Sủng Thê Như Lệnh - Chương 200


☆, Bánh bao nhỏ có tên, không phải ‘đòi nợ’.

Edit + Beta: Đào Mai

 

Cuối cùng hai phu thê thảo luận không có kết quả, không giải quyết được nhũ danh của hài tử.

 

A Uyển cảm thấy, cũng không thể thật theo tâm tình vị thế tử gia này gọi “Đòi nợ”, vậy coi như là khôi hài, cũng sẽ để cho người đời biết hắn không ưa nhi tử của mình, A Uyển mới không cho phép loại chuyện như vậy phát sinh. Vị thế tử gia này là không trông cậy nổi, không bằng trông cậy vào công chúa mẫu thân cùng phò mã phụ thân tương đối khá, tin tưởng nhất định ông hết sức vui vẻ.

 

Vì vậy, chờ lúc Trưởng công chúa Khang Nghi cùng La Diệp sang đây xem nàng, A Uyển liền ôm hài tử ngồi ở trên kháng sát cửa sổ, cười ngọt ngào như mật với phụ mẫu, mời bọn họ lấy cái nhũ danh cho hài tử.

 

-“Đại danh là phải chờ lúc hắn một tuổi, do tổ phụ hắn lấy, cho nên chúng ta thương lượng, nhũ danh liền do phụ thân mẫu thân hai người giúp lấy một cái trước để kêu.” A Uyển giải thích.

 

Vệ Huyên đang ngồi kế bên, đối với lời của A Uyển từ chối cho ý kiến.

 

Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong thì hết sức vui vẻ, La Diệp thuần thục ôm lấy hài tử, thấy nó còn chưa ngủ, liền đưa tay trêu chọc, cười nói:

-“Tuy là nhũ danh, cũng không thể hàm hồ, cho ta nghĩ đã.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi buồn cười nhìn ông, kể từ sau khi hài tử sinh ra, trượng phu liền ở trong trạng thái phấn khởi, đại danh nhũ danh liệt kê ra một đống, tựa như không có một cái hài lòng, lấy quyển《 thuyết văn giải tự 》 mang tới từ kinh thành lật lại lật, tựa như không có một cái hợp ý.

 

Thấy trượng phu lại bá chiếm ngoại tôn không buông, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không cướp với ông, nhìn sắc mặt A Uyển một chút, nhẹ nhàng nói:

-“Sắc mặt vẫn còn có chút kém, phải cẩn thận dưỡng, phải nghe lời của đại phu, đặc biệt là không thể kén ăn.

 

Sau đó nói với Vệ Huyên:

-“A Huyên hãy yên tâm, lần này A Uyển nhân họa đắc phúc, sau này tất nhiên sẽ khỏe mạnh.

 

Vệ Huyên rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói:

-“Cô cô nói phải.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thấy dáng vẻ hắn nhàn nhạt, không nhịn được nhìn thẳng vào mắt nữ nhi, trong mắt nhau đều thấy được bất đắc dĩ. Các nàng tình nguyện Vệ Huyên cho chút phản ứng, cũng đừng không nóng không lạnh như vậy, nhìn liền phát sầu. Để cho một người tánh khí nóng nảy nghẹn thành dáng dấp không nóng không lạnh như vậy, suy nghĩ một chút đã cảm thấy đáng sợ, còn không bằng hắn dứt khoát một chút.

 

Nói vài lời thôi, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi liền đứng dậy rời đi, nói với A Uyển:

-“Con vẫn còn đang dưỡng thân thể, không thích hợp vất vả, hài tử có nương chăm sóc, không cần phải lo lắng, nghỉ ngơi thật tốt là được.

 

Mặc dù A Uyển muốn chính mình nuôi dưỡng hài tử, thế nhưng cũng biết tình huống của mình bây giờ, tinh thần không tốt, hơn nữa thấy phụ mẫu yêu thích hài tử như vậy, suy nghĩ một chút tuổi tác của bọn họ, cũng cảm thấy để hài tử nuôi ở bên cạnh họ, để cho bọn họ giải quyết tịch mịch cũng tốt, huống chi nàng cũng không phải không thấy được, không phải đi thêm vài bước đường thôi sao.

 

Chờ đưa cha mẹ cùng hài tử đi xong, A Uyển lại cùng Vệ Huyên nhìn lẫn nhau, yên lặng không nói gì.

 

Hồi lâu, vẫn là A Uyển không chịu nổi ánh mắt quỷ dị của hắn, nhắm mắt nói:

-“Hôm nay đã hết ở cữ, ta cũng nhẹ nhàng rất nhiều, chúng ta trò chuyện với nhau đi.

 

Vệ Huyên nhìn nàng, hỏi:

-“Nàng muốn nói cái gì?

 

Quyền chủ động cũng giao cho nàng.

 

A Uyển lần nữa không lời chống đỡ.

 

Dĩ vãng đều là nàng trầm tâm, tính nhẫn nại mười phần chờ đợi sự tình phát triển. Thế nhưng bây giờ lại phong thuỷ thay phiên chuyển, từ là người tính tình nóng nảy nhất bây giờ vị thế tử gia này lại trầm tâm, dáng vẻ để tùy nàng muốn nói gì thì nói, còn hắn thì lù lù bất động.

 

A Uyển không nói gì một lát, sau đó nói:

-“Quên đi, ta muốn nghỉ ngơi.

 

Sau khi Vệ Huyên nghe xong, liền gọi nha hoàn đi vào hầu hạ bọn họ rửa mặt, lại chuẩn bị bình nước nóng và mấy thứ hong ấm chăn.

 

Rửa mặt thay quần áo xong, hai phu thê lên giường đi ngủ.

 

Sau khi hài tử đầy tháng, A Uyển cũng kết thúc ở cữ, hai phu thê cùng giường cũng không cần tị hiềm cái gì, chẳng qua là ác lộ còn chưa bài thanh, dĩ nhiên là cái gì cũng không thể làm. Loại chuyện như vậy Vệ Huyên so với A Uyển cái người trong cuộc còn rất rõ ràng, dĩ nhiên là cái gì cũng sẽ không làm, chỉ là muốn ôm nàng ngủ thôi.

 

Khi hắn ôn ôn nhu nhu hôn mí mắt nàng thì, A Uyển không nhịn được nói thầm:

-“Xấu như vậy, chàng cũng hôn được…..

 

Vệ Huyên rất tự nhiên ở trên mặt nàng hôn nhiều mấy cái, mới nói:

-“Xấu sao? Giống như những tướng sĩ trên chiến trường bị thương, vết thương trên mặt bị thối rữa mới xấu.

 

A Uyển bị hắn nghẹn đến không chịu nổi, lại lấy mình và những tướng sĩ bị thương so sánh xấu xí, cũng mất công hắn có thể mặt không đổi sắc nói ra.

 

Nàng dựa đầu ở hõm vai hắn, dây dưa tay chân có chút lạnh băng đến trên thân mình ấm áp của hắn, thoải mái thở ra. Đại phu nói sau khi nàng sinh hạ hài tử nguyên khí tổn thương nặng nề cũng không phải là gạt người, một tháng qua, tay chân của nàng so với thời điểm trước kia băng lạnh hơn chút, nằm ở trong chăn nếu như không có bình nước nóng sẽ lạnh đến không ngủ được, mỗi ngày thời gian ngủ cũng so với lúc trước thêm một canh giờ, tinh thần cũng không quá tốt.

 

-“A Huyên, có phải chàng rất tức giận hay không? Phải tức giận liền giận ta đi, tốt xấu là ta kiên trì sinh hạ hài tử, không liên quan tới hài tử.” A Uyển mềm giọng nói.

 

-“Không có.

Hắn cứng rắn trả lời,

-“Ta làm sao sẽ giận nàng hả? Đừng loạn tưởng.

 

Nếu không phải tức giận, giọng điệu tại sao cứng rắn như vậy? Hơn nữa nói hời hợt như vậy, nói cũng không nói hài tử, rõ ràng vẫn là không thích.

 

-“Phụ thân ta nói, hình dáng hài tử giống ta đấy, lông mày, ánh mắt, lỗ mũi, miệng…..

 

-“Lời của Nhạc phụ nàng cũng tin?

Vệ Huyên chê cười nói:

-“Nó nhỏ như vậy, lông mày cũng chưa có mọc, làm sao nhận ra giống ai? Ánh mắt nho nhỏ, lỗ mũi và miệng cũng nho nhỏ, làm sao nhìn ra được giống ai? Không giống nàng!

 

Hắn chém đinh chặt sắt nói.

 

A Uyển đập hắn một cái,

-“Ta nói giống là giống! Tốt xấu xem ở phân thượng hình dáng hài tử giống ta, chàng phải nhìn hài tử nhiều hơn, phải ôm hài tử nhiều hơn.

 

-“Thật không giống!” Vệ Huyên vẫn cảm thấy nó không giống A Uyển, rõ ràng là giống mình nhiều, một tên quỷ đòi nợ.

 

Vấn đề hài tử giống ai hai phu thê nói hơn nửa canh giờ….., cuối cùng vẫn là A Uyển nhịn không được, từ từ ngủ thiếp đi, không thể cùng hắn tranh rõ ràng. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Rất nhanh liền tới nguyên tiêu, năm nay chính là Văn Đức 25.

 

A Uyển buồn bã, Văn Đức 25 không biết sẽ là cái dạng năm gì, những người trong kinh lại như thế nào. Năm ngoái Trưởng công chúa Khang Bình cùng Mạnh Phong đưa Mạnh Tự hồi Dương Thành xong, ở ít ngày, liền hồi kinh, ngày nay mọi người đều là thư từ qua lại, lời có thể nói thực tại không nhiều, cũng không biết hiện tại thế cục ở kinh thành như thế nào? Những người đó thì như thế nào?

 

Bất quá đảo mắt thấy phụ mẫu chuyển quanh nhi tử nàng, dáng vẻ hài lòng, A Uyển lại may mắn công chúa mẫu thân cùng phò mã phụ thân chạy tới, ít nhất đặt ở trước mắt nhìn cũng an tâm một ít.

 

Qua nguyên tiêu, bánh bao nhỏ A Uyển sinh rốt cuộc có nhũ danh, là La Diệp đặt, tên là Trường Cực.

 

Trường, là dài cũng là xa xăm.

 

Cực, là tận cùng.

 

Trong《 thuyết văn giải tự 》 hai chữ đều có ngụ ý này, có ý vững chắc trường thọ. La Diệp lấy hai chữ này, là nói hài tử sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh lớn lên.

 

A Uyển nghe hết sức vui mừng, thế nào cũng so với “Đòi nợ” tốt hơn mười triệu lần, cũng sẽ không để cho người ta cảm thấy buồn cười. Ngược lại Vệ Huyên nghe không để ý, ngầm vẫn lẩm bẩm là “Đòi nợ”, để cho A Uyển mỗi lần nghe liền phải trừng hắn, chính hắn ngược lại không đến nơi đến chốn, kiên trì nhi tử chính là tên đòi nợ.

 

Tiểu Trường Cực được Trưởng công chúa Khang Nghi chăm sóc cực kỳ tỉ mỉ, mỗi ngày A Uyển đều muốn ôm mấy cái, nhìn hắn một ngày đổi một cái dạng lớn lên, trong lòng rất mềm mại, có lúc không nhịn được hôn mấy cái, hôn đến nó chu miệng phun bong bóng kháng nghị mới thôi.

 

Hạ tuần tháng giêng, là ngày đầy tháng nữ nhi Triệu tướng quân, mặc dù thời tiết lạnh, A Uyển vẫn cho người chuẩn bị lễ vật đóng xe tự mình đi một chuyến.

 

Thấy A Uyển tới, người trong phủ Triệu tướng quân cực kỳ nhiệt tình, dẫn nàng đi chỗ Triệu phu nhân.

 

Lúc này Chu phu nhân, Tiền phu nhân cùng mấy vị quan phu nhân Minh Thủy Thành đều ở đây, lúc thấy nàng rối rít đứng dậy hành lễ.

 

A Uyển ngồi vào trên ghế nha hoàn dọn tới, trước tiên nhìn xem nữ nhi Triệu tướng quân, cũng là nho nhỏ một cục, màu da vẫn là đặc biệt hồng nộn của trẻ sơ sinh, trên đầu tóc máu có chút biến vàng lưa thưa, không giống Tiểu Trường Cực của nàng đen nhánh sáng bóng, nhìn liền vui vẻ. Cái này đại khái là tâm tình làm mẫu thân, đối lập so sánh, thế nào cũng cảm thấy hài tử của mình đáng yêu.

 

Xem xong hài tử, A Uyển ngoài miệng khen ngợi, cũng đưa ra khóa vàng trường mệnh và các thứ cho nữ hài, khóa vàng kia phân lượng mười phần, nhìn một cái chính là tỉ lệ vàng ròng, các loại chuỗi ngọc vòng cổ khác phối hợp, còn có một ít đồ chơi cho tiểu cô nương, mặc dù số lượng không nhiều, lại không có cái nào không phải là tinh phẩm.

 

-“Thế tử phi quá khách khí, nàng tiểu nhân gia, làm sao có thể chịu nổi may mắn như vậy?” Triệu phu nhân ngoài miệng khách khí, nhưng nhìn về phía nữ nhi được bà vú ôm, cũng là gương mặt hiền từ.

 

A Uyển hé miệng cười,

-“Có cái gì chịu nổi hay không chịu nổi, bất quá là chút vật ngoại thân thôi.

 

Nói xong, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt của Triệu phu nhân, nhất thời trong lòng có chút bi phẫn.

 

Nhìn một chút, đồng dạng là sinh con, người ta sinh con xong thì châu tròn ngọc sáng, màu da đỏ thắm bóng loáng, đốm đốm cũng không có, cùng nàng hình thành mãnh liệt đối lập. Hoặc là đây cũng là sinh nam mẹ xấu, sinh nữ mẹ đẹp đi.

 

Đại khái là bị Triệu phu nhân kích thích, sau khi trở về, A Uyển liền bắt đầu kế hoạch bảo dưỡng cùng giảm cân, muốn trừ phao bơi trên bụng. Mặc dù vị thế tử gia kia bị bệnh xà tinh đến đôi mắt bị dán lại, không nhìn ra nàng xấu, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy mình rất xấu, cũng lo lắng sẽ ảnh hưởng tình cảm phu thê.

 

Kiếp trước nghe người ta nói, nam nhân đều là động vật mang tính thị giác, thê tử xinh đẹp như hoa tự nhiên vui lòng, cho dù thê tử là vì bọn họ sinh con khiến cho vóc người biến dạng, trong lòng cũng không phải là không có những ý nghĩ khác. Đặc biệt là nữ nhân làm mẫu thân, lo liệu chuyện nhà dễ dàng già nua, không so được trước khi xuất giá xinh đẹp tự nhiên, có bao nhiêu nam nhân thành danh thì, đều vứt bỏ bà thím già trong nhà cưới nữ nhân khác trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp cũng là nguyên nhân này.

 

A Uyển lại cùng Liễu Tiêu bắt đầu đánh quyền.

 

Nói đến Liễu Tiêu, A Uyển trong lòng cũng có chút ý tưởng, trong lòng biết chính mình giữ lại Liễu Tiêu đủ lâu, là phải tìm thời gian để cho nàng cùng sư huynh nàng thành hôn.

 

Liễu Tiêu cùng sư huynh nàng Liễu Cương là cô nhi, được trang chủ Nghĩa Quyền Trang thu dưỡng, quan sư phụ tên. Trước kia Liễu Cương luôn luôn tại Đông cung truyền thụ Thái tử tập quyền rèn luyện thân thể, sau đó chiến sự nổi lên ở Bắc địa, được Thái tử phái đến biên cảnh đi kiếm quân công.

 

Liễu Cương là người có bản lãnh, cộng thêm Thái tử ngầm thao tác, người phía dưới cũng cho mấy phần mặt mũi, rất nhanh liền ở trong quân Khánh Hòa Thành trở thành một giáo úy nho nhỏ.

 

Khánh Hòa Thành cách Minh Thủy Thành cở sáu bảy ngày lộ trình, nếu để cho Liễu Tiêu từ Minh Thủy Thành gả đến Khánh Hòa Thành, cũng là được.

 

A Uyển cân nhắc chuyện này một lần, liền nói với mẫu thân.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong, cực kỳ đồng ý, nói:

-“Những năm này nếu không phải hai sư huynh muội bọn họ, thân mình con và Thái tử cũng sẽ không khôi phục nhanh như vậy, cần phải thật sự cảm tạ người ta.

 

Sau đó liền nói với Dư ma ma:

-“Đến lúc đó chúng ta cũng thêm trang cho nàng, để cho nàng thuận lợi vui vẻ xuất giá.

 

Dư ma ma đến gần hứng thú cười nói:

-“Tự nhiên phải là như vậy, nếu công chúa không yên tâm, liền giao hôn sự Liễu Tiêu cô nương cho lão nô đi làm.

 

A Uyển nghe xong hết sức vui mừng, Dư ma ma là người đắc lực bên cạnh mẫu thân, làm việc thoả đáng, lại rất có mặt mũi, nếu có thể do bà ra mặt lo liệu hôn sự Liễu Tiêu, người ngoài nhất định không dám xem nhẹ Liễu Tiêu, chờ Liễu Tiêu đi Khánh Hòa Thành, những quan phu nhân kia tự nhiên cũng phải cho Liễu Tiêu mấy phần mặt mũi, không để cho nàng bởi vì thân thế mà bị xa lánh khắp nơi.

 

Thương nghị với công chúa mẫu thân xong, A Uyển liền gọi Liễu Tiêu tới, nói chuyện này với nàng.

 

Liễu Tiêu trong lòng cực kỳ vui mừng, trên mặt lộ ra chút ngượng ngùng, trực tiếp quỳ xuống dập đầu với A Uyển, nghiêm túc nói:

-“Nếu không phải Thái tử điện hạ, thế tử cùng thế tử phi, công chúa nâng đỡ, sư huynh muội chúng ta làm sao có hôm nay? Ngày khác chỉ cần thế tử phi có phân phó, Liễu Tiêu nào dám không theo.

 

Nghe lời nói tràn đầy nghĩa khí giang hồ của Liễu Tiêu, A Uyển không nhịn được cong môi cười, kêu Thanh Nhã đỡ nàng dậy, cười nói:

-“Đây là ngươi nên được, đến lúc đó ta cũng thêm trang cho ngươi, muốn cho ngươi thuận lợi vui vẻ gả đi Khánh Hòa Thành, cũng toàn tình nghĩa những năm gần đây.

 

Liễu Tiêu mắc cỡ che mặt đi.

 

Chờ sau khi Liễu Tiêu đi, A Uyển bưng chung trà, ánh mắt lại dời đến trên người mấy nha hoàn bên cạnh, trong lòng thở dài, đột nhiên có chút không muốn. Trừ Thanh Bình, Thanh Nhã, Thanh Hoàn, Thanh Sương cũng đến tuổi, bất kể là thả ra ngoài, hay là gả người, cũng phải có cái chương trình.

 

Lập tức bên người phải đi nhiều người như vậy, A Uyển trong lòng cực kỳ không muốn, không khỏi có chút buồn buồn không vui, chẳng qua là không muốn, vẫn là phải kêu Tạ ma ma đến, cùng bà thương nghị sự tình mấy cái Thanh. Tạ ma ma cùng bốn cái Thanh tình cảm sâu đậm, loại chuyện như vậy giao cho Tạ ma ma đi hỏi là thích hợp nhất.

 

Chờ Tạ ma ma lĩnh mệnh rời đi, A Uyển tiếp tục rầu rĩ mà nằm.

 

Vệ Huyên từ quân doanh trở về, thấy nàng tinh thần không tốt, không khỏi hỏi:

-“Làm sao vậy?

 

A Uyển liền nói hôn sự Liễu Tiêu cùng sự tình bốn cái Thanh cùng hắn, Vệ Huyên dừng lại, sau đó không có bày tỏ gì, bất kể là Liễu Tiêu hay là mấy người Thanh Nhã, ở trong mắt hắn cũng chỉ là đại biểu cái tên, cái dáng dấp gì, cái tính tình gì, vân vân….., hắn một mực không thèm biết, cũng không để ở trong lòng. Chẳng qua là nếu khiến cho tâm tình A Uyển không tốt, hắn lại có chút chú ý.

 

Vệ Huyên cởi xuống áo khoác bị mưa xuân làm ướt trên người, thay một cái áo lụa tơ tằm, ngồi xuống bên cạnh nàng, theo thói quen ôm nàng vào trong lòng sờ tay của nàng, sau đó từ trong tay áo lấy ra một phong thư, nói:

-“Tiểu hoàng thúc gởi thư.

 

-“Vinh Vương?

 

A Uyển sửng sốt một chút, vị mập mạp này không phải đã ẩn thân rất lâu rồi sao? Nàng đều đã sắp quên Vinh Vương trước kia rất sống động, tự năm ấy hắn rời kinh thì, nghe nói du sơn ngoạn thủy khắp nơi, làm đủ sự tình một Vương gia tiêu dao, để cho nàng rất hâm mộ.

 

Chẳng qua là, tính tuổi tác, Vinh Vương ngày nay đã hai mươi mấy, còn không có Vương phi.

 

-“Đúng, tiểu hoàng tôn nói hắn tìm được mỹ nhân thiên tiên của hắn, muốn nghênh nàng làm phi.

Vệ Huyên trên mặt hiện lên chút ý cười,

-“Chờ tiểu hoàng thúc thành thân xong, Hoàng thượng liền để cho hắn tiếp quản phủ Nội vụ.

 

Tin tức có chút nhiều, để cho A Uyển trong lúc nhất thời kinh sợ.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 06/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts