bất quá cũng không nên uống quá nhiều, dễ dàng tổn thương thân thể.” Thụy Vương phi đặc biệt dặn dò, vẫn là không thế nào yên tâm thân thể A Uyển gầy yếu.

 

A Uyển cùng Vệ Ái ngoan ngoãn gật đầu, chờ nha hoàn rót rượu, liền nâng ly lên nếm thử một miếng, quả nhiên tinh khiết và thơm, mang theo mùi hoa quế đặc biệt thơm ngát, cảm giác có chút giống như rượu trái cây, nhưng so với rượu trái cây lại uống ngon hơn một chút, cùng rượu hoa quế nàng uống ở nhà trước đây dường như không giống.

 

Vệ Ái liền nhỏ giọng nói cùng A Uyển:

-“Đây là rượu hoa quế mẫu phi tự tay cất, cùng người khác không giống nhau, rất nhiều người sau khi uống qua đều đòi với mẫu phi, thế nhưng mẫu phi cũng không có cất nhiều, hàng năm cũng chỉ có vài hũ mà thôi.

 

Tiểu cô nương vẻ mặt đắc ý.

 

A Uyển gật đầu cười với nàng, quyết định một lát trở về, cũng hướng bà bà đòi một ít trở về uống.

 

Thời gian không sai biệt lắm thì, Thụy Vương liền cho người giải tán, đồng thời đem nhi nữ đi nghỉ ngơi.

 

A Uyển mang theo Thanh Nhã ôm một vò rượu hoa quế, hành lễ với cha mẹ chồng xong, cũng trở về Tùy Phong viện.

 

Trở lại Tùy Phong viện, A Uyển kêu mấy cái Thanh cùng Lộ Vân và các nha hoàn cũng kêu đến cùng uống rượu hoa quế, chính nàng cũng uống nhiều thêm mấy chén, dọa Thanh Nhã Thanh Hoàn và các nha hoàn cực kỳ lo lắng, vội vàng ngăn cản hành vi trộm uống của nàng.

 

-“Uống rượu tổn hại thân thể, nếu là say, ngày mai ngài sẽ rất khó chịu.” Thanh Nhã vừa đỡ nàng trở về phòng vừa lải nhải.

 

-“Yên tâm, lượng cồn này, sẽ không say.

 

A Uyển hướng nàng cười khoan khoái, hai gò má hiện lên hai đóa đỏ ửng đáng yêu, chỉ thiếu chút nữa vỗ ngực nói với các nàng, cô nương nàng kiếp trước tửu lượng ngàn ly, rượu trắng năm mươi ba độ làm như nước lọc mà uống, nếu không có bệnh tim…..

 

Thanh Nhã:

.....

 

Thật say rồi!

 

Vội vàng gọi Lộ Vân và các nha hoàn tới, cùng nhau hầu hạ quỷ say rửa mặt, rửa nàng đến sạch sẽ xong, lại vì nàng mặc bộ tẩm y sạch sẽ, ôm nàng lên giường.

 

Lên giường xong, A Uyển ôm chăn vào trong ngực, kẹp nó liền ngủ.

 

Bọn nha hoàn:

.....

 

Sau đó, một vị thế tử gia ở đêm trung thu rốt cuộc chạy về đối diện chính là cái tư thế ngủ bất nhã của con ma men, áo ngủ cuốn lên, lộ ra bắp đùi thon dài cân xứng gác lên trên chăn màu đậm, vạt áo cũng bị kéo mở toang ra, lộ ra bả vai mượt mà cùng làn da trắng nõn, mơ hồ có thể thấy được ngực xanh xanh nhạt nhạt, bọc đầy đặn tròn trịa...

 

Cảnh đẹp như vậy, mắt nhìn đăm đăm.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 05/05/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts