Sủng Thê Như Lệnh - Chương 162

☆, Thế tử gia làm náo động lớn!!!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Hàng năm số ngày săn bắn mùa thu không chừng, mà năm nay bởi vì thêm ít đệ tử quan viên, liền định là ba ngày...

 

Ngày đầu tiên là ngày hoàng đế và các hoàng tử biểu hiện, ngày thứ hai là các đệ tử của huân quý, quan viên biểu hiện, ngày thứ ba đó là hoàng đế tự mình ở diễn võ trường khảo hạch công phu hết thảy đệ tử trẻ tuổi cưỡi ngựa bắn cung, nếu như biểu hiện xuất sắc, tại chỗ được trao quan chức cũng có thể.

 

Đối với mấy đệ tử huân quý không có quyền thừa kế mà nói, đây là một cơ hội ngắn nhất nhanh nhất để tiến vào quan trường, rất ít người sẽ cự tuyệt.

 

Hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc săn bắn mùa thu năm nay.

 

Sáng sớm khi A Uyển tỉnh lại, Vệ Huyên theo thường lệ không có ở đây.

 

Bây giờ Vệ Huyên đã nhậm chức ở trong Vũ Lâm quân, lại rất được hoàng sủng, cũng không cần vào lúc này đặc biệt biểu hiện, đi tranh cơ hội lộ diện cùng các đệ tử huân quý kia, cho nên mấy ngày nay hắn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh hoàng thượng tận trung chức thủ. Tuy là như vậy, thế nhưng ngày thứ nhất, Hoàng thượng mang theo hắn, vẫn để cho hắn ra tay mấy lần, mỗi lần đều có thu hoạch, làm cho hoàng đế thập phần vui vẻ, ngay cả Thụy Vương cũng cảm thấy có mặt mũi, để cho triều thần nhìn thôi không khỏi có chút ngạc nhiên.

 

Dĩ vãng nói đến Vệ Huyên, không người không âm thầm lắc đầu, cho là hắn chẳng qua là ỷ vào lão tử là thân vương, lại được Thái hậu, hoàng đế sủng ái, làm xằng làm bậy, chưa bao giờ tham gia chánh sự. Cho dù vào Vũ lâm quân, nhưng cũng không có bản lãnh thật sự, tất cả chỉ là bởi vì Hoàng thượng sủng ái hắn, đặc biệt phá lệ cho hắn thôi.

 

Cho nên ngày đầu tiên săn thú, Vệ Huyên biểu hiện ngược lại kinh ngạc tầm mắt rất nhiều người, khiến cho người khác không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác.

 

A Uyển không khỏi suy đoán, không biết hôm nay Vệ Huyên còn có thể có kết quả hay không? Chẳng qua là hôm qua Tam hoàng tử ngã ngựa, mặc dù nói chẳng qua là té gãy chân, dưỡng tốt là được, thế nhưng trong đó lại đại động can qua, để cho trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy thương thế Tam hoàng tử cũng không rõ ràng, không biết hôm nay tâm tình hoàng đế có còn tốt hay không?

 

Bất quá, Tam hoàng tử vừa bị đả thương, vẫn là không có thay đổi hành trình, cũng để cho A Uyển suy đoán có phải sẽ có chiến sự hay không? Cho nên Văn Đức đế có lòng muốn tạo hưng võ chi phong.

 

A Uyển vẫn như cũ cùng Thụy Vương phi và Vệ Ái đi tới bãi săn.

 

Hôm qua trở lại trễ, Thụy Vương phi thấy Vệ Huyên đón A Uyển trở lại, cũng không có lưu bọn họ, liền để cho bọn họ trở về nghỉ ngơi, cho nên giữa bà tức cũng không có nói cái gì.

 

Lập tức liền nghe Thụy Vương phi nói:

-“Thật may là Tam hoàng tử ngã không nặng, nghỉ ngơi vài ngày thì có thể đi lại. Cũng không biết làm sao sẽ phát sinh loại chuyện như vậy? Hôm qua Vương gia một mực không trở lại, nghe tùy tùng trở lại bẩm báo, Vương gia bị Hoàng thượng lưu lại trong hành cung.

 

Ánh mắt A Uyển hơi thu lại, cười nói:

-“Lần này phụ vương phải phụ trách an nguy bãi săn, người mang trọng trách, cho nên không có thanh nhàn như chúng ta.

 

Thụy Vương Phi vỗ vỗ tay nàng, thở dài nói:

-“Đúng vậy, nam nhân là trụ cột trong nhà, nếu như không bận rộn, mới làm người lo lắng đấy!

 

A Uyển hơi hơi cười với bà, tự nhiên nghe ra ám chỉ của Thụy Vương Phi.

 

Cuộc săn bắn mùa thu này, Thụy Vương là người phụ trách an toàn bãi săn, chuyện Tam hoàng tử ngã ngựa, Thụy Vương cũng có trách nhiệm, nếu Hoàng Thượng nguyện ý lưu ông tại nơi đó, chứng minh Hoàng Thượng vẫn là tín nhiệm ông. Chỉ cần Văn Đức Đế nguyện ý giao ra tín nhiệm, mặc kệ Tam hoàng tử đã xảy ra chuyện gì, Thụy Vương sẽ không bị liên lụy.

 

Tuy nói Thụy Vương cùng Văn Đức Đế là đồng bào huynh đệ, chính là nếu như đề cập đến vị trí kia, liền tính là huynh đệ, cũng phải xui xẻo. Thụy Vương mấy năm nay duy trì địa vị của chính mình ở trong lòng Văn Đức Đế kỳ thật cũng không dễ dàng, mặt ngoài tuy rằng hành sự lưu manh một chút, lại chưa từng đi quá giới hạn qua.

 

Bởi vì ở bên ngoài, Thụy Vương Phi cũng không có nói rõ, thấy A Uyển rõ ràng, trên mặt lộ ra ý cười, liền không nói nữa.

 

Thực mau liền tới khán đài ở trong Diễn Võ Trường đã dùng bình phong vây lại, bởi vì nam nữ khác biệt, cho nên đặc biệt dùng bình phong che lại vị trí các nữ quyến, bất quá cũng không có làm quá kín, ngồi ở chỗ kia, dùng kính viễn vọng cũng có thể thấy Diễn Võ Trường rõ ràng.

 

Có lẽ là hôm qua Tam hoàng tử ngã ngựa, hôm nay không khí bãi săn không có vui nhộn như ngày đầu tiên, mọi người rụt rè mà ngồi ở chỗ đó, chỉ là thấp giọng cùng người chung quanh nói chuyện, vẻ mặt mang theo vài phần cẩn thận.

 

Mới vừa ngồi xuống thì có một đám cung nữ nội thị tay nâng khay đặt kính viễn vọng đi tới, dựa vào thân phận phân phát.

 

A Uyển cũng được phân một cái kính viễn vọng.

 

Kính viễn vọng này là đồ chơi Tây Dương tiến cống, A Uyển ở chỗ này sinh sống mười mấy năm, kỳ thật cũng không hiểu lắm cái này là cái triều đại gì, chỉ là ngẫu nhiên khi nhìn thấy đồ vật Tây Dương tiến cống, lại nhịn không được suy đoán bên phương tây đã phát triển tới lúc nào. Mà kính viễn vọng này, dáng vẻ nhìn cực kỳ thô ráp, là công nghệ nguyên thủy nhất, nhìn thấy cũng không xa, cũng không rõ ràng lắm. Trong lòng nàng cân nhắc, nếu như có yêu cầu, thật ra ở cái cơ sở này có thể kêu thợ thủ công làm cho nàng phiên bản kính viễn vọng bằng bìa cứng, so với cái này nhìn khá hơn nhiều.

 

Ngay tại khi A Uyển trầm tư, tiếng kèn vang lên.

 

Trên Diễn Võ Trường, có nội thị thổi lên sừng trâu trong tay.

 

Nguyên bản các nữ quyến đang khe khẽ nói nhỏ lập tức đình chỉ nói chuyện, trong tay có kính viễn vọng, liền cầm lấy kính viễn vọng quan sát, bởi vì thân phận không đủ, không được phân, chỉ có thể cùng người chung quanh xài chung một cái, hoặc là vươn cổ nhìn xa xa, tuy rằng không thấy được rõ ràng như kính viễn vọng, nhưng cũng có thể nhìn ra đại khái.

 

Trên Diễn Võ Trường đầu tiên thi chính là cưỡi ngựa bắn cung.

 

Văn Đức Đế ngồi trên khán đài thiết trí trước Diễn Võ Trường, vài vị nội các đại thần ngồi chung quanh ông, thỉnh thoảng nói chuyện với Văn Đức Đế, tựa như đang bình luận mấy con cháu của các nhà đang tỷ thí trên Diễn Võ Trường.

 

Thẳng đến khi thi đấu gần kết thúc, Văn Đức Đế đột nhiên mở miệng nói:

-“Huyên Nhi, ngươi cũng đi xuống ra tay đi.

 

Mọi người nghe xong đều bị cả kinh, theo bản năng mà nhìn về phía Văn Đức Đế cùng Vệ Huyên đứng ở bên cạnh ông.

 

Văn Đức Đế cười nói:

-“Đi đi, không cho ngươi làm mất mặt trẫm.

 

Văn Đức Đế đều nói thành như vậy, tự nhiên Vệ Huyên khó mà nói cái gì, đáp ứng, liền xuống khán đài.

 

Tự có hoạn quan cầm cung tiễn tới.

 

Ánh mắt mọi người đều đuổi theo thân ảnh Vệ Huyên, hôm nay hắn mặc y phục màu đen của Vũ Lâm Quân, viền màu đỏ, đai lưng cũng là màu đỏ rực, không có cẩm y màu đỏ sẫm lộ liễu ngày thường, nhưng lại có vẻ đẹp thâm trầm đoan chính, tuy là gương mặt đó, lại làm người nhìn cũng thư thái.

 

Chỉ là, Vệ Huyên chưa từng có trước mặt người khác biểu diễn qua cưỡi ngựa bắn cung, làm người không khỏi hoài nghi công phu cưỡi ngựa bắn cung của hắn là như thế nào? Ngày đầu tiên tuy rằng hắn có biểu hiện, lại cũng không tính quá ưu tú. Mà Hoàng Thượng lại nói lời nói này, rất nhiều người cân nhắc không ra Hoàng Thượng đây là muốn nâng Vệ Huyên hay là chèn ép, hoặc chỉ là đơn thuần tâm tình tới, làm hắn lên sân khấu biểu diễn một chút.

 

Vệ Huyên thực mau lên diễn đàn.

 

Đương khi một mũi tên bắn thẳng đến hồng tâm, mọi người có chút kinh ngạc, thậm chí nữ quyến trên khán đài cũng nhịn không được cầm lấy kính viễn vọng cẩn thận nhìn.

 

Tiếp theo, hắn đã bắn hai mươi mũi tên, tên tên trúng bia.

 

Không khí hiện trường bắt đầu thay đổi.

 

Chờ Vệ Huyên buông cung tên thì, Văn Đức Đế đột nhiên đứng lên, lớn tiếng cười nói:

-“Quả nhiên không phụ kỳ vọng của trẫm!

 

Sau đó tại chỗ liền thưởng Vệ Huyên một cái thôn trang ở kinh giao.

 

Có thể thấy rất được thánh quyến.

 

Vệ Huyên nhẹ nhàng tiến lên lãnh thưởng, còn ngẩng đầu đặc biệt hướng Văn Đức Đế tạ ân, lại hơi đắc ý mà nhìn về phía những triều thần cùng huân quý sắc mặt khác nhau, trên mặt một mảnh kiêu căng.

 

Hôm nay các hoàng tử vẫn chưa tỷ thí, mà đệ tử tôn thất lên sân khấu biểu hiện lại không tốt, Vệ Huyên lộ một mặt này, cơ hồ đem những đệ tử quan viên biểu hiện xuất sắc nổi bật đè ép xuống, trở thành đối tượng toàn trường chú mục.

 

Lúc này, mọi người mới rõ ràng dụng ý của Văn Đức Đế.

 

Vệ Huyên ra một hồi nổi bật, không chỉ thay đổi hình tượng ăn chơi trác táng của hắn ở trong cảm nhận của mọi người, lại là người thứ nhất lĩnh thưởng, làm người khác thật sự hâm mộ đến không chịu nổi, cũng âm thầm kinh ngạc cảm thán hoàng đế đối hắn sủng ái, không người có thể so, mấy đệ tử quan viên phía dưới trong lòng ẩn ẩn không phục.

 

Ngồi ở phía sau Văn Đức Đế Ngũ hoàng tử sắc mặt xanh mét, Tứ hoàng tử sắc mặt tối tăm, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử thì lại mím chặt môi. Chỉ có Thái Tử sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ hơi hơi cười, sắc mặt thanh đạm ôn hòa. Mà Tam hoàng tử bởi vì chân bị thương, hôm nay còn nghỉ ngơi tại hành cung, cũng không có tới đây.

 

So bắn tên xong, kế tiếp còn có so cưỡi ngựa.

 

Trừ bỏ Vệ Huyên cái biến số này ra, trong đó còn có rất nhiều tuổi trẻ tuấn kiệt làm người chú ý, bọn họ toàn biểu hiện thực xuất sắc, bất quá biểu hiện xuất sắc trong quần thể phần lớn là con cháu quan viên, con cháu huân quý ngược lại không bằng con cháu quan viên. Bất quá trong con cháu huân quý, biểu hiện xuất sắc nhất còn phải kể tới Tam thiếu gia Thẩm Khánh của Định Quốc Công phủ, ở trong tất cả mọi người cưỡi ngựa bắn cung đều là đệ nhất, đè ép nổi bật của mọi người xuống, làm Văn Đức Đế hết sức vui vẻ.

 

Rất nhiều người cũng là ở hôm nay mới biết được vị Tam thiếu gia Định Quốc Công phủ này, dĩ vãng biết đều là Thẩm Bàn cháu đích tôn đại phòng của Định Quốc Công phủ, căn bản chưa từng nghe qua vị Thẩm Khánh nhị phòng này, chờ nghe nói hắn mới từ Tây Bắc trở về không lâu, mới bừng tỉnh rõ ràng.

 

Rất nhiều các phu nhân ở đây nhìn thấy vị Thẩm tam thiếu gia ngang trời xuất thế này cũng là một trận hưng phấn.

 

Thật sự là ứng cử viên con rể tốt nha! Trẻ tuổi, thân thủ lại lợi hại, quan trọng nhất chính là, hắn không chỉ có được hoàng đế tán thưởng, hơn nữa càng là vào mắt hoàng đế, về sau tất nhiên tiền đồ vô lượng, rất nhiều người trong nhà có nữ nhi vừa độ tuổi trong lòng đều đang cân nhắc có thể cùng hắn kết thân, cho dù trong nhà không có, cũng đang cân nhắc trong nhà mẹ đẻ hoặc thân thích còn có cô nương vừa độ tuổi.

 

A Uyển đang lấy kính viễn vọng quan sát, liền nghe được Trưởng công chúa Khang Bình ngồi ở bên cạnh đang cùng mẫu thân thảo luận Thẩm Khánh, trong giọng nói không che dấu tán thưởng, trong lòng vừa động, không ngừng quay đầu nhìn Mạnh Tự ngồi ở bên cạnh, chỉ thấy cô nương này đang cầm kính viễn vọng cũng xem say sưa ngon lành, hoàn toàn không giống người chung quanh chú ý Thẩm Khánh.

 

Thật là thiếu niên không biết mùi vị ưu sầu.

 

Chờ đến khi chạng vạng, chính là tiệc tối cuối cùng.

 

Trong bữa tiệc, hôm nay người trẻ tuổi ở trên Diễn Võ Trường biểu hiện xuất sắc đều được hoàng đế tự mình ban thưởng thịt nướng, thậm chí còn được hoàng đế kêu lên hỏi chuyện, ngôn ngữ tha thiết, vô cùng thân thiết, làm mỗi một người trẻ tuổi bị kêu lên đều kích động đến mặt mày đỏ bừng, thậm chí có người nói chuyện đều có chút không lưu loát.

 

Mà lúc này, Văn Đức Đế lại không có không kiên nhẫn, ngược lại càng thêm thân thiết.

 

Thấy một màn như vậy mọi người đều có chút kinh ngạc, trong lòng nhịn không được cân nhắc.

 

Ở thời điểm Thẩm Khánh bị kêu lên, ánh mắt tất cả mọi người nhìn sang, chỉ thấy vị tuổi trẻ Thẩm tam thiếu gia này không chỉ có không có co quắp hoặc là kích động khi đối mặt hoàng đế như những người khác, thần thái thản nhiên tự nhiên, trả lời khéo léo, sắc mặt Văn Đức Đế lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ nhu hòa xuống, có bao nhiêu tán thưởng.

 

Lúc này, càng nhiều ánh mắt đặt ở trên người Thẩm Khánh.

 

A Uyển cảm thấy, chỉ sợ chờ hồi kinh xong, ngạch cửa Định Quốc Công phủ sẽ bị bà mối đạp vỡ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sáng sớm hôm sau, mọi người liền dọn liều trại hồi kinh, kết thúc cuộc săn bắn mùa thu năm nay.

 

Trở lại kinh thành, sau khi A Uyển nghỉ tạm hai ngày, liền tiếp kiến Dư ma ma công chúa mẫu thân phái tới, nói nàng có rảnh về nhà mẹ đẻ một chuyến.

 

-“Chính là có chuyện gì?” A Uyển vẻ mặt ôn hoà hỏi.

 

Dư ma ma cười nói:

-“Nô tỳ cũng không biết, bất quá cũng không phải cái đại sự gì, quận chúa không cần lo lắng.

 

Thấy sắc mặt Dư ma ma tự nhiên, A Uyển liền phủ định suy đoán lúc trước, thực sảng khoái mà đáp ứng Dư ma ma, liền đứng dậy đi chính viện, nói một tiếng với Thụy Vương Phi, quyết định ngày mai về nhà mẹ đẻ một chuyến.

 

Thụy Vương Phi cũng không giống các bà bà khác, không vui khi con dâu về nhà mẹ đẻ, sau khi nghe xong liền cười chấp thuận, kêu nàng thuận tiện vấn an Trưởng công chúa Khang Nghi.

 

A Uyển cười đồng ý.

 

Ở chính viện ngồi, ba phụ tử Thụy Vương trở về, cùng nhau dùng bữa tối xong, A Uyển mới cùng Vệ Huyên trở về Tùy Phong Viện.

 

Buổi tối thời điểm nghỉ ngơi, A Uyển liền nói với Vệ Huyên chuyện ngày mai trở về phủ công chúa.

 

-“Vậy tốt, chờ buổi chiều ta xuất cung xong, thuận tiện đi tiếp nàng về nhà.” Vệ Huyên vừa hôn mặt nàng vừa cười nói.

 

Sắc mặt A Uyển nhu hòa, mắt hạnh đen trắng rõ ràng nhìn hắn cười đến cong cong, cực kỳ đáng yêu, hỏi:

-“Đã nhiều ngày trong triều nhưng có chuyện gì? Thương thế Tam hoàng tử như thế nào? Tam hoàng tử phi có thai, cũng không biết thai này là nam hay nữ.

 

Vệ Huyên biết nàng hỏi cái gì, nói:

-“Không có đại sự gì, bất quá là Hoàng Thượng tìm mấy cái cớ trách cứ chút quan viên, có mấy cái xui xẻo đụng phải, bị đưa về quê quán làm ruộng, đều không phải người trên vị trí quan trọng gì, thực mau thì có thể bổ sung.

 

A Uyển nghe được nhíu mày,

-“Bên Hình Bộ còn không có tra ra cái gì à?

 

-“Ừ.

Tiếng Vệ Huyên có chút lãnh đạm,

-“Mọi người đều nói đây là cái ngoài ý muốn, là Tam hoàng tử chính mình xui xẻo. Dù sao chỉ là té ngã gãy chân, lúc ấy trị liệu kịp thời, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, chờ thương thế trên chân dưỡng lành, cũng không trở ngại gì.

 

Bình thường té gãy chân, kỵ nhất chính là dưỡng thương không tốt, chờ tình hình chân được chữa lành lúc ấy chân thọt, như vậy cho dù có khuyết tật, một hoàng tử có khuyết tật, đời này đó là như vậy. Cho nên biết được tương lai của Tam hoàng tử không ngại xong, vô luận là phe cánh Tam hoàng tử hay là người bên Thái Tử, đều nhẹ nhàng thở ra.

 

Chỉ là Vệ Huyên đã nhiều ngày đều bạn ở bên người Văn Đức Đế, trong lòng biết sự tình không có đơn giản như vậy, càng không đơn giản chính là, người thiết kế hết thảy chuyện này.

 

Có một số việc, quá mức trùng hợp, ngược lại liền thành không phải trùng hợp.

 

Vệ Huyên nói xong việc này, thấy nàng như suy tư gì, không muốn làm nàng lo âu nhiều sẽ hỏng thân mình, thực mau liền dời đi đề tài,

-“Ta đoán, ngày mai hẳn là không phải cô mẫu gọi nàng trở về, mà là cô mẫu Khang Bình gọi nàng trở về, sợ là muốn cùng nàng nói việc hôn nhân của nha đầu ngu xuẩn Mạnh Tự, hẳn là cô mẫu Khang Bình cũng nhìn trúng Thẩm Khánh, chỉ là lại sợ Mạnh Tự không thích, gọi nàng trở về thăm dò ý nàng ta.

 

Vệ Huyên đối với tâm tư Trưởng công chúa Khang Bình vẫn rất hiểu biết.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, cảm giác ngoài ý muốn, lại cảm thấy ở trong tình lý. Ngày cuối cùng ở khu săn bắn, Thẩm Khánh biểu hiện quả thực là quá ưu tú, đều dẫm hết thảy thanh niên dưới chân, nếu như Trưởng công chúa Khang Bình không chút ý tưởng thật đúng là thực xin lỗi chính mình, ngay cả A Uyển đều cảm thấy nếu như chính mình có nữ nhi, cũng muốn con rể như Thẩm Khánh vậy.

 

Chỉ là, nghĩ đến Thẩm Khánh cùng Thẩm Bàn lại là đường huynh đệ, lúc trước phu nhân Định Quốc Công còn vì trưởng tôn cầu thú qua Mạnh Tự, sau lại bởi vì Mạnh Tự không đồng ý, Trưởng công chúa Khang Bình đành phải tiếc nuối mà uyển chuyển từ chối. Hiện tại đảo mắt Trưởng công chúa Khang Bình lại muốn gả nữ nhi cho cái tôn tử thứ ba của mình, cũng không biết phu nhân Định Quốc Công có bực mình hay không, cảm thấy Trưởng công chúa Khang Bình đang đùa giỡn bà.

 

Còn có, sở dĩ lúc trước Mạnh Tự không thích Thẩm Bàn, cũng là vì chính mắt thấy thái độ Thẩm Bàn đối với cái nha hoàn thông phòng từ nhỏ đi theo hắn, trong lòng có khúc mắc, cũng không biết Thẩm Khánh sẽ như thế nào, nếu như Thẩm Khánh cũng có một cái thông phòng từ nhỏ hầu hạ hắn, Mạnh Tự có thể cự tuyệt hay không đây?

 

Trong lòng nghĩ, ánh mắt A Uyển nhìn về phía Vệ Huyên không khỏi có chút do dự.

 

-“Làm sao vậy?

Vệ Huyên cực kỳ hiểu biết nàng, động một chút mi liền biết nàng có cái ý tưởng gì, thấy nàng muốn nói lại thôi thì không khỏi nói:

-“Nàng là muốn hỏi sự tình vị Thẩm Tam công tử kia?

 

-“Đúng vậy, dù sao A Tự cũng là ta nhìn lớn lên, muốn nàng có kết quả tốt.” A Uyển giải thích, lo lắng hắn nghĩ nhiều.

 

Vệ Huyên ấn nàng ở trong ngực vỗ về chơi đùa một trận, thẳng đến nàng mềm cả người thì, cắn vành tai nàng nói:

-“Sáng hôm nay, khi ở trong cung Hoàng Thượng có kêu người tới hỏi qua sự tình Thẩm tam thiếu gia này, vừa vặn ta đang làm nhiệm vụ, liền nghe được.

 

-“Như thế nào?

A Uyển vội hỏi, mới vừa hỏi xong, lại nhịn không được nhăn mày lại,

-“Hoàng Thượng có ý gì? Chẳng lẽ là muốn chiêu hắn làm phò mã?

 

A Uyển chính là nhớ rõ hiện giờ Tam công chúa còn không có đính hôn, Ngũ công chúa cũng mau đến tuổi tuyển phò mã.

 

Cho tới Tứ công chúa, đã định ra phò mã, hôn kỳ định ở tháng 10, thực mau cũng sẽ xuất giá. Muội muội đều gả đi, làm tỷ tỷ thế nhưng còn ở một chỗ làm tiểu cô, coi như là hoàng gia, trên mặt cũng có chút không còn gì để nói.

 

-“Đoán chừng Hoàng bá phụ cũng là có ý đi.

Tiếng Vệ Huyên cũng có chút do dự,

-“Thẩm Khánh là con trai trưởng chi thứ hai Định Quốc Công phủ, sau này là phải trở về Dương Thành Tây Bắc định cư, cách xa kinh thành, nếu như cưới Tam công chúa, là không thể tốt hơn!

 

Nói tới chỗ này, Vệ Huyên cũng có chút không xác định kiếp này Mạnh Tự còn có thể lại gả cho Thẩm Khánh hay không?

 

Luôn cảm thấy nếu như Mạnh Tự không gả cho Thẩm Khánh, tựa như cái nha đầu ngu xuẩn này kiếp này sẽ không ai thèm lấy, dù sao Thẩm Khánh với tính cách đó, mới chịu được người nói nhiều, đời trước nghe nói bọn họ thành thân xong, tình cảm phu thê hết sức tương đắc, thậm chí Thẩm Khánh vì nàng, cự tuyệt thị thiếp trưởng bối an bài cho hắn.

 

Dĩ nhiên, những thứ này cũng là bởi vì hắn một mực chú ý A Uyển, bởi vì tình cảm A Uyển đối với Mạnh Tự hắn mới chú ý nhiều một chút. Lúc ấy nghe cũng không để ý, trong lòng còn nghĩ, nếu như hắn cũng có thể cưới A Uyển làm vợ, chớ nói thị thiếp, coi như là nha hoàn thông phòng, hắn cũng sẽ không muốn.

 

Đáng tiếc, kiếp trước bọn họ cũng là có duyên không nợ, cuối cùng người và người mãi mãi xa cách nhau như trời với đất, để cho hắn mạnh mẽ cưỡng cầu cũng cầu không được.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 17/06/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts