Sủng Thê Như Lệnh - Chương 172

☆, Hắn lại tích trữ tâm tư nhi nữ tình trường như vậy, muốn để cho nàng đi theo…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tháng giêng, trời mưa phùn liên tục.

 

Cái mưa xuân này tới rất đúng lúc, mưa xuân liên tục rơi, nhuộm thế giới thành một mảnh mưa bụi mông lung, đá xanh trên mặt đường phố lớn ngõ nhỏ luôn ướt nhẹp một mảnh. Người đi trên đường không phải chống dù giấy vẽ, chính là khoác áo tơi, đạp nước trên mặt đất mà qua, mang đến chút bất tiện.

 

-“Thật đáng ghét, mưa đã rơi nhiều ngày như vậy, cũng không biết lúc nào có thể dừng.” Tiểu tử thủ vệ mất hứng nói với lão nhân gác cổng.

 

Lão nhân gác cổng đang hút thuốc, sau khi nghe xong tát hắn một cái,

-“Tiểu tử ngươi biết cái gì? Mưa xuân quý như mỡ! Những bá tánh dựa vào trời kiếm cơm không biết vui vẻ biết bao nhiêu, mưa xuân tới kịp thời, năm nay thôn trang của vương phủ chúng ta cũng sẽ có thu hoạch tốt, thôn trang có tiền đồ, chúng ta cũng mới sẽ không bị đói.

 

Nhìn mưa xuân liên tục, lão nhân gác cổng cười đến nếp nhăn trên mặt khắc sâu rất nhiều.

 

Đang nói, đột nhiên cửa bị người gõ, rất nhanh liền biết là Vương gia trở lại rồi, lão nhân gác cổng mau cho người đi thông báo quản gia.

 

Tiếng vó ngựa ở trước cửa dừng lại, sau đó Thụy Vương cùng mấy tên thị vệ mặc áo tơi tung người xuống ngựa.

 

Thụy Vương sãi bước đi tới, sắc mặt lạnh lùng, dọc đường hạ nhân thấy không khỏi kinh hãi, hơi thở thu lại mấy phần.

 

Đang lúc quản gia chào đón, Thụy Vương lạnh mặt nói:

-“Thế tử đâu?

 

-“Thế tử còn chưa trở lại.

 

Sắc mặt của Thụy Vương lại khó coi mấy phần.

 

Buổi trưa hôm nay, ông ở trong doanh trại Tây Giao nghe nói hôm nay vào lúc hoàng đế lên triều đột nhiên hạ chỉ phái trưởng tử đi Minh Thủy Thành, cả kinh trực tiếp tiến cung muốn hỏi cho rõ.

 

Trên đường tiến cung, trong lòng ông lập lại cân nhắc, muốn biết Hoàng thượng tại sao lại hạ chỉ như vậy, rốt cuộc là dụng ý gì. Mặc dù ông biết lúc nhi tử mười ba tuổi đã ở trong bóng tối giúp Hoàng thượng làm việc, thế nhưng nếu nói là phái hắn đi biên thùy trọng địa quân sự kháng địch, lấy tuổi của hắn là vạn vạn không được.

 

Không có kinh nghiệm, không có tư lịch, nếu phái hắn đi tới đó, thì không cách nào phục chúng, không phải là chuyện tiếu lâm sao? Năm nay Vệ Huyên mới mười bảy tuổi, thuở nhỏ ở trong kinh thành cẩm tú lớn lên, không trải qua chiến sự, không có bất kỳ kinh nghiệm tác chiến, Thụy Vương cảm thấy hắn không thật lợi hại, đọc mấy quyển binh pháp là có thể thắng được những lão binh kia, thậm chí không cho là hắn đủ khả năng đảm đương nổi trách nhiệm nặng nề thủ thành kháng địch. Năm xưa ông đã từng tham chiến ở Tây Bắc qua, đối đám kỵ binh thảo nguyên phương bắc cường hãn bao nhiêu có chút hiểu, thật sự là không muốn để cho nhi tử đến đó.

 

Chẳng qua là chờ lúc ông vào cung, mặc dù Hoàng thượng tiếp kiến ông, nhưng cũng không nhận lời của ông, cũng không từng thay đổi thánh ý, để cho trong lòng Thụy Vương có bao nhiêu thất vọng.

 

Mặc dù Hoàng thượng không có nói rõ, nhưng thái độ lại hết sức cường thế, nếu thánh chỉ đã hạ, chắc là sẽ không thay đổi thánh ý, Vệ Huyên nhất định phải đi Minh Thủy Thành.

 

Không thể thực hiện được ở chỗ Hoàng thượng, Thụy Vương không thể làm gì khác hơn là đi tìm nhi tử hỏi rõ ràng, nhưng ai biết vốn là hôm nay hắn phải ở trong cung thường trực, nhưng sau khi nhận chỉ xong, được hoàng thượng cho phép, trực tiếp rời hoàng cung, chẳng biết đi đâu.

 

-“Nếu là thế tử trở lại, nói hắn đến Minh Cảnh Hiên một chuyến.” Thụy Vương giao phó, vừa cởi áo tơi trên người xuống, vừa đi Minh Cảnh Hiên.

 

Quản gia vội vàng nhận lấy áo tơi bị mưa xuân làm ướt, trong lòng biết ở trong Minh Cảnh Hiên của vương phủ là một vị mưu sĩ —— Vương tiên sinh, Vương gia trở lại một cái liền đi Minh Cảnh Hiên, chắc là đi tìm mưu sĩ thương lượng sự tình hôm nay.

 

Hôm nay lên triều thánh chỉ ban ra, không tới nửa ngày, chuyện này liền truyền khắp kinh thành, người nên biết đều đã biết, sau đó không chỉ có Uy Viễn Hầu phủ đuổi người đến hỏi thăm, còn có hai cái phủ công chúa cùng một ít huân quý triều thần bình thường giao hảo với Thụy Vương cũng phái người tới hỏi thăm…..

 

Quản gia đối với lần này cũng rất bất đắc dĩ, các nữ quyến thì dẫn đi chỗ Vương phi, những quản sự hoặc mấy vị đại nhân còn phải chính mình ra mặt, thiếu chút nữa đỡ không nổi.

 

Quản gia cũng không hiểu Hoàng thượng làm sao sẽ đột nhiên phái thế tử bọn họ đi Minh Thủy Thành, trước đó một chút tin tức cũng không có truyền ra, để cho trong lòng ông giống vậy không chắc chắn, không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể chịu nhịn tính tình đối phó những người tới cửa dò xét kia.

 

Cho đến trời tối Vệ Huyên mới trở về phủ.

 

Quản gia được tin tức thì vội vàng nghênh đón, vừa quan sát sắc mặt của hắn, vừa nói:

-“Thế tử, Vương gia nói ngài trở lại đi ngay Minh Cảnh Hiên.

 

Vệ Huyên bước chân đang hướng tới Tùy Phong viện hơi ngừng lại, suy nghĩ một chút, liền quyết định đi Minh Cảnh Hiên một chuyến.

 

Quản gia trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, so với sắc mặt Vương gia khi trở về khó coi, sắc mặt thế tử coi như là bình thản, mặc dù cùng bình thường nhìn trong lãnh đạm mang chút lệ khí, so với sắc mặt Vương gia tốt hơn nhiều.

 

Đến chạng vạng tối, mưa đã nhỏ đi rất nhiều, mưa phùn biến thành như lông tơ vậy, bất quá quản gia vẫn là tỉ mỉ phát hiện vạt áo bào Vệ Huyên ướt một mảnh, trên đế giày dính tí bùn, trong lòng như có điều suy tư, cảm thấy hôm nay nếu thế tử gia không ở trong cung, đó là ra khỏi thành.

 

Vệ Huyên sải bước vào Minh Cảnh Hiên, Lộ Bình tẫn chức che dù cho hắn, nhưng vẫn là để cho mưa phùn theo gió bay tới rơi xuống trên tóc hắn, giống như điểm chút sương trắng, làm ướt búi tóc của hắn, hơi có chút cong lên dính vào trên khuôn mặt trắng nõn, càng làm nổi bật cặp mắt đen nhánh đến kinh người.

 

Đi tới Minh Cảnh Hiên, Lộ Bình liền ngừng bước, cùng gã sai vặt Vương gia đứng ở dưới hành lang chờ.

 

Vệ Huyên vào thư phòng Minh Cảnh Hiên, thấy phụ thân và vương phủ mưu sĩ —— Vương Hòe ngồi đối diện nhau, trên bàn trưng bày một bàn cờ, con cờ trắng đen ngang dọc, phía trên hiển nhiên quân cờ trắng đã lâm vào tử cục.

 

-“Ngươi đã về rồi.” Thụy Vương ý bảo hắn ngồi vào trên ghế thái sư bên cạnh.

 

Vệ Huyên thản nhiên ngồi xuống, đợi gã sai vặt hầu hạ ở Minh Cảnh Hiên đưa tới khăn nóng sạch sẽ, lau khô nước trên mặt, sau đó bưng lên một chén trà nóng nhấp miệng, giương mắt nhìn về phía hai người,

-“Không biết phụ vương gọi ta tới có chuyện gì?

 

Thụy Vương nhìn dáng vẻ hắn không sao cả, giận đến liền muốn nhặt lên chung trà trên bàn đập tới, vẫn là Vương Hòe sớm có chuẩn bị, dời những vật cùng chung trà đến một bên, để cho Thụy Vương chỉ có thể vỗ bàn mắng mấy câu. Cho đến mắng xong, phát tiết buồn bực trong lòng xong, mới hỏi tới chánh sự.

 

-“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thế nào trước đó một chút tin tức cũng không có để lộ ra? Bổn vương cũng không tin hoàng thượng là nhất thời tâm huyết dâng trào mà hạ chỉ như vậy, phái ngươi đi Minh Thủy Thành.” Thụy Vương trầm giọng hỏi.

 

Vệ Huyên rũ mắt xuống, từ từ uống trà, nói:

-“Hả? chuyện này hả, thật ra thì năm trước hoàng bá phụ đã có ý nghĩ này, có một lần khi ta đang làm nhiệm vụ, ông hỏi ta, còn có nhớ lời ta đã nói với ông khi còn bé hay không? Ta nói nhớ, là đợi sau khi ta lớn lên, sẽ vì hoàng bá phụ trấn thủ biên cảnh, giải ưu phiền cho hoàng bá phụ. Vì vậy hoàng bá phụ nói, liền giao Minh Thủy Thành cho ta.

 

Thụy Vương:

.....

 

Vương Hòe:

.....

 

Đơn giản là một trò đùa, nghe xong sắc mặt Thụy Vương tái xanh, hận không được vào cung vạch đầu vị hoàng đế huynh trưởng kia ra nhìn một chút bên trong đựng là thứ gì? Nào có người coi lời tiểu hài tử nói là thật, liền quyết định nhân tuyển tướng tiên phong phái đi Minh Thủy Thành như vậy?

 

Bọn họ đều biết phương Bắc vừa nổi lên chiến sự, kỵ binh thảo nguyên phương Bắc trong thời gian ngắn chắc là sẽ không bỏ qua, không biết chiến tranh lần này sẽ kéo dài bao lâu, bởi vì mùa đông năm ngoái chiến sự thất lợi, cho nên hoàng đế có tâm muốn lần nữa phái người tới, Thụy Vương vốn cho là, bản thân sẽ bị phái đi Tây Bắc, nhưng ai biết ông không có bị phái đi, ngược lại nhi tử bị phái đi Minh Thủy Thành Gia Lăng Quan Bắc địa.

 

Chuyến đi này, sợ rằng chiến sự không bình ổn, chắc là sẽ không trở lại, còn không biết đi một lần mấy năm, lại sẽ xảy ra chuyện gì?

 

Thụy Vương trong lòng vừa lo âu, lại vừa bất đắc dĩ, thậm chí muốn đánh nhi tử lưu manh một trận, để cho hắn khi còn bé cậy mạnh, thế nhưng ngay trước mặt hoàng đế ăn nói ba hoa.

 

Vệ Huyên liếc nhìn sắc mặt phụ thân biến ảo không ngừng, còn có dáng vẻ Vương Hòe trầm ngâm, uống một hớp trà lạnh trong tay, nói:

-“Phụ vương, hoàng bá phụ kêu ta nửa tháng sau lên đường, nếu như không có chuyện gì, ta về Tùy Phong viện trước.

 

Thụy Vương còn có thật nhiều chỗ không hiểu, nhưng thấy đuôi tóc cùng vạt áo của hắn đều ướt, chỉ đành phải phất tay một cái, để cho hắn đi về trước.

 

Chờ Vệ Huyên rời đi, Thụy Vương tiếp tục cùng mưu sĩ thương lượng. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Vệ Huyên đón gió lệch mưa phùn, trở lại Tùy Phong viện.

 

Trong Tùy Phong viện, nha hoàn bà tử giữ vững chức vụ, yên tĩnh không tiếng động.

 

Trong chính phòng, trên bàn đốt ngọn đèn lồng sừng dê, A Uyển ngồi ở dưới đèn khâu cái áo choàng da chồn, ánh đèn óng ánh chiếu vào trên mặt nàng, gò má nhu mỹ, hơi thở bình thản yên tĩnh, tại trong đêm mưa xuân, ngắm nhìn nàng yên tĩnh như vậy, vuốt đi tất cả ồn ào náo động bụi bặm ở đáy lòng, chỉ còn lại có một loại bình thản an bình.

 

Vệ Huyên ngẩn ra một hồi, cơ hồ không dám tiến lên phá hư yên tĩnh đó!

 

Cho đến A Uyển ngẩng đầu lên nhìn sang, cặp mắt ở dưới ánh đèn lộ ra đen nhánh như thần tinh, trong tròng mắt có thứ gì hơi thoảng qua, giống như tầng tầng gợn sóng đẩy ra, đẩy đến trong lòng hắn, để cho trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc vừa đau lại mềm, ánh mắt đều có chút nóng lên.

 

-“A Uyển…..” Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, cũng không biết có phải là bên ngoài bận rộn một ngày mệt mỏi hay không, hay là bị những thứ khác ảnh hưởng.

 

A Uyển buông áo choàng da chồn làm một nửa trong tay, cũng không để cho nha hoàn mang giày cho mình, mà là nhấc chân lê giầy đứng lên, cười nói với hắn:

-“A Huyên đã về rồi, dùng bữa chưa?

 

Vệ Huyên cũng cười với nàng,

-“Không có.

 

Sau khi nghe xong, A Uyển liền kêu Lộ Vân đi dọn cơm, bắt hắn đi tịnh phòng thay y phục ướt sũng trên người.

 

Vệ Huyên lôi kéo tay nàng, nhìn sắc mặt nàng,

-“Nàng giúp ta đổi.

 

A Uyển nhìn hắn, đi theo vào tịnh phòng, thời điểm bị hắn động tay động chân, như thường ngày không khách khí một cái tát đánh ra.

 

Vệ Huyên ngược lại cười rất vui vẻ.

 

Chẳng qua là thời điểm dùng cơm, Vệ Huyên lại có chút yên lặng, ánh mắt luôn luôn chuyển tại trên mặt nàng. A Uyển chỉ coi như không biết, như thường ngày vậy gắp cho hắn thịt kho tàu hắn thích ăn, sau đó thúc giục hắn ăn cơm nhanh lên một chút.

 

Ăn xong, A Uyển cầm cái áo choàng da chồn đang làm một nửa tiếp tục phấn đấu.

 

Vệ Huyên lôi kéo nhìn một chút, buồn bực nói:

-“Đã tới mùa xuân, làm sao nàng còn làm loại này? Phải làm áo đơn mùa xuân mới đúng!

 

Sau đó cợt nhả nhào tới, ở trên mặt nàng hôn mấy cái, dùng một giọng gần như nũng nịu nói:

-“Còn có áo đơn mùa xuân, vớ mùa xuân, áo lót quần lót các loại, nàng cũng làm cho ta mấy cái đi.

 

A Uyển cười nói:

-“Ta gần đây cùng Ái muội muội học tập thêu, cái áo choàng da chồn này là đem ra thử nghiệm, đâu để ý là lúc nào? Về phần mấy cái áo đơn mùa xuân, có người ở phòng may vá làm cho A Huyên, ta không cần đụng tay.

 

A Uyển không nói là, Vệ Huyên là phải ra ngoài gặp người, phương diện ăn mặc cực kỳ kén chọn, đồ mình may thật ra so kém với tú nương chuyên môn, vẫn là chớ mất mặt xấu hổ, chính nàng may cho hắn một ít y phục mặc ở bên trong là được.

 

Chờ đến giờ đi ngủ, A Uyển như thường ngày vậy sau khi rửa mặt, liền lên giường.

 

Vệ Huyên cũng đi theo nằm xuống, ôm nàng vào trong ngực, bàn tay ấm áp theo thói quen vuốt đường cong eo lưng của nàng, đây là một động tác không mang theo ôn nhu gì. Như vậy có thể để cho hắn có thể nắm giữ nàng có phải gầy hay không? Mặc dù mỗi lần A Uyển cũng sẽ nói là ảo giác của hắn, nhưng Vệ Huyên vẫn như cũ làm không biết mệt, cố chấp dùng động tác này để cảm giác nàng mập gầy.

 

Hai người im lặng nằm một hồi, cuối cùng Vệ Huyên mở miệng,

-“A Uyển, hôm nay nàng….. hẳn là nghe được tin tức chứ?

 

Giọng A Uyển thật bình tĩnh,

-“A Huyên nói tin tức gì?

 

-“Là thánh chỉ hôm nay, Hoàng thượng phái ta đi Minh Thủy Thành.” Âm thanh Vệ Huyên có chút đè nén, tựa hồ rất sợ phản ứng của nàng.

 

A Uyển không nói gì.

 

Vệ Huyên càng bất an, theo bản năng mà nắm chặt cánh tay, ấn nàng vào trong ngực.

 

-“Buông ra chút, rất đau.” Tiếng A Uyển có chút bực bội.

 

Vệ Huyên thoáng buông lỏng chút lực đạo, nhưng vẫn lấy một lực đạo để cho nàng không cách nào tránh thoát, nhấn nàng vào trong ngực, hai thân thể thân mật dán vào nhau, mặt của hắn dính vào trên mặt nàng, hơi thở của hai người quấn quít cùng chung một chỗ.

 

-“A Uyển…..

 

-“Đừng kêu…..

A Uyển đưa tay khoát lên trên eo hắn, âm thanh bình tĩnh,

-“Ta đã sớm biết A Huyên sẽ đi lên con đường này, cho nên cũng không ngoài ý muốn.

 

Không chỉ có không ngoài ý muốn, thậm chí thật bình tĩnh đón nhận.

 

Từ mùa màng năm trước, nàng đã từ trong đôi câu vài lời của Vệ Huyên suy đoán ra phía Bắc sớm muộn sẽ nổi lên chiến sự, sau đó là Vệ Huyên âm thầm hành động một ít, còn có cái bản đồ khu vực Đại Hạ, không khỏi đang nói cho nàng biết, dã tâm cùng quyết định của hắn. Cho nên, khi biết được hoàng đế phong Vệ Huyên làm tướng tiên phong, phái đi Minh Thủy thành thì, A Uyển một chút cũng không kỳ quái, trong lòng cũng thật bình tĩnh đón nhận.

 

Trong lòng nàng không thoải mái đi nữa, khó qua hơn nữa, dù luyến tiếc đến đâu, tâm tư cũng sớm có chuẩn bị, mới hóa thành bình tĩnh thời khắc này.

 

Vệ Huyên lại không nhịn được ôm chặt nàng, nâng mặt nàng, hôn mặt nàng.

 

-“A Uyển, ta không biết sẽ đi bao lâu, cho nên….. nàng đi với ta đi!

 

A Uyển giật mình nhìn hắn.

 

Nàng vẫn cho là Vệ Huyên giống như nam nhân thời đại này, có dã tâm của nam nhân, hướng tới sa trường chinh chiến, kiến công lập nghiệp, chỉ cần chiến sự nổi lên, hắn nhất định phải đi, lại không nghĩ rằng hắn lại tích trữ tâm tư nhi nữ tình trường như vậy, muốn để cho nàng đi theo.

 

-“Ta….. Ta không bỏ được nàng, ta không muốn để cho nàng ở chỗ ta không thấy được.

Thanh âm của hắn rất thấp,

-“Ta nỗ lực lâu như vậy, làm nhiều an bài như vậy, chính là vì vô luận ta đi nơi nào, nàng có thể đi theo bên ta, để cho nàng vô luận là đang ở đâu, cũng có thể khiến cho nàng sống tốt hơn…..

 

A Uyển có thể cảm giác được trong giọng nói của hắn dồn dập một loại bất an cùng cảm khái vô hình, trong lúc nhất thời không có lên tiếng.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 16/07/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts