Sủng Thê Như Lệnh - Chương 190

☆, Mạnh Tự cùng Trầm Khánh đến Minh Thủy Thành!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Vệ Huyên từ trong quân doanh trở lại, liền thấy A Uyển đứng ở cửa, chỉ huy nha hoàn bà tử dọn dẹp nhà, bố trí đồ đạc dụng cụ, không khỏi âm thầm buồn bực…..

 

-“Nàng làm cái gì vậy? muốn đổi chỗ ở à?

 

Vệ Huyên tiến lên đỡ nàng, trực tiếp ôm nàng vào trong lòng, để cho nàng dựa vào mình, phảng phất nàng là người thủy tinh pha lê, đứng một hồi cũng sẽ vất vả.

 

A Uyển ngẩng đầu cười với hắn, dư quang khóe mắt thấy nha hoàn chung quanh tự động quay lưng lại, trong lòng thở dài, nói:

-“Vừa nhận được thư A Tự, nói có khả năng mấy ngày nữa sẽ đến Minh Thủy Thành, ta phải chuẩn bị trước, thu thập chỗ ở cho nàng.

 

Vệ Huyên ngây người, giật mình nói:

-“Tại sao nàng tới đây?

 

A Uyển phân phó Thanh Nhã nhìn, lôi kéo hắn trở về phòng, nguyên muốn tự mình rót trà cho hắn, lại bị hắn vội vàng ôm lấy nàng thả lên trên tháp, tự hắn rót chén trà uống, căn bản không muốn nàng ra tay, chỉ sợ nàng mệt mỏi.

 

Vị thế tử gia này phản ứng quá độ, thậm chí lâm vào một loại cực đoan, mấy ngày nay đều là như vậy, A Uyển hết sức bất đắc dĩ, nhưng cũng biết hắn trong thời gian ngắn là xoay chuyển không được tâm tính, chỉ đành phải tùy hắn.

 

A Uyển lập tức an an ổn ổn ngồi dựa vào gối, nói với hắn:

-“Hôm nay nhận được thư từ Dương Thành tới, A Tự nói thừa dịp gần đây không có chiến sự, trên đường thái bình, biết ta mang thai, liền muốn tới đây thăm ta. Chúng ta ở bắc địa, cách nhau gần, đã một năm không gặp, nàng quá nhớ mong, liền tới đây.

 

Vệ Huyên có chút không tình nguyện nói:

-“Có cái gì đáng xem? Nàng ta tới ngược lại nàng phải chiêu đãi nàng ta phí tâm phí sức, thật là không hiểu chuyện.

 

A Uyển không nhịn được phốc một tiếng bật cười, oán trách nói:

-“Ban ngày A Huyên không có ở đây, một mình ta ở nhà rất là vô vị, không thể tìm người đi theo ta trò chuyện? Nói chuyện cũng không phí cái tâm gì.

 

Nàng vốn là muốn không khí sống động một chút, ai ngờ Vệ Huyên nghe lại nói:

-“Bằng không, ta đẩy lui mọi chuyện, ở nhà cùng nàng là được.

 

A Uyển nhất thời không lời gì để nói, mất công hắn nghĩ ra được, hơn nữa còn có thể đúng lý hợp tình như vậy.

 

Vệ Huyên lại cảm thấy chủ ý này tốt, hắn uống nửa chung trà xong, liền lười biếng dựa vào gối, lôi kéo tay của nàng tỉ mỉ khẽ vuốt, dùng giọng điệu thích ý nói:

-“Ngược lại bây giờ không có chiến sự, sự tình trong quân doanh đã có Triệu tướng quân cùng Tiền giáo úy, ta có ở đó hay không đều không quan trọng, thậm chí bọn họ còn ước gì ta không đi dính sự vụ trong quân mới phải.

 

A Uyển tinh tế nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn cũng không miễn cưỡng, mới cười tùy hắn.

 

Vệ Huyên thấy nàng cũng không có ý kiến gì, hài lòng ôm nàng, trong lòng suy nghĩ, bất kể như thế nào, hắn cũng phải cho A Uyển một hoàn cảnh bình an trôi chảy sinh ra hài tử, không thể để cho nàng ở trong lo lắng sợ hãi dưỡng thai, đỡ phải nàng lo âu nhiều mà phá hư thân thể. Thật ra thì đưa A Uyển đi thôn trang ở Vị Thành dưỡng thai là thỏa đáng nhất, nhưng Vị Thành cách Minh Thủy Thành khá xa, nếu như có chuyện gì hắn phải về Minh Thủy Thành, khoảng cách quá xa, hơi lơ là sẽ phải ân hận suốt đời, hắn làm sao có thể để cho loại chuyện như vậy phát sinh!

 

Ngay cả một chút xíu có thể ngoài ý muốn cũng không cho phép phát sinh.

 

Cho nên, vẫn là đặt ở trước mắt mình mới thỏa đáng.

 

A Uyển nhìn hắn trầm tư, giữa hai lông mày bất giác toát ra chút sát khí, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, liền tiện tay cầm cuốn sách bên cạnh lật xem. Nhưng ai biết vừa mới nhìn mấy chữ, sách liền bị người rút đi.

 

-“Cẩn thận hao tổn tinh thần, đừng xem, kêu nha hoàn đọc cho nàng nghe.” Vệ Huyên hôn gò má trắng nõn tinh tế của nàng, dặn dò.

 

A Uyển rất sảng khoái đáp ứng hắn, ngược lại cầm rổ kim chỉ lên, ai ngờ mới xe chỉ, lại bị hắn cầm đi.

 

-“Kim chỉ hao tâm tổn sức, chớ làm, để cho người phòng kim chỉ làm.

 

A Uyển vẫn là thuận theo hắn, lại cầm bàn cờ tới bày sách dạy đánh cờ, ai ngờ vẫn là bị hắn cầm đi.

 

A Uyển dừng lại, liền kêu người chuẩn bị bút mực, muốn luyện chữ một chút, ai ngờ vẫn là bị hắn ngăn lại.

 

A Uyển:

…..

 

Vệ Huyên cũng không cảm thấy mình làm sai, cẩn thận từng ly từng tí nâng nàng, hôn nhẹ mặt cùng miệng của nàng, hận không được cả ngày ôm nàng vào trong lòng, dư lại chín tháng vèo một cái liền tới, hài tử cất tiếng khóc chào đời mới tốt.

 

-“Ta cũng không thể vô công rỗi nghề như vậy!” A Uyển có chút bất đắc dĩ nói.

 

Kể từ sau khi nàng có thai, sự vụ lớn nhỏ trong phủ liền không dính tay, trực tiếp giao cho đám người quản sự ma ma cùng Lộ Vân, sự tình ngoại viện có quản gia, sự tình nội viện có quản sự ma ma, sự vụ mấy cái thôn trang có Tạ tổng quản xử lý, Vệ Huyên phái người đi kiểm tra, cũng không sợ bị người gan to hơn trời lừa, tất cả sự tình an bài rất thỏa đáng, ngược lại có vẻ nàng hết sức thanh nhàn.

 

A Uyển cũng không thể tựa như đầu heo vậy ăn ngủ ngủ rồi ăn, không có chuyện gì liền phát ngốc đi….. Nàng muốn tìm chút chuyện làm để giết thời gian, thế nhưng không nghĩ vị thế tử gia này phản ứng quá độ, tất cả sự tình cũng cảm thấy sẽ nhọc lòng hao tổn thân thể, cái gì cũng không để cho nàng làm.

 

-“Nàng cùng người trò chuyện, nhìn hoa cỏ, ngắm cảnh, ngắm tranh chữ đồ cổ là được.

Vệ Huyên đương nhiên nói,

-“Đúng rồi, hôm qua từ Vị Thành đưa tới hai bồn hoa lan thượng đẳng, ta kêu người đưa tới cho nàng ngắm. Nàng có cái gì muốn ăn? Ta kêu người đưa tới cho nàng, không cần sợ khoảng cách xa, ngược lại cũng không phí bao nhiêu tiền.

 

A Uyển:

…..

 

A Uyển nhìn hắn thẳng thắn phân phó, chỉ đành phải nuốt xuống lời muốn nói, dự định qua chút thời gian lại nói, trong lòng không khỏi mong mỏi Mạnh Tự nhanh tới một chút.

 

Qua hai ngày, Mạnh Tự liền tới.

 

Là Thẩm Khánh tự mình hộ tống nàng tới, hơn nữa kéo mấy xe hành lý cùng đồ vật tới, A Uyển nhìn thấy thì trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng rằng nàng là muốn tới Minh Thủy Thành ở lâu dài.

 

Xe ngựa vào Vệ phủ, A Uyển cùng Vệ Huyên đứng ở trước cửa Thùy Hoa, khi thấy thiếu nữ mắt ngọc mày ngài từ trong xe ngựa chui ra, A Uyển không nhịn được cũng nở nụ cười.

 

-“A Uyển, A Uyển, A Uyển…..

 

Mạnh Tự trên mặt tràn đầy tươi cười vui sướng, luôn miệng kêu to, chạy tới hướng bọn họ.

 

Chẳng qua là còn chưa tới trước mặt, A Uyển liền bị Vệ Huyên ôm vào trong lòng, mà Mạnh Tự cũng bị người từ phía sau giữ lại.

 

Mạnh Tự đầu tiên là trợn mắt nhìn Vệ Huyên, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân kéo nàng, bất mãn nói:

-“Chàng làm gì vậy?

 

-“Nàng thân thể nặng nề.” Thẩm Khánh vẻ mặt lãnh đạm như lúc ban đầu, đơn giản nói.

 

Mạnh Tự chu miệng,

-“Ta biết, cũng sẽ không thật nhào tới trên người nàng, chẳng lẽ ở trong lòng chàng, ta không biết điều như vậy sao?

 

Thẩm Khánh không nói, chẳng qua là nhìn nàng, nhìn đến Mạnh Tự hận đến thật muốn giống như ở nhà vậy, nhảy đến trên người hắn xoa hắn, vì hắn thích trưng ra khuôn mặt người chết để đả kích nàng, cũng không chịu nhiều lời một chữ, thực sự là buồn chết người.

 

Biết cùng người này nói cũng không thông, Mạnh Tự liền quay đầu, hướng A Uyển cười đến xán lạn,

-“Hiện tại tình huống tỷ bất đồng, làm sao lại ra đây? Huyên biểu ca cũng tự mình tới đón muội, thực là ngượng ngùng.

 

Nói tới cực kỳ vui vẻ, cảm thấy Vệ Huyên cũng không phải hẹp hòi như vậy.

 

Ai biết Vệ Huyên đồng dạng không cho nàng mặt mũi, nói:

-“Là A Uyển muốn tới đón ngươi, ta không yên tâm nàng.

 

Mạnh Chước phồng má, cảm thấy mấy nam nhân này thực sự đủ rồi, một người hai người đều thích đả kích người. May là nàng từ nhỏ là cái giải sầu, cũng rõ ràng đức hạnh của Vệ Huyên, lập tức cũng không quá để ý, chỉ là nhìn A Uyển ranh mãnh cười.

 

Nhìn ra được cô nương này là chân tâm thật ý vui vẻ các nàng gặp lại, A Uyển cũng nở nụ cười. Nàng đầu tiên là không dấu vết quan sát Thẩm Khánh một phen, thấy hắn từ bắt đầu đỡ Mạnh Tự xuống xe, đến lúc sau trầm mặc mặc cho Mạnh Tự oán trách, hành vi đều lộ ra một loại trân ái cẩn thận, trong lòng cũng không nhịn được vui mừng.

 

-“Được rồi, các ngươi lặn lội đường xa mà đến, cũng đã vất vả rồi, trước tiên vào uống chén trà đi.” A Uyển cười nói.

 

Mọi người rất nhanh liền dời đến phòng khách, đã có nha hoàn dâng trà quả điểm tâm từng cái đến, mọi người ấn chủ khách ngồi xuống, tất nhiên là một phen tương giao.

 

Nói chút tình trạng gần đây lẫn nhau xong, Vệ Huyên liền dẫn Thẩm Khánh đi thư phòng nói chuyện, để cho hai tỷ muội các nàng dễ nói chuyện.

 

Bất quá trước lúc rời đi, Vệ Huyên không tránh khỏi lại là một phen căn dặn, không ngoài là kêu hai người đừng nói quá lâu, đừng quá mệt mỏi, vân vân….. Ba người cùng nhau lớn lên, đều biết Mạnh Tự là cái nói nhiều, Vệ Huyên cũng lo lắng Mạnh Tự vừa ngoác miệng ra liền không quản được, đến thời điểm lải nhải, để A Uyển bị liên lụy.

 

Mạnh Tự trừng mắt, bất mãn nói:

-“Muội là người không hiểu chuyện như thế sao? Biểu ca cũng rất khinh thường muội rồi! Biểu ca mau mau đi đi, muội sẽ chăm sóc A Uyển rất tốt, sẽ không để cho tỷ mệt mỏi.

 

Vệ Huyên có chút không yên tâm mà dẫn Thẩm Khánh rời đi.

 

Chờ Vệ Huyên vừa đi, Mạnh Tự không nhịn được cười với A Uyển,

-“Trước đây muội chỉ cảm thấy tính tình Huyên biểu ca là cái quỷ kiến sầu, người người thấy đều sợ hãi, thế nhưng không nghĩ còn dông dài như vậy, vẫn là tỷ có bản lĩnh, có thể dạy hắn từ một cục thép đầu đá….. tâm hóa thành ngón tay mềm.

 

Từ nhỏ A Uyển đã bị trêu ghẹo quen rồi, rót cho nàng ly trà táo mình đã từng uống, cười nói:

-“A Huyên chính là tính tình này, muội nói những này cũng không thú vị. Còn muội nữa, làm sao lại đến đây? Tướng công của muội cũng theo lại đây, trưởng bối ở Dương Thành sẽ nói như thế nào?

 

Mạnh Tự bóc một viên ô mai ăn, cười hì hì nói:

-“Chỉ tỷ thích bận tâm, muội rất khỏe mạnh. Nhận được thư của tỷ biết được tỷ có thai, muội chỉ muốn ghé thăm tỷ một chút, Dương Thành cách Minh Thủy Thành bất quá chỉ mấy ngày lộ trình, so với kinh thành gần hơn nhiều. Nguyên là muốn tự muội tới thôi, thế nhưng Tử Trọng không yên tâm một mình muội ở trên đường, nên bẩm rõ bà bà, bà bà cũng đồng ý, liền cùng nhau tới.

 

Mặc dù một năm qua này thường thông tin với nhau, thế nhưng trong thư có thể nói có hạn, làm sao so được với hai tỷ muội mặt đối mặt sát đầu gối nói chuyện lâu, lập tức hai người dời tới ngồi lên trên kháng gần cửa sổ trong phòng ấm, cuộn chân nói chuyện.

 

Mạnh Tự nói sự tình nàng đi tới Dương Thành Tây Bắc, mặt mày đều là ý cười yêu kiều, khiến cho người nhìn thấy liền biết nàng sống hết sức hạnh phúc.

 

Mặc dù trong cuộc sống không khỏi có chút va chạm nhỏ, nhưng một ngày qua hết một ngày, cuộc sống lâu dài, hai người sinh hoạt chung một chỗ, từ từ rèn luyện, cũng có thể tìm tới lối sống cả hai người đều hài lòng, đặc biệt là cả hai người có lòng muốn đối tốt với nhau, vậy sẽ dễ dàng hơn.

 

Cho nên sau khi Mạnh Tự đi tới Tây Bắc, mặc dù tình cờ sẽ cùng Thẩm Khánh có chút va chạm, như cùng khuê các không có gì khác biệt, hơn nữa Thẩm Khánh xưa nay là cái hũ nút, Mạnh Tự nói lên một trăm câu, còn không thể có được hắn một câu, cho tới thành thân đến nay, hai tiểu phu thê chưa bao giờ cãi cọ….. thật sự là ầm ĩ không nổi.

 

Cộng thêm Thẩm Khánh trầm mặc ôn nhu săn sóc, để cho Mạnh Tự mặc dù cách xa người nhà, lại không có quá gian nan, chính nàng lại là người tính tình lạc quan, rộng rãi thoải mái, rất nhanh liền giành được trên dưới chi thứ hai Thẩm gia yêu thích. Hai phu thê Chấn Uy tướng quân đều là người sảng khoái, tính tình huynh đệ tỷ muội Thẩm Khánh cũng bị Thẩm Nhị phu nhân ảnh hưởng, tất cả đều là người lòng dạ rộng rãi, khiến cho Mạnh Tự rất nhanh đã sáp nhập vào Thẩm gia.

 

A Uyển mím môi mỉm cười, nghe nàng lảm nhảm không ngừng nói xong chuyện của mình, âm thanh vui tươi thích ý, rất nhanh A Uyển liền có thể phác họa ra nguyên trạng sinh hoạt của nàng, bất giác mỉm cười.

 

Nói xong chuyện của mình, Mạnh Tự không kịp chờ đợi hỏi:

-“Còn tỷ, làm sao chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu đi!

 

-“Sao có thể hả?

A Uyển bật cười nói,

-“Muội nhìn tỷ là người như vậy sao? Hơn nữa A Huyên là hạng người gì, muội cũng là biết, hắn cũng sẽ không cho tỷ bị tức giận, nếu không tỷ có biện pháp trị hắn.

 

Nàng cố ý nói.

 

Mạnh Tự gật đầu, tán đồng nói:

-“Mặc dù tỷ cũng là bực bội không lên tiếng, nhưng trong lòng tỷ tự có cây cân, muốn khi dễ tỷ không dễ dàng. Hơn nữa lúc trước muội thấy dáng vẻ Huyên biểu ca, thật đúng là nâng niu tỷ trong lòng bàn tay sợ ngã, cùng trước kia không có gì khác biệt! Vẫn là tỷ lợi hại, có thể huấn luyện hắn đến dễ bảo, giống muội thật vô dụng, Tử Trọng chính là cái hũ nút, lúc muội tức giận hắn còn không biết tại sao muội tức giận, thật là tức chết muội.

 

A Uyển cười to,

-“Còn nói à, xong chuyện không phải hắn cũng thường mang chút đồ chơi lặt vặt từ kinh thành về cho muội để mua niềm vui của muội sao?

 

Mạnh Tự hé miệng cười.

 

Sau đó còn nói đến sự tình A Uyển mang thai, Mạnh Tự nói:

-“Biết được tỷ có thai, muội thật sự vui mừng, không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy! Đúng rồi, muội mang cho tỷ rất nhiều đồ ăn vật dùng tới, còn có rất nhiều đặc sản Tây Bắc, nếu như tỷ cảm thấy cái nào được, liền cho người nói cho muội biết, lần sau muội sẽ mang tới cho tỷ.

 

A Uyển cũng không cùng nàng kiểu cách, rất vui vẻ nhận lấy, giữa tỷ muội tự nhiên không cần khách khí như vậy. Nói, lại tránh không khỏi nói đến chuyện mang thai, nghĩ tới thời đại bối cảnh này coi trọng con nối dõi, Mạnh Tự cùng Thẩm Khánh thành thân một năm có thừa, còn không có tin tức, nàng như sợ tâm người Thẩm gia sẽ không vui, mà Mạnh Tự cách xa nhà mẹ đẻ, đến lúc đó bị người bắt nạt cũng không ai làm chủ cho nàng, không khỏi quan tâm mấy phần.

 

Sau khi Mạnh Tự nghe xong, có chút nhăn nhó, lúng túng nói:

-“Bà bà nói chúng ta thành thân mới một năm, không vội, ban đầu lúc bà sinh Tử Trọng cũng đã thành thân ba năm, sau đó con cháu mới thuận lợi, cho nên cũng không từng thúc giục muội. Hơn nữa tỷ cũng biết Tử Trọng người kia, mặc dù hắn cũng thích chọc giận muội, thế nhưng đối loại chuyện như vậy cũng không bắt buộc, nói đến liền vui vẻ sinh ra, không đến cũng không bắt buộc.

 

A Uyển cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt nàng, phát hiện lúc nàng nói lời này không có bất kỳ bóng tối, mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Trong lòng vui vẻ, A Uyển lại lôi kéo tay Mạnh Tự, cùng nàng nói sang chuyện khác.

 

Hai nữ nhân ở phòng ấm thảo luận đến vui vẻ, trong thư phòng hai nam nhân lại là mặt mày nghiêm nghị lạnh lùng.

 

Thẩm Khánh vẻ mặt nghiêm nghị nhìn nam tử đối diện trong áo bào gấm màu đỏ sẫm, tâm tình hiếm thấy có chút phập phồng, nhìn ánh mắt của hắn không khỏi mang theo mấy phần ngưng trọng.

 

Vệ Huyên lãnh đạm nhìn hắn, trong mắt mang sát khí, cười nhạo,

-“Nếu không phải ngươi cưới nha đầu ngu xuẩn kia, gia mới mặc kệ sự tình Dương Thành.

 

Thẩm Khánh không khỏi hơi nhếch môi, hắn biết bản lãnh Vệ Huyên, trước kia lúc ở kinh thành nhìn là một hoàn khố, lại trong chuyện nhỏ lộ ra một loại khôn khéo cổ quái, thẳng đến hắn đi tới Minh Thủy Thành, trong một năm này chiến sự Minh Thủy Thành rất là thuận lợi, Địch tộc năm lần bảy lượt tới phạm, hoàn toàn không làm cho Minh Thủy Thành ăn thua thiệt quá lớn, cũng là bởi vì hắn.

 

Đây là một nam nhân đáng sợ.

 

Cho nên, hắn cũng không phải không tin lời Vệ Huyên, chẳng qua là kinh hãi vì Vệ Huyên đã nắm giữ tin tức.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 17/08/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts