Sủng Thê Như Lệnh - Chương 158

☆, Anh hùng cứu mỹ nhân!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Đợi A Uyển thỉnh an bọn hoàng hậu, Trịnh quý phi xong, liền ngồi vào bên cạnh Trưởng công chúa Khang Nghi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cẩn thận quan sát nàng, cười hỏi:

-“Tối hôm qua có nghỉ ngơi tốt không? Có mệt hay không?

 

A Uyển cười với bà, hết sức vui sướng:

-“Không mệt.

 

Chẳng qua là loại vui sướng này không khỏi có vẻ quá cố ý, Trưởng công chúa Khang Nghi trong lòng biết khác thường, lại cũng không có nói gì, cẩn thận đánh giá, luôn cảm thấy trong lòng không yên, nhưng cũng tìm không ra là lạ ở chỗ nào?

 

A Uyển sợ công chúa mẫu thân phát hiện cái gì, vội vàng nghiêng đầu qua chỗ khác, cùng Thái tử phi, Trưởng công chúa Khang Bình nói chuyện. Ngược lại không phải là nàng muốn gạt công chúa mẫu thân, mà là….. loại chuyện như vậy coi như là mẫu thân, cũng sẽ cảm giác ngại ngùng mở miệng đấy!

 

Nàng từ chỗ Thanh Nhã biết, theo như ý công chúa mẫu thân, là hy vọng nàng cùng Vệ Huyên mười bảy tuổi mới viên phòng, thế nhưng chuyện đêm đó, làm sao có thể nhịn được, ngược lại còn có mấy tháng cũng mười bảy tuổi, ít nhiều coi như là có chút an ủi đi.

 

Im lặng ngồi ở sau lưng Trưởng công chúa Khang Nghi Liễu Thanh Đồng hé miệng cười với nàng, Mạnh Tự cũng hướng A Uyển tễ mi lộng nhãn* một phen, để cho A Uyển có chút không khỏi tức cười.

 

(Chú thích: tễ mi lộng nhãn là nháy mắt ra hiệu, chọc ghẹo)

 

-“Sắc mặt Thọ An nhìn không tệ, xem ra gặp bà bà tốt.” Trưởng công chúa Khang Bình trêu ghẹo nói.

 

Mỗi lần thấy A Uyển, bà đều phải nói một chút tình huống thân thể của nàng, cái này đã trở thành quen thuộc.

 

Thụy Vương phi cũng ngồi ở bên cạnh, sau khi nghe xong khiêm tốn nói:

-“Nơi nào, nàng là một hài tử ngoan, khéo léo nghe lời lại bớt lo, trong lòng ta có bao nhiêu yêu thích nàng, vui mừng Huyên Nhi có thể lấy được nàng đấy!

 

Sau đó nói với Trưởng công chúa Khang Nghi:

-“Cũng là Khang Nghi nuôi nữ nhi giỏi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi khẽ mỉm cười với bà, trong sắc mặt có mấy phần rụt rè vui sướng, hiển nhiên lời Thụy Vương phi nói đến trong tâm khảm bà.

 

-“Ha ha, ngươi cũng sẽ nói lên lời nói dễ nghe, bất quá Thọ An đúng là đứa ngoan ngoãn, so với mấy con khỉ con nhà ta tốt hơn nhiều, thật hận nàng cũng là do ta sinh ra mới tốt.

 

Hai người bắt đầu trò chuyện giết thì giờ, âm thanh không cao không thấp, mọi người gần đó nghe được, trong đó đám người Tam hoàng tử phi ngồi nghiêng bên trái bọn họ nghe đến ngẩn ra. Mạc Phỉ kinh ngạc nhìn nhìn, chỉ có thấy được sườn mặt người kia, trắng nõn nhu mỹ, tựa như trăng non mới mọc, mang theo một loại yên tĩnh tốt đẹp, để cho người không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần, xem xong, lòng lại có chút chua xót.

 

Tình cảm của bọn họ... Thật sự rất tốt? Ngay cả Thụy Vương phi cũng thích nàng như vậy...

 

-“Thất muội muội, muội làm sao vậy?” Mạc Như kéo tay của nàng, thân thiết hỏi.

 

Sắc mặt của Mạc Phỉ có chút trắng bệch, lắc đầu với nàng.

 

Mạc Như thấy nàng không nói lời nào, chân mày cau lại, có chút không thể làm gì. Chờ xoay mặt thấy dáng vẻ Ngũ hoàng tử phi ngồi ở bên cạnh nàng cũng hoảng hốt giống vậy, trong lòng càng bất đắc dĩ, không khỏi suy nghĩ, chờ tìm thời gian, phải cùng Tam hoàng tử nói chuyện một chút, để cho hắn đi khuyên nhủ Ngũ hoàng tử, nếu không lại đụng kiêng kỵ của hoàng thượng, hết sức bất lợi cho bọn họ.

 

Lúc này, A Uyển đang hỏi thăm Mạnh Vân,

-“Nhị biểu tỷ, đại biểu tỷ không có tới sao?

 

-“Nghe nói là mấy ngày nay thân thể An nhi không thoải mái, Đại tỷ tỷ không đi được, cho nên không có tới, ngược lại An Quốc Công phu nhân có tới.” Mạnh Vân giải thích, nâng mặt chỉ hướng kia.

 

An nhi là nhi tử Mạnh Xúc ở Văn Đức 21 sinh ra, hiện giờ bất quá cũng khoảng một tuổi.

 

A Uyển nhìn sang, liền thấy cách đó không xa An Quốc Công phu nhân vóc người có chút béo tròn ngồi ở trong một đám phu nhân huân quý, một cô nương ngồi ở bên cạnh bà thanh xuân mỹ lệ, mặt mày tràn đầy tự tin, tinh thần phấn chấn, có mấy phần tương tự Tống Nghiễn, không cần phải nói, liền biết đây là cô nương nhỏ nhất của An Quốc công —— Tống Trinh, mặc dù không phải đích nữ, nhưng bởi vì là nữ nhi khi An Quốc công già mới có, cho nên ở trong An Quốc công phủ được hết sức sủng ái.

 

Tựa hồ là phát hiện tầm mắt của nàng, An Quốc Công phu nhân lơ đãng nhìn sang, sau đó sắc mặt liền có chút mất tự nhiên, ngay cả nụ cười cũng thu lại mấy phần, ngược lại Tống Trinh phát hiện mẹ cả không được tự nhiên, cũng nhìn lại chỗ này, thấy nàng thì ánh mắt lóe lên, rất nhanh liền ngọt ngào cười với nàng.

 

A Uyển cười cười, thu hồi tầm mắt, lại cùng Mạnh Vân tiếp tục nói chuyện nhà.

 

Nói một hồi thì, Mạnh Tự đột nhiên kéo tay áo A Uyển cùng Mạnh Vân, tiến tới trước mặt các nàng nhỏ giọng nói:

-“A Uyển, Nhị tỷ tỷ, muội và Đại tẩu muốn tới bãi săn chuyển mấy vòng, hai tỷ giúp một chuyện.

 

Mắt lại nhìn mẫu thân đang cùng Trưởng công chúa Khang Nghi cầm vọng kiếng quan sát trận săn thú.

 

A Uyển nhìn về phía Mạnh Vân, cho là nàng sẽ ngăn cản, ai ngờ chẳng qua nàng chỉ nhéo gương mặt của tiểu muội muội một cái, nhàn nhạt nói:

-“Đi đi.

 

Mạnh Tự nhỏ giọng hoan hô, liền lôi kéo Liễu Thanh Đồng mỉm cười với hai người rời đi.

 

A Uyển liếc nhìn bóng lưng tiểu cô nương vui sướng, hỏi:

-“Làm sao Nhị biểu tỷ lại đáp ứng? Không lo lắng sao?

 

Mạnh Vân nhận lấy chung trà cung nữ đưa tới, nói:

-“A Tự lòng hiếu kỳ rất mạnh, nếu không để cho nàng đi một vòng, trong lòng nàng nhất định sẽ một mực ghi nhớ, không chừng sẽ tự mình len lén đi, vậy không bằng cho phép nàng, có Thanh Đồng ở đó, tỷ cũng yên tâm.

 

Hiển nhiên là cực kỳ yên tâm Liễu Thanh Đồng.

 

A Uyển không khỏi khẽ mỉm cười, quả nhiên mặc dù thích khi dễ cái muội muội này, thế nhưng cũng là hiểu rõ nhất cô muội muội này.

 

Lúc này, bên dưới đài cao liền xuất hiện thân ảnh của Mạnh Tự cùng Liễu Thanh Đồng, có nội thị quản lý ngựa cùng tên tiến lên thỉnh an các nàng, sau đó đi dắt hai con ngựa cái trung đẳng vóc dáng ôn thuần tới.

 

Trưởng công chúa Khang Bình vừa đúng cũng thấy hai người, thiếu chút nữa đã đứng lên ngăn cản, bị Trưởng công chúa Khang Nghi cản lại, hiện tại trước mặt mọi người, nếu như đường đột đứng dậy gào thét, có phần…..

 

Cũng không chờ Trưởng công chúa Khang Bình phái người tới mang tiểu nữ nhi về, hai cái cô nương đã cưỡi ngựa, ở một đám nha hoàn cùng thị vệ vây quanh chạy đi.

 

-“Nha đầu này, đợi lát nữa nhất định phải dạy dỗ nàng thật tốt mới được!” Trưởng công chúa Khang Bình tức giận nói.

 

-“Nương, đệ muội cũng ở đó, nương yên tâm đi.” Mạnh Vân khuyên nhủ.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng nói:

-“Đúng vậy, tỷ phải tin tưởng Thanh Đồng đứa bé kia, nàng chắc chắn che chở A Tự.”

 

A Uyển cũng đi theo khuyên, đỡ phải Mạnh Tự trở về sẽ bị mắng.

 

Trưởng công chúa Khang Bình ở đám người nữ nhi cùng A Uyển khuyên, thật sự là bất đắc dĩ, vuốt trán nói:

-“Được rồi, được rồi, ta cũng biết, có phải nha đầu kia đã sớm nói với các ngươi hay không, để các ngươi đến khuyên ta?

 

Thấy mấy người cũng chỉ là cười, liền biết tiểu nữ nhi làm chuyện tốt, không khỏi càng muốn mắng chửi người.

 

Bởi vì Mạnh Tự nhỏ tuổi nhất, hơn nữa tính tình lại là người hoạt bát nhất, không ai không thích, cho nên người hai nhà đều thật sủng ái nàng…. cũng chớ trách biết rõ như vậy không tốt, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không nhịn được nói giúp cho nàng, muốn cho nàng đi chơi thật tốt một trận, để sau này lập gia đình, coi như không còn tự tại như vậy.

 

Theo mặt trời dần dần lên cao, độ ấm lên cao, nhiệt độ ôn hoà vừa vặn thì, các phu nhân ngồi ở trên đài cao sớm đã rời khỏi đài cao, đến chỗ được vây bọc lại bên dưới trong rừng cử hành tụ hội, tụm năm tụm ba cùng nhau, có cảm giác như mở tiệc trà, mà một ít tiểu cô nương hoạt bát, cũng cho người dắt ngựa tới, ngồi trên lưng ngựa, để nội thị coi ngựa dắt ngựa đi vòng vòng.

 

A Uyển cùng Mạnh Vân vẫn ngồi ở trên đài cao, cầm vọng kính nhìn cuộc săn thú ở xa xa, tình cờ có thể thấy thân ảnh ở trong rừng cây cưỡi ngựa bôn ba, chẳng qua là A Uyển một mực không phát hiện bóng dáng hoàng đế, tự nhiên cũng không thấy được Vệ Huyên, ngược lại từ chỗ người không ngừng trở lại bẩm báo biết được, hôm nay người nào đoạt được thứ nhất, người nào lại săn được báo hổ các loại.

 

Ngay khi nàng xem rồi bàn luận hào hứng thì, đột nhiên một cung nhân vội vàng tới báo:

-“Thái tử phi, không xong, Phúc An quận chúa bị ngựa hất ngã.

 

Nghe nói như thế, Mạnh Vân chợt đứng lên, mặt A Uyển cũng trắng, hai người cũng đứng có chút không yên.

 

Một bên hoàng hậu nhìn tới, nghe được cung nhân báo, giật mình nói:

-“Phúc An bị ngựa hất ngã à? Có bị thương không?

 

Đám người Trịnh quý phi cũng nhìn lại, mặc dù không lên tiếng, thế nhưng biểu tình cũng có chút ý vị sâu xa, chẳng qua là lúc này không người sẽ để ý các nàng.

 

-“Hồi nương nương, nô tỳ không biết, được tin tức liền tới bẩm báo.

 

Mạnh Vân lập tức muốn đi nhìn một chút, liền xin chỉ thị hoàng hậu.

 

-“Đi đi, Bổn cung nơi này có người hầu hạ.” Hoàng hậu hết sức thông tình đạt lý nói.

 

Mạnh Vân cười với bà, liền lôi kéo A Uyển xuống đài cao, trong lúc vừa đi vừa hỏi:

-“Các nàng bây giờ ở nơi nào? Hai vị trưởng công chúa có biết không?

 

Lúc trước hai vị trưởng công chúa Khang Bình, Khang Nghi ngồi nhàm chán, liền dưới sự vây quanh của thị vệ, cũng vào rừng cây. Bởi vì Mạnh Vân phải hầu hạ hoàng hậu, liền không có an bài tiết mục gì, mà A Uyển tự mình biết chuyện nhà mình, cũng không có đường đột đi, an an phận phận ngồi cùng Mạnh Vân uống trà nói chuyện phiếm.

 

-“Đã phái người đi thông báo các ngài, chuyện còn không rõ ràng lắm, nô tỳ cũng là nghe được tin tức, tới bẩm báo ngài trước.

 

Hai người dẫn một đám người rời đi đài cao, bước vào bãi săn.

 

Mạnh Vân đi cực nhanh, A Uyển thiếu chút nữa theo không kịp nàng, thật may là ngày ngày đi theo Liễu Tiêu đánh quyền, thân thể tốt hơn nhiều, đi nhanh như vậy cũng không giống như trước đi ba bước liền thở thở, vẫn có thể theo kịp.

 

Chẳng qua là, chờ các nàng đến chỗ cần đến, đột nhiên phát hiện sự tình cùng các nàng tưởng tượng rất không giống.

 

Xa xa, có thể thấy một đám người vây ở nơi đó, thị vệ đứng hộ vệ ở xa xa, bọn nha hoàn đi theo ngược lại đứng gần một ít, sau đó thì thấy hai cô nàng Liễu Thanh Đồng cùng Mạnh Tự này mệt mỏi đứng ở một bên, xem sắc mặt cũng không tệ lắm, mà vẻ mặt hai vị Trưởng công chúa Khang Bình, Khang Nghi ôn hòa đang nói chuyện cùng một thiếu niên 18, 19 tuổi.

 

Thiếu niên kia khuôn mặt anh tuấn củ ấu rõ ràng, mày rậm mắt to, vóc người thon dài, thậm chí so với các con em thế gia huân quý trong kinh cũng cao hơn một đoạn, hắn mặc một bộ trang phục màu đen huyền viền đỏ nổi bật anh khí bừng bừng. Chẳng qua là, sắc mặt hắn có chút lãnh đạm, hơn nữa cũng không quá thích nói chuyện, chỉ là hờ hững nghe Trưởng công chúa Khang Bình nói chuyện, tình cờ gật đầu.

 

Đầu tiên ánh mắt A Uyển chạy một vòng trên người Mạnh Tự, không phát hiện có cái gì khác thường, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại không nhịn được nhìn về thiếu niên kia.

 

Nơi này là khu săn bắn giành cho nữ quyến hoạt động, ngay cả con mồi giống đực to lớn cũng không có mấy con, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên không giống binh lính đóng tại nơi đây, tự nhiên sẽ để cho người ta suy nghĩ nhiều. Liên tưởng mới vừa rồi cung nhân tới báo, bây giờ lại nhìn Trưởng công chúa Khang Bình vẻ mặt ôn hòa lôi kéo hắn nói chuyện, thì có thể biết, có lẽ mới vừa rồi lúc Mạnh Tự bị ngựa hất lên, chắc là vị thiếu niên này ra tay tương trợ.

 

-“...Thật sự là thật cám ơn công tử, nếu không phải công tử, nàng sẽ phải bị thương. Ta giống như chưa thấy qua công tử, không biết công tử là nhà ai?

 

Thiếu niên thấy Mạnh Vân cùng A Uyển tới, quả quyết nói:

-“Tại hạ Thẩm Khánh.

 

Sau đó liền chắp tay nói lời từ biệt cùng hai vị trưởng công chúa, dắt lấy ngựa bên cạnh, phóng người lên ngựa, vung roi ngựa tựa như gió lốc rời đi.

 

Hai tùy tùng đi theo thiếu niên cũng vội vàng đi theo.

 

A Uyển liếc nhìn bóng lưng thiếu niên trầm mặc kia, vừa nhìn về phía Mạnh Tự, phát hiện nàng liếc trộm bóng lưng thiếu niên kia, vẻ mặt hâm mộ, không khỏi âm thầm lắc đầu.

 

Mạnh Vân đi tới,

-“Nương, không có sao chứ?

 

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn muội muội uể oải đứng ở một bên.

 

Giọng Trưởng công chúa Khang Bình không tốt nói:

-“Tự nhiên không có sao!

 

Sau đó trừng mắt tiểu nữ nhi, cả giận:

-“Nha đầu này lại dám chạy đến khu Tây bắc bên kia săn bắn, thiếu chút nữa bị ngựa hất tung, nếu không phải tiểu tử mới vừa rồi tốt bụng giúp một phen, sợ rằng nàng đã xảy ra chuyện!

 

Nói tới chỗ này, trên mặt còn có chút sợ.

 

Mạnh Tự vội vàng rúc vào sau lưng Liễu Thanh Đồng, đáng tiếc dáng dấp Liễu Thanh Đồng xinh xắn lanh lợi, như thế nào che được nàng.

 

Trưởng công chúa Khang Bình lại trợn mắt nhìn các nàng một cái, Liễu Thanh Đồng mặt mũi áy náy, cũng không quản tiểu cô tử sau lưng, liền tiến lên xin tội.

 

-“Nương, là lỗi của con, con không có chăm sóc muội muội đàng hoàng, ngài phạt con đi.” Liễu Thanh Đồng thật lòng thật ý tiến tới xin tội.

 

Trưởng công chúa Khang Bình đôi môi khẽ nhúc nhích, sẽ mở miệng thì, bị Mạnh Vân cản lại,

-“Nương, sắp đến buổi trưa, đi về dùng bữa trước đi.

 

Trưởng công chúa Khang Bình thấy vậy, chỉ đành phải gật đầu, trong lòng biết lúc này chung quanh có người lui tới, muốn giáo huấn nữ nhi, cũng không nóng lòng nhất thời. Vì vậy lại trợn mắt nhìn tiểu nữ nhi một cái, để nữ nhi cùng con dâu đỡ đi.

 

A Uyển cũng đi đỡ công chúa mẫu thân của mình, quay đầu cho Mạnh Tự một cái ánh mắt.

 

Mạnh Tự uể oải theo ở phía sau.

 

Rất nhanh liền trở lại doanh trướng thiết trí cho các quý nhân nghỉ ngơi trong bãi săn, bên trong đã có bọn hạ nhân chuẩn bị xong nước trà, mọi người y theo thứ tự ngồi xuống.

 

Liễu Thanh Đồng tiến lên quỳ gối trước mặt Trưởng công chúa Khang Bình xin tội, Mạnh Tự thấy vậy, cũng vội vàng chạy tới, quỳ xuống bên cạnh nàng.

 

-“Nương, chuyện này không liên quan đại tẩu, là tự con chạy loạn.

Mạnh Tự vẫn rất có lòng trách nhiệm,

-“Lúc ấy con thấy có con thỏ ở bên kia, không nhịn được đuổi theo, ai biết sẽ…..

 

Trưởng công chúa Khang Bình tức giận đã tiêu tan không sai biệt lắm, chỉ là muốn cho tiểu nữ nhi chút dạy dỗ, mới bày ra dáng vẻ lạnh lùng, chỉ là thấy mặt Liễu Thanh Đồng xấu hổ tự trách, nghĩ đến nàng cũng là một hài tử đáng thương, sau khi gả tới khắp nơi hiếu thuận, chuyện hôm nay sợ cũng là bởi vì nữ nhi cầu nàng mới đáp ứng, chút khúc mắc trong lòng rất nhanh liền biến mất.

 

-“Được rồi được rồi, ta không tức giận, đều đứng lên đi.

 

Liễu Thanh Đồng cùng Mạnh Tự ngẩng đầu nhìn kỹ bà, thấy Trưởng công chúa Khang Bình muốn tức giận thì, vội vàng đứng lên, hai người một trái một phải ngấy đến bên người Trưởng công chúa Khang Bình, vừa ôm tay của bà, vừa nũng nịu nói “Nương tốt nhất”, “Nương là nương xinh đẹp nhất thiên hạ!” các loại, để cho người ta thật sự là không tức giận được, Trưởng công chúa Khang Bình rất nhanh cũng bị các nàng huyên náo cười lên.

 

A Uyển thấy cũng không nhịn được nghĩ muốn cười, lần nữa xác nhận tính cách Liễu Thanh Đồng, quả nhiên là hết sức phù hợp tâm ý Trưởng công chúa Khang Bình, chớ trách ban đầu chẳng qua là gặp mặt một lần, đã định xuống cái hôn sự này.

 

Bởi vì phát sinh sự tình thiếu chút nữa té ngựa, cho nên buổi chiều dĩ nhiên là không thể đi cưỡi ngựa, Mạnh Tự cùng Liễu Thanh Đồng liền lôi kéo A Uyển cùng nhau đánh bài, thuận tiện cũng gọi Mạnh Vân, bốn người liền vùi ở trong doanh trướng đánh bài, rất là dương dương tự đắc.

 

Trưởng công chúa Khang Bình cũng lôi kéo Trưởng công chúa Khang Nghi đến doanh trướng các nàng nghỉ ngơi, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, trò chuyện dĩ nhiên là vị Thẩm Khánh công tử, anh hùng nào đó cứu mỹ nhân.

 

Mặc dù Thẩm Khánh không tỏ rõ thân phận, thế nhưng tới tham gia cuộc săn bắn mùa thu lần này, không phải huân quý chính là con cháu quan viên, muốn tra một người hết sức dễ dàng, không tới nửa ngày, tài liệu Thẩm Khánh đã trình đến trước mặt.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 27/05/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts