Sủng Thê Như Lệnh - Chương 196

☆, Hắn thật sự là yêu nàng, yêu đến càng ngày càng phát bệnh xà tinh!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Lúc Trưởng công chúa Khang Bình cùng Mạnh Phong đến, mọi người cùng nhau tới cửa nghênh đón, sau đó lại là một phen chào hỏi.....

 

Mạnh Tự rất vui vẻ, ôm tay mẫu thân mình vừa cười vừa gọi, bị Trưởng công chúa Khang Bình mắng vài tiếng không ổn trọng, thế nhưng lại đầy mặt tươi cười, giọng nói cũng không nghiêm khắc, chỉ còn dư lại tràn đầy cưng chiều.

 

Mạnh Phong tới chào hỏi Vệ Huyên cùng Thẩm Khánh, thấy muội muội kiều thái tiểu nữ nhi, chỉ cảm thấy muội muội vẫn là tính trẻ con, không khỏi chắp tay nói với Thẩm Khánh:

-“Tử Trọng, tiểu muội bị gia mẫu làm hư, mong rằng muội phu tha thứ nhiều hơn.

 

Thẩm Khánh hết sức cao lãnh gật đầu, một câu “Đây là thê tử” liền thông cảm hết thảy.

 

Thê tử của mình, dĩ nhiên chính mình phải bao dung, không cần người ngoài nói nhiều.

 

May là Mạnh Phong đã quen tính tình của hắn, cũng bị nghẹn đến không được, trong lòng nhất thời sinh ra một loại tâm tình “muội muội mến yêu bị nam nhân xấu xa tha đi thật đáng hận” không thoải mái.

 

Vệ Huyên nhìn thấy nhướng mày, lần đầu tiên cảm thấy Thẩm Khánh nhìn coi như thuận mắt.

 

Trưởng công chúa Khang Bình nhìn A Uyển cùng Mạnh Tự như là tiểu nữ nhi, trong lòng hết sức vui vẻ, đặc biệt là thấy các nàng mặc áo rộng rãi, đều sẽ làm mẫu thân, trong lòng hết sức cảm khái.

 

Ngày đó Trưởng công chúa Khang Bình cùng Mạnh Phong nghỉ ngơi ở khách viện.

 

Liên tiếp hai vị trưởng công chúa đến Minh Thủy Thành, khiến cho các quan viên Minh Thủy Thành đổ xô tới. Đặc biệt là trong này còn có thê tộc của Thái tử, dĩ nhiên là phải nịnh bợ thật tốt. Đáng tiếc Trưởng công chúa Khang Bình thiếu kiên nhẫn với những thứ này, chỉ nhận lễ vật, những thứ khác đều kêu A Uyển khiến người đuổi đi.

 

Mẹ con bốn người ngồi chung một chỗ nói chuyện, Trưởng công chúa Khang Bình không chịu nổi nữ nhi giống như con khỉ quấn quýt si mê, mắng:

-“Đều sẽ làm mẫu thân cũng không có dáng vẻ người lớn.

 

Mạnh Tự đúng lý hợp tình nói:

-“Coi như con làm mẫu thân, con cũng là nữ nhi của mẫu thân, cái này cũng không xung đột.

 

Trưởng công chúa Khang Bình xưa nay thương nàng, đối với nàng không thể làm sao, mới nói:

-“Các ngươi cũng không cần lo lắng, thái tử phi ở trong cung rất tốt, nàng có hai con trai trưởng bên người, bản thân xưa nay lại là cái có lòng tính toán trước, không nuốt nổi thiệt thòi. Hơn nữa hoàng trưởng tôn thông minh lanh lợi, rất được Hoàng thượng yêu thích, chỉ cần Thái tử không làm ra sai lầm gì lớn, quy củ chịu đựng, sớm muộn sẽ hết khổ thôi.

 

Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong nhẹ nhàng cười, A Uyển cũng im lặng hé miệng mỉm cười nghe, cũng không có nói chen vào, hai mẹ con đều biết Trưởng công chúa Khang Bình đây là chọn lời hay tới dỗ Mạnh Tự.

 

-“Như vậy con an tâm.

Mạnh Tự vỗ ngực một cái,

-“Còn ca ca thì sao, không có bị liên lụy chứ?

 

Rốt cuộc vẫn là lo lắng huynh trưởng cùng mẫu thân đột nhiên tới, là tránh chuyện ở kinh thành.

 

Trưởng công chúa Khang Bình sắc mặt trầm xuống, sau đó thở dài, nói:

-“Trong lòng Hoàng thượng ít nhiều có chút không vui, bất quá nhìn mặt mũi của nương thôi, mới không có nói gì. Chẳng qua là phần tình này sớm muộn sẽ hao tổn cho tới khi nào xong thôi, đến lúc đó…!

 

Mặc dù bà không có nói xong, nhưng người ở chỗ này trong lòng đều hiểu.

 

-“Được rồi, không có chuyện gì, các ngươi không cần lo lắng, huống chi Thanh Đồng bọn họ vẫn còn ở trong kinh, Hoàng thượng không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật, bất kể người ngoài nói gì, tự nhiên cũng phải mở miệng hộ nhất hộ huynh trưởng con. Không nói cái này, hai người các ngươi thân mình trọng, không thể lo âu nhiều.

 

Trưởng công chúa Khang Bình lôi kéo tay của các nàng, cười nói:

-“Các ngươi có muốn ăn cái gì muốn chơi cái gì, cứ việc nói, nương ở Vị Thành cũng có cái thôn trang, đến lúc đó kêu người đưa tới cho các ngươi, tuyệt đối không thể thua thiệt các ngươi.

 

Mạnh Tự cùng A Uyển liếc mắt nhìn nhau, cười híp mắt nói tiếng tốt.

 

Quả nhiên Trưởng công chúa Khang Bình càng vui vẻ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Nữ quyến bên này đối với chuyện ở kinh thành hời hợt, nam nhân bên này bầu không khí nhưng có chút ngưng trọng.

 

Mạnh Phong mặt đen lại, nén giận nói:

-“Ta cũng không ngờ tới những người đó sẽ lớn mật như vậy, mượn cơ hội thiết kế chuyện này, kéo Thái tử cùng Tam hoàng tử xuống nước. Thật may là lúc ấy thái tử phi phản ứng kịp thời, để cho Thái tử phái người tới cho ta biết, phá cạm bẫy của Tam hoàng tử, mới không khiến cho chúng ta lưỡng bại câu thương. Có lúc, ta thật là không nhịn được nghĩ muốn…..

 

Thẩm Khánh ngồi ở một bên híp mắt suy nghĩ, mặc dù hắn không tham dự vào, nhưng cũng có thể cảm giác được mấy màn tinh phong huyết vũ tàn khốc trong kinh thành kia.

 

Vệ Huyên nghe xong lại nhẹ nhàng cười, nói:

-“Ngươi gấp cái gì?

 

Mạnh Phong ngừng miệng, chẳng qua là vẻ mặt vẫn là khó coi, cả giận nói:

-“Nếu không phải vì thái tử phi, ta như thế nào cũng nuốt không trôi cơn giận này.

 

-“Vậy ngươi muốn làm như thế nào?” Vệ Huyên bưng chung trà nhấp một ngụm, nhẹ nhàng hỏi.

 

Mạnh Phong miệng mím càng chặt hơn, chuyện xảy ra cũng đã mấy tháng, chuyện nên làm hắn đã làm, không nên làm cũng nhịn xuống không ra tay. Chẳng qua là vẫn cảm giác không đủ, muốn để cho đám người can đảm dám thiết kế hắn, đối phó người nhà hắn phải trả giá thật lớn.

 

Vệ Huyên thấy hắn không lời nào để nói, liền lạnh mặt nói:

-“Ngươi đẩy Tứ hoàng tử ra, ngược lại là quyết định sáng suốt, đáng tiếc một người khác giấu quá sâu, không bắt được nhược điểm của hắn.

 

Sau đó trong lòng cũng thở dài, kiếp trước chính là như vậy, bất động thanh sắc mà đem tất cả mọi người trở thành tảng đá kê chân, thành tựu con đường đế vương của một người.

 

Đáng tiếc chính mình chết sớm, nếu như hắn không có chết, đợi hắn khải hoàn trở về, nhất định lại là một tình cảnh khác đi. Bất quá trong lòng lại tuyệt không hối hận, thế giới không có A Uyển, sống cũng là không thú vị, không bằng kiếp này, ngay từ đầu liền cho hắn cơ hội, giống như bây giờ, quậy nước kinh thành đến càng đục, muốn ngồi mát ăn bát vàng, cũng xem có mệnh để hưởng hay không?

 

-“Thật ra thì ngươi làm không tệ.

Vệ Huyên lại nói:

-“Tứ hoàng tử bị bắt xuống nước, có hắn khuấy, Thái tử cũng không quá chói mắt.

 

Lấy tính tình Văn Đức đế, Thái tử càng có khả năng hắn càng kiêng kỵ, không bằng bình bình đạm đạm như vậy.

 

Vẻ mặt của Mạnh Phong mới khá hơn một chút, hắn còn có rất nhiều lời muốn nói với Vệ Huyên, bất quá thấy Thẩm Khánh ở chỗ này, chỉ có thể im lặng. Mặc dù Thẩm Khánh là muội phu, thế nhưng rốt cuộc Thẩm Khánh quanh năm ở biên giới Tây Bắc, có một số việc không biết ngược lại thì tốt hơn.

 

Thẩm Khánh cũng là người có ánh mắt, ngồi một hồi, liền đứng dậy cáo từ rời đi.

 

Đợi sau khi Thẩm Khánh rời đi, Mạnh Phong liền từ tay áo lấy ra một quyển sách bìa màu lam đưa cho Vệ Huyên, nói:

-“Năm đó biểu đệ để tiền lại cho ta, ta đã hiến tặng cho Thái tử một nửa, một nửa kia cất giữ tại chỗ cũ Giang Nam, nếu như biểu đệ cần bạc, chỉ cần nói một tiếng là được.

 

Sau đó lại lấy ra một quyển sách khác đặt lên bàn,

-“Những thứ này là chi tiết hạng mục ngân lượng Thái tử dùng hai năm qua, biểu đệ có thể xem một chút.

 

Vệ Huyên tiện tay lật ra, đọc nhanh như gió, rất nhanh liền hiểu rõ, gật đầu nói với Mạnh Phong:

-“Biểu ca cực khổ.

 

Vẻ mặt Mạnh Phong khá hơn một chút, nâng chung trà lên nhấp một hớp nhuận giọng, cười nói:

-“Cũng chỉ chút chuyện như vậy, nếu như ta cũng làm không xong, cũng uổng phí an bài của ngươi.

 

Sau đó hắn buồn bã nói:

-“Ta chỉ hy vọng, hết thảy đều thuận thuận lợi lợi.

 

-“Yên tâm, cũng bất quá là sự tình mấy năm.” Vệ Huyên nhẹ nhàng nói.

 

-“Cái gì?

 

Chẳng qua Vệ Huyên ý vị thâm trường nhìn hắn. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trưởng công chúa Khang Bình bọn họ đi tới Minh Thủy Thành, khiến cho toàn bộ Vệ phủ cũng náo nhiệt lên, hơn nữa nơi này có trưởng bối ở trong phủ trấn giữ cảm giác tất nhiên không giống nhau, ngay cả A Uyển cũng cảm thấy an tâm rất nhiều.

 

Có thể là hiếm thấy mẫu thân, Mạnh Tự đặc biệt thích quấn quýt Trưởng công chúa Khang Bình, đợi lúc biết bọn họ sẽ đợi đến cái thai của nàng ổn định, đến lúc đó sẽ cùng đi Dương Thành bái kiến thân gia, Mạnh Tự càng vui vẻ.

 

-“Nương, nếu như kinh thành không có chuyện gì, ngài cùng ca ca ở lâu thêm một chút đi.

Mạnh Tự lại bắt đầu làm nũng,

-“Đáng tiếc cháu trai quá nhỏ, nếu không chị dâu bọn họ liền có thể tới đây, con còn chưa từng thấy qua cháu trai đâu.

 

Nói đến tôn tử, Trưởng công chúa Khang Bình cũng thật vui vẻ, cười nói:

-“Con khỉ con kia giống như con khi còn bé vậy, trắng trẻo mập mạp lại hiếu động, hơn nữa sức lực cũng lớn, điểm này giống hệt nương nó. Trước khi chúng ta tới đây, vừa mới tổ chức lễ chọn đồ vật đoán tương lai cho nó, bắt cung tên, cũng không biết sau này sẽ như thế nào?

 

Nghe bà lải nhải, đám người A Uyển không nhịn được cười rộ lên, cũng phụ họa.

 

Nói xong sự tình tôn tử, mới nói:

-“Bất quá đã lâu không thấy con, mới có thể cùng ca ca con tới đây xem một cái, cũng sẽ không ở quá lâu, phụ thân con cùng chị dâu con bọn họ ở kinh thành, làm sao có thể an tâm ở đây?

 

Mạnh Tự lại chu miệng lên,

-“Vậy tại sao phụ thân không cùng sang đây thăm con? Nương xem dượng cũng tới đây thăm A Uyển.

 

Rốt cuộc trong lòng cũng là vô cùng nhớ phụ thân.

 

Trưởng công chúa Khang Bình chọc nàng một cái,

-“Không lớn không nhỏ, trong nhà chung quy phải lưu người, làm sao có thể chỉ lưu một mình tẩu tử con cùng hài tử ở nhà?

 

Mạnh Tự cũng bất quá là nói mà thôi, sau khi nghe xong liền dời đi đề tài, lôi kéo mẫu thân líu ríu nói không dứt.

 

Kể từ cuối tháng tư, Minh Thủy Thành liền bắt đầu lâm vào cục diện giằng co giữa hai quân, mặc dù chính giữa cũng không thiếu tiểu đả tiểu nháo*, nhưng đều không phải là cái chiến sự lớn gì, trong lúc nhất thời Minh Thủy Thành thật là an ổn đến khiến cho người cảm thấy cực kỳ thái bình.

 

(Chú thích: tiểu đả tiểu nháo ý là trò đùa trẻ con)

 

Chờ sau khi thai của Mạnh Tự đã ổn định, rốt cuộc Trưởng công chúa Khang Bình, Mạnh Phong cùng phu thê Thẩm Khánh phải lên đường trở lại Dương Thành.

 

A Uyển rất là không muốn, thế nhưng cũng biết bọn họ có thể ở trong Minh Thủy Thành lâu như vậy, cũng là bởi vì Mạnh Tự phải an thai, bây giờ đã mãn ba tháng, tự nhiên không thể ở đây nữa không đi, đỡ phải Thẩm gia bên kia có thành kiến. Nói thế nào hài tử trong bụng Mạnh Tự cũng là trưởng tôn trưởng tử của chi thứ hai Thẩm gia, mọi người cũng là chú trọng.

 

Mạnh Tự cũng là lưu luyến không rời, nước mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống, nghẹn ngào nói với A Uyển:

-“Tới lúc tỷ sinh, bụng muội cũng lớn, không dễ tới thăm tỷ, cũng không biết khi nào có thể gặp lại?

 

Nói xong, không khỏi bi thương…..

 

Những người bên cạnh nhìn thấy mặt đều đen lại, nhưng cũng biết phụ nữ có thai đa sầu đa cảm, biến sắc mặt tựa như biến thiên vậy, nói thay đổi liền thay đổi ngay, quen thuộc là tốt rồi.

 

Thấy nàng khóc thảm như vậy, trái lại A Uyển không thể đau buồn, chỉ nói:

-“Vậy thì có cái gì, chờ tỷ sinh hài tử xong, đợi nó lớn lên một chút xong, tỷ tự mình ôm nó đi thăm muội là được.

 

Mạnh Tự khóc hề hề gật đầu.

 

Rốt cuộc trong lúc Mạnh Tự khóc sướt mướt, tiễn đưa đoàn người bọn họ đi.

 

Như sợ trên đường không an toàn, Vệ Huyên còn đặc biệt phái thân vệ của hắn hộ tống bọn họ trở lại Dương Thành, thuận tiện kêu Lộ Bình đang ở bên ngoài làm việc âm thầm mở đường, đỡ phải có một ít kẻ man rợ không có mắt xuôi nam cướp bóc khiến bọn họ kinh hãi.

 

Mạnh Tự cùng Trưởng công chúa Khang Bình bọn họ rời đi, mặc dù A Uyển có chút thương cảm, thế nhưng bởi vì bên người còn có cha mẹ cùng Vệ Huyên bồi tiếp, rất nhanh liền chuyển đổi tâm tình.

 

Vệ Huyên nhìn thấy, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhất thời cảm thấy phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi không chối từ thật xa chạy tới, thật là quá tốt.

 

Mà A Uyển cũng hết sức cảm nhận tình yêu thương của phụ mẫu, đối với lời của mẫu thân đơn giản là ngoan ngoãn phục tùng, mặc dù theo ngày tháng lớn dần, các loại triệu chứng của thân thể tất cả qua đi, có đôi khi cũng không khống chế được tính tình, thế nhưng chỉ cần mẫu thân nói, nàng không khỏi nghe theo, khiến cho Vệ Huyên có chút ghen tị.

 

-“Nàng thật là ngoan đến không được, ở trước mặt ta cũng không ngoan như vậy!” Vệ Huyên ôm nàng, ở giữa gáy nàng hôn đến gặm đi, hết sức khả năng cọ xát.

 

A Uyển bị làm cho ngứa nhịn không được muốn cười, tức giận vỗ lưng hắn nói:

-“Nếu như A Huyên là nương ta, ta cũng nghe lời A Huyên nói.

 

-“Ta cũng không muốn làm nương nàng!

Vệ Huyên lẩm bẩm, ướt át hôn mút từ cổ của nàng đi xuống, sau đó kéo ra sợi giây cái yếm, hôn cái anh đào run run, tiếp tục lẩm bẩm nói:

-“Giống như trở nên lớn!

 

Rốt cuộc không còn là một cái bánh bao nhỏ, biến thành bánh bao lớn.

 

Sau đó bị A Uyển vỗ một cái, hắn cũng không để ý, lại từ ngực đi xuống, cho đến đi tới cái bụng cao vút của nàng, liền bị A Uyển ngăn lại.

 

-“Không được, rất xấu.” A Uyển làm sao không biết xấu hổ để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ như vậy của mình.

 

-“Có sao? Ta cảm thấy rất đẹp.

Vệ Huyên lơ đễnh nói,

-“Nếu như nàng không tin…..

 

Cầm lấy tay nàng lại ấn vào trên một cái gì đó lại cứng lại nóng trên người mình.

 

A Uyển:

…..

 

A Uyển thật muốn một chiêu ngũ trảo kim long để cho hắn xem một chút lợi hại, để cho hắn đừng đùa bỡn lưu manh nữa. Kể từ lúc mang thai đầy năm tháng, dáng vẻ nàng bắt đầu thay đổi, mặc dù nửa người trên nhìn vẫn tinh tế, thế nhưng sắc mặt bắt đầu trở nên kém, trên da xuất hiện vết nứt, chân cẳng cũng có chút sưng vù, hành động càng ngày càng vụng về.

 

Mỗi sáng sớm lúc rửa mặt, chính mình nhìn trong kính, cũng cảm thấy có chút thê thảm không nỡ nhìn, không nghĩ tới mang thai hài tử sẽ biến thành xấu như vậy, phụ nhân có kinh nghiệm nói, mẹ xấu sinh nam, là ý nói, lúc mang thai mẫu thân cực kỳ xấu xí, như vậy cái thai này nhất định là một nam hài. Mặc dù lời này không có căn cứ khoa học gì, cũng không nhất định là tuyệt đối, thế nhưng kết quả đều là sinh ra nam hài, cũng coi là có đạo lý nhất định.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi biết việc làm trước kia của Vệ Huyên, cũng nghe nữ nhi nói nàng lúc ấy từng cùng Vệ Huyên nói có khả năng chỉ sinh một cái thai này, cho nên đoán chừng nữ nhi đời này cũng chỉ có một hài tử, tự nhiên hy vọng cái thai này sinh ra chính là nam hài, sau này cũng không sợ có cái gì ngoài ý muốn.

 

Mà A Uyển cảm thấy, chính mình trở nên xấu xí như vậy, hắn còn có tình thú như vậy, chỉ có thể nói ánh mắt của hắn không phải là bị dán không thấy rõ dáng vẻ của nàng, chính là hắn thật là yêu nàng yêu càng phát bệnh xà tinh.

 

Nhìn lại vẻ mặt hắn trở nên cuồng nhiệt mê ly, A Uyển cảm thấy hắn chủ yếu chắc là cái khả năng thứ hai, bệnh xà tinh đến không bình thường.

 

Vệ Huyên không biết ý nghĩ trong lòng A Uyển, hắn thật không cảm thấy A Uyển biến dạng, chẳng qua là ước gì khối thịt trong bụng của nàng mau mau rơi ra, đừng tổn hại sinh mạng A Uyển mới được, để cho hắn mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, dưới sự lo lắng này, làm sao còn nhớ được nàng là đẹp hay xấu?

 

Mà chuyện hắn cần làm mỗi buổi tối, là ôm nàng vào trong lòng, giở trò một phen, như vậy không chỉ có tường tận thân thể của nàng biến hóa, thậm chí cũng có thể cảm giác được bụng của nàng dưới sự chú ý của hắn từng chút từng chút trở nên lớn.

 

Tâm tình có chút vi diệu.

 

Hai kiếp lần đầu tiên sẽ làm cha, cũng không biết là cái tư vị gì?

 

Có thể là dáng vẻ xấu xí của mình đều cho hắn nhìn thấy, cuối cùng A Uyển bất chấp tất cả, tùy hắn, thích dạng nào liền dạng đó đi. Ngược lại nàng có thể khẳng định, hắn so với mình còn khẩn trương tình huống thân thể của nàng hơn, cũng sẽ không làm cái gì nguy hại tới khối thịt trong bụng, vì vậy tâm cũng không có quá nhiều gánh nặng.

 

A Uyển buông tâm, thế nhưng bọn nha hoàn thiếp thân của nàng lại khẩn trương đến muốn chết, thậm chí Tạ ma ma đối với chuyện Vệ Huyên mỗi buổi tối đều leo lên giường phụ nữ có thai chung chăn chung gối rất không đồng ý.

 

Trước kia nơi này không có trưởng bối, Tạ ma ma cũng không tiện nói gì, bây giờ Trưởng công chúa Khang Nghi tới, tự nhiên có thể tìm người nói.

 

Vì vậy Tạ ma ma liền đi tìm Trưởng công chúa Khang Nghi, nói ra chuyện này với bà.

 

-“Thật là như vậy?” Trưởng công chúa Khang Nghi kinh ngạc hỏi.

 

-“Đúng vậy.

Tạ ma ma lo lắng nói,

-“Từ bắt đầu quận chúa có thai, chỉ cần thế tử ở nhà, đều là chung chăn chung gối, cũng không phân giường ngủ qua.

 

Trong lòng bà thở dài, cũng không phải chưa thấy qua phu thê tình cảm tốt không nghĩ tách ra, thế nhưng mấy thê tử đang mang thai thì, trượng phu nếu không phải chia phòng ngủ, cũng là ở trong phòng thêm cái giường để ngủ, đâu giống hai tiểu phu thê này, còn cùng ngủ chung một cái giường, để cho trong lòng bà lo lắng thiếu niên định lực yếu, khắc chế không nổi nổi lên hứng thú cùng phòng, nếu là động tác lớn một chút, đối thai nhi cũng không tốt.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi như có điều suy nghĩ, thấy Tạ ma ma vẫn là khổ sở chăm chăm nhìn mình, liền cười nói:

-“Không có chuyện gì, Huyên Nhi tự có chừng mực.

 

Tạ ma ma nhất thời mặt trở nên khổ hơn, tiểu phu thê không kinh nghiệm, hơn nữa nam nhân bình thường là không nhịn được, cái trưởng bối này lại bất kể, như thế nào cho phải?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi biết tính tình Tạ ma ma, lập tức trấn an một phen, liền đuổi bà đi, cũng không để ý tới chuyện trong phòng nữ nhi. Nữ nhi cùng con rể tình cảm tốt, bà chỉ có vui vẻ, về phần chuyện trên giường giữa tiểu phu thê, bà cũng không phải mặc kể, mà là tin tưởng Vệ Huyên.

 

Vệ Huyên không ít tìm Úc đại phu cùng Bạch thái y dò hỏi, nghĩ là hai vị đại phu vì bảo vệ tánh mạng, cũng sẽ tận hết sức lực dặn dò hắn những việc cần chú ý khi phụ nhân mang thai, căn bản không cần bà lắm mồm. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Không chỉ có Tạ ma ma vì định lực của Vệ Huyên mà lo lắng, mà trong Minh Thủy Thành theo sự tình A Uyển có thai truyền đi, rất nhiều người cũng nổi lên tâm tư.

 

Chu thủ thành chính là người nổi lên tâm tư, hơn nữa hắn theo thói quen suy nghĩ từ góc độ của nam nhân, vì vậy liền đưa ra ý kiến với phu nhân của mình.

 

-“Nàng xem, thế tử phi có thai, dĩ nhiên là mọi chuyện không có tiện. Không bằng chúng ta dắt cái tơ hồng, giới thiệu cho thế tử một nha đầu trong gia đình trong sạch đi hầu hạ hắn như thế nào?

 

Nói xong, trong lòng hắn đã nhanh chóng nghĩ tới mấy người, đều là mấy nữ nhi trong nhà quan viên Minh Thủy Thành, có thể hầu hạ thân vương thế tử, cũng coi là với cao.

 

Chu phu nhân nghe nói như thế, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, vì vậy không khách khí chút nào một quyền đánh tới.

 

Chờ đánh cho trượng phu thành cái đầu heo tím bầm xong, nàng mới tức hận nói:

-“Đàn ông các ngươi chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ, liền không cho phép tình cảm phu thê người khác tốt à! Đừng dùng cái đầu óc xấu xa của ngươi đi suy đoán hành vi của thế tử, xưa nay thế tử ngưỡng mộ thế tử phi, ai không biết! Ngươi ngược lại tốt rồi, lại sinh ra bực ý niệm này, nếu như thế tử biết chẻ ngươi từ một con heo thành người côn cũng đừng kêu, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.

 

Chu phu nhân thường lui tới Vệ phủ, mặc dù không làm sao gặp qua Vệ Huyên, thế nhưng từ chỗ A Uyển cũng suy đoán ra mấy phần việc Vệ Huyên làm, lại không nói bản tính Vệ Huyên như thế nào, chỉ là giao tình giữa nàng cùng A Uyển, nàng không cho phép trượng phu làm sự tình người người oán trách này.

 

Cùng là nữ nhân, nàng hiểu nhất lòng của nữ nhân, làm sao sẽ làm loại chuyện như vậy!

 

Nàng cũng biết thế lực Minh Thủy Thành rắc rối phức tạp, mà Vệ Huyên là bên trên phái tới, đại biểu hoàng đế, địa vị ở Minh Thủy Thành có chút đặc thù, có một số việc xuống tay từ trên người Vệ Huyên là tốt nhất, nhưng mà cái biện pháp không tốt gì, cũng chỉ biết nhét nữ nhân vào hậu viện người ta, tính cái chuyện gì?

 

Càng nghĩ sắc mặt càng khó xem, tay một trảo, bắt lại trượng phu muốn chuồn êm, kéo vào trong phòng giáo dục lại.

 

A Uyển không biết tâm tư của người bên ngoài, cũng không biết Chu phu nhân giúp nàng cản một lần tính toán. Lấy địa vị phu nhân thủ thành của Chu phu nhân, nếu là có một số việc nàng không tiếp lời, trong lòng người khác cũng cân nhắc mấy phần, không dám tùy ý hành động. Mới để cho A Uyển thanh thanh tịnh tịnh, không có bị người quấy rầy.

 

Mà theo ngày tháng lớn dần, mỗi ngày nàng đều cực kỳ khổ cực, sắc mặt cũng không quá tốt, để cho Vệ Huyên cùng phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không ngừng lo lắng, mỗi ngày đều vây quanh nàng chuyển, liền như sợ nàng có cái gì ngoài ý muốn.

 

Dưới bầu không khí như vậy, vào một ngày đông hàn của Minh Thủy Thành, không có chút nào báo trước, rốt cuộc phát động trước hạn một tháng.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 30/08/2021

 

1 comment:

Popular Posts