Sủng Thê Như Lệnh - Chương 163

☆, Nói chuyện cùng lang mặt lạnh!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Ngày hôm sau, A Uyển ngồi xe ngựa trở về phủ công chúa.

 

Mới vừa vào cửa, liền thấy công chúa mẫu thân ngồi ở đàng kia mím môi mỉm cười với nàng, khiến nàng rất ngạc nhiên chính là, ngay cả phò mã phụ thân cũng ở đây.

 

La Diệp thấy nữ nhi trở lại, lấy làm kinh hãi, sau đó vui vẻ lôi kéo tay của nàng nói:

-“Thế nào hôm nay đột nhiên trở lại rồi? Cũng không cho người đưa tin trở lại? Nếu trở lại rồi, thì ở chơi lâu một chút, dùng bữa tối xong rồi hãy trở về. Buổi tối muốn ăn cái gì, cha cho người đi làm.

 

Một dạng lòng dạ từ phụ.

 

A Uyển bị phò mã phụ thân dài dòng làm cho rất cảm động, giống như khi còn bé vậy lôi kéo tay của ông lắc lắc, miệng ngọt nói:

-“Đều có thể, chỉ cần ở cùng cha mẹ, ăn cái gì cũng ngon.

 

La Diệp nhất thời lộ ra sắc mặt sảng khoái như ngày tháng sáu được uống nước ô mai ướp lạnh vậy.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi ngồi ở một bên hé miệng cười nhìn nữ nhi dụ trượng phu đến mặt mày hớn hở, ánh mắt quét qua, phát hiện kể từ sau khi nữ nhi lập gia đình, mặt mày càng ngày càng phát triển, cả người cũng để lộ ra hoạt bát sinh động trước kia không có, trong lòng không khỏi an ủi lại chua xót. An ủi là quả nhiên bà không nhìn lầm Vệ Huyên, Vệ Huyên yêu thương A Uyển là nâng niu trong lòng bàn tay đều sợ rơi cái loại đó; lòng chua xót là nữ nhi đã là của người khác, không thể tiếp tục nhìn nàng.

 

Chờ hai cha con nàng thân ái hâm nóng một chút bắt đầu thảo luận bức họa tiền triều mới La Diệp mới lấy được ngày hôm trước thì, Trưởng công chúa Khang Nghi rốt cuộc lên tiếng, không lên tiếng nữa, không chừng nữ nhi sẽ bị trượng phu kéo đi thư phòng cùng nhau ngắm nghía.

 

-“Được rồi, Tử Sách, không phải lúc nãy chàng nói phải mang bức họa kia đi thưởng thức cùng bằng hữu sao? Không ra khỏi cửa sắc trời sẽ trễ.

 

La Diệp hướng thê tử nhướng mày nở nụ cười, nói:

-“A Uyển đã trở lại rồi, ta và A Uyển cùng nhau thưởng thức cũng là có thể, có phải hay không, nữ nhi ngoan?

 

A Uyển rất muốn đáp lời phò mã phụ thân, thế nhưng hôm nay công chúa mẫu thân gọi mình trở lại sợ là vì hôn sự Mạnh Tự, cũng không thể thật bồi phò mã phụ thân vùi ở trong thư phòng cùng ông giám định và thưởng thức cổ họa tiền triều. Hơn nữa nghe lời của ông, liền biết phò mã phụ thân đối với chuyện mình phải trở về là không biết, A Uyển tự nhiên cũng sẽ không lắm miệng vạch trần.

 

-“Sao có thể như vậy?

Trưởng công chúa Khang Nghi sẵng giọng:

-“Khó khăn lắm A Uyển mới trở lại, ta cũng có chút lời muốn nói cùng nàng mà, đợi ta nói xong, người một nhà chúng ta cùng nhau thưởng thức cũng không muộn.

 

La Diệp nghe xong càng vui vẻ, cuộc đời ông rất quý các thứ tranh chữ đồ cổ này, nếu là thê tử có thể cùng mình cùng nhau vậy thì thật là phu thê tình đầu ý hợp, cử án tề mi, thêm nữa năng lực giám thưởng của thê tử cũng không tệ, đáng tiếc bình thường thê tử không quá rảnh rỗi bồi ông cùng nhau thưởng thức, ngày nay được lời của nàng, thật vui vẻ cho đi, bản thân liền đi thư phòng trước.

 

A Uyển nhìn phò mã phụ thân bị một câu nói của công chúa mẫu thân dụ dỗ thật vui vẻ rời đi, không khỏi sùng bái nhìn công chúa mẫu thân của mình, thật là nặn tâm tư phò mã phụ thân quá chuẩn, phò mã phụ thân giống như Tôn Đại Thánh vậy, đời này đừng mơ tưởng nhảy ra khỏi lòng bàn tay công chúa mẫu thân.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi tiến lên dắt tay nữ nhi, cười nói với nàng:

-“Đi thôi, trước tiên chúng ta đi phủ Khang Bình di di con, nói vài câu rồi trở lại cùng cha con thưởng thức tranh vẽ.

 

A Uyển cười với bà, nói thẳng:

-“A nương là muốn cho con đi giúp di di thăm dò ý tứ A Tự sao?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi ngẩn ra, sau đó gật đầu cười, sờ sờ mặt nàng, yêu thương nói:

-“Tất nhiên như vậy, chỉ sợ con cũng đoán được mà, di di con cảm thấy Tam công tử Định Quốc Công phủ không tệ, muốn cho hắn làm tam nữ tế đấy!.

 

-“Thế nhưng... Nếu như A Tự gả đi thì, sẽ phải định cư Dương Thành Tây Bắc, di di sẽ bỏ được sao?” A Uyển nghi ngờ hỏi.

 

Trưởng công chúa Khang Bình yêu thương nhất tiểu nữ nhi, thật cam lòng để cho nàng gả xa sao? Hơn nữa nếu như gả xa, sau này nếu như A Tự bị bắt nạt, bọn họ ngoài tầm tay với, cũng không có cho nàng chỗ dựa, đến lúc đó chẳng phải là càng khổ sở hơn sao?

 

Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong, thở dài,

-“Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, A Tự nàng nhìn không thuận mắt thiếu gia trong kinh thành, cũng không thể để cho nàng cả đời chờ ở nhà? Mặc dù di di con không cam lòng, thế nhưng ngày đó nhìn biểu hiện của Thẩm Tam công tử, là người ưu tú, tướng mạo đều là thượng thừa, di di con cũng muốn để cho A Tự gả cho người chính nàng hài lòng. Huống chi, lấy tình hình Mạnh gia bây giờ đến xem, chỉ cần thái tử phi ở đó, vô luận A Tự ở nơi nào, cũng sẽ không bị ủy khuất.

 

A Uyển nghe gật đầu, xác thực, bây giờ Mạnh gia có vị thái tử phi, còn có một vị cháu dâu trưởng Quốc Công phủ, đã không cần cùng ai liên hôn, hôn sự Mạnh Tự đã có rất nhiều lựa chọn, coi như gả xa cũng không quan hệ gì, hơn nữa cách xa kinh thành, không chừng còn ít thị phi.

 

Chỉ cần Trưởng công chúa Khang Bình có thể cam lòng là tốt rồi.

 

-“Huống chi, cũng không phải cả đời đều sống ở Dương Thành, đợi đến hậu bối Định Quốc Công phủ trưởng thành xong, chọn lựa người hiền năng, sẽ đổi hắn trở về, cũng không cần quá lo lắng.

 

A Uyển nhớ lại quy củ kỳ quái của Định Quốc Công phủ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thật ra thì nàng cũng không bỏ được Mạnh Tự cả đời sống ở Tây Bắc, như vậy cũng tốt.

 

Đến phủ Trưởng công chúa Khang Bình thì, Trưởng công chúa Khang Bình mang theo Liễu Thanh Đồng tự mình đón.

 

Có thể Liễu Thanh Đồng là lấy được chỉ điểm của trượng phu cùng bà bà, cũng biết A Uyển là tới làm gì, hướng nàng cười hết sức vui mừng, nói mấy câu nói xong, liền tự mình mang A Uyển tới viện Mạnh Tự.

 

Chờ sau khi hai người rời đi, Trưởng công chúa Khang Bình dắt muội muội vào trong phòng khách ngồi, đột nhiên thở dài nói:

-“Gần đây chuyện tỷ phải bận tâm thật nhiều, trừ A Tự ra, còn có Phong nhi bọn họ. Phong nhi cùng Thanh Đồng phu thê tình cảm tốt, trong lòng tỷ cũng vui mừng, thế nhưng cái này vào cửa cũng sắp nửa năm, còn không có tin tức, trong lòng tỷ thật là…..

 

Trưởng công chúa Khang Nghi bưng lên trà quả nha hoàn dâng lên uống, cười nói:

-“Tỷ tỷ nói lời này quá không có ý nghĩa, mới nửa năm thôi, dầu gì cũng có người phải một hai năm mà. Hơn nữa tỷ cũng biết, nữ hài lớn tuổi chút, xương cốt phát triển tốt, đến lúc đó sinh sản cũng dễ dàng một chút.

 

Thật ra thì Trưởng công chúa Khang Bình cũng chỉ là muốn có người có thể an ủi bà một chút, nghe được lời của muội muội, rốt cuộc thư thái mấy phần, nói:

-“Muội nói đúng, tỷ thật sự phải kiên nhẫn nhiều mới được, nếu đứa bé kia đã gả đến nhà tỷ, tỷ cũng phải đối đãi nàng thật tốt mới được.

 

-“Tỷ tỷ là người khoan dung, muội bội phục nhất tỷ tỷ điểm này!.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi ôn nhu cười với bà, năm đó nếu không phải vị đích tỷ này ở trong hậu cung ra tay che chở, cũng không có chính mình hôm nay.

 

Trưởng công chúa Khang Bình cười sang sảng,

-“Nói chi vậy, chính tỷ cũng có nữ nhi, suy bụng ta ra bụng người, chỉ hy vọng những người đó cũng đối với nữ nhi của tỷ như tỷ đây vậy, vậy tỷ liền yên tâm.

 

-“Yên tâm, sẽ! Xúc nhi, Vân nhi, Tự nhi cũng sẽ có tạo hóa của các nàng.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Dẫn A Uyển đến chỗ Mạnh Tự xong, Liễu Thanh Đồng liền lấy cớ có chuyện rời đi.

 

Mạnh Tự đang trong thư phòng dựa bàn viết thứ gì, thấy A Uyển, thật vui vẻ không thôi, tiến lên muốn kéo nàng, phát hiện trên tay mình còn có mực nước, nhất thời hướng nàng cười hắc hắc, nha hoàn liền bưng nước tới rửa tay.

 

-“Sao tỷ lại tới đây?

 

-“Cùng nương tới thăm di di một chút, thuận tiện cũng tìm muội nói vài lời.” A Uyển hết sức tự nhiên nói.

 

Quả nhiên Mạnh Tự thật vui vẻ, cười với nàng.

 

-“Viết cái gì vậy?

 

A Uyển đi tới nhìn xuống, phát hiện Mạnh Tự giống như là đang viết ký sự văn xuôi vậy, miêu tả cảnh nàng đã chứng kiến ở cuộc săn bắn mùa thu, câu từ hoạt bát tuyệt vời, để cho đọc giả như chính mình chứng kiến, A Uyển kinh ngạc nói:

-“Muội thích viết những thứ này bao lâu rồi?

 

Mạnh Tự đã rửa sạch tay, dắt nàng đến thư phòng, ngồi xuống tháp dựa vào cửa sổ, nhận lấy nước trái cây nha hoàn đưa tới nhấp một hớp, nói:

-“Cũng bất quá là từ mùa hè bắt đầu. Khi đó không phải chúng ta đi Cốc Trăng Rằm du ngoạn sao? Phong cảnh Cốc Trăng Rằm thật sự là quá đẹp, sau khi trở lại muội vẫn nhớ mãi không quên, liền nổi lên ý niệm tự thuật lại, sau đó đóng lại thành sách, có rảnh rỗi liền lấy ra đọc qua một hai, nhìn cũng vui vẻ, có thể trở về dư vị đã lâu.

 

Nghe được lời của nàng, A Uyển đột nhiên trong lòng có chút khổ sở, khổ sở với xã hội này trói buộc nữ tử, khiến các nàng mặc dù có tâm tự do, cũng không cách nào tùy ý xuất hành. Không nói vấn đề danh tiếng cô nương gia, thói đời này cũng không yên ổn, nếu không có gia đinh tùy tùng đi theo, căn bản không cách nào rời nhà mấy dặm.

 

Trong lòng thở dài, nhưng thấy giữa hai lông mày Mạnh Tự tràn đầy một mảnh khoan khoái, sắc mặt của A Uyển cũng hòa hoãn xuống.

 

Hai người chỉ nói vài lời về văn chương Mạnh Tự viết thôi, A Uyển liền dẫn đề tài tới trên người Thẩm Tam thiếu nổi bật trong cuộc săn bắn mùa thu.

 

-“...Lúc ấy muội không nhìn kỹ đâu, xa xa nhìn ngược lại không tệ, hơn nữa có thể được Hoàng thượng cữu cữu thưởng thức, tương lai tất nhiên sẽ tiền đồ vô lượng đi.

 

A Uyển thấy nàng giống như bình luận một người cùng mình không liên hệ chút nào, liền biết cô nương này cũng không thông suốt, thậm chí không coi đối phương ra gì, cho nên mới có thể thản nhiên như vậy.

 

-“Tối hôm qua A Huyên trở lại, còn nói với tỷ lúc ban ngày hắn làm việc ở Thái cực điện, nghe được Hoàng thượng hỏi thăm sự tình vị thẩm Tam thiếu này đấy!

A Uyển từ từ dẫn lời nói ra,

-“Vị Thẩm Tam thiếu này thuở nhỏ lớn lên ở Tây Bắc, là một tay Chấn Uy tướng quân nuôi hắn lớn, mặc dù tuổi quá trẻ, cũng là một nhân tài hiếm có, văn thao vũ lược tất cả xuất chúng. Hơn nữa, đáng quý nhất chính là, hắn là người có đảm đương, trong phòng cũng không có người lộn xộn gì, nghe nói là cái giữ mình vô cùng trong sạch, hơn nữa thuở nhỏ ở trong quân doanh lớn lên, không giống những con em thế gia trong kinh ở trong đống phấn đỏ lớn lên, là một người hết sức khắc chế…..

 

Mắt Mạnh Tự lóe lên, trợn to cặp mắt đẹp sáng long lanh nhìn nàng,

-“Làm sao tỷ biết? Hoàng thượng cữu cữu sẽ không hỏi chuyện trong phòng của một tên thần tử vãn bối đâu.

 

Hết sức sắc bén chỉ ra chỗ mấu chốt.

 

-“A Huyên nói cho tỷ biết.” A Uyển rất thản nhiên nói.

 

-“Huyên biểu ca làm sao biết cặn kẽ như vậy?” Mạnh Tự buồn bực nói.

 

-“Lúc săn bắn mùa thu, Thẩm Tam thiếu biểu hiện xuất sắc như vậy, căn bản không cần A Huyên đặc biệt đi thăm dò, tự có người sẽ thăm dò sự tình Thẩm Tam thiếu được rõ ràng, hắn cũng bất quá là nghe chút thôi.

 

Sau khi nghe xong, Mạnh Tự rốt cuộc có chút tán thưởng,

-“Nói như vậy, vị Thẩm Tam thiếu này cũng là công tử tuấn kiệt hiếm có, không oán được Hoàng thượng cữu cữu sẽ coi trọng như vậy!

 

Không chỉ có coi trọng, thậm chí muốn cho đòi để làm con rể đấy!

 

A Uyển trong lòng chửi thầm, quyết định một lát phải nhắc nhở mẫu thân một tiếng, để cho bà đi nhắc nhở Trưởng công chúa Khang Bình một tiếng, con rể tốt phải ra tay nhanh một chút, đỡ phải bị Hoàng thượng đoạt đi…..

 

Về phần cùng Hoàng thượng cướp con rể gì đó, A Uyển cảm thấy không trách móc được ai, ngược lại cũng không ai biết ý hoàng đế muốn cho đòi người ta làm con rể, chờ Trưởng công chúa Khang Bình cướp tới tay xong, ông còn có thể vì vậy mà tức giận thân muội muội của mình sao? Cũng không phải là hôn quân, sợ đến lúc đó chẳng qua là buồn bực một chút, cũng không thể làm gì đi.

 

A Uyển đối loại chuyện như vậy ý nghĩ vô lại, trong lòng biết nếu như hoàng đế muốn cho đòi Thẩm Khánh làm con rể, nhân tuyển thứ nhất đó là Tam công chúa. Nàng đối Tam công chúa xưa nay không có cảm tình gì, thay vì tiện nghi Tam công chúa, không bằng tiện nghi tỷ muội tốt của mình.

 

A Uyển lại cùng Mạnh Tự hàn huyên một hồi, từ từ dẫn đường, cuối cùng từ trong lời nói của nàng biết được Mạnh Tự đối Thẩm Khánh có mấy phần tán thưởng, cảm thấy rốt cuộc hoàn thành dặn dò của Trưởng công chúa Khang Bình, liền muốn đứng dậy rời đi.

 

-“Không ở lâu thêm một chút sao?” Mạnh Tự thấy nàng hiếm khi tới đây, muốn cho nàng ngồi lâu một chút nói chuyện với mình.

 

-“Không thể được!

A Uyển cười nói:

-“Cha tỷ còn ở nhà chờ tỷ và nương tỷ trở về cùng ông thưởng thức tranh vẽ đấy! Ngày khác muội đến Thụy Vương phủ làm khách đi, chúng ta cùng nơi nói chuyện.

 

Sau khi Mạnh Tự nghe xong, chỉ có thể lưu luyến không rời đưa nàng đi.

 

Hai người cùng đi phòng khách, thì thấy hai vị mẫu thân cũng đang nói khí thế, dáng dấp hết sức vui vẻ. Thấy A Uyển các nàng tới, Trưởng công chúa Khang Bình thấy A Uyển cười lanh lợi với mình, liền biết chuyện thành, cười híp mắt, chờ thấy hai mẹ con các nàng muốn đứng dậy rời đi, liền giữ các nàng lại cùng nhau ăn cơm tối.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cười cự tuyệt, nói giống như A Uyển, trong nhà có một người đang chờ các nàng trở về cùng nhau thưởng thức tranh vẽ, cũng không thể thất ước.

 

-“Cái Tử Sách này, vẫn là loại tính tình này!” Trưởng công chúa Khang Bình chỉ có thể bất đắc dĩ cho đi.

 

Chờ đưa hai mẹ con A Uyển đi xong, Trưởng công chúa Khang Bình nắm tay nữ nhi đi vào phòng mình,

-“Đã lâu nương không nói chuyện với con, A Tự trò chuyện với nương nha.

 

Mạnh Tự vốn là muốn trở về phòng tiếp tục chuyện mới vừa rồi, sau khi nghe xong liền cười nói với bà:

-“Vậy cũng tốt!.

 

Khéo léo phụng bồi mẫu thân đi phòng khách chính viện.

 

Bất quá lúc Mạnh Tự phát hiện mẫu thân vẫy lui tất cả người hầu hạ, không khỏi có chút kỳ quái, nghe tới mẫu thân hỏi thăm nàng cảm thấy Tam thiếu gia Định Quốc Công phủ như thế nào thì, Mạnh Tự rốt cuộc rõ ràng vì sao hôm nay A Uyển đột nhiên tới cửa, hơn nữa cùng nàng kể lại vị Thẩm Tam thiếu kia, nhất thời đỏ mặt. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Giống như A Uyển suy đoán, kể từ cuộc săn bắn mùa thu kết thúc, trở lại trong kinh, ngưỡng cửa Định Quốc Công phủ thiếu chút nữa bị người làm mai đạp phá.

 

Ngày đầu tiên, bà mai tới nói chuyện hôn nhân lên tới chừng mười người, để cho định Quốc Công phu nhân vừa an ủi vừa bất đắc dĩ, để cho con dâu trưởng khách khí đưa mấy bà mai kia đi.

 

Ngày hôm sau như cũ.

 

Cho đến ngày thứ ba, có thể mọi người đã hiểu thái độ Định Quốc Công phủ, mới không có người nào tới. Thế nhưng cùng Định Quốc Công phủ có quan hệ thông gia công khanh lại bắt đầu liên tiếp tới cửa bái phỏng, hết sức náo nhiệt.

 

Chờ Đại phu nhân Định Quốc Công phủ tiễn một vị thân thích đi thì, rốt cuộc thở phào một cái, liền đi bẩm Lão phu nhân Định Quốc Công, ghé đến thú vị cười nói với bà:

-“Nương, phen này Nhị đệ cùng đệ muội cũng không cần buồn lo hôn sự Khánh nhi. Ngài nhìn, bây giờ người nào không biết tên Tam thiếu gia trong phủ chúng ta? Cho nên, bây giờ đã không phải là người khác chọn Khánh nhi, mà là Khánh nhi chúng ta tới chọn người.

 

Lão phu nhân Định Quốc Công trong lòng cũng hết sức vui vẻ, kể từ nghe nói Tam tôn tử ở trong săn bắn mùa thu đoạt được đệ nhất danh cưỡi ngựa bắn cung không nói, còn được hoàng thượng thưởng thức, bà liền đoán được có ngày hôm nay, trong lòng cũng sảng khoái lên, suy nghĩ nhất định cưới cho Tam tôn tử một vị quý nữ hiền lương thục đức làm vợ, mới sẽ không bôi nhọ hắn.

 

Thật ra thì Lão phu nhân Định Quốc Công đối với chuyện con thứ hai năm đó bị buộc đi Tây Bắc lòng mang áy náy, chẳng qua đây là quy củ tổ tông, bà cũng không thể phá hoại. Vì lẽ đó, khi con trai gửi về một phong thư, nhờ bọn họ giúp một tay tìm tức phụ cho Tam tôn tử, lão phu nhân Định Quốc Công liền quyết định phải chọn lựa kỹ, nhất định không thể ủy khuất Tam tôn tử.

 

-“Phải chọn lựa kỹ càng mới được.

Lão phu nhân Định Quốc Công thư thái nói:

-“Bất quá cũng không thể một mực cự tuyệt thân thích tới cửa giúp một tay làm mai, sau này loại chuyện như vậy còn nhiều nữa, bất kể có đáp ứng hay không đều phải đắc tội với người, cho nên ngươi phải coi chừng cho tốt.

 

Lão phu nhân Định Quốc Công không khỏi lại tinh tế dặn dò thê tử của trưởng tử.

 

Đại phu nhân tự nhiên hiểu được cái lý này, miệng đầy đáp ứng.

 

Đang nói, liền nghe người báo Thẩm Khánh tới thỉnh an Lão phu nhân Định Quốc Công.

 

Lão phu nhân Định Quốc Công nụ cười trên mặt càng tăng lên, vội vàng cho hắn đi vào.

 

Thẩm Khánh mặt lạnh lùng đi tới, nha hoàn vén rèm thấy hắn đi vào, đang muốn hành lễ với hắn, phát hiện vẻ mặt hắn nghiêm nghị, dáng dấp thận trọng nghiêm túc, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Mặc dù vị Tam thiếu gia này ngàn hảo vạn hảo, còn được hoàng thượng thưởng thức, thế nhưng dáng dấp cũng quá nghiêm túc, nhìn liền làm cho lòng người phát hoảng, vẫn là Đại thiếu gia cái loại bên trong tự phụ bên ngoài lộ ra ôn nhã mới tốt.

 

Thẩm Khánh không biết biến hóa trên mặt nha hoàn, sau khi đi vào cung kính hành lễ lão phu nhân Định Quốc Công cùng Đại phu nhân.

 

Lão phu nhân Định Quốc Công tươi cười, lôi kéo hắn ân cần hỏi han, hỏi bất quá đều là mấy ngày nay làm gì, nghỉ ngơi cùng ăn uống các loại, Thẩm Khánh trả lời vô cùng ngắn gọn, nhiều một câu cũng không nói, nhưng Lão phu nhân Định Quốc Công vẫn thật vui vẻ.

 

Đại phu nhân nguyên bổn cũng là tươi cười, cuối cùng khuôn mặt tươi cười thiếu chút nữa cứng ngắc, trong lòng thực buồn bực, cũng không biết vị cháu này rốt cuộc là giống ai, tại sao lại trầm mặc ít nói như vậy đây?

 

Lão phu nhân Định Quốc Công quan tâm thường ngày của tôn tử xong, thì kể lại với hắn chuyện mấy ngày nay người làm mai tới cửa, vỗ tay của hắn nói:

-“Khánh nhi yên tâm, tổ mẫu sẽ cẩn thận chọn cho tôn nhi một quý nữ có đức, nhất định sẽ không ủy khuất tôn nhi.

 

Thẩm Khánh thoáng gật đầu, khó được hỏi:

-“Tổ mẫu đã có nhân tuyển?

 

Nghe được hắn hiếm khi nói một câu dài, Lão phu nhân Định Quốc Công cùng Đại phu nhân trong lòng cũng không nhịn được có chút buồn cười, trầm mặc ít nói đi nữa, quan hệ đến chung thân đại sự của mình, vẫn là lạnh lùng không được đi.

 

-“Vẫn còn đang xem xét, có lẽ là mấy ngày nữa sẽ có đầu mối.

 

Thẩm Khánh nhàn nhạt gật đầu, lại phụng bồi tổ mẫu nói vài lời thôi, mới cáo từ rời đi.

 

Rời đi viện lão phu nhân Định Quốc Công, Thẩm Khánh trở lại chỗ ở tạm thời của mình ở Định Quốc Công phủ, mới vừa vào cửa, thì thấy A Kim gã sai vặt theo hắn từ Dương Thành hồi kinh từ bên ngoài trở lại.

 

-“Thiếu gia, thuộc hạ mới vừa rồi đi tìm hiểu.

A Kim đi tới trước mặt hắn, thấp giọng nói:

-“Lão phu nhân từng muốn vì Đại thiếu gia cùng phủ Trưởng công chúa Khang Bình làm mai Phúc An quận chúa, thế nhưng bị Trưởng công chúa Khang Bình uyển chuyển cự tuyệt.

 

Thẩm Khánh ánh mắt hơi đọng lại, trầm giọng hỏi:

-“Có biết là nguyên nhân gì không?

 

A Kim lắc đầu,

-“Thuộc hạ dò không ra được, đối ngoại chỉ nói là Trưởng công chúa Khang Bình không bỏ được nữ nhi gả sớm, muốn lưu đến mười bảy tuổi.

 

Thẩm Khánh chân mày nới lỏng, nhẹ giọng nói:

-“Sang năm chính là mười bảy tuổi…..

 

A Kim nghe được lời của Thẩm Khánh, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện đôi mắt lạnh lẽo của Thẩm Khánh toát ra thần thái khác thường, không khỏi thất sắc cả kinh. Chẳng lẽ thiếu gia hắn cũng không phải là quan tâm hôn sự Đại thiếu gia trong kinh, mà quan tâm chính là Phúc An quận chúa?

 

Cái này.....

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 20/06/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts