Sủng Thê Như Lệnh - Chương 170

☆, Tĩnh Nam quận vương phi sảy thai, chiến sự nổi lên!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chiến sự Bắc địa nổi lên, không khí toàn bộ kinh thành trở nên biến đổi.

 

Vệ Huyên cũng nghe nói chuyện thành An Dương, hơn nữa so với người ở kinh thành, tin tức của hắn tới chuẩn xác hơn, từ năm năm trước thám tử chôn ở nơi đó đã sớm trình một phần tin tức hoàn chỉnh đến trong tay hắn.

 

Thành An Dương bị thiết kỵ Địch tộc thảo nguyên phương Bắc xua quân ép thẳng bên dưới thành, mặc dù đánh thành An Dương một cái trở tay không kịp, lại không giống như đời trước, bởi vì chuẩn bị không kịp, mà để cho thành An Dương không có chút nào phòng bị bị Địch tộc tấn công, không quá nửa tháng liền phá thành.

 

Dù Vệ Huyên chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng hiểu được trong này có hoàng đế thầm chỉ đạo, sớm có chuẩn bị, mới không có tổn thất thảm trọng, cũng không bị phá thành.

 

Nghĩ tới đây, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, quả nhiên lúc trước cố gắng không uổng phí, mặc dù không thể ngăn cản chiến sự phát sinh, lại giảm tổn thất đến nhỏ nhất.

 

-“Thế tử…..” Lộ Bình liếc thấy nụ cười trên miệng hắn, muốn nói lại thôi.

 

Vệ Huyên tâm tình thư sướng, sắc mặt cũng nhu hòa rất nhiều, đối Lộ Bình hai kiếp cũng trung thành cảnh cảnh đuổi theo mình so với thường nhân khoan dung nhiều, bèn hỏi:

-“Làm sao vậy?

 

Lộ Bình suy nghĩ một chút, hỏi:

-“Ngài kêu thuộc hạ đi làm những chuyện kia, đã làm xong.

 

Vẻ mặt Vệ Huyên càng vui vẻ.

 

-“Không biết thế tử ngài có gì phân phó? Cần bọn họ làm gì?

 

Lộ Bình xin chỉ thị, trong lòng thầm nghĩ, khó khăn lắm mới chôn được những người đó vào mấy cái trọng địa quân sự, cùng Tổng binh địa phương đánh quan hệ tốt, muốn truyền lại tin tức cũng tiện.

 

-“Không cần, chớ để cho bọn họ bại lộ là được.

 

Lộ Bình nghiêm túc đáp, thấy hắn không phân phó, liền lui xuống.

 

Chờ sau khi Lộ Bình rời đi, Vệ Huyên từ một cái ngăn bí mật trong thư phòng, lấy ra một cái hộp khắc hoa sơn đỏ, mở ra, từ bên trong lấy ra một cái bản đồ, trải ra ở trên thư án.

 

Bản đồ này là lãnh thổ Đại Hạ, là Vệ Huyên đã tốn thời gian mấy năm, mới cho người bí mật tạo ra. Kiếp trước hắn ở trong quân đội là có bản đồ, đáng tiếc kiếp này chính mình tuổi còn quá nhỏ, lại chưa có ở trong quân đội kiêm chức vụ trọng yếu, căn bản không cách nào lấy được bản đồ trong quân, chỉ tự bản thân hao phí nhân lực tài lực bí mật tạo ra một cái.

 

Tay của Vệ Huyên chỉ lướt qua núi non sông suối thu nhỏ lại ở trên bản đồ, cuối cùng ngón tay định ở Minh Thủy thành một cứ điểm quân sự tiếp giáp với thảo nguyên Địch tộc Bắc địa.

 

Đây là đất kiếp trước hắn chôn xương.

 

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, hắn phục hồi tinh thần lại, liền nghe được tiếng gã sai vặt Lộ Sơn vang lên ở bên ngoài:

-“Thế tử, thế tử phi đưa canh tới cho ngài.

 

Vệ Huyên sợ run lên, vội vàng nói:

-“Để thế tử phi vào đi.

 

Nói xong, chính mình đã đứng dậy đi mở cửa.

 

Sau khi cửa mở, liền thấy A Uyển khoác trên người một cái áo choàng da sóc đứng ở trên hành lang mỉm cười với hắn, Thanh Nhã ở sau lưng nàng, trong tay giơ lên một cái hộp đựng thức ăn.

 

Bầu trời âm trầm, tựa hồ một trận tuyết lớn lại tới, gió bắc thổi lợi hại, thỉnh thoảng có thể nghe được gió bắc gào thét mà qua ngoài phòng, toàn bộ thiên địa lạnh băng dị thường.

 

Vệ Huyên căng thẳng trong lòng, vội vàng tiến lên chấp lên tay của nàng, nói:

-“Thời tiết lạnh, tại sao lại tới?

 

Nói xong, vội vàng lôi kéo nàng vào trong phòng.

 

A Uyển cười nói:

-“Ta ôm lò sưởi tay, chỉ mấy bước đường thôi, thật ra thì không lạnh.

 

Thanh Nhã đi theo vào, chờ hai người ngồi vào trên kháng ấm áp bên cạnh cửa sổ, liền đặt hộp đựng thức ăn lên trên bàn cạnh kháng, sau đó ở A Uyển phân phó lui ra ngoài.

 

A Uyển tự mình mở ra hộp đựng thức ăn, chính mình múc cho hắn một chén canh nóng còn bốc khói trắng, vừa nói với hắn:

-“A Huyên bận rộn một ngày, ăn trước vài miếng lót dạ đi.

 

Từ khi tin tức thành An Dương đánh giặc truyền về, Vệ Huyên liền bắt đầu lu bù, trừ ở trong cung đang làm nhiệm vụ ra, mỗi ngày khi trở về sẽ đi tìm mưu sĩ Thụy Vương phủ, sau đó sau khi trở lại, lại nhào vào trong thư phòng liền đến quá nửa đêm mới trở về. A Uyển trong lòng biết hắn bận rộn chắc là có liên quan với chiến sự Bắc địa, cũng không quấy rầy hắn, chẳng qua là nghe nói hắn mấy ngày nay bởi vì bận rộn mà ăn không nhiều, ba bữa cũng không ăn đầy đủ, trong lòng có chút bận tâm, liền cho người hầm canh đưa tới, tính toán tự mình theo dõi hắn uống lại đi.

 

Nghe được Vệ Huyên oán trách nàng trời lạnh như vậy còn tới đây, A Uyển lơ đễnh nói:

-“Cái này có là cái gì? Ta thân thể của mình tự mình biết, đã không giống như trước, vừa đến mùa đông liền không thể ra cửa. A Huyên nhìn, bây giờ không phải ta rất tốt sao?

 

Nói xong, nàng còn đứng lên, ở trước mặt hắn xoay một vòng.

 

Vệ Huyên tỉ mỉ quan sát nàng, luôn cảm thấy nàng so với những cô nương khác đều gầy yếu một ít, vẫn như cũ không thể yên tâm.

 

-“Được rồi, nhanh lên một chút uống canh đi, đừng phá hư thân thể.

 

Vệ Huyên nghe thấy lời nàng tha thiết, chỉ đành phải nghe lời của nàng uống một chén canh, thấy nàng còn phải múc thêm cho mình, vội vàng nói:

-“Một lát nữa phải dùng bữa tối, uống một chén là được. Đợi lát nữa ta và nàng cùng nhau trở về dùng bữa.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, trên mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười. Những ngày qua Vệ Huyên bận rộn, bọn họ đã có vài ngày không có cùng nhau ăn cơm, mặc dù A Uyển có chút không quen, lại cũng không có quá cưỡng cầu, chủ yếu vẫn là lo lắng hắn không đúng hạn ăn cơm, đến lúc đó bị bệnh bao tử thì phiền toái.

 

Ăn canh xong, A Uyển thu dọn chén, sau đó liền ở trong thư phòng hắn vòng vo, ánh mắt bị tấm bản đồ to lớn trên bàn hấp dẫn.

 

Khi nhìn thấy tấm bản đồ này, trong mắt A Uyển không ngừng kinh ngạc. Bản đồ này ghi chú quá cặn kẽ tỉ mỉ, đông đến Đông Hải, nam đến Nam Hải di tộc, bắc đến thảo nguyên Địch tộc, tây đến Tây Vực, kỹ càng tỉ mỉ, lấy thân phận của Vệ Huyên bây giờ, hoàn toàn không thể nắm giữ một cái bản đồ như vậy, hoặc giả Thụy Vương có thể có, thế nhưng hiện tại Thụy Vương không được cầm quân đánh giặc, phải sớm bị binh bộ thu về mới đúng.

 

Bản đồ ở thời đại này bị người quản lý rất nghiêm, chỉ dùng trong quân sự, nếu Vệ Huyên không phải mượn thân phận của Thụy Vương lấy được, đó là hắn lén lút kêu người tạo ra.

 

A Uyển trong lòng đang suy nghĩ, Vệ Huyên chạy tới bên cạnh nàng, từ phía sau lưng đưa tay ôm lấy eo nàng, thân mật gác mặt qua vai của nàng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng cọ gò má mềm mại bóng loáng của nàng, đưa tay chỉ từng cái ký hiệu thành trấn cùng núi non sông suối trên bản đồ, nói với nàng:

-“Nàng nhìn, nơi này là kinh thành, từ kinh thành đi hướng bắc, vượt qua sông, liền đến Vị Thành, lại đi dọc theo Gia Lăng Quan, dọc theo con đường này lại trải qua vài cái thành trấn…..

 

A Uyển trầm mặc nghe, ánh mắt theo hướng ngón tay hắn chỉ, nghe âm thanh trầm thấp thuần hậu của hắn, như có điều suy nghĩ.

 

Lúc chạng vạng, bầu trời lại có tuyết rơi.

 

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, vừa qua khỏi giờ Dậu, sắc trời cũng đã biến thành màu đen, bọn nha hoàn đốt đèn lên.

 

Hôm nay rốt cuộc A Uyển cùng Vệ Huyên ngồi cùng bàn ăn cơm, trên bàn bày đều là món ăn hắn thích, A Uyển cười khanh khách nhìn hắn ăn cơm, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hắn, phảng phất tựa như sợ hắn ăn không đủ. Đám người Thanh Nhã, Thanh Hoàn bên cạnh hầu hạ không khỏi che miệng mà cười, A Uyển lại không quá mức để ý tới.

 

Ăn xong, Vệ Huyên lười biếng dựa vào gối dựa ngồi ở trên kháng, A Uyển cho người đi pha nước ấm cho hắn ngâm chân, còn mình thì ngồi ở trên ghế gấm, tự mình cởi giày cho hắn.

 

Vệ Huyên thụ sủng nhược kinh, chỉ cảm thấy A Uyển đối tốt với hắn khiến cho hắn cảm thấy giống như là đang nằm mơ.

 

-“Làm sao vậy? Không muốn ngâm chân à?” A Uyển liếc xéo hắn.

 

-“Không phải, không phải!

Vệ Huyên vội vàng vén lên vạt áo bào, chính mình khom người cuốn gấu quần lên, cười nói với nàng:

-“Chẳng qua là cảm thấy đây là lần đầu tiên nàng ngâm chân cho ta.

 

-“Có cái gì? Nếu như sau này có rảnh rỗi, ta cũng ngâm chân cho A Huyên.

 

A Uyển bất đắc dĩ không cho là đúng nói, nếu không phải thấy hắn trận này quá cực khổ, cũng sẽ không bởi vì đau lòng hắn, muốn làm chút gì cho hắn.

 

Vệ Huyên lập tức lộ ra vẻ mặt vui thích, dáng vẻ hết sức hưởng thụ. Lại không nghĩ tới, A Uyển nói được là làm được, về sau hàng năm mùa đông, chỉ cần rãnh rỗi, nàng cũng sẽ đích thân ngâm chân cho hắn, chưa bao giờ mượn tay người khác.

 

-“Tối nay thong thả sao?” A Uyển vừa bận rộn vừa hỏi.

 

-“Ừ, tối nay nghỉ ngơi.

 

Vệ Huyên hàm hồ nói, không tốt nói với nàng gần đây mình đang bận cái gì. Bất quá hắn cảm thấy, coi như mình không nói, đoán chừng lấy thông tuệ của A Uyển, trong lòng cũng đã hiểu, chẳng qua là nàng sẽ không khinh suất hỏi tới, cũng sẽ không tự tiện mở miệng ảnh hưởng quyết định của mình thôi.

 

A Uyển nghe hài lòng gật đầu, gần đây Vệ Huyên đều là nửa đêm canh ba mới trở lại nghỉ ngơi, khi đó nàng đều đã ngủ, ngày hôm sau rời giường thì, mép giường trừ còn có chút hơi ấm ra, đã không thấy thân ảnh của hắn. Cái này khiến cho nàng không ngừng suy đoán, chiến sự phương Bắc so với trong tưởng tượng càng thảm thiết, sợ là tình huống hết sức không tốt.

 

Buổi tối rửa mặt xong xuôi, A Uyển mới vừa nằm dài trên giường, Vệ Huyên cũng đi theo nàng chui vào trong chăn, đưa tay tìm tòi, dễ dàng cuốn nàng vào trong lòng ngực mình, bàn tay ấm áp từ vạt áo nàng đi vào trong tìm kiếm, đầu tiên là sờ qua vòng eo tinh tế phảng phất gập lại sẽ phải gãy của nàng, sau đó là sống lưng.

 

-“Vẫn là rất gầy…..

 

A Uyển nghe được tiếng hắn lẩm bẩm, không nhịn được nói:

-“Là ảo giác của ngươi!

 

-“Không phải!

Vệ Huyên rất kiên trì,

-“Thật quá gầy, béo chút mới được, khỏe mạnh.

 

Nói xong, môi đã tiến tới, cách cái yếm hoa mẫu đơn màu xanh nhạt ngậm cái điểm nho nhỏ kia, một cái tay khác đã dời xuống, nâng cái mông của nàng lên.

 

Hiếm khi hắn buông lỏng một chút, A Uyển cũng không cự tuyệt, tự động mở ra hai chân nghênh hợp hắn.

 

Vệ Huyên bị nàng chủ động thuận theo kích thích càng phấn khởi, bắp thịt trên người có chút căng thẳng, giống như cục sắt bọc vải nhung vậy, A Uyển sờ soạng một cái, cảm thấy thật tốt, lại sờ soạng thêm mấy cái, kích thích hắn không chịu nổi, cho đến bị hắn công thành chiếm đất, mới quên mất chuyện này.

 

Giằng co mấy lần, cho đến nàng không chịu nổi, Vệ Huyên mới dừng lại, chẳng qua là vẫn là bá chiếm nàng, ôm nàng vào trong ngực, cảm thụ cái dư vị đó, vừa cắn lỗ tai của nàng, vừa thấp giọng nói chuyện với nàng, giọng trầm thấp thuần hậu, giống như một ly rượu thuần nhưỡng, lộ ra một loại thân mật yêu thích.

 

A Uyển mệt mỏi không mở mắt ra được, bất quá vẫn là theo bản năng hỏi hắn:

-“Có phải A Huyên muốn….. đi Bắc địa?

 

Vệ Huyên:

.....

 

Hồi lâu không nghe được câu trả lời của hắn, nàng cũng không để ý, ở trong lòng hắn đổi một vị trí thoải mái, chìm vào giấc ngủ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Tiến vào tháng mười một, phương Bắc thỉnh thoảng có tin tức truyền đến.

 

Bởi vì trải qua mười mấy năm, chiến sự phương Bắc lại nổi lên, dĩ nhiên so với lúc cướp biển vùng duyên hải lên bờ cướp bóc vào mùa hè làm cho người bất an hơn, ánh mắt của mọi người cũng chuyển qua trên chiến trường phương Bắc, giải trí ở kinh thành cũng ít đi, các nữ quyến cũng không lại không có chuyện gì tùy tiện la cà nữa, đưa đến rất nhiều gánh hát làm ăn lạnh tanh không ít.

 

Trên triều đình, tính tình Văn Đức đế cũng biến hóa theo chiến sự, tâm tình lúc tốt lúc xấu, các đại thần không khỏi nơm nớp lo sợ, con em huân quý cũng không như trước kia có chuyện không có chuyện gì liền ra cửa phóng ngựa vui đùa, đại đa số bị các trưởng bối bắt ở nhà tu thân dưỡng tính.

 

Không khí trong Triều đình cũng ảnh hưởng đến bên trong nhà, bất quá cũng là có hạn.

 

Kể từ khi A Uyển xác nhận được tâm tư của Vệ Huyên, tâm tình cũng có chút hoảng hốt, qua mấy ngày mới khôi phục bình thường.

 

Tại trong một mảnh không khí khẩn trương như vậy, cuối cùng đã tới tháng chạp.

 

Ngày mồng tám tháng chạp, trong cung thưởng cháo mồng 8 tháng Chạp đến Thụy Vương phủ.

 

A Uyển nếm cháo mồng 8 tháng Chạp trong cung, sau đó lặng lẽ mà đẩy qua một bên, đợi đến cháo mồng 8 tháng Chạp trong vương phủ nấu xong bưng lên, nàng cho thêm mật ong vào trong cháo, ăn mặt mày hớn hở.

 

Trong vương phủ cháo mồng 8 tháng Chạp sử dụng nguyên liệu là tỉ mỉ chọn lựa, hơn nữa bên trong tăng thêm mấy thứ đậu nàng thích ăn, nấu đến mềm mại, bỏ thêm mật ong, hương vị càng ngọt ngào.

 

Ngay khi nàng ăn rất vui vẻ, Vệ Huyên trở lại.

 

Hắn thấy A Uyển mi mắt mang theo ý cười vui thích, nhìn cũng có khẩu vị, liền lại gần đòi một cái, chờ thấy A Uyển cười đểu đút hắn thì, cuối cùng nhớ ra thói quen của A Uyển, lại đã muộn, nhất thời đầy miệng đều là mùi vị mật ong ngọt ngấy, thiếu chút nữa làm hắn phun ra. Tệ hơn nữa chính là, A Uyển trực tiếp nhảy dựng lên, ôm cổ hắn, há mồm liền chận lại.

 

Vệ Huyên lần nữa bị A Uyển chơi đùa chết đi sống lại một lần, cảm thấy đơn giản là muốn mạng hắn.

 

Thấy hắn xanh mặt, A Uyển vui vẻ cười to, tự mình bưng trà cho hắn súc miệng, sau đó lại gọi nha hoàn đã lui ra bên ngoài đi bưng một chén cháo mặn mồng 8 tháng Chạp vào, cười nói:

-“Được rồi, chén này là mặn.

 

Vệ Huyên xanh mặt, do dự nhìn nàng.

 

Khi còn bé vẫn là Vệ Huyên cái con Gấu Con này tới giày vò A Uyển, chơi đùa nàng cơ hồ muốn hỏng mất. Ngày nay Vệ Huyên trưởng thành, bọn họ thành thân xong, phảng phất xác nhận cái gì, tính tình từ từ định xuống, có thanh niên thành thục ổn định, ngược lại là A Uyển trở thành thiếu nữ hoạt bát, bắt đầu ngược lại giày vò hắn, thường xuyên huyên náo hắn muốn hỏng mất.

 

A Uyển cảm thấy đây cũng là phong thuỷ luân chuyển, quả nhiên quân tử báo thù, mười năm không muộn.

 

-“Yên tâm, là mặn!” A Uyển cười híp mắt nói.

 

Vệ Huyên nếm thử một miếng, phát hiện quả nhiên là mặn xong, mới ăn miếng to.

 

Uống xong cháo mồng 8 tháng Chạp, A Uyển liền hỏi hắn:

-“Tại sao hôm nay trở về sớm như vậy?

 

Vệ Huyên súc miệng, cùng nàng ngồi vùi ở trên kháng, lười biếng nói:

-“Hôm nay tâm tình Hoàng bá phụ tốt, liền cho ta nghỉ nửa ngày. Ta mới đi Nhân Thọ cung một chuyến, mới trở về.

 

A Uyển âm thầm gật đầu, chỉ cần Vệ Huyên có rảnh rỗi, cũng sẽ đi Nhân Thọ cung thăm Thái hậu, cũng bởi vì có hắn ở đây, tinh thần Thái hậu từ từ an ổn lại, cơ hồ để cho người ta không phát hiện được tinh thần Thái hậu dị thường. Điều này làm cho A Uyển càng xác nhận Thái hậu xem Vệ Huyên trở thành một cái trụ cột tinh thần.

 

-“Có phải hay không phương Bắc có tin tức tốt?” A Uyển cười hỏi.

 

-“Đúng.

Vệ Huyên thần sắc vui thích,

-“Nghe nói Địch tộc bên kia rơi xuống một trận tuyết lớn, chết rất nhiều người cùng dê ngựa, bên kia lạnh đến nước đóng thành băng, không tốt công thành. Năm nay đúng là có thể qua cái Tết an ổn.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, tâm tình cũng vui vẻ.

 

Chỉ là vui vẻ của nàng chỉ giữ vững đến mùng mười tháng Chạp, sau đó thì nghe nói Tĩnh Nam quận vương phi sẩy thai, tiếp theo là Vệ Châu trực tiếp chạy tới tìm nàng.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 14/07/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts