Sủng Thê Như Lệnh - Chương 173

☆, Hắn không bỏ được Minh Thủy Thành, thế nhưng càng không bỏ được nàng!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Ngày hôm sau, Vệ Huyên vẫn là ngày còn chưa sáng đã ra ngoài.

 

Trước khi rời đi, hắn đứng ở trước giường, mắt nhìn xuống dáng A Uyển nửa che ở trong chăn ngủ, gương mặt bởi vì ngủ mà đỏ bừng bừng, so với ban ngày có thêm vẻ khỏe mạnh, nhìn thấy trong lòng hắn cũng có mấy phần vui vẻ. Chẳng qua là cái vui vẻ này đảo mắt liền không còn, hắn ngồi ở mép giường, duỗi tay nhẹ nhàng mơn trớn mặt nàng, chân mày không khỏi vặn lên, trên mặt xẹt qua mấy phần mâu thuẫn.

 

Hắn chăm chú nhìn dáng nàng ngủ, ngồi rất lâu, mới rời đi.

 

A Uyển như canh giờ thường ngày tỉnh lại, rửa mặt chải đầu ăn sáng, liền cùng Thụy Vương phi vào cung thỉnh an Thái hậu.

 

Tuy nói tinh thần Thái hậu không quá ổn định, mấy lần Vệ Huyên ra hiệu với nàng, nếu như không có việc gì chớ vào cung, coi như là vào cung thỉnh an Thái hậu, cũng phải chọn thời điểm có thái tử phi ở đó. Nhưng A Uyển làm sao có thể thật chỉ lo chính mình? Thật may là còn có Thụy Vương phi cần đúng hạn vào cung thỉnh an Thái hậu, A Uyển cái làm cháu dâu này, chỉ phải đi theo sau lưng bà bà không ra sai lầm là được, không cần quá xuất hiện trước mặt Thái hậu.

 

Hôm nay Thái hậu hơi nhiều lời, cũng đặc biệt lải nhải, nguyên nhân là vì đạo thánh chỉ ra ở hôm qua.

 

Hiện nay tất cả mọi người đều biết Vệ Huyên bị Hoàng thượng phong là tướng tiên phong đi Minh Thủy Thành, phản ứng của mọi người khác nhau, bất quá rất nhiều người cũng giống như Thụy Vương, không quá coi trọng Vệ Huyên.

 

Cũng không trách bọn họ không coi trọng Vệ Huyên, ai bảo từ nhỏ đến lớn Vệ Huyên chính là con Gấu Con có thể gây họa, chuyện gây lộn đánh nhau là bình thường như cơm bữa, ngay cả sự tình kéo thị vệ đi đập Các lão đương triều cũng làm được, coi trời bằng vung. Ở trong mắt thế nhân, hắn cả gan làm loạn, đơn giản chính là một tên công tử ăn chơi trác táng không làm được gì, kéo đến chiến trường đi dạo một vòng, sợ chân đều phải mềm nhũn trở về.

 

Một tên công tử ăn chơi trác táng như vậy, cho dù trong cuộc săn bắn mùa thu năm ngoái lộ ra nổi bật, thế nhưng cũng chỉ là ở phương diện cưỡi ngựa bắn cung xuất sắc thôi, chuyện hành quân đánh giặc thế nhưng không chỉ là xem công phu ngươi cưỡi ngựa bắn cung, nào có dễ dàng như vậy là có thể ra chiến trường? Nếu không phải đều biết Văn Đức đế sủng ái Vệ Huyên, bằng không đoàn người đều cảm thấy hoàng đế đây là muốn cho Vệ Huyên đi chịu chết.

 

Thái hậu tự nhiên cũng biết sự tình nửa tháng sau Vệ Huyên phải xuất chinh. Mặc dù tối ngày hôm qua Văn Đức đế đã đặc biệt tới nói với bà, cũng thuận tiện trấn an lòng bà, thế nhưng trong lòng lão nhân gia sao có thể vì vậy mà an tâm, cho nên hôm nay ở thời điểm hoàng hậu, thái tử phi cùng Thụy Vương phi đều ở đây, liền lôi kéo mọi người cùng nhau càm ràm.

 

A Uyển ngồi ở đầu cuối cùng, lôi kéo tay nhỏ bé của hoàng trưởng tôn, cùng hắn chơi trò chơi ngón tay.

 

Hoàng trưởng tôn là một hài tử có thể yên ổn được, mặc dù mới hai tuổi, nhưng nếu như người lớn có chuyện, hắn sẽ rất hiểu chuyện theo ngồi ở một bên, cũng không giống như những hài tử khác, ngồi một hồi liền yên ổn không được muốn náo loạn. A Uyển cảm thấy hoàng trưởng tôn khéo léo nghe lời như thế, chắc là bị Mạnh Vân ảnh hưởng.

 

Thái hậu dông dài rất lâu, A Uyển cẩn thận quan sát, phát hiện lúc này thần sắc Thái hậu thanh minh, nghĩ đến là mấy tháng này, Vệ Huyên cố gắng không uổng phí, có Vệ Huyên thường xuyên trấn an cảm xúc Thái hậu, mới khiến cho bệnh tình của bà cũng không có tăng thêm. Chẳng qua là nếu Vệ Huyên xuất chinh, không có ở trong kinh, cũng không biết sẽ là tình cảnh như thế nào?

 

Chờ Thái hậu mệt mỏi, mọi người mới cáo từ rời đi.

 

A Uyển nói một tiếng với Thụy Vương phi, liền cùng Mạnh Vân dắt tay Hoàng trưởng tôn đi Đông cung.

 

Chờ cung nữ dâng trà điểm tâm xong, Mạnh Vân phất tay cho tất cả cung nữ lui ra, chỉ chừa một mình Hạ Thường hầu hạ ở bên cạnh.

 

-“Huyên đệ phải xuất chinh, muội nghĩ như thế nào?” Mạnh Vân cũng không dài dòng hoặc đi vòng vèo, trực tiếp hỏi.

 

A Uyển cười với nàng, sau đó nói:

-“Dĩ nhiên là xuất giá tòng phu.

 

Mạnh Vân ô một tiếng, liền không hỏi nữa, bưng thanh lộ hoa hồng cung nữ dâng lên chậm rãi uống.

 

A Uyển từ trong tay áo lấy ra một cái túi tiền thêu Vịt Donald đùa Hoàng trưởng tôn,

-“Hạo nhi, có thích vịt vịt hay không?

 

-“Thích…..

 

Hoàng trưởng tôn vươn tay trắng nõn nà muốn đoạt lấy, đột nhiên A Uyển nâng cao tay, vồ hụt. Hắn cũng không giận, liền bổ nhào lên trên người A Uyển, thân thể nho nhỏ giống như trèo đèo vượt núi, leo lên đầu gối nàng, lăn đến trong ngực A Uyển, lôi kéo tay nàng xuống, hai mắt đều bị cái túi tiền thêu vịt Donald màu vàng óng hấp dẫn.

 

Cũng không biết có phải là do Hoàng trưởng tôn còn chưa biết nói rành hay không? A Uyển rất thích dùng túi tiền thêu vịt Donald tới đùa nó, khiến cho Hoàng trưởng tôn đối với túi tiền thêu vịt Donald tình hữu độc chung, mỗi lần A Uyển lấy ra, nhất định phải cướp cho được, thích chơi trò cướp giật với A Uyển, ngươi cướp ta đuổi, tiếng cười một mảnh, một lớn một nhỏ chơi đến không biết trời đất.

 

Cũng chỉ có lúc này, Hoàng trưởng tôn là hoạt bát nhất.

 

Mạnh Vân nhìn nhi tử cùng A Uyển chơi đùa, ánh mắt lướt qua ý cười, sau đó thu liễm lại, buông thanh lộ hoa hồng uống vài hớp xuống, dùng khăn tay che miệng.

 

Cũng không biết gần đây có phải quá mệt mỏi hay không, luôn có cảm giác nôn khan không giải thích được, ăn cái gì đều không ngon, buổi tối luôn là dễ dàng thức tỉnh, vì thế đã đánh thức Thái tử cùng giường cùng chăn mấy lần, để cho nàng hết sức có lỗi, lại không khống chế được phản ứng của thân thể. Chẳng qua là thái y tới bắt mạch, lại không có cái dị thường gì, hoặc giả chỉ là không có ngủ ngon.

 

Mạnh Vân không nhịn được đưa tay che ở trên cái bụng bằng phẳng, như có điều suy nghĩ.

 

Cuối cùng A Uyển giả vờ lung lay, để cho Hoàng trưởng tôn nhào tới trong ngực thuận thế để cho nó đoạt đi cái túi tiền, mới dắt tay của nó trở lại trong điện ngồi, một lớn một nhỏ gương mặt của cả hai đều là đỏ bừng bừng, ánh mắt sáng trong suốt, nhìn thấy khiến người vui vẻ.

 

Hạ Thường tự mình bưng nước hầu hạ hai người rửa mặt, cười nói với A Uyển:

-“Mỗi lần thế tử phi tới nơi này, Hoàng trưởng tôn điện hạ luôn là đặc biệt hoạt bát, nói đến, thế tử phi rất dễ dàng được bọn nhỏ yêu thích!

 

Nói xong, nàng không nhịn được che miệng cười.

 

A Uyển bày tay ra,

-“Hạ Thường tỷ tỷ mau đừng nói như vậy, khiến ta cũng ngượng ngùng, người không biết còn tưởng rằng ta không lớn lên, giống như một tiểu hài tử thích chơi đùa đấy!

 

Hạ Thường cong môi cười, biết nàng hiểu lầm ý của mình. Theo nàng, hài tử là tồn tại sạch sẽ nhất mẫn cảm nhất trên thế giới, cũng dễ dàng cảm giác được loài người thiện ác nhất, nàng cảm thấy Hoàng trưởng tôn thích A Uyển như vậy, nhất định là tâm linh A Uyển trong vắt, không mang theo bất kỳ ác ý cùng mục đích, mới có thể cười to vui vẻ như vậy.

 

Ở Đông cung chơi một thời gian, mắt thấy buổi trưa buông xuống, A Uyển bị Mạnh Vân giữ lại ăn trưa, mới đứng dậy rời đi.

 

Trở lại Thụy Vương phủ, A Uyển mới vừa trở về Tùy Phong viện đổi xiêm y, chuẩn bị ngủ trưa một giấc, thì nghe nói mẫu thân Trưởng công chúa Khang Nghi tới phủ.

 

A Uyển nghe xong, vội vàng đứng dậy, đổi y phục đi tới chính viện.

 

Chờ nàng đến chính viện, liền thấy Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Thụy Vương phi đang trò chuyện với nhau thật vui, hai nữ nhân cùng tiến tới bàn luận thời trang mùa xuân cùng đồ trang sức lưu hành ở kinh thành năm nay, Vệ Ái theo ngồi ở một bên, mặc dù không chen lời vào, nhưng mỗi lúc nghe được Trưởng công chúa Khang Nghi kể lại quần áo đồ trang sức phối hợp, cặp mắt sáng trong suốt, dáng vẻ rất hứng thú.

 

A Uyển cong môi cười, tiến lên chào hỏi.

 

-“Được rồi, hai mẹ con các ngươi nhất định là có lời muốn nói, ta cũng không lưu ngươi, ngày khác rảnh rỗi, chúng ta lại tâm sự một chút.” Thụy Vương phi tươi cười thân thiết nói với Trưởng công chúa Khang Nghi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không từ chối, đáp một tiếng, mới rời đi với nữ nhi.

 

Đến Tùy Phong viện, A Uyển tự mình rót trà cho Trưởng công chúa Khang Nghi xong, mới hỏi:

-“Nương, tại sao hôm nay ngài cũng tới, thế nhưng có chuyện gì?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nhấp một ngụm trà, vẻ mặt phức tạp nhìn nữ nhi, nói:

-“Nương nghe nói chuyện Huyên Nhi phải xuất chinh.

 

A Uyển không nghĩ tới hôm nay công chúa mẫu thân đặc biệt tới cửa là vì chuyện này, bất quá rất nhanh, A Uyển liền hiểu ý của bà, nhất thời có chút dở khóc dở cười, trong lòng lại ấm áp.

 

-“Dạ, trên thánh chỉ nói, nửa tháng sau, A Huyên sẽ phải lên đường đi Minh Thủy Thành.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn mặt nữ nhi giống như thường ngày vậy mỉm cười, không nhịn được thở dài, nói:

-“Nghe nói lần này những man tộc ở Bắc địa đó thế tới hung hăng, sợ rằng chiến sự lần này không biết phải trải qua bao nhiêu thời gian, trong thời gian ngắn chắc là sẽ không kết thúc, lần này Huyên Nhi đi Minh Thủy thành, nếu là có thể bảo vệ còn tốt, nếu là không thể…..

 

Cảm thấy lời này không may mắn, vội vàng ngừng miệng, lại nói:

-“Huyên Nhi còn trẻ, tuy hắn được Hoàng thượng phong tướng tiên phong, nhưng chuyện cầm binh đánh giặc, sợ là trong lúc nhất thời là tiếp xúc không tới, nhưng hắn là Hoàng thượng phái đi, ở nơi đó chính là một loại kinh sợ. Hơn nữa chuyện đánh giặc, xưa nay cũng không phải là một hai lần liền có kết quả, lần này hắn đi Minh Thủy Thành, chắc là phải đóng tại nơi đó, không chừng phải mấy năm mới có thể trở về.

 

A Uyển nghe, nhớ lại tối hôm qua Vệ Huyên nói với nàng, trong lòng Vệ Huyên cũng biết mình lần này vừa đi, sẽ phải đóng tại chỗ đó không biết mấy năm mới có thể trở về, cho nên mới phải muốn nàng theo quân.

 

Lấy tình huống Minh Thủy Thành, nếu Vệ Huyên thật phải ở nơi đó mấy năm, mang gia quyến theo quân cũng là phải cho, không oán được hắn sẽ nổi lên tâm tư mang nàng đi theo.

 

Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi nói xong, lôi kéo tay của nữ nhi, mắt nhìn thẳng nàng, hỏi:

-“Các con đã thương lượng xong đến lúc đó gia quyến phải theo quân à?

 

Công chúa mẫu thân vừa hỏi liền đã hỏi tới điểm mấu chốt, để cho A Uyển không nhịn được có chút đỏ mặt, trong lòng không biết bà có ý nghĩ gì, liền châm chước nói:

-“Tối hôm qua xác thực A Huyên đã nói với con rồi, muốn cho con đi theo quân.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi ngơ ngẩn.

 

Thấy bà không nói lời nào, A Uyển trong lòng càng căng thẳng, không nhịn được kêu một tiếng:

-“Nương!

 

Trưởng công chúa Khang Nghi hồi thần, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, lại kéo tay nữ nhi, hỏi:

-“Vậy con có ý kiến gì không?

 

A Uyển cười với bà, nói:

-“Nếu như có thể, dĩ nhiên con nguyện ý theo quân.

 

Nói xong, liền nghĩ tới tối hôm qua Vệ Huyên ở bên tai nàng dùng âm thanh khẽ run nói những lời đó, trong đầu không khỏi có chút như nhũn ra.

 

Nàng biết, tình cảm giữa phu thê phải trải qua nhất là thời gian khảo nghiệm, giữa phu thê cũng không trải qua được nhất là thời gian dài chia lìa hai nơi, ở chung một chỗ là tốt nhất. Cho nên, thật ra thì nàng cũng không phản đối theo hắn đi Minh Thủy Thành, cho dù nơi đó là một cái thành biên thùy nghèo khổ giá rét, so không bằng phồn hoa giàu có của kinh thành, thế nhưng chỉ cần cùng với hắn ở bên nhau, cũng là một loại cuộc sống.

 

Ngược lại ở nơi nào không phải sinh sống? Ở kinh thành nơi cẩm tú phú quý cố nhiên tốt, nhưng ở biên cảnh cũng không coi là quá kham khổ, bất quá là phiền toái một chút thôi, có người hầu hạ không cần tự mình động thủ, thật lòng mà nói A Uyển cảm thấy ở nơi nào đều là giống nhau.

 

Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong, trong đầu vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghẽn đến lợi hại.

 

Bà là người từng trải, rõ ràng nhất là giữa thiếu niên phu thê dễ dàng tổn thương vì ly biệt, có thể ở chung một chỗ tự nhiên tốt, nếu như bà tự mình lựa chọn, bà cũng sẽ chọn theo quân cùng trượng phu, cho dù ở nơi đó phải chịu kham khổ, nhưng giữa phu thê có thể ở chung một chỗ coi như cơm canh đạm bạc là một loại ngọt. Thế nhưng, bà lại lo lắng thân thể nữ nhi yếu đuối, nếu thật đi địa phương hoàn cảnh ác liệt như vậy, có thể không thích ứng hay không? Có thể ngã bệnh hay không? Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?

 

Tự nhiên bà tin tưởng Vệ Huyên có thể chăm sóc tốt nữ nhi, thế nhưng điều kiện bày ra ở nơi đó, để cho bà khó có thể an lòng, cũng sợ nữ nhi được nâng niu trong lòng bàn tay chưa từng ăn qua đắng đến nơi đó, phải ăn đau khổ, phá hỏng thân thể.

 

-“Nương, ngài cảm thấy thế nào?

A Uyển ngấy đến bên người bà, ôm tay của bà lắc lắc, cường điệu nói:

-“Ngài phải nói thật nha.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi bị hành động của nàng làm cho có chút dở khóc dở cười, nổi lo âu mới vừa dâng lên cũng đã vơi đi mấy phần, nói lời nói thật:

-“Dĩ nhiên nương nguyện ý để cho con sống chung với Huyên Nhi, giữa phu thê không thể trải qua nhất là ly biệt. Chẳng qua là, con cũng biết, Minh Thủy Thành cũng không giống như kinh thành, nơi đó không chỉ có hoàn cảnh ác liệt, hơn nữa phương diện ăn ở cũng không so được với kinh thành giàu có, chỉ sợ thân thể của con không chịu nổi.

 

Nói xong, không nhịn được sờ mặt nữ nhi đã nuôi đến có chút huyết sắc.

 

A Uyển lại cười nói:

-“Cái này không cần lo lắng, nếu là con cần dùng cái gì, chỉ cần kêu người đưa tới là được, một mình con có thể ăn bao nhiêu? Có thể sử dụng bao nhiêu? Căn bản không có gì đáng ngại. Coi như nơi đó thời tiết không tốt, cả ngày con ở trong phòng, cũng không thường ra ngoài, bọn hạ nhân cũng hầu hạ thật tốt, cùng trong kinh thành không quá mức khác nhau.

 

Nhìn vẻ mặt nàng tung bay, Trưởng công chúa Khang Nghi trong lòng biết nữ nhi lần này là nhất định muốn đi, trong lòng mặc dù cảm thấy nàng nói đúng, nhưng vẫn là lo được lo mất, cực kỳ khó chịu.

 

A Uyển thấy vậy, vội vàng lại nói:

-“Nương, ngài không cần phải lo lắng, huống chi nếu như con phải đi, cũng phải chờ A Tự lấy chồng, con mới đi, thời gian còn sớm mà.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi trong lòng không quá bình tĩnh, ngoài miệng lại nói:

-“Tháng Ba A Tự lấy chồng, nhiều nhất cũng chính là tháng tư con phải đi, bất quá khoảng chừng hai tháng thôi.

 

A Uyển không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là khoát nét mặt già nua, dùng sức mà làm nũng, nói sau này mình đi Minh Thủy Thành, muốn công chúa mẫu thân thỉnh thoảng tặng đồ cho nàng, nói này nói kia, rốt cuộc dời đi sự chú ý của bà.

 

Chờ sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi rời đi, A Uyển xoa xoa mồ hôi trên trán, trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.

 

Nàng cho là nếu như mình muốn đi Minh Thủy Thành cùng Vệ Huyên, giải quyết khó khăn nhất là công chúa mẫu thân, lại không nghĩ tới công chúa mẫu thân là một người sáng suốt, chẳng qua là lo lắng thân thể của nàng không thể thích ứng hoàn cảnh Minh Thủy Thành mà thôi. Bất quá mặc dù công chúa mẫu thân đáp ứng, lại cùng nàng ước pháp tam chương, nếu như nàng không thích ứng thời tiết cuộc sống Minh Thủy Thành, thân thể hơi cảm thấy khó chịu, liền phải trở lại.

 

Tất nhiên A Uyển miệng đầy đáp ứng, quyết định chờ đến lúc đó lại nói.

 

Được công chúa mẫu thân cho phép, A Uyển cảm thấy đã không còn ai có thể ngăn cản nàng đi Minh Thủy Thành, trong lòng không khỏi vui vẻ, nằm ở trên giường muốn ngủ trưa một giấc, nhưng bởi vì đầu óc quá mức hưng phấn, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy, cầm cái áo choàng da chồn mới làm một nửa hôm qua, tiếp tục làm.

 

Ở thời điểm trời gần tối đen Vệ Huyên trở lại.

 

Chờ lúc nha hoàn pha nước tới cho hắn rửa mặt, hắn vừa lau mặt vừa hỏi A Uyển:

-“Nghe nói hôm nay cô cô tới.

 

-“Đúng vậy!

 

Nghe ra trong thanh âm nàng nhẹ nhàng, tâm Vệ Huyên treo lên cả ngày mới an ổn mấy phần, rửa mặt xong, liền ngồi xuống bên cạnh nàng, dùng vẻ mặt khẩn trương ngay cả chính hắn đều không tự biết, hỏi:

-“Cô tới làm gì?

 

-“Còn không phải là vì chuyện A Huyên xuất chinh sao?

 

-“Như vậy hả?

Vệ Huyên lầm bầm đáp lời, ánh mắt vẫn là không rời mặt của nàng,

-“Cô nói như thế nào?

 

-“Không nói thế nào!

 

…..

 

Thấy hắn trong lúc nhất thời không nói, vẻ mặt ảm đạm ngồi ở đàng kia, A Uyển thấy trong lòng cũng căng lên, quyết định không đùa hắn, buông vật cầm trong tay xuống, tiến tới trước mặt hắn, hôn lên gương mặt tuấn mỹ bạch ngọc, cười nói:

-“Mẫu thân tới hỏi ta, có phải muốn theo quân đi Minh Thủy Thành hay không?

 

Vệ Huyên vội vàng quay đầu nhìn nàng, không tự chủ được nghiêng người hỏi:

-“Nàng nói thế nào?

 

-“Ta nói, dĩ nhiên là hy vọng có thể cùng với A Huyên ở bên nhau rồi.” Khẩu khí của A Uyển nhẹ nhàng, phảng phất chỉ nói là hiện tại thời tiết rất tốt các loại.

 

Vệ Huyên đột nhiên ôm chặt nàng, gắt gao giam cầm nàng vào trong ngực, chôn mặt của mình ở trên gáy nàng, che giấu hốc mắt mình nóng lên.

 

Hắn không bỏ được Minh Thủy Thành, thế nhưng càng không bỏ được nàng.

 

Vì cho nàng một tương lai bình yên vô ưu, hắn phải đi Minh Thủy Thành; thế nhưng cái quyết định này, liền phải chú định bọn họ chia lìa, nếu không phải chia lìa, chỉ có để cho nàng theo hắn đi Minh Thủy Thành. Hắn làm sao mà nhẫn tâm để cho nàng đi theo chính mình đến trấn nhỏ kham khổ ở biên thùy như vậy? Cũng sợ mình làm chưa đủ tốt, không thể cho nàng cuộc sống tốt hơn, sợ hãi thân thể nàng trời sanh yếu đuối, có thể bởi vì một chút xíu sơ sót, nàng sẽ phải rời hắn mà đi, để cho bọn họ sinh tử cách biệt hay không?

 

Kiếp trước có một lần như vậy là đủ rồi, kiếp này vô luận như thế nào hắn cũng không để cho nàng thật sớm rời xa mình.

 

Mặc dù A Uyển không biết thiếu niên ôm mình là vẻ mặt gì, thế nhưng kể từ tối hôm qua cảm giác được hắn cẩn thận cùng mâu thuẫn run rẩy đó, trong lòng đã sớm có câu trả lời.

 

Bọn họ cũng lo lắng thân thể của nàng yếu đuối, không chịu nổi hoàn cảnh ác liệt rét căm căm ở phương Bắc, nhưng theo nàng, lại không đáng giá nhắc tới. Thân thể của nàng tự nàng biết, chuyện đó không đáng kể chút nào! Thân thể của nàng lại không tốt, có thể có bệnh tim đáng sợ ở kiếp trước sao? Chỉ cần kiên trì bền bỉ liền có thể dưỡng tốt thân thể, theo nàng hoàn toàn không là chuyện gì.

 

Cho nên, nàng quyết định cùng hắn đi Minh Thủy Thành, không chỉ có là muốn cùng hắn ở bên nhau, càng vì trấn an tâm hắn đột nhiên kinh hoàng.

 

-“Ta, ta sẽ cho nàng cuộc sống tốt nhất, nàng yên tâm!” Vệ Huyên khàn khàn nói.

 

A Uyển cười đáp lời.

 

Sau đó liền bị hắn bế lên, trực tiếp ôm vào nội thất, thậm chí còn không kịp trở lại trên giường, liền bị hắn thả lên trên kháng gần cửa sổ, đè lên, lúc nàng chuẩn bị xong, lấp đầy nàng, căng đến trong nháy mắt nàng tắt tiếng.

 

Chờ thật vất vả mới thích ứng được sự hiện hữu của hắn, A Uyển không nhịn được đập vai của hắn, không rõ hắn phải kích động như vậy sao?

 

Vệ Huyên thả nhẹ động tác, nhưng vẫn là đỡ lấy eo của nàng, cho nàng một cái hôn hết sức ôn nhu.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 19/07/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts