Sủng Thê Như Lệnh - Chương 160

☆, Cuồng phong mưa rào!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Hôm qua là Mạnh Tự ngã ngựa, hôm nay đến phiên Tam hoàng tử ngã ngựa, để cho người nghe không khỏi cả kinh.

 

Chẳng qua là hôm qua lúc Mạnh Tự bị ngã ngựa hữu kinh vô hiểm, sợ bóng sợ gió một trận, ngược lại không có đưa tới cái chú ý gì, ngay cả Văn Đức đế nghe xong, biết có người cứu chất nữ, còn đặc biệt hỏi thăm thiếu niên Thẩm Khánh đã cứu chất nữ mấy câu, nhiều liền không có. Mà Tam hoàng tử là bất đồng, hắn không chỉ có là hoàng tử lớn tuổi nhất dưới Thái tử, cũng là hoàng tử được Văn Đức đế xem trọng nhất, khiến cho Tam hoàng tử cùng Thái tử mơ hồ thành tư thế đối lập, duy trì một loại thăng bằng vô hình.

 

Nếu như Tam hoàng tử xảy ra chuyện, như vậy Thái tử sẽ độc quyền...

 

Cho nên, nghe được tin tức Tam hoàng tử ngã ngựa, mọi người trước tiên liền đi hỏi thăm hắn làm sao, hết sức chú ý.

 

A Uyển cũng quan tâm, khi biết tin tức Tam hoàng tử ngã ngựa thì nàng sợ hãi cả kinh, trong đầu đã nghĩ tới hậu quả nếu như Tam hoàng tử xảy ra chuyện, không khỏi âm thầm hy vọng Tam hoàng tử cũng giống như Mạnh Tự, đều là hữu kinh vô hiểm.

 

Lúc nha hoàn đi theo Mạnh gia báo lại, Liễu Thanh Đồng cùng Mạnh Tự tất cả đều đứng lên, hết sức chú ý chuyện này.

 

-“Bây giờ thế nào? Có tin tức của Tam hoàng tử không?” Mạnh Tự hỏi tới.

 

Nha hoàn kia nói:

-“Bây giờ còn không rõ ràng lắm, bất quá nghe nói khi Tam hoàng tử điện hạ được bọn thị vệ đưa trở về rất nhiều người thấy y phục của điện hạ dính thật nhiều máu, thái y đi theo đều bị kêu tới.

 

Nghe vậy, mọi người có chút cứng họng, quần áo dính rất nhiều máu là chuyện gì xảy ra? Là máu của mình, hay là máu của thứ gì khác? Ngay cả thái y đều bị kêu tới, có thể thấy được chuyện cũng không lạc quan.

 

-“Tiếp tục đi xem tình huống.

A Uyển phân phó, chờ lúc nha hoàn báo lại muốn rời khỏi, thì gọi nàng lại nói:

-“Chờ một chút, nếu là tình huống bên kia không đúng, liền không cần hỏi.

 

Nha hoàn kia không hiểu cái gì gọi là tình huống không đúng, không nhịn được nhìn về phía Liễu Thanh Đồng cùng Mạnh Tự, thấy Mạnh Tự gật đầu thì, vội vàng rời đi.

 

Mạnh Tự không tự chủ được ở trong lều xoay vòng quanh, cắn môi hết sức bất an, A Uyển cũng ánh mắt chìm liễm ngồi ở đàng kia, toàn bộ doanh trướng không còn đánh bài nói đùa náo nhiệt ung dung lúc trước, để cho tâm Liễu Thanh Đồng nhảy thình thịch, trực giác có chút bất an.

 

Liễu Thanh Đồng thuở nhỏ sinh trưởng ở Vị Thành, nơi đó cách xa kinh thành, mặc dù Liễu lão phu nhân kiến thức không tầm thường, dạy dỗ nàng cực tốt, nhưng rốt cuộc không bằng A Uyển cùng Mạnh Tự lớn lên ở trong kinh thành, khứu giác đối với chính trị càng nhạy cảm, chẳng qua là từ trong một ít gió thổi cỏ lay, liền có thể cảm giác được một loại khí tức không giống tầm thường. Cho nên nàng hết sức không thể hiểu được vì sao hai người khẩn trương như vậy, thế nhưng trực giác khẩn trương theo.

 

Rất nhanh nha hoàn kia lại trở lại, chán nản nói:

-“Quận chúa, Thế tử phi, Thiếu phu nhân, nô tỳ vô năng. Lúc nô tỳ vừa tới, thì thấy phụ cận doanh trướng Tam hoàng tử đề phòng sâm nghiêm, trừ thái y ra, những người khác không có nhiệm vụ không được đi vào.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, không khỏi âm thầm hít một hơi, rốt cuộc ý thức được lần này Tam hoàng tử ngã ngựa bị thương không nhẹ.

 

Mạnh Tự ngược lại cũng hít hà, không khỏi bắt đầu lo lắng. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Lần này Tam hoàng tử ngã ngựa xác thực bị thương không nhẹ, hắn không có vận khí tốt như Mạnh Tự, không có mỹ nhân tới cứu anh hùng. Lúc ấy cả người hắn từ trên ngựa té xuống, hơn nữa không chỉ có té gãy chân, đồng thời một nhánh cây bén nhọn giấu ở trong bụi cây xuyên qua gốc rễ của hắn từ bắp đùi.

 

Trong doanh trướng vờn quanh mùi máu tanh nhàn nhạt, Trịnh quý phi cùng Tam hoàng tử phi canh giữ ở trước giường khóc thút thít không ngừng, hoàng hậu ngượng ngùng đứng ở nơi đó, nhìn thấy sắc mặt của Hoàng thượng xanh mét, nhớ tới mặt con dâu lạnh lẽo âm trầm, quả quyết cầm khăn tay cũng hơi che mặt, tỏ vẻ chính mình cũng thương tâm cảm động lây.

 

Thái y xử lý thương thế cho Tam hoàng tử xong, sắc mặt đều có chút không tốt, lúc này Tam hoàng tử bởi vì uống thuốc ngủ nên đã chìm vào giấc ngủ, chẳng qua là có thể bởi vì đau đớn, cho dù trong mộng, cũng vẫn chau mày lại, dáng vẻ hết sức không thoải mái.

 

-“Thái y, Tam hoàng tử như thế nào?” Trịnh quý phi một đôi mắt đỏ ngầu.

 

Mạc Như đỡ Trịnh quý phi, cũng giống vậy khẩn trương nhìn thái y.

 

Hoàng hậu ánh mắt vòng vo chuyển, nhìn thấy hoàng đế ngồi ở bên cạnh, ngượng ngùng cúi đầu.

 

Lúc trước khi thái y trị thương cho Tam hoàng tử, bởi vì thân thể Tam hoàng tử còn có vết thương khác, nữ quyến không thể ở đó, cho nên cũng không biết thương thế hắn như thế nào. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của mấy thái y trầm trọng, để cho trong lòng bà cũng không khỏi dâng lên. Chẳng lẽ Tam hoàng tử té gãy chân không thể trị được? Hay là bị thương những chỗ nào khác, cho nên mới sẽ chảy nhiều máu như vậy? Trong lòng vừa mong đợi Tam hoàng tử nghiêm trọng một chút, lại lo lắng hoàng đế lôi đình giận dữ thì, bản thân bị liên lụy.

 

-“Quý phi nương nương yên tâm, điện hạ bây giờ vô sự, chẳng qua là phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, đoạn thời gian này tốt nhất không nên xuống giường di chuyển.” Thái y hàm hồ nói.

 

Lúc này, Văn Đức đế đứng dậy, đi ra khỏi doanh trướng.

 

Mấy vị thái y rất nhanh cũng bị kêu tới, khi thấy Văn Đức đế ngồi ở chủ vị, chỉ có Dương Khánh canh ở nơi đó, tâm mấy vị thái y đều lộp bộp, trực giác không xong.

 

-“Trẫm hỏi một lần nữa, Tam hoàng tử như thế nào?

 

Giọng lạnh băng mà uy nghiêm vang lên, trong tiếng nói kia ẩn chứa sát ý, để cho mấy tên thái y quỳ dưới đất cũng không nhịn được thân thể phát run, trong lúc nhất thời không dám nói nữa lời.

 

-“Trần thái y, ngươi nói.

 

Trần thái y bị điểm tên âm thầm kêu khổ, thế nhưng lại không dám không trả lời, chỉ đành phải bước ra khỏi hàng, tận lực dùng giọng uyển chuyển nói:

-“Hoàng thượng, chân Tam hoàng tử điện hạ bị thương cần phải cẩn thận điều dưỡng, nếu không sẽ lưu lại bị tật, về phần vết thương….. chỗ bắp đùi Tam hoàng tử điện hạ!

 

Hắn âm thầm nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận châm chước giọng nói, hàm hồ nói:

-“Bây giờ thần cũng không thể xác nhận sau này lại như thế nào, hoặc giả cẩn thận chữa trị, nắm chặt phải có năm phần mười khỏi hẳn.

 

-“Năm phần mười hả?

 

Trần thái y âm thầm kêu khổ, vội vàng nói:

-“Là tám phần mười.

 

Quả nhiên, luồng sát ý kia đột nhiên thối lui, chính là nghe không ra hỉ giận của hoàng đế,

-“À, tám phần mười như lời của ngươi, như vậy thì là có thể khỏi rồi. Như vậy, Tam hoàng tử điện hạ liền giao cho các ngươi.

 

Mấy vị thái y rối rít vâng dạ, sau đó khom người lui ra ngoài, đến doanh trướng kế bên đặc biệt để trống ra cho Tam hoàng tử trị thương.

 

-“Trần thái y.

Một thái y tuổi chừng bốn mươi tiến lên, thấp giọng nói:

-“Ngài nói với Hoàng thượng thương thế của Tam hoàng tử có khả năng tám phần mười khỏi hẳn.....

 

Trần thái y trong lòng cười khổ, trên mặt lại nói:

-“Là có tám phần mười, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, tự nhiên sẽ khỏi hẳn.

 

Nói xong, hắn nhìn doanh trướng Tam hoàng tử kế bên.

 

Vị thái y kia đang muốn nói cái gì, đột nhiên nghe được một tiếng duyên dáng kêu to “Hoàng thượng”, nhất thời trong lòng rùng mình.

 

Thật ra thì bất kể có mấy phần nắm chặt, Hoàng thượng chỉ là muốn một cái có thể chận lại miệng thế nhân, như vậy dời đi tầm mắt của thế nhân, nếu không lúc ấy cũng sẽ không kêu đám người Trịnh quý phi, Tam hoàng tử phi lui ra ngoài, không cho các nàng thấy thương thế của Tam hoàng tử. Cho dù trong lòng bọn họ biết nam nhân bị thương chỗ kia, có thể bị phế, lại không cho phép loại chuyện như vậy lan truyền ra ngoài, cho dù là thê tử kết tóc, Hoàng thượng cũng không cho phép để cho ai biết.

 

Hoàng thượng đây là vì duy trì mặt mũi của Tam hoàng tử.

 

Ở lúc Văn Đức đế lần nữa trở lại doanh trướng Tam hoàng tử, Trịnh quý phi vây ở trước giường Tam hoàng tử khóc thầm đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt hoàng thượng, khóc quỳ xuống.

 

-“Hoàng thượng, Thông nhi hắn... Ngài nhất định phải làm chủ cho Thông nhi!” Trịnh quý phi khóc ruột gan đứt từng khúc.

 

Mạc Như cũng ở đây cúi đầu lau lệ.

 

Hoàng hậu không khóc nổi, chỉ đành phải dùng sức nhu cặp mắt đỏ lên, cúi đầu không nói.

 

Lúc này tâm tình Văn Đức đế hết sức không tốt, cũng không có tâm tư để ý tới tâm tư của người khác, chỉ nói:

-“Ngươi yên tâm, chuyện này trẫm nhất định sẽ cho người điều tra kỹ.

 

Trịnh quý phi khóc gật đầu.

 

Đang lúc này, bên ngoài doanh trướng đột nhiên vang lên thanh âm huyên náo, Văn Đức đế chân mày dựng lên, đang muốn tức giận, thì thấy Ngũ hoàng tử vọt vào, hé ra gương mặt tuấn tú trắng bệch, xoay chuyển ánh mắt, thấy được Tam hoàng tử nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, con ngươi hơi co lại.

 

-“Phụ hoàng... Tam hoàng huynh, không có chuyện gì chứ?

 

Văn Đức đế thấy hắn đầu đầy mồ hôi xông vào, tình thân thiết lộ rõ trên mặt, sắc mặt hòa hoãn, nói:

-“Yên tâm, thái y nói chẳng qua là té gãy chân, nghỉ ngơi ít ngày sẽ không sao.

 

Ngũ hoàng tử rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi:

-“Thế nhưng nhi thần nghe nói lúc ấy Tam hoàng huynh chảy rất nhiều máu…..

 

-“Không sao, bất quá là bị nhánh cây giấu ở trong bụi cây làm rách da, chảy chút máu thôi.

 

Ngũ hoàng tử trực giác có chỗ là lạ, thế nhưng lời của Văn Đức đế để cho hắn trong lúc nhất thời cũng không cách nào biết được chỗ nào không đúng, chỉ đành phải tạm thời tin tưởng huynh trưởng thật ra là không sao.

 

Nói xong thương thế của Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử đột nhiên chần chờ nói:

-“Phụ hoàng, hoàng huynh làm sao sẽ ngã ngựa?

 

Văn Đức đế lạnh lùng nói:

-“Trẫm đã cho người đi điều tra.

 

Ánh mắt Ngũ hoàng tử lóe lên, lúc đang muốn nói chuyện, lại nghe được trước trướng có người báo lại, Thái tử cùng thái tử phi đến.

 

Thái tử vẻ mặt bị bịnh được Thái tử phi đỡ đi vào.

 

Khoảng khắc Thái tử tiến vào, liền cảm giác được hai tầm mắt mãnh liệt rơi xuống trên người của mình, một tầm mắt tràn đầy oán độc khắc cốt, một tầm mắt tràn đầy uy nghiêm dò xét, để cho tim của hắn không tự chủ được nhói lên, thân thể cũng trong chốc lát cứng ngắc, cho đến cánh tay căng lên, mới phát hiện cái tay nhỏ bé đỡ ở trên tay kia nắm cực chặt cánh tay của mình, để cho hắn phục hồi tinh thần lại.

 

Cảm giác được cảm xúc người bên cạnh giống như không yên, Thái tử từ từ thanh tĩnh lại.

 

Làm trượng phu, hắn luôn phải che chở nàng.

 

Thái tử ung dung mấy phần, tiến lên thỉnh an Đế hậu, nhẹ giọng nói:

-“Phụ hoàng, Tam hoàng đệ như thế nào? Thái y nói thế nào? Hôm nay thân thể nhi thần khó chịu, luôn luôn tại trong hành cung nghỉ ngơi, lúc trước nghe nói Tam hoàng đệ ngã ngựa, trong lòng không yên tâm, liền tới thăm.

 

Có thể hôm qua Thái tử ở trong sân săn bắn bị trúng chút gió, buổi tối lúc trở về hành cung thân thể liền có chút không khỏe, khi tiếng trống canh hai đánh thì, hành cung Thái tử tuyên thái y, Văn Đức đế cũng bị kinh động, biết được Thái tử cảm nhiễm phong hàn, có chút nóng lên, liền kêu Dương Khánh tới dò xem, dặn dò hắn phải nghỉ ngơi thật tốt. Cho tới buổi sáng hôm nay, nhiệt độ của Thái tử vẫn có chút hơi cao, Văn Đức đế liền để cho Thái tử ở hành cung nghỉ ngơi.

 

Vào lúc này, Thái tử nghe tin tức Tam hoàng tử ngã ngựa, dĩ nhiên là không thể nằm nữa, vội vàng đổi y phục, cùng Thái tử phi tới đây.

 

Văn Đức đế vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Thái tử thật sâu, tầm mắt xẹt qua sắc mặt tái nhợt bệnh hoạn của hắn, sắc mặt hòa hoãn mấy phần, nói với hắn:

-“Thông nhi không sao, chẳng qua là té gãy chân, cần tĩnh dưỡng ít ngày.

 

Thái tử vội hỏi:

-“Về sau đi lại có sao không?

 

-“Chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, ngược lại không sao.

 

Thái tử rốt cuộc thanh tĩnh lại, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, sau đó không khỏi lại ho khan lên, sợ đến hoàng hậu khẩn trương kêu một tiếng “Diệp nhi”, lo lắng muốn hắn mau chút đi nghỉ ngơi.

 

Ánh mắt Văn Đức đế quét qua sắc mặt lo lắng của hoàng hậu, vẻ mặt rốt cuộc thanh tĩnh lại, ôn hòa nói với Thái tử:

-“Thân thể ngươi không khỏe, trở về nghỉ ngơi đi, nơi này có trẫm nhìn, ngươi không cần quan tâm.

 

-“Đúng vậy đúng vậy, ngươi cũng không phải là thái y, ở chỗ này cũng không làm nên chuyện gì.

 

Hoàng hậu vội nói, phảng phất như sợ Thái tử bị mùi máu huyết trong doanh trướng này xông đến lập tức bệnh tình tăng thêm.

 

Lúc này Hoàng hậu nói lời này thật là quá không đúng lúc, không chỉ có sắc mặt Văn Đức đế khó coi mấy phần, ngay cả sắc mặt của Trịnh quý phi và Mạc Như đều có chút không tốt, ánh mắt Ngũ hoàng tử đồng dạng lạnh băng. Chẳng qua là lúc này hoàng hậu toàn tâm toàn ý lo lắng nhi tử, làm sao còn chú ý tới sắc mặt của bọn họ?

 

Ngược lại Mạnh Vân chú ý tới, trong lòng thực bất đắc dĩ, liền nói:

-“Phụ hoàng, mẫu hậu, Trịnh mẫu phi, mọi người hãy yên tâm, Tam hoàng đệ cát nhân tự có thiên tướng, tất nhiên sẽ không sao! Con dâu liền cùng điện hạ đi về trước.

 

Nói xong, lại hướng Mạc Như cùng Ngũ hoàng tử gật đầu ý bảo.

 

Sắc mặt mấy người mới hòa hoãn một ít.

 

Thái tử rất nhanh liền cáo lui, để cho Mạnh Vân đỡ ra khỏi doanh trướng.

 

Lúc đi ra doanh trướng, gió gần tới cuối mùa thu thổi tới, để cho hắn cảm giác có chút lạnh, lúc này mới phát hiện trên trán đã ra một tầng mồ hôi lạnh.

 

Mạnh Vân cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, một đôi mắt đẹp trong trẻo lạnh lùng im lặng nhìn hắn.

 

Thái tử nắm tay của nàng, đột nhiên hướng nàng cười.

 

Mạnh Vân trong lòng thở dài, cũng cười trở lại, mới đỡ hắn trở về hành cung.

 

Sau khi Thái tử rời đi, Văn Đức đế lại dò hỏi thái y mấy lần, mới được mọi người cung tiễn trở lại hoàng trướng.

 

Văn Đức đế ngồi ở trong hoàng trướng yên lặng không nói, cho đến trà nóng trên bàn từ từ trở nên lạnh, lúc hồi thần liền thấy người đứng ở bên cạnh đang cẩn thận vuốt tay áo.

 

-“Huyên Nhi.

 

Vệ Huyên sợ hết hồn, thiếu chút nữa để cho đồ trong tay áo lăn ra, chợt nhìn Hoàng thượng, hỏi:

-“Hoàng bá phụ, ngài có cái gì phân phó?

 

Ánh mắt Văn Đức đế lại ngưng ở trên tay áo của hắn, hỏi:

-“Ngươi, chỗ đó cất giấu cái gì?

 

Vệ Huyên nhìn ông, ngoan ngoãn lấy vật trong tay áo ra.

 

Hai trái táo đỏ.

 

Văn Đức đế:

.....

 

-“Ngươi cất hai trái táo ở trên người làm gì?” Văn Đức đế bất giác buồn cười.

 

Vệ Huyên cười nói với ông:

-“Sáng sớm hôm nay lúc ra cửa, nhìn thấy hai trái táo đỏ này đẹp, liền có chút muốn ăn, nên mang ở trên người, nhưng ai biết một mực đi theo bên người hoàng bá phụ, không có thời gian ăn.

 

Nói tới chỗ này, dáng dấp ngượng ngùng.

 

Văn Đức đế nghe xong lời của hắn, như có điều suy nghĩ nhìn hắn.

 

Vệ Huyên chỉ coi không biết, như thường ngày vậy hướng ông cười, vừa lớn mật lại vô tội.

 

Văn Đức đế nhìn kỹ hắn, nguyên bản lời đến trong miệng chuyển một cái, cuối cùng chỉ nói:

-“Được rồi, trẫm đã biết! Trẫm mệt mỏi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.

 

Nghe được lời của Văn Đức đế, Vệ Huyên hết sức dứt khoát đi nghỉ.

 

Chẳng qua là lúc ra khỏi hoàng trướng, nguyên bản ánh mắt trong trẻo xẹt qua vài tia âm trầm, mi mày nổi lên lệ khí, trong lòng phiên giang đảo hải. Nhịn xuống cổ sát ý trong lòng, hắn nghiêm mặt lạnh lùng bước vào lều Mạnh Phong.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 10/06/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts