Sủng Thê Như Lệnh - Chương 187

☆, Lần đầu tiên A Uyển hung ác với hắn như thế!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tạ ma ma đã không chỉ một lần thò đầu nhìn quanh trong phòng, đáng tiếc rèm cản trở không thấy rõ tình huống bên trong, bên cạnh lại có tiểu nha đầu đang nhìn, bà cũng không thể dán sát vào tường để nghe động tĩnh bên trong, tránh cho dạy mấy tiểu nha đầu này nhìn thấy về sau lại học theo, không khỏi có chút khẩn cấp.

 

Vừa đúng lúc này, Lộ Vân bưng khay tới, Tạ ma ma vội vàng cười nghênh đón.

 

-“Lộ Vân cô nương là đưa chút điểm tâm tới cho thế tử phi sao? Đưa là cái gì?

 

Tạ ma ma là bà vú thế tử phi, mặc dù người có chút mềm yếu, bình thường cũng là toàn tâm toàn ý hầu hạ thế tử phi, lại kỳ quái là hoàn toàn không có dáng vẻ tính tình gì, thế nhưng bọn nha hoàn lại hết sức tôn trọng bà. Loại tôn trọng này, là thành lập trên việc thế tử phi coi trọng bà vú của mình, nếu như người hoặc chuyện thế tử phi xem trọng, cho dù ngươi chỉ là tiểu bạch thỏ tùy ý có thể lừa gạt, vậy cũng phải kính trọng.

 

Lộ Vân nhàn nhạt gật đầu, nói:

-“Mới vừa rồi thế tử phi nói muốn ăn chè táo đỏ trứng sữa, nô tỳ đi nói nữ đầu bếp nấu một ít, trong phòng bếp còn giữ lại hai chén, nếu ma ma có đói đi ăn đi.

 

Tạ ma ma miễn cưỡng cười, nói:

-“Thật là cám ơn Lộ Vân cô nương nhớ lão bà ta, bây giờ ta cũng không đói.

 

Lúc này làm sao bà ăn được? Cũng không biết A Uyển đột nhiên gọi mấy cái nha đầu kia vào làm cái gì? Tạ ma ma trong lòng rất lo âu, như sợ mấy nha đầu kia bị A Uyển làm hư, được  nuông chiều nên đã làm ra chuyện gì chọc cho A Uyển tức giận, dù sao bây giờ thân thể A Uyển không bình thường, nếu như tức giận xảy ra nguy hiểm thì làm sao bây giờ.

 

Tạ ma ma vẫn cảm thấy chính mình chăm sóc đại cô nương này là một người hiền hòa không có tính tình, hơn nữa nàng không giống những tiểu thư quý tộc khác thích tự cao tự đại, rất thích nhìn dáng vẻ bọn nha hoàn bên cạnh hoạt bát, cho nên không khỏi nuông chiều nha hoàn hầu hạ bên cạnh mình, thậm chí không coi các nàng là hạ nhân hô tới quát lui.

 

Bất quá bà cũng không cho là A Uyển làm không được, A Uyển tốt mới khiến cho mấy cái Thanh đối với nàng đều tuyệt đối trung thành, mà là cảm thấy mấy đứa nha hoàn này nhận thức không rõ bổn phận của mình, chỉ sợ sớm muộn các nàng sẽ chọc ra họa.

 

Làm bà vú bên cạnh A Uyển, Tạ ma ma cảm thấy mình cần thiết phải ước thúc mấy đứa nha hoàn này một chút, ở lúc mấu chốt phải đề tỉnh các nàng. Nhưng ai biết bà còn chưa có nhắc nhở, mấy nha hoàn tựa hồ đã phạm sai lầm.

 

Cái này không, hôm nay A Uyển đi một chuyến chỗ Úc đại phu kia, sau khi trở lại sắc mặt liền có chút không đúng, khiến cho Tạ ma ma có chút lo âu.

 

Lúc này, liền thấy Lộ Vân cách màn cửa bên trong kêu lên:

-“Thế tử phi, nô tỳ bưng chè táo đỏ trứng sữa tới.

 

Trong phòng rất im lặng, sau một lát mới thấy Thanh Hoàn xốc rèm đi ra, mời nàng đi vào.

 

Lộ Vân nhạy bén phát hiện hốc mắt Thanh Hoàn ửng đỏ, chờ sau khi tiến vào, giống vậy cũng phát hiện vẻ mặt mấy cái Thanh khác cũng không quá tốt, nhìn tựa hồ giống như là bị rầy vậy, mệt mỏi, tâm tình cũng không cao. Lộ Vân nhìn ở trong mắt, nhưng cũng không lên tiếng, phảng phất như không thấy, bưng thức ăn trên khay ra, thả vào trên bàn con chạm trổ hoa hồng cạnh kháng.

 

Bốn cái Thanh là nha hoàn hồi môn của A Uyển đi theo A Uyển tới Minh Thủy Thành, các nàng đại biểu là mặt mũi của A Uyển, cho dù các nàng đã làm sai chuyện gì, A Uyển có thể ở ngầm răn dạy các nàng hoặc là trách phạt các nàng, thế nhưng sẽ không ở trước mặt người khác không cho các nàng mặt mũi, đây là vấn đề nguyên tắc. Không cho các nàng mặt mũi, chính là không cho A Uyển mặt mũi, cái này là nguyên nhân vì sao trong một cái gia tộc, đại nha hoàn bên người lão tổ tông ngay cả lão gia và các thiếu gia cũng phải kính nể mấy phần.

 

Lộ Vân là người thông suốt, trong lòng hiểu vì sao mới vừa rồi A Uyển kêu mình rời đi, bất quá cũng không dự định tìm tòi nghiên cứu.

 

Mở nắp ra, trong chén sứ thanh hoa là đọng lại trứng sữa màu vàng nhạt, phía trên thả hai viên táo đỏ, sóng sánh, nhìn thấy mê người.

 

A Uyển nhận lấy muỗng bạc Lộ Vân đưa tới, rũ mắt, nói với bốn nha hoàn xui tay đứng ở một bên:

-“Được rồi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ, các ngươi ra ngoài đi.

 

Bốn nha hoàn nhìn về phía A Uyển, nghe được nàng khôi phục giọng nói ôn hòa, hốc mắt đỏ lên, thiếu chút nữa lại muốn rơi nước mắt. Bất quá vẫn là nhịn được, hành lễ với A Uyển, nhỏ giọng lui ra ngoài.

 

Mới vừa ra cửa, liền thấy Tạ ma ma đứng ở nơi đó ngoắc các nàng.

 

Bốn nha hoàn vội vàng đi tới, sau đó liền thấy Tạ ma ma quan sát các nàng một cái, thở dài, tựa hồ cực kỳ thất vọng, nói với các nàng:

-“Mấy người các ngươi, đi theo ta.

 

Bốn cái Thanh đối Tạ ma ma xưa nay kính trọng, lập tức đáp một tiếng dạ thật thấp, liền đi theo Tạ ma ma.

 

A Uyển từ từ ăn chén chè táo đỏ trứng sữa thơm ngon ngọt ngào, vừa suy nghĩ.

 

Nàng không nghĩ tới, mình có thể có thai hài tử, lại là trời xui đất khiến dưới sự thúc đẩy của nha hoàn của mình. Nếu không có mấy đứa nha hoàn thích loạn bận tâm, tự chủ trương chạy đi hỏi thăm Úc đại phu, nàng cũng sẽ không biết nguyên lai Vệ Huyên từ khi bắt đầu viên phòng, đã một mực uống thuốc, cũng không muốn hài tử. Mà Úc đại phu cho là nàng là cảm kích, cho nên khi Thanh Bình nói một câu để cho hắn hiểu lầm, sau đó ngừng thuốc Vệ Huyên, để cho nàng ngoài ý muốn mang thai.

 

Nàng biết thân thể mình những năm này điều lý đã không sai, đã rất ít ngã bệnh, chẳng qua là không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy có thể có thai. Nếu như không có những trùng hợp này, chỉ sợ cả đời này, nàng cũng không có khả năng sẽ có hài tử.

 

Mặc dù nàng không biết Vệ Huyên là có ý gì, thế nhưng nàng cùng Vệ Huyên từ nhỏ cùng nhau lớn lên, dĩ nhiên là không thể để cho người chỉ trích Vệ Huyên, cũng không tiện để cho người biết chuyện Vệ Huyên làm. Cho nên đối với hành vi tự chủ trương của mấy đứa nha hoàn này nghiêm trị một phen, làm cho các nàng nhớ dạy dỗ, sau này chớ có tái phạm.

 

Mặc dù đứa nhỏ này là âm lỗi dương sai có được, nhưng nếu đã mang thai, A Uyển tiếp nhận xong cũng có thể thản nhiên đối mặt, tính toán sinh nó ra, tương lai giáo dục nó trưởng thành thật tốt, làm hết trách nhiệm của cha mẹ, giống như cha mẹ nàng đối với nàng.

 

Nghĩ như vậy, trong lòng nàng liền dễ dàng hơn, quyết định chờ tối nay sau khi Vệ Huyên trở lại, phải cùng hắn công bằng nói một chút, cũng không thể để cho hắn mang theo cái tâm lý cố chấp gì mà đối đãi đứa bé trong bụng của nàng.

 

Buông muỗng bạc xuống, A Uyển không nhịn được đưa tay phủ lên trên bụng bằng phẳng của mình.

 

-“Thế tử phi, ngài làm sao vậy?” Lộ Vân có chút lo âu hỏi, bây giờ thân thể A Uyển không giống trước kia, tối hôm qua Lộ Bình đã dặn dò nàng, phải thời khắc nhìn chằm chằm, không thể để cho nàng phát sinh cái gì ngoài ý muốn.

 

A Uyển cười với nàng, nói:

-“Không có gì, không cần khẩn trương. Chẳng qua ta cảm thấy, bụng rất bình thường, không có cảm giác gì. Thông thường phu nhân khác lúc mang thai sẽ có triệu chứng nôn oẹ, thế nhưng ngươi nhìn ta có thể ăn có thể ngủ, cái gì cũng tốt, thật sự là không cảm giác đặc biệt gì!

 

Lộ Vân cũng nở nụ cười, vừa thu chén trên bàn nhỏ vừa nói:

-“Như vậy mới phải đấy, chứng minh tiểu chủ tử biết được ngài khổ cực, cho nên ngoan ngoãn để ngài yên.

 

Ở trong lòng nàng, A Uyển không so được những nữ tử khỏe mạnh khác, cũng có chút bận tâm nàng mang thai có bầu sau đó khổ cực, nếu là đứa bé này để yên người, có thể bình an sinh ra, mới là tốt nhất.

 

Nghe được lời của Lộ Vân, A Uyển nhưng cười không nói, mới hơn một tháng, chẳng qua là một cục thịt nhỏ, làm sao có thể biết thông cảm người? Bất quá người nơi này liền thích nói một ít lời an ủi, A Uyển không nói được lời phản bác nàng.

 

Hôm nay đi chỗ Úc đại phu, A Uyển lại để cho hắn thuận tiện bắt mạch cho mình, biết mạch tượng của mình vững vàng, chỉ cần mấy tháng này điều dưỡng thân thể thật tốt, bảo đảm ăn uống quân bình khỏe mạnh, có thể thuận lợi sinh sản, tâm tình cũng liền thư thái mấy phần.

 

-“Lộ Vân, giúp ta mài mực, ta muốn viết thư gửi kinh thành.

 

A Uyển phân phó, ngày hôm qua binh hoang mã loạn, sau đó lại toàn bộ tin thần đều chú ý Vệ Huyên khác thường, còn không có thời gian viết thư nói cho cha mẹ ở kinh thành biết chuyện này.

 

Chờ Lộ Vân mài mực xong, A Uyển tay cầm bút lông sói, tâm tình dừng ở từng chữ viết trên trang giấy mà chậm rãi chập trùng. Loại thời điểm này, rốt cuộc nàng cũng có vui sướng sắp sửa được làm mẹ, chân thành mong mỏi sinh mệnh nhỏ trong bụng.

 

Sau khi viết thư xong, A Uyển bất giác có chút mệt mỏi, liền nói với Lộ Vân:

-“Ta lên giường nằm một chút.

 

Lộ Vân vội vàng hầu hạ nàng cởi áo khoác, đỡ nàng lên giường, sau đó buông màn che xuống, ngăn tia sáng một ít, tránh cho chói mắt không tốt nghỉ ngơi.

 

Tối hôm qua A Uyển bị Vệ Huyên khác thường giằng co tới nửa đêm, sáng sớm hôm nay lại đi tìm Úc đại phu, cũng không có nghỉ ngơi tốt, vào lúc này nằm ở trên giường, ngáp một cái, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.

 

Lúc Vệ Huyên trở lại, thấy Lộ Vân ngồi ở trước tấm bình phong đi thông nội thất, không khỏi có chút ngạc nhiên, hỏi:

-“Thế tử phi đâu?

 

-“Ở bên trong nghỉ ngơi.” Lộ Vân vừa nói, vừa vén rèm cho hắn.

 

Vệ Huyên nghe xong, bước chân không khỏi càng thả nhẹ, không nhịn được hỏi:

-“Loại thời điểm này….. Làm sao lại nghỉ ngơi? Có phải thân thể nàng không khỏe hay không?

 

Câu nói sau cùng, âm thanh đã mang theo có chút khác thường.

 

Lộ Vân trong lòng khẽ nhúc nhích, vội vàng nói:

-“Không phải, chẳng qua thế tử phi mệt mỏi, nói muốn nghỉ ngơi một hồi. Bạch thái y nói, phụ nữ có thai đều là tương đối dễ dàng buồn ngủ.

 

Rốt cuộc cả trái tim Vệ Huyên định xuống, lại hỏi:

-“Hôm nay khi nào nàng thức dậy? Làm cái gì?

 

-“Cùng bình thường vậy, đều là khoảng giờ Thìn.

Lộ Vân nhìn hắn một cái, nhớ tới lời A Uyển dặn dò nàng, lời vừa tới miệng biến thành:

-“Ăn ít thứ, viết mấy phong thư gửi kinh thành, liền không có làm cái gì.

 

Vệ Huyên hỏi rất cẩn thận, thậm chí ngay cả A Uyển ăn cái gì cũng hỏi rất rõ ràng, biết được không có gì không ổn xong, rốt cuộc vào nội thất.

 

Đi thẳng tới trước giường, hắn nhìn màn lụa buông xuống mặt đất, đứng một hồi, mới nhẹ nhàng vén lên màn che, ánh mắt quét về phía trong giường, sau đó ngơ ngẩn nhìn người trên giường chôn nửa đầu mặt ở trong chăn, chỉ còn dư lại một đầu tóc đen vừa dài vừa mịn ở trên mặt gối gấm màu thạch anh.

 

Vệ Huyên vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn tóc của nàng, tay chuyển qua trên nửa gương mặt lộ ra ở bên ngoài, chần chờ, cuối cùng không có rơi xuống.

 

A Uyển ngủ một giấc này, thẳng đến buổi trưa mới tỉnh.

 

Là đói tỉnh.

 

Mới mở mắt, liền thấy nam nhân ngồi ở mép giường, đang dùng đôi mắt trầm mặc nhìn nàng chằm chằm.

 

A Uyển xoa mắt ngồi dậy, nhìn hắn một hồi, liền hướng hắn dựa qua. Còn chưa đến gần hắn, hai tay của hắn đã vươn tới, cẩn thận đỡ eo của nàng, sau đó để cho nàng dựa vào trong lòng hắn.

 

Động tác không tự chủ mang theo một loại cẩn thận.

 

A Uyển không nhịn được muốn cười, lại muốn cắn hắn mấy cái cho hả giận, bất quá thấy trong hành động của hắn hiện ra mấy phần sợ hãi, lại không đành lòng cắn hắn, chỉ đành phải ở trong lòng than thở, nói với hắn:

-“Ta đói, muốn ăn canh thịt dê cùng bánh thịt bò.

 

-“Ta kêu phòng bếp làm cho nàng.

 

Nói xong, liền hướng ra bên ngoài phân phó Lộ Vân đi phòng bếp truyền lệnh.

 

Mặc dù bỏ lỡ thời gian cơm trưa, bất quá động tác của phòng bếp rất nhanh, liền đưa cơm trưa tới.

 

A Uyển được Vệ Huyên trực tiếp bế lên, phảng phất nàng bị cái bệnh nặng gì vậy, tự mình ôm nàng đến trên kháng gần cửa sổ bên trong phòng ngồi, cầm cái gối dựa lót ở sau lưng nàng.

 

A Uyển túm lại tóc đang xõa ra, cảm thấy có chút ngượng ngùng, tự mình là từ trên giường bò dậy, không chỉ không có rửa mặt thay y phục, tóc cũng không chải, tựa như cùng mặc đồ ngủ chạy đến phòng ăn đi ăn cơm vậy, hết sức thất lễ. Nhưng khi nhìn vị thế tử gia kia, vẻ mặt là chuyện đương nhiên, để cho nàng không lời nào để nói.

 

Cơm trưa có bánh thịt bò nướng ngoài giòn trong tươi mới, canh thịt dê thơm ngon, A Uyển lại có thể trực tiếp ăn hết một cái bánh thịt bò cùng một chén canh thịt dê, so với bình thường sức ăn nhiều một phần ba, Vệ Huyên nhìn thấy tràn đầy kinh ngạc.

 

Bình thường hắn luôn muốn cho A Uyển ăn nhiều một chút, nhưng bây giờ rốt cuộc A Uyển đại chấn ăn nhiều hơn, lại có chút khó chịu.

 

A Uyển lặng lẽ ăn ngon lành, căn bản không để ý tâm mẫn cảm của vị thế tử gia này, ăn uống no đủ xong, súc miệng thay y phục, liền đi ra sân tản bộ, thuận tiện thưởng thức một chút mấy chậu hoa dưỡng ở trong phòng hoa, nếu không phải nhìn hoàn cảnh, nhìn không những chậu bông này được dưỡng ở trong phòng hoa, sẽ để cho A Uyển có cảm giác còn sinh hoạt ở trong kinh thành.

 

Trong Minh Thủy Thành cũng chỉ có Vệ Huyên có cái tài lực vật lực này, có thể kêu người trồng một phòng hoa, cung cấp cây cảnh cho nàng thưởng thức bốn mùa.

 

Mặc dù A Uyển không biết vị thế tử gia này làm sao có nhiều tiền để tiêu hao như vậy, nhưng nàng biết tài sản Vệ Huyên trừ đồ cưới của mẫu phi hắn ra, cùng các thứ ban thưởng trong cung ra, hắn còn có một khoảng tiền riêng, cũng không tính vào trong vương phủ, tiền tài đó khá là khả quan.

 

Vệ Huyên đi theo ở sau lưng nàng, dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng chằm chằm.

 

A Uyển đi dạo đến không sai biệt lắm, lại tiếp tục đi bộ trở về chính viện, sau đó trở về phòng đọc sách.

 

Vệ Huyên giống như trùng chỉ theo đuôi đi theo nàng, mày nhíu chặt, thấy nàng dạo tới dạo lui, cả trái tim đều nhấc lên. Thật vất vả rốt cuộc nàng mới trở về phòng, lại dựa cửa sổ đọc sách, tâm đề đến lợi hại hơn.

 

-“Có phải nàng nên đi nghỉ ngơi hay không?

Vệ Huyên đề nghị:

-“Đọc sách hao tổn tinh thần, vẫn là đừng xem.

 

A Uyển chậm rãi lật sách, cũng không ngẩng đầu lên nói:

-“Tại sao A Huyên không nói ta ăn cơm cũng hao tổn tinh thần, kêu ta không ăn?

 

-“...Ăn cơm làm sao sẽ hao tổn tinh thần?

 

Bị nghẹn đến không chịu nổi, thiếu chút nữa thế tử gia nổi nóng.

 

Đột nhiên A Uyển ngẩng đầu cười với hắn, nụ cười ngây thơ lại rực rỡ, tựa như một hài tử bướng bỉnh, hắn nhìn thấy liền sững sờ, chỉ thấy A Uyển vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói với hắn:

-“Không đọc sách cũng được, A Huyên qua đây ngồi, chúng ta tán gẫu một chút. Ừ, A Huyên sẽ không cảm thấy nói chuyện phiếm cũng hao tổn tinh thần chứ?

 

Vệ Huyên lại bị nàng làm cho nghẹn đến không chịu được, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nàng hoạt bát, trong lòng đã từ từ trở nên an ổn.

 

Vệ Huyên rút đi sách trong tay nàng, mới ngồi vào bên cạnh nàng, sau đó rất tự nhiên ôm nàng vào trong lòng, cong chân lên, để cho nàng ngồi ở trên bắp đùi của mình, thân hình hắn cao lớn hoàn toàn bao phủ nàng ở trong bóng người mình, phảng phất như vậy là có thể bảo vệ nàng tránh khỏi tất cả tổn thương.

 

A Uyển đối với một ít thói quen của hắn từ bắt đầu không nói được gì, đến bây giờ đã tự nhiên, nếu hắn cho là động tác này tương đối có cảm giác an toàn, liền tùy theo hắn.

 

-“Hôm nay Úc đại phu tới xem mạch cho ta, ta vừa vặn hỏi hắn một ít chuyện.” A Uyển đột nhiên nói.

 

Nhất thời thân thể Vệ Huyên cứng ngắc.

 

A Uyển phảng phất không có cảm giác được, tiếp tục nói:

-“Ta cảm thấy, phụ thân mẫu thân cùng phụ vương mẫu phi cũng mong đợi tin tức tốt của chúng ta, cho nên có thể có thai cũng là tốt.

 

Nàng tận lực hời hợt nói chuyện này, trong hai người đã có một người sợ nghi thần nghi quỷ, như vậy một người khác thì phải đối cuộc sống tràn đầy lòng tin, trấn an hắn hoảng loạn.

 

Nàng cảm thấy, dù sao Vệ Huyên chẳng qua là một thiếu niên mới mười tám tuổi, chưa có chuẩn bị tâm lý cho nên không quá có thể tiếp nhận chính mình phải làm cha cũng là chuyện thường. Tâm lý tuổi tác của nàng so với hắn lớn hơn, cho nên liền do nàng tới trấn an hắn là được.

 

A Uyển cho là như vậy, dĩ nhiên là tính toán dùng giọng buông lỏng tới trần thuật chuyện này, nhưng không biết nguồn gốc kinh khủng Vệ Huyên tới từ kiếp trước bọn họ sanh ly tử biệt, sinh sôi làm cho hắn không thể chịu đựng được có bất kỳ khả năng nào nàng sẽ rời đi hắn, cố chấp như vậy đã hình thành một loại bệnh hoạn điên cuồng.

 

Chờ thân thể Vệ Huyên từ từ thanh tĩnh lại, A Uyển ngẩng đầu hôn lên khóe miệng hắn, cười nói:

-“Ta nhớ, trước kia giống như A Huyên đã từng nói qua với ta, chờ sau này Nhị đệ cưới thê tử, liền ở trong hài tử của hắn nhận một đứa làm con thừa tự, đúng không? Năm kia lúc mừng năm mới, A Huyên còn đặc biệt giao phó hắn, sau này phải kết hôn với một thê tử thông minh lanh lợi, tương lai sinh một hài tử thông minh, chính là muốn lấy đứa bé kia làm con thừa tự, đúng không?

 

Nghĩ đến khi đó mình bị lời của hắn làm cho không giải thích được, A Uyển liền không nhịn được buồn cười, khi còn bé Vệ Huyên nói lời như vậy nàng không để ở trong lòng, cho là chẳng qua là ý tưởng nhất thời của đứa trẻ, sau khi lớn lên lúc Vệ Huyên nhắc lại, vẫn là không để ở trong lòng, cho là bất quá là trêu chọc Vệ Trác chơi.

 

Nhưng ai biết, hắn là nghiêm túc.

 

Hắn không muốn để cho nàng mang thai, không muốn để cho nàng trải qua thống khổ sinh sản, sợ thân thể nàng yếu đuối không chịu đựng được, cho nên ở lúc viên phòng liền uống thuốc tránh thai Úc đại phu kê. Nếu không phải Thanh Bình đánh bậy đánh bạ, Úc đại phu cho là ý của nàng, kê giải dược cho hắn, sợ rằng cả đời này, nàng đều không biết chuyện, cả đời cho là thân thể của nàng quá kém, không cách nào có thai hài tử, sẽ không nghĩ tới trên người hắn.

 

Vệ Huyên mím môi, trên khuôn mặt trở nên âm trầm nổi lên mấy phần quật cường, giống như khi còn bé mỗi lần bị nàng cự tuyệt thân cận lơ đãng lộ ra một loại quật cường, phảng phất vô luận nàng như thế nào cự tuyệt, hắn chính là nhận định, chết cũng không buông ra.

 

Trước kia rất phiền hắn, cảm thấy hắn là một tiểu chánh thái quỷ dị, con Gấu Con lưu manh lật trời, hiện tại thay đổi một loại tâm tình khác, lại có chút khó chịu.

 

-“Có phải như vậy hay không? Nói đi!” Tiếng nàng nũng nịu, nghĩ kích thích phản ứng của hắn.

 

Vẻ mặt Vệ Huyên càng âm u, ở nàng thúc giục thật lâu mới đáp một tiếng.

 

Sau đó, Vệ Huyên bị A Uyển rất hung ác ở khóe miệng hắn cắn một cái, đau đến hắn kêu lên thành tiếng, sờ lên phát hiện đổ máu, nhất thời có chút khiếp sợ nhìn nàng.

 

Lần đầu tiên A Uyển hung ác với hắn như thế!!!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 12/08/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts