Sủng Thê Như Lệnh - Chương 192

☆, Cái chết của Tam công chúa!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Qua vài ngày, Vệ Huyên cùng Thẩm Khánh đã chuẩn bị thỏa đáng ra ngoài.

 

Mặc dù Mạnh Tự trước đó đã được tin tức, nhưng vẫn có chút buồn buồn không vui, trước ngày lên đường đó, nắm tay của Thẩm Khánh bĩu môi không nói lời nào.

 

Thẩm Khánh xưa nay là người nếu không có những chuyện cần thiết cũng sẽ không chủ động mở miệng, vì thế một đôi phu thê mắt lớn trừng mắt nhỏ.

 

A Uyển cũng đang dặn dò Vệ Huyên tất cả việc cẩn thận khi xuất ngoại, liếc thấy hành động của đôi phu thê này, không khỏi cũng bật cười, phát hiện cuối cùng không ngoài ý muốn vẫn là Mạnh Tự không nhịn được, mở miệng trước.

 

-“Ta bất kể các ngươi đi làm cái gì, thế nhưng ngươi nhất định phải cẩn thận, ngươi phải nhớ kỹ, ta ở chỗ này chờ ngươi trở lại.

 

Thẩm Khánh yên lặng gật gật đầu, giơ tay nhẹ nhàng vuốt vai của nàng, thiếu nữ cao chỉ tới cằm hắn, thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ cần nàng bẹp miệng, trên mặt lộ ra dáng vẻ ủy khuất, trong lòng của hắn sẽ bị khó chịu đến hoảng, sâu hơn so với cái loại khó chịu lúc ở trên chiến trường chính mắt nhìn thấy các chiến hữu bị địch nhân giết chết.

 

-“Có nghe hay không?

 

Mạnh Tự cơ hồ không nhịn được muốn lôi kéo vạt áo hắn rít gào, thật là hận chết tính tình không thích nói chuyện của hắn. Thật may là, mỗi lần chỉ cần nàng phiền đến hắn mở miệng ưng thuận cam kết, cho dù không còn tánh mạng, cũng sẽ hoàn thành cam kết.

 

-“Nếu như chàng dám xảy ra chuyện gì, cẩn thận ta mang theo của hồi môn tái giá, để cho nam nhân khác ngủ với lão bà của chàng.” Nàng thâm trầm nói.

 

-“Biết.

Rốt cuộc Thẩm Khánh mở miệng, ánh mắt có chút trầm,

-“Ta sẽ bình an trở về.

 

Mạnh Tự lập tức nở nụ cười, nếu không phải đang ở bên ngoài, nàng cơ hồ sẽ nhón chân lên hôn hắn.

 

Vệ Huyên tai thính mắt tinh, nghe được Mạnh Tự uy hiếp, nhất thời trong lòng cảm thấy cái nha đầu ngu xuẩn này thật ra thì thật thông minh, bóp cái nam nhân chính trực có ý chí sắt thép ở trong lòng bàn tay dạy dỗ đến dễ bảo. Hắn nên may mắn là, sau khi nàng xuất giá liền đi Tây Bắc, không có ở chung một chỗ với A Uyển, nếu không chẳng phải A Uyển sẽ bị nàng dạy bậy? Nghĩ đến nếu như lần trước lúc hắn muốn cho A Uyển phá thai, A Uyển cũng giống như Mạnh Tự uy hiếp hắn…..

 

Được rồi, hắn tình nguyện A Uyển cắn hắn thêm mấy cái để giải phẫn hận là được.

 

A Uyển không biết tâm tư của hắn, đối với hắn cũng bao nhiêu dặn dò, dặn dò xong thong thả ung dung nói:

-“A Huyên đã nói không nguy hiểm, ta liền an tâm ở chỗ này chờ A Huyên trở lại. Nếu như ngươi không thủ tín, vậy ta không thể làm gì khác hơn là cũng không thủ tín, đến lúc đó mang theo con của ngươi đi ra ngoài tìm ngươi.

 

Vệ Huyên:

…..

 

Rốt cuộc đưa hai người đàn ông này ra cửa xong, vô luận là A Uyển hay là Mạnh Tự, tâm tình đều có chút mất mác, hai nữ nhân đối mặt ngồi ở trên giường la hán, chống cằm, xem ra đều có chút lười biếng, phảng phất không có nhiệt tình.

 

-“…..Trước kia hắn cũng luôn là cũng không có việc gì liền ra khỏi thành đi dò xét tình huống, có đôi khi là hai ba ngày, nhiều nhất cũng là chừng mười ngày, còn không có giống như lần này vậy, đi một lần lại là một tháng đây.

Mạnh Tự không nhịn được thầm thì,

-“Thần thần bí bí, cũng không biết bọn họ là muốn làm gì?

 

A Uyển liếc nàng một cái, sau đó cười nói:

-“Không bỏ được hả?

 

Mạnh Tự không nhịn được đỏ mặt, lại bĩu môi lải nhải vài tiếng, rốt cuộc không nói chuyện này, ngược lại hăng hái bừng bừng nói:

-“Bọn họ không có ở đây, thật là quá tốt, mấy ngày nay muội sẽ ngủ chung với tỷ đi…..

 

A Uyển bật cười, tâm tình cũng bị hoạt bát của nàng lây, rất nhanh liền dễ chịu hơn.

 

Chuyện Vệ Huyên cùng Thẩm Khánh ra khỏi thành, ở Minh Thủy Thành cũng không đưa tới xao động đặc biệt gì, duy nhất quan tâm chỗ bọn họ đi, cũng chỉ có Triệu tướng quân cùng Chu Thành thủ….. Tâm hai người này đối với Vệ Huyên tồn một loại kiêng kỵ vô hình, mà loại kiêng kỵ này là bởi vì Vệ Huyên mang đến cho Minh Thủy Thành thực chất chỗ tốt, lẫn vào cảm kích, cảm xúc kiêng kỵ cùng cảm kích này đều xem trọng, thật sự là để cho bọn họ kìm nén đến khó chịu.

 

Thế nhưng mỗi lần bọn họ mới bắt đầu cảm kích, vị thế tử gia này lại sẽ làm ra một ít chuyện để cho bọn họ kiêng kỵ, tới tới lui lui, thật sự là làm tâm người đóng mở bất ngờ.

 

Giống như lần này, Vệ Huyên cùng Thẩm Khánh ra khỏi thành rất nhanh liền chẳng biết đi đâu, để cho hai người Chu Thành thủ cùng Triệu tướng quân nóng lòng không chịu nổi.

 

Bọn họ vừa lo lắng an nguy của Vệ Huyên, như sợ hắn xảy ra chuyện gì, cũng không tốt giao phó với kinh thành; sau đó lại phải lo lắng hắn rốt cuộc đi làm chuyện gì, thế nhưng cả gan làm loạn hay không mà làm ra cái chuyện kinh thế hãi tục gì.

 

-“Bất kể chuyện gì, ta nghĩ hắn không phải ngu ngốc, tự sẽ hiểu thân phận của mình.

Chu Thành thủ nói, an ủi Triệu tướng quân lo lắng trùng trùng,

-“Lão Triệu, ngươi là kẻ thô lỗ, cũng đừng gánh cái tâm này, bảo vệ tốt Minh Thủy Thành quan trọng hơn.

 

Triệu tướng quân thở dài, ở bên trong trướng dạo bước, buồn bã nói:

-“Lấy địa vị của Thụy Vương ở trong lòng Hoàng thượng, nếu như xảy ra chuyện gì, vô luận cùng chúng ta có liên quan hay không, cũng đều không ăn hết gói đem đi, ta trên có lão mẫu dưới có kiều thê trĩ nhi, không cách nào không đề phòng mà.

 

Chu Thành thủ đột nhiên không nhịn được phốc bật cười, trên bụng thịt béo run lên một cái, cười đến Triệu tướng quân không hiểu ra sao thì, nghe hắn nói:

-“Ta nghe nói gần đây phu nhân tướng quân thường xuyên đi lại chỗ thế tử phi, mỗi lần trở lại đều phải sai người đi tiệm thuốc trong thành hốt thuốc, thật giống như là điều trị thân thể, chẳng lẽ là tướng quân sẽ có trĩ nhi?

 

Triệu tướng quân nghe mặt mũi đen lại, không nhịn được nói:

-“Giỏi cho ngươi cái Chu Kiệm, loại sự tình nữ nhân này ngươi cũng không biết xấu hổ mà dò xét! Nữ nhân các nàng mê bộ này, tùy nàng.

 

Chỉ cần vị phu nhân yểu điệu này không làm cái gì gọi là chuyện phong nhã không giải thích được, kỳ thực Triệu tướng quân cảm thấy nàng đi giày vò những thứ này cũng tốt vô cùng, cho nên cũng không cảm thấy mất thể diện, chẳng qua là giọng Chu Thành thủ nói, nhìn có chút hả hê để cho hắn có chút khó chịu.

 

-“Đây cũng không phải là ta dò xét, là phu nhân ta nói cho ta biết.

 

Hai người nói đùa một trận, đề tài lại vây chung quanh người vị thế tử đã cách thành, hoàn toàn không biết hắn rốt cuộc đi làm gì. Mà bọn họ phái người theo dõi, bất quá mới ba ngày liền bị bỏ rơi, chỉ có thể bất đắc dĩ rút người về. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Mấy ngày Vệ Huyên cùng Thẩm Khánh vừa mới rời đi, A Uyển cùng Mạnh Tự đều có chút không có quen, thật may là mặc dù không quen, nhưng bởi vì có tỷ muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên bên cạnh, cũng coi như là niềm vui.

 

Mạnh Tự mỗi ngày đều cùng A Uyển ngấy chung một chỗ, cùng nàng cùng nhau nói đùa nói chuyện phiếm, giống như thời gian trước khi chưa lấy chồng, mà mỗi ngày quan tâm nhất là hài tử trong bụng A Uyển.

 

-“Thông thường muội thấy rất nhiều phu nhân lúc mang thai có rất nhiều triệu chứng, giống như Đại tỷ tỷ cùng Nhị tỷ tỷ năm đó sẽ nôn oẹ, Nhị tỷ tỷ thậm chí chơi đùa Đông cung người ngã ngựa đổ, thế nào tỷ thật giống như trừ mỗi ngày ngủ nhiều một canh giờ ra, chuyện gì cũng không có.

Mạnh Tự buồn bực nói:

-“Nếu không phải đại phu cũng xác định tỷ mang thai, muội cũng không có cảm giác gì?

 

Nói xong, nàng không nhịn được cẩn thận quan sát A Uyển, thấy sắc mặt của nàng mặc dù không tính là rất khỏe mạnh, nhưng cũng không phải là cái dáng vẻ tái nhợt gầy yếu đoản mệnh trước mười tuổi, trong lòng thoáng an tâm.

 

-“Có thể là tâm tính tỷ tốt.

 

A Uyển mỉm cười nói, trong lòng lại suy nghĩ, vì hài tử trong bụng, nàng cũng phải dưỡng thân thể thật tốt, bãi chánh tâm tính, đỡ phải nếu như mình có chuyện gì xảy ra, lấy trình độ bệnh xà tinh của vị thế tử gia kia, còn không biết về sau hắn sẽ đối đãi đứa nhỏ này như thế nào?

 

Mặc dù A Uyển cảm thấy làm cha mẹ yêu con của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thế nhưng hiển nhiên vị thế tử gia kia không cho là như vậy, để cho nàng càng thêm sợ hãi, chỉ có thể thử từ từ ảnh hưởng ý nghĩ của hắn, để cho hắn thay đổi tâm tính. Cho nên, vô luận như thế nào, nàng cũng không cho phép bản thân bởi vì một chút tùy hứng xảy ra chuyện gì, như vậy bình thản trải qua, là tốt nhất.

 

Thật may là, có thể đứa nhỏ này cũng là đứa có phúc, một mực ngoan ngoãn đợi, không để cho nàng có cái triệu chứng nôn oẹ gì, bằng không vị thế tử gia kia lại phải bị hù dọa, sau đó không biết sẽ phạm bệnh xà tinh gì đây.

 

-“Đúng rồi, tin tức tỷ có thai có nói cho Khang Nghi di di bọn họ không?

Mạnh Tự lại hỏi,

-“Nếu như di di bọn họ biết, nhất định sẽ vui mừng hỏng mất, di di chỉ có một mình tỷ, mong đợi tỷ mạnh khỏe, biết tỷ có hài tử, muội hoài nghi bọn họ sẽ không chối từ thật xa mà tới đây hay không?

 

-“Vẫn chưa đâu.

A Uyển không muốn cha mẹ thật xa tới, đường xá xa xôi không nói, hơn nữa trên đường cũng không yên ổn, vẫn là ở trong kinh thành mới tốt.

-“Lúc tỷ biết tin vui mới viết thư gửi kinh thành, đến bây giờ bất quá mới nửa tháng, bọn họ còn chưa có nhận được tin đâu.

 

Hai người đang nói, lại thấy Lộ Vân nâng phong thư từ kinh thành tới đi vào.

 

A Uyển cùng Mạnh Tự nhìn nhau cười, nói:

-“Đang nói đây, tin đã tới rồi.

 

Nói xong, đưa tay nhận lấy.

 

Mặc dù xa ở biên cảnh, bất quá A Uyển cùng kinh thành lại duy trì tần số nửa tháng một phong thư, cũng không có bởi vì đường xá xa xôi liền mất liên lạc với kinh thành.

 

Hôm nay, thư vẫn là mấy phong kia, Thụy Vương phủ, phủ công chúa, còn có thái tử phi, đều là chút tin bình an. Chẳng qua là, nội dung bức thư hôm nay có chút bất đồng, không hẹn mà ở trong thư đều nói cùng một chuyện.

 

A Uyển mới đọc thì, thất kinh, đột nhiên ngẩng đầu, nói với Mạnh Tự:

-“Tam công chúa nàng…..

 

-“Quỷ xui xẻo kia thế nào?” Mạnh Tự không tốt giọng nói.

 

-“Nói là lúc đi săn thú không cẩn thận ngã xuống ngựa…..

A Uyển nhẹ nhàng nói,

-“Tại chỗ tử vong.

 

-“Hả.....

 

Hai người trố mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời tất cả cho là mình nghe lầm hoặc nhìn lầm rồi.

 

A Uyển cùng Mạnh Tự đều là nữ nhi của công chúa, hơn nữa được Hoàng thượng sắc phong làm quận chúa, liên lạc trong cung so với những tôn thất khác dày đặc hơn. Có thể nói, trong những năm tháng Mạnh Tự lớn lên, không thiếu được mấy vị công chúa trong cung, mà nghiệt duyên với Tam công chúa trình độ thật sâu, hai người đều là lẫn nhau nhìn đối phương không vừa mắt.

 

A Uyển cùng Tam công chúa là bởi vì Vệ Huyên mà kết thù, mà Mạnh Tự với Tam công chúa là tính cách không hợp, khi còn bé ở trong cung không ít nhằm vào lẫn nhau, hai bên đều có thắng thua. Sau đó Tam công chúa mấy lần phá hư chuyện của Mạnh Phong, liên đới để cho Mạnh Tự đối với nàng ta giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại đối nàng ta không biết làm sao…..

 

Lại chưa nghĩ, người đáng ghét như vậy, sẽ tại sau một cái giờ ngọ bình thản, tin chết đột nhiên truyền đến.

 

-“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Mạnh Tự nghiêm nghị hỏi.

 

A Uyển đang xem thư, sau khi xem sự tình từ đầu đến cuối xong, mới đưa cho Mạnh Tự.

 

Mạnh Tự vội vàng lấy xem, chờ sau khi đọc nhanh như gió xong, lúc này giận đến muốn quăng phong thư, mặt đỏ lên nói:

-“Thật là….. Đã chết cũng phải chán ghét người một cái.

 

Vốn là không khỏi dâng lên buồn bã khó chịu, rất nhanh liền không còn.

 

Năm ngoái, lúc A Uyển tới Minh Thủy Thành, trong cung liền bắt đầu ra tay chọn lựa phò mã cho Tam công chúa, chỉ là bởi vì Tam công chúa không phối hợp, tiến hành thật sự là không thuận lợi, hoàng hậu cũng bị Tam công chúa mấy lần chống đối giận đến trực tiếp phủi tay không làm, chạy đến Đông cung đi ôm tôn tử, liền bị Mạnh Vân nhân cơ hội túm lấy, ném con lớn nhất cho hoàng hậu chăm sóc, để cho bà đừng đi dính tay vào chuyện của Tam công chúa.

 

Hoàng hậu buông tay xong, Trịnh quý phi liền nhận lấy, mặc dù nữ nhi không biết cố gắng, thế nhưng cũng là từ trong bụng bà bò ra, vẫn là phải mưu tính cho nàng, muốn chọn cho nàng một người tuấn mỹ không thua Mạnh Phong, để cho nàng quên Mạnh Phong.

 

Chỉ là muốn chọn một người không thua Mạnh Phong nói nghe thì dễ, mị lực của Mạnh Phong, không ở dung mạo, mà là mâu thuẫn ở trên khí chất, có ưu nhã thanh quý của con cháu quý tộc, lại có phong tư hiên ngang hào sảng trong sáng tương tự mẫu thân, tổ hợp ở chung một chỗ, thật sự là một loại mị lực khó có thể dùng lời diễn tả được, để cho không biết bao nhiêu thiếu nữ khuê các nhớ mãi không quên hắn.

 

Cho nên chọn tới chọn lui, Tam công chúa cũng không hài lòng, trong lòng vẫn là nhớ tới Mạnh Phong, thậm chí có một lần thừa dịp lúc xuất cung, trực tiếp đi tìm Mạnh Phong, lúc ấy nàng làm một sự tình để cho thế nhân hết sức lên án thống hận, đó là thừa dịp không ai chú ý xông vào phủ Trưởng công chúa Khang Bình, từ chỗ bà vú cướp đi nhi tử mới vừa mãn trăm ngày của Mạnh Phong, muốn ném xuống đất.

 

Nếu không phải Liễu Thanh Đồng quyết định thật nhanh vặn tay của nàng đoạt lại nhi tử, sợ là lúc ấy không biết sẽ gây thành cái thảm kịch gì?

 

Trưởng công chúa Khang Bình giận đến choáng váng, ngày đó liền vào trong cung tìm Thái hậu cùng Văn Đức đế khóc kể.

 

Chuyện này vốn là Tam công chúa không đúng, mặc dù Văn Đức đế có lòng muốn che chở nữ nhi này, thế nhưng đối mặt đích muội, cũng không thể làm gì, trấn an Trưởng công chúa Khang Bình xong, lúc này rốt cuộc không mềm lòng nữa, cường thế chọn phò mã cho Tam công chúa.

 

Phò mã của Tam công chúa là một tên cử nhân võ tham dự kỳ thi mùa xuân, nhân sĩ Giang Bắc, tướng mạo đường đường cao lớn oai hùng, chính là gia cảnh đơn bạc một chút, nếu là làm phò mã, thật sự là khó coi, có thể nói là trong các phò mã đương triều gia thế thấp nhất. Thế nhưng việc xấu của Tam công chúa loang lổ, thế nhân ở sau lưng nói thầm vị Cử nhân võ này bị thua thiệt nhiều.

 

Tháng chín Tam công chúa lấy chồng.

 

Quả như thế nhân suy nghĩ, cho dù Tam công chúa lấy chồng, vẫn không thể quên Mạnh Phong, thường xuyên canh giữ ở chỗ Mạnh Phong thường lui tới, khiến cho Mạnh Phong bị dọa sợ đến không dám tùy ý ra ngoài nữa. Mà, mặc dù vị phò mã kia giận đến gần chết, thế nhưng Trịnh quý phi cùng Hoàng thượng đều nhìn, cũng chỉ có thể giấu bất mãn này ở trong lòng, thậm chí Tam công chúa chưa bao giờ cho đòi hắn vào phủ công chúa, có thể nói là hai phu thê ở riêng.

 

Cho đến tận tháng hai năm nay, Tam công chúa biết được Mạnh Phong cùng bằng hữu đi kinh giao săn thú, nàng cũng vội vội vàng vàng đi theo, lại xui xẻo bởi vì bỏ lại hộ vệ đi theo mà vào rừng rậm, bị ngựa hất ngã, liền từ trên ngựa té xuống, bị một nhánh cây bén nhọn ẩn ở trong bụi cỏ đâm thủng từ ngực mà qua, cứu trị không kịp tử vong.

 

Mạnh Tự hít một hơi thật sâu, mới nuốt xuống cảm giác chán ghét.

 

Nàng buồn buồn không vui ngồi ở đàng kia, trong lòng phức tạp khó tả.

 

Nàng ghét Tam công chúa, một mực cùng nàng đối chọi gay gắt, nhưng cũng biết cái người đáng ghét như vậy, một mực sống ở cách mình ngoài ngàn dậm đất kinh thành. Mà liền tại đây sau một cái giờ ngọ bình thản, tin nàng chết đột nhiên truyền đến, không kịp đề phòng, cho dù là người hết sức chán ghét, cũng cảm thấy nàng bị chết thật sự làm người thổn thức.

 

Trầm mặc một hồi, Mạnh Tự mới nói:

-“A Uyển, tỷ tin có sự tình trùng hợp như vậy sao?

 

A Uyển vuốt phong thư, không có đáp lời.

 

Mạnh Tự lầm bầm lầu bầu:

-“Trên thế giới trùng hợp nhiều, liền lộ ra cố ý. Nàng làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, người chán ghét nàng, ác nàng, hận nàng không ít, cũng không biết là đắc tội với ai, hận nàng như vậy, hận đến để cho nàng…..

 

Cuối cùng, sâu kín thở dài, gấp thư lại.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 20/08/2021

 

1 comment:

  1. Theo tui nghĩ là Mạnh Phong đó.
    Tam công chúa đeo bám thì thôi còn muốn hại đứa nhỏ nữa chứ 😡
    Làm phụ thân không thể nào bỏ qua
    Thanks nàng edit nha 🥰🥰🥰🥰🥰

    ReplyDelete

Popular Posts