Sủng Thê Như Lệnh - Chương 157

☆, Cuộc săn bắn mùa Thu, Thế tử gia thực tủy tri vị…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

(Chú thích: thực tủy tri vị là ăn qua một lần liền nhớ hương vị)

 

Hạ tuần tháng tám thời tiết dần lạnh, sáng trưa chiều nhiệt độ chênh lệch hơi lớn, không còn nắng gắt gao như đầu tháng tám.

 

Năm nay địa điểm săn bắn mùa thu của hoàng gia thiết lập tại Tây Sơn bên cạnh núi Hoài An. Tại nửa tháng trước, triều đình phái binh lính đi phong tỏa núi, thanh lý bãi săn, đợi đến hai ngày trước cuộc săn bắn mùa thu, Vũ Lâm quân cùng Cấm Vệ quân điểm quân lên đường, đóng tại chỗ đó, hợp với binh sĩ Doanh vệ Tây Sơn ở lại canh giữ, bảo vệ dầy đặc toàn bộ núi Hoài An.

 

Trước cuộc săn bắn mùa thu hai ngày, A Uyển lại từ chỗ Vệ Huyên biết được, năm nay cuộc săn bắn mùa thu cùng dĩ vãng còn có chỗ bất đồng, tham gia cuộc săn bắn mùa thu không chỉ có có huân quý, còn có con cái cùng gia quyến quan viên ngũ phẩm trở lên trong kinh, hết sức long trọng.

 

Loại này cùng dĩ vãng không cần nhiều người đi tham dự, tự nhiên để cho người ta rất nhanh liền liên tưởng đến chuyện cướp biển hoành hành Giang Nam năm nay, thậm chí có ít người nhạy cảm, cũng có thể từ trong hành động một năm qua này của Văn Đức đế biết được, có thể trong tương lai Văn Đức đế sẽ xuất binh Bắc địa, chẳng qua là thời gian còn chưa xác định.

 

Vừa nghĩ là như vậy, mấy tên triều thần khứu giác giống như cáo già mặc dù trong lòng rõ ràng, nhưng vẫn thản nhiên chống đỡ, quyết định đến lúc đó yên lặng mà xem, không có một người chủ động nói rõ, chẳng qua là không khí thoáng so với dĩ vãng có chút bất đồng.

 

Một ngày trước khi lên đường, có nội thị trong cung tới, thỉnh Vệ Huyên tiến cung.

 

Văn Đức đế tự mình khâm điểm ngày mai khi xuất hành, để cho Vệ Huyên đi theo bên cạnh, còn cho đây là thiên đại ban ơn.

 

Vệ Huyên lại đen mặt, nói thầm trong lòng Văn Đức đế nhiều chuyện, tuyệt không cảm thấy đây là cái ban ơn gì, thế nhưng cũng không thể kháng chỉ, chỉ đành phải vội vội vàng vàng tới nói với A Uyển, lại nâng mặt nàng lên cắn mấy cái lên đôi môi mềm mại của nàng, mới vội vàng đổi y phục ra ngoài.

 

A Uyển sờ cái môi sưng đỏ, bị vị thế tử kia làm cho mặt đen lại, chính là lúc rời đi cũng phải cắn nàng vài hớp.

 

Thanh Nhã đi vào xin phép nàng chuẩn bị hành lý đi săn bắn mùa thu, phát hiện môi nàng so với thường ngày sưng đỏ, trong lòng biết đây là vì sao, lặng lẽ cúi đầu làm như không thấy, theo A Uyển cùng đi ra ngoài kiểm tra bọn nha hoàn chuẩn bị hành lý.

 

A Uyển cũng là lần đầu tiên đi tham gia săn bắn, phải chuẩn bị cái gì cũng không biết, thật may là Lộ Vân dĩ vãng chuẩn bị cho Vệ Huyên qua, có thể y theo kinh nghiệm của nàng, lại thêm đồ vật của A Uyển là được.

 

Kiểm tra qua không lộ chút sơ hở thì, A Uyển cho các nàng thu xếp xong, nhìn thời gian, nàng thay y phục đi chính viện.

 

Trong chính viện, Thụy Vương phi cũng ở đây cùng nữ nhi nói rõ sự tình ngày thu săn, lần này trừ Vệ Trác cái hài tử xui xẻo không đủ số tuổi này, tất cả chủ tử Thụy Vương phủ cũng đi. Mà sở dĩ mang Vệ Ái đi, còn có một nguyên nhân, sang năm Vệ Ái sẽ tới mười lăm tuổi, đến tuổi làm mai, Thụy Vương phi muốn mang nàng đi va chạm xã hội, thuận tiện nhìn một chút có công tử vừa độ tuổi hay không?

 

Năm nay, cuộc săn bắn mùa thu cùng năm trước bất đồng, người đi nhiều hơn, thậm chí có thể nói bao gồm đệ tử trẻ tuổi nhà huân quý cùng quan viên ngũ phẩm trở lên trong kinh thành, đến lúc đó ở trong sân săn bắn tất nhiên sẽ có chút biểu hiện, rất là thích hợp chọn con rể.

 

Khụ khụ, người cùng ý nghĩ như Thụy Vương phi cũng rất nhiều, đoán chừng đến lúc đó sẽ có rất nhiều cô nương vừa độ tuổi chưa lập gia đình cũng bị phụ mẫu mang đến.

 

-“Mới vừa rồi người trong cung tới, gọi Huyên Nhi tiến cung, tối nay sợ là phải lưu lại trong cung, ngày mai cùng nghi thức với hoàng thượng xuất phát.

 

Thụy Vương phi nói với A Uyển, bà chủ trì nội trợ, loại chuyện như vậy dĩ nhiên là biết trước tiên, thuận miệng nói cho A Uyển một tiếng.

 

A Uyển cười nói với bà:

-“Trước khi Thế tử rời đi đã nói với ta.

 

Thấy nàng hiểu, Thụy Vương phi không hề nhiều lời, chỉ hỏi nàng chuẩn bị hành lý như thế nào, thuận tiện dặn dò nàng ngày mai trước khi lên đường nhớ uống ít nước, tránh cho ở trên đường không dễ giải quyết.

 

A Uyển cảm tạ Thụy Vương phi nhắc nhở, trong lòng cũng âm thầm nhớ.

 

Chờ sắp đến thời gian buổi tối, chỉ có một mình Vệ Trác trở lại, Thụy Vương giống vậy cũng bị gọi tiến cung, sợ là phải an bài sự tình ngày mai Hoàng thượng xuất hành, dĩ nhiên là sẽ không đồng loạt xuất phát cùng bọn họ.

 

Thụy Vương phi rất bình tĩnh, bà đã quen với chuyện hàng năm đều phải bị các nam nhân vứt bỏ, tự mình đi.

 

Chờ dùng xong bữa tối, A Uyển liền trở về Tùy Phong viện.

 

Trở lại Tùy Phong viện, Thanh Nhã tiến lên đón, vừa hầu hạ nàng thay y phục vừa nói:

-“Thế tử phi, mới vừa rồi phủ công chúa đuổi người tới, nói ngày mai công chúa cùng phò mã cũng sẽ đi núi Hoài An.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, không nhịn được cười,

-“Như vậy cũng tốt, lại thêm người nói chuyện.

 

Có lẽ đối với người khác mà nói, lần này cuộc săn bắn mùa thu có ý nghĩa đặc thù, đối với nàng mà nói, thuần túy là đi chơi thuận tiện cảm thụ không khí một chút.

 

Suy nghĩ đến lúc đó trong núi Hoài An, còn có thể thấy công chúa mẫu thân bọn họ, A Uyển thật vui vẻ lên giường ngủ, tính toán tối nay nghỉ ngơi thật tốt, tránh cho ngày mai xuất hành không có tinh thần.

 

Bất quá nằm ở trên giường, lúc chỉ có một mình mình, không khỏi lại cảm giác có chút lạnh lẽo, chỉ là nghĩ đến nếu như tối nay Vệ Huyên lưu lại, đoán chừng lại phải quấy rối mình, cảm thấy hắn tiến cung cũng tốt vô cùng.

 

Kể từ đêm đó thân thể của nàng dưỡng hảo xong, hắn đã khai huân, thời gian mấy ngày nay nếu không phải nàng ngăn cản, cơ hồ mỗi buổi tối đều muốn, hơn nữa mỗi lần đều giống như là mài đậu hũ vậy, làm cho nàng thiếu chút nữa sụp đổ, lại cứ hắn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, sợ làm bị thương nàng, cho nên từ từ đó. Mà cái gọi là từ từ này, đều là ở ngay từ đầu gấp gáp đến không được, giải khát chút sau liền bắt đầu cọ xát.

 

Nghĩ tới đây, mặt của nàng lại có chút đỏ, vội vàng kéo cao chăn thôi miên chính mình chìm vào giấc ngủ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Hôm sau ngày còn chưa sáng, bọn họ liền lên đường.

 

Chính A Uyển một chiếc xe ngựa, mẹ con Thụy Vương phi một chiếc.

 

Sau khi lên xe, A Uyển dựa vào cái gối dựa lớn, trong lay động có quy luật của xe ngựa, có chút buồn ngủ, rất nhanh liền lâm vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, cho đến khi cảm giác mình bị người ôm, thậm chí người nọ quá mức táy máy thân thể của nàng, để cho nàng nhảy qua ngồi vào trên người này, hôn mặt của nàng rồi lại hôn thì, rốt cuộc tỉnh lại.

 

Khi tỉnh lại, mặt lệch sang một bên, môi người kia liền trượt đến trên gò má nàng.

 

-“Tại sao ngươi lại tới đây?” A Uyển đẩy mặt hắn ra, lủi đầu đến trong cổ của hắn, chọn cái vị trí thoải mái.

 

Vệ Huyên sờ sờ lưng nàng, gỡ xuống cây cài vàng ròng nạm bảo thạch ngọc trai trên tóc nàng, mặc cho một đầu tóc đen của nàng xõa ra, vuốt tóc dài nhu thuận của nàng, thân mật cọ gò má nàng, nói:

-“Tới thăm nàng một chút, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?

 

-“Rất tốt!” Nàng không chậm trễ chút nào nói.

 

Vệ Huyên nắm cằm của nàng, quan sát nàng, thấy nàng mặc dù buồn ngủ, nhưng màu da đỏ thắm, cũng không biết là tối hôm qua ngủ ngon, hay là bởi vì bây giờ chưa tỉnh ngủ, bất quá dáng vẻ này nhìn thật làm cho người thích, để cho hắn không nhịn được lại hôn thêm mấy cái, ấn nàng vào trong lòng, từ từ thở phào một cái.

 

Mấy ngày này đã quen ôm nàng ngủ, tối hôm qua nằm ở trong thiên điện hoàng cung, luôn cảm thấy chăn không ấm áp, ngủ không yên.

 

-“Không phải hiện tại A Huyên phải làm bạn ở bên cạnh hoàng thượng sao?” A Uyển nghi ngờ hỏi.

 

-“À, ta nói với hoàng bá phụ, lo lắng mấy người già và trẻ em trong nhà, hắn liền để cho ta đi nhìn một cái, có thể ở đây ba mươi phút.

 

A Uyển:

…..

 

Thật là một phút cũng không lãng phí!

 

Vệ Huyên ôm nàng cọ xát âu yếm một hồi, thẳng đến thời gian không sai biệt lắm, mới rời đi.

 

Bị hắn gây rối như vậy, A Uyển buồn ngủ nhất thời không còn, ngồi cũng nhàm chán, liền gọi Lộ Bình cùng Thanh Nhã vào, chơi bài với nhau.

 

Lúc đến hành cung núi Hoài An, đã là xế chiều.

 

Bởi vì năm trước núi Hoài An đã bị thiết trí là khu săn thú mùa thu, cho nên nơi này đã xây dựng hành cung, bất quá năm nay còn tới rất nhiều quan viên cùng gia quyến của bọn họ, hành cung không đủ ở, có một ít không được chia hành cung, chỉ đành phải hạ trại ở phụ cận.

 

Làm bào đệ hoàng đế, Thụy Vương phủ dĩ nhiên là phải ngủ nghỉ ở hành cung, hơn nữa chỗ ở hết sức rộng rãi, hoàn cảnh cũng rất tốt, hiển nhiên là Nội Vụ phủ đặc biệt chiếu cố.

 

Ngày đầu tiên tới, dĩ nhiên là phải dàn xếp trước. Vốn hành cung đã có người quét dọn trước đó, lúc bọn họ đến, chỉ cần phải chỉnh lý hành lý, lại quét một lần là được, động tác bọn hạ nhân hết sức lanh lợi, chỉ chốc lát sau A Uyển đã có thể vào, hạ nhân mang đồ dùng thường ngày trong phòng, trên giường cũng đã trải chăn nệm sạch sẽ.

 

Ngồi nửa ngày xe ngựa, A Uyển cảm thấy xương đều có chút cứng ngắc, liền ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, thuận tiện cho người đi tìm hiểu xem Trưởng công chúa Khang Nghi ở chỗ nào trong hành cung.

 

Khi người dò xét trở về, thuận tiện mang theo Mạnh Tự.

 

-“A Uyển, ngày mai chúng ta cũng cùng đi săn thú đi.” Mạnh Tự cười hì hì tới nói, hiển nhiên đối lần săn bắn này cũng mười phần mong đợi.

 

A Uyển lắc đầu,

-“Tỷ không biết cưỡi ngựa, không thể đi cùng muội.

 

Khi nàng còn bé thân thể suy yếu, nên cho tới bây giờ không ai nghĩ tới muốn dạy nàng cưỡi ngựa, ngược lại Mạnh Tự, là một nữ hài hoạt bát lại chắc nịch, không ít quấn quýt huynh trưởng Mạnh Phong len lén mang nàng đi cưỡi ngựa.

 

Mạnh Phong bị tiểu muội muội huyên náo không thôi, cũng từng len lén cho người mua một con ngựa cái ôn thuần về đặt ở trong biệt trang, có rảnh rỗi sẽ mang Mạnh Tự đi cưỡi ngựa. Chuyện này lúc bị Trưởng công chúa Khang Bình biết, còn thóa mạ hắn một trận, mắng hai huynh muội đến không thể hiểu được, không biết vì sao mẫu thân lại tức giận như vậy.

 

A Uyển ngược lại hiểu, bởi vì công chúa mẫu thân của nàng ngầm lẩm bẩm, nữ hài cưỡi ngựa dễ dàng chảy máu….. ý chính là nói, không cẩn thận có thể sẽ bị rách màng xử nữ, linh tinh, sau này lúc thành thân thì phiền toái….. Cho nên đại đa số cô nương trước khi thành thân, đều bị phụ mẫu cấm cưỡi ngựa.

 

Mạnh Tự có chút thất vọng, bất quá rất nhanh lại tỉnh lại, cười nói:

-“Tỷ không đi cũng không quan hệ, đại tẩu nói bồi muội đi, đến lúc đó muội săn mấy con thỏ trở lại cho các tỷ, làm cho tỷ áo choàng da thỏ.

 

A Uyển tự nhiên sẽ không quét hưng phấn của nàng, cười nói.

 

Đợi đến bữa tối, rốt cuộc Vệ Huyên trở lại, dùng bữa với nàng, vừa nói rõ với nàng hành trình trong ngày, không ngoài là cả ngày đều phải bồi tiếp ở bên cạnh hoàng đế, hộ vệ an nguy hoàng đế. Hắn bĩu môi, dáng vẻ hết sức không thú vị.

 

A Uyển gắp cho hắn một miếng thịt kho, cười nói với hắn:

-“Ngày mai có thể ta cũng sẽ cả ngày bồi ở bên cạnh thái tử phi, đáng tiếc lần này hoàng trưởng tôn không có tới, nếu không sẽ náo nhiệt.

 

Sau khi Vệ Huyên nghe xong, không vui nói,

-“Tiểu tử kia cắn người, nàng bị hắn cắn bao nhiêu lần?

 

Sau đó lại lẩm bẩm, ngay cả chính hắn cũng luyến tiếc dùng sức cắn linh tinh, náo loạn nàng đến mặt đỏ bừng.

 

-“Ăn không nói ngủ không nói!” A Uyển sầm mặt nói, thầm nghĩ nói đến ai khác cắn người trước, cũng không nghĩ chính mình cũng là một người thích cắn người, từ nhỏ đã thích cắn nàng.

 

Vệ Huyên biết nàng da mặt mỏng, ngại ngùng nói loại chuyện như vậy, lo lắng chọc giận nàng sẽ bị nàng đạp xuống giường, liền không nói nữa.

 

Chẳng qua là mặc dù hắn không nói, thế nhưng một đôi mắt cũng không ngừng hướng trên người nàng ngắm, để cho sống lưng A Uyển phát rét, luôn cảm thấy tối nay lại phải cực khổ.

 

Quả nhiên, chờ dùng xong bữa tối, liền thấy hắn ân cần gọi hạ nhân đi chuẩn bị nước nóng rửa mặt, liền biết mục đích của hắn.

 

A Uyển trời sanh tính tình thích sạch sẽ, trước đó sau đó đều phải rửa sạch thân thể một lần, coi như là thời điểm trời lạnh, cũng không sai biệt lắm, mỗi ngày cũng kiên trì tắm nước nóng, không giống những người khác, mùa đông cách vài bữa mới tắm một lần. Vệ Huyên biết thói quen của nàng, chỉ cần nàng không ngã bệnh thì, cũng sẽ tùy nàng.

 

Chờ nàng tắm xong, vừa mới từ trong thùng tắm đứng lên, còn chưa mặc y phục đã bị hắn dỗ dành dùng mềm lớn bao lấy, ôm trở về giường.

 

Khóe mắt A Uyển liếc thấy Thanh Nhã đỏ mặt, vội vàng thu thập đồ đạc liền chạy ra khỏi thì giận đến bấm tay của hắn một cái, trong lòng mắng hắn gấp gáp, cũng không sợ người chế giễu.

 

-“Sợ cái gì chúng ta là phu thê!

 

Hắn nói xong, liền vung màn xuống, chặn lại gió lạnh thổi tới, bỏ nàng vào trên giường, tiện tay kéo mềm đắp ở trên người nàng, để cho thân thể trắng nõn hoàn mỹ của nàng hiện ra ở trước mặt hắn.

 

Dưới ánh sáng lờ mờ, nàng giống như nhìn thấy khóe mắt hắn lại có chút đỏ lên, đồng thời trên mặt cũng bắt đầu nhiễm đỏ, điệt lệ đến không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả.

 

Lần nữa bị vật quen thuộc căng kín thì, A Uyển hít một hơi thật sâu, đè lại lưng hắn, hồi lâu mới quen với sức nặng cùng độ sâu đó, hận hận cắn hắn một cái, nói:

-“Nhẹ một chút!

 

Vệ Huyên rất nghe lời để nhẹ động tác, thế nhưng tốc độ lại không có giảm, ôm nàng làm chuyện thân mật nhất, kêu tên của nàng, giọng khàn khàn khêu gợi, xuyên thấu qua màng nhĩ, phảng phất tâm cũng mềm nhũn, không chỗ có thể trốn, cũng không muốn trốn.

 

Chờ lần kết thúc cuối cùng, A Uyển hơi mệt, đẩy hắn một cái, nói:

-“Đừng tới, ngày mai còn phải bận bịu, A Huyên phải nghỉ ngơi.

 

Có chút bận tâm hắn ỷ vào trẻ tuổi không khắc chế, mệt chết thân thể.

 

-“Một lần nữa, có được hay không?

Hắn ôm nàng cọ cọ, hôn khóe mắt ướt át của nàng,

-“Tối hôm qua ta nghỉ ngơi tốt, tối nay ngủ ít chút cũng không sao.

 

Kể từ đêm trung thu đó chân chính thành chuyện tốt xong, hắn liền thực tủy tri vị*, mới biết nguyên lai trên thế giới còn có chuyện vui sướng như vậy, đối với người nàng đều càng phát ra tham luyến, tư tưởng càng chạy tới phương hướng vặn vẹo, để cho vốn là cảm thấy tinh thần hắn có chút không đúng A Uyển cảm thấy càng khủng bố.

 

Có thể nói là bệnh xà tinh càng nghiêm trọng hơn, khi chưa được đã mắc bệnh, sau khi lấy được cũng không phải lành bệnh, mà dục vọng chiếm hữu càng kinh khủng hơn, nếu như không thấy được người nàng, tâm sinh hắc ám, lúc gặp được, lại đầy đầu suy nghĩ thế nào khóa nàng ở trong tầm mắt.

 

Hết lần này tới lần khác hắn ở trước mặt nàng lại luôn là dáng dấp ôn hòa khéo léo, làm cho người cực ít có thể phát giác ra được.

 

-“Vậy ta cũng có thể sáng sớm ngày mai ăn nhiều một chút, buổi tối không ăn cũng không quan hệ.

 

-“Không được!

Hắn lập tức phản đối,

-“Thân thể nàng không tốt, ăn uống phải cân đối.

 

-“Không phải vậy sao. Nếu A Huyên đã nói không được, hiển nhiên tối nay ngươi ngủ ít chút cũng không được! Ngủ!

 

A Uyển xoa xoa tóc hắn, cảm giác giống như mình đang mang một hài tử vậy, chẳng lẽ cái này giống như công chúa mẫu thân nàng nói, có lúc nam nhân giống như hài tử, cần nữ nhân tới dỗ.

 

Vệ Huyên vẫn là nhất quyết không tha, cùng nàng giảng đạo lý, còn nhắc nàng kinh nguyệt của nàng sắp đến, đến lúc đó cái gì cũng không thể làm, cũng coi là nghỉ ngơi, chận nàng đến á khẩu không trả lời được, cảm thấy hắn không đi làm nhân viên bán hàng thật là quá đáng tiếc, cái tài ăn nói này thật là lợi hại.

 

Cuối cùng A Uyển vẫn là không thể bảo vệ, lần nữa bị hắn được như ý.

 

Thời gian lần thứ hai có chút lâu, A Uyển biết là hắn cố ý, về phần vì sao cố ý không đề cập tới cũng được.

 

A Uyển mơ mơ màng màng ngủ thì, cảm giác được hắn lại đang rửa sạch thân thể cho mình, thậm chí ngay cả chỗ đó cũng cẩn thận lau, còn phải kiểm tra một lần có hay không bị thương linh tinh….. Bởi vì quá mệt mỏi, đầu óc u mê, không cảm giác gì, đợi đến ngày hôm sau tỉnh táo, hồi tưởng lại thì, lại tránh không khỏi phải xấu hổ.

 

-“Ta đi trước, nếu như nàng mệt, có thể ngủ tiếp.

 

Vệ Huyên đã mặc quần áo tử tế ngồi ở mép giường, tiến tới hôn mặt nàng, lại vuốt ve tóc nàng, mặt mày ẩn tình, ôn ôn hòa hòa nhìn nàng.

 

Mặt A Uyển có chút đỏ, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, nắm lên cái gối dựa bên cạnh đập tới.

 

Vệ Huyên chẳng qua là cười ngồi ở chỗ đó, tùy cái gối dựa được nhét lông ngỗng không có một chút phân lượng đập trên cánh tay hắn, một chút cũng không đau. Quả nhiên, thấy nàng đập mấy cái, phát tính tình xong, lại thân mật mà ôm chầm, ở trên mặt nàng hôn mấy cái, rốt cuộc lưu luyến không rời đi ra ngoài.

 

A Uyển muốn cầm lên gối dựa đập chính mình mấy cái.

 

Làm sao cứ mềm lòng như vậy đây?

 

Sắc trời còn tối đen, bên ngoài đã vang lên tiếng kèn lệnh.

 

A Uyển nằm ở trong chăn một hồi, cuối cùng là không có ngủ tiếp, chờ đến thời gian không sai biệt lắm, liền gọi Thanh Nhã các nàng tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

 

Mặc trên người chính là trang phục đặc biệt chuẩn bị vì săn bắn, có chút tương tự với y phục nam tử dùng để cưỡi ngựa, ống tay áo cùng vòng eo cũng thu lại vô cùng chặt, làm nổi bật vóc người lả lướt hấp dẫn, để cho A Uyển chính mình cũng cảm thấy đẹp trai một lần, nếu như có thể ngồi trên lưng ngựa, vậy thì càng đẹp trai hơn.

 

Đáng tiếc chỉ là suy nghĩ một chút.

 

Trang điểm xong, A Uyển liền dẫn hai nha hoàn Thanh Nhã và Lộ Vân đi tập họp cùng mẹ con Thụy Vương phi, ba người được thị vệ hộ tống ra khỏi hành cung, bước vào địa điểm các nữ quyến tập họp.

 

Lúc này sắc trời đã sáng choang, khu vực săn thú đã nóng lên, nghe nói Hoàng thượng và các hoàng tử đã đi trước làm gương săn thú, tựa như cùng muốn tạo một loại hưng võ chi phong.

 

Nữ quyến bên này cũng bắt đầu náo nhiệt lên.

 

Một mảnh đất được vòng ra cho các nữ quyến dùng khu săn thú, trong đó đã thiết lập xong lều cùng đài cao dùng để nghỉ ngơi, ngồi ở trên đài cao, có thể thấy tình cảnh săn thú ở xa xa, rất nhiều các phu nhân cũng lựa chọn đến chỗ này quan sát, hoàng hậu và mấy vị tần phi đi theo, cả công chúa đã sớm ngồi ở đàng kia.

 

Lúc A Uyển đến đó, thì thấy được rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, cuối cùng ánh mắt định trên người công chúa mẫu thân đang cùng Trưởng công chúa Khang Bình ngồi chung một chỗ, hai tỷ muội Mạnh Vân, Mạnh Tự cùng Liễu Thanh Đồng cũng ngồi ở chỗ đó, cách hoàng hậu hết sức gần, nghĩ đến là có người cố ý an bài.

 

A Uyển cũng cười đi tới.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 23/05/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts