☆, Trận chiến đầu, âu yếm nàng…..
Edit + Beta: Đào Mai
Có thể A Uyển tổ chức tiệc ngắm hoa có một cái tốt bắt đầu, cho nên chờ A Uyển thích ứng sinh hoạt ở Minh Thủy Thành xong, liền bắt đầu liên tục tiếp nhận lời mời của các quan phu nhân. Hôm nay đi nhà Chu Thành Thủ, ngày mai đi nhà Triệu tướng quân, ngày sau đáp ứng Tiền phu nhân ước hẹn đi cưỡi ngựa du ngoạn, ngày sau nữa đáp ứng Chu phu nhân ước hẹn đi ngoại thành hái trái cây.
Sinh hoạt hết sức phong phú lại tự tại, so với ở trong kinh thành càng nhiều nụ cười, tinh thần tốt hơn.
Phần lớn nữ tử Minh Thủy Thành là trải qua chiến tranh, lúc có chiến sự bận rộn thì, ứng nghiệm nữ nhân cũng có thể chống nửa bầu trời, không chỉ có lên ngựa giết địch, xuống ngựa có thể đi vào phòng bếp, bình thường ra khỏi thành săn bắn thật là không lời gì để nói, ngay cả hai cái khuê nữ yểu điệu của Chu thủ thành cũng là hảo thủ săn thú.
Lúc Chu phu nhân thử mời A Uyển đi cưỡi ngựa du ngoạn thì, trong lòng nàng bồn chồn, trong lòng lo lắng A Uyển sẽ giống như Triệu phu nhân, sẽ dùng vẻ mặt lạnh lùng cao quý nhìn các nàng như nhìn người man rợ vậy, sau đó trực tiếp quay đầu đi. Đặc biệt là nhớ tới lời đồn đãi về vị thế tử phi này ở trong kinh thành, đây chính là một con ma bệnh, dáng dấp ốm yếu, thật có thể cưỡi ngựa sao?
Thế nhưng ngoài ý liệu, A Uyển lại đáp ứng.
Nàng không chỉ có đáp ứng, hơn nữa ngày đó còn đặc biệt mặc bộ kỵ trang bó eo anh khí được may năm ngoái để tham gia cuộc săn bắn mùa thu của hoàng gia, tóc ghim lên thật cao, tự nhiên mà khéo léo ngồi ở trên ngựa, do một hầu gái giống vậy một thân kỵ trang anh khí hiên ngang dắt ngựa đi tới.
-“Xin lỗi, thuở nhỏ thân thể ta không tốt, không làm sao cưỡi ngựa, cũng không thuần thục, không thể cưỡi chạy nhanh, phải để Lộ Vân dắt ngựa, ta từ từ đi theo phía sau các ngươi là tốt rồi.” A Uyển áy náy nói với đám nữ nhân với ánh mắt quỷ dị nhìn mình.
Mọi người thấy nàng ngồi ở trên tuấn mã, mặt nhu mỹ thanh lệ giống như trăng sáng trong đêm, gãi đúng chỗ ngứa mỉm cười, như ánh trăng trên mặt nước chảy xuôi qua tâm, cả trái tim cũng không khỏi được an ủi bình tĩnh. Nghe lời nói áy náy ôn hòa của nàng, tâm Chu phu nhân không khỏi buông lỏng, đối cái nữ tử nhìn nhu nhược mảnh khảnh này, trong lòng tự nhiên nổi lên một luồng đồng cảm.
Nàng phóng khoáng phất tay nói:
-“Không có sao, không có sao….. hôm nay chúng ta chẳng qua là cưỡi ngựa đi ra du ngoạn, thế tử phi không cần quá mức tính toán, đến lúc đó mọi người cũng sẽ không đi xa, cùng nhau chậm rãi đi là được.”
Những người khác cũng vội vàng đáp ứng, vẻ mặt vui thích.
Nụ cười trên mặt A Uyển càng sâu.
Có Triệu phu nhân một cái kỳ ba không hợp nhau đối nghịch so sánh, thái độ A Uyển ôn hòa tự nhiên nhưng lại không quá mức thân thiết, nói chuyện với nàng chưa bao giờ sẽ không thể không nói được, tự nhiên để cho trong lòng tất cả các quan phu nhân nhiều mấy phần đồng cảm, cũng không đối xử nàng như cái quý nhân cùng con ma bệnh tới từ kinh thành, mà là lấy một cái thân phận ngang hàng, hết sức hiền hòa.
Tại lúc A Uyển cùng các phu nhân Minh Thủy Thành chung sống vui thích thì, Vệ Huyên cũng ở trong Minh Thủy Thành lấy một loại thủ đoạn phi thường đi tới con đường kiếp trước, bất tri bất giác thành lập uy tín của mình ở trong quân Minh Thủy Thành, thu nạp dưới trướng những thuộc hạ trung thành đi theo hắn ở kiếp trước, ở tánh mạng hắn một khắc cuối cùng che chở thi thể hắn không bị địch nhân chà đạp, bất tri bất giác phát triển trở thành tướng sĩ trung thành nhất của hắn.
Hắn thật sự quá quen thuộc Minh Thủy Thành, sự vụ trong quân Minh Thủy Thành, nhân văn địa lý cùng với địch nhân của bọn họ nơi đây, hắn cũng quá quen thuộc.
Quen thuộc đến hắn nhắm mắt lại, cũng có thể làm ra quyết định có lợi nhất cho Minh Thủy Thành.
Chờ khi Triệu tướng quân cùng Chu thủ thành phát hiện hành động thẩm thấu của Vệ Huyên thì, hai người nhìn nhau hoảng sợ, càng hoảng sợ là ở tháng sáu trong tương lai lúc Vệ Huyên lần đầu tiên ra chiến trường, hắn chỉ huy cùng an bài, lấy hao tổn nhỏ nhất đánh lui Địch tộc xâm chiếm.
Trong nháy mắt hai người đối với Vệ Huyên có một loại cảm giác không biết làm sao cho phải. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
*** *** *** *** ***
Ban đêm tháng sáu Minh Thủy Thành vẫn rất nóng bức, cái loại khô nóng này, khiến cho người ban đêm đều không thể yên giấc.
Mà địch nhân chính là vào lúc canh ba phát động tấn công.
Lúc tiếng còi địch tấn công vang lên thì, Vệ Huyên đã nhảy lên một cái, nhanh chóng mặc y phục thỏa đáng.
Thấy nàng cũng theo lăn long lóc bò dậy thì, Vệ Huyên ngồi ở mép giường hung hăng ôm nàng một cái, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai nàng:
-“A Uyển, rất nhanh ta sẽ trở lại, hy vọng khi trở về có thể được ăn mỳ ba màu chính nàng làm.”
Thanh âm của hắn trầm thấp mà ổn định, tại trong đêm náo động, có thể dễ dàng yên ổn lòng người.
A Uyển nhìn phương hướng hắn rời đi, rất lâu không thể ngủ tiếp.
Đây là trận chiến đầu tiên A Uyển gặp phải sau khi tới Minh Thủy Thành. Ngồi ở trong nhà, loáng thoáng có thể nghe được âm thanh tư thế hào hùng bên ngoài thành truyền tới, tiếng giết chóc, phảng phất từ chỗ thật xa truyền tới, cũng không rõ ràng, lại tại trong thời tiết nóng bức như vậy, làm cho người vô cớ cảm giác được một tia bóng ma.
Lộ Vân tới ở bên A Uyển.
-“Thế tử phi, trời sắp sáng, ngài vẫn là ngủ tiếp một hồi đi.”
Lộ Vân không nhịn được khuyên nhủ:
-“Ngài yên tâm, chắc chắn thế tử gia bình an vô sự.”
A Uyển hoàn hồn, gật đầu với nàng, quyết định nghỉ ngơi thật tốt, chờ ngày mai tỉnh ngủ, có sức lực làm mỳ cho Vệ Huyên.
Kể từ sau lần sinh nhật Vệ Huyên ăn được sợi mỳ màu sắc rực rỡ chính nàng làm thì, hắn đột nhiên bị nghiện, có thời gian liền muốn mài sát nàng làm, A Uyển hăng hái tới, tự nhiên cũng sẽ đích thân xuống bếp, làm như một loại điều hòa trong cuộc sống.
Sau khi trời sáng, Vệ Huyên cũng chưa có trở về, ngược lại là Chu phu nhân mang theo hai nữ nhi, Triệu phu nhân mang theo nha hoàn bưng một lon hồng trà nhỏ tới bái phỏng nàng.
Triệu phu nhân cao quý lạnh lùng mà nhìn Chu phu nhân, dáng vẻ trong mắt không chấp nhận nửa hạt cát; Chu phu nhân cũng vẻ mặt không chịu nổi ý nghĩ nghèo nàn của nàng, cảm thấy rõ ràng có ý muốn nói, bất kể A Uyển là ăn, ở, mặc, đi lại cũng lộ ra một luồng ý tứ, so với Triệu phu nhân sâu hơn, thế nhưng chẳng biết tại sao, nàng chính là cảm thấy A Uyển dễ sống chung, đối Triệu phu nhân xem thường.
Thấy cái tổ hợp như vậy, A Uyển không nhịn được muốn cười, đúng dịp thấy hai tỷ muội Chu gia hướng nàng bướng bỉnh nháy mắt.
A Uyển mời các nàng đến phòng khách uống trà, lại để cho phòng bếp làm điểm tâm lưu hành trong kinh thành chiêu đãi các nàng.
Các quan phu nhân Minh Thủy Thành cũng thích điểm tâm ở chỗ A Uyển, không chỉ có những điểm tâm trong kinh thành này là càng mềm mại thơm mật ăn ngon, càng kỳ thật bởi vì các nàng đối với đồ vật lưu hành trong kinh thành hoặc nhiều hoặc ít đều có chút ý theo đuổi tôn sùng, vả lại xưa nay A Uyển đối đãi người rất hào phóng, phàm là tới làm khách, cũng sẽ trà ngon, trái cây tốt, điểm tâm ngon chiêu đãi, lâu ngày, mọi người cũng thích tới chỗ này.
-“Đây là hồng trà ít ngày trước ở quê quán đưa tới, ta thấy mùi vị nó không tệ, liền muốn đưa chút cho phu nhân nếm thử.” Triệu phu nhân cười khanh khách nói, tự mình đưa lon hồng trà cho A Uyển, dáng vẻ coi A Uyển là tri kỹ của nàng, nàng mới đưa.
A Uyển cũng cười khanh khách nhận lấy, sau đó giao nó cho Thanh Nhã bên cạnh, nói:
-“Vậy thì thật cám ơn, ta đây cũng có một ít hồng trà Giang Nam, vừa đúng muốn mời phu nhân tới nếm thử một chút, phu nhân nhìn một chút, cái hồng trà này có phải nên ngâm thêm một ít hoa lài làm trà thì mùi vị càng thanh hay không…..”
Chờ dùng vật văn nhã giải quyết Triệu phu nhân xong, A Uyển lại tán gẫu với Chu phu nhân về điểm tâm xiêm y các thứ, vân vân….. tỷ muội Chu gia —— Mai Tâm, Lan Tâm ngồi ở bên cạnh vừa ăn điểm tâm vừa hăng hái bừng bừng nghe, không khí rất hài hòa tốt đẹp.
Chờ thời gian không sai biệt lắm, khi Chu phu nhân các nàng cáo biệt, liền vỗ vỗ tay của A Uyển nói:
-“Thế tử phi yên tâm, ngày nay thanh thế phía ngoài không lớn, cái chiến sự này cũng sẽ không kéo dài quá lâu.”
Nghe nói Chu phu nhân là người sinh trưởng ở trong Minh Thủy Thành, hiểu biết sự tình Minh Thủy Thành nhất, Minh Thủy Thành có tình huống gì cũng không gạt được nàng, giống như là chiến sự, nàng chỉ là chỉ nghe những âm thanh đó, liền có thể phán đoán chiến sự kịch liệt hay không, có thể có nguy hiểm thành bị phá hay không, vân vân…..
Lúc Chu phu nhân đĩnh đạc nói, ngay cả Triệu phu nhân bình thường luôn là cao quý lạnh lùng cũng không nhịn được vễnh tai lắng nghe, trên mặt không có dáng vẻ thanh cao xem thường người, hết sức nghiêm túc. Bất quá chờ Chu phu nhân nói xong, nàng lại nhanh chóng cắt biểu tình, tốc độ biến sắc mặt được kêu là thật mau, khiến người nhìn mà than thở.
A Uyển có chút không khỏi tức cười.
Chu phu nhân nói quả thật không sai, ba ngày sau Vệ Huyên đã trở lại.
Nếu như có chiến sự, bọn người Triệu tướng quân, Chu thủ thành, Vệ Huyên sẽ trực tiếp đóng tại trong quân doanh, chờ chiến sự ngừng, sẽ trở về thành nghỉ ngơi.
A Uyển đang ăn cơm tối, biết được Vệ Huyên trở lại, lập tức ném chén, liền nghênh đón, vén khôi giáp bóng lưỡng trên người hắn kiểm tra trên người hắn có vết thương gì không?
Vệ Huyên mặt mũi đỏ bừng đứng ở đàng kia, phảng phất tay chân cũng không biết làm sao, mặc nàng giở trò. Chẳng qua là mấy nha hoàn nhìn thấy không dám cười nhạo hắn, bị cặp mắt đầy sát khí hung ác còn lưu lại máu tanh trừng, bắp chân đều như nhũn ra, làm sao còn dám cười?
A Uyển kiểm tra hắn một lần, phát hiện mặc dù trên người hắn có mùi máu tanh nồng nặc, nhưng lại không có vết thương, hài lòng vỗ vỗ tay của hắn, lôi kéo hắn vào tịnh phòng rửa mặt.
Kêu người đưa tới nước nóng xong, A Uyển trực tiếp vén tay áo lên phục vụ hắn rửa mặt, chờ hắn cởi xuống khôi giáp trên người, ánh mắt nhìn chằm chằm một dấu bàn tay lớn ứ máu xanh trên bả vai hắn rất lâu, lâu đến tâm Vệ Huyên đều bị nàng treo ngược lên, mới dời đi ánh mắt.
-“Ách... Ta không sao, cái ứ xanh này là không cẩn thận đụng, không có gì đáng ngại.” Vệ Huyên giải thích, so sánh kiếp trước mấy lần ngàn cân treo sợi tóc, một chút ít ứ xanh như vậy căn bản không tính là gì, chỉ là sợ A Uyển sẽ để ý.
Chỉ có người quý mến hắn, mới sẽ để ý trên người hắn có phải có cái thương thế gì hay không?
Nghĩ như vậy, lòng hắn tràn đầy mắt tràn đầy đều là người trước mặt, hận không thể nhét nàng vào trong lòng.
-“Ngồi ổn, ta gội đầu cho A Huyên.” A Uyển ấn trụ hắn, không cho phép hắn vọng động.
Nam tử thân hình thon dài cao lớn, lúc này giống như con cừu ngoan ngoãn vậy, ở dưới bàn tay trắng nõn tinh tế ấn xuống, ngoan ngoãn ngồi bất động, muốn có bao nhiêu nghe lời thì có bấy nhiêu nghe lời, chỉ có một đôi mắt gấp gáp khóa trụ thân ảnh nàng, trần trụi ở bên trong không hề che giấu.
Chính mình có thể ở dưới ánh mắt như vậy còn có thể bình thản ung dung, A Uyển cảm thấy công lực bình tĩnh của mình lại tinh thâm, chẳng lẽ là bị hắn thỉnh thoảng luôn phạm bệnh xà tinh làm cho chính mình rốt cuộc bình tĩnh?
Chờ giúp hắn rửa sạch sẽ mùi máu tanh trên người xong, hai người mới trở lại phòng ngủ.
Vệ Huyên nhớ tới mới vừa rồi vào trong phòng, A Uyển mới ăn vài miếng cơm, liền nói với nàng:
-“Ta đã trở về, muốn ăn mỳ ba màu nàng làm.”
A Uyển cười nói với hắn:
-“Không thành vấn đề!”
Hai tiểu phu thê tay nắm tay đi phòng bếp.
Thanh Nhã và các nha hoàn sớm đã đến phòng bếp kêu mọi người trong phòng bếp ra ngoài, lại dọn dẹp sạch sẽ thớt và các thứ, chuẩn bị kỹ càng nguyên liệu nấu ăn, để cho A Uyển tùy thời có thể động thủ.
-“Lần này, muốn mỳ màu đỏ, màu xanh và màu trắng, ba loại màu sắc phối hợp thật đẹp.”
Vệ Huyên cọ ở sau lưng nàng, tùy hứng mà nhấc lên yêu cầu,
-“Trong mỳ còn phải có trứng chần cùng thịt luột.”
-“Có thể.” A Uyển cười híp mắt nói.
Thanh Nhã các nàng lập tức đi thái cà rốt lấy nước cùng nước hai màu kia, A Uyển là bắt đầu làm mỳ, tiểu nha hoàn liền đi nấu nước.
Chờ mỳ nấu xong, A Uyển lại kêu nữ đầu bếp làm chút rau trộn bưng đến thính đường, hai phu thê ngồi chung một chỗ ăn mỳ ba màu.
Có thể là Vệ Huyên đói bụng đến tàn nhẫn, đều ăn hết nửa bồn mỳ, A Uyển chỉ ăn một chén nhỏ mỳ với một ít rau trộn, đã có tám phần no.
Thấy hắn ăn đầu đầy mồ hôi, A Uyển lại phân phó Thanh Hoàn,
-“Đi đem dưa hấu ướp lạnh ở trong giếng tới. Ừ, lại ép hai ly nước dưa mật.”
Thanh Hoàn cười đi làm.
Ăn uống no đủ, sắc trời đã tối, toàn bộ Minh Thủy Thành đều an tĩnh lại, không có âm thanh chiến đấu lúc trước, lộ ra hòa bình mà an nhàn.
Thật ra thì cái loại an nhàn đó, là bởi vì bên người có người đàn ông này, mới để cho nàng cảm giác được bình tĩnh kiên định.
-“Mấy ngày nay không có chuyện gì chứ?” Vệ Huyên lôi kéo tay của nàng vuốt ve, vừa hỏi thăm nàng chuyện ở trong nhà.
-“Tự nhiên không có chuyện gì, mỗi ngày đều là như vậy, có lúc Chu phu nhân hoặc là Triệu phu nhân sẽ tới la cà, Chu phu nhân là một người lanh lợi, ngày đầu tiên, nàng còn đặc biệt dẫn hai nữ nhi của nàng tới nói chuyện phiếm với ta, Triệu phu nhân cũng đưa ta một ít hồng trà ở quê quán nàng. Ta nghĩ, chờ một thời gian, trong kinh thành đưa đồ chơi mới mẻ tới, cũng đưa trở về cho các nàng một ít.”
Vệ Huyên nhìn dung nhan nàng mỉm cười, cả trái tim đều yên ổn bình tĩnh trở lại, những sát phạt máu tanh kia từ từ lắng đọng. Nghe tiếng nàng không vội không chậm tự thuật, trong lòng hắn rõ ràng giống như Chu phu nhân cùng Triệu phu nhân vậy nữ quyến hai nhà không hợp với nhau, tại sao lại thích chạy tới tìm A Uyển.
Nàng là một người như vậy, mặc dù yên tĩnh lạnh nhạt, nhìn tầm thường, thậm chí dễ dàng bị người coi thường, thế nhưng lại luôn là có thể dễ dàng bao dung tâm tình xấu của mọi người, để cho người đi tới bên cạnh nàng từ từ chỉ còn lại có bình tĩnh cùng vui thích. Có lẽ bình thường không thấy được, thế nhưng một ít thời điểm, nàng sẽ lấy ôn hòa thong dong độc đáo của chính mình, bao dung cái thế giới ồn ào náo động này.
Tâm xao động, hắc ám, dữ tợn, vặn vẹo, bởi vì có nàng mà trở nên bình tĩnh.
Từ kiếp trước hắn đã biết, hắn khát vọng trong cuộc sống có nàng.
Nàng giống như gió mát mưa phùn, từ từ dung nhập vào cuộc sống của người khác, cho nên những nữ nhân tính cách khác nhau ở Minh Thủy Thành, cũng từ từ đón nhận nàng, phảng phất nàng không phải một người xâm nhập, mà là một bằng hữu ở bên cạnh chung sống rất lâu.
Đêm này, Vệ Huyên hết sức nhiệt tình, để cho A Uyển cảm thấy có chút không chịu nổi.
-“A Uyển…..”
Hắn dán lên khuôn mặt ướt mồ hôi mà đỏ thắm của nàng, tham lam nhìn nàng giờ phút này trên mặt hiện lên phong tình khác thường, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Rõ ràng kiếp trước đã trải qua nhiều lần chiến sự như vậy, đã thành thói quen. Thế nhưng chỉ có lần này, khi trở về thấy nàng nhào tới kiểm tra hắn là có bị thương hay không thì, đột nhiên ánh mắt đều có chút chua xót, ở thời điểm không người nhìn thấy, trong con ngươi hiện lên sương mù thật mỏng.
-“Đủ chưa…..” A Uyển chôn mặt ở trong lòng hắn, vô lực cắn hắn một cái.
Tay chân cũng như nhũn ra, chỉ có ngoài miệng còn có chút khí lực, mỗi lần bị hắn làm cho sụp đổ khóc thút thít, liền thích cắn hắn. Thế nhưng hết lần này tới lần khác nàng càng cắn, hắn càng kích động, liền tạo thành cái chết tuần hoàn, trái lại để cho mình mệt mỏi hơn.
Vệ Huyên chìm thắt lưng xuống, đẩy chính mình tới chỗ sâu nhất trong thân thể nàng, cả thể xác lẫn tinh thần đều lấy được thỏa mãn to lớn, chỉ muốn như vậy cùng nàng hoan ái cả đời. Như sợ áp đau nàng, hắn lật người để cho nàng nằm sấp trên ngực ướt đẫm mồ hôi của mình, vuốt lưng ướt mồ hôi của nàng, thanh âm khàn khàn thấp thuần như một ly rượu ngon.
-“Địch nhân không diệt, sau này chiến sự như vậy sẽ thường xuyên phát sinh, nàng có sợ hay không?”
.....
Không nghe được nàng trả lời, Vệ Huyên rũ mắt nhìn, phát hiện nàng đã nằm ở trên người mình ngủ thiếp đi, không khỏi thấy buồn cười. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
*** *** *** *** ***
Hôm sau, A Uyển vẫn là ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh.
Sau khi tỉnh lại mặc dù thân thể có chút mệt mỏi, thế nhưng cái chỗ nào đó dưới thân truyền tới một luồng mát lạnh, hiển nhiên là đã được xức thuốc, eo cũng không có bủn rủn như trong tưởng tượng, không khỏi hoài nghi có phải vị thế tử gia này đã làm gì hay không?
Phát ngốc một hồi, A Uyển mới đứng dậy.
Vệ Huyên không có ở đây, hỏi nha hoàn, biết được sáng sớm hắn đã đi quân doanh, nghĩ đến là phải đi kiểm tra và giải quyết hậu quả cùng với tổn thất của cuộc chiến lần này.
A Uyển được bọn nha hoàn hầu hạ dùng chút cháo xong, liền lười biếng nghiêng người tựa ở trên gối suy nghĩ.
Thanh Sương đột nhiên cười khanh khách đi tới, bẩm báo:
-“Thế tử phi, người kinh thành đến, còn đưa rất nhiều thứ tới.”
A Uyển nghe thần kinh run lên, lập tức nói:
-“Mau cho bọn họ vào đi.”
Chờ bọn nha hoàn dời đi tấm bình phong, liền gọi quản sự hộ tống đồ vật tới đi vào. Đó là một nam tử trung niên, họ Từ, nhìn có chút gầy, nhưng tinh thần cực tốt, là quản sự của Thụy Vương phủ, bất quá đưa đồ vật không chỉ có Thụy Vương phi cho, còn có Khang Bình, Khang Nghi hai vị trưởng công chúa cùng thái tử phi để cho đưa tới, rực rỡ muôn màu, cũng bao gồm đồ dùng ăn uống.
A Uyển đầu tiên là nhìn xem thư cha mẹ cùng thân thích bằng hữu viết cho mình. Sau đó hướng Từ quản sự hỏi thăm tình huống thân thể của cha mẹ cùng người thân trong kinh thành. Từ quản sự đáp từng cái, như vậy một hỏi một đáp, mất không ít thời gian, nhìn sắc trời không sai biệt lắm, A Uyển mau để cho người mang Từ quản sự đi nghỉ ngơi.
Chờ Từ quản sự đi rồi, A Uyển lần nữa lại cẩn thận đọc thư của cha mẹ một lần, trong thư viết những chuyện đã xảy ra trong kinh thành mấy tháng sau khi mình rời kinh, ngay cả sự tình biến động của quan viên trong triều, công chúa mẫu thân cũng viết cẩn thận.
Sau khi tới Minh thủy Thành, A Uyển mới ý thức được từ nhỏ đến lớn công chúa mẫu thân bồi dưỡng mình có bao nhiêu tỉ mỉ, các phương diện đều thẩm thấu, đây cũng là nguyên nhân nàng ở trong Minh Thủy Thành có thể rất nhanh liền cùng các phu nhân chung sống vui sướng.
Công chúa mẫu thân cũng không cho rằng làm nữ tử chỉ có thể ở trong hậu trạch dựa vào hơi thở của nam nhân mà sinh hoạt, rất nhiều lúc, có chủ kiến của mình cùng hiểu biết đối với triều đình, để cho nàng có thể trước tiên thăm dò rõ ràng một chút chuyện nhìn như bình thường sau lưng liên lụy tới cái gì?
Kinh thành, tựa hồ càng ngày càng không yên tĩnh, Vệ Huyên tới Minh thủy Thành thời cơ vừa vặn thích hợp.
A Uyển nhắm mắt lại, ngón tay một cái một cái gõ bắp đùi, hồi tưởng sự tình trong kinh một lần, trong lòng có chút bận tâm tình cảnh Thái tử cùng thái tử phi trong cung.
Post on 02/08/2021
No comments:
Post a Comment