Sủng Thê Như Lệnh - Chương 171

☆, Vệ Huyên được khâm điểm làm tướng tiên phong!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Thời điểm A Uyển đi thỉnh an Thụy Vương phi, nghe được tin tức Tĩnh Nam quận vương phi sẩy thai.

 

Lúc ấy là quản sự ma ma bên ngoài nhận được tin tức tới nói với Thụy Vương phi, Thụy Vương phi nghĩ đến tình nghĩa của Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Tĩnh Nam quận vương phi lúc trước, còn có A Uyển và Vệ Châu Tam cô nương Tĩnh Nam quận vương phủ tình cảm không bình thường, liền quyết định nói chuyện này cho nàng biết. Cho nên lúc A Uyển tới thỉnh an, Thụy Vương phi đã nói ra.

 

-“Nghe nói Tĩnh Nam quận vương phi không cẩn thận trượt ngã, hài tử trong bụng đã sáu tháng, lại không nghĩ rằng bởi như vậy không còn, hơn nữa còn là một nam hài.

 

Thụy Vương phi thổn thức không thôi, tuy nói Tĩnh Nam quận vương con trai trưởng có hai đứa, thứ tử cũng có mấy đứa, cũng không ít nhi tử, thế nhưng hài tử như vậy không còn, vẫn là để cho người cảm thấy đáng tiếc.

 

A Uyển cau mày, trong miệng phụ họa một tiếng, trong lòng lại có chút kỳ quái.

 

Đã mang thai sáu tháng, chung quanh nhiều nha hoàn bà tử hầu hạ như vậy, làm sao có thể lại không cẩn thận té như vậy đây? Mặc dù nàng không muốn nghĩ xấu cho người, thế nhưng thủ đoạn của vị Tĩnh Nam quận vương phi trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp này đối với con riêng cùng kế nữ chèn ép, để cho nàng cảm thấy chuyện lần này chỉ sợ không phải cái ngoài ý muốn.

 

Sau đó lại nghe Thụy Vương phi uyển chuyển nói:

-“Còn có, nghe nói lúc ấy thế tử phi Tĩnh Nam quận vương phủ cùng Tam cô nương Vệ Châu đều ở đó, cũng không biết là cái tình huống gì?

 

A Uyển lại một lần nữa nhíu mày, làm sao ngay cả Mạc Phỉ cùng Vệ Châu cũng liên hệ?

 

Mặc dù trong lòng nghi ngờ, bất quá nàng đặc biệt cho người đi tìm hiểu, phát hiện bên ngoài cũng không có lời đồn đãi liên quan tới Tĩnh Nam quận vương phủ, mới an tâm một chút.

 

Mặc dù không biết Tĩnh Nam quận vương phi tại sao lại sẩy thai, nếu như dính đến cái gì tranh đấu bên trong hậu viện, tóm lại là một việc xấu trong nhà, cho dù Tĩnh Nam quận vương phi muốn kế nữ không tốt, vậy cũng không đến nỗi đặc biệt đi bôi xấu danh tiếng Vệ Châu, dù sao chính nàng cũng có nữ nhi, vì danh tiếng nữ nhi, vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không tìm chuyện trên thanh danh Vệ Châu, chỉ sẽ cố gắng giúp đỡ duy trì, đỡ phải liên lụy đến nữ nhi của mình. Thế nhưng, trừ những thứ này ra, làm một đương thời chủ mẫu, muốn tra tấn một tiểu cô nương chưa lấy chồng, thủ đoạn có rất nhiều.

 

Đang lúc A Uyển suy đoán không ra sự tình ở phủ Tĩnh Nam quận vương, Vệ Châu tự mình tới cửa.

 

Kể từ sau khi A Uyển gả vào Thụy Vương phủ, số lần Vệ Châu tới tìm A Uyển có thể đếm được trên đầu ngón tay, nguyên nhân trong đó trừ Vệ Châu là cô nương chưa lấy chồng không thích hợp đi ra ngoài, còn có nàng đối Vệ Huyên có một loại sợ hãi vô hình. A Uyển cũng nhìn ra được Vệ Huyên không quá thích cái đường muội cách năm đời này, chẳng qua là cũng không biết Vệ Châu làm gì chọc hắn, như sợ tính tình hắn nổi lên, cho Vệ Châu khó chịu, A Uyển cũng không tiện thường xuyên gọi Vệ Châu tới Thụy Vương phủ chơi.

 

Bản thân Vệ Châu chắc cũng là muốn tránh Vệ Huyên, cho nên mấy tháng này cũng không có tới Thụy Vương phủ, tại sao hôm nay tới? A Uyển trực giác là có liên quan tới chuyện Tĩnh Nam quận vương phi sẩy thai.

 

Chờ khi thấy Vệ Châu, A Uyển thấy dáng vẻ tiểu cô nương tái nhợt gầy yếu, không khỏi lấy làm kinh hãi.

 

Vì đã hai ba tháng không thấy, làm sao nàng gầy đến lợi hại như vậy? Giữa hai lông mày quanh quẩn vẻ buồn rầu không hóa giải, để cho nàng vốn là mặt tròn cũng thay đổi nhọn, không có mượt mà tròn trịa của con nít, ngược lại ngũ quan thanh lệ không ít.

 

-“Biểu tỷ…..” Vệ Châu thấy A Uyển, trong nháy mắt nước mắt liền rơi xuống.

 

A Uyển vội vàng ôm nàng, cầm khăn cho nàng lau mặt, ôn nhu nói:

-“Châu nhi làm sao vậy? Có phải nơi nào không thoải mái hay không? Nói với biểu tỷ một chút.

 

Vệ Châu chẳng qua là lặng lẽ rơi nước mắt, sau đó bụm mặt nức nở.

 

A Uyển thấy nàng chẳng qua là khóc cái gì cũng không nói, mặc dù có chút gấp, nhưng suy nghĩ nếu như có thể khóc cũng tốt, liền cho người hầu hạ trong phòng thối lui ra ngoài coi chừng, mình ngồi ở một bên theo nàng.

 

Vệ Châu khóc rất lâu, cho đến cặp mắt cũng sưng đỏ, cũng khóc không ra tiếng nữa, mới ngưng được nước mắt. Chờ thấy ánh mắt quan tâm của A Uyển, lại không nhịn được rơi nước mắt, cho đến A Uyển dỗ một hồi, mới dừng lại.

 

A Uyển vội kêu nha hoàn chuẩn bị nước nóng bưng tới cho nàng rửa mặt, âm thanh chậm rãi mà nhu hòa,

-“Châu nhi, làm sao vậy? Có chuyện gì nói một chút với biểu tỷ đi.

 

Vệ Châu dùng khăn đã vắt khô đắp lên trên mắt, trầm mặc một hồi, mới nói:

-“Biểu tỷ nghe nói sự tình kế mẫu của muội chứ?

 

A Uyển nhẹ nhàng đáp một tiếng, bưng qua một bát nước nóng, khuyên nhủ:

-“Thời tiết lạnh, trước uống chút nước đi, đỡ phải bị bệnh.

 

-“Bị bệnh mới phải, dù sao cũng không ai quan tâm.” Vệ Châu mạnh miệng nói.

 

A Uyển nhìn nữ hài mới mười một tuổi này, phát hiện nàng càng ngày càng hận đời, đã không phải là bé gái trong trí nhớ của mình để cho mình ôm vào trong ngực bảo vệ, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, tiếc hận không dứt, lại không thể làm gì.

 

-“Muội nói gì vậy?

Thanh âm của nàng lạnh lùng,

-“Chẳng lẽ ca ca muội không quan tâm? Nương tỷ không quan tâm? Tỷ không quan tâm?

 

Vệ Châu phát hiện trong thanh âm của A Uyển có tức giận, vội vàng lấy khăn nóng trên mắt xuống, đỏ mắt nhìn nàng, khốn khổ nói:

-“Biểu tỷ, tỷ đừng nóng giận, muội không có ý đó!

 

-“Vậy trước tiên uống bát nước ấm.

 

Vệ Châu ngoan ngoãn nhận lấy, từ từ uống.

 

Uống xong một bát nước ấm, tâm tình Vệ Châu đã hòa hoãn rất nhiều, sắc mặt lại hết sức yên lặng, nói với A Uyển:

-“Cho tới bây giờ muội không nghĩ hại bà ta, là chính bà ta không cẩn thận té, bà ta lại nói là muội cùng đại tẩu hại bà ta, đại tẩu bị bà ta chọc tức đến ngã bệnh. Hôm qua Đại trưởng công chúa Khánh An tới phủ thăm đại tẩu, muội.....

 

Vệ Châu lại không nhịn được che mặt,

-“Đại ca lại không tin muội, còn làm trò trước mặt phụ thân mắng muội.

 

A Uyển thấy dáng vẻ nàng khó chịu, ôm nàng vào trong ngực,

-“Nói bậy, nhất định là muội hiểu lầm ý đại ca muội.

 

Trong lòng cũng cảm thấy, xưa nay Vệ Quân là một quân tử, không ưa cùng người tranh cãi, sợ là lúc ấy cũng không thể làm gì đi?

 

-“Thật, Đại trưởng công chúa Khánh An còn chỉ trích đại ca không chăm sóc tốt đại tẩu, đại ca kẹp ở giữa nữ nhân kia cùng đại tẩu, không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể trầm mặc đón nhận.” Nói tới chỗ này, trong mắt Vệ Châu thoáng hiện phẫn hận, rất nhanh liền dập tắt.

 

Loại chuyện như vậy, A Uyển làm một người ngoài, cũng không thể nói gì, chỉ có thể trấn an Vệ Châu mấy câu, hoặc là nghĩ biện pháp để cho nàng có thể rời đi cái nhà đó, đề phòng bị Tĩnh Nam quận vương phi bách hại. Điểm này, công chúa mẫu thân của nàng làm cực tốt, thường xuyên không có sao sẽ kiếm cớ cho người đi đón Vệ Châu đến trong phủ chơi, chỉ tiếc một năm qua này, Tĩnh Nam quận vương phi lấy cớ Vệ Châu lớn tuổi, phải ở nhà học tập chuyện nữ hồng quản gia, Vệ Châu dần dần không đi.

 

Cho nên hôm nay Vệ Châu thương tâm khổ sở, có thể tới tìm mình, A Uyển trong lòng cũng thật ngoài ý liệu. Đáng tiếc, mặc dù các nàng thương tiếc Vệ Châu, nhưng rốt cuộc là người ngoài, không thể nhúng tay sự tình Tĩnh Nam quận vương phủ, cho dù Tĩnh Nam quận vương phi âm thầm không tốt với Vệ Châu, cũng đã chiếm danh nghĩa mẫu thân, các nàng không cách nào nhúng tay, chỉ có thể tận lực trợ giúp.

 

Chờ tâm tình Vệ Châu bình thản một ít, A Uyển liền hỏi:

-“Đại tẩu muội có khỏe không?

 

Nói xong, A Uyển ít nhiều có chút không được tự nhiên, đây chính là đã từng tình địch đây, mặc dù cái này chỉ là bởi vì một cái hiểu lầm mà thành tình địch thôi, thậm chí để cho nàng cảm thấy, ngay cả cũng không thể gọi là tình địch.

 

Nếu như ban đầu người Mạc Phỉ nhớ tới không phải Vệ Huyên, A Uyển cũng cảm thấy nàng thật đáng thương.

 

Cho nên, bởi vì cái hiểu lầm này, A Uyển một mực tránh chuyện của Mạc Phỉ, kể từ Mạc Phỉ gả vào Tĩnh Nam quận vương phủ xong, A Uyển liền không gặp lại Mạc Phỉ nữa, bây giờ lại được nghe nàng tin tức, trong lòng thật là quái quái.

 

Vệ Châu nhíu mi, do dự một chút, nói:

-“Cũng chính là như vậy, thái y nói uống mấy thang thuốc là tốt.

 

Trong lòng không quá thích Mạc Phỉ cái loại tính cách nhu nhược đó, thế nhưng mấy ngày trước đây Đại trưởng công chúa Khánh An cường thế, ngay cả nữ nhân kia cũng phải né tránh thì, lại để cho nàng ý thức được, Mạc Phỉ mềm yếu một ít cũng không quan trọng lắm, nàng ta có cái tổ mẫu lợi hại, quả thật có thể để cho nàng ta ngồi vững vàng vị trí thế tử phi kiếp này.

 

Về phần cái hôn sự này là như thế nào hình thành, mặc dù Vệ Châu không rõ lắm quá trình trong đó, lại vẫn là trong lòng có một vướng mắc, đối Mạc Phỉ kháng cự mấy phần.

 

A Uyển thấy trên mặt Vệ Châu có vẻ kinh dị, trong lòng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ nàng còn đối với nguyên nhân Mạc Phỉ gả đi qua canh cánh trong lòng? Lấy tính cách Vệ Quân cùng Vệ Hú, sợ chắc là sẽ không đem chuyện đêm tiết nguyên tiêu đó nói rõ cùng Vệ Châu, chỉ sợ nàng xung động làm việc, cùng Mạc Phỉ phá hỏng tình cảm cô tẩu.

 

Không có ở Mạc Phỉ bệnh xoắn xuýt cái gì, A Uyển không dấu vết dời đi đề tài, hỏi thăm tình huống người trong nhà Vệ Châu.

 

Hôm nay Vệ Châu tới, chỉ là muốn tới tìm A Uyển trò chuyện, A Uyển ở trong lòng nàng, vẫn giống như Đại tỷ tỷ năm ấy lúc mẫu thân qua đời, ôm nàng an ủi, cho dù cùng nàng càng đi càng xa, trong lòng đối với A Uyển vẫn có mấy phần quyến luyến, lúc khổ sở cũng sẽ nghĩ tới nàng.

 

-“Kế mẫu sẩy thai, phụ thân giận dữ, dưới sự đâm chọc của kế mẫu, lại cho là muội và đại tẩu hại bà ta sẩy thai, lúc ấy phụ thân hết sức tức giận, kêu đại ca đến trách cứ một trận, còn nghĩ nhốt muội. Sau đó….. Đại tẩu bị tức bị bệnh, Đại trưởng công chúa Khánh An tới, cùng phụ thân nói chuyện, phụ thân mới giải trừ cấm đoán muội.

Vệ Châu mím môi, trên mặt tái nhợt lại hiện lên tức giận, rất nhanh lại đè lại,

-“Muội biết phụ thân đã quên mất mẫu thân, trong lòng chỉ có nữ nhân kia, thế nhưng chúng ta là con cái của ông ta, làm sao ông ta chỉ có thể tin lời nói của một bên, liền định tội chúng ta?

 

Nói tới chỗ này, sắc mặt Vệ Châu ảm đạm.

 

A Uyển vỗ vỗ nàng, chỉ có thể phí công nói:

-“Nhị ca muội tin tưởng muội không?

 

Nàng không đề cập tới Vệ Quân, chỉ nói Vệ Hú.

 

Rốt cuộc mặt Vệ Châu lộ ra nụ cười,

-“Vâng, nhị ca nói tin tưởng muội.

 

Trên mặt A Uyển cũng lộ ra nụ cười, Vệ Quân vô cùng quân tử, mặc dù trong lòng biết không phải Vệ Châu làm, thế nhưng ở trước mặt cha mẹ, thủ nghiêm hiếu đạo, không thể không vâng lời mạnh miệng, sợ là lúc ấy vì bảo vệ Vệ Châu, sợ nàng lỗ mãng hành động, mới có thể trách cứ nàng, để cho Vệ Châu cho là Vệ Quân không tin nàng, mới có thể thương tâm khổ sở như vậy. Mà Vệ Hú cũng là cái đâm đầu, dám cùng phụ thân mạnh miệng, trong lòng cũng không thích kế mẫu kia, cho nên sẽ trực tiếp che chở muội muội.

 

Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nghe Vệ Châu tự thuật, A Uyển cũng đem sự tình hoàn nguyên như cũ không sai biệt lắm!

 

Có thể là cùng A Uyển bày tỏ một hồi, lại được A Uyển kiên nhẫn an ủi, uất ức trong lòng Vệ Châu đã đi không sai biệt lắm, rốt cuộc trên mặt hiện lên nụ cười, để cho nha hoàn đi theo Vệ Châu tới cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc này, Thanh Nhã bưng chè trứng cút nấm tuyết phòng bếp nhỏ nấu tới, A Uyển thấy vậy, liền nói với nàng:

-“Tỷ có chút đói, Châu nhi dùng chút với tỷ đi, cái này cho thêm đường phèn, cũng không biết muội có thích hay không?

 

Vệ Châu cười nói:

-“Biểu tỷ quên rồi sao, muội cũng thích ăn ngọt, nhưng cũng không thể quá ngọt.

 

Chờ ăn một miếng chè trứng cút nấm tuyết, hương vị ngọt ngào, mùi vị một mực trượt vào trong tim phổi, rốt cuộc để cho nụ cười trên mặt Vệ Châu hiện lên mấy phần ngọt ngào.

 

Hai người ăn chè trứng cút nấm tuyết, lại cùng nhau nói chút lời nói, bất tri bất giác thời gian đã qua.

 

Khi nha hoàn tới bẩm báo Vệ Huyên trở về, Vệ Châu thiếu chút nữa nhảy lên.

 

Thấy Vệ Huyên mặc trang phục Vũ Cấm quân màu đen đi tới, cặp mắt như đao phong lợi kiếm kia quét tới thì, Vệ Châu cảm thấy trái tim của mình đều muốn ngưng đập.

 

Vệ Châu luôn cảm thấy, Vệ Huyên không thích mình, thậm chí có sát ý nhàn nhạt với mình, phảng phất sơ ý một chút, hắn sẽ tàn nhẫn bẻ gãy cổ của mình vậy. Cũng bởi vì loại cảm giác quá mức kinh khủng này, nàng một mực không dám cùng hắn xuất hiện cùng một chỗ, hận không được tránh hắn xa xa.

 

Trong lòng nàng có chút hối tiếc, không nên ham muốn ấm áp thoải mái nơi này, liền quên mất người này tồn tại.

 

Vệ Châu cùng Vệ Huyên là đường huynh muội cách năm đời, thật không có nhiều tị hiềm, chẳng qua là lúc này Vệ Châu da đầu tê dại, hận không được trực tiếp rời đi, không khỏi có chút rút tay rút chân.

 

-“A Huyên đã về rồi.

A Uyển hướng hắn cười nói:

-“Hôm nay, khó được Châu nhi đi theo ta trò chuyện.

 

Vệ Huyên nhàn nhạt đáp lời, lại nhìn tiểu cô nương rũ đầu một cái, cất bước vào nội thất.

 

Sau khi Vệ Châu thấy Vệ Huyên rời đi, vội vàng nói:

-“Biểu tỷ, muội đi về trước, ngày khác trở lại tìm tỷ.

 

Nói như vậy, trong lòng nàng lại có chút thấp thỏm, quyết định sau này hay là ít tới nơi này đi.

 

A Uyển biết nàng sợ hãi Vệ Huyên, cũng không để Vệ Châu lại, kêu người xếp điểm tâm trong cung thưởng vào trong hộp cho nàng, liền kêu Thanh Nhã đưa nàng đi ra ngoài.

 

Chờ đưa Vệ Châu đi xong, A Uyển vào nội thất, thấy Vệ Huyên đã đổi cái áo tơ lụa màu đỏ sẫm, lười biếng ngồi ở trên kháng sát cửa sổ, lúc thấy nàng đi vào, hững hờ nhìn nàng một cái, sau đó trực tiếp né người, phảng phất không muốn thấy nàng vậy.

 

A Uyển không khỏi vui một chút, ngồi vào vị trí bên cạnh hắn, kéo cái gối nàng đặc biệt cho người làm lười biếng ôm vào trong lòng, nói với hắn:

-“Tại sao hôm nay trở về sớm như vậy?

 

-“Không có việc gì thì trở lại.

 

-“Không vui hả?

 

-“Ừ.

 

-“Tại sao?

 

-“Không thích bọn họ, lớn ngụy quân tử, giữa gian sảo giảo hoạt, nhỏ nhiều đầu óc.” Hắn độc miệng bình luận mấy huynh muội Vệ Quân.

 

Ngụy quân tử là chỉ Vệ Quân, gian sảo giảo hoạt là chỉ Vệ Hú, nhiều đầu óc là chỉ Vệ Châu sao? A Uyển trong lòng suy nghĩ, ngoài miệng lại nói:

-“Miệng A Huyên thật xấu, nào có A Huyên nói đến không chịu nổi như vậy? Vệ Quân là quân tử chân chính, Vệ Hú cùng Châu nhi bất quá là không nương che chở, không nhiều chút đầu óc, sợ sớm đã bị người hại chết.

 

Vệ Huyên không cho là đúng, tiếp tục né người không để ý tới nàng.

 

Núi không phải nàng, chỉ có thể chính mình đi tới núi.

 

A Uyển sáp đến phía sau hắn, ôm hông của hắn, cười nói:

-“Bất quá bọn hắn như thế nào, xác thực không quan hệ gì với chúng ta, dù sao mọi người có cuộc sống của chính mình.

 

Sắc mặt Vệ Huyên hơi nguôi, trong lòng hiểu nàng nói không sai, hiện tại ngoại trừ tình nghĩa của Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Tĩnh Nam quận vương phi đã qua đời, xác thực A Uyển cùng mấy huynh muội Vệ Quân không có giao tiếp gì quá lớn, ngược lại mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, cũng không tới cùng một chỗ. Chẳng qua là thấy Vệ Châu y theo ở bên cạnh A Uyển cười nói vui vẻ, trong lòng vẫn có chút chú ý hành động kiếp trước của Vệ Châu, không nói đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, lại cũng không phải bỏ đá xuống giếng.

 

-“Ta không thích bọn họ, sau này cách bọn họ xa một chút!

Vệ Huyên nói xong, ôm nàng vào trong lòng,

-“Tĩnh Nam quận vương phủ cùng lập trường của chúng ta bất đồng.

 

-“Thế nào bất đồng?” A Uyển hỏi.

 

Mắt Vệ Huyên vòng vo chuyển, nói:

-“Gần đây Tĩnh Nam quận vương âm thầm liên tục tiếp xúc với mấy hoàng tử, cho là người người đều là đứa ngốc sao? Bây giờ Hoàng thượng toàn tâm toàn ý chú ý chiến sự Bắc địa, lười để ý tới hắn, nếu như hoàng thượng nhàn rỗi, đến lúc đó không thể sẽ bị liên lụy.

 

A Uyển nghe xong, trong lòng không nhịn được than thở, thực tại không biết thế nào đánh giá Tĩnh Nam quận vương.

 

-“Được rồi, không nói tới bọn họ.

Vệ Huyên dời đi đề tài,

-“Sắp hết năm, chờ sang xuân, sợ Bắc địa sẽ xảy ra chiến sự, đến lúc đó…..

 

Hắn do dự một hồi, cúi đầu nhìn gò má trắng nõn của A Uyển, cuối cùng không nói cái gì nữa, chẳng qua là lẳng lặng ôm nàng.

 

Hai người cùng nhau nằm ở trên kháng, chia xẻ nhiệt độ với nhau. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Đến ngày hai mươi sáu tháng chạp, trong cung gác bút, các nha bộ cũng phong ấn, không khí mừng năm mới càng đậm.

 

Mặc dù mùa đông năm nay phía bắc có chiến sự, thế nhưng đối với bá tánh trong kinh thành mà nói, những chuyện kia cùng bọn họ quá mức xa vời, nên mừng năm mới vẫn là phải mừng năm mới, nên làm gì đó vẫn là phải làm, phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành hết sức vui mừng.

 

So sánh với bá tánh chỉ quan tâm cuộc sống của mình, các công khanh quý tộc cùng đại thần bị Văn Đức đế ảnh hưởng lại thu liễm rất nhiều, không dám huyên náo, làm việc cũng hết sức khiêm tốn.

 

Hôm Ba mươi, toàn bộ chủ tử Thụy Vương phủ đều tiến cung dự yến tiệc.

 

Cung yến vẫn như cũ đặt ở Giao Thái điện, thế nhưng vẻ mặt Văn Đức đế nhàn nhạt, khiến cho cái tiệc đêm giao thừa hoàng gia này cực kỳ khổ bức, không ai dám lớn tiếng huyên náo, so với năm ngoái thiếu rất nhiều tiếng cười vui, ngay cả hoàng trưởng tôn đã biết đi biết nói đi ra bán manh cũng chỉ là chọc cho hoàng đế thêm mấy phần nụ cười, liền không có thứ khác.

 

A Uyển vẫn như năm ngoái vậy không có đụng thức ăn trong bữa tiệc, len lén ở trong điện liếc một cái, vừa vặn đối mặt ánh mắt Mạc Phỉ ngồi xa xa chỗ Tĩnh Nam quận vương trông lại, đưa tay liền bấm bên hông Vệ Huyên một cái.

 

Vệ Huyên bắp thịt hơi cưng cứng, trên mặt lại không khác thường, chẳng qua là quay đầu nhìn nàng một cái, tựa như đang hỏi nàng làm gì.

 

A Uyển cũng rất bình tĩnh ngồi, ánh mắt nhìn sang lần nữa, thì thấy Mạc Phỉ đã thu hồi ánh mắt, rũ đầu ngồi ở bên cạnh Vệ Quân, Vệ Quân đang cúi đầu nói chuyện với nàng, nhìn không khí cũng không tệ lắm, để cho nàng không nhịn được nháy mắt.

 

Hoặc giả hai người này kết làm phu thê, thật ra thì không có hỏng bét như trong tưởng tượng vậy.

 

Cung yến ở trong bầu không khí đê mê kết thúc.

 

Sau đó là đầu năm mồng một bận rộn cung yến qua đi, đầu năm mồng hai về nhà mẹ đẻ thăm nhạc phụ nhạc mẫu, đầu năm mồng ba bắt đầu là các loại tiệc rượu diễn nhạc, một mực náo nhiệt đến nguyên tiêu.

 

Qua nguyên tiêu, năm này cũng coi là kết thúc, rốt cuộc A Uyển có thể ung dung ngủ nướng.

 

Chẳng qua là, còn chưa ra tháng giêng, vừa mới đăng triều, Văn Đức đế tại chỗ khâm điểm Vệ Huyên làm tướng tiên phong, phái hắn đi một cứ điểm quân sự ở Bắc địa - Minh Thủy thành.

 

Thánh chỉ vừa ra, cả triều đều kinh hãi.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 15/07/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts