Sủng Thê Như Lệnh - Chương 197

☆, Sinh…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

Lúc này đã tiến vào tháng chạp, thời tiết giá rét, thế giới bên ngoài nước đã đóng thành băng.

 

Theo thời tiết càng ngày càng giá rét, Minh Thủy Thành đã có một tháng không có chiến sự, toàn bộ thế giới đã rơi vào trong băng thiên tuyết địa tàn khốc, trên đường phố người đi đường vội vàng, đợi chưa đến giờ Dần, bên ngoài đã không có người nào.

 

Mà lúc này, trong Vệ phủ lại một mảnh rối loạn, nguyên nhân chính là xế trưa hôm nay thế tử phi đột nhiên phát động.

 

Lúc ấy A Uyển đang cùng cha mẹ ăn cơm trưa, cơm trưa là thịt dê bánh nướng nướng xốp giòn, cùng với canh rau xanh, nàng giống như con chuột cảnh gặm đến vui vẻ, đột nhiên cảm giác được bụng có chút trĩu đau.

 

Gần đây loại trĩu đau này đã thường xuyên phát sinh, Dư ma ma, mấy vú già cùng ma ma đỡ đẻ có kinh nghiệm, y nữ đều nói là hiện tượng bình thường, để cho nàng nới lỏng tâm, không cần quá khẩn trương. A Uyển nửa tin nửa ngờ, thế nhưng sau đó phát hiện lúc các nàng xoay người đi tìm công chúa mẫu thân của mình sắc mặt có chút ngưng trọng, liền biết các nàng là vì yên lòng mình, mới sẽ nói như vậy.

 

Trên thực tế, A Uyển biết tình huống thân thể mình có khả năng không quá lý tưởng, thế nhưng sợ ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, mới không có nói thật.

 

Chẳng qua là công chúa mẫu thân nhìn so với mình còn sợ hãi hơn, Vệ Huyên cũng là dáng vẻ tùy thời có thể sẽ cuồng bạo, A Uyển chỉ đành phải làm như cái gì cũng không biết.

 

Cùng một bàn ăn cơm, Vệ Huyên, Trưởng công chúa Khang Nghi cùng La Diệp thấy nàng gặm gặm đột nhiên ngừng, không khỏi có chút kỳ quái.

 

-“Làm sao vậy? Chính là bụng lại đau à? Có dữ dội hay không? Cái loại đau nào?

 

Vệ Huyên tận lực để cho mình thả mềm âm thanh, thế nhưng giọng nói dồn dập kia, vẫn là bại lộ trong lòng của hắn cũng không bình tĩnh.

 

Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi cũng giống vậy khẩn trương mà nhìn nữ nhi, chỉ sợ nàng xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

 

A Uyển cau mày, nhìn cha mẹ, lại nhìn Vệ Huyên, rất bình tĩnh nói:

-“Ta giống như muốn sinh.

 

Mọi người:

…..

 

-“Muốn, muốn, muốn... Muốn sinh?

La Diệp cuốn lưỡi, mặt không biết làm sao,

-“Vậy, vậy, vậy..... Vậy làm sao bây giờ? Đúng rồi, nhanh đi mời đại phu, còn phải..... Còn phải nấu nước ấm! Đúng, chuẩn bị nước nóng…..

 

Ông gãi đầu, cố gắng hồi tưởng tình cảnh lúc trước khi thê tử sinh, đáng tiếc lúc này đầu loạn thành một đoàn, căn bản không nhớ nổi rốt cuộc lúc trước là cái tình huống gì.

 

Vệ Huyên ngơ ngác nhìn A Uyển, vẻ mặt dại ra, chẳng qua là theo bản năng nói:

-“Hả, muốn sinh hả... Muốn sinh?! Làm sao bây giờ?

 

Dáng vẻ hắn không biết làm sao, bế A Uyển đang ôm bụng lên, tay chân luống cuống mà đứng ở chỗ đó.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi bị hai cái nam nhân này được việc thì ít hỏng việc thì nhiều giận đến gần chết, bật đứng dậy, nói với Vệ Huyên:

-“Mau ôm A Uyển đến phòng sinh đã chuẩn bị sẵn!

 

Sau đó kéo trượng phu thành con kiến bò trên chảo nóng đến một bên, phân phó người hầu hạ bên cạnh:

-“Thanh Nhã Thanh Hoàn đi phòng bếp coi chừng, Họa Phiến đi mời ma ma đỡ đẻ tới, Thanh Sương đi mời Úc đại phu, Dư ma ma cùng An ma ma đi theo ta.....

 

Bởi vì A Uyển mang thai cũng không tốt lắm, đặc biệt là đến mấy tháng cuối cùng, mạch tượng cũng không quá ổn thỏa, ngay cả mấy cái ma ma có kinh nghiệm cũng cảm thấy A Uyển thân thể yếu đuối, có khả năng không cách nào để cho thai nhi ở trong bụng đợi tròn mười tháng, có dáng vẻ sinh non, cho nên thật sớm đều đã chuẩn bị tốt hết thảy.

 

Bây giờ nghe tin tức nữ nhi muốn sinh, mặc dù Trưởng công chúa Khang Nghi cũng có chút hoảng, rốt cuộc có chuẩn bị tâm lý, cũng không có quá không đúng mực.

 

Ở dưới sự chỉ huy đâu vào đấy của Trưởng công chúa Khang Nghi, bọn nha hoàn tìm được tâm phúc, rối rít đi làm việc, có vẻ vội vàng mà không loạn, để cho Tạ ma ma vốn cũng kinh hoảng chợt cảm thấy an ủi, cảm thấy Trưởng công chúa Khang Nghi tới đây thật là quá tốt, quả nhiên đối với tiểu phu thê này cần một trưởng bối chăm sóc.

 

Vệ Huyên vững vàng ôm A Uyển vào phòng sinh từ một tháng trước đã chuẩn bị xong, cẩn thận từng ly từng tí thả nàng vào trên giường đã khử trùng, sờ trán của nàng, ôn nhu nói:

-“A Uyển, nàng đừng sợ, hài tử đã ở trong bụng nàng đợi đủ chín tháng rồi, dáng dấp khá lớn, không có chuyện gì.

 

Thanh âm của hắn hết sức kiên định, ánh mắt cũng hết sức sắc bén, chẳng qua là nếu như sắc mặt có thể đừng tái nhợt, tay chớ có run dữ dội, vậy thì rất có sức thuyết phục.

 

A Uyển vô lực cười với hắn, trong thanh âm tràn đầy tín nhiệm đối với hắn,

-“Ừ, ta biết, ta tin tưởng A Huyên.

 

Rất nhanh Ma ma đỡ đẻ đã tiến vào, bà nhìn thấy Vệ Huyên ở chỗ này, theo bản năng nhăn mày lại, muốn nói chút gì, lại bị người kéo qua, chỉ đành phải ngậm miệng trước kiểm tra tình huống thai phụ.

 

Ma ma đỡ đẻ rất nhuần nhuyễn kiểm tra xong, nói với mấy người khẩn trương trong phòng:

-“Thế tử phi đây là muốn sinh.

 

-“Thật? Vậy ngươi mau đỡ đẻ đi!

 

Một giọng nam dồn dập truyền tới, mọi người theo bản năng nhìn, lại phát hiện La Diệp đang ở ngoài cửa bíu khung cửa thò đầu kêu vào bên trong, mặt vừa vội vừa lo, dáng vẻ muốn đi vào lại không dám.

 

Thấy La Diệp, lúc này mọi người mới nhớ tới, Vệ Huyên người nam nhân này lúc này cũng ở đây, nhất thời cũng có người đuổi hắn,

-“Thế tử, ngài cũng không thể ở chỗ này, phòng sinh đối nam nhân không tốt!

 

Vệ Huyên chân mày dựng lên sẽ nổi giận, lại bị Trưởng công chúa Khang Nghi đuổi ra ngoài,

-“Huyên Nhi, đi ra ngoài trước đi, A Uyển đây là thai đầu, thời gian sinh còn rất sớm.

 

Bởi vì là Trưởng công chúa Khang Nghi lên tiếng, Vệ Huyên không dám tức giận, hắn đứng ở mép giường, nắm tay của A Uyển, kiên định nói:

-“Không được, ta phải ở chỗ này với A Uyển. Cô cô, người cho phép ta đi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cau mày, bà ngược lại không phải là cảm thấy nam nhân vào phòng sanh dơ bẩn cái gì, mà là cảm thấy hắn một đại nam nhân ở chỗ này, vướng chân vướng tay, hết sức bất tiện. Đang muốn cố gắng khuyên hắn thì, không nghĩ A Uyển lại lên tiếng.

 

-“A Huyên, chàng nghe lời của nương, đi ra ngoài đi, ta không sao.

 

A Uyển đè nén cơn đau, miễn cưỡng nói với hắn, âm thanh như bình thường vậy, nhu hòa mềm nhẹ, lạnh nhạt phảng phất hiện giờ nàng cũng không phải là trải qua nhân sinh ngàn cân treo sợi tóc, mà là đang làm một cuộc giải phẫu nhỏ vậy.

 

Trên thực tế, nàng đau đến muốn khóc, chẳng qua là hiện tại còn có thể chậm lại tốc độ lời nói, cười an ủi hắn, có lẽ kiếp trước nàng đã quen với thống khổ như thế, hai kiếp luyện thành ra sự nhẫn nại, để cho nàng đối với thống khổ có sự nhẫn nại phi phàm, đặc biệt là lúc biết người đàn ông này hoàn toàn là cái sai lệch bệnh xà tinh, càng không thể để cho hắn có khả năng phát tác. Sợ đến lúc nàng đau đến không khống chế được, hù dọa hắn, A Uyển cảm thấy hay là làm hắn ra phòng sinh tương đối tốt hơn.

 

Chẳng qua là nàng cho là mình nhìn rất bình thường, cũng không biết dáng vẻ dừng ở trong mắt người bên cạnh, mặt tái nhợt, mặt mũi mồ hôi trộm, còn đang miễn cưỡng an ủi người….. có bao nhiêu đáng thương.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn thấy lòng chua xót, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống, bất quá cũng biết nữ nhi cố kỵ, lúc này không khách khí đánh Vệ Huyên ra ngoài.

 

Chờ Vệ Huyên vừa đi, Trưởng công chúa Khang Nghi lập tức ngồi ở bên giường, ôn nhu an ủi nói:

-“A Uyển đừng sợ, nương ở trong này cùng con.

 

A Uyển cười khẽ với bà.

 

Vệ Huyên bị đuổi ra ngoài xong, cũng giống như La Diệp muốn bíu khung cửa nhìn vào bên trong, Dư ma ma thấy vậy, chạy nhanh qua thả rèm xuống, kéo qua tấm bình phong, ngăn cản hai người đàn ông này ở bên ngoài. Chẳng qua là mặc dù chặn lại bọn họ, nhưng mỗi khi nha hoàn bưng nước nóng ra ra vào vào, vẫn là để cho bọn họ nắm chặt thời cơ nhìn quanh quan sát tình huống phía bên trong.

 

Vì thế, Dư ma ma chỉ có thể mặt đen lại trực tiếp đến trước cửa, dùng thân thể to con có chút phân lượng của mình ngăn trở hai người đàn ông này, xua đuổi bọn họ đến ngoại thất ngây ngô, đỡ phải ở trước cửa vướng chân vướng tay.

 

Vệ Huyên làm sao chịu đi, níu khe cửa hướng bên trong kêu lên:

-“A Uyển, bây giờ nàng thế nào rồi? Có muốn ta đi vào hay không?

 

Sau đó phát hiện bên trong căn bản không có âm thanh thì, nhất thời phát hoảng,

-“Làm sao lại không có thanh âm gì? A Uyển nàng trả lời ta đi…..

 

Dư ma ma cơ hồ bị hắn làm vui vẻ,

-“Thế tử gia, hiện tại thế tử phi phải tích góp sức lực, một lát mới sinh được, ngài kêu nàng làm sao lên tiếng?

 

Vệ Huyên vừa nghe, lại hoảng hốt hướng bên trong kêu lên:

-“A Uyển, nàng đừng lên tiếng, chừa chút sức lực, sai người tới trả lời ta một tiếng là được.

 

Sau đó hắn đợi một lúc lâu, mới thấy gương mặt già nua của An ma ma thò ra.

 

Vệ Huyên:

.....

 

La Diệp:

.....

 

-“Thế tử gia, thế tử phi nói ngài đi tiền sảnh ngồi đi, nếu như có chuyện nàng tự sẽ gọi ngài, ngài ở chỗ này, để cho nàng không có cách nào chuyên tâm sinh.

 

Sau đó không để ý tới hai người nam nhân này, tự nhiên lại trở về phòng sinh, cửa lần nữa đóng lại.

 

Chẳng qua là Vệ Huyên cách một đoạn thời gian, lại không nhịn được níu cửa kêu vào trong.

 

Trong phòng, A Uyển cố gắng hít thở sâu, tận lực khống chế hô hấp cùng tần xuất của mình, phát hiện rốt cuộc không quá đau thì, không khỏi nói với mẫu thân ở bên cạnh lau mồ hôi cho nàng:

-“Nương, con giống như không quá đau đớn, có phải không sinh hay không?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi không khỏi nhìn về phía ma ma đỡ đẻ.

 

-“Thế tử phi, đây là tình huống thường có, ngài là thai đầu, cái này….. thời gian là phải lâu một chút, nếu như ngài cảm thấy đói, có thể ăn ít thứ trước, bổ sung thể lực.

 

Ma ma đỡ đẻ rất có kinh nghiệm nói.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi vừa nghe, vội vàng cười hỏi:

-“A Uyển, con muốn ăn cái gì? Nói với nương, nương kêu người làm.

 

A Uyển cảm giác cả người mệt mỏi, trong đầu có chút cứng ngắc, trong lúc nhất thời cũng không đặc biệt muốn ăn gì, nói:

-“Một chén mỳ ba màu thanh đạm đi, nước canh phải loãng và thanh đạm, nguyên liệu nấu ăn cũng phải mới mẻ, không cần thêm thịt cùng những thứ linh tinh gì.

 

Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong, mau cho người đi an bài.

 

Vệ Huyên chỉ cảm thấy một ngày bằng một năm, mỗi một khắc thời gian đều phi thường gian nan, trong lòng ngăn không được hoảng loạn, trong óc không khỏi nghĩ tới mẫu phi ruột thịt của mình cùng Lý thị - kế mẫu kiếp trước khó sinh, đều là khi sinh ra hài tử liền buông tay nhân thế, A Uyển hẳn là sẽ không như vậy đi?

 

Trong lòng hắn càng hốt hoảng, trên mặt càng cực kỳ rét lạnh, trên trán gân xanh thình thịch nhảy lên, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì, không thể làm gì khác hơn là giống nhạc phụ bên cạnh nôn nóng, đang lúc mắt lớn trừng mắt nhỏ, đột nhiên thấy cửa nội thất lại mở ra, bật đứng lên, ba bước thành hai bước tiến lên, vội hỏi:

-“Làm sao vậy? Sinh rồi?

 

Dư ma ma không nói nhìn hắn, lòng nói mới đi vào hai canh giờ, làm sao có thể sinh? Nhưng khi nhìn hắn mặt mày dữ tợn, dáng vẻ hung thần ác sát, để cho bà thật kinh hãi, lo lắng hắn liều mạng xông vào, không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống lời trong miệng, ngược lại nói:

-“Thế tử phi đói, nô tỳ phải đi nấu tô mì cho nàng ăn, mới có sức lực sinh.

 

Vệ Huyên vừa nghe, vội nói:

-“Vậy ngươi đi nhanh đi.

 

Dư ma ma tiếp tục bị hành động xúc động của hắn làm cho không nói được gì, nhớ qua năm, bất quá hắn cũng mới mười chín tuổi, trong lòng an ủi mình, người tuổi trẻ xúc động một chút cũng là nên.

 

Chờ Dư ma ma đi rồi, La Diệp tới an ủi nói:

-“Không có sao, nếu còn muốn ăn, chứng minh A Uyển còn tốt, giống như lúc trước khi nương nàng sinh nàng, cũng là muốn ăn cái gì, như vậy rất nhanh liền có thể sinh.

 

-“Phải không?

 

-“Đúng vậy!” La Diệp nói chuẩn xác.

 

Rốt cuộc Vệ Huyên chịu bố thí cái ánh mắt cho nhạc phụ, chẳng qua là nhìn ông một cái lại lập tức thu lại, trong lòng lại suy nghĩ, nhạc phụ không đàng hoàng như vậy, hắn thật sự tin tưởng lời của ông chính là chày gỗ, thế nào cũng cảm thấy hay là chính mình tự mình đi vào nhìn một chút tốt hơn.

 

Cho nên, lúc Dư ma ma bưng hộp giữ ấm đựng thức ăn đã nấu xong đi vào, phía sau đi theo một nam nhân.

 

Mấy người bận rộn trong phòng sinh sợ hãi cả kinh, lúc ma ma đỡ đẻ sẽ phải đuổi người, Vệ Huyên đã bước dài một bước, liền đến bên giường, đối A Uyển sắc mặt không tốt ngồi dựa ở trên giường, nói:

-“Ta nhìn nàng ăn xong lại đi ra, ngược lại bây giờ cũng không bận sinh, ta ở chỗ này sẽ không làm phiền các ngươi.

 

Mọi người đối với hắn thực không thể nói, thật may là hiện tại A Uyển còn chưa có bắt đầu sinh, thấy ngay cả Trưởng công chúa Khang Nghi đều không đuổi hắn, chỉ đành phải nhắm một mắt mở một mắt tùy hắn.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn nữ nhi, vừa nhìn về phía Vệ Huyên, rất sảng khoái nhường ra vị trí bên giường.

 

Vệ Huyên ngồi vào trên ghế gấm bên cạnh giường, nhận lấy chén mỳ nóng hổi Dư ma ma đưa tới, ôn nhu nói với A Uyển:

-“A Uyển, ta đút nàng, nàng khỏe không?

 

A Uyển nhìn hắn, sau đó gật đầu một cái.

 

Mỳ là Dư ma ma tự tay cán, ăn ở trong miệng kình đạo mười phần, nước mỳ cũng vô cùng tươi ngon, một hớp mỳ một hớp nước mỳ từ từ ăn, mùi vị cực ngon. Thế nhưng A Uyển ăn mà không biết mùi vị, thỉnh thoảng nàng nhìn mẫu thân ngồi ở bên cạnh mỉm cười với nàng, lại nhìn Vệ Huyên một đôi mắt trầm trầm liễm liễm nhìn mình, ngón tay khoát lên bụng không khỏi cuộn lại.

 

Ăn nửa chén mỳ, cảm giác đau che trời lấp đất lại đánh tới, để cho nàng không nhịn được nhăn mày lại, trên mặt lại hiện đầy mồ hôi, sắc mặt nhìn hết sức đáng sợ.

 

Vệ Huyên thiếu chút nữa bưng không được cái chén trong tay, mặt hoảng sợ nhìn nàng, dáng vẻ đó nhìn hết sức đáng thương, so với nàng cái sản phụ này còn đáng thương hơn, để cho A Uyển trong lúc bất chợt có chút buồn cười, vừa muốn khóc.

 

-“A Huyên đi ra ngoài trước đi, ta không sao.

A Uyển ôn nhu nói với hắn, sau đó lại nói với ma ma đỡ đẻ bên cạnh:

-“Ma ma, chúng ta bắt đầu đi.

 

Vệ Huyên nhìn mọi người ùa lên, vây quanh giường thực dầy đặc, mà hắn bị người lúc nào lấn ra ngoài cũng không biết, chẳng qua là hai tay nâng nửa chén mì còn dư lại kia, mặt trống không nhìn giường bị vây kín, cho đến ở trong tiếng ầm ỹ, bén nhạy bắt được tiếng rên rỉ yếu ớt, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại.

 

-“A Uyển!

 

Hắn kín đáo đưa chén cho vú già bên cạnh, lại chen tới trước.

 

-“Mau đi ra!

 

Trưởng công chúa Khang Nghi bị hắn làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, lần nữa cường thế đánh hắn ra.

 

Vệ Huyên đứng ở trước cửa, giống như là bị phạt đứng, ngay cả La Diệp đến bên cạnh hắn hỏi hắn, hắn cũng không nghe thấy, ánh mắt có chút đờ đẫn.

 

-“Rốt cuộc Huyên Nhi làm sao vậy nào?

La Diệp dùng sức vỗ hắn một cái,

-“Huyên Nhi, ngươi thấy được cái gì, có phải hay không…..

 

Nói xong, chính ông khẩn trương.

 

Vệ Huyên thất hồn lạc phách nhìn ông, nói:

-“Không có gì! Đúng vậy, không có gì!

 

Hắn lầm bầm lầu bầu, giống như là đang thuyết phục chính mình vậy!

 

Sắc trời dần dần tối, ở Minh Thủy Thành tuyết vẫn còn đang rơi, tuyết vô thanh vô tức rơi trong đêm đen, rất nhanh lại rơi đầy sân viện vốn khó khăn lắm mới dọn dẹp sạch sẽ trước đó.

 

Cái đêm tuyết này đặc biệt lạnh, mặc dù bên trong phòng đốt địa long, thế nhưng đứng lâu, thân thể cũng biến thành lạnh cóng không chịu nổi.

 

La Diệp ở bên trong phòng thong thả bước đi, vừa thư giãn thân thể lạnh cóng, vừa chú ý bên trong nội thất, tâm tình phập phồng không chừng.

 

Thẳng đến đêm khuya vắng lặng, cả viện vẫn đèn đuốc sáng choang, không người có thể ngủ.

 

Lúc ngày hơi sáng, La Diệp đã ngồi tựa vào trên ghế thái sư ngủ thiếp đi, khoác trên người một cái chăn giường dày, chẳng qua là ngủ cũng không được yên ổn, cho đến đột nhiên nghe được tiếng mở cửa nhất thời thức tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Vệ Huyên tiều tụy đứng ở trước cửa, cả người cũng cứng lên, mà nha hoàn bưng từng chậu máu đi ra, hắn nhìn thấy sợ hết hồn hết vía.

 

-“Làm sao vậy? Tại sao lại có nhiều máu như vậy?” La Diệp hoảng sợ hỏi.

 

Dư ma ma lần nữa lên sân khấu, ở trước cửa, miễn cưỡng nói:

-“Phò mã không cần lo lắng, không có chuyện gì.

 

La Diệp làm sao sẽ bị bà hồ lộng, lập tức nói:

-“Ta không tin, có phải A Uyển khó sinh hay không?

 

Nói xong, lớn tiếng nói nha hoàn hầu hạ bên cạnh:

-“Lập tức đi gọi Bạch thái y cùng Úc đại phu tới đây.

 

Nha hoàn cả kinh nhảy người lên, xách váy vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

 

Bạch thái y cùng Úc đại phu chờ ở sương phòng kế bên, từ buổi trưa hôm qua A Uyển bắt đầu phát động liền một mực chờ ở nơi đó, một mực chưa từng rời đi, ăn uống tiêu tiểu cũng ở nơi đó. Cho nên rất nhanh liền bị nha hoàn kêu tới, sau đó lại bị đẩy tới phòng sinh.

 

Dư ma ma rất đúng lúc lại dùng thân thể to lớn của mình chặn lại cửa, không để cho hai người đàn ông này vào bên trong.

 

La Diệp nhất thời nổi giận,

-“A Uyển của ta ở bên trong không biết xảy ra chuyện gì, ngươi kêu ta chỉ chờ đợi ở bên ngoài, lại cho bọn họ đi vào?

 

Dư ma ma không nhúc nhích nói:

-“Phò mã, bọn họ là đại phu, tự nhiên có thể đi vào.

 

Hơn nữa đại phu là do ông kêu đến, quả thực là để cho người ta không biết nói cái gì cho phải.

 

Đang tại lúc Dư ma ma bị phò mã chọc cho dở khóc dở cười, nhưng không ngờ thân thể lệch qua một bên, bên người liền chen vào một người, lúc quay đầu nhìn lại phát hiện là Vệ Huyên, nhất thời khẩn trương.

 

Vệ Huyên đi vào, nhìn thấy A Uyển ở trên giường nhắm mắt lại vô lực nằm ở nơi đó, không biết sống chết, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong trống rỗng, kiếp trước lúc nhận được tin nàng chết cái cảm giác tuyệt vọng cả người giống như bị người rút hết khí lực đó lần nữa ập đến trong đầu.

 

Nếu như cái thế giới này không có nàng, hắn trọng sinh trở lại lại có ý nghĩa gì?

 

Chẳng lẽ duyên phận bọn họ, chỉ có ngắn ngủi mấy năm này?

 

-“Làm sao A Huyên lại vào…..

 

Âm thanh suy yếu vang lên, sau đó là cặp mắt trầm tĩnh mỗi lần để cho tâm hắn cáu kỉnh vững vàng xuống đang ngóng nhìn tới, mặc dù lộ ra sâu đậm mệt mỏi, lại vẫn là như thường ngày nhìn hắn, để cho hắn cho là chính mình đang ở trong mộng.

 

Trên cái thế giới này, không còn có người có thể có cặp mắt xinh đẹp lại thần kỳ như nàng vậy, để cho hắn yêu đến điên cuồng vặn vẹo, nhưng nàng không biết.

 

Vệ Huyên nói không ra lời, ở trước mặt nàng trực tiếp tắt tiếng, chỉ có thể thất hồn nhìn nàng, ngưng mắt nhìn dung nhan nàng, sau đó bị người đẩy qua một bên, trong phòng lại bắt đầu hoảng loạn lên, mùi máu tanh ngất trời, để cho ánh mắt của hắn phảng phất cũng biến thành một mảnh huyết sắc đỏ thắm, giống như kiếp trước lúc tự tay giết Vương trướng Địch tộc, huyết quang ngất trời kia nhuộm đỏ hai mắt của hắn, giống như Tu La.

 

Hắn giống như một khúc gỗ đứng ở nơi đó, người ở trong phòng hỗn loạn, có vẻ như hoàn toàn không hợp, cho đến ma ma đỡ đẻ kinh hoảng nói gì đó, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng nôn nóng quay lại giường người đối diện dần dần không có tức giận mà khàn khàn kêu tên của nàng, thân thể của hắn lại lung lay......

 

-“Huyên Nhi!

 

-“Thế tử!

 

-“Mau ngăn cản hắn!

 

Các loại thanh âm hỗn loạn vang lên, nhưng hắn chỉ quỳ gối bên giường, hai tay ôm thật chặt thân thể nàng, nước mắt lại một giọt một giọt rơi xuống trên mặt nàng.

 

A Uyển không có sức lực mà mở mắt, thất thần nhìn lên, khóe miệng nếm được mùi vị mặn mặn, cũng không biết là mồ hôi của mình hay là cái gì, thế nhưng người ôm mình lại rất quen thuộc, nàng miễn cưỡng cắn môi dưới, chỉ cảm thấy có thứ gì rốt cuộc thoát khỏi cơ thể, thân thể đột nhiên buông lỏng một cái, cả người cũng thanh tĩnh lại, cái loại hít thở không thông tê liệt thống khổ cuối cùng kết thúc.

 

-“Thật tốt quá, sinh rồi!

 

Ma ma đỡ đẻ ngạc nhiên nói, tay chân lanh lẹ cắt bỏ cuống rốn, cẩn thận từng ly từng tí ôm hài tử nho nhỏ đỏ đỏ đi ra, ở trên mông hài tử vỗ xuống, rốt cuộc tiếng khóc của trẻ sơ sinh rung trời xông phá mùa đông yên tĩnh lúc tuyết rơi.

 

Lúc này, bầu trời Minh Thủy Thành chẳng biết từ lúc nào tuyết đã ngừng, bầu trời xám xịt rốt cuộc hiện ra màu xanh thẳm nhè nhẹ.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 31/08/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts