Sủng Thê Như Lệnh - Chương 184

☆, Phương thức biểu đạt cảm động của vị Thế tử gia này, là.....

Edit + Beta: Đào Mai

 

Biết được cái thai thứ hai Mạnh Vân sinh hạ chính là nam hài, rốt cuộc A Uyển yên tâm.

 

Mặc dù nàng đối với việc sinh nam sinh nữ cũng không để ý, thế nhưng không biết sao thời đại tạo nên quan niệm con người, cho là thái tử phi vẫn là phải có nhiều mấy nam hài mới tốt. Mạnh Vân sinh hai đứa nhi tử, lúc này mới coi như là đứng vững gót chân, địa vị thái tử phi cũng càng củng cố, liên đới Thái tử cũng khiến cho đám triều thần có thể càng an tâm.

 

Nói chuyện, chỉ cần A Uyển nhớ tới sinh nhi tử nhiều ít cũng là một phương thức củng cố địa vị, liền đối với cái này hết sức không biết nói gì, ngay cả đối với những đại thần cực độ bận tâm Thái tử cùng thái tử phi sẽ sinh mấy hài tử rất không biết nói gì. Thế nhưng cẩn thận ngẫm lại, lấy trình độ chữa bệnh ở thời đại này mà nói, lại cảm thấy cách nói này thật ra thì cũng có chút đạo lý, thật sự là không biết nói cái gì cho phải.

 

Theo tin tức Mạnh Vân sinh hạ đứa con thứ hai truyền tới, thư từ Kinh thành cùng Dương Thành cũng tới, A Uyển duyệt xem từng cái xong, trên mặt không nhịn được lộ nụ cười nhàn nhạt.

 

Hết thảy như thường.

 

Cha mẹ ở kinh thành sinh hoạt hết thảy như thường, chỉ là sau khi Mạnh Tự theo Thẩm Khánh đi Tây Bắc, lấy nàng cái loại tính cách lạc quan trời sinh đó, cũng rất nhanh liền thích ứng cuộc sống Tây Bắc, hơn nữa so với kinh thành cái loại bị trói buộc khắp nơi, Tây Bắc bầu trời rộng lớn, thiên địa tự do, tựa hồ thích hợp nàng hơn.

 

Dĩ nhiên, A Uyển cảm thấy, Mạnh Tự có thể nhanh thích ứng cuộc sống Tây Bắc như vậy, còn có Thẩm Khánh ở trong cuộc sống yêu mến nàng.

 

Sau khi A Uyển đi tới Minh Thủy Thành, liền năm thì mười họa nhận được thư đến từ Dương Thành, trong thư không có ngoại lệ cũng sẽ nhắc tới Thẩm Khánh người này, mặc dù tình cờ sẽ dùng phương thức oán trách viết ra, nhưng dần dà, có thể ở trong lời nói kiểu chữ đó, có thể bắt được những chuyện Thẩm Khánh làm vì nàng, một chút một giọt, xếp thành đoạn ngắn sinh hoạt.

 

A Uyển mỗi lần xem đều mỉm cười, tự đáy lòng mong ước bọn họ.

 

Phân biệt trả lời thư bình an xong, mỗi ngày A Uyển đều đứng ở cửa nhìn quanh chờ Vệ Huyên trở về.

 

Thời tiết càng ngày càng lạnh, khí hậu Minh Thủy Thành ác liệt, lạnh đến cơ hồ cũng không cầm được binh khí, bất kể là Đại Hạ hay là Địch tộc, cũng sẽ ăn ý ngừng chiến, cho nhau một thời gian nuôi vợ sinh con, sẽ không phát sinh chiến sự lớn, bất quá chuyện đám kỵ binh nhỏ quấy rầy cũng không ít. Đây cũng là bởi vì mùa đông thiếu hụt lương thực, mỗi năm đều có một ít bộ tộc thảo nguyên bị đói đến không chịu nổi, sẽ len lén xuôi nam cướp bóc, bọn họ len lén âm thầm tiến vào thôn làng, đoạt vật giết người liền đi, làm việc dã man mà máu tanh.

 

Lúc này Vệ Huyên đuổi bắt đó là một đám kỵ binh nhỏ thảo nguyên vào thôn cướp bóc.

 

A Uyển có chút bận tâm Vệ Huyên trẻ tuổi khí thịnh, thế nhưng trực tiếp đuổi sâu vào trong thảo nguyên hay không? Đến lúc đó một mình xâm nhập, không biết sẽ phát sinh nguy hiểm gì? Trong lòng thật là lo lắng không thôi.

 

Mà Vệ Huyên đi chuyến này, suốt nửa tháng mới trở về.

 

A Uyển lo lắng không thôi, khi biết được tin tức hắn trở về thành thì, cũng không giống như ngày xưa vậy nằm trên kháng ấm áp, mà là phủ thêm áo choàng thật dầy, kéo mũ áo choàng trùm đầu, trong ngực ôm cái lò sưởi tay bằng men bọc lụa, đến cửa Thùy Hoa nhìn quanh.

 

Bầu trời âm u, vốn là ngày hôm qua khó khăn lắm tuyết mới tạm ngừng, lại bắt đầu rơi, rơi thưa thớt, Lộ Vân vội vàng bung dù che tuyết cho nàng.

 

Một trận gió rét thổi tới, A Uyển rụt đầu, đột nhiên phát hiện, chính mình lại quên mất làm găng tay cùng khẩu trang loại đồ vật cần thiết cho mùa đông. Người ở thời đại này còn không có thói quen dùng găng tay, cũng không có khái niệm với khẩu trang, nơi rét căm căm này, nhiều nhất chẳng qua là kéo cao cổ áo choàng che mặt mũi thôi.

 

Trong gió tuyết, rốt cuộc thấy người đi tới.

 

Hắn khoác một cái áo choàng màu đen da điêu, vạt áo choàng rất dài, lúc sải bước đi tới, áo choàng ở giữa không trung tạo nên một độ cong xinh đẹp, hết sức phô trương.

 

Hắn sải bước đi tới, sau đó vén lên áo choàng trên người mình, bọc nàng vào trong lòng.

 

A Uyển ngửa mặt nhìn hắn, không thấy rõ mặt của hắn, nửa gương mặt hắn bị cái cổ áo bằng lông dê che lấp, chỉ có cặp mắt long lanh sáng ngời hữu thần, lại tràn đầy nôn nóng sốt ruột, lấy tay ôm nàng vào trong lòng, liền sải bước đi vào trong phòng.

 

A Uyển ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, cả trái tim cũng rơi xuống.

 

Nhớ tới nàng vì hắn lo lắng đề phòng nửa tháng, A Uyển cũng quyết định để cho hắn thể hội một chút cái loại lo lắng đó.

 

Cho nên, chờ trở lại trong phòng ấm áp xong, A Uyển liền vùi mình ở trên kháng ấm áp, không để ý hắn.

 

-“Nàng làm gì ở cửa xối tuyết?” Vệ Huyên vừa tức vừa giận, dùng nước nóng ngâm tay của mình ấm áp xong, liền dò vào trong chăn lông cáo sờ tay chân của nàng, phát hiện lạnh đến run người, mau kêu nha hoàn đi lấy bình nước nóng tới cho nàng ấm người.

 

-“Ta cao hứng!” A Uyển xanh mặt nói.

 

Trong nháy mắt Vệ Huyên bị nàng nhìn đến không lời nào để nói.

 

Đứng ở trong gió tuyết hơn mười phút, mặt A Uyển bị đông cứng có chút phát xanh, sắc môi cũng thâm một chút, một lúc lâu mới hòa hoãn lại. Cả người bị hong đến vô cùng ấm áp, không khỏi có chút buồn ngủ. Nàng ngáp một cái, chính mình lại rúc vào trong chăn lông cáo, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.

 

Chờ Vệ Huyên đi tịnh phòng rửa mặt sạch sẽ, mặc một bộ đồ rộng thùng thình màu xanh ngọc đi ra thì, thấy nàng đã núp ở trên kháng ngủ thiếp đi, không nhịn được bật cười.

 

Suy nghĩ một chút, hắn gọi Lộ Vân tới, hỏi thăm sự tình trong phủ lúc hắn không có ở đây xong, liền nói với Lộ Vân:

-“Ta và thế tử phi phải nghỉ một lát trước, hôm nay chậm chút mới dùng cơm.

 

Lộ Vân đáp lời, liền dẫn Thanh Nhã và mấy nha hoàn lui cách xa nội thất, đóng cửa lại.

 

Chờ lúc trong phòng chỉ còn dư lại hai người bọn họ, Vệ Huyên liền xốc chăn lên, bàn tay ấm áp dọc theo chân của người núp trong chăn lông cáo sờ soạng lên trên, chỉ sợ chút thời gian giá rét lúc trước tổn thương nàng.

 

A Uyển ngủ cũng không thật sâu, phát hiện ý đồ của hắn thì, trực tiếp một cước đá tới, chân bị hắn thật nhanh chộp vào trong tay.

 

-“Buông ra!

 

Vệ Huyên tiến tới hôn môi của nàng, nhẹ giọng nói:

-“Không có chuyện gì, nàng ngủ tiếp đi.

 

.....

 

Bị hắn táy máy thành tư thế xấu hổ này, để cho nàng làm sao ngủ đây? Té!

 

Vệ Huyên cường thế dò xét trên người nàng một lần, thấy trên người nàng không có một chút xíu trầy da do giá rét, da thịt nhẵn nhụi trơn mềm, đầy tay mềm mại, mới lưu luyến không rời giúp nàng mặc xiêm y vào, sau đó ôm nàng vào trong lòng, thỏa mãn thở dài.

 

A Uyển bị hắn làm cho không có buồn ngủ, lật người đẩy ngã hắn ở trên kháng, cũng đi cởi y phục của hắn.

 

Vệ Huyên cặp mắt sáng long lanh nhìn nàng, tự động nằm ngửa, dáng vẻ “mặc cho quân hái”.

 

A Uyển:

.....

 

A Uyển cũng kiểm tra hắn một lần, phát hiện tay của hắn bị tổn thương do giá rét, tức khắc vẻ mặt có chút trầm, liền trợt xuống đi tới đầu giường lấy thuốc dưỡng da chống lạnh thoa lên chỗ tổn thương do giá rét trên tay của hắn. Đây là Mạnh Vân đặc biệt kêu các thái y ở thái y viện điều chế cho nàng, chỉ sợ thời tiết mùa đông ở Minh Thủy Thành giá lạnh lạnh đến phỏng da A Uyển, thời điểm mùa thu, thật sớm đã kêu người đưa tới đây.

 

A Uyển chính mình không dùng nhiều như vậy, còn đặc biệt đưa một ít cho Chu phu nhân cùng Triệu phu nhân, thuốc chống lạnh này có mùi hoa nhàn nhạt, cũng không biết có phải trộn lẫn tinh dầu hoa gì vào hay không, ngửi rất thoải mái, Chu phu nhân các nàng đều thích vô cùng. Vật này chủ yếu là bảo vệ da, tự nhiên Vệ Huyên cũng dùng.

 

-“Không có sao, qua mấy ngày là tốt rồi.

 

Vệ Huyên cũng không thèm để ý, mặc dù lúc hắn xuất hành cũng mang theo thuốc, thế nhưng thời tiết này thật sự là quá lạnh, ít nhiều vẫn có chút tổn thương do giá rét.

 

Thoa thuốc lên tay cho hắn xong, A Uyển nhìn sắc trời một chút, liền kêu người dọn cơm.

 

Thời tiết lạnh, ăn lẩu là tốt nhất.

 

Bọn nha hoàn dọn lên lò đã đốt sẵn, trong lò đốt là than ngân sương, phía trên đặt một cái nồi, trong nồi là dùng xương hầm làm nước canh, thịt dê, thịt cá, thịt gà, thịt vịt các thứ cũng phải thái thật mỏng, nhúng một cái là có thể chín. Còn có rất nhiều thức ăn phụ, mộc nhĩ, nấm hương, đậu phụ, cải thìa, cà rốt, dưa chua, vân vân…., chỉ là các thứ dùng để nhúng lẩu có hơn hai mươi thứ.

 

Hai phu thê vừa ăn vừa nói chuyện, trò chuyện là sự tình lần này Vệ Huyên truy kích kẻ địch.

 

-“...Thật ra thì đi cũng không xa, mấy cái thôn trấn ở gần Minh Thủy Thành, sợ có cá lọt lưới, cho nên ta mang người vòng thêm vài vòng, không có chuyện gì. Thật may là lúc ấy ở chỗ đó thêm mấy ngày, mới có thể một lần tiêu diệt đám kỵ binh vòng trở lại. Có đôi khi những tên man rợ đó rất giảo hoạt, bọn họ không có chỗ ở cố định, tránh ở trong bóng tối chờ sau khi binh lính tuần tra đi qua, lại quay đầu trở lại, nhất định phải giải quyết toàn bộ bọn họ mới được, không phải vậy nếu là lọt một tên, không khác nào thả hổ về rừng...

 

Tuy rằng hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, A Uyển nghe vẫn là sợ hết hồn hết vía, chẳng qua là ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ung dung bình tĩnh của hắn, giữa hai lông mày thậm chí mang theo vài phần thần thái thường ngày khó nhìn thấy, cuối cùng A Uyển không có nói gì.

 

Chờ sau khi ăn cơm tối xong, hai phu thê đi xem những hoa cỏ được nuôi dưỡng ở bên trong phòng ấm, vừa tản bộ vừa thương lượng sự tình mùa xuân sang năm an trí mấy thương binh tàn binh bị đưa trở về quê hương.

 

-“Ta kêu Tiền Giáo úy liệt kê ra những người không muốn trở về quê hương, đến mùa xuân, sẽ kêu người đưa bọn họ tới thôn trang, ý của nàng như thế nào?” Vệ Huyên dò hỏi.

 

-“Tại sao phải đợi đến mùa xuân?

A Uyển không nhịn được hỏi:

-“Mùa đông này, bọn họ sống như thế nào?

 

Vệ Huyên cười nói,

-“Bọn họ là chiến đấu vì Đại Hạ, tự nhiên triều đình sẽ không bạc đãi bọn họ, chẳng qua là phương diện ăn ở không có tốt như những tướng sĩ khác.

 

Cho nên, bất kể có điều kiện hay không, trước tiên đều phải khẩn cấp tăng cường những tướng sĩ thủ thành cùng ra chiến trường.

 

A Uyển trầm mặc, liền nói:

-“Ta đã nói Tạ quản sự xây một ít phòng ở trong thôn trang, bất quá bởi vì nhân thủ có hạn, cho nên xây dựng không nhiều, chờ thời tiết ấm áp lên, lại gia tăng thời gian xây dựng thêm, sau này nếu như bọn họ định cư ở chỗ này, cũng có thể để cho bọn họ đem người nhà tới đây.

 

Nói xong, A Uyển như là ngộ ra, đột nhiên cảm thấy giống như chính mình đang đại khai phá bắc bộ vậy, di chuyển bá tánh phía nam tới phía bắc, cũng có thể hóa giải một ít áp lực về nhân khẩu cùng đất đai cho kinh thành. Hoặc giả, chờ sau này ở phía bắc người dần dần nhiều lên, thế hệ này trở nên phồn hoa, không chừng thật sẽ có bá tánh lựa chọn định cư ở chỗ này, bởi vì chỗ này dễ dàng có được đất đai.

 

Chẳng qua là, chiến tranh là cái vấn đề.

 

Trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên bị người ôm, sau đó nhấc nàng lên, để cho nàng cả kinh rên khẽ một tiếng, vội vàng ôm vai hắn.

 

Vệ Huyên ngẩng đầu nhìn thiếu nữ ngồi ở trong khuỷu tay mình, chống lại cặp mắt ôn nhuận luôn có thể bao dung hết thảy của nàng, không nhịn được hôn lên.

 

Vệ Huyên trở về ngày hôm sau, A Uyển liền kêu Thanh Nhã và mấy nha hoàn đến, cùng nhau nghiên cứu khẩu trang cùng găng tay mấy thứ này, chú ý chủ yếu chính là thiết kế giữ ấm cùng tiện dùng. A Uyển biết vị thế tử gia không chịu ngồi yên là không thể nào ngoan ngoãn đợi ở trong thành, sợ hắn mỗi lần ra khỏi thành tay sẽ bị tổn thương do giá rét, đương nhiên A Uyển phải làm ra găng tay giữ ấm cho hắn.

 

Găng tay dễ dàng làm, chẳng qua là ở bên trong nhét vào thứ gì giữ ấm tốt nhất, vì thế A Uyển thí nghiệm dùng bông, lông dê, nhung, lông vịt….. Cuối cùng quyết định dùng lông dê cùng lông ngỗng nhét vào găng tay.

 

Lúc nhận được A Uyển tự mình làm găng tay da nhét thêm nhung cùng lông vịt, tự nhiên Vệ Huyên lại bị A Uyển làm cho cảm động.

 

Phương thức biểu đạt cảm động của vị thế tử gia này, vẫn là ở trên giường nổ lực giày vò nàng, mặc dù hắn cũng có dùng mọi cách lấy lòng, thế nhưng A Uyển cảm thấy rõ ràng hắn là kiếm cớ thỏa mãn bản thân, nàng ngược lại mệt mỏi hơn! Té! Nàng tình nguyện không cần hắn cảm động như vậy.

 

A Uyển đoán không sai, có một liền có hai, mặc dù thời tiết lạnh, thế nhưng cứ cách mỗi mấy ngày Vệ Huyên vẫn sẽ mang theo thân vệ ra khỏi thành đi tuần tra, nhiều lần biết được kỵ binh thảo nguyên lẻn vào thôn trấn Đại Hạ, cũng là người thứ nhất xông tới truy kích cướp giết. Vì thế, hình tượng vị thế tử gia này ở trong lòng bá tánh Minh Thủy Thành là hết sức cao lớn, hoàn toàn không có giống như tình cảnh ở trong kinh thành chỉ xem hắn thành hỗn thế ma vương.

 

Cuộc sống ở đây, trong tiểu đánh tiểu nháo qua đi, rất nhanh liền nghênh đón năm mới.

 

Bởi vì là ở Minh thủy thành, cho nên đêm trừ tịch năm nay, chỉ có hai phu thê, đây cũng là A Uyển lớn như vậy tới nay, lần đầu tiên cách xa phụ mẫu người nhà, không khỏi hết sức nhớ nhung.

 

Vệ Huyên lại hết sức vui vẻ trong sinh hoạt chỉ có hai người, cũng không giống như ở kinh thành, mỗi khi trừ tịch đều phải tiến cung tham gia cung yến, đối mặt một đống người đáng ghét nhưng lại e ngại có Văn Đức đế ở đó không thể giết chết hoặc làm tàn phế, đơn giản là tổn thương mắt, tổn thương gan, tổn thương phổi…..

 

Lấy tính cách của hắn, hắn ước gì toàn thế giới chỉ còn dư lại hai người bọn họ, trong sinh hoạt của A Uyển chỉ có chính mình, trong mắt chỉ nhìn thấy hắn mới tốt.

 

Thế nhưng, phát hiện tâm tình A Uyển không cao, Vệ Huyên lại bận tâm, thật sớm đã kêu quản gia phái người mua các loại pháo bông từ Vị Thành trở lại, tính toán ở đêm trừ tịch đốt pháo bông để cho A Uyển vui vẻ một phen.

 

Chẳng qua là A Uyển thấy những pháo bông xinh đẹp kia, nhớ lại chính mình nghiên cứu những thứ đó ở trong thôn trang, còn chưa có tiến triển quá lớn, không khỏi lại có chút buồn bực.

 

Rõ ràng nàng nhớ cách điều chế, thế nhưng ngại vì thời đại phát triển, lại khó có thể tìm được nguyên liệu, có thể làm cái gì đây?

 

Vệ Huyên thấy nàng buồn buồn không vui, không khỏi có chút gấp gáp, còn tưởng rằng nàng bởi vì cách xa người nhà mà mặt không cách nào giản ra, chỉ đành phải tìm những chuyện khác làm phiền nàng dùng để dời đi sự chú ý của nàng.

 

Chờ sau khi đón giao thừa kết thúc, Vệ Huyên liền lôi kéo nàng trở về phòng, nhiệt tình như lửa kéo nàng lên trên giường.

 

A Uyển đối hành động của hắn hết sức không thể nói, cảm thấy vị thế tử gia này rõ ràng là ăn no ấm cật, trong lòng không khỏi có chút bận tâm, mấy ngày chính mình đúng lúc là giai đoạn nguy hiểm, không biết gần đây thường xuyên giày vò như vậy, có thể có thai hay không?

 

Bất quá, nghĩ đến cũng đã cùng phòng hơn một năm, cũng không có thai, chẳng lẽ là thể chất nàng là khó có thai? Giống như nương nàng vậy.

 

Vệ Huyên chôn chính mình ở trong cơ thể ấm áp của nàng, hôn mút mặt ướt mồ hôi của nàng, âm thanh khàn khàn thấp thuần nói:

-“Chờ lúc mùa xuân, bên ngoài thành cỏ cây cũng nảy mầm, ta dẫn nàng đi săn thú.

 

A Uyển có chút thất thần, chớp chớp mắt hiện lên sương mù, thấy hắn cố gắng lấy lòng mình, không nhịn được cười với hắn, hai tay quàng lên trên vai hắn…..

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 06/08/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts