Sủng Thê Như Lệnh - Chương 199

☆, Hài tử tên gọi là gì? Đòi nợ!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Ngày hài tử tắm ba ngày bởi vì thân thể A Uyển vẫn còn đang nghỉ ngơi kiêm thời tiết giá rét, cho nên cũng không có làm lớn.

 

Bất quá, mặc dù không có làm lớn, nhưng người có mặt mũi ở Minh Thủy Thành cũng tới dự lễ, cho dù không đủ thân phận không được tới, cũng đưa lễ vật tới, cực kỳ náo nhiệt.

 

A Uyển dựa vào gối dựa bọc gấm, trên trán siết một cái đai buộc đầu màu xanh đen nạm đá quý, nghe Thanh Sương bẩm báo tình huống lễ tắm ba ngày bên ngoài, biết có công chúa mẫu thân lo liệu, trong lòng không khỏi buông lỏng rất nhiều, cũng may mắn bởi vì công chúa mẫu thân không yên tâm mình mà tới đây, mới có thể giảm cho nàng rất nhiều lo âu.

 

Mặc dù hài tử bình an sanh ra được, nhưng A Uyển cũng tổn thương nguyên khí nặng nề, bây giờ tỉnh lại cả người mềm yếu vô lực, không có tinh thần. Trưởng công chúa Khang Nghi vì để cho nàng an tâm nghỉ ngơi, không chỉ có nhận lấy công việc chăm sóc ngoại tôn, tiếp tục tiếp quản quản lý sự vụ trong cái phủ này, xử lý thỏa đáng trên dưới trong phủ, A Uyển chỉ cần an tâm nghỉ ngơi là được.

 

Vệ Huyên là một đại nam nhân, thấy có nhạc mẫu giúp một tay quản gia chăm sóc hài tử, trong lòng cũng thật vui vẻ, liền toàn tâm toàn ý dồn lên trên người A Uyển, nhìn chằm chằm A Uyển tĩnh dưỡng thân thể.

 

Lễ tắm ba ngày vừa kết thúc, La Diệp liền lập tức đuổi người tới kêu bà vú ôm hài tử trở về.

 

Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong, trên mặt bất giác nổi lên nụ cười, yến tiệc đã bắt đầu, làm công chúa, tự nhiên bà không cần ở hiện trường bồi tiếp, vì vậy khách khí cùng đám người Chu phu nhân nói mấy câu, phân phó Dư ma ma hầu hạ cẩn thận, liền tự mình ôm hài tử trở về.

 

Đối với hành vi của Trưởng công chúa Khang Nghi, Chu phu nhân cũng không cảm thấy thất lễ, trong lòng cũng không có oán trách gì, chờ sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi rời đi, liền cùng nhau ăn ăn uống uống, thuận tiện nhàn hạ trò chuyện.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi ôm hài tử trở lại trong phòng, liền thấy trượng phu đã rướn cổ lên canh chừng ở nơi đó, thấy bà đi vào, vội vàng cặp mắt sáng lên lại gần ôm lấy hài tử, động tác hết sức quen thuộc, hiển nhiên là hai ngày này huấn luyện rất lâu, tuyệt đối sẽ không để cho hài tử cảm giác được không thoải mái.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn ở trong mắt nhớ ở trong lòng, lại nhớ tới ánh mắt Vệ Huyên nhìn về phía đứa nhỏ này, không khỏi thở dài. Bất quá đảo mắt nghĩ nghĩ, lại cảm thấy như vậy vô cùng tốt, ít nhất nhìn thấy trượng phu rất vui lòng dạy dỗ ngoại tôn bọn họ, phụ thân ngoại tôn không để bụng cũng không quan hệ, bọn họ tự sẽ coi chừng cho tốt, sẽ không để cho nó chịu ủy khuất.

 

A Uyển không biết ý nghĩ của cha mẹ, nghe xong Thanh Sương thuật lại, biết hài tử hết thảy đều tốt, mặc dù sinh non một tháng, bất quá ở thời gian mang thai dinh dưỡng đầy đủ, sanh ra cũng không có cái gì không đủ, hơn nữa khẩu vị cũng cực tốt, lại có mẫu thân giúp đỡ chăm sóc, cứ yên tâm là được.

 

Đang nói, rèm bị người nhấc lên, liền thấy Vệ Huyên trong áo choàng đỏ sẫm đi vào.

 

-“Đã về rồi.

A Uyển cười nói với hắn:

-“Yến tiệc đã kết thúc à?

 

Sau đó phân phó Thanh Nhã đi chuẩn bị chén canh nóng tới.

 

-“Không có kết thúc, bất quá đều là một ít tướng sĩ trong quân đang đua rượu, ta không kiên nhẫn ứng phó liền trở lại thôi. Huống chi không có ta ở đó, bọn họ còn tự tại một ít.

 

Hắn ăn ngay nói thật để cho A Uyển không nhịn được cong môi cười.

 

Vệ Huyên uống nửa chén canh nóng, lại dùng nước nóng rửa tay, làm tay ấm áp xong, mới ngồi ở bên giường đưa tay sờ mặt nàng, hỏi:

-“Cảm thấy thế nào? Liệu thân thể có khó chịu gì không? Hôm nay ăn cái gì?

 

A Uyển hơi hơi nghiêng đầu, mới vừa tránh ra tay của hắn thì phát hiện sắc mặt của hắn hơi thay đổi, liền biết không xong, vội vàng kéo tay của hắn nói:

-“Mới vừa uống cháo gà cùng chút thức ăn dễ tiêu hoá, tinh thần so với hôm qua mới vừa tỉnh lại tốt hơn nhiều, A Huyên không cần lo lắng.

 

Vệ Huyên trở tay cầm tay nàng để ở trong lòng bàn tay mình, hờ hững nói:

-“Vậy thì tốt, Úc đại phu bọn họ nói lần này nàng đả thương nguyên khí, phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không ngày sau rơi xuống bệnh gì sẽ không tốt.

 

A Uyển nhìn hắn, cố gắng gật đầu, bày tỏ chính mình thật biết điều rất nghe lời.

 

Hai người thoáng nói vài lời thì, Vệ Huyên lại bắt nàng nghỉ ngơi,

-“Nên nghỉ ngơi, hài tử có cô cô chăm sóc, có cái gì nàng không yên lòng?

 

A Uyển không có gì không yên lòng, mà là biết chưa tới một khắc đồng hồ thì, công chúa mẫu thân sẽ ôm nhi tử sang đây cho nàng xem, nàng không muốn ngủ mà. Chẳng qua là nếu nàng nói là đang đợi nhi tử, A Uyển cảm thấy đoán chừng vị thế tử gia này lại phải mắc bệnh.

 

Từ buổi tối hôm qua nàng tỉnh lại đến bây giờ, Vệ Huyên một mực không có mở miệng, biểu hiện cũng là ôn nhu chăm sóc, đối với nàng càng là quan tâm được xem là một trượng phu ba tốt, thế nhưng A Uyển từ nhỏ liền nhận biết hắn, làm sao không biết tính tình của hắn là nóng nảy nhất, ở trong sinh hoạt hàng ngày rất khó bảo trì kiên nhẫn, làm sao hài lòng liền thế đó. Vào lúc này, hắn có thể khắc chế bản thân, cái gì cũng không nói, nếu như không phải sau này muốn thả đại chiêu, chính là muốn giấu ở trong lòng nghẹn bản thân thành biến thái, ngược lại giày vò nàng.

 

A Uyển biết, cho tới bây giờ hắn cũng không muốn hài tử, bởi vì mẫu phi ruột và kế mẫu Lý thị của hắn, hắn cảm thấy hài tử sẽ tiêu hao sinh mệnh mẫu thân, đặc biệt là thân thể của mình từ nhỏ đã yếu đuối. Mà lúc trước sở dĩ sẽ lưu lại hài tử này, cũng là bởi vì phá thai nguy hiểm quá lớn, không một đại phu nào dám cam đoan, hơn nữa hướng nghiêm trọng nói, để cho hắn không dám khinh thường vọng động, mới sẽ lưu lại hài tử này.

 

Chẳng qua là, điều kiện tiên quyết lưu lại hài tử này là nàng có thể thuận lợi sinh ra. Mà thân thể của nàng quả nhiên không chịu nổi gánh nặng, thiếu chút nữa tạo thành khó sinh, lại một lần nữa làm hắn sợ.

 

Bất quá là thời gian một buổi tối, A Uyển liền có thể cảm thấy ra vị thế tử gia này đối nhi tử thiếu chút nữa làm hại nàng khó sinh không mấy ưa thích, mặc dù cũng không đến nỗi lạnh lùng đối mặt, thế nhưng nàng nghe nha hoàn nói, giống như mỗi lần cũng chỉ là xa xa nhìn, cũng không áp sát vào, trên mặt cũng không nụ cười, cũng không biết trong lòng hắn là cái ý tưởng gì.

 

A Uyển đối với lần này cũng không có biện pháp, chỉ nghĩ, ngày sau phải nghĩ cách tiêu mất khúc mắc của hắn mới được, cũng không thể để cho hắn không ưa con của mình như vậy.

 

A Uyển liền lại lôi kéo hắn nói đông nói tây một phen, cho đến mẫu thân ôm hài tử tới, nụ cười trên mặt càng ôn nhu.

 

Vệ Huyên nhìn ở trong mắt, không khỏi hơi nhăn đầu mày lại.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thả ngoại tôn vào bên người nữ nhi để cho nàng nhìn, dư quang khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt Vệ Huyên, trong lòng không khỏi thở dài, cảm thấy mình đối với con rể này lại phải lần nữa đánh giá thấp. Tuy nói tình cảm hai phu thê tốt, thế nhưng hài tử là huyết mạch kéo dài giữa phu thê, ký thác tình cảm, tương lai thừa kế dòng dõi, tồn tại hết sức trọng yếu, làm sao có thể nói không cần là không cần?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cảm thấy, phải tìm cơ hội tiêu trừ khúc mắc của hắn mới tốt.

 

Không thể không nói, hai mẹ con nhằm vào trên sự tình Vệ Huyên, lại một lần nữa tư tưởng đồng bộ.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi chỉ nói vài lời với nữ nhi, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến nàng nghỉ ngơi, rất nhanh liền ôm hài tử đi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi vừa đi, Vệ Huyên liền áp A Uyển nằm lại trên giường nghỉ ngơi.

 

Tinh thần A Uyển có chút không xong, liền cũng không miễn cưỡng, lần nữa nằm lại trên giường, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.

 

Giấc ngủ này, trực tiếp ngủ thẳng tới lúc chạng vạng tối mới tỉnh.

 

Tuy là chạng vạng tối, thế nhưng bây giờ đã là tháng chạp, trời giá rét đông lạnh, trời tối sớm, bên ngoài sắc trời đã tối xuống, chỉ nghe gió bắc thổi dữ dội, đập vào song cửa sổ đùng đùng vang dội.

 

Sau khi nàng tỉnh lại không lâu, Lộ Vân liền chỉ huy bà tử thô sử dời một cái giường vào, đặt ở đối diện giường.

 

A Uyển ngồi ở trên giường, kỳ quái nhìn nha hoàn bà tử bận rộn, kêu Lộ Vân tới hỏi:

-“Đây là làm sao vậy?

 

Lộ Vân cung kính hồi bẩm nói:

-“Đây là thế tử phân phó, nói là buổi tối muốn nghỉ ở chỗ này với ngài.

 

A Uyển trầm mặc, sau đó nghiêng đầu nói với Thanh Nhã bên cạnh không giấu kinh ngạc:

-“Cầm cái gương tới cho ta.

 

Mọi người kinh ngạc, không biết nàng là có ý gì, đề tài này cũng nhảy đến quá nhanh.

 

Thanh Nhã cầm một cái lăng kính viễn thị cho cho nàng.

 

Lăng kính viễn thị được đánh bóng cực trơn bóng, có thể thấy rõ ràng, mặc dù nói không có rõ như kính thủy ngân, nhưng lấy công nghệ thời đại này, đã có thể để cho người nhìn rõ hình dạng của mình.

 

Người trong gương ngũ quan hình dáng vẫn như cũ, chẳng qua là màu da vàng như nến, trên mặt đốm đốm còn chưa biến mất, tóc tùy ý buộc, mặc đồ thường ở nhà, nhìn thật sự là không ra hình dạng, thậm chí có chút xấu, cùng dáng vẻ ngày xưa tạo thành tương phản, ngay cả chính nàng lúc mới nhìn cũng giật nảy mình.

 

Xấu quá!...

 

A Uyển không thể không thừa nhận, dáng vẻ này của mình, vị thế tử gia không chỉ có xem đến si mê hơn nữa còn có thể hôn xuống, quả nhiên là yêu nàng yêu đến bị bệnh xà tinh.

 

A Uyển che lại gương, không nhịn được sờ sờ mặt.

 

Thanh Nhã nhìn sắc mặt nàng, thấy động tác của nàng, ánh mắt vòng vo chuyển, nhỏ giọng nói:

-“Thế tử phi yên tâm, Dư ma ma nói, sau khi sanh hài tử, đốm đốm này rất nhanh liền sẽ biến mất, đến lúc đó bảo dưỡng thật tốt, chỉ cần bổ túc nguyên khí, bảo dưỡng tốt màu da, rất nhanh liền có thể khôi phục lại.

 

Dư ma ma là ma ma xuất thân cung đình, đối với việc bảo dưỡng dung mạo da thịt nữ tử đều có một bộ bí truyền, lúc trước khi A Uyển lấy chồng có thể bảo dưỡng ra một thân da thịt mềm mịn như tơ lụa, cũng là công lao Dư ma ma.

 

A Uyển chỉ coi như không nghe thấy, nhét gương vào dưới gối.

 

Quả nhiên, thời điểm buổi tối, sau khi Vệ Huyên rửa mặt xong, liền trực tiếp đi vào, ngồi vào cái giường đối diện.

 

-“Như A Huyên vậy... Không tốt lắm đâu?

A Uyển hàm súc nói:

-“Bây giờ ta còn đang ở cữ, trong phòng tinh khí không tan, không khỏi có chút xui.

 

Trong lòng nàng đối việc này không cho là đúng, thế nhưng cũng phải duy trì mặt mũi tôn nghiêm cho hắn, đỡ phải hạ nhân sẽ coi thường hắn.

 

-“Không có sao.

Vệ Huyên không để ý, thật sâu nhìn nàng, âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, mang theo chút quỷ dị,

-“Chỉ có nhìn thấy nàng ta mới yên tâm.

 

A Uyển không lời chống đỡ, quả nhiên lần này đã hù dọa hắn.

 

Chuyện trong phòng dĩ nhiên là không gạt được Trưởng công chúa Khang Nghi, lúc Lộ Vân kêu người chuyển giường vào, Trưởng công chúa Khang Nghi liền được tin tức.

 

-“Công chúa, như vậy không tốt đâu?

Dư ma ma có chút không đồng ý, bà cảm thấy mình sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên thấy nam nhân không coi quy củ ra gì, hết lần này tới lần khác còn làm đúng lý hợp tình như vậy,

-“Thế tử đang trẻ tuổi, không khỏi có chút cấp tính, ngài xem, có phải nên đi khuyên một chút hay không?

 

-“Từ nhỏ đến lớn, nếu như hắn đã quyết định chủ ý chuyện cần làm, ngươi gặp qua ai có thể ngăn cản hắn?

Trưởng công chúa Khang Nghi bất đắc dĩ nói:

-“Mặc dù chúng ta là trưởng bối, trên mặt hắn cũng kính trọng ta và phò mã, thế nhưng một khi hắn đã quyết định, chính là mười con trâu cũng kéo không được, nói nhiều hơn nữa, hắn ngay mặt đáp ứng, cũng không sửa đổi, có ích lợi gì?

 

Huống chi bà cũng mơ hồ cảm giác được tình cảm của Vệ Huyên đối với nữ nhi không quá bình thường, đơn giản là muốn mệnh.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi không muốn thừa nhận lúc trước mắt mình bị lệch, chỉ có thể an ủi mình, ít nhất tình cảm hai phu thê vẫn là vô cùng tốt, vô luận Vệ Huyên làm sao không bình thường, tính tình nữ nhi ôn hòa bao dung, hai người thật ra thì cũng rất xứng đôi.

 

Trưởng bối mặc kệ, hạ nhân không dám nói, vì vậy trong lúc A Uyển ở cữ, Vệ Huyên xem như chuyện đương nhiên cùng nàng ở chung.

 

Gần tới mừng năm mới, thời tiết Minh Thủy Thành lạnh tàn khốc, Địch tộc bên kia nội loạn còn chưa bình ổn, chiến sự không dậy nổi, mọi người cũng có thể an tâm qua mùa đông.

 

Vệ Huyên không có chuyện gì làm, thời điểm không có chiến sự trong quân doanh cũng không có chuyện, hắn liền ngày ngày vùi ở trong phủ, nhìn chằm chằm A Uyển ở cữ điều dưỡng thân thể, mỗi ngày giống như tên cai tù vậy, tuân thủ nghiêm ngặt dặn dò của Bạch thái y cùng Úc đại phu, trông coi A Uyển đến chặt chẽ. dưới chính sách cấp bách canh người như vậy, A Uyển cảm thấy vị thế tử gia này đã trải qua một chuyến này, ham muốn khống chế nàng đơn giản đạt tới một trình độ kinh khủng, thiếu chút nữa ngay cả nàng giải quyết nhu cầu sinh lý cũng tự thân làm, thật sự là phá độ liêm sỉ của nàng.

 

Nghĩ đến lúc trước chính mình ngủ mê man hai ngày, hầu hạ tất cả nhu cầu sinh lý của nàng đều là qua tay của hắn, A Uyển liền muốn tìm mặt tường tới đụng đụng một cái. Có chút thời điểm, cũng phải chừa cho đối phương chút hình tượng tốt đẹp thì tình cảm mới có thể lâu dài, hết lần này tới lần khác vị thế tử gia này làm theo cách trái ngược, đơn giản là bệnh xà tinh đến biến thái.

 

Rất nhanh liền đến năm mới.

 

Bởi vì A Uyển vẫn còn đang ở cữ, cho nên cái năm mới này qua rất đơn giản, có Trưởng công chúa Khang Nghi trấn giữ, A Uyển vạn sự không lo, trong phủ ngoài phủ cũng xử lý thỏa đáng.

 

Trong lúc đám người Chu phu nhân tới thăm nàng, thuận tiện cũng nói với nàng sự tình Triệu phu nhân ở năm cũ bình an sinh ra một thiên kim.

 

-“Tuy nói là nữ hài, nhưng Triệu tướng quân cũng rất yêu thương, hôm tắm ba ngày đó, còn tự mình ôm đi ra cho mọi người xem, mặc dù tư thế ôm hài tử có chút cứng ngắc, nhưng cũng nhìn ra được hắn là dụng tâm học qua.

Chu phu nhân thở dài nói:

-“Nghe nói vị phu nhân trước kia của Triệu tướng quân sinh cho hắn ba nhi tử, đều do lão phu nhân ở quê nhà dạy dỗ, hắn thật sự là không thiếu nhi tử, Triệu phu nhân có thể sinh một nữ nhi cũng là tốt.

 

Mặc dù Chu phu nhân cùng Triệu phu nhân không hợp nhau, nhưng trong lòng đối với chuyện trong nhà Triệu tướng quân cũng rõ ràng, cảm thấy với tính tình ngây thơ hồn nhiên của Triệu phu nhân, sinh nữ nhi cố nhiên có chút tiếc nuối, lại làm cho mấy nhi tử Triệu tướng quân yên tâm.

 

A Uyển nghe vào lỗ tai, biết mọi người có duyên phận mọi người, bình thường đều là cảm thán một tiếng sau liền buông xuống.

 

Theo năm mới đến, hài tử rất nhanh liền đầy tháng.

 

Suốt một tháng, A Uyển cũng vùi ở trong phòng, bị cái cai tù trông coi, hết thảy sự tình phụ nhân ở cữ, không cần nha hoàn bà tử đặc biệt nói, hắn đã làm xong xuôi mọi chuyện, không chỉ có để cho A Uyển không lời chống đỡ, cũng để cho những nha hoàn bà tử hầu hạ A Uyển cảm thấy công việc của các nàng bị nam nhân đoạt đi, thật sự là phải khóc sụt sùi.

 

Vệ Huyên mới mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, hắn tiếp tục trong bệnh xà tinh, chuyện mà nam nhân trên thế gian sẽ không làm hắn cũng làm một lần, chẳng qua là lúc đối mặt A Uyển, vẫn ôn nhu đến quỷ dị, để cho A Uyển mỗi lần ở lúc hắn nhìn chăm chú da đầu tê dại.

 

Khi còn bé cảm thấy hắn là một con Gấu Con, sau khi lớn lên cảm thấy hắn là tên trung nhị bệnh, hiện tại hắn đã thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, lại trở thành bệnh xà tinh, rốt cuộc là lúc nào tiến hóa?

 

Hôm hài tử đầy tháng, còn chưa bước qua năm mới, bất quá phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi thương lượng qua, quyết định làm đầy tháng lớn cho ngoại tôn duy nhất, mời quan viên ở Minh Thủy Thành tới ăn tiệc, mặc dù không nhiều người so với kinh thành, thế nhưng cũng cực kỳ náo nhiệt, thậm chí trực tiếp ở các khách điếm Minh Thủy Thành mở ra tiệc cơ động để cho dân chúng Minh Thủy Thành cùng nhau cùng vui.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi ra tay lớn như vậy kinh hãi rất nhiều người trong Minh Thủy Thành, bất quá những bá tánh kia rất vui khi có cơ hội cùng quý nhân cùng vui —— ăn miễn phí không ai không thích, rối rít tới cổ động.

 

Hài tử đầy tháng, cũng chứng minh rốt cuộc A Uyển ra tháng, có thể tắm rửa thân mình sạch một bữa.

 

Mặc dù thời tiết giá rét, thế nhưng nàng trời sanh tính thích sạch, một tháng không thể đụng vào nước hết sức khổ sở, vào lúc này rốt cuộc có thể đụng nước, dưới sự hầu hạ của  nha hoàn, nàng rửa sạch toàn thân hai lần, tóc cũng cẩn thận chà xát một lần.

 

Chờ lúc nàng tắm xong đi ra, bà vú cũng ôm hài tử đã đút no sữa tới.

 

Qua một tháng, hài tử rõ ràng trưởng thành một ít, mặc dù vẫn là ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, thế nhưng tình cờ cũng sẽ mở mắt nhanh như chớp chuyển, phảng phất đang nhìn người, tình cờ cũng sẽ tự mình khạc bong bóng chính mình chơi đến vui vẻ.

 

Dùng Trưởng công chúa Khang Nghi tới nói, đứa nhỏ này rất dễ nuôi, không cần lo, thậm chí mỗi ngày La Diệp đều phải đi qua nhìn nhiều lần, ôm một cái mới được.

 

A Uyển ôm lấy nhi tử, quay đầu nhìn một chút, liền nói với bà vú cùng Thanh Hoàn coi chừng bên cạnh:

-“Các ngươi đến giữ cửa, có người tới liền nói cho ta biết một tiếng.

 

Kêu mọi người đi ra bên ngoài, chỉ để lại Thanh Nhã hầu hạ, A Uyển liền bắt đầu cởi áo cho hài tử bú.

 

Thanh Nhã có chút bận tâm nói:

-“Thế tử phi, tốt như vậy sao? Lấy thân phận của ngài, cũng không cần tự mình cho hài tử bú, hơn nữa tựa hồ thế tử cũng không thích ngài như vậy…..

 

-“Không có sao, mặc dù sữa của ta không nhiều, thế nhưng có một chút, mỗi ngày đút hắn uống vài hớp là được. Ta nghe người ta nói, sữa mẹ rất tốt cho hài tử.

 

Cho nên, lúc trước A Uyển không có uống thuốc Bạch thái y kê, muốn cho hài tử có thể uống thêm chút ít sữa mẹ, mặc dù không nhiều, nhưng cũng là sữa mẹ.

 

Lúc trước hài tử được đút no rồi, cho nên uống không nhiều, rất nhanh liền không uống, mở đôi mắt, giương cái miệng nhỏ nhắn phấn non nớt thẳng nhìn nàng chằm chằm.

 

A Uyển nhìn thấy mở cờ trong bụng, cho dù biết bây giờ thị lực của hài tử còn chưa có phát triển hoàn toàn, là chưa nhìn thấy đồ vật, nhưng vẫn là thật vui vẻ, cảm thấy hài tử biết hơi thở của nàng.

 

Hai mẹ con đang vui vẻ nhìn nhau, bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn thỉnh an gọi “Thế tử”, A Uyển hoảng hốt che lại vạt áo, sau đó bình tĩnh ôm nhi tử, nhìn phụ thân hài tử vén mành tiến vào.

 

Vệ Huyên thấy dáng vẻ nàng ôm hài tử, giống như mỗi lần trước vậy, trong mắt có thứ gì đó lướt qua, tốc độ quá nhanh, mỗi lần A Uyển thấy cũng coi như là ảo giác của mình, là nàng suy nghĩ nhiều bổ não thôi.

 

-“A Huyên, mau tới đây nhìn, nhi tử đã biết nhìn người.” A Uyển dùng giọng nói vui thích nói.

 

Vệ Huyên đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, tùy ý nhìn xuống, dùng âm thanh rất lãnh đạm đáp một tiếng, tựa hồ không quá để ở trong lòng.

 

A Uyển trong lòng có chút bất đắc dĩ, lại nói:

-“Đúng rồi, ta vừa rồi nghe nói Từ quản sự tới, chắc là trước năm liền xuất phát tới đây, thật là khổ cực hắn. Hắn mang thứ gì tới? Phụ vương có nói với A Huyên việc đặt tên cho hài tử không?

 

-“Lần này tới vội vàng, còn không có.

Vệ Huyên lơ đễnh nói:

-“Hài tử hoàng gia đều là lúc đầy tháng mới lấy đại danh.

 

-“Vậy cũng phải cho hài tử cái nhũ danh để kêu, đúng không?

A Uyển cười khanh khách hỏi, có dụng ý khác nói:

-“Không bằng trước A Huyên đặt cái nhũ danh cho nhi tử đi, A Huyên nói tên gì thì tốt?

 

Nàng đặc biệt dẫn dắt hắn, muốn cho hắn hỗ động với hài tử nhiều chút, hóa giải tâm kết.

 

Vệ Huyên yên lặng chốc lát, nói:

-“Đòi nợ!

 

A Uyển:

…..

 

P/S: Các bạn nhấn vào "...đây..." để lấy pass vào những chương kế nhé!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 03/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts