Sủng Thê Như Lệnh - Chương 168

☆, Nói chuyện ước định cùng tân lang mặt lạnh….

Edit + Beta: Đào Mai

 

-“Thiếu gia, Tam thiếu gia Định Quốc Công phủ tặng lễ tới, công chúa nói ngài đi chiêu đãi hắn.

 

Sắc mặt Mạnh Phong hơi khôi phục, nghe nói là Thẩm Khánh tới, không nhịn được cười nói với Vệ Huyên:

-“Đi thôi! biểu đệ, đệ cũng đi gặp một chút đi.

 

Trong giọng nói đối với Vệ Huyên tùy ý, đây là giọng nói đối với người đặc biệt thân cận.

 

Vệ Huyên đứng dậy, phất ống tay áo, cười nói:

-“Hắn ngược lại có lòng.

 

Cũng không phải có lòng sao, Liễu Thanh Đồng có thai, thân bằng quyến thuộc, bạn tốt nghe nói xong, cũng đưa lễ tới chúc mừng, thân hơn chút —— như Trưởng công chúa Khang Nghi cùng A Uyển, là trực tiếp tới, xa một chút, cũng sẽ cho quản sự có mặt mũi trong nhà tới tặng lễ.

 

Định Quốc Công phủ cùng Mạnh gia mới vừa đính hôn, Thẩm Khánh chính là con rể Mạnh gia, hắn tự mình đến tặng lễ, không chỉ có không thất lễ, ngược lại lộ ra thân cận mấy phần, sau khi Trưởng công chúa Khang Bình biết, cũng rất vui vẻ.

 

Mạnh Phong cùng hắn đi ra ngoài, sau khi nghe xong cười nói:

-“Mặc dù nhìn là một tân lang mặt lạnh, cũng là người tỉ mỉ, lúc làm việc có phần trong thô sơ có tinh tế, cũng chớ trách Chấn Uy tướng quân ở Dương Thành có thể kinh doanh tốt như vậy.

 

Trong sắc mặt, rất hài lòng đối với Thẩm Khánh.

 

Vẻ mặt Vệ Huyên nhàn nhạt, không khỏi lại nghĩ đến kiếp trước Dương Thành bị phá, chuyện Thẩm Khánh chết trận, cũng không biết trong đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Mặc dù hắn cũng chưa gặp qua phụ thân Thẩm Khánh, thế nhưng nổi tiếng đã lâu, năm đó lúc Thụy Vương ở Tây Bắc chinh chiến, Thụy Vương cũng đã từng quen biết Chấn Uy tướng quân, Thụy Vương rất tán thưởng ông ta, là một tướng có tài dùng binh, tự tay dạy dỗ Thẩm Khánh tự nhiên cũng không kém.

 

Cho nên, Thẩm Khánh chết trận, sợ là trong đó cũng có ẩn tình gì đây?

 

Đang nghĩ thầm, rất nhanh thì đến phòng khách, vào cửa liền thấy thiếu niên mặc áo choàng màu thạch thanh ngồi ngay ngắn ở đó, mặt mày tao nhã, cẩn thận tỉ mỉ, thấy hai người đi vào, vội vàng đứng dậy làm lễ ra mắt.

 

-“Vị này chính là Thụy Vương thế tử, nghĩ đến Thẩm tam công tử cũng đã gặp qua.” Mạnh Phong giới thiệu bọn họ.

 

Thẩm Khánh hành lễ với Vệ Huyên. Trong săn bắn mùa thu xác thực có thấy qua, chẳng qua là lúc đó Vệ Huyên đi theo ở bên người hoàng đế, hai người cũng không giao tiếp, hôm nay mới là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt, hơn nữa sau này sẽ còn là anh em cột chèo.

 

Vệ Huyên không dấu vết quan sát hắn, khách sáo nói:

-“Thẩm Tam công tử thân thủ lợi hại, ta rất kính nể.

 

Sau đó liền nói đến chuyện Tây Bắc Dương Thành, nhặt chút tập tục phong tình cùng cái ăn nói ở đó.

 

Thẩm Khánh bất động thanh sắc đánh giá vị Thụy Vương thế tử cho dù ở Tây Bắc cũng có thể nghe qua kỳ danh, là đại hồng nhân trong cung, đối tượng triều thần nhức đầu, ngay cả hoàng tử cũng phải tránh xa, vốn là khi chưa nhìn thấy, cho là một hoàn khố đệ tử không dùng được, ỷ vào Thái hậu cùng hoàng đế sủng ái thôi. Sau đó vào kinh, tiếp xúc nhiều, mới phát hiện hắn sâu không lường được. Nếu thật là một hoàng tôn vô dụng, đâu có thể nào mười mấy năm như một ngày rất được Thái hậu và hoàng đế sủng ái không suy?

 

Chờ nghe Vệ Huyên đối với sự tình Tây Bắc há mồm liền nói tới, mặc dù cũng chỉ là chút sự tình tác bể, vẫn để cho trong lòng Thẩm Khánh hơi rét, trong lúc nhất thời cân nhắc lời hắn nói.

 

Mạnh Phong đứng ở một bên cười híp mắt nghe, cũng không cắt đứt bọn họ. Thấy vẻ mặt Thẩm Khánh không nhúc nhích, hờ hững lắng nghe, không khỏi âm thầm gật đầu, nhìn lại Vệ Huyên, mặc dù trên mặt nở nụ cười, trong xương cốt lại lộ ra một loại tự phụ tự giữ tài trí hơn người, nếu là lòng dạ nhỏ mọn chút, sợ là trong lòng sẽ có mấy phần không thoải mái.

 

Thế nhưng Thẩm Khánh chỉ là làm ra trạng thái lắng nghe, cũng không có gì không vui, trong lòng hài lòng mấy phần.

 

Đợi nói không sai biệt lắm, Mạnh Phong mở miệng nói:

-“Đúng rồi, nghe nói năm nay Thẩm tam công tử cũng không ở kinh thành mừng năm mới, khi nào trở về Dương Thành?

 

-“Mấy ngày nữa, chờ khi tuyết ngừng.” Thẩm Khánh nói chi tiết, đây cũng là mục đích hôm nay hắn tới đây, cũng không chỉ là tặng lễ, đồng thời cũng là tới bẩm rõ một tiếng.

 

Sau khi Mạnh Phong nghe xong sửng sốt một chút, mặc dù lúc trước đã nghe nói, thế nhưng biết được hắn phải về Tây Bắc, trong lòng vẫn cảm thấy có chút mau. Chẳng qua là Thẩm Khánh là con trai trưởng trong nhà, sự tình Dương Thành không đi không được, cũng không thể ở kinh thành lâu.

 

Biết hắn phải rời khỏi, Mạnh Phong không thể thiếu tiến hành tiệc đưa tiễn hắn, chọn ngày không bằng đụng ngày, liền nói:

-“Nếu như không có việc gì, không bằng chúng ta tới nhà ấm trong vườn Mai uống hai ly, như thế nào?

 

Hắn cười nhìn hai người, lại cũng không nói là tiệc tiễn đưa Thẩm Khánh.

 

Hàng năm lúc tuyết đầu mùa mới vừa tới, cây mai trồng trong phòng ấm ở phủ công chúa đã nở hoa một ít, liền trực tiếp chuyển ra vườn mai, nụ hoa đón gió tuyết lắc lư, hoa mai di động, đúng là nơi thưởng thức mai tốt.

 

Thẩm Khánh lạnh mặt nhìn hắn.

 

Vệ Huyên lại nói được, thản nhiên nói:

-“Tử Trọng, hôm nay ta tới, là vì chúc mừng biểu huynh sẽ làm phụ thân, tự nhiên phải theo phụng bồi nhiều một chút.

 

Thấy hắn đồng ý, Mạnh Phong liền cho người đi an bài, lại phái người đi nói một tiếng với Trưởng công chúa Khang Bình, sau đó hai người căn bản không hỏi ý kiến Thẩm Khánh, chuyện ta ta an bài.

 

Mặc dù Mạnh Phong cùng Vệ Huyên cười cười nói nói, nhưng cũng âm thầm quan sát Thẩm Khánh, phát hiện trên mặt hắn không khác thường, dáng người cao ngất như tùng, chỉ một mình đứng ở nơi đó, liền cho người một loại khí chất cứng cỏi kiên cường gió tuyết khó lay, không khỏi buồn cười.

 

Bây giờ bọn họ coi như là biết vì sao người gặp qua hắn đều âm thầm gọi hắn là tân lang mặt lạnh lại vẫn là đối với hắn thưởng thức rất nhiều, riêng là cái khí chất này, liền khiến người thích.

 

Rốt cuộc mẫu thân đã chọn cho tiểu muội một người tốt.

 

Nghĩ như vậy, đối với chuyện tiểu muội gả xa tới Tây Bắc, rốt cuộc tâm mở rộng mấy phần. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Nghe nói Thẩm Khánh đại biểu Định Quốc Công phủ đưa lễ tới, hơn nữa cùng Mạnh Phong, Vệ Huyên đi vườn mai uống rượu ngắm mai, trong lòng A Uyển khẽ nhúc nhích.

 

Thẩm Khánh cùng Mạnh Tự định hôn, cũng coi là con rể Mạnh gia, tới tặng lễ, dĩ nhiên là phải chiêu đãi thật tốt. Thế nhưng chiêu đãi ở vườn mai như vậy, lại lộ ra quá mức thân cận.

 

-“Không biết là người nào đề nghị?” A Uyển cười hỏi.

 

Nha hoàn tới bẩm báo cười nói:

-“Nghe nói là Đại thiếu gia nói ra, lúc ấy Thế tử gia đang cùng Thẩm Tam thiếu gia nói chuyện, Đại thiếu gia đã nói ra.

 

Rốt cuộc A Uyển đã xác nhận mấy phần, trong lòng không khỏi vừa vui lại mềm mại, chớp mắt một cái, liền thấy Mạnh Tự bên cạnh hơi đỏ mặt, nhưng một đôi mắt lại sáng long lanh nhìn mình.

 

A Uyển trong lòng có chủ ý,

-“Đi, chúng ta cũng đi vườn mai ngắm một chút.

 

Ánh mắt Mạnh Tự lập tức sáng lên.

 

Mạnh Xúc lại có chút bận tâm, nói:

-“Tuy nói đính hôn, thế nhưng cũng không tiện gặp mặt….. như vậy!

 

Nếu để cho người biết được, không khỏi ngông cuồng một ít.

 

-“Đại biểu tỷ, muội chỉ là muốn cùng A Tự đi chiết cành hoa mai về cắm cho biểu tẩu, cũng không phải làm gì!

A Uyển hết sức vô tội, vừa nhìn về phía Liễu Thanh Đồng,

-“Biểu tẩu, nghe nói trong vườn mai, hoa mai đã nở, muội và A Tự đi chiết cành mai về cắm cho tỷ có được hay không?

 

Liễu Thanh Đồng cười khanh khách nói được.

 

Mạnh Xúc dở khóc dở cười, nàng cũng biết A Uyển nhìn văn văn tĩnh tĩnh, thật ra thì trong xương cũng là người ranh mãnh, bình thường không nhìn ra, đợi đến lúc mấu chốt, sẽ phát tác. Hết lần này tới lần khác lý do của nàng dùng rất tốt, cũng không thể trực tiếp phản bác nàng.

 

-“Đại tỷ tỷ, cho các nàng đi đi.

Liễu Thanh Đồng kéo Mạnh Xúc,

-“A Uyển là người có chừng mực.

 

Mạnh Xúc chần chờ, suy nghĩ muội muội cùng Thẩm Tam thiếu gia đã đính hôn, lại đang ở trong nhà mình, ngược lại không cần lo lắng bị người khác biết mà nói nhảm. Nghĩ như vậy, liền không ngăn cản nữa, gọi nha hoàn phủ thêm áo choàng cho các nàng, mang guốc gỗ, lại che dù, mới cho các nàng ra cửa.

 

Hai người đón gió tuyết cùng đi vườn mai, nghe nói Mạnh Phong cùng Vệ Huyên ở trong phòng ấm tại vườn mai uống rượu ngắm tuyết, các nàng liền quải đi một phòng ấm ngắm cảnh khác trong vườn mai, sớm có nha hoàn đem đun chậu than sưởi ấm đặt ở bốn phía, trong chậu đun than ngân sương còn thả một chút vỏ quít và vài thứ linh tinh, khiến cho không khí không chỉ có không khô ráo bực bội, ngược lại có mùi thơm thực vật.

 

Mạnh Tự có chút khẩn trương lôi kéo A Uyển, nhỏ giọng nói:

-“Nếu không….. Thôi bỏ đi?

 

Lúc trước cùng A Uyển lời có thể nói đã nói, còn muốn nhìn thấy Thẩm Khánh, dù sao trừ lần săn bắn mùa thu đó, nàng một mực không có cơ hội gặp gỡ Thẩm Khánh. Khi đó nàng đối với Thẩm Khánh cũng không chú ý, cho nên cũng không nhìn kỹ hắn, cho đến đính hôn xong, nàng thu được Thẩm Khánh cho người đưa tới một cây thạch huyết Tây Vực làm thành bồn cảnh, lại vẫn không gặp hắn, càng không cần phải nói nói chuyện với hắn.

 

Loại chuyện như vậy rất thông thường, mặc dù đính hôn, nhưng cũng là không thể tùy ý gặp mặt, thậm chí đại đa số, chỉ có thể tại lúc có mặt phụ mẫu trưởng bối, len lén nhìn một cái. Thế nhưng Mạnh Tự bị A Uyển cùng Mạnh Vân ảnh hưởng, tính cách cũng có chút không giống tầm thường, luôn muốn tìm cơ hội nói mấy câu với Thẩm Khánh.

 

A Uyển vỗ tay Mạnh Tự, sau đó gọi Lộ Vân hôm nay cùng nàng tới, phân phó mấy câu.

 

Chờ Lộ Vân lĩnh mệnh đi xong, A Uyển liền cười nói với nàng:

-“Muội cũng biết, xương cốt tỷ không tốt, cho nên tỷ chỉ ở chỗ này chờ muội thôi, chính muội đi chiết cành mai đi.

 

Mặt Mạnh Tự lập tức lại đỏ.

 

A Uyển nhìn thấy không nhịn được cười lên, bình thường hoạt bát, loại thời điểm này vẫn phải xấu hổ.

 

-“Mau đi đi, tỷ chờ muội.” A Uyển lại nắm lấy tay của nàng, cổ vũ nàng.

 

Mạnh Tự hít một hơi thật sâu, cười ngọt ngào với A Uyển, phủ thêm áo choàng lụa hoa đỏ thẫm da sóc, làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn rực rỡ như hoa thạch lựu tháng sáu, cực kỳ xinh đẹp.

 

Chờ Mạnh Tự đi xong, A Uyển cười bưng ly nước hoa quả chậm rãi uống, ngẩng đầu nhìn cảnh tuyết ở ngoài cửa sổ thủy tinh, khóe môi hiện lên một nụ cười như có như không, hiển nhiên tâm tình hết sức vui vẻ.

 

Thẳng đến màn cửa màu xanh đà bị người nhấc lên, một thân ảnh màu đỏ sẫm đi tới, A Uyển không khỏi có chút giật mình,

-“Sao A Huyên lại tới đây?

 

Vệ Huyên đi tới, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, cười nói với nàng:

-“A Phong mang Thẩm Khánh đi xem cảnh tuyết, ta một mình đợi đến nhàm chán, liền tới tìm nàng.

 

Nói xong, sờ sờ tay nàng, phát hiện tay của nàng mềm mại mà ấm áp, yên lòng.

 

A Uyển nhìn chung quanh một cái, phát hiện nha hoàn đều ở bên ngoài chờ, liền kế đến bên cạnh hắn, đưa tay ôm hông của hắn, ngẩng đầu hôn cái cằm duyên dáng của hắn, cười ha hả nói:

-“Có phải đến lúc đó, biểu ca sẽ mượn cớ rời đi, ném một mình Thẩm Tam công tử ở bên kia?

 

Vệ Huyên cười không nói, cúi đầu hôn môi nàng, lưỡi tiến vào trong cánh môi nàng, sau đó nếm được mùi vị nước hoa quả ngọt ngào, lập tức lui ra.

 

-“Súc miệng đi.” Hắn đưa nàng trà nha hoàn vừa mới pha cho hắn.

 

A Uyển nghiêng đầu, cười nói:

-“Không cần!

 

Sau đó trực tiếp ngồi lên trên đầu gối hắn, nâng đầu của hắn lên, áp sát tới, giống như ác bá, đè lại đầu của hắn mạnh mẽ hôn hắn.

 

Vệ Huyên nhất thời lộ ra dáng vẻ muốn đẩy nàng ra, vẻ mặt lại cực đoan mâu thuẫn không thôi, để cho A Uyển rốt cuộc không nhịn được cười lớn. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Mạnh Tự đi ở dưới tàng cây mai, trên cành điểm xuyết từng nhánh hồng mai, vì cái thế giới đơn điệu này trang điểm mấy phần màu sắc rực rỡ.

 

Mà ở trong mắt người, bóng người duyên dáng yêu kiều với màu đỏ thẫm dưới cây mai, mới là tồn tại sống động nhất trong cái thế giới này.

 

Nàng đụng vào một đôi con ngươi lẫm liệt mà thâm thúy, phát hoảng một chút, ánh mắt quét qua khuôn mặt củ ấu rõ ràng của người nọ, mặt không khỏi nóng lên, trong nháy mắt tay chân không biết để ở nơi nào. Chính là nghĩ đến nếu như lần này không nắm chặt cơ hội hỏi rõ nghi ngờ trong lòng, sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội.

 

-“Công tử, công tử khỏe không.....” Nàng lắp bắp mở miệng, nhắm mắt tiến lên.

 

Chẳng qua là đi hai bước, lại ngừng lại.

 

Giữa bọn họ cách khoảng năm trượng, thanh âm của nàng bị gió tuyết thổi tan, cơ hồ nhỏ không thể nghe thấy.

 

Thẩm Khánh chăm chú nhìn nàng thật sâu, sau đó đi lên, khi cách nàng ba bước dừng lại, sau đó đưa tay từ trên cành bẻ một cành hoa mai, đưa cho  nàng.

 

-“...Cám ơn.” Mạnh Tự lộp bộp nói.

 

-“Không cần khách khí.” Giọng nam trầm thấp vang lên.

 

Mạnh Tự lại nhìn hắn, rốt cuộc cố lấy dũng khí, nhẹ giọng hỏi:

-“Tại sao công tử phải làm như vậy?

 

Mắt Thẩm Khánh khẽ nhúc nhích, yên lặng không nói.

 

Mạnh Tự có chút thất vọng, thậm chí cơ hồ cho là lão Định Quốc Công đã đùa giỡn mình. Chuyện này, người nào nàng cũng không có nói, thậm chí không có nói với mẫu thân và A Uyển, chỉ là chính mình chôn ở trong lòng.

 

Hai ngày trước khi hai nhà đính hôn, lão Định Quốc Công tới Mạnh gia uống rượu với Mạnh phò mã ở thư phòng, lúc ấy lão Định Quốc Công tâm huyết dâng trào, liền kêu nàng tới, tặng nàng một cây trâm ngọc dương chi hoa sen, sau đó giống như một hài tử bướng bỉnh vậy, nháy mắt với nàng một cái, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói cho nàng biết, tiểu tử thúi của ông, vì cưới nàng, từng tới chỗ ông không nói một lời ngồi ba ngày.

 

Lúc ấy nàng thiếu chút nữa ngốc đi, còn tưởng rằng lão Định Quốc Công coi mình là người ngông cuồng, chưa thành hôn, đã cùng ngoại nam có cái gì đó, thật may là vẻ mặt lão Định Quốc Công sung sướng, lại ẩn giấu mấy phần nói không rõ vui mừng, mới không có nghĩ loạn.

 

Sau đó Định Quốc Công phủ liền phái bà mối tới cầu hôn các loại sự tình, mặc dù hết thảy thuận lợi, nhưng lại để cho trong lòng nàng tích xuống việc này, mãi cho tới hiện tại.

 

Nàng không nghĩ tới lão Định Quốc Công từng tuổi này, lại sẽ giống một tiểu hài tử, ngay cả loại chuyện như vậy cũng dám tiết lộ, làm cho nàng không biết như thế nào cho phải, trời sanh tính tò mò lại để cho nàng không cách nào bình tĩnh, luôn muốn gặp mặt hắn, hỏi rõ mới được.

 

Đang khi Mạnh Tự cho là hắn sẽ không mở miệng thì, hắn đột nhiên từ trong lòng ngực lấy ra một chuỗi vòng tay nam châu hột lớn như hạt sen đưa cho nàng, nói:

-“Ta đúng kỳ hạn tới, cũng không thất ước.

 

Mạnh Tự càng hồ đồ.

 

Thấy dáng vẻ nàng mê mang, sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng.

 

Mạnh Tự cảm giác hắn giống như tức giận, nhất thời có chút lúng túng.

 

-“Mười năm trước, ngày ba tháng ba, ở chùa Khô Đàm, ta đã đáp ứng sẽ lấy nàng làm vợ.

 

Mạnh Tự:

.....

 

Mười năm trước, ngày ba tháng ba, chùa Khô Đàm...

 

Mạnh Tự kinh sợ nhìn hắn.

 

Vẻ mặt của hắn càng lạnh lùng hơn, hơi thở cơ hồ có thể sánh cùng gió tuyết.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 03/07/2021

 

1 comment:

  1. Trời ơi. Cũng định ước hồi 7 tuổi luôn ạ =]]

    ReplyDelete

Popular Posts