Sủng Thê Như Lệnh - Chương 188

☆, Nàng đừng sợ, ta kêu Bạch thái y kê đơn thuốc bỏ nó…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

A Uyển cầm khăn giúp hắn lau đi máu trên mép, ôn ôn hòa hòa hỏi:

-“Có đau hay không?

 

Vệ Huyên đờ đẫn nhìn nàng, hiển nhiên còn đang khiếp sợ, theo bản năng gật đầu.

 

-“Đau là tốt rồi.

A Uyển thu khăn, vỗ vỗ vai hắn, nói:

-“Được rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện một chút.

 

Vệ Huyên:

…..

 

Nguyên lai mới vừa rồi cái đó không gọi là nói chuyện hả.

 

Thấy hắn lại lộ ra dáng vẻ không tình nguyện, A Uyển tức khắc một hơi nghẹn ở ngực, lại dâng lên cảm giác muốn hung hăng cắn hắn một cái, cho đến thấy máu mới tốt.

 

Miễn cưỡng đè xuống cảm giác bực bội, A Uyển bình tĩnh nói:

-“Chuyện lúc trước ta sẽ không tính toán, chẳng qua là hy vọng sau này ngươi có chuyện gì, đặc biệt là có liên quan tới ta, không nên lừa gạt ta.

 

Tuy nói giữa phu thê phải thành thật với nhau, thế nhưng nàng cũng biết có chút bí mật thì không cách nào thành thật, trong lòng nàng cũng có bí mật thuộc về mình không cách nào nói với hắn, cho nên cũng không muốn khiến hắn chuyện gì cũng nói với mình, chỉ hy vọng chuyện liên quan với mình, hắn không nên gạt mình, còn làm cho nàng cảm kích, hai người cùng nhau làm quyết định.

 

Vệ Huyên nghe nàng nói không tính toán chuyện chính mình uống thuốc, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua là hơi thở kia theo câu nói kế tiếp của A Uyển, lại giấu ở trong cổ họng. Trong lòng hắn suy nghĩ, cái chuyện gì có liên quan với nàng không thể lừa gạt nàng đây, giống như trừ chuyện này ra, hắn không có chuyện gì lừa gạt đi….. chỉ là chuyện này hắn chưa bao giờ cho là mình làm sai, có hài tử hay không hắn cũng không thèm để ý, cái nhìn của thế nhân hắn cũng có thể coi thường, cha mẹ người nhà cũng hiểu được tính tình của hắn, chỉ cần hắn không mở miệng, không ai dám lấy chuyện này nói A Uyển không phải.

 

Thế nhưng, hắn cũng không biết nguyên lai A Uyển là muốn đứa bé!

 

Vệ Huyên có chút như đưa đám.

 

Hai kiếp, mẫu phi ruột thịt của hắn, kế mẫu Lý thị cùng với rất nhiều phu nhân đều là ở cửa ải sanh con bước không qua được, từ nhỏ thân thể A Uyển rất yếu đuối, làm sao có thể chịu được loại đau khổ này nếu là nàng cũng…..

 

Đang suy nghĩ chuyện không tốt, lại nghe A Uyển nói:

-“Nếu mang thai, chúng ta liền thật vui vẻ nghênh đón hài tử đến, giống như cha mẹ của chúng ta, không phải tốt vô cùng sao ngươi nói có đúng hay không?

 

-“Không!

Hắn bật thốt lên, chống lại vẻ mặt kinh ngạc của nàng, gian nan nói:

-“Năm đó mẫu phi ta chính là sinh ta….. mới có thể…. còn có….. lúc kế mẫu sinh Vệ Trác…..

 

Đờ đẫn nói đến đây, vẻ mặt hắn lần nữa kiên định,

-“Nàng đừng sợ, ta kêu Bạch thái y kê đơn thuốc bỏ nó.

 

Đây là biện pháp hắn nghĩ ra sau khi trằn trọc trở mình nửa đêm tối hôm qua. Thừa dịp mới một tháng, phá nó, cũng sẽ không thương tổn nàng.

 

A Uyển:

…..

 

-“Ngày mai sẽ xóa sạch nó.

Hắn kiên định nói:

-“A Uyển, chúng ta không cần hài tử có được hay không? Nếu như nàng thích nuôi hài tử, sau này từ chỗ Vệ Trác nhận một đứa làm con thừa tự là được.

 

-“Cút!

 

A Uyển nổi khùng, nắm chặt quả đấm trực tiếp đánh tới, bị hắn dễ dàng nắm lấy tay, phát hiện mình khoa chân múa tay đối với hắn căn bản không có tác dụng, nhào qua lại tàn nhẫn mà cắn cổ hắn.

 

Vệ Huyên trầm mặc ôm thân mình nàng, mặc nàng tuyệt vọng ở trên cổ mình cắn đến máu me đầm đìa, hai tay lại kiên định ôm lấy thân mình nàng, chịu đựng nàng giận dữ phát tiết. So với hài tử không biết dáng vẻ gì, vẫn là A Uyển trọng yếu nhất. Chỉ cần không mang thai, nàng cũng sẽ không giống mẫu phi, bước không qua cửa ải sinh con, sớm mà rời đi.

 

Mùi máu tanh ở trong miệng hiện ra, lúc A Uyển phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện mình đã làm chuyện gì, còn không kịp nói gì, cũng bởi vì ngửi được mùi máu tanh kia, trong dạ dày nhất thời một trận sôi trào, sau đó ọe một tiếng, ói tất cả lúc trước ăn cơm trưa lên trên người hắn.

 

-“A Uyển.

 

Vệ Huyên vừa sợ lại bị dọa, bất chấp dơ bẩn trên người mình, vội vàng gọi Lộ Vân bên ngoài vào.

 

-“Ọe… ngươi cút!

 

A Uyển vừa ói vừa nói với hắn, cặp mắt ướt nhẹp, cũng không biết là bởi vì ói khó chịu, hay là bởi vì thời điểm này, hắn lại nhẫn tâm tổn thương tâm nàng như vậy.

 

Vệ Huyên nhanh chóng cởi ra áo bị dơ, sau đó mặt âm trầm đỡ lấy thân mình mềm yếu của nàng, bị nàng một cái tát đẩy ra, còn lo lắng nàng chụp đau tay của mình, vội vàng ngược tay nắm giữ tay mềm mại của nàng.

 

A Uyển ói tất cả đồ ăn trong dạ dày ra không còn một mống, toàn bộ trong phòng cũng tràn ngập một mùi kỳ quái, nhìn lại nam nhân bên cạnh chết cũng không chịu sửa miệng, đôi mắt nàng ê ẩm, thiếu chút nữa liền rơi nước mắt, thấy Lộ Vân cùng mấy nha hoàn đi vào, nàng chỉ có thể chặt chẽ cắn miệng, chỉ có hốc mắt chậm rãi biến đỏ nói rõ nỗi lòng nàng cũng không bình tĩnh.

 

Lúc Lộ Vân bị gọi đi vào cũng biết tình huống không đúng, nhạy cảm phát hiện không khí giữa hai người khác thường, bởi vì không biết xảy ra chuyện gì, mặc dù trong lòng gấp đến độ không được, thế nhưng cũng không tiện nói gì. Mà mấy tiểu nha đầu bị gọi vào thu thập cũng giống vậy cảm giác được không khí bên trong phòng quỷ dị, bị dọa sợ đến đều không dám ngẩng đầu nhìn.

 

Chờ A Uyển súc miệng che lỗ mũi xong, Vệ Huyên không để ý nàng cự tuyệt, kiên định ôm nàng trở về nội thất, để cho Lộ Vân đi múc nước tới cho nàng rửa sạch.

 

Bởi vì cái ép buộc này, thân thể của nàng mềm yếu vô lực, cổ họng cũng chát chát khó chịu, chờ được hắn thả vào trên giường xong, A Uyển đột nhiên quay lưng lại, vùi chính mình vào trong đệm chăn, dáng vẻ không muốn gặp lại hắn.

 

-“A Uyển.” Vệ Huyên ngồi ở mép giường, ôm nàng, phát hiện vệt nước mắt trên mặt nàng, mắt biến sâu thẳm.

 

A Uyển thấy khuôn mặt hắn cứng ngắc, không nhịn được oa một tiếng khóc lên, chôn mặt ở trên ngực hắn, âm thanh nức nở nghẹn ngào, cũng không rõ, cũng là hai người lớn như vậy tới nay, lần đầu tiên Vệ Huyên thấy nàng khóc thảm thiết như vậy, thương tâm như vậy, khiến cho hắn trong nháy mắt có chút bối rối.

 

Chẳng qua là một khắc sau khi hốt hoảng qua đi, hồi tưởng lại tình cảnh lúc kế mẫu sinh Vệ Trác khó sinh, tâm dao động lại kiên định xuống.

 

-“Chúng ta sinh ra nó có được hay không? Nếu như A Huyên lo lắng, cũng chỉ sinh một đứa được không?

Nàng vừa khóc vừa nói,

-“Hơn nữa ta sẽ rất cố gắng dưỡng thân thể cho tốt, sẽ bình an sinh ra nó, sẽ không xảy ra chuyện gì!

 

-“Không được!

Tiếng Vệ Huyên vẫn kiên định,

-“Ta hỏi qua Bạch thái y, hắn nói thân thể của nàng suy nhược, sợ rằng không chịu nổi khổ cực mười tháng mang thai.

 

-“Lời của Thái y, ngươi cũng tin, chỉ có một phần nguy hiểm, bọn họ cũng nói tới tám phần.

 

-“A Uyển!

 

-“Có được hay không?

 

…..

 

-“Vệ Huyên!

 

Phát hiện hắn lại bắt đầu yên lặng, A Uyển lần nữa lửa giận dâng cao, chẳng qua là lúc này nàng không có giống như lúc trước mất khống chế đánh hắn cắn hắn, mà là đẩy hắn ra, tiếp tục nằm trở về trong chăn đưa lưng về phía hắn.

 

Sau đó lại bị hắn đào lên.

 

-“Ngươi đủ rồi!

A Uyển giận đến nói chuyện cũng không lưu loát,

-“Ta bây giờ không muốn nhìn thấy ngươi….. rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

 

Vệ Huyên ôm thân mình nàng, sờ mặt có chút trắng bệch của nàng, giọng nói khàn khàn:

-“Mới vừa rồi nàng ói dữ dội, nhất định đã đói bụng, trước tiên ăn một ít rồi ngủ tiếp.

 

-“Ta không muốn ngủ.

 

-“Vậy thì ăn ít thứ.

 

-“Ta cũng không muốn ăn.

 

-“Chỉ ăn một chút.

 

-“Tuyệt không muốn ăn.

 

Vệ Huyên trầm mặc, sau đó bế nàng lên, thả vào trên kháng gần cửa sổ trong nội thất, sau đó phân phó nha hoàn coi chừng bên ngoài đi gọi phòng bếp làm chén cháo bách hợp thịt băm tới.

 

Lộ Vân bưng một chậu nước trong đi vào, cẩn thận nâng mắt thật nhanh liếc qua, phát hiện thế tử phi co ro thân thể ngồi ở trên kháng, nàng hơi nghiêng đầu nhắm mắt, trên mặt ướt nhẹp nhìn giống như nước mắt, còn có hốc mắt đỏ lên, cũng chứng minh lúc trước nàng đã khóc qua.

 

Mà Vệ Huyên ngồi ở một bên ngưng mắt nhìn người trên kháng, chờ lúc nàng đến gần, nhạy bén nhìn thấy khóe miệng cùng trên cổ Vệ Huyên bị thương, vết thương ở khóe miệng còn đỡ, chỉ là có rách da một chút, lộ ra có chút mập mờ, thế nhưng vết thương trên cổ nhìn thấy mà giật mình, dấu răng đọng máu nhìn hết sức đáng sợ, hiển nhiên lúc ấy là dùng sức mà cắn.

 

Trong lòng nàng hoảng sợ, cơ hồ không dám nhìn nữa. Trong thiên hạ, đại khái không người nào dám cắn Vệ Huyên như vậy, cái dấu răng này có thể tưởng tượng được là ai cắn. Hồi tưởng lại lúc trước đột nhiên nghe được thế tử phi nâng cao âm thanh quát to danh tự “Vệ Huyên”, Lộ Vân càng thêm kinh hãi.

 

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới hai phu thê này sẽ cãi nhau thậm chí có thể đánh nhau, vẫn cho là Vệ Huyên ở trước mặt A Uyển bày tư thế quá thấp, luôn là quá mức nhân nhượng thu liễm, mà A Uyển cũng là cái không có tính tình, lạnh nhạt bình thản, chưa từng có cái cảm xúc kịch liệt gì, bọn họ sẽ luôn luôn như vậy thân ái dầy đặc dính ngấy sống qua ngày.

 

Nguyên lai bọn họ cũng có thời điểm gây gổ sao?

 

Hơn nữa, bây giờ thế tử phi có thai, thế tử có đời sau, không phải phải vui vẻ sao? Làm sao lại cãi vã? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

-“Đi ra ngoài.” Vệ Huyên cũng không quay đầu lại nói.

 

Lộ Vân đáp nhẹ, thả nước lên trên bàn con ở một bên, liền lui ra ngoài.

 

Vệ Huyên tự mình vắt một cái khăn cho nàng rửa mặt, lại bị nàng nghiêng đầu tránh thoát. Chẳng qua là nàng né tránh cũng vô dụng, hắn leo lên trên kháng, ôm lấy nàng, dùng lực đạo không bị thương đến nàng giam cầm nàng vào trong lòng, rửa sạch mặt cho nàng.

 

A Uyển cũng không dám giãy giụa quá mức, sợ thương tổn hài tử trong bụng, chỉ đành phải ỡm ờ tùy hắn.

 

Trầm mặc rửa mặt xong, Vệ Huyên lại tự mình đi lấy y phục giúp nàng thay y phục dơ trên người, A Uyển trợn mắt nhìn hắn một cái, muốn đẩy hắn, thế nhưng sức lực không đủ, chỉ có thể bực mình bị hắn cường thế đè ép đổi y phục, lại rút ra cái trâm cài trên đầu, để cho tóc dài của nàng xõa xuống, trên người không có bất kỳ trói buộc thì ngưng.

 

Giúp nàng sửa sang xong, Vệ Huyên mới từ trong bồn nước kia, tùy tiện lau vết thương trên cổ.

 

A Uyển không nhịn được nhìn sang, thấy hai hàng dấu răng cứ sáng lấp lánh xuất hiện ở trên cổ thon dài của hắn, máu đã khô, nổi lên trên da trắng nõn, nhìn thấy mà giật mình đến đáng sợ, nhất thời tâm vô cùng đau đớn, thật may là lúc ấy mặc dù giận điên lên, miệng lại thật không có loạn cắn, nếu như cắn phải động mạch chủ trên cổ liền thảm.

 

Chẳng qua là, thấy hắn phát hiện hành động của nàng thì mừng rỡ nhìn sang, A Uyển lại vội vàng quay đầu, làm như không thấy.

 

Vệ Huyên thấy nàng dời đi tầm mắt, mặc dù có chút thất vọng, thế nhưng hiểu A Uyển là người mềm lòng, cảm thấy nàng sớm muộn sẽ tiếp nhận hắn an bài, hiểu khổ tâm của hắn.

 

Cháo bách hợp thịt băm nấu xong, Lộ Vân bưng vào, sau khi Vệ Huyên tự mình nhận lấy, thử độ ấm, liền dùng thìa bạc đút nàng.

 

A Uyển tiếp tục nghiêng mặt, cự tuyệt hắn đút.

 

-“A Uyển, trước ăn một chút đi…..

Vệ Huyên cau mày nói:

-“Chẳng lẽ nàng muốn bỏ đói vật trong bụng kia à?

 

Mặc dù trong lòng không thích, nhưng Vệ Huyên cũng biết nguyên nhân A Uyển mất khống chế lần này chính là hài tử trong bụng, cho nên chỉ đành phải lấy nó ra nói chuyện.

 

-“Phi, cái gì vật kia, cái này là con của ngươi!” A Uyển cả giận nói với hắn.

 

Vệ Huyên ồ một tiếng, không có nói tiếp, đưa thìa tới bên miệng nàng.

 

A Uyển liếc hắn một cái, nói:

-“Tự ta ăn.

 

Đưa tay nhận lấy.

 

Chỉ cần nàng chịu ăn chút gì, Vệ Huyên cũng không để ý bản thân đút nàng hay là chính nàng ăn, liền ngồi vào một bên, nhìn chằm chằm nàng ăn cháo, chờ nàng ăn xong rồi, lại cầm khăn lau miệng nàng, thấy nàng không có cự tuyệt, trong lòng có chút vui mừng.

 

Uống xong một chén cháo, A Uyển đã tâm bình khí hòa, cảm thấy nếu cùng nam nhân này nói không thông, vậy cũng chớ trách nàng đi con đường phi thường.

 

A Uyển suy nghĩ….. liếc thấy Vệ Huyên ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm nàng, không nhịn được hỏi:

-“Ngươi không bận rộn sao?

 

-“Không bận, chiến sự vừa mới ngừng, sẽ không nhanh lại có chiến sự, trong quân lại có Triệu tướng quân, không cần tự ta canh chừng ở đó!.

 

-“Vậy ngươi tùy tiện tìm một ít chuyện đi làm đi.

Vẻ mặt A Uyển đuổi người,

-“Ta muốn gọi Chu phu nhân, Triệu phu nhân các nàng tới trò chuyện.

 

Nói xong, liền cất giọng kêu Lộ Vân vào, phân phó:

-“Ngươi đi đưa thiếp mời cho Chu phu nhân, Triệu phu nhân các nàng, nói là ta mời các nàng tới ngắm hoa.

 

Lộ Vân theo bản năng liếc nhìn Vệ Huyên, thấy hắn cau mày không phản đối, ứng tiếng liền đi ra ngoài.

 

A Uyển lại gọi một tiểu nha hoàn tới, để cho nàng đi gọi Thanh Nhã mấy người các nàng tới hầu hạ, tiếp theo liền xuống kháng.

 

Vệ Huyên vội vàng đứng dậy đỡ nàng, lại bị nàng đẩy ra,

-“Ta lại không phải chính mình không có biện pháp đi đường, không cần ngươi đỡ.

 

-“Vừa nãy nàng đã ói dữ dội, bây giờ phải nghỉ ngơi.

Vệ Huyên cau mày nói:

-“Nếu như muốn cùng Chu phu nhân các nàng nói chuyện, hôm nào cũng có thể, không bằng trước lên giường nằm một hồi.

 

-“Nằm cái gì hả?

A Uyển nghiêm mặt nhìn hắn,

-“Ngược lại ngươi đã nói muốn phá bỏ nó, đến lúc đó ta cũng phải bị tội một lần, không bằng thừa dịp bây giờ có thể đi lại, hoạt động nhiều một chút.

 

Sắc mặt của Vệ Huyên trở nên xanh mét, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề, gấp gáp nói:

-“Nàng nói nhăng gì đó? Nàng sẽ khỏe mạnh.

 

A Uyển nhìn thấy tay hắn đỡ tại trên bàn con cạnh kháng nắm thành quả đấm, gân xanh lộ ra, trong lòng hơi hài lòng một ít, sau đó dùng một loại như không có chuyện gì xảy ra nói:

-“Sợ rằng ngươi không biết, thân thể phụ nhân mang thai lúc phá thai sẽ trải qua cái gì, nghe nói phá thai là cực kỳ tổn hại thân thể, so với sanh con còn tổn hại thân thể hơn, nhẹ bất quá là chảy chút máu nằm trên giường một tháng như ở cữ vậy, nặng thế nhưng sẽ không ngừng chảy máu, thậm chí cũng có thể rong huyết, nửa đời sau chỉ có thể nằm ở trên giường qua ngày.

 

Vệ Huyên hoàn toàn ngớ ngẩn.

 

A Uyển nhìn dáng vẻ hắn giống như không có hồn, quyết định thả lên một cọng cỏ cuối cùng ép vỡ lạc đà,

-“Hơn nữa ngươi cũng biết tình huống thân thể của ta, nếu như thật phải phá thai, còn không biết có thể có hậu quả gì hay không đây? Nghe nói phụ nhân phá thai so với sinh ra còn tổn hại thân thể hơn, cũng không biết…..

 

-“Chớ nói!

 

Sắc mặt hắn tái xanh, phảng phất bị kích thích cực lớn, gân xanh trên trán thình thịch nhảy, há to miệng thở hào hển.

 

A Uyển liếc hắn một cái, như không có chuyện gì xảy ra nói:

-“Không nói thì không nói, nếu như ngươi không tin, ngươi có thể đi hỏi Bạch đại phu cùng Úc đại phu một chút, nếu như ngươi cảm thấy bọn họ lừa ngươi, còn có thể đi hỏi một chút các đại phu cùng mấy quân y trong Minh Thủy Thành.

 

Vệ Huyên sắc mặt âm trầm không chừng nhìn nàng, phảng phất đang làm một cái quyết định chật vật.

 

Chờ sau khi Vệ Huyên bước chân vội vã rời đi, A Uyển nhìn bóng lưng của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 13/08/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts