Sủng Thê Như Lệnh - Chương 189

☆, Kết quả mang thai cùng phá thai…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

A Uyển vịn bàn mà đứng, nhìn bóng người Vệ Huyên vội vàng rời đi, nụ cười trên mặt hơi mở ra, rất nhanh lại thu liễm, kinh ngạc nhìn nhìn hướng cửa thất thần.

 

Lúc này, Lộ Vân cầm thiệp đã viết xong tới, hỏi nàng chuyện mời Chu phu nhân các nàng tới phủ ngắm hoa, đặt yến tiệc ở nơi nào.

 

-“Không cần mời!.

A Uyển có chút mệt mỏi nói:

-“Sắc trời đã trễ, hôm nay thôi đi.

 

Lúc trước ngay trước mặt Vệ Huyên nàng nói muốn mời Chu phu nhân tới phủ mà nói, bất quá là muốn kiếm cớ đuổi hắn đi mà thôi, bây giờ Vệ Huyên đã rời đi như nàng mong muốn, tự nhiên không cần thật mời người tới phủ ngắm hoa.

 

Lộ Vân không nhịn được nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng có chút mệt mỏi, cũng không biết là do nàng mang thai, hay là có liên quan tới tranh chấp với Vệ Huyên lúc trước, trong lòng có chút lo âu, có chút bận tâm nếu là hai chủ tử tình cảm bất hòa, lúc này thế tử phi đang mang thai, bị cái kích thích gì, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?

 

Làm nha hoàn, tự nhiên cũng là hy vọng chủ tử có hậu, bình an sinh ra hài tử mới tốt.

 

Thế nhưng hết lần này tới lần khác lúc này Lộ Bình có thể nói chuyện với nàng đã ở một tháng trước bị Vệ Huyên phái đi làm việc, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về. Từ trước đến giờ Lộ Bình có thể ở trước mặt thế tử nói vài câu, có hắn khuyên giải cũng tốt.

 

Thật may là, lúc này Thanh Nhã cùng Thanh Hoàn tới.

 

Thanh Nhã mấy tên nha hoàn buổi sáng hôm nay bị A Uyển khiển trách một phen, lại có Tạ ma ma sau đó dạy bảo, vào lúc này rốt cuộc sáng tỏ các nàng ở trên sự tình đối với chủ tử đã đi quá giới hạn, bởi vì chủ tử dung túng mà càng ngông cuồng, trong lòng cũng rất là tự trách hối hận. Hiểu bản thân làm sai chuyện, có lòng hối cải, tư thế không khỏi thu liễm mấy phần, chuyện đối với A Uyển càng thêm cẩn thận tỉ mỉ, cực kỳ cung kính.

 

Thấy có mấy cái nha hoàn A Uyển thường dùng theo ở bên người nàng, Lộ Vân thoáng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi chú ý tới chỗ Vệ Huyên đi.

 

Vệ Huyên đầu tiên là đi chỗ Bạch thái y, sau đó lại đi chỗ Úc đại phu, hai cái địa phương tất cả thời gian không ở đủ một nén nhang liền đi, tiếp theo liền ra cửa, chẳng biết đi đâu?

 

Lộ Vân nghe tiểu nha đầu trở lại bẩm báo nói, lúc Vệ Huyên rời khỏi chỗ Bạch thái y sắc mặt đã có chút trầm, chờ lúc rời đi chỗ Úc đại phu, sắc mặt trở nên hết sức hỏng bét.

 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

Lộ Vân nghĩ mãi không ra, chẳng qua là chuyện tình hôm nay, sợ rằng trừ hai phu thê thế tử không người có thể biết nguyên nhân, các chủ tử không nói, làm hạ nhân cũng không tiện đi dò xét cái gì, chỉ có thể lo lắng suông.

 

Đang suy nghĩ, A Uyển lại kêu nàng tới.

 

-“Thế tử đi nơi nào?” A Uyển bưng một ly trà táo đỏ chậm rãi uống, vừa hỏi.

 

Lộ Vân không biết ý của nàng, trong lòng đang lo lắng hai phu thê lúc trước dường như gây gổ không hợp, vào lúc này nghe nàng quan tâm chỗ thế tử đi, vội vàng nói chi tiết:

-“Đi trước chỗ Bạch thái y, tiếp theo lại đi chỗ Úc đại phu, sau đó liền ra phủ.

 

A Uyển gật đầu một cái bày tỏ hiểu, liền để cho nàng đi ra.

 

Cho nha hoàn bên trong phòng đi ra bên ngoài xong, A Uyển dựa gối, bất giác phủ hai tay lên bụng của mình, vốn là tâm tình phiền loạn chậm rãi trở nên bình thản.

 

Nàng biết Vệ Huyên một lòng suy nghĩ vì thân thể của nàng, cũng không muốn hài tử cũng phải giữ được nàng, trong lòng nói không cảm động là gạt người. Thế nhưng nàng hai kiếp đều ở trong yêu thương của cha mẹ lớn lên, đặc biệt là kiếp này cha mẹ vô cùng yêu thương nàng, trong cuộc sống một điểm một giọt, cho nàng cảm thụ cái gương tốt, để cho nàng cảm thấy nếu như tương lai mình làm mẹ, cũng phải giống như bọn họ yêu mến con của mình. Cho nên, biết trong bụng mang thai hài tử, bất kể là tốt là xấu, làm sao cam lòng từ bỏ?

 

Cho nên, khi đó tâm tình mới có thể kịch liệt một ít.

 

Bây giờ suy nghĩ một chút, không khỏi có chút hối hận lúc ấy mình bị hắn chọc tức đến váng đầu, lại cắn hắn bị thương, cũng không biết trong lòng hắn khó chịu như thế nào? Lúc này tâm bình khí hòa, không khỏi mong đợi hắn mau mau trở lại, cẩn thận xem vết thương của hắn một chút, lúc trước chỉ thấy hắn tùy tiện lau máu bôi chút thuốc, cũng không biết hắn mang dáng dấp đó ra cửa, có bị người nhìn ra cái khác thường gì hay không?

 

Nắng chiều rất nhanh liền ngã về tây, sắc trời dần dần tối.

 

Cuối tháng ba, thời tiết Minh Thủy Thành vẫn mang theo cái lạnh đặc biệt của ngày xuân, đối với A Uyển mà nói, buổi tối cần phải đắp chăn bông ôm bình nước nóng mới cảm giác được ấm áp, không giống kinh thành, vào cuối tháng ba, đã có thể thay áo xuân mỏng manh.

 

Mặc dù mong đợi Vệ Huyên trở lại, thế nhưng đến giờ cơm, A Uyển vẫn là cho người dọn cơm cho mình ăn trước. Nàng biết mình bây giờ là phụ nữ có mang, tự nhiên phải cố gắng bảo trọng thân mình, đầu tiên là trên vấn đề ăn uống không thể bởi vì tâm tình không tốt mà tùy tiện tùy hứng, nàng không có quyền bốc đồng.

 

Đặc biệt là phản ứng của Vệ Huyên hôm nay, để cho nàng hiểu, chỉ có bảo trọng tốt thân thể chính mình, bình an sinh ra hài tử trong bụng, hắn mới sẽ không thấp thỏm lo âu như vậy nữa.

 

Mãi tận đến mỏ điểm canh một, Vệ Huyên mới trở về.

 

A Uyển dựa ngồi dưới đèn đọc sách, khi thấy hắn trở về, không khỏi chán chường ngước mắt, lặng yên ngắm nhìn.

 

Vệ Huyên đứng tại cửa nhìn nàng, nửa bên mặt bị bóng tối che kín, ánh mắt có chút âm trầm không chừng, cả người khoác khí lạnh đặc biệt trong đêm xuân xông tới, hòa với làn gió rét, lộ ra thân ảnh cao lớn có chút đáng sợ.

 

-“A Huyên đã về rồi.

A Uyển cười với hắn,

-“Dùng bữa tối chưa?

 

Vệ Huyên nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng ngồi dưới đèn, tư thế bình thản an bình, nhè nhẹ mỉm cười, lại khôi phục thành người hắn quen thuộc, phảng phất cái người lúc ban ngày bởi vì hắn kiên trì muốn phá thai mà sụp đổ phải khóc lớn là ảo giác của hắn mà thôi. Nhưng khi thấy thân thể nàng đơn bạc ở dưới ánh đèn lộ ra càng thêm tinh tế gầy yếu, chóp mũi lại không nhịn được ê ẩm, trong lòng lần nữa bị một loại lo sợ nghi hoặc vô hình bắt lấy.

 

-“Chưa.” Hắn buồn buồn nói.

 

-“A Huyên đi rửa mặt trước đi, ta kêu phòng bếp làm cho A Huyên chút đồ ăn.” A Uyển ôn nhu nói.

 

-“Ừ, ta không quá đói, chỉ làm chút đồ ăn dễ tiêu đi. Nàng ăn chưa?

 

-“Ăn rồi.

 

Sau đó hắn vào tịnh phòng tắm rửa, nàng gọi nha hoàn dọn cơm, hai phu thê làm việc như thường ngày, phảng phất cái gì cũng không phát sinh qua.

 

Lộ Vân nhìn quanh nội thất một cái, trong lòng an tâm một chút, thấy Thanh Nhã cùng Thanh Hoàn vội vàng tới vội vàng đi, vội vàng cũng đi hỗ trợ.

 

Giống như đám người Thanh Nhã đại biểu là mặt mũi của A Uyển, Lộ Vân đại biểu là mặt mũi của Vệ Huyên, nàng tự cũng không quá muốn cho Thanh Nhã và các nha hoàn biết chuyện đã xảy ra lúc ban ngày, nếu như bị người biết Vệ Huyên bị A Uyển đã thương, có ngại với hình tượng của hắn, liền len lén chuẩn bị sẵn thuốc, thả vào trong rổ kim chỉ trên án kỷ trong nội thất.

 

Tẩy đi một thân bụi bặm, lại đơn giản dùng qua bữa tối xong, thời gian không sai biệt lắm, hai phu thê liền trở về phòng đi ngủ.

 

Trước khi ngủ, đầu tiên A Uyển tra xét mấy dấu răng trên cổ hắn, nghĩ đến là trải qua mấy canh giờ, lúc ấy vết thương nhìn đáng sợ, bây giờ chỉ còn dư lại hai hàng dấu răng, thấy da chung quanh hoàn chỉnh, không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù lúc ấy hết sức tức giận, rốt cuộc sức lực của mình nhỏ, cũng không có thật tức giận đến không có lý trí, không có thật ngoan tâm muốn cắn hắn một miếng thịt, cầm chút thuốc thoa lên, mấy ngày sau cũng có thể đóng vảy.

 

Nàng đưa tay sờ chung quanh, sau đó cho tay vào trong rổ nhỏ bên cạnh lấy thuốc, tỉ mỉ bôi thuốc lên vết thương trên cổ hắn. Không chỉ có cổ, còn có mấy vết thương lúc trước ở trên chiến trường lưu lại, cũng đồng thời xức thuốc.

 

Ở thời điểm nàng làm chuyện này, Vệ Huyên chẳng qua là trầm mặc nhìn nàng, cặp mắt kia thâm trầm sâu như bóng đêm vậy, để cho người ta nhìn không thấu ý nghĩ của hắn.

 

-“Có đau hay không?” A Uyển thấp giọng hỏi, động tác càng nhẹ.

 

-“Không đau.

Vệ Huyên dừng lại, lại nói:

-“Ta tình nguyện nàng cắn ta thêm mấy cái.

 

Tình nguyện nàng giận đến cắn hắn thêm mấy cái, cũng không muốn nàng rơi lệ khóc lóc, để cho trong lòng hắn cũng hoảng hốt đến khó chịu.

 

Thấy vẻ mặt hắn âm u, A Uyển chỉ đành phải ngậm miệng.

 

Sau khi xức thuốc cho hắn xong, A Uyển rửa tay, liền nằm dài trên giường.

 

Vệ Huyên trầm mặc ôm nàng vào trong lòng, tỉ mỉ vuốt vai lưng của nàng, trợn tròn mắt không biết đang suy nghĩ gì.

 

A Uyển bị hắn vuốt đến mơ màng muốn ngủ, sợ chính mình ngủ, âm thầm mạnh mẽ chống đỡ tinh thần thức với hắn, chẳng qua là từ khi biết được mình mang thai, hai ngày này cũng ầm ĩ lợi hại, để cho tinh thần nàng theo không kịp hơi mệt chút, lúc sẽ nhịn không được chìm vào giấc ngủ thì, đột nhiên nghe được hắn mở miệng kêu tên nàng.

 

-“A Uyển…..

 

A Uyển vểnh tai.

 

-“Ta hỏi qua đại phu, bọn họ đều nói….. Vẫn là sanh ra mới tốt. Nàng nói đúng, phá thai xác thực rất nguy hiểm.” Thanh âm của hắn gian nan.

 

A Uyển không trả lời, trong lòng lại biết đây là kết quả tất nhiên.

 

Trước không nói buổi sáng nàng từ chỗ Úc đại phu biết chuyện Vệ Huyên làm xong, liền phòng ngừa chu đáo thông đồng thật tốt với Úc đại phu. Mà chỗ Bạch thái y kia, làm một thái y, hắn tự có nguyên tắc bảo vệ tánh mạng, so với Úc đại phu cẩn thận hơn nhiều, lại thâm sâu am hiểu chuyện bí mật dơ bẩn trong các thế gia quyền quý, biết tầm quan trọng của con nối dõi ở trong nhà quyền quý, làm sao có thể sẽ ủng hộ loại chuyện phá thai như vậy? Dĩ nhiên là thảo luận hướng nghiêm trọng.

 

Mà đại phu Minh Thủy Thành, mặc dù A Uyển không ra mặt, nhưng bởi vì hàng năm cuộc sống ở Minh Thủy Thành chiến sự không dứt, hiểu rõ sinh mạng trân quý, sinh mạng tới không dễ, loại chuyện phá thai như vậy đơn giản tuyệt đối là ghét cay ghét đắng, tự nhiên cũng là không đồng ý, bất kể người nào đi hỏi đều phải thảo luận hướng nghiêm trọng.

 

Vệ Huyên quan tâm sẽ bị loạn, trong lúc nhất thời sẽ không nghĩ tới phương diện này, tự nhiên cũng là bị tất cả các đại phu cơ hồ thống nhất dọa sợ.

 

Mặc dù A Uyển biết là cái kết quả này, thế nhưng nghe ra thanh âm hắn run run, vẫn là bất giác có chút mềm lòng thương tiếc, đưa tay ôm eo hắn, vùi mặt vào trong lòng hắn, muốn cho hắn chớ sợ hãi như vậy, nàng sẽ khỏe mạnh.

 

Nhưng ai biết, sau một khắc vị thế tử gia này lại bắt đầu khiêu chiến sự nhẫn nại của nàng.

 

-“Sinh ra nó cũng có thể, bất quá sau đó nàng phải cẩn thận nhìn nó, chăm sóc nó, nếu như nàng không nhìn nó, ta cũng sẽ không để ý đến nó, hơn nữa còn sẽ ngày ngày đánh nó, ném nó đi.

 

Lửa giận thiếu chút nữa lại bị lời nhẫn tâm của hắn khơi mào lên, bất quá rất nhanh A Uyển liền hiểu ý trong lời hắn nói.

 

Nếu như nàng ở đây, dĩ nhiên là phải chăm sóc con của mình thật tốt, nhìn nó lớn lên. Nếu như nàng không có ở đây….. Dĩ nhiên là không nhìn nó. Cho nên, sinh ra đứa bé này điều kiện tiên quyết là….. nàng nhất định phải thật khỏe mạnh.

 

A Uyển ngẩng đầu hôn mặt hắn, âm thanh mềm nhũn,

-“Ừ, bắt đầu ngày mai ta phải cố gắng ăn nhiều một chút, nhất định phải nuôi thân thể tráng kiện, nói không chừng sau này sẽ còn thay đổi thành mập thành xấu, không cho phép A Huyên chê ta.

 

Vệ Huyên hôn trả lại nàng, cho nàng một cái hôn rất triền miên, nói:

-“Ừ, ta không chê nàng, ta ghét bỏ tảng thịt trong bụng nàng, là nó hại nàng biến dạng.

 

-“Này!

A Uyển có chút tức giận,

-“Có ai làm cha như ngươi vậy không? Ngươi nhìn phụ vương ngươi, lại nhìn một chút chính mình, ngươi không đuối lý sao?

 

Mặc dù Thụy Vương không nuôi hài tử, thế nhưng ông đã làm tròn trách nhiệm một phụ thân, thương chìu hài tử thành con Gấu Con, hơn nữa vui vẻ chịu đựng đuổi ở sau lưng nhi tử lưu manh giúp hắn thu thập cục diện rối rắm.

 

Vệ Huyên hiếm thấy trầm mặc.

 

Hai kiếp hắn cũng không tha thứ phụ thân, thậm chí đã từng hận ông qua, đùa cợt ông qua, hưng phấn suy nghĩ kiếp trước chính mình chết trận đó là trừng phạt đối với ông. Nhưng khi có một ngày mình cũng phải làm phụ thân, hắn mới biết so với mình, phụ vương thật ra thì coi như không tệ.

 

Bởi vì hắn mới làm phụ thân, đã không ưa cái hài tử sẽ nguy hại sinh mạng A Uyển.

 

Đã là vô tình ngoan tâm như vậy.

 

A Uyển ngáp một cái, tâm tình rốt cuộc an định lại, rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ.

 

Vệ Huyên lại ôm lấy thân thể nàng, một lần một lần vuốt hông lưng của nàng, nửa đêm cũng không thể ngủ say. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Liên quan tới sự tình mang thai với phá thai liền như vậy bỏ qua, cuộc sống lại khôi phục bình thường.

 

Qua mấy ngày, Chu phu nhân, Triệu phu nhân, Tiền phu nhân dắt tay nhau cùng nhau sang đây thăm nàng.

 

A Uyển đi tới Minh Thủy Thành gần một năm, cùng mấy quan phu nhân Minh Thủy Thành lui tới không tệ, cực hợp tính tình, thường ngày lúc mọi người không có việc gì làm đều là tụ tập la cà nói chút chuyện sống phóng túng cùng xiêm y đồ trang sức, vân vân….., hoặc là thời điểm đang không có chiến sự, đến cửa thành cưỡi ngựa du ngoạn.

 

Vào lúc này chiến sự mới vừa hạ màn, sau khi bóng tối chiến tranh đi qua, Minh Thủy Thành lại khôi phục bước đi bình thường, phảng phất chuyện gì cũng không có, mà Chu phu nhân các nàng cũng bắt đầu la cà. Các nàng phát hiện đã vài ngày A Uyển không có ra cửa, đưa thiếp mời cho nàng, nàng cũng không tới, lo lắng thân thể nàng không khỏe, liền ước hẹn với nhau tới thăm nàng.

 

Nhưng ai biết, sau khi tới, lại có được tin tức như vậy.

 

-“Ai nha, đây là hỉ sự mà.

Chu phu nhân vui mừng vỗ tay cười nói:

-“A Uyển muội muội đã thành thân với thế tử ba năm, cũng nên có tin vui.

 

A Uyển ngồi trên đệm mềm lót trên ghế thái sư, cười ngọt ngào với Chu phu nhân, nói:

-“Chu tỷ tỷ nói phải. Bất quá đây là thai đầu của ta, cũng không có trưởng bối ở bên cạnh, trong lòng có chút không ổn, Chu tỷ tỷ là người có kinh nghiệm, sau này không thể thiếu được phải làm phiền Chu tỷ tỷ chỉ giáo một phen.

 

-“Không thể nói là chỉ giáo, bất quá ta là sinh ba cái đòi nợ, có chút tâm đắc, nếu như A Uyển muội muội có cái gì không biết, cứ tới hỏi ta.

 

Chu phu nhân thật sang sảng nói, lại bắt đầu hỏi thăm A Uyển lúc nào có thai, khi nào thì biết, bình thường ăn cái gì, vân vân…..

 

Tiền phu nhân ở bên cạnh cũng theo săn sóc hỏi, cùng Chu phu nhân một đáp một nói, trong lúc nhất thời cùng hòa thuận vui vẻ.

 

Ba cái nữ nhân đã làm mẹ cùng sắp sẽ làm mẹ vây quanh phương diện mang thai nói đến vui vẻ, chỉ có Triệu phu nhân ngồi ở bên cạnh buồn buồn không vui, thần sắc có chút miễn cưỡng.

 

A Uyển hơi suy nghĩ một chút, liền biết nàng vì sao như thế, chỉ vì vị Triệu phu nhân này gả cho Triệu tướng quân làm tái giá đã được bốn năm, nhưng vẫn chưa sinh, trước kia có thể là cảm thấy Minh Thủy Thành những thứ này đều là dân nhà quê không xứng cùng nàng đánh đồng với nhau, không có sinh dưỡng cũng không thèm để ý! hiện tại đến một cái A Uyển bị nàng cho rằng là người đồng loại, lại đột nhiên biết được A Uyển mang thai, có khả năng tâm tình có chênh lệch.

 

Cho nên, chờ Chu phu nhân cùng Tiền phu nhân lần lượt cáo từ xong, Triệu phu nhân ở cuối cùng cọ tới cọ lui, dáng vẻ có lời muốn nói.

 

-“Triệu tỷ tỷ đây là làm sao vậy?” A Uyển ôn hòa hỏi, giả vờ không biết.

 

Triệu phu nhân có thể cảm thấy vấn đề của mình có chút xấu hổ, xấu hổ hỏi:

-“Là có chuyện cũng muốn hỏi thế tử phi.

 

Sau đó nhìn chung quanh một cái.

 

A Uyển rất có ánh mắt ý bảo nha hoàn bà tử hầu hạ bên trong phòng lui ra.

 

Lúc này Triệu phu nhân mới ấp a ấp úng nói:

-“Nói ra thật xấu hổ, ta gả cho tướng quân cũng đã bốn năm có thừa, chỉ là bởi vì bên cạnh không có mẹ chồng, lại không có người giục, mặc dù một mực không có tin tức, nhưng cũng không gấp. Thế nhưng hôm nay thấy thế tử phi, mới nhớ tới bản thân có chút vọng hình...

 

Chờ A Uyển nhẫn nại nghe xong lời của Triệu phu nhân, nhất thời trong lòng quẫn bách hữu thần.

 

Vị Triệu phu nhân này thật là cái gì đều phải cùng người so sánh, cái gì cũng muốn đi theo đại bộ phận.

 

Trước kia so sánh với đám người Chu phu nhân, cảm thấy mình là giàu có đến nơi, lúc đối mặt Chu phu nhân các nàng tài trí hơn người, không thèm để ý tới. Mà vào lúc này, tới cái A Uyển này để cho nàng thừa nhận là người đồng loại, lại biết nàng có mang, không biết động đến dây thần kinh nào của nàng, cũng muốn có thai.

 

A Uyển cảm thấy Triệu phu nhân này thật sự là một người rất đơn thuần, nếu không phải nàng bị Triệu tướng quân mang tới Minh Thủy Thành, cũng không biết có phải đã sớm bị mẹ chồng cùng con riêng kế nữ xé xác hay không? Triệu tướng quân trên có lão mẫu dưới có con cái vợ trước lưu lại, bất quá đều ở quê nhà do mẫu thân dạy dỗ, mới có thể để cho cái Triệu phu nhân tái giá này ở đây sống ung dung vui vẻ.

 

-“Cái này….. Cứ như vậy mà có.” A Uyển hàm hồ nói.

 

-“Làm sao mà có?” Triệu phu nhân mặt trông đợi.

 

A Uyển bị nàng làm cho quẫn bách hữu thần, bóng đèn trên đầu đột nhiên sáng, nói:

-“Nếu như Triệu phu nhân không bận rộn, có thể cho Úc đại phu trong phủ ta xem mạch, nhìn một chút là tình huống gì?

 

A Uyển cũng không dám bảo đảm, chỉ có thể hàm súc nói, để cho nàng xem đại phu trước.

 

Ai biết Triệu phu nhân lại hết sức nóng lòng, lập tức liền thúc giục A Uyển mau cho người đi mời Úc đại phu tới.

 

Hôm nay, vừa lúc Úc đại phu nghiên cứu xong một phương thuốc, tâm tình đang tốt, thời điểm tới mặc dù sắc mặt bình tĩnh, nhưng từ hắn buông lỏng bước chân có thể biết vị đại phu này tâm tình không tệ.

 

Vì vậy tâm tình thư sướng Úc đại phu chẩn mạch cho Triệu phu nhân, nghe xong lời của Triệu phu nhân, hết sức bình tĩnh nói:

-“Trước tiên phu nhân có thể thử uống mấy thang thuốc, xem tình huống đã.

 

Triệu phu nhân rất vui vẻ kêu nha hoàn ôm mấy túi thuốc Úc đại phu kê ra, rời đi.

 

A Uyển lần nữa quẫn bách, chẳng lẽ Úc đại phu thật là chuyên chữa trị chứng vô sinh sao? Bằng không làm sao dáng vẻ hắn lại tỏ vẻ tự tin?

 

Mấy cái Thanh cũng ở cạnh đây hầu hạ, biết ý đồ tới đây của Triệu phu nhân hôm nay, liếc mắt lẫn nhau, trong lòng cảm thấy quả nhiên Úc đại phu là người đặc biệt trị triệu chứng vô sinh cho phu nhân, không oán được thế tử phi các nàng nhanh như vậy liền mang thai.

 

Khi A Uyển biết được cử chỉ hôm nay của Úc đại phu, thì hình tượng bạn của phụ nữ của Úc đại phu càng thêm kiên định ở trong lòng bọn nha hoàn, chỉ có thể bật cười.

 

Đang cười, đột nhiên Lộ Vân nâng một phong thư tới, bẩm báo:

-“Thế tử phi, đây là thư tới từ Dương Thành.

 

Thư từ Dương Thành tới, vậy chỉ có Mạnh Tự viết thư cho nàng.

 

A Uyển vội để Lộ Vân lấy tới, mở ra đọc xong không khỏi lấy làm kinh hãi.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 16/08/2021

 

1 comment:

  1. Kiếm được 1 người vì mình mà không để ý con nối dõi thật là hiếm đấy
    May A Uyển thông minh biết suy nghĩ hiểu nỗi lòng Vệ Huyên , không thì 2 vc cãi nhau to
    Thanks nàng edit nha 🥰🥰🥰🥰

    ReplyDelete

Popular Posts