Sủng Thê Như Lệnh - Chương 182

☆, Càng hiểu biết nàng, để cho hắn càng không cách nào buông tay…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

Ban đêm, khi Vệ Huyên trở về thấy A Uyển đang đùa nghịch một cái bình sứ Thanh Hoa ngũ sắc hoa văn cá lội, cắm một đóa hoa Tường Vi mới nở, không khỏi có chút kỳ quái.

 

Trong phủ đệ này là hắn nhìn chằm chằm quản gia đặc biệt vì A Uyển mà bố trí, tất cả bài trí bên trong đều là mua từ Vị Thành vận chuyển tới, thế nhưng hắn không nhớ có loại bình sứ màu sắc sáng ngời này!

 

A Uyển thấy hắn trở lại, tự mình đi qua hầu hạ hắn thay y phục, cười đáp:

-“Người kinh thành đến, mẫu phi cùng nương ta các nàng kêu Từ quản sự đưa rất nhiều thứ tới, còn có mấy phong thư.

 

Vệ Huyên nghe xong, rũ mắt nhìn nàng, thấy dáng vẻ nàng cười khanh khách, trong lòng không khỏi cũng vui vẻ.

 

Chỉ cần có thể khiến cho nàng vui vẻ, vô luận là chuyện gì hắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

 

-“Trong thư nói cái gì?” Vệ Huyên tùy ý hỏi.

 

-“Rất nhiều, mẫu phi nói chút sự tình trong vương phủ, giống như là lễ cập kê của Ái muội muội vân vân…. Nương ta kể một ít chuyện quan viên trong triều biến động, còn có dặn dò chúng ta phải kỹ lưỡng chăm sóc chính mình. Nhị biểu tỷ nói nàng ở trong cung rất tốt, nói chúng ta không cần quan tâm….. Đúng rồi, nghe nói tháng năm biểu tẩu sinh một nam hài.

 

Vệ Huyên sửng sốt một chút, sau đó cười nói:

-“Mạnh Phong làm phụ thân, nói vậy hắn thật vui vẻ đi.

 

-“Ai nói không phải, di di Khang Bình còn nói chờ lúc hài tử đầy tháng, trăm ngày cùng một tuổi đều phải làm lớn hơn đấy.....

 

Tùy ý nói chuyện phiếm xong, đợi hai phu thê cùng nhau dùng xong bữa tối, Vệ Huyên cũng cầm mấy phong thư kia lật xem, còn có thư Thụy Vương viết cho hắn —— A Uyển không có mở ra, sau khi xem xong không khỏi rơi vào trầm tư.

 

A Uyển nhìn hắn, cũng không quấy rầy hắn, cầm lên kim chỉ bên cạnh may một cái áo lót.

 

Không biết qua bao lâu, trong ban đêm im lặng vang lên tiếng Vệ Huyên trầm thấp:

-“A Uyển, nên ngủ.

 

A Uyển xoa mắt, lên tiếng, kết thúc một kim cuối cùng, mới để hắn lấy đi rổ kim chỉ.

 

Hai người rửa mặt xong, nằm ở trên giường, A Uyển nằm sấp ở trên ngực hắn, len lén sờ lồng ngực của hắn, khi hắn sẽ phạm bệnh xà tinh thì lập tức thu tay về, hỏi:

-“Những người tốt ở Lại bộ cùng Công bộ đã bị đổi, cũng không biết chỗ Thái tử điện hạ như thế nào?

 

Thái tử quản Lại bộ, thế nhưng bây giờ nhân viên Lại bộ biến đổi, A Uyển nhạy bén nhìn ra mấy vị trí thay đổi đó mặc dù nhỏ, cũng là vị trí rất có dầu mỡ, hơn nữa trước kia đều là người của Thái tử, bây giờ bị đổi lại người của những hoàng tử khác.

 

A Uyển cảm thấy, bản thân thật không hiểu nổi vị hoàng đế này rốt cuộc là muốn làm gì, đùa ép nhi tử mình như vậy thật đại trượng phu sao?

 

Vệ Huyên vỗ vỗ lưng nàng,

-“Không có sao, nếu như ngay cả những chuyện này Thái tử cũng ứng phó không được…..

 

Lời của hắn mặc dù chưa xong, nhưng A Uyển đã nghe được lãnh khốc trong lời nói của hắn.

 

Trò chơi chính trị này, là người có tài mới có thể lên cao, Thái tử xem như là cái người có tài, mặc dù Vệ Huyên hy vọng kiếp này Thái tử có thể ngồi lên vị trí kia, thế nhưng nếu Thái tử không có năng lực, bị người giết chết, mặc dù trong lòng hắn đáng tiếc, nhưng cũng không phải là không phải Thái tử không thể. Ngày nay hắn đi tới Minh Thủy Thành, đã rút người ra, có nhiều lựa chọn hơn, không phải Thái tử không thể.

 

A Uyển đập hắn một cái, không nhịn được nói:

-“Thái tử là trữ quân Hoàng thượng hết lòng bồi dưỡng, hơn nữa còn có thái tử phi ở đó.

 

Cho nên nàng nguyện ý tin tưởng Thái tử nhất định có thể vượt qua cửa ải khó.

 

Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi có chút buồn bã. Bọn họ cách xa thị phi phải trái trong kinh thành, thế nhưng thân thích bằng hữu đều ở đó, trong lòng vẫn có chút lo lắng, không cách nào không chú ý.

 

-“Nàng đã cảm thấy tốt, vậy dĩ nhiên là không thành vấn đề.” Vệ Huyên theo lời của nàng nói.

 

A Uyển không nhịn được lại muốn đấm hắn, thái độ này thật là có lệ.

 

-“Nàng mất hứng thì cắn ta là được.” Vệ Huyên rất hào phóng nói, tay lại hạnh kiểm xấu dò vào  trong xiêm y nàng.

 

A Uyển nắm chặt vạt áo, trực tiếp xoay người, hướng cái mông về phía hắn.

 

Đáng tiếc dáng vẻ nàng đối với thế tử gia da mặt dày mà nói, căn bản không trở ngại gì, như thường dán tới, rất nhanh liền lột sạch nàng, nâng chân nàng lên tiến vào nàng.

 

-“Ta sẽ rất cẩn thận…..” Tiếng hắn khàn khàn vang lên ở bên tai nàng, giống như nức nở trong đêm.

 

A Uyển bị hắn làm cho muốn đạp hắn, quả nhiên không nên mềm lòng, mềm lòng người này liền được voi đòi tiên! Đặc biệt là chỉ cần thời điểm không có chiến sự lại thanh nhàn, hắn cơ hồ mỗi ngày đều nhớ, cũng không biết hắn từ đâu tới nhiều tinh lực như vậy, cuối cùng chỉ có thể dựa vào nàng cùng hắn ước pháp tam chương, đỡ phải hắn phá hỏng thân thể hắn.

 

Những ngày kế tiếp, phảng phất Minh Thủy Thành lại khôi phục lịch sử mười mấy năm trước, chiến hỏa thỉnh thoảng sẽ đốt, toàn bộ thu lại, Minh Thủy Thành đã trải qua tất cả chiến sự lớn nhỏ không dưới hơn mười lần, khiến cho người ở trong thành từ lúc mới bắt đầu kinh hoàng đến sau cùng bình tĩnh.

 

A Uyển cũng dần dần thích ứng cuộc sống như thế.

 

Đến thời điểm mùa thu, Minh Thủy Thành hiếm khi không có chiến sự thì, Từ quản sự một lần nữa phụng mệnh mang đồ tới.

 

Mà để cho người ta kinh ngạc chính là, trừ Từ quản sự ra, một đoàn xe đi theo sau lưng Từ quản sự tiến vào Minh Thủy Thành, cơ hồ để cho bá tánh Minh Thủy Thành ghé mắt.

 

Nếu nói là Từ quản sự đưa tới cho A Uyển bọn họ đều là một ít y phục, đồ trang sức, thuốc bổ dược vật cùng một ít đồ vật trong kinh thành mà Minh Thủy Thành không có! Như vậy trong mười mấy chiếc xe ngựa phía sau đưa tới không ngoài đều là lương thực, trừ lương thực ra, còn có rất nhiều gia cầm sống, gà vịt ngỗng heo dê cá vân vân…, một đường vào thành, cũng có thể nghe được tiếng kêu của gà vịt ngỗng, hết sức náo nhiệt.

 

Chờ những đồ này đã đưa vào Vệ phủ, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, cho là cũng là kinh thành đặc biệt đưa tới.

 

Sau khi Từ quản sự nghe nói, không khỏi có chút kỳ quái, nếu là vật từ kinh thành đưa tới, làm sao hắn lại không biết? Trong lúc nhất thời cũng không hiểu nổi, những vật này là từ nơi nào đưa tới, hơn nữa còn là của người nào đưa tới?

 

Lúc A Uyển được tin tức, thấy gia cầm đầy sân, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

 

-“Nghe nói kinh thành đưa rất nhiều thứ tới, người nào đưa tới?

 

Vệ Huyên vừa đúng trở lại, lúc đi qua sân, thấy những gia cầm bị để ở trong lồng, không khỏi có chút kỳ quái, không tưởng tượng ra được rốt cuộc là ai sẽ thật xa mà đưa tới mấy gia cầm sống như vậy.

 

A Uyển da mặt co quắp, lặng lẽ nhìn hắn, sau đó phân phó quản gia tới xin chỉ thị:

-“Trước tiên đưa chúng nó đến sân trống trong hậu viện nuôi đi.

 

Chờ quản gia đi xong, A Uyển không có nói gì, mà là lôi kéo Vệ Huyên trở về phòng.

 

Vệ Huyên cười khanh khách nhìn nàng, đối với hành vi nàng không có giải thích cũng không bực mình, để tùy nàng kéo mình trở về phòng.

 

Nha hoàn dâng trà điểm tâm, liền thối lui đến ngoài phòng chờ.

 

-“Được rồi, có cái gì không thể nói? Nói một chút với ta đi.” Vệ Huyên vừa cười, vừa ôm nàng vào trong lòng hôn mặt nàng, động tác rất ôn nhu, phảng phất bất kể nàng nói cái gì, hắn cũng sẽ bao dung nàng.

 

A Uyển nhấp một hớp hồng trà, bình tĩnh mở miệng nói:

-“Thật ra thì những thứ này đều là trong thôn trang đưa tới, bất quá không phải từ thôn trang ở kinh thành, mà là từ mấy thôn trang ở Vị Thành cùng phụ cận Gia Lăng Quan, hơn nữa những thứ này chẳng qua là một thu hoạch nhỏ trong thôn trang năm nay.

 

Sau đó nàng nhìn hắn,

-“Ta nghe Chu phu nhân nói, thời điểm mùa đông lương thực ở Minh Thủy Thành luôn không đủ ăn, quân lương của triều đình cũng không kịp thời đến, rất nhiều tướng sĩ đều phải nhịn ăn nhịn mặc. Khụ khụ….., trong thôn trang có rất nhiều lương thực không ăn hết, ở bắc địa thương gia có năng lực thu mua cũng ít, A Huyên xem có phải trực tiếp đưa đến Minh Thủy Thành hay không?

 

Vệ Huyên kinh ngạc hỏi,

-“Năm đó cô cô đặt mua thôn trang ở đây cho nàng à?

 

Trực giác không thể nào, ở trong mắt thế nhân, một dãy Bắc địa này khí hậu ác liệt, lại đối mặt các bộ tộc thảo nguyên, đất đai không đáng giá tiền, thu nhập của thôn trang cũng không được, ít có người sẽ tới nơi này đặt mua sản nghiệp.

 

A Uyển có chút thẹn, thấp giọng nói:

-“Là tự ta kêu người đặt mua, chính là năm trước lúc chúng ta thành thân.

 

Thấy hắn trừng trừng nhìn mình, A Uyển càng ngượng ngùng,

-“Lúc ấy ta nghĩ, ngược lại nơi này tiện nghi, liền kêu người dùng bạc đồ cưới đặt mua chút điền sản ở Bắc địa, sau đó cho ta Tạ quản sự tới xử lý, ta chỉ cần đập bạc vào là được rồi. Không nghĩ tới Tạ quản sự là một người có thể làm, tự mình tới khảo tra xong, tự mình an bài người tới khai thác kinh doanh. Cho đến mùa hè năm ngoái, nông trang ở đây đã có tin tức tốt, đến năm nay lại kinh doanh một năm, thu nhập trong thôn trang nhìn cũng không tệ…..

 

Theo nàng liên tục nói, Vệ Huyên càng nghe càng giật mình, cuối cùng đã không biết nói cái gì cho phải.

 

Nguyên vốn hắn cho là mình chẳng qua là cưới một nữ tử tâm tâm niệm niệm hai kiếp trở lại, chỉ cần chính mình xử lý tốt sự tình trong trong ngoài ngoài, để cho nàng không buồn không lo ở bên mình, để cho hắn có thể mỗi ngày ôm nàng vào lòng là được, như vậy đã hài lòng. Lại không nghĩ tới, tâm tư nàng tinh tế như vậy, từ trong dấu vết nhận ra được ý nghĩ của hắn, liền lớn mật làm ra quyết định.

 

Nếu là cô nương bình thường, vô duyên vô cớ, làm gì dùng bạc đồ hồi môn của mình tới đây nơi đất ngàn dặm đặt mua điền sản, còn đặc biệt mời người tới xử lý, kinh doanh thành một cái nông trang có sản xuất? Dân dĩ thực vi thiên, không có lương thực, người chẳng là cái thá gì.

 

Càng hiểu biết nàng, để cho hắn càng không cách nào buông tay.

 

Thật may là, kiếp này hắn ra tay thật sớm, nàng là của hắn!

 

Ai cũng cướp không được!

 

A Uyển liếc hắn một cái, thấy hắn không nói lời nào, do dự một chút, quyết định một chuyện khác hay là đừng nói trước.

 

Nàng không chỉ có là chạy tới nơi này phát triển nông nghiệp, còn nghịch đồ vật có thể sẽ ảnh hưởng chiến sự, bất quá bây giờ còn không có nghiên cứu thành công, cho nên cũng không cần nói trước cho hắn biết.

 

-“Đúng rồi, ta nghe Chu phu nhân nói, mỗi lần chiến sự kết thúc, sẽ xuất hiện rất nhiều thương binh, có ít người cụt tay cụt chân không thể ra chiến trường, không biết thế nào dàn xếp bọn họ, triều đình cũng không quá để ý, đều là cấp tiền bạc để cho bọn họ trở về quê hương liền coi như thôi. A Huyên xem, nếu không như vậy đi, mấy nông trang của ta còn rất thiếu người, không bằng an bài một ít thương binh không muốn trở về quê hương tới đi thôi, tốt xấu có phần cơm ăn.” A Uyển thương lượng với hắn.

 

Vệ Huyên không trả lời, mà là đột nhiên bế nàng lên, để cho nàng ngồi vào trên bắp đùi của mình, sau đó cùng nàng cùng nhau mặt dán mặt, âm thanh khàn khàn nói tiếng tốt.

 

A Uyển mím môi mỉm cười.

 

Nàng cũng không biết mình làm sao tâm huyết dâng trào nện xuống bạc sẽ có chỗ dùng lớn như vậy, hơn nữa Vệ Huyên như nàng đoán vậy đi tới bắc giới, chuyện phát triển dọc theo theo dự đoán của mình, cũng để cho chuyện nàng làm ban đầu có đất dụng võ.

 

-“Ban đầu ta dùng tổng cộng một vạn lượng bạc mua đất, trong đó để cho Tạ quản sự căn cứ tình huống địa phương xây năm thôn trang, sau đó để cho bọn họ viết kế hoạch thư xây dựng nông trang. Năm cái thôn trang này ở Vị Thành có hai cái, bên Gia Lăng Quan có một, Hoài Thủy Trấn có hai cái…..

 

Vệ Huyên nghe A Uyển nói ra vị trí của mấy cái thôn trang cùng đồ vật sản xuất, sau đó trầm ngâm một chút, liền nói:

-“Trước hết nàng kêu người nhìn một chút có bao nhiêu lương thực cùng súc vật trong thôn trang, cũng kêu bọn họ đưa đến quân doanh, đến lúc đó ta kêu Tiền Giáo Úy thanh toán ngân lượng cho nàng, bất quá có thể giá cả sẽ thấp hơn so với giá thị trường.

 

Nói xong, hắn hôn mặt nàng, mỉm cười nói:

-“Vào mùa đông Bắc địa thiếu y phục thiếu lương thực, cho dù có bạc cũng không mua được, có mấy thu hoạch từ thôn trang của nàng, thì không cần đặc biệt chờ mấy tên hoàng thương đưa tới rồi, hơn nữa chúng ta cũng không chờ được.

 

A Uyển không nhịn được trở về một nụ cười tươi, trong lòng biết quân lương triều đình phân phát cho các quân doanh ở thời kỳ bất đồng cùng hình thức bất đồng, những năm này, triều đình ở hai mùa xuân thu hàng năm sẽ phát ra quân lương tới các nơi, sau đó để cho quan tiếp liệu các nơi đi liên lạc bán quân lương cho hoàng thương đưa tới, có lúc nếu là bởi vì một ít chuyện gì kéo dài lại là cái phiền toái.

 

Hơn nữa sau lưng mấy tên hoàng thương đều có người, cầm lương thực tới, cũng làm cao quá mức.

 

Vệ Huyên suy nghĩ, mặc dù có đồ vật từ thôn trang của A Uyển cung cấp, bất quá thương đội đưa lương thực tới cũng phải cần, chẳng qua là đến lúc đó rốt cuộc có thể nắm chắc ép giá với bọn họ. Kiếp trước Vệ Huyên ở chỗ hoàng thương bị thua thiệt, kiếp này ngược lại không có nỗi lo về sau.

 

Suy nghĩ, hắn lại không nhịn được bổ nhào nàng tới trên kháng, ôm mặt của nàng, chặt chẽ vững vàng hôn nàng.

 

A Uyển:

.....

 

Vị thế tử gia này lại tái phát bệnh xà tinh!

 

Chờ nha hoàn vào thu thập hỗn độn ở trên giường gần lò sưởi, A Uyển vừa xấu hổ vừa giận, rốt cuộc không nhịn được cắn nam nhân đang ôm mình mấy cái.

 

Vệ Huyên lại không để ý, mặt mày mỉm cười, để tùy nàng cắn tới cắn lui, hàm răng trân châu kia vốn không có uy lực gì, ngược lại có cảm giác không cách nào miêu tả từ vậy mà sinh, đặc biệt yêu thích cảm giác bị nàng cắn.

 

Nếu như A Uyển biết ý nghĩ của hắn, tuyệt đối sẽ không cắn hắn nữa.

 

Cắn hắn vài hớp hả giận xong, A Uyển sửa sang lại vạt áo, không để ý đến hắn nữa, mà là gọi Tạ quản sự đặc biệt mang sổ sách theo đoàn xe tới vào hỏi.

 

-“Tạ quản sự, hai năm qua khổ cực ngài.” A Uyển ôn nhu nói, để cho Tạ quản sự ngồi cùng, kêu người dâng trà cho hắn.

 

Tạ quản sự là một thanh niên đen gầy, thân rất cao, cặp mắt lộ ra khôn khéo, là ban đầu Trưởng công chúa Khang Nghi đặc biệt chọn lựa ra cho nữ nhi làm gã sai vặt, nhưng không nghĩ lại bị A Uyển khai phá giá trị của hắn, phái hắn đến nơi này xử lý sản nghiệp của nàng, hơn nữa hai năm sau cho A Uyển một cái kết quả hết sức hài lòng.

 

-“Không dám nhận, đây là thuộc hạ phải làm.

 

Tạ quản sự cẩn thận trả lời, không nhịn được dùng dư quang khóe mắt liếc vị thanh niên xinh đẹp mặc áo gấm màu đỏ sẫm ngồi bên cạnh quận chúa bọn họ, trong lòng biết vị này chính là Thụy Vương thế tử.

 

A Uyển mỉm cười nghe xong Tạ quản sự bẩm báo, thưởng hắn một ít thứ, để cho Thanh Nhã nhận sổ sách Tạ quản sự đưa tới, liền kêu Thanh Hoàn đưa Tạ quản sự đến khách viện nghỉ ngơi.

 

Đưa Tạ quản sự đi xong, A Uyển lại gọi quản gia vào, kêu hắn đưa mấy vật hôm nay Tạ quản sự mang tới tới quân doanh, cũng đưa đi một ít cho các phủ ở Minh Thủy Thành.

 

A Uyển ở trong lòng mọi người Minh Thủy Thành, xưa nay là một người văn nhã hào phóng, tính tình lại ôn hòa, rất được người thích, cho nên lúc nhận được đồ A Uyển đưa tới, mọi người cũng rối rít tặng lại, Chu phu nhân cùng Triệu phu nhân còn đặc biệt tới cảm tạ một phen.

 

Hai nữ nhân ở cửa Vệ phủ gặp nhau, sau đó liếc nhìn nhau, trong lòng không nhịn được nói thầm nàng tới làm gì?

 

Chờ sau khi về đến nhà, Chu phu nhân đặc biệt kêu người đi tìm hiểu A Uyển đưa thứ gì cho Triệu phu nhân, khiến cho nữ nhân vô trần này đặc biệt chạy tới nói cám ơn, chờ sau khi biết được, Chu phu nhân rốt cuộc không nhịn được vỗ tay cười to.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 03/08/2021

 

1 comment:

  1. Hqua tui vào bị lỗi mạng ,
    Đau tim gần ngất đó nàng
    May hnay vào ok
    Thanks nàng edit nha 🥰🥰🥰

    ReplyDelete

Popular Posts