Sủng Thê Như Lệnh - Chương 198

☆, Trong nhà có tên bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh xà tinh, thật sự đáng sợ!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Nghe được trong phòng sinh truyền ra tiếng khóc vang dội của trẻ sơ sinh, La Diệp vui mừng đến cơ hồ quơ tay múa chân, vội vàng lại đi vạch khe cửa.

 

-“Thế nào? Có bình an không? Là nam hay nữ?

 

Đáng tiếc, không người để ý ông, mà là gọi Bạch thái y cùng Úc đại phu đi vào chẩn mạch cho sản phụ, làm cho La Diệp khẩn trương hơn, thiếu chút nữa duỗi móng vuốt cào cửa.

 

Mặc dù ông cũng rất muốn đi vào tự mình nhìn một chút, thế nhưng bên trong sinh con chính là nữ nhi mình, tuy nói là cha con thân nhân, thế nhưng nam nữ kiêng kỵ còn tại, làm phụ thân vẫn còn có chút kiêng kỵ. Mà ông cũng không muốn mình có thể được phép đi vào, bởi vì cái này chứng minh chỉ có sản phụ không được, mới sẽ phá lệ để cho trưởng bối phái nam đi vào nhìn mặt một lần cuối. Cho nên ông tình nguyện níu khung cửa cũng không muốn giống như Vệ Huyên vậy đúng lý hợp tình xông vào.

 

Rất nhanh, cửa một mực đóng chặt mở ra, Bạch thái y cùng Úc đại phu mặt buông lỏng đi ra.

 

Thấy La Diệp, Bạch thái y chắp tay cười nói:

-“Phò mã xin yên tâm, mẫu tử đều bình an, không có chuyện gì.

 

-“Mẫu tử?” La Diệp lặp lại như vẹt.

 

Lúc này, Dư ma ma mặt mày vui sướng đi ra, nói:

-“Chúc mừng phò mã, thế tử phi sinh một tiểu thiếu gia, mẫu tử đều bình an.

 

La Diệp nghe xong, rốt cuộc xác định, mặt vui mừng không thôi:

-“Ai nha, nam hài được đấy! Nghe thanh âm vang dội như vậy, nhất định là một hài tử khỏe mạnh.

 

Lúc A Uyển vừa mới sinh ra, yếu ớt giống như con mèo nhỏ vậy, mỗi lần liếc mắt nhìn đều lo lắng nàng tùy thời có thể không có hơi thở, đây vĩnh viễn là nổi đau trong lòng phu thê bọn họ, hồi đó để cho phu thê bọn họ ban đêm cũng không dám nhắm mắt.

 

Cũng bởi vì như vậy, La Diệp hy vọng cái thai này của nữ nhi có thể sinh ra một hài tử khỏe mạnh, chớ giống như bọn họ vậy tâm thời thời khắc khắc đều phải treo lên. Cho nên, nghe được ngoại tôn là một nam hài thân thể khỏe mạnh, rốt cuộc La Diệp thở phào nhẹ nhõm.

 

Dư ma ma cười nói:

-“Lúc Thế tử phi mang thai tiểu thiếu gia dưỡng thai thật tốt, hài tử tự nhiên cũng khỏe mạnh.

 

Nghĩ đến A Uyển phái chịu tội, Dư ma ma cũng đau lòng không thôi, lại nói:

-“Mặc dù ra đời sớm một tháng, nhìn yếu nhỏ một chút, đại phu nói cũng không quá ngại, cẩn thận nuôi ít ngày sẽ tốt.

 

La Diệp chỉ để ý gật đầu, lại thò đầu vào bên trong, hỏi:

-“Hài tử đâu? Mau ôm ra cho ta xem một chút... Đúng rồi, Huyên Nhi đâu? Có phải hắn bị hù dọa hôn mê hay không?

 

Dư ma ma nhớ tới một màn lúc trước, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ hết sức phức tạp, hồi lâu cười nói:

-“Phò mã nói chi vậy, lúc này thế tử ở bên trong cùng với thế tử phi, ngược lại không có choáng váng, chẳng qua là…..

 

Không chịu đi thôi.

 

Dư ma ma đang cùng La Diệp nói chuyện, trong phòng sinh một mảnh bận rộn, bà tử lau chùi thân thể cho A Uyển sinh sản xong mệt lả mê man, thỉnh thoảng liếc nhìn nam nhân ngồi quỳ ở bên giường không nhúc nhích, thấy hắn chết sống không chịu đi, hỏi ý kiến Trưởng công chúa Khang Nghi xong, chỉ đành phải thôi.

 

Thật may là lúc này hắn chẳng qua là si ngốc nhìn mặt thế tử phi trên giường, không có liếc lung tung, các bà mới có thể cẩn thận lau chùi thân thể cho A Uyển.

 

Lúc này, ma ma đỡ đẻ rửa trẻ sơ sinh sạch, bọc vào trong tã lót, thật cẩn thận đưa cho Trưởng công chúa Khang Nghi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi mặt mày kích động nhìn hài tử trong tã lót, nho nhỏ một cục, da đặc biệt đỏ hỏn thuộc về trẻ sơ sinh, bị bọc trong tã lót, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, khác biệt lúc trước khóc lớn, được ma ma đỡ đẻ rửa sạch bọc trong tã mềm mại sạch sẽ xong, hắn liền bắt đầu ngủ khò khò.

 

-“Đứa nhỏ này giống như Huyên Nhi, sau này nhất định cũng sẽ giống như Huyên Nhi là một nam hài khỏe mạnh hoạt bát.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cười miệng không hợp lại, hy vọng ngoại tôn giống như Vệ Huyên khi còn bé lưu manh khắp nơi, đây mới là hài tử khỏe mạnh hoạt bát lại đòi hỉ trong mắt người đời.

 

Tâm tư giống như trượng phu, Trưởng công chúa Khang Nghi tự nhiên cũng hy vọng tiểu hài này là một hài tử khỏe mạnh, nữ nhi sẽ không cần trải qua chuyện phu thê bọn họ đã từng trải qua, không cần lúc nào cũng ưu tâm hài tử không cách nào nuôi sống, ngày ngày sống trong sợ hãi tự trách.

 

Nghe được lời của bà, ma ma đỡ đẻ theo bản năng liếc nhìn vị trí mép giường, thấy ma ma đã vì sản phụ lau chùi sạch sẽ thân thể, cũng đổi lại xiêm y sạch sẽ, nam nhân kia vẫn là giống như đầu gỗ vậy duy trì tư thế lúc trước, trong lòng không khỏi lắc đầu một cái.

 

Bà đã đỡ đẻ cho rất nhiều phu nhân hào môn thế gia quý tộc, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cái gia đình nào giống như vị thế tử gia này vậy, trực tiếp xông vào phòng sinh, sau đó ở lỳ nơi đó không đi, cũng không sợ bị mùi máu tanh lây nhiễm vận số, se mang đến điềm xấu.

 

Bất quá, lúc trước thấy dáng vẻ hắn gắt gao ôm thế tử phi, cái loại đau thương tuyệt vọng không tiếng động đó, để cho lòng ma ma đỡ đẻ vô hình có chút chua xót.

 

Tình cảm giữa phu thê trên thế gian ngàn vạn loại, cũng không có so với hắn biểu đạt ra một cách trần trụi, phá đi nhận thức của bà đối với nam nhân trên thế gian.

 

Đều nói Thụy Vương thế tử là một tiểu bá vương vô pháp vô thiên, làm việc tàn bạo, ngay cả Các lão đương triều cũng không để vào mắt, lại sao sẽ nghĩ tới hắn có thể vì một nữ nhân làm đến tình cảnh như vậy?

 

-“A Viện, hài tử như thế nào? Nhanh lên một chút ôm ra cho ta xem.

 

Ngoài cửa vang lên tiếng trượng phu, lúc này Trưởng công chúa Khang Nghi mới nhớ tới trượng phu ở bên ngoài nhất định cũng là nóng lòng không dứt, trên mặt nở nụ cười, liếc nhìn hài tử bên trong tã lót, mới giao cho Dư ma ma, để cho Dư ma ma ôm đi ra ngoài cho trượng phu nhìn một chút.

 

Chờ sau khi hài tử được Dư ma ma ôm rời khỏi đây, lúc này Trưởng công chúa Khang Nghi mới nhìn về phía mép giường.

 

Mới vừa rồi Bạch thái y cùng Úc đại phu đi vào xác nhận qua, nói nữ nhi chẳng qua là hậu sản mệt lả hôn mê, không có gì đáng ngại, Trưởng công chúa Khang Nghi mới thở phào nhẹ nhõm. Bất quá hai người cũng nói, nữ nhi sinh cái thai này không dễ, nguyên khí tổn thương nặng nề, mặc dù không có tổn hại thân thể, thế nhưng cũng phải dưỡng mấy năm mới có thể khôi phục.

 

Hơn nữa, ngày sau xác thực không thích hợp có hài tử nữa, mặc dù có thể có thai, thế nhưng lại không có may mắn như lần này.

 

Nghĩ tới đây, Trưởng công chúa Khang Nghi thở dài, may mắn trong quá trình đang mang thai nữ nhi rất nghe lời, dưỡng hài tử trong bụng thật tốt. Càng may mắn nữ nhi sanh là nhi tử, cũng không phải là bà trọng nam khinh nữ, mà là hiểu thế gian này đối nữ tử trói buộc rất là hà khắc, không bằng nam tử thật tiêu sái tự tại, lấy được thế nhân tha thứ, tội gì sinh ra một nữ hài cho nó đi đến thế gian này chịu tội?

 

-“Huyên Nhi, A Uyển không sao.

Trưởng công chúa Khang Nghi đi tới, vỗ vỗ vai Vệ Huyên,

-“Ngươi một đêm không nghỉ ngơi, đi nghỉ trước đi, A Uyển cần ngủ một lát mới tỉnh.

 

Vệ Huyên đưa lưng về phía bà, không nói gì.

 

Đang lúc Trưởng công chúa Khang Nghi muốn khuyên nữa, mới nghe được thanh âm hắn khàn khàn,

-“Cô cô, ngài và dượng cũng mệt mỏi một đêm, cùng nhau đi nghỉ ngơi đi, ta ở chỗ này cùng với A Uyển.

 

Trải qua hắn vừa nói như vậy, Trưởng công chúa Khang Nghi mới phát giác được cả người đều mệt mỏi, đi đường cũng có chút lâng lâng, vẫn là nha hoàn bên cạnh lanh tay lẹ mắt đỡ bà.

 

Từ xế trưa hôm qua đến bây giờ, đã qua một ngày một đêm, mặc dù Trưởng công chúa Khang Nghi ở giữa đường chợp mắt một lát, thế nhưng A Uyển còn chưa có sinh ra được, bà nào dám nhắm mắt, cứ như vậy đi theo cùng nhau trải qua. Lại thêm thân thể bà xưa nay mảnh mai, nhịn một ngày một đêm, cũng có chút không chịu nổi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi lại khuyên mấy câu, thấy hắn không hề dao động, trong lòng thở dài. Lúc trước binh hoang mã loạn, có rất ít người chú ý tới sự khác thường của hắn, Trưởng công chúa Khang Nghi lại tỉ mỉ phát hiện lệ rơi xuống trên mặt nữ nhi, trong lòng không biết nói cái gì cho phải, không khỏi cũng có chút thương tiếc.

 

Được rồi, bà cũng không khuyên nữa, nháy mắt ra hiệu cho hạ nhân trong phòng, kêu các nàng cẩn thận chăm sóc, liền nói với hắn:

-“Vậy được, ta đi nghỉ ngơi trước, nếu như A Huyên mệt mỏi cũng đi nghỉ ngơi, nếu không A Uyển tỉnh lại nhìn thấy có thể sẽ tức giận.

 

Dứt lời nói, liền ra khỏi nội thất.

 

Mới đi ra, liền thấy La Diệp cẩn thận tỉ mỉ ôm hài tử, mặt mày vui sướng, có thể thấy được trong lòng ông hết sức thích đứa nhỏ này. Trưởng công chúa Khang Nghi thấy trượng phu ôm hài tử ở trong phòng từ từ di động, thấy vậy đi theo khẽ mỉm cười.

 

-“A Viện mau tới đây, có phải dáng vẻ đứa nhỏ này giống A Uyển hay không? Nàng xem cái lông mày này, cái lỗ mũi này, cái miệng này, gương mặt này hình…..

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thò đầu liếc nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu, trẻ sơ sinh vừa sinh ra, nào có cái lông mày gì? Lỗ mũi miệng cũng nho nhỏ, ngũ quan không nẩy nở, làm sao có thể nhìn ra giống ai? Lúc trước bà nói như vậy, cũng chẳng qua là cảm thấy nhìn xem toàn thân hài tử, có hình dáng Vệ Huyên thôi.

 

-“Được rồi, trước giao hài tử cho bà vú đi, đợi lát nữa nó tỉnh sẽ phải bú sữa mẹ, cũng không thể để nó đói bụng.

 

La Diệp nghe xong, mới lưu luyến không rời giao cho bà vú đứng bên cạnh, thấy thê tử mặt mày mệt mỏi, hỏi thăm tình huống bên trong, biết được Vệ Huyên ở trong đó coi chừng, liền yên lòng dắt tay của vợ trở về nghỉ ngơi.

 

Trong phòng hạ nhân rón rén dọn dẹp, sợ phát ra một chút âm thanh ầm ĩ đến người ngủ yên trên giường, khiến thế tử gia phát giận, cũng thu liễm tiếng thở, rất nhanh liền thu thập thỏa đáng, thối lui đến cửa sau.

 

Trong phòng yên tĩnh, im lặng đến phảng phất chỉ có âm thanh gió bắc gào thét truyền đến ở ngoài cửa sổ.

 

Vệ Huyên ghé vào bên giường, đưa tay vào trong đệm chăn, nắm tay A Uyển có chút lạnh lẽo, si ngốc nhìn dung nhan nàng bởi vì thai nghén hài tử mà biến dạng, mắt nhìn lom lom.

 

Cho dù bề ngoài biến dạng, bên trong lại vẫn là cái linh hồn kia, lại có gì quan trọng? Hắn chỉ hận chính mình khiến cho nàng gặp phải tội này, hận không thể lấy thân thay thế, ngược lại hắn không sợ khổ không sợ đau, nếu như còn kiếp sau nữa, hắn ước gì nàng là nam còn chính mình là nữ mới tốt.

 

-“A Uyển…..

 

Hắn dán vào mặt nàng, cọ cọ mặt nàng, thanh âm êm ái, lại thổ lộ khiến cho người rợn cả tóc gáy:

-“Nàng biết không, nếu như nàng không còn, cái kia….. cũng không cần thiết tồn tại. Nếu như nàng biết, nhất định sẽ lại nói ta càn quấy, thế nhưng ta đi qua hai kiếp, mới có được nàng, rất nhiều thứ đã không thèm để ý…..” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

A Uyển ngủ hai ngày, mới tỉnh lại.

 

Mở mắt, liền thấy Vệ Huyên mặt tiều tụy ngồi ở bên giường nhìn mình, không nhịn được cười với hắn.

 

Vệ Huyên cũng trở về một nụ cười tươi, rất tự nhiên nghiêng người tới hôn môi nàng, dịch dịch chăn cho nàng, hỏi:

-“Nảng ngủ hai ngày, đói không?

 

A Uyển kinh ngạc không thôi, nàng đã ngủ hai ngày, đây chẳng phải là….. Trực giác nhìn nam nhân bên giường, thấy ánh mắt của hắn chìm liễm, vẻ mặt bình tĩnh, rõ ràng nhìn rất bình thường, lại làm cho nàng có cảm giác đây là báo trước bệnh xà tinh sẽ phát tác, lời vừa tới miệng đành phải nuốt xuống.

 

Vệ Huyên thấy nàng không lên tiếng, liền cất giọng gọi nha hoàn đi vào, vừa phân phó người đi chuẩn bị đồ ăn, vừa nhận lấy nước ấm nha hoàn rót tới, đỡ A Uyển dậy, đút nàng uống chút nước nhuận hầu.

 

Lúc A Uyển được hắn đỡ dậy thì, mới hoàn toàn cảm giác được bụng đã bẹp xuống, cái cảm giác đó không biết như thế nào khiến cho nàng nóng lòng, cũng bất chấp hạ thể lưu lại chút đau đớn, vội vàng khàn khàn hỏi:

-“Hài tử đâu? Thế nào?

 

Nàng nhớ chính mình trước khi hôn mê, là nghe được ma ma đỡ đẻ nói “Sinh”, thế nhưng không biết có những nguy hiểm khác hay không?

 

Vệ Huyên nghe được lời của nàng, ánh mắt lại rất sâu, nhàn nhạt nói:

-“Không có sao, cô cô cùng bà vú đang chăm sóc nó.

 

A Uyển lại nhìn hắn, chống lại ánh mắt của hắn, tiếng lòng run lên, vội vàng cúi đầu uống nước.

 

Uống chén nước, cổ họng rốt cuộc khá hơn một chút, A Uyển đang muốn nói điều gì, liền thấy Thanh Nhã xách theo hộp đựng thức ăn tiến vào.

 

A Uyển ngủ mê man hai ngày, nếu không phải là Bạch thái y cùng Úc đại phu phân công tới đây bắt mạch, hơn nữa bảo đảm nàng chẳng qua là thoát lực hậu sản, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, bằng không trong phủ lại phải nổ tung. Cũng không biết lúc nào nàng tỉnh, cho nên trong phòng bếp luôn luôn hầm cháo gà, chỉ cần nàng tỉnh lại tùy thời có thể ăn.

 

Vệ Huyên ngồi bên giường, cầm thìa bạc đút nàng uống cháo gà.

 

A Uyển vừa ăn vừa thử cùng hắn đáp lời,

-“A Huyên nhìn rất tiều tụy, có phải là không có nghỉ ngơi tốt không? Ta không sao, A Huyên nhìn, không phải bây giờ là thật tốt sao?

 

Vệ Huyên nhàn nhạt ô một tiếng, căn bản không tiếp lời.

 

A Uyển lại thử nói mấy câu khuấy động bầu không khí, thấy hắn thủy chung nhàn nhạt, trong đầu cũng loạn tung tùng phèo, thật lo lắng hắn lại phạm bệnh xà tinh, không biết sẽ làm ra chuyện gì. Cũng bởi vì dáng dấp hắn như vậy, hại nàng không dám nhắc tới hài tử, chẳng qua là hài tử chính mình mang thai mười tháng sinh ra, làm sao có thể không nói?

 

Nhẫn nại ăn ít thứ, rốt cuộc A Uyển thử mở miệng nói:

-“A Huyên, hài tử đâu? Ta còn chưa thấy qua nó mà, kêu bà vú ôm tới cho ta xem một chút.

 

Vệ Huyên nhìn nàng, sau đó gật đầu một cái, xoay người phân phó nha hoàn đi gọi người ôm hài tử tới.

 

A Uyển không nhịn được hé miệng mỉm cười, cảm thấy Vệ Huyên cũng không phải bệnh hết thuốc chữa, còn có thể cứu giúp.

 

Sau một lát, liền thấy Trưởng công chúa Khang Nghi tự mình ôm hài tử tới, bà vú cùng nha hoàn theo ở sau lưng bà.

 

-“A Uyển tỉnh, cảm thấy thế nào? Ăn gì chưa? Còn đói không? À, hài tử ở chỗ này, con không cần gấp, nó mới vừa uống sữa, ngủ thiếp đi, một mực thật biết điều đấy!

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nói xong, liền ôm hài tử đến trước mặt nữ nhi để cho nàng nhìn.

 

Lúc A Uyển thấy tiểu hài tròn tròn nho nhỏ ở trong tã lót, cả trái tim cũng trở nên mềm mại, một cảm xúc rất ôn nhu rất mềm mại từ vậy mà sinh, trong lúc nhất thời cũng nói không rõ ràng, chỉ cảm thấy đứa bé trong ngực này để cho nàng nhìn thế nào cũng nhìn không đủ, hận không thể đặt ở bên người nhìn cho đủ mới được.

 

Đáng tiếc Vệ Huyên lại không cho phép nàng làm loại chuyện như vậy, nói:

-“A Uyển mới vừa tỉnh lại, Úc đại phu phân phó, nàng cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể mệt nhọc.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng gật đầu nói phải, cười nói với nữ nhi:

-“Con an tâm nghỉ ngơi thật tốt, hài tử có nương chăm sóc, không có chuyện gì.

 

Mặc dù A Uyển không muốn, nhưng cũng biết mẫu thân sẽ an bài tốt, có bà ở đây, trong lòng giống như ăn định tâm hoàn, cười gật đầu.

 

Đám người lại đi ra ngoài, Vệ Huyên đỡ nàng nằm xuống, nói với nàng:

-“Được rồi, nàng tiếp tục nghỉ ngơi, ngủ no rồi chúng ta nói nữa.

 

A Uyển bị cái giọng êm ái như tơ lụa của hắn làm cho tâm có chút run, rất muốn nói nàng tình nguyện lúc này cùng hắn nói chuyện, thế nhưng bị hắn dùng tay che ở trên mí mắt, liền biết hắn không chấp nhận, chỉ đành phải bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

 

Trong nhà có tên bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh xà tinh, thật là đáng sợ!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 02/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts