Sủng Thê Như Lệnh - Chương 194

☆, Việc vặt trong lúc mang thai, chiến sự ngừng lại…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

Hạ nhân rất nhanh liền chuẩn bị xong nước nóng rửa mặt, do bà tử thô sử mang vào tịnh phòng.

 

Vệ Huyên đứng xa xa, chỉ lấy một đôi mắt quét ở trên người nàng mấy lần, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, mặt mày còn mang một luồng sát khí, hiển nhiên là mới từ chiến trường trở lại, luồng sát khí kia còn chưa thu hồi lại.

 

A Uyển đứng ở đàng kia nhìn hắn, nói với hắn:

-“Trước đi tắm, những cái khác sau này lại nói.

 

Vệ Huyên khẽ nhíu mày, hiển nhiên là không quá muốn “Sau này lại nói”, chỉ sợ nàng nói chút lời hắn không thích nghe, chẳng qua là mặc dù như vậy, thế nhưng không có biện pháp, chỉ đành phải xa xa tránh nàng vào tịnh phòng.

 

Nhìn thấy dáng vẻ hắn như lâm đại địch, A Uyển biết bởi vì lúc trước chính mình hai lần ngửi được mùi máu tanh không ngừng nôn mửa hù dọa hắn, để cho hắn không khỏi có chút phản ứng quá độ, cho nên biết bây giờ trên người mình mùi máu nồng nặc, cũng không dám tới gần người nàng, sợ nàng lại phải chịu tội một hồi.

 

A Uyển vốn muốn theo vào, lại bị Vệ Huyên thò đầu ngăn lại,

-“Chớ vào, đỡ phải dơ bẩn mắt nàng.

 

A Uyển vốn muốn đi xem vết thương trên người hắn, sau khi nghe xong cũng lo lắng mình sẽ không chịu nổi mùi đó cũng chỉ có thể thôi, ngược lại đi phân phó người chuẩn bị đồ ăn, thuận tiện gọi Lộ Vân tới, hỏi thăm nàng tình huống những người trở về cùng thế tử.

 

Lộ Vân không biết nàng hỏi cái này làm cái gì, trong lòng có chút khó xử, hàm hồ nói:

-“Cũng không quá quan trọng, chẳng qua là bị thương một chút da thịt.

 

-“Bị thương da thịt à? Dạng thương pháp gì?

 

Thấy nàng muốn hỏi cho rõ, Lộ Vân vừa chú ý vẻ mặt của nàng, vừa đáp:

-“Có hai thị vệ thương thế nặng một chút, những người khác đều là bị thương da thịt.

 

Vừa nói, vừa cầu khẩn nàng đừng hỏi cẩn thận như vậy mới phải, vạn nhất dơ bẩn lỗ tai của nàng, để cho nàng lại nôn oẹ cái gì cũng không tốt. Hiện tại A Uyển là tình huống đặc thù, bọn hạ nhân đều có ý tưởng giống nhau không dám cầm một ít chuyện vặt tới phiền nàng, cũng không dám nói chuyện dơ bẩn xấu xa ở bên ngoài trước mặt nàng.

 

Thật may là A Uyển cũng không phải muốn hỏi kỹ thương thế của những thị vệ kia là dạng gì, chẳng qua là từ cái này lý giải một ít tình huống. Nếu như những thị vệ kia bị thương nhẹ, chứng minh chuyện bọn họ làm cực kỳ thuận lợi, nếu như thương thế nặng, chỉ có thể nói trên đường có khúc chiết, mới sẽ làm cho Vệ Huyên cũng bị thương.

 

Trong lòng không khỏi lại lo lắng.

 

Chờ Vệ Huyên rửa mặt xong đi ra, trên người hắn đã đổi y phục sạch sẽ, hơn nữa còn có mùi thuốc thanh đạm, vừa vặn có thể che giấu mùi máu tanh trên người hắn.

 

A Uyển thấy vậy, liền biết tình huống thương thế của hắn, nhất thời có chút giận đến muốn mắng hắn, cuối cùng thấy dáng vẻ hắn mệt mỏi, chỉ đành phải thôi.

 

-“Trước tiên dùng bữa!

 

Vệ Huyên híp mắt cười ngồi vào bàn, đợi hạ nhân dọn cơm xong, cũng không vội ăn, bắt đầu hỏi thăm nàng tình huống ở trong phủ tháng nầy.

 

-“Rất tốt, không có chuyện gì, chính là Triệu phu nhân cùng A Tự đều có thai.

A Uyển nhẹ như mây gió nói,

-“Nói đến đều là công lao của Úc đại phu, quả nhiên như lúc trước A Huyên nói, hắn đối với việc trị bệnh cho phụ nhân hết sức lành nghề.

 

Vệ Huyên:

.....

 

Đây nhất định không phải châm chọc chứ?

 

Ban đầu Vệ Huyên mang Úc đại phu về vương phủ, dùng danh nghĩa chính là am hiểu trị chứng vô sinh, mặc dù sau đó Úc đại phu giống như một trạch nam cả ngày ở lỳ trong dược phòng nghiên cứu một ít phương thuốc cổ quái cùng tạp chứng nghi nan, nhưng cũng không có quá nhiều người nghi ngờ. Hiện nay Mạnh Tự cùng Triệu phu nhân lần lượt mang thai, coi như là một cái chứng minh có lực, sợ rằng Úc đại phu trong thời gian ngắn là không thoát được cái danh người bạn của chị em phụ nữ này.

 

Vệ Huyên chỉ đành phải ngậm miệng lặng lẽ cúi đầu uống canh.

 

Dùng cơm xong, Vệ Huyên lại cọ tới cọ lui đảo quanh ở bên người A Uyển, muốn nói lại thôi.

 

Bởi vì hắn ở đây, A Uyển không giống như một tháng vừa rồi làm chút việc giết thời gian, liền có vẻ có chút vô công rỗi nghề, đang chống cằm ngắm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, thấy dáng vẻ hắn kìm nén đến khó chịu, bất giác có chút muốn cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói:

-“Nếu như không bận rộn, thì ngồi xuống trò chuyện.

 

Vệ Huyên có chút do dự,

-“Nàng có muốn ói hay không?

 

-“Không có.

 

Vệ Huyên vừa nghe, tức khắc vui mừng lộ rõ trên mặt, gấp gáp leo lên trên kháng, chờ lúc ngồi vào bên cạnh nàng xong, còn đặc biệt cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, thấy sắc mặt nàng không khác thường, rốt cuộc lấy tay ôm nàng vào trong lòng, rốt cuộc thỏa mãn thở phào một cái. Lúc trước bởi vì sợ vết thương trên người mình tồn lưu chút mùi máu tanh chọc mũi nàng, không dám gần người nàng, muốn đến tim gan cồn cào cũng chỉ nín nhịn, bây giờ thấy nàng không có sao, dĩ nhiên là trước tiên ôm người vào trong lòng, thỏa mãn tương tư một tháng không thấy nàng.

 

Rõ ràng mới một tháng, thế nhưng ở thời gian rảnh rỗi nhớ đến khó chịu.

 

A Uyển cười híp mắt dựa đầu lên vai hắn, kể lại với hắn chuyện xảy ra ở trong nhà trong tháng này, đặc biệt cũng không quá mức lớn chuyện, chỉ có trong thư từ kinh thành gửi đến nhắc tới tin Tam công chúa chết.

 

-“Nghe nói là ngoài ý muốn, cũng không biết sau đó như thế nào, hoàng thượng có xử trí gì không?

 

A Uyển thở dài, trong lòng có chút bận tâm bất kể là ngoài ý muốn hay không, có thể bởi vì đau buồn mà Hoàng thượng giận chó mắng mèo người khác hay không? Đặc biệt là Mạnh Phong, tốt xấu Tam công chúa chết mặc dù cùng hắn không có quan hệ trực tiếp, nhưng cũng có quan hệ gián tiếp.

 

Vệ Huyên cũng nhíu mày, nói:

-“Chính nàng bỏ rơi thị vệ vào rừng, cùng người ngoài có quan hệ gì đâu? Mặc dù Hoàng thượng có thể sẽ vì vậy đối Mạnh Phong có chút không thích, nhưng còn có Khang Bình cô cô ở đó, không sao.

 

Thật ra thì Vệ Huyên đang trên đường trở về đã nhận được thư từ kinh thành tới, hơn nữa so với A Uyển biết rõ ràng hơn nhiều.

 

Trước tiên không nói cái chết của Tam công chúa là tác phẩm của ai, nhưng nói nàng chết rồi phản ứng trong hậu cung quả thật có chút lớn, không nói Trịnh quý phi đau buồn vạn phần, chính là Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử cũng liên tiếp phái người đi dò xét chuyện này, mà xui xẻo nhất trong đó chính là phò mã của Tam công chúa, bị Ngũ hoàng tử trực tiếp dẫn người đi đập cửa, đánh hắn một trận, nghe nói chỉ còn dư lại nửa hơi thở.

 

Ngũ hoàng tử vốn cũng muốn dẫn người đi đánh Mạnh Phong một trận, bất quá bị Thái tử ngăn lại. Nói thế nào Mạnh Phong cũng là em vợ Thái tử, nhìn ở mặt mũi thái tử phi, cũng không thể để người tùy tiện bắt nạt, lại nói chuyện tình này cùng Mạnh Phong có quan hệ gì đâu? Cũng không phải là hắn kêu Tam công chúa tới, ngược lại còn là một người bị hại, bị cái chết của Tam công chúa liên lụy.

 

Ngũ hoàng tử không thể đánh Mạnh Phong, liền nghĩ mấy cái biện pháp nham hiểm muốn phá hủy Mạnh Phong báo thù cho muội muội. Ở trong lòng hắn, nếu Tam công chúa yêu thích Mạnh Phong như vậy, ngày nay Tam công chúa chết, vậy Mạnh Phong là nên đi xuống theo nàng.

 

Chỉ tiếc mưu kế của hắn bị Mạnh Vân trước đó đã phòng bị phá vỡ, sau đó hắn tìm người ám sát Mạnh Phong, lại bị Liễu Thanh Đồng đánh vỡ, cầm roi quất bay những người đó từng người một, ngược lại Ngũ hoàng tử bại lộ hình tích, bị Văn Đức đế bắt được, ngày nay đang bị giam cầm ở trong phủ Ngũ hoàng tử.

 

Xem như là Ngũ hoàng tử hoàn toàn thất thế, lúc hắn làm những chuyện âm hiểm này bị người tố cáo đến chỗ hoàng đế, mặc dù trong lòng Văn Đức đế hết sức tức giận, thế nhưng cũng không có biện pháp duy trì hắn nữa, chỉ đành phải giam hắn lại.

 

Trịnh quý phi vốn là gặp chuyện nữ nhi chết đả kích đau buồn vạn phần, sau đó lại trải qua Ngũ hoàng tử bị phế, bị liên tiếp đả kích tới khiến bị bệnh. Mà Tam hoàng tử mặc dù vẫn còn, thế nhưng Tam hoàng tử ở săn bắn mùa thu năm đó bị thương, thương ở nơi bí ẩn của nam nhi, đời này cũng coi là bị hủy.

 

Có thể nói, phe cánh Trịnh quý phi coi như là hoàn toàn xong rồi.

 

Vệ Huyên biết được sự tình liên tiếp trong kinh thành, trong lòng hết sức bình tĩnh, hắn biết mượn chuyện Tam công chúa đem sự tình Ngũ hoàng tử trả thù Mạnh Phong chưa toại tố cáo đến trước mặt hoàng đế, là người của Tứ hoàng tử cùng Cửu hoàng tử.

 

Chỗ Tứ hoàng tử có dấu vết để lần ra, vị này cũng là cái người không an phận, từ Tam hoàng tử thất thế, hắn hẳn là phát giác ra cái gì, tâm tư linh hoạt ra, nổi lên tham niệm không nên có. Mà chỗ Cửu hoàng tử….., đã thật sớm lau sạch dấu vết, không người có thể phát hiện, hắn cũng là bởi vì chuyện kiếp trước, mới biết trong triều người nào là người của Cửu hoàng tử.

 

Trần Quý Nhân mẹ đẻ Cửu hoàng tử sau cuộc săn bắn mùa thu năm ngoái được phong Phi, mặc dù so với kiếp trước thời gian phong Phi đã muộn mấy năm, rốt cuộc vẫn vào phần vị, hơn nữa còn là người thông minh ẩn nhẫn, cho bà ta thời gian, không cam đoan bà ta không thể lật lên sóng gió.

 

Kiếp trước Cửu hoàng tử chính là ở dưới mưu đồ của bà, từng bước một leo lên vị trí cửu ngũ chí tôn, không có đi trên con đường xưa của đám người Thái tử cùng Tam hoàng tử.

 

Vệ Huyên ở trong lòng cân nhắc, nếu không phải là không muốn để cho Thái tử quá chói mắt ở phía trước, phạm vào kiêng kỵ của Văn Đức đế, sợ là chuyện tình này cũng sẽ không kết thúc như vậy, phải cắn ra người nhiều hơn nữa.

 

Bất quá, lúc này hắn đã ở biên cảnh xa xôi, kinh thành như thế nào đã không liên lụy tới trên người hắn, nhìn sau cũng không ý tưởng gì, đối với cái chết của Tam công chúa cũng hết sức bình tĩnh, từ khi có được tin tức ước chừng có thể đoán ra là tác phẩm của ai, cũng đã không có quan hệ gì tới hắn.

 

A Uyển vẫn còn đang lải nhải nói, bất quá đề tài đã từ Tam công chúa chuyển đến trên người Úc đại phu, hai người ý tưởng giống nhau xẹt qua chuyện trong kinh thành, cũng không muốn quá để ý bọn họ.

 

Nếu đã không ở kinh thành, nghĩ quá nhiều không làm nên chuyện gì, không bằng chỉ như vậy thôi.

 

-“Thương thế trên người A Huyên như thế nào?

 

A Uyển hỏi, đưa tay sờ sờ cánh tay hắn tìm thấy cách vải áo có cảm giác thô ráp, liền biết nơi này được băng vải băng lại.

 

Vệ Huyên không dấu vết dời đi cánh tay, vòng qua người nàng, để cho nàng chỉ có thể dựa vào trước người mình, cười nói:

-“Chẳng qua là bị thương da thịt, không sao.

 

Nói xong, hắn thân mật hôn mặt nàng,

-“Nàng chỉ để ý chuyên tâm dưỡng tốt thân thể, bình an là được, những chuyện khác không cần phải lo lắng.

 

A Uyển nghi ngờ nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng chẳng qua là gật đầu, thúc giục hắn nhanh đi nghỉ ngơi.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Vệ Huyên lại đi quân doanh, hôm qua kẻ địch đến cũng nhanh đi cũng nhanh, nghe nói hiện tại kỵ binh Địch tộc trú đóng tại trăm dặm bên ngoài Minh Thủy Thành, mặc dù không có phát động công kích, nhưng tình hình chiến tranh chạm một cái liền bùng nổ, Vệ Huyên vẫn là cần phải đi quân doanh trấn giữ.

 

Ăn sáng xong, Thẩm Khánh hộ tống Mạnh Tự tới, chào hỏi A Uyển xong liền đi.

 

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt Mạnh Tự trở nên hồng nhuận, mi mày khóe mắt cũng tràn đầy vẻ khoan khoái, cười nói với A Uyển:

-“Tối hôm qua muội và Tử Trọng thương lượng xong, chờ cái thai của muội vững vàng xong mới trở về Dương Thành, khoảng thời gian này hắn sẽ theo muội ở Minh Thủy Thành.

 

A Uyển nhìn dáng vẻ nàng hạnh phúc, trong lòng cũng mừng thay cho nàng, cười nói:

-“Tử Trọng có lòng.

 

Mạnh Tự cười hì hì gật đầu, gặm một trái mận.

 

Sau khi Vệ Huyên trở lại, liên tiếp chạy tới quân doanh mấy ngày, sau đó liền canh giữ ở nhà.

 

A Uyển thấy rất buồn bực, tại sao còn không đánh nhau a? Những kỵ binh Địch tộc rốt cuộc canh chừng ở đó làm cái gì? Giống như đang đợi Vương Đình Địch tộc đáp lại, chẳng lẽ là bên Vương đình kia có chuyện gì xảy ra?

 

Không chỉ có A Uyển buồn bực, rất nhiều người cũng buồn bực, cho đến nửa tháng sau, rốt cuộc biết nguyên lai đúng là bên Địch tộc xảy ra chuyện gì.

 

Toàn bộ thảo nguyên bắc địa phân bố tất cả lớn nhỏ hơn mười cái bộ lạc, Địch tộc vốn chỉ là một cái bộ lạc trong đó, lúc tiên đế tại vị, những bộ lạc này bị đánh một trận, chết tâm làm theo ý mình, với nhau tường an vô sự. Mà cách đây mấy năm Địch tộc mới đổi một tộc trưởng thượng vị, vị tộc trưởng mới này là một người có dã tâm có năng lực, tổ chức một đội kỵ binh, dùng bạo lực chinh phục mấy cái bộ tộc thuận theo, rất nhanh liền phát triển trở thành một cái bộ lạc lớn nhất thảo nguyên, thiết lập Vương Đình, đối Đại Hạ giàu có giương giương mắt hổ, rốt cuộc thừa dịp mùa đông năm trước thảo nguyên một trận tuyết lớn chết rét vô số trâu ngựa thì, có cớ phát động chiến tranh với Đại Hạ.

 

Mặc dù đối với Đại Hạ phát động chiến sự, cướp đoạt tài nguyên Đại Hạ, nhưng nội bộ Địch tộc cũng không phải một khối thùng sắt, những bộ tộc thuận theo cũng theo đuổi tâm tư của chính mình, không phải bởi vì một chút chuyện mà cãi vã sao?

 

Cho nên, bởi vì bên thảo nguyên nổi lên nội chiến, trong lúc nhất thời không rảnh rỗi với chiến sự Đại Hạ, khiến cho quân đội cũng chỉ có thể nghỉ chân ở tại biên cảnh, tạm thời tạo thành cục diện giằng co giữa hai quân.

 

-“Đã như vậy, sao không thừa dịp bên thảo nguyên đang nội loạn, một hơi diệt bọn hắn?” Chu thủ thành có chút hưng phấn nói.

 

Hắn ở Minh Thủy Thành hơn mười năm, đối tình huống Minh Thủy Thành cực kỳ hiểu biết, cũng hết sức thống hận những kỵ binh thảo nguyên như lang như hổ, không biết bao nhiêu bá tánh tướng sĩ Đại Hạ chết trong tay bọn hắn, vợ con ly tán, quốc thổ chôn vùi.

 

Mặc dù Triệu tướng quân cũng động tâm, nhưng lại lắc đầu nói:

-“Nói dễ vậy sao, nếu như tùy tiện xuất thủ, không thể thiếu lại đưa tới bọn họ chú trọng, ép gắt gao, vặn thành một sợi dây thừng, không tốt đối ngoại.

 

Tuy là nói như vậy, nhưng Triệu tướng quân vẫn tìm tới Vệ Huyên thương nghị một phen, cuối cùng Vệ Huyên đưa lên một phần mật thư trở lại kinh thành.

 

Đối với tâm tư cấp trên bá tánh Minh Thủy Thành là không biết, chẳng qua là đối tình huống như vậy ngay từ đầu từ kinh ngạc đến tiếp nhận, vẫn là nên sinh hoạt như thế nào liền sinh hoạt như thế đó.

 

Đối với A Uyển mà nói, loại cuộc sống này đồng dạng cùng nàng quan hệ không lớn, vẫn là nên an thai liền an thai, nên ăn thì ăn nên ở liền ở.

 

A Uyển mang thai được ba tháng thì, rốt cuộc nhận được phản ứng của kinh thành đối với chuyện nàng mang thai, đầu tiên chính là mấy xe thuốc bổ đồ ăn bổ và vật dụng vân vân….. vận chuyển tới Minh Thủy Thành, đều là các thân thích bằng hữu trong kinh đưa tới, phảng phất như sợ A Uyển ở biên cảnh cái gì cũng thiếu vậy, ngay cả y phục tã trẻ sơ sinh cũng đưa đến một ít, để cho A Uyển không biết nói gì.

 

Mạnh Tự cười hì hì chạy tới cùng A Uyển tiếp kiến quản sự và hộ vệ tới từ kinh thành, cũng cùng nhau xem xét danh sách đồ đạc, nói với A Uyển:

-“Hoặc giả bây giờ nương muội bọn họ cũng nhận được tin muội, không chừng đến lúc đó cũng sẽ tiếp tục đưa những thứ này tới.

 

A Uyển cười nói:

-“Nhất định là như thế!.

 

Xem xong danh sách đồ đạc, A Uyển liền cặn kẽ hỏi thăm Từ quản sự chuyện trong kinh thành, ai ngờ vẻ mặt Từ quản sự khó xử nói với nàng:

-“Nghe nói thế tử phi có thai thì, Trưởng công chúa nói muốn cùng phò mã tới đây thăm ngài, chỉ là bọn họ đi chậm, lại mang theo rất nhiều thứ, phải nửa tháng nữa mới đến.

 

A Uyển cũng lấy làm kinh hãi, lúc này liền vội vàng kêu người đi tìm Vệ Huyên.

 

Vệ Huyên ở phòng luyện công so chiêu với Thẩm Khánh, thấy A Uyển phái người tới tìm hắn, cho là có chuyện gì xảy ra, vội vàng lau mồ hôi thay y phục khác, nhưng không nghĩ nguyên lai là người kinh thành đến.

 

-“A Huyên, nương cùng phụ thân ta muốn tới đây.

A Uyển lôi kéo tay của hắn, mặt hốt hoảng,

-“Đường xá xa xôi, giữa đường phỉ tặc hoành hành, vạn nhất bọn họ…..

 

Trái lại Vệ Huyên rất trấn định, chỉ cần không phải nàng xảy ra chuyện gì, hắn cũng hết sức bình tĩnh. Mà nghe nói là Trưởng công chúa Khang Nghi sẽ tới, Vệ Huyên sợ run lên, sau đó trong lòng động một cái, nghĩ đến Trưởng công chúa Khang Nghi đã sinh dưỡng qua, lại lấy tâm bà yêu mến A Uyển, có bà ở bên nhìn, đến lúc A Uyển sinh con cũng an toàn một ít.

 

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn hết sức vui vẻ, vội nói:

-“Nàng không cần lo lắng, ta lập tức phái người đi trạm dịch đón bọn họ, sẽ không để cho bọn họ xảy ra chuyện gì.

 

Nói xong, trong lòng đã có chủ ý, vội vàng đi gọi Lộ Vân tới.

 

Chờ Lộ Vân tới xong, hắn ngay trước mặt A Uyển phân phó:

-“Ngươi lập tức liên lạc Lộ Bình, để cho hắn dẫn người đi đón Trưởng công chúa, tuyệt đối không để cho bọn họ gặp phải nguy hiểm gì.

 

Lộ Vân nghe xong liếc nhìn A Uyển một cái, thấy nàng lười biếng ngồi ở đàng kia, mặc hạ sam rộng rãi, ánh mắt trầm tĩnh, liền đáp lời, xoay người đi liên lạc Lộ Bình ở bên ngoài.

 

A Uyển hết sức bình tĩnh đón nhận quan sát của Lộ Vân, đối với việc Vệ Huyên ở trước mặt mình tiết lộ chuyện này, trong lòng nàng cũng không gợn sóng quá lớn, thậm chí cảm thấy có thể biết cũng có thể, không biết cũng không giận, cũng không chút nào để ý. Mà xưa nay Vệ Huyên sẽ không lừa gạt nàng cái gì, để cho nàng biết những chuyện này cũng không thèm để ý.

 

Bất quá A Uyển vẫn là từ trong suy đoán ra việc Lộ Bình bị Vệ Huyên phái đi làm không đơn giản, sợ rằng cùng bắc địa có quan hệ lớn lao. Trong lòng nàng đột nhiên nổi lên ý tưởng nào đó.

 

Chẳng lẽ là chuyện Vương Đình Địch tộc đã xảy ra lần này, có liên quan với hắn?

 

Mạnh Tự nghe nói Trưởng công chúa Khang Nghi đang tới đây cũng cực kỳ vui vẻ, sau đó lại có chút hâm mộ, trong lòng cũng không khỏi có chút nhớ nhung người nhà và bằng hữu ở kinh thành.

 

Chẳng qua là rất nhanh nàng liền không hâm mộ, bởi vì qua mấy ngày, tương tự nhận được tin từ kinh thành tới, nói là Trưởng công chúa Khang Bình và huynh trưởng Mạnh Phong sẽ tới thăm nàng.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 24/08/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts