Sủng Thê Như Lệnh - Chương 176

☆, Ngũ hoàng tử muốn giở trò trên quân lương Minh Thủy Thành…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

Sau khi đưa Mạnh Tự đi, A Uyển cũng phải chuẩn bị lên đường đi Minh Thủy Thành.

 

Biết được ít ngày nữa A Uyển phải lên đường đi Minh Thủy Thành, thân thích bằng hữu cũng rối rít tới nói lời từ biệt với nàng, thuận tiện đưa tới lễ vật tiễn đưa, chúc nàng lên đường thuận buồm xuôi gió.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Trưởng công chúa Khang Bình liên tục đuổi người tặng đồ tới, đưa đều là một ít dược liệu thuốc bổ các loại, phảng phất như sợ nàng đi Minh Thủy Thành thì, tựa như không có những thứ đồ này. Bất quá, xác thực Minh Thủy thành thiếu hụt những thứ đồ này, có thể mang đi một ít là một ít, mà A Uyển biết những thứ này là tâm ý của các trưởng bối, cũng không kiểu cách, tìm thời gian trở lại nói cám ơn với các trưởng bối.

 

Kể từ khi A Uyển quyết định đi theo Vệ Huyên tới Minh Thủy Thành, mặc dù cũng không đặc biệt thông báo rộng rãi, thế nhưng Trưởng công chúa Khang Nghi biết, khi trượng phu nói cùng Hoài Ân bá phủ, sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều biết, rối rít vì nàng lo âu thở dài.

 

Trong mắt của mọi người, Minh Thủy Thành đó là một thành trấn nhỏ ở biên thùy hoàn cảnh ác liệt, nghe nói không chỉ có khí hậu giá rét, càng là cái gì cũng thiếu, người đi đến ở đó, một lúc sau, cũng sẽ không chịu nổi biên cảnh kham khổ phải hồi kinh. A Uyển là quận chúa thân phận cao quý, cẩm y ngọc thực lớn lên, từ nhỏ lại có danh con ma bệnh, cũng có chút bận tâm nàng kéo loại thân thể yếu đuối này, rốt cuộc làm sao lại phải theo phu quân đi Minh Thủy Thành?

 

Lần này Vệ Huyên đi Minh Thủy Thành, mọi người đều biết hắn là đi giám quân đánh trận, không qua mấy năm chắc là sẽ không hồi kinh, A Uyển mới kết hôn với hắn không tới hai năm, vừa không có hài tử, nếu là phải theo phu quân cũng là có thể lý giải.

 

Nếu như thân thể A Uyển khỏe mạnh, giống như Mạnh Tự, mọi người cũng không kỳ quái, thế nhưng hết lần này tới lần khác từ nhỏ thân thể nàng không tốt, cho tới bây giờ nhìn dáng vẻ cũng yếu đuối, kéo thân thể này đi, sợ nàng không chịu nổi hoàn cảnh biên cảnh, ở không tới một tháng, sẽ phải ủ rũ trở lại rồi.

 

A Uyển biết mọi người không coi trọng mình, nhưng nàng cũng không nói gì, vẫn y như cũ mà chuẩn bị.

 

Mà A Uyển phát hiện, không coi trọng mình nhất, vẫn là phò mã phụ thân thích bận tâm nàng.

 

Lúc A Uyển về nhà mẹ đẻ cảm tạ công chúa mẫu thân đưa đồ vật thì, La Diệp đặc biệt chờ ở nhà, mặt khổ bức lôi kéo tay nàng, dáng vẻ A Uyển thương tổn ruột gan ông.

 

-“A Uyển, chúng ta không đi Minh Thủy Thành có được hay không? Nghe nói chỗ đó vừa đến mùa đông thời tiết lạnh đến lỗ tai đều bị đông lạnh rơi mất, bão cát đặc biệt lớn, ăn, dùng, mặc cũng thiếu hụt, con muốn ăn rau dưa chưa chắc nhất định có, hơn nữa người ở đó đặc biệt dã man, cái ăn cũng thô sơ, thỉnh thoảng còn phải đánh trận, cả ngày cũng sẽ trải qua run sợ như cầy sấy, làm sao so được với ở kinh thành…..

 

A Uyển mỉm cười, lắng nghe ông lải nhải, không có chút nào không kiên nhẫn.

 

Thấy dáng vẻ đó của nàng, La Diệp không khỏi có chút nhụt chí.

 

Tính tình của nữ nhi La Diệp cũng biết, đối chuyện gì cũng hết sức có kiên nhẫn, cho dù ông cái người làm phụ thân này có đôi khi không đủ tư cách, thế nhưng nàng lại giống như một ông cụ non vậy bao dung mình, thế nhưng một khi nàng làm ra quyết định, vậy liền sẽ không thay đổi.

 

Thấy trên mặt ông hiện lên vẻ mất mác, A Uyển vội nói:

-“Phụ thân, người không cần lo lắng, nữ nhi đã nói cẩn thận với nương, nếu như ở chỗ đó không chịu được, con sẽ trở lại kinh thành, không có chuyện gì! Vì hai người, con cũng phải bảo trọng thân thể của mình, cũng không thể để cho cha mẹ lo lắng cho con.

 

Lời nói này mặc dù buồn nôn, nhưng La Diệp tuổi càng lớn, lại càng cảm tính, càng thích nghe những lời buồn nôn này, nghe được lời tri kỷ của nữ nhi, tâm La Diệp mềm thành một vũng nước, lôi kéo tay của nữ nhi vỗ lại vỗ, nhìn lại nhìn, sau đó vành mắt đỏ lên tránh trở về thư phòng.

 

Thế nhưng trốn trong thư phòng khóc.

 

A Uyển nhất thời có chút áy náy, cảm thấy nếu là ngày đó lên đường thì, không chừng phò mã phụ thân thật phải trốn trong thư phòng khóc không thành tiếng.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi không có giễu cợt trượng phu lúc này mềm yếu, bà cũng rất không muốn, biết trượng phu tránh đi thư phòng là sợ ở trước mặt người khác thất thố, làm như không phát hiện, lôi kéo tay của nữ nhi hỏi thăm nàng chuẩn bị hành lý thế nào, sau đó giúp nàng nhìn một chút còn thiếu thứ gì, cuối cùng lại không thiếu được các loại dặn dò.

 

Cùng cha mẹ chung sống nửa ngày, A Uyển mang theo một đống vật cha mẹ lại kín đáo đưa cho nàng trở về vương phủ.

 

Kế tiếp, A Uyển còn trờ về Hoài Ân bá phủ nói lời từ biệt cùng ông bà và các tỷ muội, sau đó đi phủ Trưởng công chúa Khang Bình, Uy Viễn Hầu phủ các nơi, mỗi ngày đều bận rộn không ngừng.

 

Trước khi xuất phát hai ngày, A Uyển còn đặc biệt vào cung một chuyến, chọn thời điểm thái tử phi tại chỗ, nói ra sự tình chính mình lên đường đi Minh Thủy Thành với Thái hậu.

 

Ngay từ trước khi Vệ Huyên rời đi, Thái hậu đã từ chỗ Vệ Huyên biết được A Uyển sẽ theo trượng phu đi Minh Thủy Thành, trong lòng bà hiểu rõ, cũng không ngăn cản. Ở thời đại này, trong tâm của nữ nhân, cảm thấy nam nhân ra bên ngoài, xác thực cần người biết nóng biết lạnh ở cạnh chăm sóc, bình thường thê tử để ở nhà hầu hạ trưởng bối, hơn phân nửa nam nhân sẽ mang tiểu thiếp di nương các loại ở bên người chăm sóc ăn mặc đi lại.

 

Ban đầu Thái hậu cũng muốn nạp cho Vệ Huyên cái thị thiếp ôn nhu săn sóc theo hắn đi Minh Thủy Thành, thế nhưng Vệ Huyên cái đức hạnh đó làm sao có thể tiếp nhận loại an bài này, quả quyết cự tuyệt, cự tuyệt đến Thái hậu không có bất kỳ đường sống quay về, cuối cùng chỉ đành phải theo hắn, để cho hắn dẫn A Uyển đi. Vì thế Thái hậu có vài ngày trong lòng hết sức hụt hẫng, cho đến sau khi Vệ Huyên rời đi, bây giờ mới khôi phục.

 

Nếu Vệ Huyên không chịu mang thị thiếp, như vậy không thể làm gì khác hơn là để cho A Uyển đi theo, Thái hậu nghĩ đến bọn họ thành thân đã sắp gần hai năm, lại còn không có hài tử, cảm thấy A Uyển theo tới, không chừng rất nhanh liền có thể có tin tức tốt, liền cũng không ngăn trở nữa.

 

Vào lúc này, A Uyển tiến cung tới báo cáo với Thái hậu chuyện chính mình xuất hành, Thái hậu không thể thiếu phải lải nhải một ít.

 

-“Huyên Nhi liền giao cho ngươi, ngươi phải chăm sóc hắn kỹ lưỡng, làm hết bổn phận của mình…..

 

A Uyển mỉm cười, hết sức kiên nhẫn nghe Thái hậu liên miên lải nhải, phảng phất nghiêm túc nghe, bất quá chỉ có tự mình biết, nàng đối với lời của Thái hậu căn bản không có vào tai, ngược lại không dấu vết quan sát chánh điện Nhân Thọ cung, chú ý tới trong Nhân Thọ cung trừ mấy cung nữ cùng ma ma hầu hạ Thái hậu trước đây ra, còn nhiều thêm một tiểu cung nữ xa lạ.

 

Mặc dù tiểu cung nữ đó duỗi tay đứng thẳng, dáng dấp cung kính, thế nhưng từ góc độ của nàng nhìn tới, vẫn có thể thấy đường cong sườn mặt xinh đẹp của tiểu cung nữ.

 

Có loại cảm giác quen thuộc.

 

Cho đến A Uyển theo thái tử phi đứng dậy bái biệt Thái hậu rời đi, lúc tiểu cung nữ ngẩng mặt lên cẩn thận nhìn tới, A Uyển mới biết vì sao có loại cảm giác quen thuộc kia.

 

Gương mặt này….. rất giống Vệ Huyên, so với Vệ Huyên thêm cái xinh đẹp mềm mại thuộc về phái nữ. Bất quá, cũng chỉ có ngũ quan giống nhau, khí chất cũng là chênh lệch xa vạn dặm, Vệ Huyên là khí nóng cường thịnh lộ liễu, giống như ngọn lửa tùy ý thiêu đốt, để cho người đến gần hắn không cẩn thận sẽ bị bốc cháy. Mà cái tiểu cung nữ này, nhưng có chút hèn mọn yếu đuối, nhút nhát sợ sệt, thần thái như vậy, khiến cho dung nhan tương tự của nàng với Vệ Huyên khác biệt rất nhiều, lần nữa nhìn sang, lại cảm thấy không giống.

 

Thường nghe nói dáng dấp Vệ Huyên rất giống Thụy Vương đích phi, vô luận là dung mạo hay là khí chất bề ngoài. Cũng nghe nói trước kia Minh phi Thôi Thị cũng giống Thụy Vương đích phi, thế nhưng phần giống kia cũng không phải là ở trên dung mạo, mà là trên khí chất.

 

A Uyển theo thái tử phi rời khỏi Nhân Thọ cung, trên đường, thái tử phi đột nhiên nhỏ giọng nói với A Uyển:

-“Vị kia chính là Lạc Anh cô nương.

 

A Uyển hiểu ra, xem ra Thái tử đã đưa người đến bên cạnh Thái hậu, mặc dù không biết ổn hay không ổn, bất quá nghĩ đến có Mạnh Vân ở đây, nàng cũng an tâm mấy phần. Mạnh Vân cũng sẽ không để cho nàng thất vọng.

 

-“Đi Minh Thủy Thành, muội bảo trọng thân mình, có thiếu cái gì, liền viết thư trở lại nói cho tỷ biết một tiếng, tỷ kêu người đưa tới cho muội.” Mạnh Vân lại nói.

 

Hôm nay ánh mặt trời không sai, A Uyển cùng Mạnh Vân đi dưới ánh mặt trời chiếu rọi trên hành lang uốn khúc trong cung điện, nghe được lời của nàng, quay đầu nhìn nàng, thấy nàng tắm dưới ánh mặt trời, hiện ra khuôn mặt rất nhu hòa thanh lệ, nở nụ cười với mình, gật đầu nói tốt.

 

Mạnh Vân cười nắm tay nàng, mang theo nàng cùng nhau trở về Đông cung, chờ ở nơi đó nhìn quanh hoàng trưởng tôn thấy mẫu thân và biểu di cùng nhau trở lại, vui vẻ nhào tới.

 

Sau khi từ trong cung trở lại, A Uyển liền nghe nói Vệ Châu tặng đồ tới.

 

-“Biểu tỷ…..

Vệ Châu hốc mắt hồng hồng nhìn nàng, bĩu bĩu môi, mới nói:

-“Tỷ đi đường cẩn thận.

 

A Uyển lôi kéo tay của nàng ngồi xuống, cười nói:

-“Cám ơn, lần này tỷ đi, cũng không biết khi nào trở lại, sau này muội có chuyện gì, có thể viết thư cho tỷ, hoặc là đi tìm nương của tỷ, cũng không nên chính mình mạnh mẽ chống đỡ.

 

Nhiều ít vẫn còn có chút đau lòng nàng.

 

A Uyển nói lời này ý vị sâu xa, Vệ Châu vốn cũng thông minh lanh lợi, như thế nào nghe không ra ý trong lời nói của nàng, lỗ mũi chua xót, thiếu chút nữa rơi lệ. Nàng cầm khăn tay vội vàng đè lại mắt, trầm thấp đáp lời, lại biết mình cũng sẽ không trở về được dáng vẻ thiên chân vô tà từ trước, sợ là phải làm cho các nàng thất vọng, trong lòng không khỏi lại thêm mấy phần khổ sở.

 

Nói vài lời thôi, Vệ Châu để mắt dò xét nàng, suy nghĩ một chút, nói:

-“Mấy ngày trước đây, Ngũ hoàng tử phi tới nhà tìm đại tẩu, muội mơ hồ nghe mấy câu nói, giống như Ngũ hoàng tử phi muốn cho đại tẩu đi nói chuyện gì với Tam hoàng tử phi. Muội cũng nghe được không rõ lắm, thế nhưng…..

 

Do dự một hồi, nàng cắn răng nói:

-“Giống như Ngũ hoàng tử muốn táy máy tay chân ở trên quân lương Minh Thủy Thành.”

 

Sắc mặt A Uyển trầm xuống, trong lòng đột nhiên thêm mấy phần tức giận.

 

Có thể là ở năm ngoái lúc săn bắn mùa thu Tam hoàng tử ngã ngựa bị thương, thương thế kia một mực dưỡng đến bây giờ cũng còn chưa khỏe, cũng không biết có phải là Văn Đức đế đau lòng nhi tử này hay không, liền phái Ngũ hoàng tử một mực bị bỏ đó đến binh bộ, tỏ rõ muốn cất nhắc Ngũ hoàng tử, để cho mọi người biết bây giờ ông vẫn coi trọng Tam hoàng tử.

 

Bây giờ người của binh bộ ít nhiều có chút giao tình với Ngũ hoàng tử, nếu như hắn muốn ở trên chuyện quân lương động chút tay chân, ngược lại dễ dàng.

 

A Uyển không khỏi trầm ngâm, cho dù Ngũ hoàng tử không có táy máy tay chân ở trên quân lương, sợ cũng sẽ ở những chỗ khác táy máy tay chân, thay vì để cho hắn gian xảo ở trong bóng tối làm những động tác khác, không bằng trước hết để cho hắn động khối quân lương này, chờ bắt được nhược điểm của hắn, cùng nhau thu thập hắn.

 

Được rồi, trong lòng A Uyển có chủ ý, sau đó vỗ vỗ tay của Vệ Châu, cảm tạ nàng nói chuyện này với mình.

 

Sau khi Vệ Châu nói xong, trong lòng thật không ở mục đích bản thân, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ trầm ổn của A Uyển, phảng phất bất kể xảy ra chuyện gì, đều có nàng ở đây, để cho người hết sức an tâm, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Nàng không biết mình làm như vậy có đúng hay không, thế nhưng nghĩ đến dĩ vãng A Uyển đối với mình tốt, không thể làm gì khác hơn là cắn răng quyết định làm một lần.

 

Đưa Vệ Châu đi xong, A Uyển liền kêu người mài mực, bắt đầu viết thư.

 

Viết xong hai phong thư, A Uyển liền gọi Lộ Bình tới.

 

Lúc Vệ Huyên lên đường đi Minh Thủy Thành, chỉ dẫn theo bên mình mấy thân vệ, lưu Lộ Bình lại cho nàng sai khiến. Có Lộ Bình cái người hầu có thể tự do hành động ở bên ngoài, A Uyển làm việc ngược lại tiện rất nhiều, cũng lớn mật rất nhiều.

 

-“Ngươi cho người đưa hai phong thư này phân biệt đến Minh Thủy Thành cùng Dương Thành.” A Uyển phân phó.

 

Lộ Bình không nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng, thấy thiếu nữ thân hình nhỏ yếu như liễu, bình yên mỉm cười trước mặt, trong lòng không khỏi có chút không dám nhìn thẳng, thật thấp đáp lời, sau đó hai tay nhận lấy hai phong thư kia, liền lui ra ngoài.

 

Nha hoàn liền bưng nước tới cho A Uyển rửa tay, nàng nhìn sắc trời một chút, liền đi chính viện thỉnh an Thụy Vương phi.

 

Thụy Vương phi đang cùng quản sự ma ma thương lượng y phục mùa hè năm nay, Vệ Ái im lặng khéo léo ngồi ở một bên lắng nghe, thấy A Uyển tới, Thụy Vương phi cười gật đầu với nàng, ý bảo nàng trước tiên đến bên cạnh ngồi chờ một chút.

 

A Uyển cũng không quấy rầy bà, ngồi vào bên cạnh Vệ Ái cặp mắt sáng long lanh nhìn nàng.

 

Nha hoàn pha trà quả mà A Uyển thường uống.

 

-“Đại tẩu.” Vệ Ái hai tay vắt cùng nhau, hướng về phía A Uyển muốn nói lại thôi.

 

-“Làm sao vậy?” A Uyển mỉm cười nhìn nàng.

 

A Uyển cười luôn rất nhu hòa yên tĩnh, cũng không biết có phải do hai kiếp nàng đã trải qua ốm đau hành hạ hay không, mà tôi luyện ra kiên nhẫn vượt xa bình thường, khiến nàng từ trong xương lộ ra hơi thở bình an yên tĩnh, khi nàng mỉm cười, luôn là rất dễ dàng liền có thể trấn an tâm người nóng nảy.

 

Ít nhất vô luận là ba tỷ muội Mạnh gia hay là Vệ Châu, Vệ Ái, Vệ Huyên cũng thích xem dáng vẻ nàng mỉm cười.

 

Dưới sự khích lệ của A Uyển, Vệ Ái nói:

-“Đại tẩu, tẩu thật phải đi Minh Thủy Thành sao? Lúc nào trở lại?

 

Sau đó cúi đầu, lắp bắp nói:

-“Mẫu thân nói tháng năm sẽ cử hành lễ cập kê cho muội…..

 

Sau khi A Uyển nghe xong, có chút áy náy sờ sờ mặt nàng, ôn nhu nói:

-“Thật xin lỗi, tẩu không thể tham gia, bất quá tẩu đã sớm chọn xong quà cho muội.

 

Mặc dù Vệ Ái có chút mất mác, nhưng vẫn miễn cưỡng cười với nàng.

 

Lúc này, rốt cuộc Thụy Vương phi hết bận, bưng trà nha hoàn trình lên nhấp một miếng, hỏi:

-“Hành lý chuẩn bị thế nào? Có thiếu cái gì không? Nếu là thiếu cái gì liền nói với quản gia, kêu người mở phòng kho đi lấy.

 

A Uyển vội nói:

-“Đều đã chuẩn bị gần đủ rồi, không có thiếu cái gì.

 

Nói xong, có chút ngượng ngùng nói:

-“Hơn nữa, hành lý của ta tựa hồ cũng nhiều một chút!

 

-“Vậy thì có sao đâu? Sau này quận chúa phải ở nơi đó lâu dài, cũng không phải là hai ba tháng trở lại, mang nhiều một ít chuẩn không sai.” Thụy Vương phi lơ đễnh nói.

 

Thụy Vương cùng Vệ Trác học xong vừa đúng trở lại, nghe nói như thế, Thụy Vương tiếp lời nói:

-“Vương phi nói đúng, không phải sợ hành lý quá nhiều, đến lúc đó Bổn vương sẽ sai một ít tướng sĩ hộ tống ngươi đi Minh Thủy Thành, cần gì cứ việc mang đi, không cần sợ phiền toái.

 

Có công công bà bà hào sảng như vậy, A Uyển không thể không đứng dậy cảm tạ một phen.

 

Chờ sau khi A Uyển rời đi, Thụy Vương nhìn bóng lưng của nàng, không khỏi thở dài, trong lòng cũng giống như những người bên ngoài vậy, lo lắng thân thể con dâu này yếu đuối không chịu nổi khí hậu Minh Thủy Thành, vạn nhất người bị cái gì, đến lúc đó cũng không biết nhi tử lưu manh của ông sẽ làm ra chuyện tình gì?

 

Thật là khiến cho người bận tâm!

 

Bận tâm Thụy Vương dự định ngày mai tiến cung một chuyến, xem có thể cầu cái ân điển với Thái hậu hay không, để Thái hậu hạ chỉ phái một thái y đi theo A Uyển đến Minh Thủy Thành.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 23/07/2021

 

1 comment:

  1. Truyện hay quá cảm ơn bạn edit ủng hộ bạn nhiều nè😘😘😘😘

    ReplyDelete

Popular Posts