Sủng Thê Như Lệnh - Chương 175

☆, Nói chuyện xuất giá, chân tướng năm đó!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Nghe tin tức thái tử phi lần nữa có thai, dĩ nhiên A Uyển là muốn vào cung thăm một chuyến.....

 

Hôm sau, Khang Bình, Khang Nghi hai vị trưởng công chúa cũng đi, ngay cả Mạnh Tự sắp lấy chồng cũng được mang vào Đông cung.

 

Sắc mặt của Mạnh Vân có chút tái nhợt, mệt mỏi ngồi ở trên kháng cạnh cửa sổ bên trong chánh điện, dựa lưng vào một cái gối gấm màu đỏ thẫm, mặc trên người cái áo màu đỏ thêu hoa bách hợp kim ngân, tóc túm lại búi lên, chỉ cây trâm hoa ngọc dương chi đơn giản, dáng người lộ ra rất gầy nhiều.

 

-“Làm sao mà gầy thành như vậy?

 

Trưởng công chúa Khang Bình nhìn đau lòng khó chịu, sau đó hỏi thăm Hạ Thường hầu hạ bên cạnh, hỏi mạch tượng có ổn không? Thái tử phi ăn thứ gì vân vân.….

 

Hạ Thường tri kỷ hầu hạ Mạnh Vân, tự nhiên rõ ràng, liền đáp:

-“Thái y nói, mạch tượng thái tử phi rất vững, chính là giống như hoài thai hoàng trưởng tôn, có chút ầm ĩ, không chỉ có buổi tối không ngủ ngon, phương diện ăn uống cũng không quá muốn ăn.

 

Nói xong, trong lòng cũng cực kỳ lo lắng, vội nói:

-“Nô tỳ đã kêu phòng bếp tận lực làm nhiều một ít thức ăn thanh đạm ngon miệng, nguyên liệu nấu ăn đều là tươi mới nhất, buổi sáng hôm nay thái tử phi ăn cháo nhừ cùng mấy món ăn sáng, chẳng qua là ăn không nhiều.

 

Trưởng công chúa Khang Bình trong lòng hơi động, cảm thấy phản ứng của cái thai của nữ nhi, giống như lúc hoài thai hoàng trưởng tôn vậy, chẳng lẽ cái thai này đồng dạng là một nam hài?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi ở bên cười nói:

-“Lần trước lúc ta tiến cung, đã phát hiện cảm xúc thái tử phi không cao, lúc ấy còn tưởng rằng là cung vụ bận rộn, không có nghỉ ngơi tốt, chẳng lẽ là khi đó thật ra thì đã mang thai?

 

Nghe được bà nói như vậy, người ở chỗ này đều có chút không khỏi tức cười.

 

Người ngoài đều là xác định mang thai xong, mới có nôn oẹ chờ phản ứng, mà nàng đây là còn chưa tới một tháng, mạch tượng đều chưa lộ ra, liền bắt đầu dằn vặt.

 

A Uyển không nhịn được mỉm cười, cảm thấy Mạnh Vân hai lần mang thai, phản ứng cũng thật là mau, thái y còn chưa có xem ra hỉ mạch, nàng liền có phản ứng, phản xạ hình cung cũng quá nhanh.

 

Mọi người nói một hồi mấy chuyện phải chú ý liên quan tới mang thai, A Uyển cùng Mạnh Tự hai người một người không sinh dưỡng, một người còn chưa lấy chồng, dĩ nhiên là không chen lời vào, liền ngồi ở một bên im lặng lắng nghe.

 

Đang nói, ngoài điện vang lên tiếng thở khẽ, sau đó liền có cung nhân nhỏ giọng kêu lên hoàng trưởng tôn điện hạ, tiếng nói chuyện trong điện đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn lại, liền thấy một hài tử mặc cẩm y màu đỏ thẫm ngũ bức phủng thọ từ cửa điện hiện ra, thoạt nhìn nhỏ nhỏ, lại hết sức dứt khoát vịn ngưỡng cửa thật cao bò vào, động tác hết sức quen thuộc, vượt qua ngưỡng cửa xong, liền vọt tới bên trong.

 

-“Nương!” âm thanh hàm hồ vang lên, hoàng trưởng tôn vọt tới Mạnh Vân.

 

-“Ai da, điện hạ, không thể nhào tới.” Hạ Thường cả kinh biến sắc muốn tiến lên ngăn lại, chỉ sợ hoàng trưởng tôn không nặng không nhẹ, đụng vào bụng thái tử phi.

 

A Uyển ở lúc tiểu tử xông qua bên người, đưa tay bắt hắn lại, ôm eo ếch hoàng trưởng tôn, ôm vào trong lòng.

 

Tiểu tử ngẩng đầu, lúc phát hiện là A Uyển, trên mặt lộ ra vui sướng nở nụ cười, non nớt kêu:

-“Di di!

 

Sau đó đưa ra hai cánh tay nhỏ béo mập non mềm ôm cổ của nàng.

 

-“Hạo nhi, tiểu di ở chỗ này, còn nhớ tiểu di không?” Mạnh Tự thò đầu lại gần, dùng biểu tình khoa trương trêu chọc hoàng trưởng tôn.

 

Tiểu tử hướng Mạnh Tự cười, tương tự kêu:

-“Di di.

 

Thấy hoàng trưởng tôn đi vào, Khang Bình cùng Khang Nghi hai vị trưởng công chúa cũng hết sức vui vẻ, Trưởng công chúa Khang Bình ôm hoàng trưởng tôn vào trong lòng, chọc nó nói chuyện, tiểu tử cũng không phụ kỳ vọng, đem hiện tại những chữ chính nó biết sẽ đều nói, rất đáng yêu, cho người cảm giác thông minh lanh lợi.

 

Hai vị trưởng công chúa trong lòng âm thầm gật đầu, hoàng trưởng tôn thông minh lanh lợi đối với Thái tử càng có lợi, có một số việc làm nhi tử không thể ra mặt, tôn tử lại không có nhiều kiêng kỵ như vậy, nhìn ở mặt mũi của hoàng trưởng tôn, Văn Đức đế ít nhiều sẽ cố kỵ một chút, cho dù sau này có bất mãn gì với Thái tử, trên mặt nổi cũng sẽ cho Thái tử mấy phần mặt mũi.

 

Chờ cung nhân đi vào ôm hoàng trưởng tôn đi xuống ăn chút gì đó, Mạnh Vân liền bắt đầu hỏi thăm tới hôn sự Mạnh Tự đã chuẩn bị như thế nào.

 

Trưởng công chúa Khang Bình cười nói:

-“Con yên tâm, đã chuẩn bị gần đủ rồi, phụ thân con nhận được tin tức Định Quốc Công phủ đưa tới, nói qua mấy ngày, Tử Trọng đứa bé kia sẽ từ Tây Bắc trở lại đón dâu. Chờ bọn hắn bái đường xong, liền cùng nhau trở về Tây Bắc.

 

Mạnh Vân ô một tiếng, nhìn về phía A Uyển, hỏi:

-“A Uyển là muốn sau khi A Tự thành thân xong liền lên đường đi Minh Thủy Thành!

 

A Uyển gật đầu,

-“Là tính như vậy, tháng ba thời tiết ôn hoà, cũng thuận tiện đi đường.

 

Mạnh Vân nở nụ cười, nói:

-“Nghe nói lộ trình từ Minh Thủy Thành đến Dương thành, bất quá chỉ bốn năm ngày, nhanh thì khoảng ba ngày, đến lúc đó A Tự liền làm phiền muội.

 

Nghe được lời của nàng, A Uyển liền biết Mạnh Vân trên mặt mặc dù không hiện ra, trong lòng cái gì cũng đều biết, cũng làm đủ bài tập, mới có thể minh xác nói ra lộ trình giữa hai thành rõ ràng như vậy. Quay đầu lại gặp dáng vẻ Mạnh Tự vui vẻ thẳng gật đầu, A Uyển cũng nở nụ cười, nói với nàng:

-“Nhị biểu tỷ yên tâm, muội hiểu được.

 

Sau khi Trưởng công chúa Khang Bình nghe xong trong lòng cũng vui vẻ, bà đối với chuyện nữ nhi sau này xa gả Tây Bắc hết sức không muốn, thế nhưng cũng biết Thẩm Khánh là một nhân tuyển con rể tốt, đặc biệt lúc trượng phu khảo tra Thẩm Khánh, có thể từ chỗ hắn lấy được lời thề sau khi lấy chính thê sẽ không nạp thiếp, càng muốn đem nữ nhi gả cho hắn, duy nhất không tốt chính là cách quá xa, nếu như nữ nhi ở bên kia có chuyện gì xảy ra, ngoài tầm tay với của bọn họ.

 

Thật may là, bây giờ A Uyển cùng Vệ Huyên cũng sẽ ở bên kia, tương lai cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, tạm thời nữ nhi cũng coi là có bạn, mới yên tâm một chút.

 

Kế tiếp, mọi người liền nói một lúc lâu về hôn sự Mạnh Tự cùng sự tình A Uyển sắp xuất phát đi Minh Thủy thành, thấy Mạnh Vân tinh thần không tốt, như sợ ảnh hưởng nàng an thai, liền đứng dậy cáo từ.

 

Chờ sau khi các nàng đi, Mạnh Vân ngồi một hồi, rốt cuộc không nhịn được kêu cung nữ bưng bồn tới ói một hồi, tinh thần càng thêm uể oải.

 

Khi Thái tử trở về, thấy động tĩnh trong điện, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên chút lo âu, vội vàng đi tới, tự mình nhận lấy trà cung nữ dâng lên cho thê tử súc miệng, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng không quản cung nhân vẫn còn ở bên cạnh, cẩn thận ôm nàng, để cho nàng nằm ở trong lòng mình.

 

-“Vẫn là khó chịu lợi hại sao? Hôm nay có ăn được gì không?

 

Mạnh Vân vô lực dựa đầu vào vai Thái tử, im lặng không nói, Hạ Thường liền nhỏ giọng trả lời, thuận tiện nói sự tình đám người Trưởng công chúa Khang Bình tiến cung thăm thái tử phi.

 

Thái tử nghe xong, tùy ý gật đầu, không có nói gì.

 

Đang lúc ấy thì, Từ An nâng một bình mật mai đi vào, bẩm báo:

-“Điện hạ, Thụy Vương thế tử phi đuổi người đưa một lon mật mai tới, nói là cho thái tử phi nếm tươi mới.

 

Hạ Thường nhanh đi nhận.

 

Thái tử cười nói:

-“Thụy Vương thế tử phi có lòng.

 

-“Cho ta ăn một viên.” Mạnh Vân đột nhiên mở miệng nói.

 

Sau khi Hạ Thường nghe xong, nhanh đi cầm nĩa bạc sạch tới, xiên một viên mật mai.

 

Đang lúc mọi người cẩn thận nhìn soi mói, Mạnh Vân ngậm lấy mật mai một lúc lâu, mới vừa rồi ói lợi hại, nay trên mặt lại không có thần sắc khó chịu gì, làm cho lòng người không khỏi có chút vui mừng. Rốt cuộc có một món đồ ăn không bị ói, tâm người trong điện không khỏi cảm tạ Thụy Vương thế tử phi đã đưa bình mật mai này vào cung.

 

Thái tử nhìn kỹ cái bình lưu ly chứa mật mai, cười nói:

-“Cô nhớ, đây là Huyên đệ kêu nương tử của một vị quản sự trong thôn trang dưới danh nghĩa hắn đặc biệt ướp mật mai đi, nghe nói Thụy Vương thế tử phi cùng A Tự các nàng cũng rất thích ăn.

 

Mạnh Vân trên mặt có chút ý cười, nói:

-“Ừ, mùi vị rất ngon, chua ngọt vừa phải, không quá chán ngấy.

 

Sau đó rốt cuộc cảm giác có chút muốn ăn, không khỏi muốn ăn tôm tươi bọc thủy tinh.

 

Thái tử hết sức vui vẻ, kêu phòng bếp mau mau đi làm, trong lòng quyết định, một lát phải phái người đi nói một tiếng cùng Thụy Vương thế tử phi, sau này kêu bọn họ đưa nhiều mật mai vào cung.

 

Chờ Mạnh Vân thuận thuận lợi lợi ăn mười cái tôm tươi bọc thủy tinh lớn bằng nắm tay trẻ con xong, mọi người trong điện bao gồm cả Thái tử, cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc ăn được mà không bị ói.

 

Mạnh Vân đang bưng một ly nước ấm từ từ uống, cho lui tả hữu, mới nói chuyện với Thái tử.

 

-“Huyên đệ kêu Thọ An nói với thiếp, quá trận, A Diệp, ngươi liền phái người tới thôn trang Tiểu Thường Sơn, đem vị Lạc cô nương kia vào cung, thả vào hầu hạ bên cạnh Thái hậu.” Mạnh Vân nói với hắn.

 

Sau khi Thái tử nghe xong, trong lòng hiểu ra. Thôn trang Tiểu Thường Sơn là địa bàn của Vệ Huyên, nơi đó đang giam giữ Lạc cô nương chính là năm trước Ngũ hoàng tử đặc biệt cho người chuẩn bị đi đối phó Vệ Huyên, nghe nói dáng dấp nàng có chút tương tự với Vệ Huyên, muốn đem vào cung, thả vào bên cạnh Thái hậu, dùng để dời đi thương yêu của Thái hậu đối với Vệ Huyên.

 

So với Vệ Huyên là nam tử, Ngũ hoàng tử tin tưởng, Thái hậu sẽ cảm thấy Lạc cô nương là một nữ tử phải càng giống Khang gia công chúa chết đi mới đúng. Ngũ hoàng tử hành động này, mặc dù có chút mạo hiểm, lại muốn dùng cái Lạc cô nương này dời đi sủng ái của Thái hậu đối với Vệ Huyên, đánh Vệ Huyên rớt bụi trần.

 

Thời gian trước, Vệ Huyên kêu ma ma trong cung đi dạy Lạc cô nương kia một ít lễ nghi quy củ trong cung, muốn sau khi chính mình rời đi, lúc cảm xúc Thái hậu không ổn định, thả vào hầu hạ bên cạnh Thái hậu. Chỉ cần khống chế được nàng, cũng không có người ngu ở bên người Thái hậu giở trò quỷ. Tâm tình Thái hậu ổn định, lời nói đối với Văn Đức đế cũng có chút ảnh hưởng, vì lẽ đó đều nguyện ý Thái hậu khỏe mạnh.

 

Thái tử suy nghĩ, Lạc cô nương là một con cờ rất tốt, nếu như dùng tốt, sau này liền không cần lo lắng Thái hậu bên này sẽ có biến số gì, giảm bớt một ít nguy hiểm. Chẳng qua là nếu dùng không tốt, bị người dùng chuyện này cắn ngược một cái, vậy liền mất nhiều hơn được.

 

Nghĩ xong, hắn nói với Mạnh Vân:

-“A Vân, đến lúc đó liền phải khổ cực nàng cho người cẩn thận canh chừng nàng ta.

 

Mạnh Vân thản nhiên cười với hắn,

-“A Diệp yên tâm, chuyện này liền giao cho thiếp.

 

Thái tử nghe không khỏi vui một chút, trong lòng chính là thích nàng tự tin cùng thông tuệ như vậy, người nọ là người phải bồi bạn chính mình cả đời, cùng mình sóng vai, tương lai chấp chưởng thiên hạ.

 

Hắn chỉ hy vọng, bọn họ có thể cử án tề mi đến già, tâm vĩnh viễn không thay đổi. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Qua ba tháng ba, lúc cảnh xuân tươi đẹp, cuối cùng đã tới ngày Mạnh Tự xuất giá.

 

Ngày Mạnh Tự xuất giá, sáng sớm A Uyển đã tới phủ Trưởng công chúa Khang Bình, sau đó nhìn tận mắt Mạnh Tự phủ thêm giá y, được người đưa lên kiệu hoa, trong lòng có chút thương cảm, lại có đối với nàng chúc phúc.

 

Các nàng đều trưởng thành rồi, sau này có gia đình của mình, có người phải cặp tay đi cả đời, đều có tương lai riêng.

 

Ngày thứ ba lúc lại mặt, A Uyển cũng không có đi phủ công chúa gặp Mạnh Tự, bất quá từ chỗ An ma ma trong phủ công chúa đi thăm biết được, ngày thứ ba lại mặt, Thẩm Khánh tự mình đỡ Mạnh Tự xuống xe, hai phu thê giữa hai lông mày quanh quẩn một loại hạnh phúc không hòa tan được, nghĩ đến là chung sống vui sướng, Mạnh Tự cũng đã hóa giải nghi ngờ, quyết định cùng hắn sinh sống thật tốt.

 

Theo như kế hoạch lúc đầu, Mạnh Tự cùng Thẩm Khánh ở kinh thành bái đường thành thân ngày thứ mười, liền phải lên đường trở về Tây Bắc.

 

Mạnh Tự mới vừa thành thân sẽ phải rời khỏi kinh thành quen thuộc, gả tới Tây Bắc xa xôi, người Định Quốc Công phủ đối với nàng cũng rất là thương tiếc, hai ngày trước khi lên đường, liền cho phu thê bọn họ cùng nhau trở về phủ công chúa, cùng thân thích bằng hữu nói lời từ biệt.

 

Tự nhiên A Uyển cũng tới, lại thấy phủ công chúa hết sức náo nhiệt, rất nhiều thân thích Mạnh gia cũng tới, còn có trong kinh những người từ nhỏ có chút giao tình với Mạnh Tự, các phu nhân gả ở trong kinh cũng rối rít tới cửa, đưa tiễn Mạnh Tự.

 

Mạnh Tự đối phó thân thích xong, thấy A Uyển cũng tới, hết sức vui vẻ, vội vàng lôi kéo A Uyển tới trong viện mình ở trước khi lấy chồng ngồi uống trà, thuận tiện than thở với nàng.

 

-“A Uyển..… tỷ biết không Tử Trọng hắn đơn giản là bực bội đến chết! Muội nói nửa canh giờ, cũng không được hắn một câu nói, thế nhưng mỗi khi muội quay đầu lại hỏi hắn lúc trước muội nói cái gì thì, hắn vẫn có thể đáp được, chẳng qua là nói có thể ngắn gọn liền ngắn gọn, giống như nói nhiều một chữ, thì muốn bạc của hắn vậy!” Mạnh Tự hướng A Uyển phun nước đắng.

 

A Uyển bình tĩnh uống trà, mặc dù nghe nàng oán trách Thẩm Khánh như thế nào nín nhịn, thế nhưng từ mi mày khóe mắt của nàng hiện ra ý cười hạnh phúc, liền biết thật ra thì trong lòng nàng là hết sức thích Thẩm Khánh, nếu không cũng sẽ không những câu không rời Thẩm Khánh như thế này như thế kia, không chừng hai phu thê giống như Chu Du cùng Hoàng Cái vậy, một người muốn đánh một người muốn bị đánh.

 

-“Quá đáng hơn chính là, muội nói xong, hắn lại ngủ thiếp đi!

Mạnh Tự nắm chặt quả đấm, mặt oán giận,

-“Hắn lại nói nghe giọng muội nói, ngủ hết sức ngon, để cho muội tận lực nói!

 

A Uyển:

…..

 

A Uyển rất muốn cười, nhưng nhìn dáng vẻ nàng lòng tự ái bị thương, chỉ có thể nhịn.

 

Từ trong lời của nàng, A Uyển rất nhanh liền phát họa ra sinh hoạt thường ngày của đôi tân hôn phu thê này, Mạnh Tự lại là một người tự quen thuộc, sợ là Thẩm Khánh chỉ cần lộ ra chút ôn hòa tùy ý, cô nương này sẽ thuận thế leo lên, rất nhanh dễ dàng hơn, tự nhiên mà cùng hắn chung sống, sau đó âm thầm liền toát ra bản tính, thích cùng người tán gẫu.

 

Mà Thẩm Khánh thì sao, là người nửa ngày nghẹn không ra một câu, dị thường lạnh lùng, là một người có thể lắng nghe người ta nói chuyện, sẽ không giống như những người khác, nếu như Mạnh Tự lải nhải một chút, liền sẽ không kiên nhẫn.

 

Hơn nữa, hắn lại có thể đem âm thanh Mạnh Tự trở thành bài hát ru con, cũng không biết hắn là dị bẩm thiên phú, hay là thật lòng thích Mạnh Tự, coi như là khuyết điểm, ở trong mắt hắn cũng thành ưu điểm.

 

Hai phu thê này, một người nói nhiều một người nín nhịn, một người nói một người lắng nghe, một người hiếu động một người tĩnh lặng, phối hợp với nhau, thật là bổ sung lẫn nhau.

 

A Uyển càng nghe, trong mắt ý cười càng nhiều, trong lòng cũng càng vui vẻ cho Mạnh Tự.

 

Quả nhiên, Thẩm Khánh trăm phương ngàn kế cưới nàng, là thật tâm thật ý muốn cưới nàng.

 

Chờ lúc Mạnh Tự nói khát nước, A Uyển lặng lẽ đưa chén trà cho nàng, ánh mắt không dấu vết đánh giá tiểu cô nương, thấy lúc nàng ngước cổ lên, cổ áo trên người kéo lớn một ít, có thể thấy được da thịt phía dưới cổ nàng, rõ ràng thấy được một ít dấu vết sâu cạn không đồng nhất.

 

A Uyển đã là người thành thân, tự nhiên biết đó là cái gì, không khỏi không nhịn được bật cười.

 

Quả nhiên hai phu thê tình cảm vô cùng tốt.

 

-“Đúng rồi, muội có hỏi hắn, năm đó các ngươi ở trong chùa Khô Đàm đã xảy ra chuyện gì không?” A Uyển tò mò hỏi.

 

Âm thanh Mạnh Tự đột nhiên im bặt, sau đó có chút nhăn nhó, hồi lâu mới hự hự, nói:

-“Hỏi, hắn cũng nói. Thật ra thì chuyện cũng thật đơn giản, năm đó lúc hắn hồi kinh thăm lão phu nhân Định Quốc Công, theo lão phu nhân đi chùa Khô Đàm dâng hương, mấy huynh đệ Thẩm gia cũng đi, bọn họ đến hậu sơn chơi, hắn bị một huynh đệ đẩy một cái, không cẩn thận té ngã, những huynh đệ kia bỏ chạy, làm hại hắn bị thương, lại đi không được, chỉ có thể ở chỗ đó chờ. Sau đó, vừa vặn muội cũng tới nơi đó!

 

Lúc ấy, tiểu Mạnh Tự mới sáu tuổi chính là thời điểm hiếu động, lúc chạy đi chơi lạc đường, nhìn thấy Thẩm Khánh lẻ loi đứng ở đàng kia, cũng không sợ người lạ, cứ như vậy chạy tới cùng hắn đáp lời, vốn là muốn kêu hắn đưa mình trở về bên cạnh mẫu thân, nào biết liền phạm vào bản chất nói nhiều, lại nắm lấy người ta lải nhải, cuối cùng hai đứa bé không biết tại sao liền ngồi đến trong núi giả phía sau chùa Khô Đàm nói chuyện.

 

Cho nên, năm đó trên y phục Mạnh Tự có chút máu, đó là tay Thẩm Khánh té bị thương máu chảy ra dính lên.

 

-“Hắn nói, lúc ấy muội đặc biệt thích nói chuyện, nói thật là nhiều, còn dùng khăn tay băng bó tay cho hắn, sau đó bởi vì hắn có thể nghe muội nói, cho nên muội đặc biệt vui vẻ nói với hắn, sau khi lớn lên muốn gả cho hắn, để cho hắn luôn nghe muội nói cả đời…..

 

Nói tới chỗ này, âm thanh Mạnh Tự khô cứng, vội vàng bổ sung:

-“Bất quá muội cảm thấy những lời này là hắn bịa ra, muội nhỏ như vậy, làm sao có thể hiểu cái gì gọi là lập gia đình, đúng không?

 

-“Vậy cũng nói không chừng.

A Uyển trong lòng cười gần chết, trên mặt lại là tỏ vẻ không cho là đúng,

-“Năm ấy lúc tỷ sáu tuổi hồi kinh, muội tới nhà tỷ thăm tỷ, cũng giống vậy nói rất nhiều lời, thật thông minh, cái gì cũng hiểu một ít.

 

Mạnh Tự đôi mắt trợn tròn, giật mình nhìn nàng, sau đó không nhịn được che mặt rên rỉ, không thể tiếp nhận khi còn bé chính mình lại không biết xấu hổ như vậy, lại la hét phải gả cho người gì đó. Mặc dù nói, cuối cùng rốt cuộc gả cho người này là có ngọn nguồn, thế nhưng cũng có chút ngượng ngùng mà.

 

Rốt cuộc A Uyển không nhịn được cười to.

 

Cười đến Mạnh Tự không thuận theo, A Uyển mới ngưng cười, lôi kéo tay của nàng nói:

-“Lần trước tỷ cũng đã nói, cái này kêu là ngàn dặm nhân duyên đường quanh co, nếu hắn có thể bởi vì năm đó khi còn bé một câu nói, liền tuân thủ lời hứa cưới muội làm vợ, có thể thấy được là một người coi nặng hứa hẹn, trong lòng tỷ an tâm.

 

Mạnh Tự cắn môi, cũng không nhịn được đỏ mặt cười.

 

Hai người trong ngày này, nói nửa ngày, đều hết sức vui sướng, nói xong lời cuối cùng, nhớ tới sẽ phải chia tay thì, rất lưu luyến không rời, trong lòng hết sức phiền muộn khó chịu.

 

Qua hai ngày, Thẩm Khánh mang theo Mạnh Tự rời khỏi kinh thành.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 22/07/2021

 

1 comment:

  1. 🤣🤣🤣 may sao số Mạnh Tự tốt , tự bán mình cho người chịu cưng chiều 🤣🤣🤣
    Thanks nàng edit nha

    ReplyDelete

Popular Posts