Sủng Thê Như Lệnh - Chương 179

☆, Phạm lên bệnh xà tinh, thật đáng sợ!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Lộ trình kế tiếp, cũng không biết có phải có mặt Vệ Huyên hay không, một đường tất cả xuôi chèo mát mái, không chỉ có không thấy một tên giặc cỏ, cũng không thấy sơn tặc gì, vân vân.....

 

Qua Gia Lăng Quan xong, A Uyển nhạy cảm phát hiện, nhiệt độ lại thấp rất nhiều, dõi mắt nhìn lại, dáng vẻ hết sức thê lương. Loại thê lương này, không chỉ có là bởi vì hoàn cảnh khí hậu tạo thành ảnh hưởng, cũng là bởi vì nguyên nhân chiến tranh thiên di rất nhiều bá tánh, khiến cho tình thế nơi này tất cả hoang phế, không có nhân lực khai phát, tự nhiên sẽ vắng vắng.

 

Chân chính đất rộng người thưa.

 

Ở một cái chạng vạng tối cuối tháng tư, A Uyển đã trải qua một tháng lữ hành, rốt cuộc kéo một đống lớn hành lý đi tới Minh Thủy Thành.

 

Mặt trời chiều ngã về tây, cửa thành Minh Thủy Thành loan lỗ lộ ra tang thương mà trang trọng, tràn đầy dấu vết lịch sử, từ xa nhìn lại, những tảng đá dầy cộm nặng nề xây thành cửa thành cao lớn, giống như một chiến sĩ yên lặng mà kiên nghị, im lặng đứng ở nơi đó, mặc cho gió thổi mưa rơi, lù lù bất động, bảo vệ lãnh thổ Đại Hạ.

 

Cách rèm lụa mỏng, A Uyển có thể cảm giác được gió thổi qua rèm cửa sổ xẹt qua gò má, còn có trong không khí không giống với kinh thành đặc biệt bụi mù, không để cho nàng tùy thời hơi che mặt, chân mày lại không giống như đám người Thanh Nhã nhíu lại, chẳng qua là thật bình tĩnh nhìn.

 

Xe ngựa rất nhanh liền tiến vào Minh Thủy Thành.

 

Chạng vạng tối Minh Thủy Thành cũng không náo nhiệt, đường phố rộng rãi cũng không dùng tảng đá lớn lát, phảng phất liền trực tiếp gõ trên mặt đất, cảm giác hỗn độn lại dầy cộm nặng nề. Thỉnh thoảng có thể thấy tiệm hai bên đường phố đang muốn dẹp quầy, còn có hài tử mặc xiêm y vải thô ở trên đường chạy tới chạy lui, xa xa khói bếp lượn lờ, nhìn an tường mà yên tĩnh, bình thản đến khiến cho người tưởng tượng không ra đây là một tòa thành phố ở tuyến đầu chiến tranh.

 

Tiến vào Minh Thủy Thành xong, xe ngựa chạy rất chậm, âm thanh bánh xe giàu có tiết tấu.

 

Chẳng qua là, xe ngựa còn chưa tới nơi, liền dừng lại.

 

-“Thế tử gia đây là đi nơi nào? Thế nhưng đã vài ngày hạ quan không thấy ngài!” Tiếng nam nhân trung niên vang lên.

 

-“Hóa ra là Chu thủ thành, tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Tiếng Vệ Huyên rất lãnh đạm.

 

-“Ha ha….. dĩ nhiên là vì thế tử gia ngài mà đến. À, đúng rồi, nghe Triệu tướng quân nói ngài có chuyện rời đi một thời gian, chẳng lẽ là….. Ai da, ta biết rồi, là thế tử phi của ngài sắp tới Minh Thủy Thành, ngài đây là đi đón thế tử phi đi? Không biết bên trong xe ngựa này là thế tử phi chứ? Đây cũng là ngài không đúng, thế tử phi tới, ngài cũng không nói cho chúng ta biết một tiếng, cũng an bài người đến ngoài cửa thành nghênh đón!

 

-“Chu thủ thành, phu nhân ngươi đã tới.” Vệ Huyên lãnh đạm cắt đứt lời của hắn.

 

Vị Chu thủ thành lải nhải kia đột nhiên a một tiếng, thanh âm kia ở A Uyển nghe được, giống như một con vịt bị người bóp chặt cổ vậy, sau đó rất nhanh liền nghe được một trận tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, tiếp theo chính là âm thanh vị Chu thủ thành kia xa xa bay tới:

-“Thế tử đại nhân, ngài cần phải kiềm chế một chút, đừng nói cho phu nhân… ta ở chỗ này mà!

 

Lời của hắn vừa dứt, xa xa liền truyền đến tiếng rống sư tử Hà Đông:

-“Chu Kiệm, ngươi trở lại cho lão nương!

 

A Uyển không nhịn được quay đầu, vén rèm xe, cách màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn ra ngoài, chỉ thấy được xa xa trên đường phố chạy tới một bóng người mảnh khảnh, đáng tiếc còn chưa cho nàng thấy rõ ràng, liền chuyển vào một cái ngõ hẻm.

 

Lúc này, xe ngựa lại tiếp tục đi tới.

 

Cuối cùng xe ngựa tiến vào một tòa nhà trong thành, ở trước cửa Thùy Hoa dừng lại.

 

Vệ Huyên lanh lẹ tung người xuống ngựa, sau đó vén rèm xe, tự mình đỡ A Uyển xuống.

 

Trước cửa Thùy Hoa, quản gia tòa nhà mang theo một đám nô bộc cung kính ra nghênh tiếp.

 

-“Đây là tòa nhà tốt nhất trong Minh Thủy Thành, nàng xem một chút có thiếu cái gì, cứ việc phân phó người đi đặt mua. Nếu như nhân thủ không đủ, ngày mai lại đi mua mấy người về hầu hạ.

 

Vệ Huyên nói xong, ánh mắt xẹt qua nha hoàn bà tử theo A Uyển tới, trong lòng có chút không vui, cảm thấy người hầu quá ít, quả nhiên là phải mua thêm về.

 

A Uyển nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, đối với lời của hắn từ chối cho ý kiến, tiếp kiến quản gia, mới cùng Vệ Huyên vào nội viện.

 

Minh Thủy Thành nhiều bão cát, bất quá tòa nhà này cũng rất sạch sẽ, chắc là mỗi ngày cũng có hạ nhân cẩn thận quét dọn qua, mới có thể giữ cho sạch sẽ chỉnh tề như vậy.

 

Lúc A Uyển trải qua đình viện, nhìn thấy trong đình viện trồng mấy bụi hoa cỏ chịu rét, trong mắt có mấy phần ý cười, chờ khi vào phòng, phát hiện ngoài cửa sổ cũng trang bị màn sa mỏng, nghĩ đến là vì ngăn cách cát bụi.

 

Quả nhiên, sau khi vào phòng, phát hiện gia cụ toàn bằng gỗ lim, không chỉ có hết sức đầy đủ, hơn nữa còn rất sạch sẽ.

 

So với trong tưởng tượng còn tốt hơn.

 

Thật ra thì A Uyển cũng không phải là người kén chọn, lúc có điều kiện nàng sẽ bị nuôi rất yếu ớt. Thế nhưng nếu như không có điều kiện, nàng sẽ cố gắng thích ứng hoàn cảnh, cũng sẽ không vì vậy mà oán trời trách đất, hoặc là không cách nào thích ứng mà tự hủy.

 

Vệ Huyên dắt tay nàng cùng nhau đi tới, trong lòng hết sức thấp thỏm, chỉ sợ địa phương đơn sơ như vậy sẽ khiến cho A Uyển không thích, cũng sợ thân thể của nàng không chịu nổi, không muốn sống ở Minh Thủy Thành. Nhưng khi thấy trong mắt nàng hiện lên mấy phần ý cười, tâm dần dần rơi xuống, cả người cũng tràn đầy một loại khoan khoái.

 

Đợi nha hoàn bưng tới nước nóng hầu hạ bọn họ rửa mặt xong, Vệ Huyên trực tiếp ôm lấy A Uyển, ở trong tiếng kinh hô của nàng, giơ nàng cao, sau đó để cho mông của nàng ngồi ở trên khuỷu tay của mình. Hắn thể trạng thon dài cao lớn, có thể dễ dàng bế nàng lên, giống như tư thế ôm tiểu hài tử, để cho A Uyển không thể không khom lưng ôm lấy cổ hắn, thời điểm cúi đầu, vừa đúng chống lại đôi mắt đen nhánh của hắn.

 

-“A Huyên làm cái gì vậy?” A Uyển giả vờ tức giận mà đấm vai hắn.

 

Vệ Huyên lộ ra nụ cười vui sướng như hài tử vậy, nhẹ giọng nói:

-“Ta thật vui vẻ.

 

A Uyển nghe hiểu ý trong lời nói của hắn, không khỏi có chút thẹn, lại có chút ngượng ngùng. Suy nghĩ một chút, liền cúi đầu ở trên môi hắn hôn một cái, phát hiện hắn kích động đến đỏ mặt thì, vội vàng đè hắn lại,

-“Chờ một chút, ta đói bụng rồi, có chuyện gì chờ cơm nước xong lại nói.

 

Vệ Huyên nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt giống như một con dã thú liền được thả ra, phải ngấu nghiến nuốt nàng vào bụng, đuôi mắt đều có chút đỏ lên, A Uyển nhìn thấy thì run như cầy sấy.

 

Thật may là, cuối cùng hắn chỉ là ấn nàng vào trong ngực tỉ mỉ xoa nắn một hồi, ở A Uyển cảm giác được cái ngoạn ý ở giữa hai chân hắn đã cứng đến đáng sợ thì, hắn rốt cục lưu luyến không rời mà buông ra, sau đó kêu người đi chuẩn bị bữa tối.

 

A Uyển thở phào nhẹ nhõm, càng ngày càng cảm thấy vị Thế tử gia này có lúc kích động lên, quả thực chính là cái bệnh xà tinh, làm nàng luôn là không hề phòng bị.

 

Chỉ là, khi dùng bữa tối thì, phát hiện thỉnh thoảng ánh mắt hắn xẹt tới, lông tơ của A Uyển lại dựng thẳng lên, tay nắm đôi đũa đều có chút lạnh lẽo.

 

Phạm bệnh xà tinh mà phát bệnh thật sự đáng sợ! Đến cùng nàng đã làm cái gì khiến cho hắn kích động?

 

Có thể là bởi vì A Uyển sẽ tới, vì lẽ đó nơi này rất sớm đã chuẩn bị tốt, không chỉ có thu thập tòa nhà sạch sẽ, mà tòa nhà này tất cả các thứ đều có, người hầu hạ cũng không thiếu —— tuy rằng ở trong mắt vị Thế tử gia này, tí tẹo hạ nhân như thế, quả thực là khó coi, thế nhưng A Uyển vẫn cảm thấy rất đầy đủ.

 

Dùng cơm xong, A Uyển thừa dịp khoảng thời gian tiêu cơm, lại hiểu rõ tình huống Minh Thủy Thành, trong lòng đại khái có cái khái niệm, liền cười nói với Vệ Huyên:

-“Vừa nãy vị Chu thủ thành kia, tựa hồ rất sợ phu nhân hắn.

 

Vệ Huyên không để ý lắm nói:

-“Mặc dù phu nhân hắn là con sư tử hà đông, nhưng hắn lại là cái ác quỷ sắc lang, nếu không phải còn có chút năng lực, đã sớm để hắn cút đi rồi!

 

Vô cùng không thích dáng dấp làm việc của vị Chu thủ thành kia.

 

A Uyển cười khanh khách mà nhìn hắn, cố ý nói mát:

-“Nam nhân các ngươi không phải thích như vậy sao?

 

Vệ Huyên có chút khó mà tin nổi trợn to hai mắt, sau đó nheo mắt lại, dùng ánh mắt để cho lông tơ của A Uyển dựng lên nhìn chằm chằm nàng, âm trầm nói:

-“Lẽ nào ở trong lòng nàng, ta cũng là như vậy?

 

Gặp qua dáng vẻ hắn ngoan ngoãn, bá đạo, giảo hoạt, thẹn thùng, hung dữ xé trời, đây vẫn là lần thứ nhất hắn ở trước mặt mình âm trầm như vậy, khiến cho A Uyển sửng sốt một chút, thế nhưng mạc danh cũng không sợ, tuy rằng lông tơ đã dựng lên dữ dội, nhưng vẫn bình tĩnh nói:

-“Đương nhiên không phải rồi!

 

Vẻ mặt Vệ Huyên không vui, phảng phất lời A Uyển mới nói vừa rồi tổn thương tâm thiếu niên hắn, bắt đầu dùng ánh mắt để A Uyển phát lạnh nhìn chằm chằm nàng.

 

A Uyển có chút không chịu nổi, cảm thấy tiêu cơm đã gần đủ rồi, mau cho người chuẩn bị nước nóng tắm rửa.

 

Nha hoàn thô sử đem nước vào tịnh phòng, đổ vào bồn tắm xong, A Uyển liền cho các nàng lui ra, lưu lại Thanh Hoàn hầu hạ, vừa cùng nàng nói chuyện, vừa cởi xiêm y.

 

Chỉ là, đang lúc cởi quần lót thì, dư quang khóe mắt phát hiện bên trong quần lót có chút vết đỏ, liền biết kinh nguyệt lại đến rồi.

 

Trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

 

May là đã đến nơi muốn đến, không phải đang ở trên đường, thực sự là vô cùng phiền phức, cũng rất ảnh hưởng tâm tình.

 

Thanh Hoàn thu dọn xiêm y nàng thay ra, tự nhiên cũng phát hiện, bận bịu đi gọi Thanh Nhã tới, chuẩn bị những vật cần cho kinh nguyệt cho A Uyển. Cũng bởi vì phiền lòng kinh nguyệt đến, tự nhiên A Uyển không thể ngâm tắm, chỉ được qua loa tắm vòi sen xong việc.

 

Từ tịnh phòng đi ra, A Uyển uống nửa bát nước đường đỏ Thanh Nhã bưng tới, liền lên giường nghỉ ngơi. Nàng vô cùng yêu quý thân thể chính mình, thời kỳ không bình thường, sẽ cẩn thận giữ ấm mà lại bảo đảm có thể có giấc ngủ sung túc, chờ mấy ngày sau, nàng lại là một hảo hán!

 

Mới vừa nằm lên giường không lâu, Vệ Huyên cũng ở một gian tịnh phòng khác tắm rửa sạch trở về, thấy A Uyển rất sớm nằm ở trên giường, sắc mặt hơi hoãn, liền lên giường ôm lấy nàng, dấu tay tiến vào bên trong vạt áo của nàng, nắm lấy trước ngực đẫy đà của nàng.

 

-“Đừng…..

Phát hiện ý đồ của hắn, A Uyển vội vàng ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói:

-“Kinh nguyệt của ta đến rồi.

 

Động tác của Vệ Huyên ngưng trệ, vẫn là không có buông tay ra, mà là tay đi tìm kiếm xuống, khi tìm thấy giữa hai chân nàng mang nguyệt sự, phát hiện nàng cũng không phải gạt người, không khỏi phiền muộn mà nhấn nàng vào lòng, sau đó cắn nàng một cái.

 

A Uyển liếc hắn một cái, phát hiện hắn vẫn còn ở trong trạng thái bệnh xà tinh, trong lòng vạn phần may mắn kinh nguyệt đến thật là đúng lúc. Chỉ là, rất nhanh, nàng phát hiện mình vui mừng quá sớm, đang lúc bị hắn kéo tay ấn lên trên cái vật thô cứng thì, A Uyển phát hiện quả nhiên vị Thế tử gia này là hận không thể phải ăn nàng.

 

Ngay cả kinh nguyệt đến cũng không thể được buông tha, quả thực là khóc tang mà!

 

Trong không khí tràn ngập mùi đặc biệt sau khi nam nhân bắn tinh, A Uyển hơi rút rút tay có chút mỏi, lại liếc nhìn sắc mặt vị Thế tử gia này, quyết định về sau không thể lại khiêu khích hắn, cùng hắn mở ra cái loại trêu đùa này. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Ngày hôm sau, khi tới Minh Thủy Thành, tinh thần A Uyển có chút không xong.

 

Kinh nguyệt không phải bệnh, mà đau đến muốn đòi mạng.

 

Ngồi ở trên kháng sát cửa sổ, A Uyển mệt mỏi uống nước đường đỏ, tinh thần vô cùng uể oải.

 

Vệ Huyên ngồi ở bên cạnh, chờ nàng uống xong nước đường đỏ, tiếp nhận bát đưa cho Thanh Nhã, nói với nàng:

-“Mấy ngày nay, nàng ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chờ thân thể nàng khá hơn một chút thì, nghĩ có muốn gặp mấy quan phu nhân hay không? Không cần miễn cưỡng chính mình.

 

A Uyển liếc hắn một cái, phát hiện qua một đêm, vị Thế tử gia này lại khôi phục thành dáng dấp săn sóc ngoan ngoãn ở trước mặt nàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại không để ý lắm nói:

-“Sao có thể nói không gặp liền không gặp? Đến lúc đó những người kia sẽ nhìn A Huyên như thế nào? A Huyên không cần phải lo lắng, qua hai ngày ta liền đưa thiếp mời cho các nàng, mời các nàng đến trong phủ làm khách.

 

Vệ Huyên từ chối cho ý kiến, nắm tay nàng có chút lạnh đặt vào trong lòng bàn tay mình, phát hiện chỉ cần vào thời điểm này, vô luận là đông hè cả người nàng cũng sẽ lạnh, để cho hắn không nhịn được ôm nàng vào trong lòng, muốn cho nàng ấm áp một ít.

 

-“Người trong Minh Thủy Thành tương đối phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa có chút người không hiểu lễ nghĩa, nếu đến lúc đó có người nào chọc nàng tức giận, nàng nói cho ta biết, ta xử lý!” Vệ Huyên không chút để ý nói.

 

Ngươi làm cái gì hả? Đem người ta đi băm giết sao? A Uyển đối với phương thức làm việc thô bạo của vị thế tử gia này cực kỳ không còn lời để nói, quyết định làm như không nghe được.

 

Vệ Huyên phát hiện nàng không để ý, cũng không giải thích cái gì. Mặc dù hắn tới Minh Thủy Thành bao nhiêu tháng, thế nhưng kiếp trước hắn sống ở chỗ này mấy năm, thậm chí chết trận tại nơi này, đã sớm sờ thấu tình huống Minh Thủy Thành, thậm chí chỉ cần hắn muốn, có thể nhanh chóng nắm giữ Minh Thủy Thành thần không biết quỷ không hay trong tay, không người dám nghi ngờ hắn một phần.

 

Kiếp này hắn cố gắng như vậy, mục đích duy nhất là bảo vệ nàng, để cho nàng có cuộc sống thích làm gì thì làm, ai dám cho nàng sắc mặt nhìn, hắn liền giết chết tên đó…..

 

Hai phu thê tùy ý trò chuyện, một quản sự ma ma cầm mấy tấm thiệp tới, bẩm báo:

-“Thế tử phi! Chu phu nhân, Triệu phu nhân, Tiền phu nhân, các nàng đưa thiệp mời ngài.

 

Thanh Nhã nhận lấy, mở ra đưa cho A Uyển xem.

 

A Uyển xem xong, trên mặt hiện lên ý cười, nói:

-“Thanh Nhã, ngươi giúp ta đi trả lời các nàng, nói ta mới đến, thân thể khó chịu, đợi mấy ngày nữa khá hơn một chút, lại mời các nàng đến trong phủ làm khách.

 

Thanh Nhã chấp tay vâng dạ, liền bưng những thiệp kia đi trả lời.

 

Chờ sau khi Thanh Nhã đi, A Uyển tựa vào trong lòng Vệ Huyên, nói với hắn:

-“A Huyên xem, sáng sớm đã có người đưa thiệp mời tới, nghĩ đến chạng vạng tối ngày hôm qua lúc vào thành, không chỉ có vị Chu thủ thành kia thấy được, rất nhiều người đều thấy được!

 

Vệ Huyên không để ý, sau khi hắn tới Minh Thủy Thành, đã cho người đặt mua tòa nhà, mua đồ đạc, nô bộc vân vân…., rơi vào trong mắt người hữu tâm tự nhiên rõ ràng. Mà ngày hôm qua vào thành, từng xe từng xe hành lý cùng với tướng sĩ hộ tống, chỉ cần người có chút ánh mắt, đều hiểu thân phận của A Uyển, tự nhiên trước tiên phải có chút bày tỏ.

 

-“Mặt ta còn chưa lộ ra, liền náo động như vậy.” A Uyển trêu nói.

 

Vệ Huyên vuốt tóc xõa ra của nàng, cười nhưng không nói.

 

Đợi đến buổi trưa, thấy Vệ Huyên vẫn không ra cửa, A Uyển không khỏi kỳ quái hỏi:

-“A Huyên không cần đi quân doanh sao?

 

-“Hiện trong quân không có việc gì, có Triệu tướng quân trấn giữ, ta có đi hay không cũng không có vấn đề.” Vệ Huyên vẫn như cũ dựa sát nàng, dáng vẻ sẽ không rời đi.

 

A Uyển bị hắn làm cho có chút xấu hổ, luôn cảm giác trên người mình mùi máu tanh rất nồng, hắn dựa vào gần như vậy, nhất định có thể ngửi được, không khỏi muốn cho hắn tránh xa một chút, thế nhưng lại sợ đến lúc đó hắn nhiễm bệnh xà tinh, cho là nàng ghét bỏ hắn, lại làm ra sự tình không tiết tháo gì?

 

Tối hôm qua Vệ Huyên biểu hiện để cho A Uyển ý thức được, sau khi vị thế tử gia này tới Minh Thủy Thành, tựa hồ buông ra rất nhiều, tâm tình cũng hiển lộ rất nhiều, không giống ở trong kinh thành, chính là lúc cười cũng mang theo mặt nạ giả cười cùng đè nén.

 

Hoặc giả, hắn càng thích thiên địa rộng lớn nơi này!

 

A Uyển không khỏi như có điều suy nghĩ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

A Uyển vì chuyện kinh nguyệt tới mà vùi ở trong phòng nơi nào cũng không thể đi thì, các quan phu nhân ở Minh Thủy Thành lấy được nàng trở lời, trong lòng cũng không nhịn được nói thầm.

 

Với thân phận phu nhân thành thủ số một số hai trong Minh Thủy Thành, xưa nay Chu phu nhân là nhân vật dẫn đầu quan văn, cầm tấm giấy dùng trừng tâm chế thành để hồi đáp, không khỏi cùng hôm nay Chu thủ thành hiếm thấy không đi ra ngoài tầm hoan mua vui nói thầm.

 

-“Nghe nói vị Thụy Vương thế tử phi này là con ma bệnh, trời sinh thể yếu, trước kia còn có thái y chắc chắn nàng không sống hơn hai mươi, là người trời sanh bệnh mỹ nhân. Ngươi nói, nàng một quận chúa nương nương yểu điệu lại bệnh tật triền miên, chạy tới biên cảnh làm gì? Cho dù phu thê tân hôn không nỡ ly biệt, nhưng cũng phải nhìn một chút chính mình là tình huống gì? Ngươi nhìn, cái này đây, mới đến Minh Thủy Thành đã bị bệnh, cũng không biết có phải là mấy ngày nữa liền bệnh chỉ có thể phải trở lại kinh thành hay không?

 

Nói như vậy, trong lòng Chu phu nhân cũng có mấy phần nhẹ nhõm.

 

Thụy Vương thế tử phi không chỉ có phẩm cấp phong hào quận chúa, lại là thế tử phi thân vương, trên thân phận đã đè ép các nàng những quan phu nhân này một đầu to, nếu là người tính tình tốt, dễ dàng chung đụng thì tốt, nếu là tính tình sấu, sau này cuộc sống của các nàng cũng khó qua, còn không bằng nàng không đến.

 

Cho nên, lúc Chu phu nhân biết được Thụy Vương thế tử phi sắp tới Minh Thủy Thành, liền thật sớm đuổi người đi tìm hiểu sự tình vị thế tử phi này, chỉ tiếc, Minh Thủy Thành cách kinh thành quá xa, hơn nữa vị thế tử phi này từ nhỏ thể chất yếu ớt nhiều bệnh, xưa nay không ra khỏi cửa, danh tiếng không hiện ra, thật đúng là không có gì hay để dò xét.

 

Chu thủ thành có chút không nhịn được nói:

-“Ngươi lẩm bẩm cái gì hả? Nếu là thế tử phi nương nương, các ngươi theo nàng nịnh nọt là được. Nàng một cái nha đầu còn nhỏ, có thể có cái tâm kế gì? Tùy tiện nịnh nọt để cho tâm tình vị thế tử gia kia khoan khoái là được.

 

Nói xong, liền muốn đứng dậy rời đi, tình nguyện đi tìm cái tiểu nha hoàn nghe các nàng hát tiểu khúc.

 

Chu phu nhân thấy hắn cái đức hạnh này, tức giận không chỗ phát, bỗng nhiên đứng lên, Chu phu nhân vóc người gầy yếu đưa tay kéo một cái, liền níu Chu thủ thành dáng dấp trắng trẻo mập mạp giống như bánh bao lại, kéo vào trong phòng.

 

Rất nhanh, trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, ngoài phòng bọn nha hoàn ngồi trước tấm bình phong thêu thùa rất bình tĩnh nhìn lên bầu trời Minh Thủy Thành, tiếp tục chuyện trong tay.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 29/07/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts