Sủng Thê Như Lệnh - Chương 167

☆, Nếu như Thái tử rơi đài, làm Thái tử phi có thể nào chết tử tế?

Edit + Beta: Đào Mai

 

Nghe được lời của Dư ma ma, A Uyển không khỏi ngạc nhiên hỏi:

-“Là thật?

 

-“Thái y tới chẩn qua, nói đã có hai tháng.

 

A Uyển lại là lấy làm kinh hãi,

-“Đó không phải là lúc săn bắn mùa thu đã mang thai? Không có sao chứ?

 

Nghĩ đến cuộc săn bắn mùa thu, Liễu Thanh Đồng còn theo Mạnh Tự cưỡi ngựa săn thú, sắc mặt nhất thời có chút phát xanh, vội vàng truy hỏi tình huống,

-“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Thế nào sắp hai tháng mới biết?

 

Dư ma ma vội nói:

-“Hôm nay Trưởng công chúa Khang Bình đi uống rượu mừng Tứ công chúa, Mạnh thiếu phu nhân cũng cùng đi, chẳng qua là lúc ăn tiệc mừng, Mạnh thiếu phu nhân đột nhiên không thoải mái, không ngừng nôn mửa, thật may là lúc ấy Tần thái y của Thái y viện cũng đang tới ăn cưới, liền mời hắn tới bắt mạch, ai ngờ lại chẩn đoán chính xác ra Mạnh thiếu phu nhân có tin vui. Tần thái y nói, mạch tượng của Mạnh thiếu phu nhân rất ổn, mặc dù mới hai tháng, thế nhưng lại không ngại, chẳng qua là lúc đó ngửi được mùi dầu tanh, cho nên có chút nôn oẹ.

 

Sắc mặt A Uyển hơi nguôi.

 

-“Về phần vì sao Mạnh thiếu phu nhân có thai hai tháng mới chẩn đoán chính xác, nô tỳ cũng không biết, có lẽ là giống như Tần thái y nói, có mấy phu nhân phản ứng bất đồng, cho nên mạch tượng cũng không phải đều giống nhau, lúc trước mời những thái y kia xem mạch, mới không  thể chẩn đoán chính xác ra.

 

A Uyển nghe sửng sốt một chút, thật ra thì nàng cũng không hiểu những thứ này, Tần thái y nói xác thực có khả năng, dù sao có vài người nếu là hoài thai trên một tháng, mạch tượng coi như là cạn, có lúc căn bản không cách nào chẩn đoán chính xác, cái này cũng nói xuôi được. Chẳng qua là chính Liễu Thanh Đồng không rõ ràng lắm tình huống kinh nguyệt của chính mình sao?

 

Bất quá những thứ này là chuyện riêng tư của người ta, A Uyển cũng không tiện nói với Dư ma ma, lập tức liền nói:

-“Đây thật là một tin tức tốt, khổ cực ma ma đi một chuyến!

 

A Uyển kêu Thanh Nhã thưởng ma ma xong, tươi cười thân thiết nói,

-“Thời tiết tốt, ta sẽ đi thăm di di cùng biểu tẩu một chút.

 

Dư ma ma cười nói chút lời nịnh nọt, ánh mắt không dấu vết quan sát sắc mặt A Uyển, âm thầm gật đầu. Tuy nói Liễu Thanh Đồng mang thai là chuyện vui, nhưng hôm nay Dư ma ma tới nơi này cũng không phải là độc tới nói với A Uyển tin tức này, vẫn là ban ngày lúc ở trong hôn lễ Tứ công chúa không có thấy A Uyển, tuy có Vệ Huyên giải thích, nhưng Trưởng công chúa Khang Nghi vẫn không yên tâm, mới lấy cớ này kêu bà tới nhìn một cái.

 

Như vậy xem ra, sắc mặt của quận chúa rất tốt, trên mặt một mảnh tươi cười yêu kiều, cũng không có vẻ bệnh hoạn gì, Dư ma ma liền yên tâm.

 

Chờ A Uyển bưng trà tiễn khách xong, Vệ Huyên từ trong nội thất đi ra, thấy sắc mặt A Uyển vui mừng, ngồi xuống bên người nàng ôm lấy bả vai thon gầy xinh xắn của nàng, cười hỏi:

-“Vui vẻ như thế sao?

 

Hiển nhiên mới vừa rồi hắn cũng nghe được lời của Dư ma ma.

 

-“Đương nhiên rồi.

A Uyển giận hắn liếc mắt một cái,

-“Con cháu là căn bản đặt chân của một gia tộc, Phong biểu ca có hậu là chuyện vui.

 

Sau đó hăng hái bừng bừng thảo luận với hắn ngày mai đi phủ công chúa thăm bọn họ thì mang lễ vật gì mới được.

 

Vệ Huyên cười khanh khách nhìn nàng bởi vì vui sướng tô điểm mà khuôn mặt lộ ra sinh động sáng ngời, ngoài miệng phụ họa lời của nàng, tâm tư lại bắt đầu bay xa.

 

Bây giờ đã đầu tháng mười, còn có hơn mười ngày nữa, tin tưởng Bắc địa sẽ có tin tức truyền đến, trong lòng không khỏi có chút xao động, từ trong cặp mắt âm lệ lướt qua màu máu.

 

Lúc A Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy tâm hắn không có ở đây, sắc mặt ủ rũ, đột nhiên phát hiện trong mắt hắn chợt lóe âm lệ rồi biến mất thì trong lòng khẽ run, nhất thời có một dự cảm xấu.

 

Nàng đối với Vệ Huyên không nói có mười phần hiểu biết, thế nhưng cũng khoảng bảy phần, biết hắn ở trước mặt mình là một dáng vẻ, lúc ở bên ngoài lại là một dáng vẻ khác, thậm chí trong lòng còn cất giấu một dáng vẻ không muốn người biết, cũng không phải là giống như thế nhân nhận thức hoàn khố vô tri, ngược lại nhạy bén đến dọa người, thậm chí ở thế giới hoàng quyền trên hết này, chủ động nắm giữ quyền chúa tể, từ từ ở trong lòng hoàng đế chiếm một chỗ ngồi làm của riêng, trở thành một người hữu dụng để cho hoàng đế dùng đến thuận tay.

 

Cho nên, nhìn thấy ánh mắt chợt lóe rồi biến mất của hắn, trong lòng nàng không khỏi treo lên.

 

Vệ Huyên thấy nàng nhìn sang, cười với nàng,

-“Ngày mai vừa đúng là ngày nghỉ của ta, ta có thể cùng nàng đi phủ công chúa.

 

A Uyển đột nhiên nhớ tới cái gì, lại do dự,

-“Hôm nay ta lấy cớ thân thể khó chịu, không đi tham gia hôn lễ Tứ công chúa, sau đó ngày mai lại đột nhiên tốt lên, đi phủ công chúa thăm biểu tẩu, sau khi Tứ công chúa biết, có thể trong lòng không vui hay không?

 

Nghĩ cũng biết, nhất định là không vui, A Uyển vô tình gây phiền toái cho Vệ Huyên, cho nên lại xảy ra thối ý, muốn mấy ngày nữa lại đi cũng không muộn.

 

-“Cái này có là cái gì?

Vệ Huyên không để ý,

-“Nàng trực tiếp đi là được, nàng ta cũng không dám không vui.

 

Ngữ khí của hắn hết sức ngạo mạn, thậm chí mang theo ánh mắt hờ hững cùng không chút để ý nhìn xuống con kiến hôi, để cho A Uyển không nhịn được có chút sững sờ, sau đó trong lòng chậm rãi hiểu ra. Sợ rằng mẹ đẻ Tứ công chúa bây giờ chẳng qua còn là quý nhân ở trong mắt Vệ Huyên, tồn tại cũng như một con kiến hôi tùy tiện có thể định đoạt, đây cũng là hiện tượng bi ai của xã hội hoàng quyền.

 

Suy nghĩ ra điểm này, A Uyển liền dời đi đề tài.

 

Vệ Huyên phảng phất biết được ý nghĩ trong lòng nàng, khẽ mỉm cười với nàng.

 

Hắn dùng mười năm, đi một con đường hoàn toàn bất đồng với kiếp trước, leo đến vị trí này, vì không chỉ có là không để cho bi kịch kiếp trước tái diễn, còn muốn cho nàng có thể ở dưới cánh chim của hắn không cần đối với bất kỳ người nào cúi đầu cong lưng, có thể sống đàng hoàng tùy ý, không cần cẩn thận khắp nơi, ủy khuất chính mình. Kiếp trước Tam công chúa cùng Tứ công chúa khiến cho A Uyển bị chút ủy khuất, cho nên kiếp này các nàng chỉ có thể nhìn lên A Uyển, thậm chí không dám sinh ra cái dị tâm gì!

 

Hôm sau, A Uyển cùng Vệ Huyên bẩm báo Thụy Vương phi một tiếng xong, liền ngồi xe tới phủ Trưởng công chúa Khang Bình.

 

Bầu trời một mảnh âm trầm, tuyết vẫn là không dừng, lả tả lả tả rơi giống như lông ngỗng vậy, biến toàn bộ thế giới thành một mảnh tuyết trắng, mênh mông mà tịch liêu, ngay cả người đi trên đường khoác áo tơi áo choàng vội vã mà qua cũng lộ ra vội vàng.

 

Trong buồng xe ngựa, lại là một mảnh ấm áp.

 

Xưa nay Vệ Huyên đối với thân thể A Uyển cực kỳ chú ý, thời tiết này xuất hành, như sợ làm nàng đông lạnh, đem một cái lò sưởi tay bằng men bọc tơ nhét vào trong lòng nàng, sau đó chính mình tựa vào gối dựa, ôm nàng vào trong lòng, dùng đệm giường da chồn rộng lớn bọc hai người lại.

 

Nghe hắn dọc theo đường đi hỏi mình có lạnh hay không, A Uyển đối với sự cẩn thận của hắn thật bất đắc dĩ,

-“Không lạnh, trên người A Huyên rất ấm áp.

 

Lời này của nàng cũng không gạt người, thuở nhỏ Vệ Huyên đã cùng sư phụ võ tập võ, thân thể khỏe mạnh, khí huyết tràn đầy, vô luận là đông hay hè đều giống như cái lò lửa, mùa đông dựa vào hết sức ấm áp, buổi tối lúc ngủ, ngay cả bình nước nóng đều vô dụng, chỉ cần ôm hắn là được.

 

Sau khi Vệ Huyên nghe xong không khỏi có chút hưởng thụ, ôm nàng chặt thêm một chút.

 

Chờ đến phủ Trưởng công chúa Khang Bình, nghe nói bọn họ đến thì, Mạnh Phong tự mình ra đón.

 

-“Làm sao các ngươi lại tới? Thọ An xương cốt yếu, hiện nay tuyết còn đang rơi, thời tiết giá rét, phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.

 

Ngữ khí của Mạnh Phong có chút không đồng ý, ở trong ký ức của hắn, A Uyển vẫn là nữ hài nho nhỏ ốm yếu lần đầu tiên gặp gỡ, giống như em bé lưu ly yếu ớt, ốm đau bệnh tật núp ở trong phòng, ngay cả không thể trúng một chút gió, mỗi năm tới mùa đông, thậm chí ngay cả cửa cũng không thể ra.

 

A Uyển cười nói với hắn:

-“Lời này của Biểu ca là không đúng, thân thể của muội đã tốt hơn nhiều, ở nhà hoài sẽ tích ra bệnh. Hơn nữa…..

 

Nàng mím môi cười với hắn,

-“Nghe nói biểu tẩu mang thai, như thế nào cũng phải tới thăm một chút.

 

Vệ Huyên kêu hạ nhân dâng lên lễ vật bọn họ mang tới, cũng trêu ghẹo nói:

-“Không nghĩ tới ngươi sẽ làm phụ thân, chúc mừng đấy!

 

Hào sảng như Mạnh Phong, tại hai người trêu ghẹo, vẫn là không tránh được có chút thẹn, bất quá giữa hai lông mày vẫn có mấy phần vui mừng thu lại không được, hiển nhiên đối với chuyện thê tử có thai hết sức vui mừng.

 

Hai người đầu tiên là đi chính viện thỉnh an Trưởng công chúa Khang Bình, lúc Trưởng công chúa Khang Bình biết bọn họ tới, cũng không tránh được lo lắng phải lải nhải A Uyển mấy câu, giọng nói giống Mạnh Phong như đúc, không hổ là hai mẹ con.

 

-“Huyên Nhi cũng thiệt là, thời tiết này chính mình tới là được, tại sao lại đi cùng A Uyển? Đợi đến thời tiết ấm áp một chút, tới cũng không muộn.

 

Vệ Huyên chẳng qua là cười, không trả lời.

 

Trưởng công chúa Khang Bình là người có ánh mắt nhìn người, biết Vệ Huyên từ nhỏ là người cao ngạo, xưa nay không ai dám quản giáo hắn, chính mình lải nhải đôi câu là tốt rồi, không có nói gì.

 

Tiếp theo kêu Mạnh Tự tới, mang A Uyển đi thăm Liễu Thanh Đồng đang ở trong phòng an thai, mà Vệ Huyên là đi theo Mạnh Phong đến thư phòng của hắn ngồi nói chuyện.

 

-“Muội cũng biết hôm nay tỷ sẽ tới, bởi vì ngay cả Đại tỷ tỷ cũng trở về rồi.

Mạnh Tự mi mày khóe mắt đều là ý cười,

-“Nếu không phải Nhị tỷ tỷ ở trong cung không tiện đi ra, nói không chừng Nhị tỷ tỷ cũng tới. Bất quá mặc dù Nhị tỷ tỷ không trở về, lại cho người đưa chút thuốc bổ tới cho đại tẩu bồi bổ thân thể.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, cũng không kỳ quái ba tỷ muội Mạnh gia coi trọng Liễu Thanh Đồng mang thai, dù sao hài tử trong bụng Liễu Thanh Đồng sẽ là đứa cháu đời thứ nhất của Mạnh gia, ý nghĩa phi phàm, tự nhiên quan tâm.

 

Chờ đến chỗ Liễu Thanh Đồng, quả nhiên thấy Mạnh Xúc mặc áo gấm thạch lưu hồng tay áo viền sợi vàng ngồi ở chỗ đó nói chuyện với Liễu Thanh Đồng, lúc hai người nhìn thấy A Uyển cũng hết sức giật mình, sau đó Mạnh Xúc ôn nhu nở nụ cười.

 

Mạnh Xúc đã là mẹ của hai đứa bé, nàng vẫn là nữ tử cực kỳ ôn nhu, nhìn thấy sẽ khiến cho người thoải mái, thấy các nàng tới, vội vàng lôi kéo A Uyển ngồi xuống, kêu nha hoàn mang trà nóng tới cho hai người ấm người, bản thân lại nắm tay của A Uyển, chỉ sợ nàng có gì không thỏa đáng.

 

-“Đại biểu tỷ yên tâm, muội rất khỏe.” A Uyển cười nói với nàng.

 

Mạnh Xúc cũng trả lại một nụ cười tươi, tự tay nhận lấy trà nóng nha hoàn đưa tới cho nàng uống.

 

A Uyển nói cám ơn, vừa uống trà nóng vừa chúc mừng Liễu Thanh Đồng.

 

Liễu Thanh Đồng nghe được nàng chúc mừng, lại không nhịn được đỏ mặt, mặt vui mừng, cảm tạ A Uyển sang đây thăm nàng, nói với nàng:

-“Thân thể muội không tốt, sau này loại thời tiết này chớ có lại ra cửa, chờ khi thời tiết khá hơn chút cũng không sao.

 

Được rồi, lại là một người bị người ngoài ảnh hưởng, cảm thấy nàng chính là con ma bệnh yêu cầu che chở.

 

-“Biểu tẩu không cần phải lo lắng, thân thể của muội đã tốt hơn rất nhiều, năm nay cũng chưa từng xảy ra bệnh.

 

Đây là sự tình A Uyển tự hào nhất, để cho nàng cảm thấy thân thể của mình sẽ càng ngày càng tốt, sống đến bảy tám chục tuổi cũng không có vấn đề gì!

 

Mạnh Tự vừa ăn trái cây vừa cười nói với nàng:

-“Tỷ ba hoa đi!

 

-“Tỷ nào có ba hoa! Ngược lại A Tự, sang năm muội sẽ phải lấy chồng, chuyện chuẩn bị thế nào rồi?

 

-“A Uyển!” Mạnh Tự xấu hổ kêu to.

 

Thấy mặt mũi nàng đỏ bừng, A Uyển cùng Liễu Thanh Đồng cũng không nhịn được cười to, Mạnh Xúc ôn nhu sờ đầu tiểu muội, như trước kia ôn nhu mỉm cười nhìn các nàng cười đùa.

 

Bất quá sau khi cười xong, A Uyển vẫn là cẩn thận hỏi thăm Liễu Thanh Đồng liên quan tới hôn sự Mạnh Tự, Mạnh Tự mắc cỡ không thôi, quay lưng không để ý các nàng, để cho A Uyển cùng Liễu Thanh Đồng cùng nhắc tới.

 

Bởi vì Nhị phòng Định Quốc Công phủ định cư ở Dương thành Tây Bắc, Mạnh Tự xuất giá xong, thì phải theo trượng phu định cư Tây Bắc, cái này cũng coi là gả đi xa, đến lúc đó chuyện không khỏi nhiều chút. Hơn nữa, lần này Thẩm Khánh hồi kinh chẳng qua là phụng mệnh cha mẹ trở lại chúc thọ tổ mẫu, bởi vì cuộc săn bắn mùa thu, dừng lại ở kinh thành thêm ít ngày, trong một khoảng thời gian lại phải trở về Tây Bắc.

 

-“Nghe nói Thẩm Tam công tử cũng không ở trong kinh thành mừng năm mới, đợi đến mùa xuân sang năm thì, trở lại rước dâu, sau đó cùng A Tự trở về Tây Bắc.” Liễu Thanh Đồng nói xong, trên mặt có chút phiền muộn.

 

Hôn kỳ của Mạnh Tự và Thẩm Khánh đã định ở tháng Ba sang năm.

 

A Uyển nghe âm thầm gật đầu, nhìn sắc mặt Mạnh Tự ửng đỏ, vừa nhìn về phía Liễu Thanh Đồng, hiểu tâm tình của nàng. Mạnh Tự thật sự là một nữ hài hoạt bát đáng yêu, biết lễ nghĩa thức thời, để cho người ta không nhịn được nghĩ muốn thương yêu, rất khó để cho người cự tuyệt nàng, Liễu Thanh Đồng gả tới xong, có thể nhanh như vậy tức tốc thích ứng cuộc sống mới, ở trong phủ công chúa đứng vững chân, vẫn là làm phiền Mạnh Tự xen kẽ ở giữa phụ mẫu huynh tẩu bôi trơn.

 

A Uyển trong đầu cũng có chút không muốn, nhưng khi nhìn gương mặt Mạnh Tự đỏ bừng, vẫn là phải cố chấp ngồi ở chỗ này cùng các nàng, lại không nhịn được cười lên, nắm vai Mạnh Tự nói:

-“Sau đó có từng gặp Thẩm Tam công tử không?

 

Mạnh Tự uốn éo người không nói.

 

Liễu Thanh Đồng che miệng nhìn các nàng mỉm cười.

 

A Uyển thấy nàng uốn người không thuận theo, liền lại tiếp tục cùng Mạnh Xúc, Liễu Thanh Đồng nói chuyện, đầu tiên là hỏi hai nhi nữ của Mạnh Xúc, biết được nữ nhi Tống Thần Nhã đã đi theo An Quốc Công phu nhân học quản gia, không nhịn được lại là cười. Hỏi xong chuyện này, lại hỏi thăm tới chuyện Liễu Thanh Đồng mang thai.

 

Bởi vì có cái cô nương chưa lấy chồng ở đây, A Uyển cũng không tiện hỏi quá rõ ràng, hàm súc nói:

-“Thế nào trước đó đều không có báo trước một chút vậy? Đột nhiên nghe nói mang thai hai tháng, tính toán thời gian, là ở đầu tháng tám thì có, nhớ tới hồi cuộc săn bắn mùa thu đó, thật là hù dọa toát mồ hôi.

 

Liễu Thanh Đồng đỏ mặt, hự nói:

-“Tỷ cũng không biết sẽ như vậy….. Kinh nguyệt của tỷ có chút không quá bình thường, chẳng qua là cho là chậm trễ, ai biết…..

 

A Uyển trong lòng khẽ nhúc nhích, nghĩ đến Liễu Thanh Đồng một thân võ nghệ, trong lòng âm thầm than thở. Liền giống như Liễu Tiêu, nữ tử phải học một thân võ công này, thật sự là không dễ, rất dễ dàng sẽ rơi xuống cái tật xấu gì, bây giờ nàng gả tới không tới một năm, đã  có tin tức, cũng coi là may mắn.

 

Nói xong chuyện này, A Uyển lại đi lôi kéo Mạnh Tự lời có thể nói đã nói, không thể thiếu muốn trêu ghẹo nàng một chút.

 

-“Muội có nhớ rõ chuyện lúc ở bãi săn không?

 

-“...Nhớ!

 

Mặc dù mặt Mạnh Tự đỏ, lại cũng không có quá nhăn nhó, liếc nhìn Liễu Thanh Đồng ngồi ở chỗ đó cười híp mắt uống trà cùng đại tỷ giống vậy hướng nàng mỉm cười, rốt cuộc không nhịn được bày tỏ trong lòng, cùng các nàng nói hết, liền kéo A Uyển đến Noãn các kế bên, lải nhải với A Uyển.

 

Liễu Thanh Đồng biết bản tính tiểu cô tử nói nhiều, cho người dâng trà xong, cũng mặc kệ các nàng, tiếp tục cùng chị chồng nói một ít chuyện mang thai. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Các nữ quyến bên này trò chuyện rất vui vẻ, không khí trong thư phòng lại rất khác biệt.

 

Đến thư phòng, đợi nha hoàn dâng trà xong, Mạnh Phong cho lui hết hạ nhân, từ trên giá sách lấy xuống một quyển cổ tập, mở ra cổ tập, lấy ra tờ giấy mỏng như cánh ve, sau đó đưa tờ giấy viết đầy chữ nhỏ tỉ mỉ cho Vệ Huyên.

 

-“Đây là danh sách bên Giang Nam, đã thu thập xong, đệ xem một chút.

 

Vệ Huyên nhận lấy, tùy ý quét qua, sau đó gấp lại, nhét vào ống tay áo.

 

Mạnh Phong cùng hắn đến ghế thái sư cạnh cửa sổ ngồi xuống nói chuyện, hỏi hắn:

-“Đệ có tính toán gì?

 

Vệ Huyên bưng chung trà, dùng nắp chung trà gạt bọt trà, lạnh nhạt nói:

-“Không phải ta có tính toán gì, mà là Hoàng thượng có tính toán gì, những đại thần kia có tính toán gì?

 

Mạnh Phong hơi dừng lại một chút, trong lòng có chút hiểu rõ, sau đó lại lấy ra một quyển sổ sách bìa màu lam đưa Vệ Huyên, nói:

-“Đây là tiền lời mấy năm gần đây ở Giang Nam, vừa đúng hôm nay đệ đến, chính đệ xem một chút đi.

 

-“Giao cho ngươi, ta yên tâm.

Vệ Huyên không có nhận, tỏ thái độ của mình,

-“Bất quá sang năm, có lẽ Hoàng thượng phải chỉnh đốn lại Giang Nam, trước tháng năm, ngươi buông tay tất cả việc làm ăn đi, đừng lưu lại nhược điểm.

 

Mạnh Phong suy nghĩ một chút, rất sảng khoái nói:

-“Được, dù sao mấy năm này cũng kiếm đủ rồi.

 

Đi theo Vệ Huyên hợp tác mấy năm này, hắn kiếm một khoản, cũng coi là sản nghiệp của riêng mình, ngay cả người nhà cũng không biết, đỉnh đầu hết sức dư dả. Đây cũng là chỗ hắn bội phục Vệ Huyên, lúc ấy Vệ Huyên mới bao nhiêu tuổi đây, mà dám ra loại chủ ý này, kéo chính mình xuống nước.

 

Vệ Huyên rất hài lòng Mạnh Phong điểm này, rộng rãi lại không tham lam, đối mặt lợi ích to lớn như vậy, nói thu tay lại thì thu tay, không có bất kỳ không buông, đây cũng là nguyên nhân tại sao ban đầu hắn lại lựa chọn hợp tác với Mạnh Phong. Hơn nữa Mạnh Phong trên mặt thoạt nhìn mặc dù tùy tính, nhưng lại là một người tâm tư tỉ mỉ, cũng không cần hắn phân phó nhiều, liền hiểu chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.

 

Nói xong những thứ này, Mạnh Phong đột nhiên nhớ ra cái gì, không nhịn được nhìn về phía Vệ Huyên, thấp giọng dò hỏi:

-“Sự kiện kia, Liêu các lão cùng Trần gia….. điều tham gia?

 

Nghe ra trong giọng nói của hắn chần chờ, Vệ Huyên cười với hắn, nụ cười lại cực kỳ lạnh băng.

 

-“Loại chuyện như vậy nơi nào có giả?

 

Sắc mặt Mạnh Phong có chút trắng bệch, làm sao cũng không tưởng tượng ra được những người đó lại gan to hơn trời như vậy, lại đang lúc Hoàng thượng xuân thu đỉnh thắng, vọng tưởng đả kích Tam hoàng tử cùng Thái tử một mẻ, tốt nhất quậy nước càng đục, để cho hoàng tử phía dưới có ngày nổi danh. Hơn nữa trong này còn dính đến mấy vị nội các phụ thần đương triều, càng làm cho da đầu hắn tê dại, rất muốn nói là Vệ Huyên suy đoán sai lầm rồi, thế nhưng tài liệu của hắn cung cấp cho Vệ Huyên, hơn nữa để cho chính hắn tự mình đi tra được gì đó, lại không thuyết phục được bản thân.

 

Nghĩ tới đây, hắn thập phần lo lắng cho muội muội Mạnh Vân ở trong cung, nếu như Thái tử rơi đài, làm thái tử phi có thể nào chết tử tế?

 

Ở trong này yên lặng, ngoài thư phòng vang lên tiếng gã sai vặt.

 

-“Thiếu gia, Tam thiếu gia Định Quốc Công phủ tặng lễ tới, công chúa nói ngài đi chiêu đãi hắn.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 01/07/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts