Sủng Thê Như Lệnh - Chương 155

☆, Cuối cùng Thôi thị rơi vào kết cục này, cũng không thể coi là quá thảm!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Ngủ một giấc đến cuối giờ Thân, bởi vì ngủ quá nhiều, A Uyển không chỉ có không cảm thấy tinh thần sung mãn, ngược lại càng uể oải…..

 

Chẳng qua là nàng vẫn vừa ngáp, chống căng đau đầu, vừa kéo hai chân tựa như sợi mì xuống giường.

 

-“Hôm nay coi như xong đi, sai người tới nói một tiếng cùng mẫu phi là được, nói nàng không thoải mái, hôm nay không đi qua.

 

Vệ Huyên ngồi dựa ở trên giường, vừa ôm eo của nàng vừa khuyên nàng.

 

A Uyển không để ý tới hắn, bỏ ra tay trên eo mình, kêu Thanh Nhã các nàng đi vào rửa mặt chải đầu cho mình, thuận tiện rót thêm ly hồng trà mật ong nhấp nửa ly, rốt cuộc tinh thần khá hơn một chút.

 

Thu thập thỏa đáng xong, thì cùng Vệ Huyên ra ngoài.

 

Trước khi ra cửa, Vệ Huyên tung ra một cái áo choàng khoác lên trên người nàng, có chút bận tâm hỏi:

-“Nàng thật có thể đi sao? Có nên gọi chiếc kiệu nhỏ mang nàng đi hay không!

 

Mặt A Uyển cứng ngắc, dư quang khóe mắt liếc thấy mặt Thanh Nhã và các nha hoàn đột nhiên trở nên đỏ bừng, liền biết đoán chừng các nàng đã biết tối hôm qua bọn họ đã làm chuyện xấu gì, không khỏi có mấy phần lúng túng, không tốt giọng nói:

-“Một chút đường này ta còn có thể đi.

 

Tuy rằng khi bước đi cọ sát có mấy phần không thoải mái, nhưng A Uyển cảm thấy cũng không cần chuyện bé xé ra to.

 

Vệ Huyên phát hiện dáng dấp nàng đột nhiên có chút ảo não, trong lúc nhất thời không biết rõ, nhưng thấy được nàng kiên trì, cuối cùng chỉ đành phải thôi, âm thầm nghĩ, nếu như nàng không kiên trì nổi, cùng lắm thì cõng nàng trở lại, dù sao cũng không ai dám chê cười bọn họ, dám chê cười đều xuống địa ngục đi.

 

Vì vậy liền không ngăn cản nữa.

 

-“Tối hôm qua ngươi trở lại, nói vậy đến bây giờ còn chưa có đi thỉnh an phụ vương mẫu phi chứ?” A Uyển vừa đi vừa nói, hết sức hiểu hành vi của hắn.

 

Hai người sóng vai mà đi, hình thức này để ở thời đại này, hết sức không phù hợp quy củ, A Uyển xem như đi quá giới hạn, lại dám cùng trượng phu sóng vai đồng hành. Bất quá Vệ Huyên lại không thèm để ý, thậm chí có thể nói, hắn chưa bao giờ để ý chút quy củ thúi này, chính là thích thời điểm xoay mặt là có thể nhìn thấy nàng, hơn nữa lôi kéo tay nàng, cùng nàng tay nắm tay thân mật sóng vai đi.

 

Cũng là thái độ này của hắn, để cho bọn hạ nhân trong phủ đều biết, tình cảm thế tử cùng thế tử phi rất tốt, tự nhiên chưa bao giờ dám chậm trễ.

 

-“Buổi sáng lúc ra cửa gặp qua phụ vương.” Vệ Huyên nói, không nói với nàng là phụ vương canh chừng ở nơi này giống như đang canh tặc vậy, để cho trong lòng hắn thật là không vui, cho nên cũng lười để ý tới ông, liền trực tiếp tiến cung.

 

Bất quá điều này cũng không có thể quái Thụy Vương, nửa đêm canh ba khi biết được nhi tử trở về, ông bắt đầu không ngủ được, muốn níu nhi tử qua hỏi thăm một cái kỳ này hắn đi đã làm chuyện gì, nhưng lại nghe nói hắn trực tiếp trở về Tùy Phong viện, là không thể nào gọi ra, cuối cùng chỉ có thể ở trên giường giống như bánh nướng áp chảo vậy lăn qua lộn lại không ngủ được, thậm chí đã đánh thức Thụy Vương phi.

 

-“Làm sao mà A Huyên mỗi lần cũng hơn nửa đêm mới trở về?

A Uyển không nhịn được tả oán nói:

-“Không phải là lại nửa đêm canh ba vẫn chạy ở trên đường chứ!

 

-“Cũng không phải, ta là thấy gần đến kinh thành, thay vì ở ngoài thành tùy tiện tìm chỗ ngủ lại, không bằng trở về thành.

Hắn cười, lại nhẹ giọng nói:

-“Ta có lệnh bài hoàng bá phụ cho ta, có thể tự do ra vào, cũng không có thời hạn, nên trực tiếp vào thành.

 

A Uyển nhíu mày, muốn nói cái gì, nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, liền nuốt xuống lời muốn nói. Mặc dù cảm thấy hắn tranh chút thời gian này khiến cho người quá mệt mỏi, sợ hắn phá hư thân thể, nhưng thấy được dáng vẻ hắn vui mừng, có thể là nhớ nhà, thậm chí vội vàng về bên cạnh mình, liền cũng không nói nhiều.

 

Rất nhanh thì đến chính viện.

 

Thụy Vương phi thấy dáng dấp hai tiểu phu thê thân mật tay nắm tay tới, trong mắt không khỏi có chút ý cười, tiếp đón bọn họ ngồi xuống, lại kêu nha hoàn dâng trà quả điểm tâm.

 

-“Nghe nói Huyên Nhi là tối hôm qua trở về, sáng sớm hôm nay liền tiến cung, có mệt không?” Thụy Vương phi quan tâm hỏi.

 

Vệ Huyên vẻ mặt lạnh nhạt trả lời:

-“Buổi trưa đã trở về nghỉ ngơi, không sao.

 

Đang hàn huyên, Vệ Ái cũng tới thỉnh an Thụy Vương phi, thấy Vệ Huyên cũng ở đây, nhất thời biến thành con chim cút nhỏ, câu nệ tới thỉnh an xong, liền lui ngồi ở trong góc, dáng dấp làm bối cảnh.

 

Vệ Huyên cũng không để ý, kiếp trước hắn nhìn không nổi Thôi Thị nữ nhân kia gây sóng gió, liền trực tiếp cuốn Vệ Ái Vệ Trác đến trong viện của mình nuôi, ngược lại chọc Thôi Thị tức giận một lúc lâu, cũng coi là nuôi mấy năm, ít nhiều đối với tính tình cô muội muội này có chút lý giải.

 

Nghĩ đến Thôi Thị, không khỏi lại hồi tưởng lại số mạng Thôi Thị kiếp này, không thể không cảm khái kẻ địch không giống, số mạng cũng không giống.

 

Kiếp trước Thôi Thị là kế phi đời thứ hai Thụy Vương phủ, liên thủ cùng Trịnh quý phi trong cung, ở trên bệnh tình Thái hậu đánh hắn ứng phó không kịp. Mà kiếp này, Thôi Thị vào cung thành Minh phi, cùng Trịnh quý phi đứng ở phía đối lập, thêm Thôi Thị không thể sinh dưỡng, ở trong cung bất quá mới mấy năm, đã bị đấu tàn phế như vậy, sợ rằng sau này phải sống ở trong lãnh cung cả đời.

 

Không có phong cảnh cùng đắc ý như kiếp trước, cuối cùng rơi vào kết cục này, cũng không coi là quá thảm.

 

Trong lòng vừa không chút để ý mà nghĩ, vừa nghe A Uyển cùng Thụy Vương phi nói chuyện phiếm, rất nhanh lại thấy Thụy Vương mang theo Vệ Trác trở về.

 

Vệ Huyên liếc nhìn vị phụ thân này, trong lòng lại không nhịn được chậc một tiếng.

 

Thụy Vương trở lại, mọi người cũng đứng dậy hành lễ vấn an.

 

-“Đại ca, ca ca đã về rồi!” Vệ Trác hết sức vui vẻ chạy tới.

 

Vệ Huyên duỗi tay búng lên cái trán trắng nõn của hắn, lười biếng nói,

-“Chớ giống như tiểu tử ngu xuẩn, chính mình đi ngồi đàng hoàng.

 

Vệ Trác cũng không thèm để ý ngữ khí ghét bỏ của Vệ Huyên, cười ha hả ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn vui vẻ.

 

Vệ Huyên sắc mặt lại có chút gì, quả nhiên tiểu hài này chính là tên ngốc bạch ngọt, kiếp trước mình không còn, cũng không biết cuối cùng hắn có thể chống lên Thụy Vương phủ hay không, cùng tân đế tương lai có thể đánh quan hệ tốt hay không?

 

Thấy người đều đến đông đủ, Thụy Vương phi liền truyền người dọn cơm.

 

Dùng bữa tối xong, Vệ Huyên bị Thụy Vương gọi đi, A Uyển ngồi một hồi, liền từ biệt Thụy Vương phi trở về Tùy Phong viện.

 

Một đường đi trở về Tùy Phong viện, cũng tiêu thực không sai biệt lắm, A Uyển liền cho người chuẩn bị nước nóng tắm.

 

Thời tiết Trung thu mát mẻ, thêm nữa tối hôm qua Vệ Huyên cũng vì mình lau qua thân thể, không có xuất mồ hôi cũng không tính bẩn, thế nhưng A Uyển vẫn là muốn ngâm nước, hóa giải một chút uể oải của thân thể.

 

Trong nước tăng thêm chút tinh dầu hoa hồng hóa giải uể oải, rải cánh hoa, ngửi hương thơm ngào ngạt.

 

-“Được rồi, các ngươi đi xuống đi.” A Uyển mở miệng nói.

 

Thanh Nhã Thanh Hoàn các nha hoàn không khỏi có chút kỳ quái nhìn nhau, thế nào đột nhiên không cần các nàng hầu hạ, bất quá cũng không có vi phạm mệnh lệnh của nàng, cung kính lui ra.

 

Chờ bọn nha hoàn lui ra xong, A Uyển tự mình mới cởi áo tháo thắt lưng, lúc cúi đầu, vừa vặn thấy dấu vết mập mờ trên ngực, rậm rạp chằng chịt, hiện đầy toàn bộ khuông ngực đang trổ mã, mặt lại có chút đỏ. Không cần soi gương nàng cũng có thể biết trên người mình dấu vết có bao nhiêu ám muội, thậm chí ngay cả bên trong bắp đùi cũng hiện đầy, để cho nàng sao có thể để cho Thanh Nhã các nàng nhìn thấy!

 

Co lại trong thùng nước tắm, mùi gỗ tùng hương của thùng nước tắm cùng mùi tinh dầu hoa hồng hỗn hợp lại cùng nhau, mùi hương cũng không tệ lắm, thoáng thư giãn uể oải trong thân thể.

 

Tinh thần A Uyển cũng thư giản mấy phần.

 

Chờ nàng tắm đi ra, mặc vào áo khoác lụa trắng rộng lớn, nghiêng người dựa ở trên gối dựa màu xanh đá thêu hoa ngọc trâm, cả người lười biếng, rốt cuộc cảm giác thư thái rất nhiều, người cũng có chút lười nhác, không muốn làm chuyện gì.

 

Đang lúc nàng híp mắt có chút buồn ngủ, Vệ Huyên trở lại.

 

Hắn lại gần hôn mặt non mềm của nàng một cái, mới cười híp mắt đi tịnh phòng tắm gội.

 

Chờ hắn rửa mặt đi ra, hắn cũng ngồi trên kháng, cùng A Uyển ngồi chung một chỗ, A Uyển không thể không cầm khăn lau tóc cho hắn, vừa cùng hắn nói chuyện phiếm, trò chuyện đó là chuyện đã xảy ra ở kinh thành mấy tháng này.

 

Đại sự trên triều đình tỷ như chuyện Thái tử cùng Tam hoàng tử xuôi nam giúp nạn thiên tai, Thái tử mất tích lại trở lại các loại…. Vệ Huyên tự nhiên đều biết, bất quá một ít việc trong kinh hiếu hỉ cùng nhân tình lui tới hắn thật ra cũng không biết, nghe A Uyển từ từ nói tới, cũng không ngại dài dòng, nghe được say sưa ngon lành.

 

A Uyển cũng nói đến hôn lễ của thế tử Tĩnh Nam quận vương cùng Thất cô nương Trấn Nam hầu phủ trong tháng trước.

 

-“Thật náo nhiệt, lúc ấy rất nhiều người đi, nương nói hôn sự này cũng coi là môn đăng hộ đối, Quân biểu ca có thể lấy được Mạc thất cô nương, cũng coi như là phúc khí của hắn.”

 

Nói tới chỗ này, không khỏi thở dài, nói:

-“Tĩnh Nam quận vương phi lại mang bầu, cũng không biết cái thai này sẽ là nam hay nữ.

 

Vệ Huyên bĩu môi nói:

-“Bất kể là nam hay nữ, Tĩnh Nam quận vương phủ cũng không thiếu con trai.

 

-“Điều này cũng đúng, cho nên cũng không biết bà ta sẽ giở trò gì?

 

A Uyển trong lòng than thở, mặc dù nàng sẽ không lạc quan cảm thấy trên thế giới này kế mẫu đều hiểu lẽ giống như Thụy Vương phi cùng Liễu Thị Lang phu nhân, nhưng cũng không cần giống như cái con gà chọi vậy, luôn muốn đem con riêng kế nữ đều đuổi tận giết tuyệt.

 

Cho nên, cũng không oán trách Vệ Châu sẽ trăm phương nghìn kế muốn đấu ngã kế mẫu, chẳng qua là tốt quá hoá tệ thôi.

 

Thấy nàng than thở, Vệ Huyên tự nhiên hiểu tại sao, chụp vỗ tay của nàng, sắc mặt có chút lạnh lẽo, giọng nói cũng rất nhu hòa, đáng tiếc A Uyển đang nhìn đèn lồng phía trước không nhìn thấy.

 

-“Mỗi người có duyên phận của chính mình, nàng than thở nhiều hơn nữa cũng vô ích, cô cô cùng nàng đối mấy huynh muội Tĩnh Nam quận vương phủ đã làm đến hết tình hết nghĩa, nhiều hơn nữa đó là quá giới hạn, ngược lại không đẹp.” Hắn khuyên nhủ, lời nói cực kỳ tốt, trong lòng lại ước gì A Uyển cách xa mấy huynh muội Vệ Quân.

 

Đáng tiếc, sự tình kiếp này cùng kiếp trước đi ngược lại, khiến cho giữa người với người lui tới cũng bất đồng, căn bản không lý do gì để cho Trưởng công chúa Khang Nghi cùng A Uyển xa mấy huynh muội Vệ Quân. Mặc dù Vệ Huyên có biện pháp phá hư giao tình hai nhà, thế nhưng cũng lo lắng Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn ra cái gì, nếu như cho hắn là hạng người lòng dạ nhỏ mọn, không đáng giá ủy thác dựa vào, vậy thì mất nhiều hơn được.

 

Mặc dù hắn biết mình không phải là người tốt lành gì, thế nhưng cũng hy vọng ở trong mắt nhạc phụ nhạc mẫu mình là một người tốt, tránh cho thái độ của bọn họ ảnh hưởng đến cái nhìn của A Uyển đối với hắn.

 

-“A Huyên nói đúng, thế nhưng luôn có chút đáng tiếc, Châu nhi còn nhỏ như vậy, tính tình liền bị thay đổi.

A Uyển bưng nước mật nhấp một ngụm,

-“Ta tuy biết nàng đã thay đổi, có thể cũng thương tiếc nàng từ nhỏ không có mẫu thân dạy dỗ, không nhịn được nghĩ giúp nàng một tay.

 

Nàng thương tiếc nàng ta, lúc trước ai lại tới thương tiếc nàng?

 

Vệ Huyên nhịn được câu chất vấn đó, kéo nàng đến trong ngực ôm, trong lòng biết kiếp này A Uyển không có trải qua, cho nên nàng mới có thể thản nhiên cùng huynh đệ Vệ Quân giao hảo như vậy. Thế nhưng, hắn vẫn chú ý kiếp trước, rốt cuộc A Uyển là như thế nào nản lòng thoái chí, mới sẽ chọn chết ở đêm tân hôn.

 

Khi đó, mặc dù thân thể của nàng đã là nỏ hết đà, kéo không được bao lâu, nhưng cũng có thể lựa chọn kéo thêm mấy ngày, cũng không đến nỗi sẽ chết ở trong đêm tân hôn để cho Tĩnh Nam quận vương phủ gặp chuyện chê cười.

 

Nghĩ tới đây, hắn lại ấn nàng vào trong lòng ngực, ôm sát một ít, cho đến nàng sắp hít thở không thông, mới buông nàng ra một ít, cúi đầu cọ cọ môi của nàng, cho nàng hít thở.

 

-“Được rồi, ngủ đi, bắt đầu ngày mai còn có thật nhiều chuyện vội vàng đó.” A Uyển vội vàng vỗ vỗ lưng hắn, đỡ phải lại lau súng cướp cò.

 

Vệ Huyên chỉ đành phải buông nàng ra, chờ nha hoàn chuẩn bị giường xong, hai phu thê nằm dài trên giường.

 

-“Đúng rồi, trước phải thoa thuốc.” Vệ Huyên lại đứng dậy, giơ tay vào trong ngăn kéo hộc tủ nhỏ ở mép giường lấy ra một chai thuốc.

 

A Uyển mặt đầy hắc tuyến, gia hỏa nầy không thể không nhớ chuyện này sao?

 

Nếu như nói tối hôm qua A Uyển thiếu chút nữa huyên náo hắn hỏng mất, tối nay thì đến phiên Vệ Huyên thiếu chút nữa huyên náo nàng hỏng mất, quả nhiên là gậy ông đập lưng ông, chỉ xem khi nào trả thôi!

 

Ở lúc A Uyển cự tuyệt hắn thoa thuốc cho mình, thằng nhãi này nói năng hùng hồn đầy lý lẽ,

-“Ngược lại trên người nàng nơi nào ta chưa có thấy qua? Ta bôi thuốc tỉ mỉ, đỡ phải nàng sơ ý bất cẩn, không cẩn thận.

 

A Uyển:

…..

 

Rõ ràng chính là ước gì nàng tốt nhanh lên một chút, sau đó dễ làm chuyện đó.

 

Quả nhiên nam nhân là dung túng không được?

 

Cuối cùng vẫn là hắn bôi thuốc, chờ bôi thuốc xong, mặt mũi nàng đỏ bừng, gương mặt tuấn tú của hắn cũng đỏ nhạt, như uống rượu ngon, sau đó có chút kích động ôm nàng thật chặt, ở bên tai nàng nói:

-“Lần sau ta nhất định cẩn thận một chút, sẽ không lại để cho nàng bị thương!

 

Nếu là bị thương, mấy ngày không thể sinh hoạt phu thê, quá khổ bức.

 

A Uyển hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ hắn nói:

-“Ngủ!

 

-“Ồ!.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Vệ Huyên trở về, tự nhiên phải đi bái phỏng bạn bè thân thích, đồng thời cũng mang A Uyển trở về nhà nhạc phụ nhạc mẫu một chuyến, để cho hai vị lão nhân gia an tâm.

 

Ở phủ công chúa chơi một ngày, bị phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi nhiệt tình khoản đãi một phen xong, hai phu thê mới đạp nắng chiều trở về nhà.

 

Vệ Huyên nhớ chuyện, dò hỏi:

-“Cô cô còn không có tin tức sao? Có phải Úc đại phu không được hay không?

 

A Uyển đen mặt nói:

-“Ngươi còn băn khoăn chuyện này? Ta xem Úc đại phu căn bản không tinh thông loại chuyện như vậy!

 

-“Chung quy phải để hắn thử một chút xem sao, như vậy cũng có thể cho cô dượng một chút chuyện làm, tránh cho bọn họ không có chuyện làm muốn rời kinh thành du lịch tứ phương, ngày nay thế đạo không tốt, bọn họ ở bên ngoài không có tin chính xác, chúng ta cũng sẽ lo lắng.

 

Nói tới chỗ này, Vệ Huyên lại nhíu mày, ngay khi cuối năm, mấy cái bộ lạc ở phương bắc sẽ có động tác, đến lúc đó cũng có kết quả.

 

Sau đó, cũng là lúc hắn lựa chọn.

 

Tiếp theo lại đi Uy Viễn Hầu phủ thăm lão phu nhân, Lão phu nhân Uy Viễn Hầu tinh thần không tệ, thấy bọn họ tới, hết sức vui vẻ giữ bọn họ lại dùng cơm trưa, thẳng đến trưa mới để cho Uy Viễn Hầu tự mình đưa bọn họ đi ra.

 

Chẳng qua là vừa đi Uy Viễn Hầu phủ, ngày hôm sau A Uyển cùng Vệ Huyên đều bị gọi đi Nhân Thọ cung, xông tới mặt chính là Thái hậu không vui gõ chất vấn. A Uyển một tiếng đều chưa ra cổ họng, liền nhìn Vệ Huyên mấy câu dụ bà lộ ra dáng vẻ hớn hở, sau đó lôi kéo tay của hai người cười hỏi thăm hai người lúc nào sẽ có tin tức tốt các loại.

 

Vệ Huyên vẻ mặt ôn hòa, ung dung nói:

-“Chuyện này không vội đâu, chúng ta còn trẻ, hoãn mấy năm nữa cũng được.

 

Thái hậu thở dài nói:

-“Ai gia đã già, chưa tới mấy năm cũng không biết có thể nhìn thấy hài tử của Huyên Nhi hay không?

 

-“Sẽ không, hoàng tổ mẫu sẽ sống lâu trăm tuổi.” Vệ Huyên nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa.

 

Thái hậu bị hắn nói cười lên.

 

A Uyển lại nhìn nụ cười trên mặt Vệ Huyên rõ ràng hết sức ôn hòa lại chứa ý tứ hàm xúc nào đó không nói rõ được, chỉ cảm thấy cả người cũng không được tự nhiên, cảm giác trong lòng hắn phảng phất lại ẩn giấu một con thú dử, đang ngủ đông, tùy thời có thể sẽ thả con mãnh thú kia ra nuốt sống người, nguy hại muôn dân.

 

Đang khi nói chuyện, thì thấy Thúy Nga Đại cung nữ Nhân Thọ cung tới bẩm báo:

-“Nương nương, thân thể Tam công chúa không thoải mái.

 

Thái hậu không vui nói:

-“Tại sao lại không thoải mái? Ngày hôm nay không thoải mái như vậy, nói ra người ta còn tưởng rằng nàng thể yếu, như vậy không thể được, cô nương gia nếu truyền ra danh tiếng như vậy cũng không tốt!

 

Nói xong, liền gọi người đi mời thái y tới.

 

Vệ Huyên thấy Thái hậu nơi này có chuyện, liền săn sóc cùng A Uyển cáo từ rời đi.

 

Đưa bọn họ rời khỏi Nhân Thọ cung chính là một cái tiểu nội thị mi thanh mục tú, nụ cười cực kỳ thân thiết, đưa bọn họ một đường ra cửa Nhân Thọ cung thì, nói với Vệ Huyên:

-“Thế tử điện hạ, hôm qua ở Chiêu Dương cung Minh Nguyệt cô cô tới cùng Thúy Trúc cô cô đang làm nhiệm vụ nói mấy câu, lời này không biết như thế nào mà, để cho Thái hậu nương nương nghe được.

 

Sau khi Vệ Huyên nghe xong, ánh mắt hơi sẫm, để Lộ Vân đang đi theo thưởng tiểu nội thị xong, liền lôi kéo A Uyển lên kiệu liễn trong cung.

 

Cho đến ra khỏi cung, sắc mặt lạnh lùng của hắn mới khá hơn một chút.

 

-“Là Tam hoàng tử cho người cho Thái hậu biết chúng ta trở về Uy Viễn Hầu phủ?” A Uyển hỏi.

 

Vệ Huyên không vui nói:

-“Hiện giờ hắn bị hoàng bá phụ ghét bỏ, không thể làm gì, liền chỉ biết nhìn chằm chằm một ít sự tình lông gà vỏ tỏi, bám không buông, cũng thua thiệt hắn là một hoàng tử, tư cách lại hẹp hòi!

 

Giọng nói hết sức xem thường.

 

A Uyển than thở, nghĩ đến dáng vẻ Ngũ hoàng tử phi Hà Thị đối với người mấy phần thân thiết, trong lòng lần nữa đáng tiếc nàng gả sai người rồi. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Lúc này Ngũ hoàng tử phi người bị A Uyển đáng tiếc gả sai lầm rồi đang sắc mặt tái xanh nghe hạ nhân báo cáo, vẻ mặt bất thiện.

 

-“Tiểu thư!” Nha hoàn Tú Vân bên cạnh muốn nói lại thôi.

 

Ngũ hoàng tử phi nắm góc bàn, móng tay vô cùng dùng sức, khớp xương cũng trắng bệch. Hồi lâu mới đè xuống được cục tức, bỗng nhiên đứng lên nói:

-“Đi, chúng ta đi nhìn điện hạ một chút.

 

-“Tiểu thư..…

Tú Vân cả kinh biến sắc,

-“Nếu quả thật giống như Thường ma ma nói, hiện tại ngài cũng không thể tới!

 

Trên mặt Ngũ hoàng tử phi lộ ra nụ cười giống như bình thường,

-“Ta là thê tử điện hạ cưới hỏi đàng hoàng, làm sao không đi được? Gần đây khí trời lạnh, ta cần phải đi đưa chút cháo cho điện hạ đấy!

 

Nàng rũ mắt cười yếu ớt, hiển lộ ra một loại ôn nhu tốt đẹp năm tháng tĩnh hảo vậy.

 

Trong lòng lại không bình tĩnh.

 

Mặc dù sớm có chuẩn bị, thế nhưng chính tai nghe chuyện như thế, vẫn là trong lòng ôm một phần hi vọng.

 

Nàng hít một hơi thật sâu, vẫn mang theo mấy phần hy vọng:

-“Đi!

 

Tú Vân chỉ đành phải lo lắng trùng trùng theo sau, trong lòng có mấy phần luống cuống, nam nhân nuôi dưỡng luyến đồng cũng chưa tính là chuyện lạ, rất nhiều công khanh quý tộc cũng thích thứ này, thậm chí rất nhiều phu nhân còn hy vọng nam nhân thích thứ này, ít nhất như vậy sẽ không làm ra cái nghiệt chủng gì. Thế nhưng tiểu thư của nàng, cũng không yêu cái này, trong lòng vẫn là hy vọng Ngũ hoàng tử như lời đồn đãi nhã nhặn thanh nhã, là tự phụ bác học chi sĩ.

 

Mà không phải hoang dâm vô độ như vậy!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 15/05/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts