Sủng Thê Như Lệnh - Chương 178

☆, Vệ Huyên nhìn nàng hài lòng…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chờ A Uyển hoàn toàn tỉnh táo thì, bắt lại người đè ở trên người mình cắn một cái.

 

Loại thời điểm này, chỉ có dùng hàm răng tới cắn, mới có thể biểu đạt tâm tình nàng vừa kích động vừa nổi cáu, hơn nữa còn là phương thức hành hung không phí sức nhất.

 

Vệ Huyên ‘a’ một tiếng thở hổn hển, ôm lấy nàng đổi cái tư thế, tiếp tục kiên định làm chuyện của mình thích, lực đạo cũng bởi vì nàng thức tỉnh mà tăng thêm mấy phần, cho đến nàng lại cắn hắn một hớp, mới chậm lại tốc độ. Chẳng qua là sau đó, hắn lại kéo chân của nàng, ở trong bắp đùi nàng cắn mấy cái.

 

Ban đêm hạ tuần tháng tư ở Vị Thành, cũng không có khô nóng lúc đầu mùa hè, ngược lại có cảm giác mát mẻ nhè nhẹ. Nàng nằm ở trên ngực ướt mồ hôi của hắn, tay để ở phía trên sờ một cái, trong lúc bất chợt phát hiện, vốn là lồng ngực đơn bạc thuộc về thiếu niên, đã từ từ trưởng thành thành dày rộng rắn chắc thuộc về thanh niên.

 

Một thiếu niên ngây ngô, trong lúc vô tình, đã lớn lên thành một thanh niên.

 

Vệ Huyên buông lỏng nằm ngửa ở trên giường, một cái tay đặt ở bên hông nàng, rất thích nàng nằm ở trên người mình như vậy, thừa nhận sức nặng của nàng, sẽ để cho hắn cảm thấy bọn họ hết sức gần sát, cũng là hành động hắn thích nhất sau khi hoan ái qua đi…..

 

-“Sao A Huyên lại tới đây?” A Uyển ngáp một cái, híp mắt buồn ngủ, trong đầu lại đối sự xuất hiện của hắn hết sức nghi ngờ.

 

-“Tới đón nàng.” Giọng nam khàn khàn không chậm trễ chút nào nói.

 

A Uyển sờ lồng ngực của hắn, chỉ cảm thấy phảng phất đang sờ một khối sắt bọc vải nhung, xúc cảm rất tốt, có thể thấy được mấy ngày này hắn một mực kiên trì không ngừng rèn luyện thể năng, cũng không biết có phải rất khổ cực, nhìn ngược lại gầy một ít.

 

-“A Huyên tới đây..... Minh Thủy Thành làm sao bây giờ?” A Uyển có chút bận tâm hỏi.

 

-“Không có sao, gần đây không có chiến sự, vô luận là chúng ta, hay là mấy bộ lạc thảo nguyên Bắc địa, thời điểm mùa xuân là lúc nghỉ ngơi lấy sức tốt nhất, cũng không thể quanh năm suốt tháng đều đánh trận.

 

Vệ Huyên nhẹ nhàng mơn trớn phần lưng nàng, ôm nàng trong lòng, trái tim sẽ được một loại tình cảm hết sức ôn nhu lại mãnh liệt lấp đầy, để cho hắn vừa muốn phải ôn nhu đối nàng, lại có một loại kích động muốn xé nàng bỏ vào trong thân thể mình.

 

Hết sức mâu thuẫn, cũng phải cố gắng khắc chế, mới có thể dùng biểu tượng ôn nhu đối mặt nàng.

 

Thật may là, nàng luôn có thể thật bình tĩnh bao dung hắn hết thảy, vô luận là tốt hoặc không tốt, để cho tâm hắn gấp gáp an định lại.

 

A Uyển nghe hắn nói, từ Vị Thành đến Gia Lăng Quan, chẳng qua là nếu cưỡi ngựa đi nhanh, bất quá lộ trình hai ngày, tiến vào Gia Lăng Quan thì, khoảng cách Minh Thủy Thành cũng càng ngày càng gần, cũng bất quá là hai ba ngày lộ trình, tới lui khoảng chừng mười ngày mà thôi, cũng không trì hoãn thời gian.

 

Kể từ lúc A Uyển lên đường từ kinh thành, Vệ Huyên liền tính ngày tháng, bởi vì hiện nay Minh Thủy Thành coi như thái bình, đơn giản muốn tới Vị Thành tiếp A Uyển. Khi bọn họ sắp sửa đến Vị Thành thì, hắn cũng vừa vặn mấy ngày trước lên đường từ Minh Thủy Thành, vào ban đêm, rốt cuộc đến Vị Thành.

 

Cho nên, đây cũng là nguyên nhân Vệ Huyên lại nửa đêm canh ba xuất hiện, A Uyển đối với hắn hết sức nói nổi, luôn cảm thấy vị thế tử gia này, hết sức thích chuyện nửa đêm canh ba bò giường, để cho nàng mỗi lần đều phải bị hắn đánh thức.

 

-“Ta tốt vô cùng, cũng không cần A Huyên đặc biệt tới…..” A Uyển buồn ngủ, âm thanh có chút hàm hồ, lại ngáp một cái, liền muốn vùi đầu ngủ.

 

Vệ Huyên lại không chịu để cho nàng chìm vào giấc ngủ, lần nữa tư thế đẩy vào trong cơ thể nàng, đè xuống thân thể mềm mại mảnh khảnh của nàng, tiến tới bên tai nàng nói:

-“A Uyển, ta thật sự rất nhớ nàng…..

 

Giống như tiếng thì thầm động lòng nhất giữa tình nhân, A Uyển da mặt dày rốt cuộc chịu không được đỏ lên, ủi mặt vào trong ngực hắn, chính là không chịu nâng lên, cho đến hắn kiên trì không ngừng truy hỏi, rốt cuộc đáp lại hắn một câu nàng cũng rất nhớ hắn, nhưng không nghĩ, những lời này không biết chọt trúng thần kinh nào của hắn, để cho hắn kích động đến không được, kết quả một cái đẩy sâu, khiến cho nàng hai mắt đều có chút tan rã.

 

Hôm sau rời giường, A Uyển không ngoài ý muốn dậy trễ.

 

Thật may là hôm nay không cần lên đường, vả lại nha hoàn gác đêm cũng biết Vệ Huyên tới rồi, không có ai tới quấy rầy nàng, cũng không cần nhìn thấy ánh mắt mập mờ của những người đó.

 

Còn chưa mở mắt, liền cảm giác được người bên cạnh, vẫn ôm nàng thật chặt ở trong lòng.

 

-“Tỉnh…..” A Uyển thì thầm một tiếng, đỡ eo có chút bủn rủn của mình rời giường, trong lòng không nhịn được thầm thì, quả nhiên nàng là thiên phú dị bẩm, tối hôm qua càn quấy như vậy, nhưng chỉ có phần eo có chút bủn rủn, mà không có mệt mỏi đến không rời giường nổi.

 

Vệ Huyên cười khanh khách nhìn nàng, hỏi:

-“Eo đau sao?

 

A Uyển liếc hắn một cái, quyết định không trả lời, rất bình tĩnh đứng dậy.

 

Vệ Huyên nhất thời hài lòng, mặc dù sau đó phải tốn nhiều chút thời gian xoa ấn thân mình nàng, thế nhưng có thể để cho nàng ngày hôm sau không khổ cực, cũng là đáng giá. Nói cho cùng, hắn vẫn là không bỏ được để cho nàng quá cực khổ, đặc biệt là cái eo thon tinh tế kia phảng phất dùng chút lực sẽ bị gãy, cũng để cho hắn yêu thích không buông tay, lại sợ gãy.

 

Chờ nha hoàn đi vào hầu hạ bọn họ rửa mặt xong, Vệ Huyên đối diện Thanh Nhã tới hỏi thăm có phải bày cơm hay không, sau đó lôi kéo A Uyển đứng dậy nói:

-“Hiếm khi tới Vị Thành, hôm nay chúng ta đi ra bên ngoài ăn, thuận tiện đi dạo một chút.

 

A Uyển không ý kiến.

 

Nếu đã tới nơi này, lại không vội lên đường, sao không nhìn khắp nơi một chút, khai mở tầm mắt? Có thể là hai kiếp cũng kéo cái thân thể bệnh yếu, cho nên nàng đối với thế giới bên ngoài hết sức hướng tới, mỗi khi đến một chỗ, cho dù phong cảnh không đẹp, vẫn là khiến cho nàng thấy mùi ngon.

 

Nàng quá bình tĩnh, thế cho nên xem nhẹ ánh mắt xoắn xuýt của Thanh Nhã. Nha hoàn thích bận tâm muốn nói lại thôi, nhưng khi nhìn thấy mặt A Uyển bình thản, mặt Vệ Huyên cũng hăng hái bừng bừng, chỉ có thể tự mình an ủi, thân thể thế tử phi còn có thể chịu được?

 

Kiến trúc Vị Thành so với kinh thành có vẻ tương đối cổ kính thô sơ, cao lớn kỳ tuấn, lại có một vị thê lương khác, hơn nữa nơi này không có nhiều trói buộc như hoàng thành, A Uyển một đường đi tới, còn có thể thấy rất nhiều cô nương chưa lập gia đình không có khăn che mặt đi ở trên đường, chẳng qua là mang theo mấy tên tùy tùng thôi, ngay cả cỗ kiệu xe ngựa cũng không cần che đến kín mít, giữa hai lông mày các nàng quanh quẩn một loại thần thái hiên ngang tung bay.

 

Nơi này trói buộc đối nữ tử ít rất nhiều, cũng để cho nữ tử tự do rất nhiều.

 

A Uyển yêu thích không khí nơi này.

 

Nàng mặt mày mỉm cười, lặng yên đi tới, phảng phất đi qua dấu vết năm tháng, nóng nảy ồn ào náo động trong nháy mắt cách xa nàng, toàn bộ thế giới cũng trở nên an bình mà độc đáo.

 

Vệ Huyên nhìn nàng, hài lòng.

 

Bữa ăn sáng, ăn ở trong một tiệm bán canh thịt dê, một giỏ bánh nướng, một chén canh thịt dê, hết sức no.

 

Vệ Huyên cầm cái bánh nướng lớn, xé ra, đưa gần nửa cái cho A Uyển, bản thân ăn một nửa lớn kia, bánh nướng xốp giòn hòa với mùi vị canh thịt dê thơm nồng thuần hậu, phần phật chính là một chén.

 

Mặc dù A Uyển ăn không nhiều, thế nhưng Vệ Huyên cũng là thích lấy cái bánh xé ra một miếng nhỏ đưa cho nàng, cùng nàng chia một cái bánh ăn, ăn xong bánh nướng trong rổ, canh thịt dê cũng ăn hai chén. Nàng chỉ ăn gần nửa chén, sau đó liền cười nhìn hắn giải quyết bánh nướng còn lại.

 

Lộ Bình cùng Lộ Vân ngồi ở bên cạnh, hai người cũng đi theo cọ một bữa ăn sáng bánh nướng cùng canh thịt dê phong vị đặc biệt, nghĩa huynh muội hai người cũng ăn vô cùng vui vẻ, tâm tình ngược lại với quá khứ chừng hai mươi ngày căng thẳng. Có thể nói, chỉ cần có mặt Vệ Huyên, đối với bọn họ mà nói, giống như được uống viên thuốc an thần.

 

Ăn sáng xong, Vệ Huyên lại dắt A Uyển đi trên đường phố Vị Thành, chờ nàng đi mệt mỏi, liền kêu Lộ Bình mướn đỉnh kiệu nhỏ, mang nàng đi dạo mấy chỗ phong cảnh Vị Thành, để cho A Uyển cực kỳ vui vẻ.

 

Cho đến chạng vạng tối, bọn họ mới trở về phủ.

 

Đi ngang qua một cái ngõ hẻm rải đá cuội không bằng phẳng, có thể ngửi được mùi thơm của thức ăn, Vệ Huyên cười với A Uyển, mang nàng đi vào.

 

A Uyển giật mình nhìn hắn, phát hiện hiển nhiên Vệ Huyên hết sức quen thuộc nơi này, ngõ hẻm vắng vẻ như vậy cũng để cho hắn tìm được, chờ bị hắn mang vào một tiệm ăn trong ngõ hẻm xong, A Uyển nhìn kỹ, mặc dù diện tích rất nhỏ, nhưng bên trong lại hết sức sạch sẽ, bàn ghế vách tường thuần bằng gỗ, cũng cho người ta có cảm giác bầu không khí nồng đậm cổ kính.

 

-“Cho ba cân thịt đầu dê, một cái bánh trôi, một món da gân hầm, hai chén soup thịt dê…..” Vệ Huyên hướng ông chủ kêu lên.

 

Chờ chọn món ăn xong, hắn mỉm cười nói với A Uyển:

-“Thịt dê chỗ này không tệ, là tiệm ăn đã mở mấy trăm năm, nàng nếm thử một chút.

 

A Uyển cười với hắn, tiếp tục tò mò quan sát.

 

Không chỉ có A Uyển kỳ quái tựa hồ Vệ Huyên hết sức quen thuộc đối với Vị Thành, ngay cả Lộ Bình cũng hết sức kinh ngạc, cuối cùng vị quản sự kiêm thị vệ trung thành này trong lòng nhún nhún vai bày tỏ, nhất định là thế tử gia vì biểu hiện trước mặt thế tử phi, cho nên trước hạn làm tốt bài tập.

 

Ừ, nghĩ như thế, liền không kỳ quái.

 

Lộ Bình hết sức bình tĩnh, đã thành thói quen dáng vẻ thế tử gia của hắn ở trước mặt A Uyển trở nên hết sức không tiết tháo.

 

Dùng qua một bữa tối phong vị độc đáo của Vị Thành, mọi người đạp lên trời chiều trở về khách điếm.

 

A Uyển vịn tay của Vệ Huyên xuống kiệu thì, dư quang khóe mắt liếc về bóng người đứng ở giữa trời chiều cách đó không xa, chỉ thấy người nọ đứng ở một đầu đường khác, xa xa nhìn tới, sắc mặt hết sức phức tạp, sau khi phát hiện ánh mắt A Uyển, nàng đột nhiên quay đầu, xoay người rời đi.

 

Ở lúc nàng bỗng nhiên rời đi, hai nữ tử mặc y phục nha hoàn bên cạnh nàng cũng vội vàng đi theo.

 

A Uyển có chút kinh ngạc.

 

-“Làm sao vậy?

 

Vệ Huyên phát hiện ánh mắt của nàng, cũng không nhịn được nhìn sang, chỉ có thấy được bóng lưng ba nữ nhân, một nữ nhân trong đó đi tuốt đàng trước búi tóc phu nhân đã kết hôn, y phục màu sắc hơi tươi đẹp, nhìn là phu nhân nhà có tiền.

 

-“Không có gì.” A Uyển lắc đầu một cái.

 

Trở về khách sạn, Thanh Nhã, Thanh Hoàn và các nha hoàn đã sớm chuẩn bị xong nước nóng cho nàng tắm.

 

A Uyển ngâm ở trong thùng gỗ nước nóng tản ra hương tùng tăng thêm tinh dầu thư giãn mệt nhọc, tùy ý Thanh Nhã giúp nàng chà lưng, vừa cùng nàng kể lại sự tình khi trở về.

 

-“Ta mới vừa giống như nhìn thấy Nhị tiểu thư phủ Liễu Thị Lang, nàng mặc y phục dáng dấp phu nhân, y phục đồ trang sức màu sắc cũng không tệ, cũng không biết nàng gả cho người nào, nhìn cũng không tệ lắm.” A Uyển có chút cảm khái nói.

 

Ban đầu Liễu Thanh Hà làm ra chuyện như vậy, mặc dù còn chưa thành công liền bị phát giác, cuối cùng bị đuổi về quê quán Vị Thành, lại không còn có nghe qua tin tức nàng. Nghĩ đến Liễu phu nhân mặc dù giận nàng không tranh, rốt cuộc là bản thân mười tháng mang thai sanh ra được, làm sao có thể không đau lòng không quan tâm? Cho dù ở Vị Thành gả cho người, dựa vào thế lực Liễu gia, cũng sẽ chọn cho nàng một đối tượng tốt.

 

-“Như vậy rất tốt a, rốt cuộc là đích nữ Liễu phủ, vô luận là ở đâu cũng sẽ gả tốt.” Thanh Nhã tùy ý nói.

 

Nàng cũng không rõ ràng chân tướng Liễu Thanh Hà bị đuổi về Vị Thành lắm, bất quá trong lòng cũng có mấy phần cảm khái thổn thức, cảm thấy Liễu phu nhân cũng quyết tâm tàn nhẫn, gả nữ nhi ở quê nhà.

 

Bất quá mọi người trời sanh mệnh bất đồng, Thanh Nhã chỉ cảm khái liền buông ra, không giống A Uyển cảm xúc sâu như vậy.

 

Ở lúc A Uyển tắm, Vệ Huyên cũng kêu Lộ Bình tới, hỏi thăm hắn công việc dọc theo đường đi.

 

Lộ Bình nhất nhất hồi bẩm, chờ nói đến chuyện đã xảy ra lúc qua sông Vị, sắc mặt hắn có mấy phần ngưng trọng.

 

-“Xác định bọn họ sử dụng là thủy lôi Tào bang chế tạo?” Vệ Huyên lạnh giọng hỏi, dưới ánh đèn, khuôn mặt điệt lệ thêm mấy phần lạnh lẽo đầy sát khí.

 

Lộ Bình bị hơi thở bỗng mà thay đổi của hắn ép tới có chút run sợ, trán cũng tiết ra mồ hôi lạnh, vùi đầu nói:

-“Thuộc hạ đã cho người đi kiểm tra tình huống cùng đồ vật lưu lại trong nước, đúng là sử dụng thủy lôi của Tào bang.

 

Vệ Huyên mím môi, ngồi ở chỗ đó rơi vào trầm tư.

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc Vệ Huyên nói:

-“Chuyện này ta sẽ kêu người điều tra kỹ.

 

Chờ Vệ Huyên đứng dậy rời đi, Lộ Bình thở phào một cái.

 

Lúc Vệ Huyên trở lại phòng ngủ, A Uyển đang nằm ở trên tháp, xõa tóc dài, Thanh Nhã bưng tới than ngân sương cho nàng hong tóc, trong chậu than thả chút hương táo thảo vỏ quất, để cho hong khô tóc xong sẽ lưu lại hương thơm thực vật đặc biệt.

 

Chờ nàng hong khô tóc, Vệ Huyên cầm lấy đưa lên miệng ngửi một hơi thật sâu, vẻ mặt lộ ra mấy phần không cách nào nói nổi.

 

A Uyển: há miệng!

 

Cảm giác giống như cái bệnh xà tinh…..

 

Đoạt lại tóc của mình, không dấu vết chuyển ra cách hắn xa một ít, A Uyển nói:

-“Ngày mai lên đường, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút.

 

Vệ Huyên ô một tiếng, cởi giày ngồi vào bên cạnh nàng, dễ dàng ôm nàng vào trong lòng, vuốt eo lưng nàng, nói:

-“Trên đường đã xảy ra chuyện gì? Có mệt mỏi không?

 

Bây giờ mới hỏi đến, có phải hơi trễ hay không? A Uyển nghĩ đến tối hôm qua hắn nửa đêm canh ba chạy tới, không phải vội vàng yêu tinh đánh nhau, đó là dạo chơi Vị Thành, xác thực không thích hợp nói chuyện.

 

A Uyển nhẹ nhàng bình tĩnh nói, hơn nữa nói sự tình bị tập kích lúc đi thuyền ở sông Vị, đột nhiên hỏi:

-“Trước khi lên đường ta kêu người đưa tin tới….. A Huyên nhận được?

 

Vệ Huyên gật đầu,

-“Nhận được, nàng không cần lo lắng, chuyện này có ta.

 

Hôn xuống khuôn mặt tinh tế của nàng, nói:

-“Ngày khác rãnh rỗi, ta sẽ phái người tới trực tiếp diệt đám thủy tặc kia, trút giận cho nàng.

 

A Uyển: há miệng!

 

Đột nhiên cảm thấy chính mình có chút hồng nhan họa thủy, lại để cho hắn vượt rào ra tay.....

 

-“Được rồi, ngủ đi.” A Uyển vỗ vỗ lồng ngực vững chắc của hắn, không dấu vết sờ một cái.

 

Vệ Huyên bắt lại tay của nàng, ôm nàng đến trên giường, lúc áp lên, mặt lại có chút hồng, nói:

-“Nếu như nàng thích, có thể tùy tiện sờ!

 

A Uyển:

.....

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 27/07/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts