Sủng Thê Như Lệnh - Chương 165

☆, Tôn tử muốn cưới Phúc An quận chúa làm vợ!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Biết hoàng đế cũng muốn cho đòi Thẩm Khánh làm phò mã xong, trong lòng A Uyển có chút vội vàng, thật là hận Trưởng công chúa Khang Bình không thể lập tức lấy ra hành động, định xuống hôn sự Mạnh Tự và Thẩm Khánh rồi lại nói.

 

Con rể tốt là phải tay mắt lanh lẹ cướp, người nào cướp được trước chính là của người đó.

 

Vệ Huyên hiếm khi thấy dáng vẻ A Uyển không yên như vậy, trong lòng không khỏi có chút ghen tuông, nói:

-“Nàng gấp cái gì? Hôn nhân đại sự của nha đầu ngu xuẩn tự có cha mẹ nàng làm chủ cho nàng.

 

Chẳng lẽ bởi vì A Uyển có túc tuệ, cho nên xem nha đầu ngu xuẩn Mạnh Tự này thành vãn bối…. cho nên tương đối bận tâm sao?

 

Nghĩ tới đây, Vệ Huyên không nhịn được ở trong lòng suy đoán tuổi của A Uyển ở kiếp trước, luôn cảm thấy dáng vẻ không là rất lớn, hơn nữa là ở cái tuổi hoa quý liền hương tiêu ngọc vẫn, mới sẽ để cho tính cách khi còn bé của nàng liền định hình. Hơn nữa, nếu tính cách kiếp trước của nàng không phải trời sanh như vậy, nhất định chính là thân thể cũng giống vậy rất kém cỏi, cấm kỵ sướng vui đau buồn, cho nên khi còn bé mới sẽ yên lặng như vậy, giống như một tiểu lão thái thái không thú vị, chẳng qua là nếu như pha trò cũng sẽ pha trò, rất nhanh cũng sẽ công phá, lộ ra sinh động, cũng không giống như những lão nhân chập tối chân chính sẽ có một loại tang thương cùng cơ trí lắng đọng theo năm tháng.

 

Trên người A Uyển không có tang thương lắng đọng theo năm tháng, chỉ có thanh thoát hoạt bát mà thiếu nữ nên có, còn có trầm ổn của hai kiếp làm người, cùng một ít kiến thức không giống với bọn họ.

 

-“A Huyên không biết.

 

A Uyển liếc nhìn hắn, có thể nói trong lòng luôn xem Mạnh Tự thành vãn bối mà thương yêu đối đãi sao? Chính mình khi còn bé bởi vì nguyên nhân thân thể không khỏe tính cách trầm muộn, một mực không bước chân ra khỏi nhà. Mà Mạnh Tự hài tử nhỏ, rõ ràng là thiên chi kiều nữ được sủng ái, lại chưa từng có chê qua thân thể nàng yếu kém, thường xuyên tới nói chuyện giải buồn cùng nàng, tiểu cô nương tri kỷ đáng yêu như vậy, làm sao nàng không yêu thích?

 

Cho nên, tự nhiên nguyện ý thấy nàng có cuộc sống tốt.

 

Đang lúc A Uyển ở trong phòng đi vòng vòng suy tư, thân thể đột nhiên bay lên trời, bị người bế lên, trực tiếp ném vào trong chăn đã bày xong, sau đó bị người tùy theo mà áp ở dưới thân.

 

Lúc bị hắn vừa hung hăng vừa tàn nhẫn tiến vào, A Uyển không nhịn được nện hắn,

-“Nhẹ một chút...

 

-“Không cho phép nhớ nàng ta!

 

Hắn thả nhẹ lực đạo, nhưng lại đè xuống thân thể nàng, để cho nàng không cách nào di động mảy may, thậm chí ép buộc nàng nhìn thẳng hắn.

 

A Uyển chớp mắt nhiễm sương mù, hít một hơi thật sâu, nói với hắn:

-“Biết rồi, chỉ muốn A Huyên.

 

Thiếu niên mặt mày trong nháy mắt nở rộ ra, trong sắc mặt lộ ra một luồng thỏa mãn mà sung sướng, trở mình, mềm nhẹ kéo nàng vào trong ngực, đổi phương thức cùng nàng hoan ái.

 

Xong việc, chờ lúc A Uyển mệt mỏi muốn ngủ thì, đột nhiên nàng lại mở mắt, nói với hắn:

-“Không được, ngày mai ta phải kêu người trở về phủ công chúa hỏi nương một chút, xem Khang Bình di di có an bài gì không?

 

Vệ Huyên:

.....

 

Quả nhiên nữ nhân ở trên giường nói không thể tin!

 

Hôm sau, Vệ Huyên tỉnh dậy thật sớm, thấy người đầu tựa vào trong khuỷu tay mình, giữa hai lông mày lại hiện lên mấy phần sung sướng, chẳng qua là nổi sung sướng kia bởi vì nghĩ tới điều gì, rất nhanh liền thu lại.

 

Đang lúc A Uyển ngủ say, lại cảm giác được dưới thân no căng, hơi có chút không thoải mái di động, liền nghe được tiếng hít hơi, ý thức mới vừa tỉnh táo, liền lại bị người kéo vào bên trong ý cảnh vô cùng huyền diệu, chỉ có thể theo người nọ mang tới trong tình triều sóng biển nổi nổi chìm chìm.

 

Chờ lúc hắn thỏa mãn mà chuẩn bị rút người ra rời đi, A Uyển đã hận đến ở trên lưng hắn cào vài khuông nhạc.

 

Thế tử gia da dày thịt béo căn bản không để ý, ngược lại lại đè ở trên người nàng để cho nàng cảm thụ sự hiện hữu của hắn, một mực chống đẩy đùa giỡn ở chỗ sâu trong thân thể nàng.

 

-“Ngươi bị muộn tiến cung rồi…..” A Uyển gấp đến độ đẩy hắn, lòng nói làm sao trời còn chưa sáng?

 

-“Không sao, hôm nay ta thức dậy sớm, còn có chút thời gian.

Vệ Huyên hôn ngực của nàng, âm thanh hàm hồ nói:

-“Sau này không cho phép nói gạt ta nữa.

 

-“Ta khi nào lừa ngươi?

 

-“Tối hôm qua rõ ràng nàng đã đáp ứng ta sẽ không nhớ người khác, thế nhưng cuối cùng lại nuốt lời.

 

-“...Ta ở dưới tình huống đó nói ngươi cũng tin?

 

.....

 

Vệ Huyên cảm thấy A Uyển đả thương trái tim hắn thật sâu, tức giận đứng dậy rời đi.

 

A Uyển kéo chăn cao đến đầu, ngủ tiếp.

 

Giấc ngủ này, chính là sắc trời sáng choang mới thức dậy. Chờ ăn sáng xong, liền kêu Thanh Sương trở về phủ công chúa.

 

Không tới nửa ngày, Thanh Sương liền trở lại, cười khanh khách nói với A Uyển:

-“Công chúa bảo nô tỳ nói với ngài, hôm nay Trưởng công chúa Khang Bình đã mời Lão phu nhân Uy Viễn Hầu đi Định Quốc Công phủ.

 

A Uyển ngạc nhiên nói:

-“Là mời Lão phu nhân Uy Viễn Hầu đi làm mai sao? Đúng rồi, nghe nói định Quốc Công phu nhân cùng Lão phu nhân Uy Viễn Hầu lúc còn trẻ là bạn thân khuê phòng.

 

Cái vòng quyền quý kinh thành này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đan xen chằng chịt, người thân khắp nơi. Nếu là nhà nào có nhi nữ vừa độ tuổi, muốn kết thân, vì để tránh cho đến lúc đó bà mối tới cửa bởi vì một ít nguyên nhân mà cự tuyệt khiến đối phương mất mặt mũi, đả thương tình thân thích, cho nên bình thường nhà nào có ý muốn kết thân thì, trước tiên tìm một người trung gian có thể nói chuyện đi nói một tiếng, nếu là cự tuyệt, mặt của mọi người cũng không có trở ngại, nếu là đáp ứng, mới gọi mai mối tới cửa đi cầu hôn.

 

Ban đầu lão phu nhân Định Quốc Công vì trưởng tôn chọn trúng Mạnh Tự, chính là thỉnh An Quốc Công phu nhân tới phủ Trưởng công chúa Khang Bình nói chuyện, Trưởng công chúa Khang Bình bởi vì nữ nhi không đáp ứng, uyển chuyển cự tuyệt. Bởi vì mọi người đều là người quen, tự nhiên sẽ không nói lung tung ra bên ngoài, cho nên mặc dù Định Quốc Công phủ bị cự tuyệt, lại không có mất mặt mũi, tất cả người bên ngoài không biết có chuyện này.

 

A Uyển rõ ràng đạo lý bên trong, cho nên lúc nghe nói Trưởng công chúa Khang Bình mời Lão phu nhân Uy Viễn Hầu ra mặt, liền biết ý Trưởng công chúa Khang Bình.

 

Bất quá chờ lúc A Uyển nghe nói Lão phu nhân Uy Viễn Hầu tay không mà về, liền biết mình quá lạc quan, suy đoán lúc trước quả nhiên ứng nghiệm, Định Quốc Công phủ bởi vì lúc trước Trưởng công chúa Khang Bình cự tuyệt mới làm bộ làm tịch. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Đưa Lão phu nhân Uy Viễn Hầu đi xong, Đại phu nhân Định Quốc Công phủ liền đi viện Lão phu nhân Định Quốc Công.

 

Sắc mặt lão phu nhân Định Quốc Công không vui, thấy con dâu trưởng đi vào, cho lui người hầu, hỏi:

-“Lão phu nhân Uy Viễn Hầu đi rồi?

 

-“Đi rồi.

Đại phu nhân ngồi lên trên ghế gấm, cẩn thận nói:

-“Nương, mới vừa rồi ngài cự tuyệt như vậy, có thể làm cho Trưởng công chúa Khang Bình tức giận hay không?

 

Lúc trước Lão phu nhân Uy Viễn Hầu vội tới cửa làm mai Thẩm Khánh, giọng nói vô cùng thành khẩn, hơn nữa còn nói ra sở dĩ Trưởng công chúa Khang Bình nhìn Thẩm Khánh với cặp mắt khác, là lúc ở cuộc săn bắn mùa thu, Thẩm Khánh cứu Phúc An quận chúa ngã ngựa, nếu không không chừng Phúc An quận chúa cũng giống như Tam hoàng tử té gãy chân.

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu đặc biệt nói chuyện này, chính là muốn chu toàn mặt mũi của Định Quốc Công phủ, mơ hồ tại mùa xuân Định Quốc Công phủ để cho phu nhân An Quốc Công đi phủ Trưởng công chúa Khang Bình làm mai cho trưởng tôn, sau đó dẫn tới lời này.

 

Nhưng ai biết, Định Quốc Công lão phu nhân lại không đáp ứng, để cho Đại phu nhân cũng lấy làm kinh hãi, trong lòng có chút bận tâm Trưởng công chúa Khang Bình tức giận.

 

-“Tức giận cái gì?

Lão phu nhân Định Quốc Công không vui nói:

-“Mùa xuân năm nay ta để An Quốc Công phu nhân đi nói chuyện, lúc ấy nàng cự tuyệt chúng ta, lại không cho phép chúng ta cự tuyệt nàng sao? Hơn nữa ta nguyện ý là muốn vì Bàn nhi cưới Phúc An quận chúa, hiện nay nàng lại muốn vì Phúc An quận chúa định ra Khánh nhi, đây không phải là muốn để cho huynh đệ bọn họ bất hòa sao?

 

Nếu Phúc An quận chúa không được cùng trưởng tôn, như vậy Định Quốc Công phu nhân cũng không thể cho phép nàng với Tam tôn tử, chỉ sợ vì vậy mà Đại phòng và Nhị phòng bất hòa. Bà già rồi, chỉ hy vọng bọn tử tôn hòa thuận, cũng không thể bởi vì chút sự tình huyên náo hai phòng bất hòa, cho người ngoài chê cười.

 

Sau khi Đại phu nhân nghe xong, trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

 

So với Thẩm Khánh đứa cháu này, dĩ nhiên bà hy vọng con trai của mình có thể đính hôn với Phúc An quận chúa, đến lúc đó nhi tử có thể cùng Thái tử, Tống Nghiễn Trưởng tôn An Quốc công phủ là anh em cột chèo, đối với nhi tử chỉ có chỗ tốt không chỗ xấu. Nhưng ai biết Trưởng công chúa Khang Bình lại cự tuyệt!

 

Rõ ràng lúc uống rượu mừng năm mới bà thử dò xét qua Trưởng công chúa Khang Bình, lúc ấy Trưởng công chúa Khang Bình đối với nhi tử bà cũng là vô cùng hài lòng, thế nhưng lúc mời người đến nói lại bị cự tuyệt? Mặc dù nghĩ mãi không ra, thế nhưng Đại phu nhân trong lòng lại tức giận Trưởng công chúa Khang Bình, nếu không phải cha mẹ chồng vẫn luôn hy vọng con trai trưởng của mình có thể cưới Phúc An quận chúa, bà đã sớm cho con trai trưởng đính hôn cùng cháu gái nhà mẹ đẻ, làm gì một mực chờ?

 

Mà bây giờ, Trưởng công chúa Khang Bình lại muốn kết thân cùng Nhị phòng, lúc Đại phu nhân nghe được Lão phu nhân Uy Viễn Hầu nói, cảm thấy bị đánh mặt, trong lòng càng thêm không vui.

 

Thật may là, lão phu nhân cự tuyệt, mới để cho trong lòng bà dễ chịu hơn một ít.

 

-“Trưởng công chúa Khang Bình là một người hào sảng, lại là người thương nữ nhi, nếu như bà thật coi trọng Khánh nhi, sợ là trong thời gian ngắn sẽ không bỏ qua, ta phải thương lượng với Quốc công gia một chút, ngươi không cần phải để ý.” Lão phu nhân Định Quốc Công không thể không dặn dò Đại phu nhân một phen.

 

Đại phu nhân trong lòng không vui, trên mặt cũng không dám bày tỏ, chỉ đành phải dạ dạ đáp ứng.

 

Dặn dò con dâu trưởng xong, Lão phu nhân Định Quốc Công liền cho người đi hỏi Quốc công gia ở chỗ nào muốn đi tìm ông thương lượng một chút, nha hoàn rất nhanh hồi bẩm nói:

-“Quốc công gia bên ngoài thư phòng, đang nói chuyện với Tam thiếu gia.

 

Lão phu nhân Định Quốc Công và Đại phu nhân vẻ mặt ngoài ý muốn.

 

Lão Định Quốc Công đã có tuổi, hai năm trước đã nhàn phú ở nhà, bởi vì ông mặc kệ mọi chuyện, lại là người tính tình dữ dằn, ít có con cháu dám thân cận ông, thậm chí ở trước mặt ông cũng không dám thở mạnh một cái, nếu như không có chuyện khẩn yếu, cũng sẽ không chủ động tới bên cạnh ông. Lão Định Quốc Công cũng không để ý, ngược lại vui vẻ thanh nhàn, nếu như nhi tử có cái sự tình lông gà vỏ tỏi gì tìm ông, ngược lại ông không vui, phải giáo huấn người một trận.

 

Dĩ nhiên, ở đại sự, lão Định Quốc Công vẫn là đầu óc rõ ràng, không ai có thể lừa gạt ông.

 

Cho nên, nghe nói Thẩm Khánh chủ động tới bên người lão Định Quốc Công, mọi người đều rất khó hiểu.

 

-“Bọn họ ở trong thư phòng làm gì?” Lão phu nhân Định Quốc Công không nhịn được hỏi.

 

-“Nô tỳ không biết, nghe Lâm Ảnh hầu hạ trước thư phòng nói, giống như Quốc công gia đang chỉ điểm thư pháp cho Tam thiếu gia.

 

Lão phu nhân Định Quốc Công và Đại phu nhân lần nữa ngoài ý muốn, các bà biết thuở nhỏ Thẩm Khánh đã bị phụ thân mang vào trong quân, tự tay dạy dỗ lớn lên, thậm chí có thể nói là ở trong quân doanh lớn lên, đều cho rằng hắn có thành tựu binh pháp sách lược, lại không nghĩ tới còn tinh thông thư pháp nữa?

 

Biết tính tình lão Định Quốc Công, lão phu nhân Định Quốc Công cũng không dám cho người đi quấy rầy, chỉ đành phải thôi.

 

Mà giờ khắc này, trong thư phòng hai ông cháu lại không có giống như nha hoàn kia nói đang chỉ điểm thư pháp, mà là giống như ngang hàng, mặt đối mặt ngồi uống trà chơi cờ.

 

Lão Định Quốc Công nhìn tôn tử đối diện mặt nghiêm nghị trầm ổn, trong lòng hết sức hài lòng, cảm thấy nhiều tôn tử như vậy, rốt cuộc ra một tên để cho ông thưởng thức, chỉ tiếc cũng không phải Trưởng tôn. Mặc dù trong lòng âm thầm tiếc rẻ, lại không có vì vậy mà ấm đầu, phải lưu tôn tử này ở lại kinh thành, bất quá có thể bởi vì yêu thích, phải mưu chỗ tốt hơn cho hắn.

 

Thấy thiếu niên đối diện vì một nước cờ trầm tư suy nghĩ, liều mạng không chịu thua, mạnh mẽ chống đỡ không chịu nhận thua, lão Định Quốc Công trong lòng âm thầm gật đầu, trên mặt lại cười rất ác liệt, không khách khí nói:

-“Có chống đỡ đi nữa, ngươi cũng là thua.

 

Thẩm Khánh không nói, vẫn khổ sở tìm kiếm phương pháp phá cờ, cho đến nhận rõ sự thật thì, quyết định thật nhanh, không để cho mình bị thua quá mức khó coi.

 

Lão Định Quốc Công nhìn bàn cờ, trong lòng lần nữa âm thầm gật đầu, trên mặt lại hờ hững nói,

-“Đúng rồi, hôm nay ngươi tới tìm ta có chuyện gì?

 

-“Không có gì.

 

-“Nếu như các ngươi không có gì, làm sao sẽ lại đây tìm lão già ta hả?” Lão Định Quốc Công sắc bén nói.

 

Thẩm Khánh yên lặng.

 

Lão Định Quốc Công nâng chung trà lên từ từ uống, ánh mắt quét qua tôn tử ngồi thẳng sống lưng, dáng người ổn định cố chấp như tùng, lộ ra tinh thần bền bỉ bất khuất, là trong phủ những hài tử ở trong cẩm tú chi hương lớn lên không thể so sánh, trong lòng lần nữa thở dài. Hài tử như vậy, sợ rằng dòng chính còn phải qua thêm hai đời mới có thể xuất hiện, trong lòng càng thêm đáng tiếc, nhưng cũng biết, không phải Dương Thành địa phương như vậy, là nuôi không ra hài tử như vậy.

 

Thấy hắn yên lặng, lão Định Quốc Công cũng không nói chuyện, liền theo hắn hao tổn.

 

Cái này một hao tổn, liền trực tiếp hao tổn đến trời tối, nha hoàn đi vào thắp đèn, ánh đèn chập chờn chiếu vào thân ảnh của hai ông cháu, kéo bóng của hai người ở trên tường lay động không ngừng.

 

Lão Định Quốc Công sắp bị cái tôn tử này đối với nét mặt già nua của mình ngồi nửa ngày mà khí cũng không thả ra làm hao tổn gần chết.

 

Cho đến khi Thẩm Khánh im lặng không lên tiếng đứng dậy, thi lễ với ông, lặng lẽ cáo lui, lão Định Quốc Công không nhịn được giơ lên tay áo xoa mồ hôi trên mặt, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy: rốt cuộc tôn tử này giống ai?

 

Càng làm cho lão Định Quốc Công nóng nảy hơn chính là, tôn tử này có thể ngồi cả ngày khí cũng không thả một cái, ngày thứ hai, ngày thứ ba, mỗi ngày đều đến trước mặt ông hướng về phía nét mặt già nua của ông lặng lẽ ngồi, mặt lạnh lùng kiên định.

 

Ngày thứ tư thì, lão Định Quốc Công bại trận, vô lực theo hắn hao tổn nữa.

 

Bị một nhóc con 18, 19 tuổi hao tổn đến sắp hỏng mất, lão Định Quốc Công cảm thấy mình đời này thật là sống uổng phí, nếu không phải tên này là tôn tử của mình, không chừng đã cho người lôi cổ hắn ra ngoài —— cũng có thể là tôn tử, cho nên mới phải tùy tiện nhận thua như vậy.

 

-“Nói đi, có gì cần tổ phụ làm, ngươi cứ việc nói.

 

-“Tổ phụ, tôn tử muốn cưới Phúc An quận chúa làm vợ.

 


*** *** *** *** ***

 

A Uyển trong lòng cũng hết sức đau khổ.

 

Nghe nói Lão phu nhân Uy Viễn Hầu bất lực trở về thì, thiếu chút nữa liền muốn chạy về phủ công chúa để hỏi cho ra nhẽ.

 

Mà thế tử gia buổi sáng tức giận rời đi, buổi tối khi trở về, hướng về phía A Uyển gương mặt lạnh lùng, cái dáng dấp quắc mắt nhìn trừng trừng kia, không biết dọa sợ bao nhiêu hạ nhân, chỉ có A Uyển cũng không có để ý, miễn cưỡng ngồi ở trên kháng sát cửa sổ, cầm khuông thiêu chuyển động kim chỉ.

 

Chờ nha hoàn dâng trà cho Vệ Huyên ngồi xuống bên cạnh A Uyển xong, A Uyển nói với hắn:

-“A Huyên đã về rồi, có đói bụng không?

 

Rốt cuộc sắc mặt Vệ Huyên dãn ra mấy phần, khách sáo nói:

-“Có chút đói.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, liền cho người đi dọn cơm.

 

Chờ A Uyển dùng đũa bạc gắp cho hắn một miếng thịt gà, sắc mặt Vệ Huyên lại dãn ra mấy phần.

 

Buổi tối, sau khi rửa mặt ra ngoài, thấy A Uyển ngồi ở trên kháng may cái quần lót phái nam thì, ánh mắt hoàn toàn nhu hòa xuống, bám dính hôn tới.

 

Thanh Nhã, Lộ Vân và các nha hoàn trong lòng thở phào nhẹ nhõm thật dài, sau đó liếc nhìn A Uyển trong vô tri vô giác liền hóa giải một trận bão táp, trong lòng không khỏi hiện lên chút bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy vị này mới là bình tĩnh, các nàng đều là loạn bận tâm.

 

-“Buổi tối thêu thùa may vá không tốt cho mắt, chớ làm.” Vệ Huyên kéo tay của nàng.

 

-“Biết rồi, còn có mấy kim, chờ một chút.” A Uyển cũng không ngẩng đầu lên nói.

 

Vệ Huyên không thể làm gì khác hơn là dựa vào gối dựa gấm đỏ thẫm, dưới ánh đèn nhìn gò má nhu mỹ của nàng, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, chẳng qua là nhìn, liền có thể tưởng tượng khi tay của hắn vuốt ve thân thể mềm mại gầy nhỏ, xúc giác trên tay như tơ lụa mềm mại tinh tế, là cở nào hưởng thụ, thân thể lại nóng lên.

 

Chờ A Uyển rốt cuộc thu kim, cất kim chỉ xong thì, Vệ Huyên đã không kịp chờ đợi bế nàng lên, đi tới giường.

 

Vung xuống màn che giấu phong cảnh bên trong.

 

Chẳng qua là không đợi hắn ôn nhu đối với nàng, lại nghe nàng nhắc lại chuyện xưa:

-“...Nghe nói Định Quốc Công phủ cự tuyệt ngoại tổ mẫu làm mai, cũng không biết Định Quốc Công phủ là có ý gì, ngay cả ngoại tổ mẫu ra mặt đều không đáp ứng, thật chẳng lẽ là căm hận Khang Bình di di?

 

Phải biết mặc dù Lão phu nhân Uy Viễn Hầu cùng Thái hậu không hợp nhau, thế nhưng bà là mợ Văn Đức đế, lại là ngoại tổ mẫu mấy vị hoàng tử, càng là nhạc mẫu Thụy Vương, ngoại tổ mẫu Vệ Huyên, mấy tầng quan hệ đó, trong kinh không ai dám bác thể diện bà, coi như có một số việc khó mà nói, cũng sẽ không một ngụm từ chối. Cũng bởi vì như vậy, cho nên Trưởng công chúa Khang Bình mới mời bà đi một chuyến, nhưng không nghĩ Định Quốc Công phủ lại kiên cường như vậy.

 

A Uyển vẫn là không an lòng, chỉ sợ hoàng đế vội vã phải giải quyết chung thân đại sự của Tam công chúa, chộp vào mắt Thẩm Khánh cho đủ số. Vị này chính là đối tượng khó khăn lắm mới để cho Mạnh Tự có thể gật đầu đồng ý gả, cũng không muốn bỏ qua, đỡ phải bỏ qua xong, sau này Mạnh Tự lại không muốn gả.

 

-“Ai biết? Nếu như nàng muốn biết, ngày mai ta phái người đi hỏi ngoại tổ mẫu.

 

Vệ Huyên gân xanh trên trán nhảy thình thịch, nhẫn nại cùng nàng nói chuyện này, thân thể cũng đã không dằn nổi tiến vào nàng, nhưng ở lúc nàng cau mày, theo bản năng chậm lại động tác.

 

A Uyển lần nữa phát huy tinh thần lúc viên phòng để dời đi lực chú ý, lại có thể vừa cùng hắn làm vận động kịch liệt vừa nói chuyện này, mặc dù hơi thở không xong, giọng nói cũng đứt quãng, thế nhưng lại một mực nhớ, cũng không có vì vậy mà quên, đả kích lòng tự ái thiếu nam của Vệ Huyên rơi rớt tan tác.

 

Hắn lại không sánh bằng địa vị một cái nha đầu ngu xuẩn ở trong lòng A Uyển! Cho nên nói hắn ghét nhất nha đầu ngu xuẩn đó! Như thế nào Thẩm Khánh còn không mau thu nàng!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 28/06/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts