Sủng Thê Như Lệnh - Chương 156

☆, Cho dù không là quân tử, cũng không thể không kết cấu trở thành tiểu nhân vô sỉ như vậy!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Khi thấy từ trong thư phòng lao ra một gã sai vặt mặt mũi thanh tú quần áo xốc xếch, mặt hốt hoảng thì, Tú Vân biết chuyện đã không xong.

 

Quả nhiên, sau khi gã sai vặt kia rời đi không lâu, trong thư phòng liền truyền ra tiếng Ngũ hoàng tử trách cứ, sau đó có tiếng đồ vật ném trên mặt đất, phát ra tiếng đổ vỡ liên tiếp.

 

Tú Vân nghe sợ hết hồn hết vía, gấp đến độ không được, nhưng cũng biết loại thời điểm này bọn họ những người làm hạ nhân tốt nhất không nên đi vào, đỡ phải khi các chủ tử phản ứng lại có thể tính sổ bọn họ, nhưng lại lo lắng cô nương mà mình hầu hạ từ nhỏ sẽ chịu thua thiệt, sẽ phải cứng cỏi xông vào thì, liền bị Liên Ba gã sai vặt cận thân của Ngũ hoàng tử canh giữ ở trước thư phòng cản nàng lại.

 

-“Tú Vân cô nương, đây là thư phòng là cấm địa của điện hạ, cô nương vẫn là chớ đi vào mới tốt!” Liên Ba mặt nghiêm túc, nháy mắt với gã sai vặt lui ở trong góc, để cho hắn lui xuống trước.

 

Tú Vân trên mặt khó nén gấp gáp, nhỏ giọng cầu khẩn nói:

-“Liên đại ca, van cầu đại ca, ngươi đi vào nhìn một chút đi, ta lo lắng…..

 

Nàng cắn môi dưới,

-“Nếu như Quý phi nương nương trong cung biết điện hạ cùng hoàng tử phi bất hòa, sợ rằng sẽ lo lắng.

 

Nàng không đề cập tới lo lắng vì Ngũ hoàng tử phi, mà là mang Trịnh quý phi trong cung ra, để cho Liên Ba có chút thận trọng.

 

Liên Ba cũng biết trong lòng Trịnh quý phi là hy vọng phu thê Ngũ hoàng tử sống qua ngày thật tốt, tốt nhất là mau sớm truyền ra tin tức tốt, để cho Hoàng thượng hết giận, để cho Hoàng thượng lần nữa coi trọng Ngũ hoàng tử, như vậy Ngũ hoàng tử mới có thể giúp được Tam hoàng tử.

 

Kể từ sau khi Ngũ hoàng tử thành thân, mặc dù ra cung kiến phủ, cũng đã thu liễm rất nhiều, ngày nay làm rất khá, thế nhưng có chút tập quán khó sửa đổi.

 

Chẳng qua là, mới vừa rồi Ngũ hoàng tử phi đã lỗ mãng ngang nhiên xông tới như vậy, thay đổi tính cách cẩn thận tri kỷ trước đây, để cho Liên Ba cũng có chút giật mình, trực giác hành vi này không giống như là Ngũ hoàng tử phi, thế nào hôm nay liều lĩnh như vậy.

 

Hoặc giả đây cũng là sự khác biệt trong quan niệm giữa nam nhân cùng nữ nhân, đối với nam nhân mà nói, bọn họ bị loại giáo dục này lớn lên, uy nghiêm của chủ nhân một gia đình không cho khiêu khích, với sự tình hoang đường cũng hẳn là được bao dung. Mà chẳng qua là trò chơi tiêu khiển để thả lỏng, như thế nào để ở trong lòng? Thế nhưng đối với nữ nhân mà nói, đó là vị hôn phu nàng đã từng mang theo ước mơ cùng hy vọng, là phu quân phải dựa vào cả đời, cố gắng phải cùng hắn duy trì đoạn hôn nhân này. Chẳng qua là khi phát hiện, chính mình nổ lực như thế nào cũng không được thì, trong lòng sẽ dâng lên những ý nghĩ khác.

 

Cho nên người cẩn thận đi nữa, cũng không nhịn được phải kích động một lần.

 

Hà Thị là nữ tử như vậy, nàng bị giáo huấn để cho nàng khiêm tốn tri lễ, mọi chuyện thỏa đáng, nhưng nàng tự mình là một nữ tử, lại để cho nàng kích động một lần, muốn vì mình sống một lần.

 

Đang lúc hai người nói chuyện, thì cửa thư phòng mở ra.

 

Ngũ hoàng tử phi khóe mắt đỏ lên đi ra, hương sắc và màu sắc bảo bối trên người làm cho nàng thêm mấy phần nhu nhược cùng mê mang, cái loại mê mang đó là từ trong xương phát ra.

 

-“Hoàng tử phi…..” Tú Vân khó nén vẻ kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ nàng, thời điểm ngẩng đầu, vừa vặn thấy Ngũ hoàng tử từ phía sau nàng đi ra ngoài.

 

Y phục trên người Ngũ hoàng tử coi như chỉnh tề, chẳng qua là trong mắt chứa tức giận, khuôn mặt văn nhã tuấn tú lộ ra lạnh lùng, rét căm căm nhìn tới, hết sức âm lãnh, để cho Tú Vân không khống chế được run rẩy, mà Ngũ hoàng tử phi được nàng đỡ lại duỗi thẳng sống lưng nhìn lại hắn.

 

-“A Lăng, sau này chớ có làm tiếp loại chuyện như vậy!” Tiếng của hắn lịch sự văn nhã, giọng nói lại có chút bất thiện.

 

Nghe được lời của hắn, Tú Vân cùng Liên Ba cũng cúi thấp đầu, hận không được lập tức rời đi.

 

Ngũ hoàng tử phi trầm mặc, mới nói:

-“Nếu như thiếp vẫn như vậy? Điện hạ lại như thế nào?

 

Sắc mặt của Ngũ hoàng tử càng lạnh hơn, sau đó đi tới, phất tay đẩy Tú Vân ra, chính hắn đỡ tay của thê tử, nắm cằm nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, liền nghe hắn êm ái nói:

-“Đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, nếu không ngươi sẽ biết, ngươi không chịu nỗi.

 

Ngũ hoàng tử phi thân thể có chút không khống chế được run rẩy, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, trong mắt hiện lên mấy phần khuất nhục.

 

Phát hiện sự khác thường của nàng, sắc mặt Ngũ hoàng tử hơi hoãn, tiếp tục nói:

-“Nghe lời, sau này loại chuyện như vậy ngươi tốt nhất không nên thấy.

 

Trong mắt nàng hiện lên lệ ý, đôi môi run rẩy, lại một câu nói cũng không nói ra được.

 

Ngũ hoàng tử sờ mặt nàng, đột nhiên nói:

-“Người đâu, đưa hoàng tử phi về chính viện nghỉ ngơi.

 

Tú Vân vội vàng đi tới, đỡ thân thể như nhũn ra của Ngũ hoàng tử phi, cẩn thận nhìn sắc mặt Ngũ hoàng tử, đỡ nàng lảo đảo rời đi.

 

Chờ trở lại phòng ngủ chính viện, Ngũ hoàng tử phi đẩy ra Tú Vân, chính mình nằm ở trên kháng, dù chưa có tiếng khóc, nhưng bả vai run rẩy có thể thấy được nàng đang thương tâm khóc thút thít.

 

Tú Vân xua đi mọi người đang hầu hạ trong phòng, chỉ chừa mình và Tú Anh một nha hoàn hồi môn khác cùng nhau hầu hạ, hai người cùng nhau an ủi.

 

Được hai cái nha hoàn tri kỷ trấn an, Ngũ hoàng tử phi rốt cuộc dừng lại nước mắt, Tú Vân vội vàng đi múc nước cho nàng rửa mặt.

 

-“Ngài đừng thương tâm, việc cần kíp bây giờ, đó là trước có bầu đứa bé, chờ có hài tử xong, Quý phi nương nương cũng sẽ hướng ngài…..

 

Ngũ hoàng tử phi yên lặng không nói, hồi lâu mới nói:

-“Ta làm sao không biết đạo lý này? Thế nhưng các ngươi đã thấy, trừ một tháng tân hôn kia, sau đó hắn nhìn đều không nhìn ta một cái, một tháng cũng chỉ có một hai ngày nghỉ ở chính phòng, những thời gian khác đều cùng….. Ta một người làm sao có thể có bầu?

 

Nói xong, mặt cười khổ.

 

Hai nha hoàn nhìn nhau một cái, trong lòng đều biết nàng nói đúng, nhưng không biết như thế nào cho phải.

 

Ngũ hoàng tử phi tựa vào trên gối dựa, nhìn lọng che phía trên vẻ hoa văn màu tươi đẹp, trong lúc nhất thời thất thần.

 

Hành động hôm nay, nhìn như kích động, kì thực là muốn chứng minh một chuyện, cuối cùng cũng chứng minh, vô luận chính mình nổ lực tranh thủ giữ lại như thế nào đi nữa, cũng giữ không trở về tâm vị kia, chỉ là bởi vì nàng không phải thân nam nhi sao? Không, nói như vậy thật sự là buồn cười, những luyến đồng kia đối với hắn mà nói, cũng bất quá là đồ chơi phát tiết mà thôi, chỗ nào so được với thê tử cưới hỏi đàng hoàng?

 

Hắn bất quá là đang phát tiết!

 

Cũng bởi vì chuyện năm ngoái kia, khiến cho hắn mất thánh tâm, năm nay từ tháng Hai thành thân đến nay đã có nửa năm, lại vẫn là một hoàng tử nhàn phú ở nhà, cũng không có được sai khiến làm bất cứ chuyện gì, có thể tưởng tượng được thái độ hoàng đế, tuy có hòa hoãn lại cũng không muốn dùng hắn, liên quan trong kinh cùng trên triều đình cũng đối với hắn tránh không kịp, điều này làm cho Ngũ hoàng tử kiến thức rộng rãi như thế nào chịu được?

 

Trong lòng hắn uất ức không cách nào phát tiết, chỉ có thể phát tiết ở trên người người bên cạnh, núp ở trong phủ làm loại chuyện này, căn bản không sợ sẽ ầm ĩ ra bên ngoài, bởi vì đã có nàng vị thê tử này che giấu cho hắn, chỉ vì bọn họ có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, ai cũng tách không ra ai.

 

Nghĩ tới đây, nàng lại không nhịn được lấy tay áo che mặt, che đi ướt ác trong mắt.

 

Nàng biết, lúc này hắn giận nàng, nếu như nàng không theo như lời của hắn làm việc, hắn sẽ không khách khí chút nào giá không vị trí hoàng tử phi này của mình, thậm chí không cho nàng thể diện, làm sao không khiến nàng tâm lạnh? Nàng cũng muốn khiến cho hắn phấn chấn, muốn hắn lần nữa đạt được sủng ái của hoàng thượng, cố gắng ban sai, chớ làm những thứ mưu mẹo nham hiểm này, làm một đại trượng phu đường đường chánh chánh, đỉnh thiên lập địa.

 

Cho dù không là quân tử, cũng không thể không kết cấu trở thành tiểu nhân vô sỉ như vậy!

 

Thế nhưng lấy được lại là trách cứ của hắn! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Lộ Bình đứng ở một đình viện, mặt mỉm cười, tiếp kiến một gã sai vặt mặc trên người cát bào thiếu niên có thể tùy ý thấy được được ở phố phường.

 

Chờ cát bào thiếu niên kia đem lời nói xong, Lộ Bình liền thưởng hắn mười lượng bạc, cười nói:

-“Chuyện này ta đã biết được, ngươi tiếp tục nhìn chằm chằm, nếu như bên kia có tin tức gì, liền tới bẩm báo.

 

Được thưởng mười lượng bạc, cát bào thiếu niên kia vui rạo rực, bọn họ làm nghề này, chính là xem ai ánh mắt lợi, bơi trong phố phường, dễ dàng đạt được chút tin đồn nhất. Cái này không, bất quá là cung cấp cho vị gia này một chút tin tức nhỏ trong phủ Ngũ hoàng tử, một lần liền có thể lấy được mười lượng bạc tiền thưởng, để cho trong lòng hắn càng thêm vui vẻ, quyết định phải nhìn chằm chằm phủ Ngũ hoàng tử.

 

Chờ sau khi cát bào thiếu niên rời đi, Lộ Bình đổi một thân xiêm y, cũng rời khỏi tòa nhà này, vòng mấy vòng, mới đi vào từ cửa sau Thụy Vương phủ.

 

Trở lại vương phủ, hắn chạy thẳng tới thư phòng Tùy Phong viện.

 

Lúc này Vệ Huyên đứng ở trước bàn, trên tay múa bút lông sói không ngừng, hờ hững nghe Lộ Bình bẩm báo, phảng phất cũng không để ở trong lòng.

 

Chờ sau khi Lộ Bình nói xong, Vệ Huyên để bút xuống, lúc Lộ Bình bưng tới nước trong rửa tay, mới nói:

-“Tiếp tục cho bọn họ nhìn chằm chằm, không cần làm gì.

 

Nói xong, khóe môi cong lên,

-“Không ra thể thống gì, không đáng để lo.

 

Lộ Bình trong lòng có ý tưởng, bất quá nghe lời của hắn, vẫn là đáp một tiếng.

 

Vệ Huyên rửa tay, dùng khăn sạch sẽ lướt qua tay thì, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, tự nhủ:

-“Sẽ phải đến săn bắn mùa Thu, đây cũng là một cơ hội tốt…..

 

Lộ Bình không hiểu.

 

Lúc này, Vệ Huyên đã đứng dậy, rời thư phòng, trở lại chính phòng.

 

A Uyển đang cùng bọn nha hoàn thu dọn đồ vật, căn phòng có chút loạn, khi thấy hắn trở về, không khỏi có chút ngoài ý muốn.

 

Lần này Vệ Huyên ra ngoài bận rộn nửa năm, được nửa tháng ngày nghỉ, không cần tiến cung hầu hạ, cho nên ngoại trừ mấy ngày trước đi bái phỏng bạn bè thân thích ra, đều nằm ở nhà, không phải vùi ở trong thư phòng đi luyện chữ, chính là đi tìm mưu sĩ Thụy Vương phủ nói chuyện, hoặc là đi phòng luyện công rèn luyện, sau đó sẽ tới ngấy nàng.

 

Loại thời điểm này, bình thường hắn ở phòng luyện công.

 

Cho nên hôm nay thấy hắn đột nhiên trở về, không khỏi có chút ngoài ý muốn.

 

-“Tại sao trở về? Hôm nay không bận rộn sao?” A Uyển hỏi.

 

-“Không có chuyện gì, trở về nghỉ ngơi một chút.

Vệ Huyên thấy các nàng bận rộn, kỳ quái nói,

-“Các ngươi đang bận cái gì?

 

Sau khi đám người Thanh Nhã nghe xong, liếc nhìn nhau, cười mà không nói.

 

A Uyển để cho Thanh Nhã các nàng tiếp tục đi thu thập, cùng hắn đi vào nội thất ngồi, tự mình rót chén trà cho hắn, nói:

-“Sáng nay mẫu phi cho người tới nói cho ta biết, mấy ngày nữa chính là cuộc săn bắn mùa Thu, đến lúc đó chúng ta cũng phải đi, dĩ nhiên là phải chuẩn bị trước.

 

Sau khi nghe xong, Vệ Huyên rốt cuộc nhớ tới chuyện này.

 

Đây là truyền thống có từ khi Đại Hạ khai quốc, hàng năm sẽ ở mùa Thu cử hành săn bắn mùa Thu, cho phép nam nhân gia đình công khanh quý tộc qua mười lăm tuổi đi theo, không chỉ có là khảo hạch bọn họ tài cưỡi ngựa bắn cung và võ công, đồng thời cũng dùng để chọn lựa nhân tài.

 

Năm trước đều là như vậy, không có thay đổi gì, mà năm nay bởi vì vùng duyên hải Giang Nam cướp biển hoành hành, săn bắn mùa Thu này đúng là có chút khác thường.

 

Vệ Huyên trong lòng biết, săn bắn mùa Thu năm nay sợ là so với dĩ vãng phải long trọng, hoàng đế cũng sẽ so với năm trước phải coi trọng, cái này không chỉ có là muốn chọn lựa nhân tài cho chiến sự tương lai, còn phải phấn chấn lòng người, ông phải làm một cái gương tốt.

 

Dĩ nhiên, còn có một cái quy củ không thành danh, săn bắn mùa Thu hàng năm cũng có nữ quyến các nhà huân quý đi theo quan sát, thậm chí sẽ đặc biệt vòng ra một chỗ cho các nữ quyến này chơi đùa một phen, cũng có nữ quyến tướng môn có sở thích ở phương diện này đến lúc đó cũng có thể kết bè kết đội cùng đi săn thú.

 

Vị Thụy Vương thế tử phi này tự nhiên cũng là một trong những người đi theo đó.

 

Những năm trước thân thể A Uyển không tốt, cho tới bây giờ không đã tham gia săn bắn mùa Thu hoàng gia cử hành, năm ngoái nàng mới vừa gả đến Thụy Vương phủ không lâu, Vệ Huyên liền lĩnh nhiệm vụ rời kinh, tự nhiên chưa cùng đi. Mà năm nay Vệ Huyên vừa vặn vào lúc này hồi kinh, vậy liền cũng là bị đặt ở trong danh sách, nàng người làm thê tử này cũng có thể đi theo.

 

A Uyển thật đúng là có chút hưng phấn.

 

Vệ Huyên thấy dáng vẻ nàng vui vẻ, liền biết nàng là muốn đi, không hề nói gì.

 

Cùng hắn nói chút sự tình liên quan tới cuộc săn bắn mùa Thu xong, liền cùng đi chính viện thỉnh an cha mẹ chồng, lại ở nơi đó ăn bữa tối, cùng phu thê Thụy Vương trò chuyện chút sự tình săn bắn mùa Thu, mới cùng nhau trở về Tùy Phong viện.

 

Sau khi rửa mặt, A Uyển thấy thời gian còn sớm, nên cầm lên rổ kim chỉ, ngồi ở trên kháng bắt đầu may vá.

 

Vệ Huyên nhìn sang, tự nhiên nhận ra trong tay nàng đang may chính là một cái áo lót phái nam, nhất thời trên mặt có chút ngượng ngùng. Kể từ sau khi A Uyển gả tới, đồ lót của hắn đều là do A Uyển tự mình may, hắn cũng không mặc đồ tú nương trong phủ may nữa.

 

Mà lúc A Uyển may đồ lót cho hắn, cho dù biết sẽ không mặc ở bên ngoài, cũng thích ở bên góc viền thêu ít thứ, có lúc là hoa thuỷ cúc, có lúc là tuế hàn tam hữu, có lúc cũng là một ít hình ảnh động vật bụ bẫm thật đáng yêu.

 

A Uyển cúi đầu làm một hồi, chờ cảm thấy cổ có chút mỏi thì, liền buông kim trong tay xuống, đưa tay xoa xoa cổ, rất nhanh liền được một cái tay thay thế, dùng sức lực vừa phải hóa giải xương cổ bủn rủn cho nàng.

 

-“Có mệt hay không? Uống chén trà.” Lại ân cần bưng ly trà ấm tới cho nàng.

 

A Uyển nhận lấy nhấp vài hớp, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đối diện, thấy hắn một đôi mắt sáng ngời nhìn mình, thần sắc vui thích, không khỏi có chút kỳ quái, cũng không biết hắn vui vẻ cái gì?

 

Nghỉ ngơi một hồi, A Uyển tiếp tục làm việc, muốn thừa dịp trước khi ngủ, làm xong cái áo lót này. Trước khi thành thân, công chúa mẫu thân đã nhắc nhở nàng, đồ lót của trượng phu tốt nhất là thê tử làm, như vậy càng lộ ra tri kỷ, đối với thêu thùa A Uyển không thể đem ra được, thế nhưng chút đồ lót mặc ở bên trong vẫn có thể làm.

 

Chờ thu xong một kim cuối cùng, A Uyển suy nghĩ một chút, lại đổi chỉ, ở chỗ vạt áo thêu tiểu thanh trúc.

 

Đang khi thêu không sai biệt lắm, nàng lơ đãng ngẩng đầu, thấy thiếu niên ngồi ở đối diện đang chống mặt cười khanh khách nhìn mình, trong mắt là si mê không thể chối cãi, nhất thời động tác trong tay ngưng trệ, thiếu chút nữa không nhịn được nghĩ muốn lật người nhảy xuống kháng, cách hắn xa xa.

 

-“Làm xong?” Hắn mong đợi hỏi.

 

-“...Không sai biệt lắm!

 

Chờ thu xong một kim cuối cùng, áo lót mới vừa làm xong đó liền bị hắn cầm đi, nữa ôm nàng giống như đứa trẻ vào trong lòng.

 

Vệ Huyên ôm nàng đến trên giường, tùy theo đè lên.

 

-“Thân thể tốt chưa?” Hắn vừa hôn mặt mềm mại của nàng, vừa mong đợi hỏi.

 

.....

 

A Uyển suy tính làm sao trả lời hắn.

 

Chẳng qua là còn chưa chờ nàng trả lời, hắn đã tự mình đi kiểm tra, nàng cả kinh vội vàng giơ tay nện hắn, kinh suyễn kêu lên:

-“Vệ Huyên!

 

Vệ Huyên lại lại gần hôn mặt của nàng, vẫn là kiên định cho tay vào quần lót của nàng, tay từ từ đi xuống, mò tới chỗ cấm địa khô nóng, sau đó thăm dò vân vê, thuần thục xoa nắn.

 

Rất nhanh liền cảm thấy ướt át.

 

Nàng lấy tay che mặt, một đôi chân xinh xắn trắng nõn ở trên chăn đạp đạp, sau đó bị một bàn tay bắt lấy, thậm chí có thể một tay nắm giữ chân nàng, rất nhanh lại cảm thấy nụ hôn ướt át dọc theo chân lan tràn đi lên...

 

-“A Uyển, nhìn ta có được hay không?” Giọng đè nén nói xong, kéo ra tay nàng đang che mặt.

 

Dưới ánh đèn lờ mờ, A Uyển thấy được trên mặt hắn hơi đỏ, trong lòng không thể hiểu được, rõ ràng bình thường cũng không thấy mặt của hắn đỏ qua, vì sao ở trên giường luôn có thể thấy gương mặt của hắn nhiễm vào đỏ ửng, không biết đây là cái đạo lý gì?

 

Cứ đang tự hỏi như vậy, đã bị hắn nhân cơ hội một tấc tấc trầm vào.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 19/05/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts