Sủng Thê Như Lệnh - Chương 202

☆, Một con ma bệnh lại có lực sát thương lớn như vậy!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chờ A Uyển nghe Tạ quản sự nói xong, chính nàng cũng sợ ngây người.

 

Không nghĩ tới thật sự có người thợ tài giỏi nghiên cứu ra được thuốc nổ….. đồ chơi này, thậm chí còn thay đổi hình dáng chủng loại nàng tưởng tượng trước kia. Chẳng qua là Tạ quản sự lần đầu tiên trong đời thấy được uy lực của thuốc nổ, đại khái cũng nói không rõ, chính A Uyển nghe đến mơ mơ màng màng.

 

-“Thế tử phi, nô tài mang một vị thợ trong đó tới, nếu như ngài muốn biết rõ ràng, có thể truyền hắn tới hỏi.

 

Tạ quản sự nói, mặc dù hắn không biết mấy đồ vật nổ tung lên uy lực kinh người là thế nào biến thành, nhưng cũng biết uy lực của chúng nó, nếu là dùng trong quân…..

 

Nghĩ tới đây, da đầu Tạ quản sự tê dại, nhìn về phía nữ tử ngồi ngay ngắn ở chủ vị, chỉ cảm thấy kinh khủng.

 

Ban đầu hắn từ trong nhiều quản sự được chọn trúng, tiếp theo bị phái đến Bắc địa, trong lòng cũng không phải không có ý kiến.

 

Vốn cũng chỉ cho là thế tử phi trẻ tuổi không biết chuyện, mới sẽ đem bạc đồ cưới của mình đến Bắc địa mua đất xây dựng thôn trang, người người đều không coi trọng hành vi của nàng, chỉ nói nàng là phụ nhân ở trong nhà, không thông chuyện bên ngoài, thấy Bắc địa hoang vắng đất rộng người thưa, liền ở chỗ đó mua đất xây dựng thôn trang.

 

Mặc dù trong lòng hắn cũng không đồng ý, nhưng chủ tử có lệnh, cũng chỉ phải làm hết phận sự mà quy hoạch một phen, hết tâm, ngày khác nếu không thành, cũng làm cho chủ tử hết hy vọng, đừng lãng phí bạc đồ cưới.

 

Nhưng ai biết, Tạ quản sự tới đó mới biết mặc dù khí hậu Bắc địa ác liệt, thế nhưng rất nhiều đất đen hết sức phì nhiêu, thích hợp trồng trọt một ít lương thực chịu rét. Đáng tiếc duy nhất chính là, nơi này quá gần mấy bộ lạc thảo nguyên, mùa đông hàng năm cũng sẽ phải bị những tổ kỵ binh nhỏ của các bộ lạc xuôi nam cướp đoạt sinh sự, xây dựng thôn trang ở chỗ này, không khỏi quá không an toàn.

 

Nghĩ đến những nhà quyền quý cũng là rõ ràng hoàn cảnh bắc địa này như thế nào, chỉ riêng là biên cảnh thường xuyên có chiến sự, nếu như đưa sản nghiệp đến chỗ này, cuối cùng mất nhiều hơn được, mới không ai giống như thế tử phi vậy nguyện ý phí số bạc đó.

 

Càng làm cho Tạ quản sự cảm thấy hết ý là, bất quá thời gian hơn một năm, Hoàng thượng liền phái Thụy Vương thế tử làm tướng tiên phong tới Minh Thủy Thành, để cho hắn thấy được kỳ ngộ trong đó, càng dụng tâm hơn kinh doanh tốt mấy cái thôn trang ở Bắc địa này, lấy ra chút thành tích.

 

Không nói những thứ này, Tạ quản sự trừ xử lý mấy cái thôn trang ra, còn nhận được một nhiệm vụ bí mật, đi trong dân gian thu nạp rất nhiều thợ tài giỏi, an trí bọn họ trong một cái thôn trang vắng vẻ nhất ở Gia Lăng Quan, thôn trang kia liền với một đỉnh núi, ấn theo chủ tử dặn dò, ở trong núi xây dựng nhà, để cho mấy thợ đó ở đó nghiên cứu đồ vật chủ tử sao chép trong một quyển sách nhỏ, thuận tiện vây đỉnh núi đó lại, không cho người đến gần.

 

Trong vòng trăm dặm chung quanh đỉnh núi đều không có người ở, cũng bởi vì địa thế nơi này gập ghềnh mà hoang vu, bình thường ít có người tới, đưa đến bên kia xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không quá chọc cho người chú ý.

 

Mấy năm này, Tạ quản sự thường nghe quản sự ở thôn trang Gia Lăng Quan hồi báo nói tình cờ sẽ nghe được tiếng nổ mạnh đáng sợ, cũng thường có chuyện thợ bị thương, trong lòng hắn cũng mò không ra rốt cuộc là làm cái gì, chỉ có thể lên tiếng trấn an, tự mình chạy đi xem mấy lần, phát hiện mặc dù mấy người thợ đó bị thương, nhưng bởi vì bọn họ cho tiền tử cùng đãi ngộ quá tốt, cũng không sinh ra cái ý niệm lùi bước, ngược lại cũng hết sức tích cực tham dự vào nghiên cứu.

 

Hơn nữa may mắn là, đại khái là trong quyển sách đó đem rất nhiều chuyện phải chú ý cặn kẽ liệt kê ra, lại phái người đặc biệt theo dõi, thợ không dám tùy ý khảo nghiệm, ấn theo trong sách phân phó những việc cần chú ý mà hành động, ngược lại không có gây ra án mạng.

 

Nhìn nữ tử ngồi ngay ngắn ở phía trên, Tạ quản sự chậm rãi cúi thấp đầu, trong lòng không thể không thầm khen, cảm thấy mặc dù vị thế tử phi này không lên tiếng, thế nhưng mọi chuyện thật sớm đã nắm giữ ở trong lòng bàn tay, để cho chuyện phát triển theo phương hướng mà nàng dự đoán, càng suy nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng.

 

Chẳng qua là suy nghĩ qua đi, trong lòng Tạ quản sự lại một trận hừng hực.

 

Hắn không sợ cùng một chủ tử biết xử sự, chỉ sợ cùng một chủ tử không bản lãnh chỉ muốn gìn giữ cái đã có. Hiện tại hắn còn trẻ tuổi, cũng có dã tâm của mình, muốn xuất đầu, mà chuyện chủ tử giao phó hắn, không thể nghi ngờ để cho hắn nhìn ra lợi hại cùng kỳ ngộ trong đó. Chỉ cần hắn thức thời thông minh một chút, không chỉ có không cần lo lắng bị diệt khẩu, ngược lại tương lai có nhiều chỗ tốt.

 

Tạ quản sự rũ mắt, chờ nữ tử phía trên mở miệng.

 

Hồi lâu, mới nghe được nàng nói:

-“Tạ quản sự cực khổ, trước tiên quản sự ở lại trong phủ đi, nghỉ ngơi thật tốt.

 

Nói xong, liền gọi Thanh Hoàn ở ngoài cửa tới, để cho nàng dẫn Tạ quản sự đi nghỉ ngơi, thuận tiện chuẩn bị một bàn tiệc rượu.

 

Tạ quản sự tạ ân, liền đi theo nha hoàn.

 

Trên đường đi khách viện, Tạ quản sự mặt nghiêm túc hiếm khi lộ ra nụ cười, nói với Thanh Hoàn đang dẫn đường:

-“Lại phải làm phiền Thanh Hoàn cô nương.

 

Thanh Hoàn hé miệng cười với hắn, bên má mơ hồ lộ ra hai cái lúm đồng tiền, cười nói:

-“Tạ quản sự khách khí, nô tỳ cũng chỉ là nghe thế tử phi phân phó thôi.

 

Nhiều liền không nói nữa.

 

Mỗi lần Tạ quản sự tới Minh Thủy Thành, trong mười lần có năm lần là Thanh Hoàn ra mặt đưa đi khách viện, cùng Thanh Hoàn cũng có thể qua lại mấy câu nói. Chẳng qua là hai người một là đại nha hoàn bên cạnh nữ chủ nhân, một là quản sự trong thôn trang, bình thường cũng không có lui tới, mới lạ khách khí một ít, cũng không có chỗ để vượt rào.

 

Chờ đến khách viện, Thanh Hoàn khom người với hắn, liền đi phân phó người chuẩn bị nước nóng rửa mặt cùng quần áo sạch sẽ, đồng thời lại tự mình đi phòng bếp phân phó đầu bếp chuẩn bị một bàn rượu ngon cùng thức ăn ngon đưa tới.

 

Chờ nàng làm xong, lúc trở lại khách viện, liền thấy Tạ quản sự đã rửa mặt xong, mặc trên người áo màu xanh thạch ngồi ở đàng kia, thấy nàng mang theo nha hoàn đưa rượu và thức ăn đi vào, vội đứng dậy cám ơn.

 

-“Tạ quản sự không cần khách khí, ngài dùng bữa trước đi, sau đó lại nghỉ ngơi.

 

Chỉ huy bọn nha hoàn bày rượu và thức ăn lên trên bàn, Thanh Hoàn lại cúi người với Tạ quản sự, liền muốn cáo từ rời đi.

 

-“Thanh Hoàn cô nương xin chờ một chút.” Tạ quản sự đột nhiên mở miệng nói.

 

Thanh Hoàn xoay người nhìn hắn, mỉm cười ý bảo hắn mở miệng.

 

Nha hoàn có thể được chọn đến hầu hạ bên cạnh nữ nhi của công chúa, đầu tiên nhan sắc chính là không tệ. Thanh Hoàn xinh đẹp dễ thương, lúc mỉm cười một đôi lúm đồng tiền như ẩn như hiện, thêm mấy phần khả nhân*, riêng phần khí độ đó, không phải nữ nhi của gia đình tầm thường so với được, nói ra còn tưởng rằng là tiểu thư quan gia.

 

Tạ quản sự thấy trong lòng rung động, sờ cây trâm bạch ngọc trong tay áo bị hắn vuốt ve không biết bao nhiêu lần, tâm tư thay đổi thật nhanh, lấy ra.

 

(Chú thích: khả nhân ý là người có tài đức, người tốt)

 

Hắn sắc mặt như thường cười nói:

-“Tạ mỗ tới trong phủ nhiều lần, được Thanh Hoàn cô nương chăm sóc, Tạ mỗ trong lòng vô cùng cảm kích, đây không phải là thứ tốt gì, chẳng qua là cảm tạ Thanh Hoàn cô nương chăm sóc. Không chỉ cô nương, mấy vị cô nương khác cũng có lễ vật.

 

Chỉ có phải là tự mình hắn đưa hay không thôi.

 

Thanh Hoàn thẹn thùng đỏ mặt, may là nàng cơ trí ứng biến, cũng bị cái hành động dường như cầu hôn này của Tạ quản sự làm cho tay chân luống cuống. Hết lần này tới lần khác hắn lại bận tâm thể diện của nàng, lời nói cực tốt nghe, ngay cả lễ vật cho Thanh Nhã các nàng cũng đưa ra, nếu là nàng nhận, đó là ngầm cho phép hắn cầu hôn, sợ là quay đầu sẽ tới chỗ thế tử phi cầu cưới. Nếu là nàng không nhận lấy, cũng không quan trọng, bất quá là hắn một cái quản sự muốn lấy lòng đại nha đầu hầu hạ bên cạnh thế tử phi, mấy nha hoàn khác cũng có lễ vật, cũng không tính vượt rào.

 

Không nghĩ tới hắn tâm tư kín đáo như vậy, để cho nàng nhận lấy cũng không phải, không nhận cũng không phải, trong lúc nhất thời có chút luống cuống.

 

Hồi lâu, Thanh Hoàn hơi nghiêm mặt, thi lễ với hắn, nói:

-“Vậy nô tỳ cám ơn quản sự, chẳng qua là làm phiền Tạ quản sự cũng đưa lễ vật đã chuẩn bị cho các tỷ muội ra để cho nô tỳ mang đi, cũng đỡ phải lại để cho người khác đi thêm một chuyến.

 

Tạ quản sự sửng sốt một chút, sau đó cười khổ phát hiện, mình bị nha đầu này thắng một nước cờ. Nhìn lại vành tai nàng ửng đỏ, trong lòng nổi lên vô hạn tình ý, cười vào nội thất lấy một cái tráp đỏ khắc hoa đi ra, đưa cho nàng.

 

Nhận lấy tráp xong, Thanh Hoàn như không có chuyện gì xảy ra lại cúi chào hắn một cái, liền lui ra ngoài. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Tạ quản sự đi xong, tâm tình A Uyển có chút kích động, căn bản ngồi không yên, bắt đầu ở bên trong phòng vòng tới vòng lui, lấy này bình phục tâm tình.

 

Tâm tình của nàng rất phức tạp, cũng không biết lúc trước chính mình quyết định có đúng hay không? Cho tới bây giờ đồ vật nàng muốn đã nghiên cứu ra được, nhưng tâm lại sinh khiếp đảm.

 

Bây giờ là thời đại vũ khí lạnh, thuốc nổ còn chưa dùng đến trên chiến trường, thậm chí theo nàng cho người đi dò xét biết, thế giới người hải ngoại cũng không có xuất hiện thuốc nổ dùng trong quân sự, mặc dù kỹ thuật khoa học tài nghệ người hải ngoại so với Đại Hạ tiến bộ một ít, thế nhưng đa số cũng dùng cho cuộc sống công nghệ dân gian, còn không có người đặc biệt nghiên cứu thuốc nổ. Nếu là cái này vừa mở đầu, sẽ đưa tới kết quả gì nàng đã có thể dự đoán biết, không khỏi có chút do dự.

 

Trong lúc nhất thời, nàng không nắm được chủ ý.

 

Chờ lúc bà vú theo thông lệ ôm nhi tử tới, A Uyển mới phát hiện mình ở trong phòng đi vòng vo nửa canh giờ.

 

A Uyển nhận lấy nhi tử, thấy nó vốn là híp mắt nửa ngủ nửa tỉnh, thế nhưng bởi vì đổi người ôm lập tức mở mắt tròn linh lợi, cái dáng vẻ đáng yêu này để cho nàng không nhịn được cười hôn nó một cái, buông những chuyện khác xuống, vào nội thất đi đút nó bú sữa mẹ.

 

Lượng sữa của nàng ít, căn bản không đủ tiểu tử này uống, uống xong không đủ no, liền bắt đầu kêu giống như con mèo nhỏ. A Uyển ôm nó hôn mặt nó, hôn đến nó thẳng mếu máo, mới gọi bà vú đi vào đút nó.

 

Chờ Tiểu Trường Cực uống no, A Uyển ôm nó đến trên kháng gần cửa sổ, mình ngồi ở bên cạnh, vừa trêu chọc nó vừa nghĩ chuyện lúc trước, trong lòng lại không có biện pháp, cho đến nha hoàn tới bẩm, Vệ Huyên trở lại rồi.

 

Tinh thần A Uyển rung lên, vội vội vàng vàng ngẩng đầu nhìn qua, rất nhanh liền thấy rèm bị tiểu nha đầu vén lên, Vệ Huyên mặc bộ áo gấm màu đỏ xẩm đi vào.

 

Lúc Vệ Huyên đi vào, thấy A Uyển lại ôm cái đòi nợ trong lòng thật không vui, bất quá cũng đã quen mấy ngày này A Uyển ngày ngày đều thả nhi tử ở bên người, hận không được tự mình chăm sóc, khiến cho hắn mỗi ngày trở lại liền phải đối mặt tiểu quỷ này.

 

Bất quá hôm nay A Uyển cũng không có đem hơn phân nửa tâm tư đều đặt ở trên người hài tử, mà là dùng vẻ mặt không khỏi mong đợi nhìn mình.

 

Vệ Huyên trong lòng khẽ nhúc nhích, trên mặt lại không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, vào tịnh phòng rửa mặt đổi một cái áo suông rộng rãi đi ra, ngồi xuống bên cạnh A Uyển, nhận lấy trà nha hoàn đưa tới.

 

A Uyển thấy Trường Cực híp mắt muốn ngủ, nhẹ nhàng vỗ vỗ người nó, thấy nó ngủ thiếp đi mới gọi bà vú ôm nó đi.

 

Chờ hài tử vừa đi, A Uyển liền sáp đến bên Vệ Huyên, do dự nhìn hắn.

 

-“Làm sao vậy? Thế nhưng có chuyện gì?

Vệ Huyên lôi kéo tay của nàng, hiếm khi thấy dáng vẻ nàng do dự như vậy, không khỏi suy nghĩ nhiều chút, trong lòng có chút âm u, trên mặt cũng rất là ôn hòa nói:

-“Vô luận có chuyện gì, đều có ta chống đỡ, nàng không cần lo lắng.

 

Sau đó thanh âm hắn chuyển một cái, giọng nói có chút lạnh,

-“Nếu là nàng còn nhắc đi nhắc lại phải đi Dương Thành, vậy dễ tính.

 

A Uyển bị giọng của hắn biến hóa thật sự làm cho dở khóc dở cười, thấy chung quanh không có nha đầu hạ nhân, trong lòng cái loại tâm tình kích động còn chưa bình phục, không biết tính sao liền nổi lên kích động, vội vàng nhào tới.

 

Vệ Huyên thiếu chút nữa bị nàng nhào tới trực tiếp té ngửa ở trên kháng, trắc trở mới đỡ eo nàng, nhìn kỹ mặt nàng, trong lòng rầu rĩ, vội vàng ôm lấy nàng.

 

-“A Huyên, ta nói với chàng một chuyện.

A Uyển rất nghiêm túc nhìn hắn,

-“Trong lòng ta cũng đang do dự, không biết làm thế nào mới tốt, sau khi A Huyên nghe xong phải suy nghĩ kỹ một chút mới làm quyết định.

 

Vệ Huyên thấy nàng thận trọng như vậy, trong lòng đã nghĩ đi nghĩ lại tất cả mọi chuyện, lại vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngoài miệng cũng rất thận trọng nói:

-“Nàng nói xem.

 

A Uyển ấp ủ cảm xúc, liền đem chuyện hôm nay Tạ quản sự nói cho nàng biết nói với hắn, hơn nữa đem sự tình bốn năm trước nàng kêu Tạ quản sự tới bắc địa mua đất xây dựng thôn trang hơn nữa xây cái xưởng bí mật nghiên cứu thuốc nổ toàn bộ đổ ra, đổ toàn bộ xong, liền mặt trông đợi nhìn hắn, muốn nghe một chút ý nghĩ của hắn.

 

Đột nhiên nghe xong, Vệ Huyên cũng giống vậy sợ ngây người! Sau đó, ánh mắt nhìn nàng không khỏi có chút khác thường.

 

Lúc này trong lòng Vệ Huyên kinh đào hãi lãng khó có thể bình phục, kể từ trải qua tái thế, hắn mới có thể khám phá bí mật hai kiếp của A Uyển, hai kiếp nàng đều là người dị thế, thậm chí có thời điểm từ trong lúc lơ đãng nàng lộ ra ngoài đôi câu vài lời….. biết được nơi kiếp trước của nàng, tuyệt đối không phải Đại Hạ, thậm chí là một thế giới so với Đại Hạ càng thêm kỳ lạ, mới có thể để cho nàng lấy một thân nữ giới, có thể biết làm nhiều thứ như vậy, giống như một nhà bác học, thứ gì cũng có thể nói ra miệng.

 

A Uyển như vậy thật sự làm cho hắn vừa yêu vừa vui vừa sợ, sợ nàng còn nhớ thương cái thế giới kia, cho nên một mực làm bộ không phát hiện bí mật của nàng.

 

Mà hiện tại, lần nữa A Uyển cho hắn một kinh hỉ, thật là vừa mừng vừa sợ vừa bị hù dọa.

 

Thông minh như hắn, thêm nữa được trải qua hai kiếp, tự nhiên biết A Uyển nói hậu quả một khi thuốc nổ này ra đời, hơi lơ là, liền sẽ dẫn tới một hậu quả khó có thể dự đoán, thậm chí phản ứng ở kinh thành, cũng để cho hắn không thể không phòng.

 

Vệ Huyên lập tức nói:

-“Chuyện này trước tiên để ta suy ngẫm lại, nàng không cần phải lo lắng, giao cho ta là được.

 

Rõ ràng chẳng qua là một con ma bệnh ngay cả sinh hài tử đều khó sinh, cho tới bây giờ không được thế nhân xem trọng qua, nhưng không nghĩ lực sát thương lớn như vậy, để cho tư vị trong lòng Vệ Huyên thật là khó có thể dùng lời diễn tả được.

 

Hắn thề, bản thân hai kiếp đều phải bắt lấy nàng thậm chí phải giam cầm nàng, tuyệt không liên quan tới là nàng nắm giữ lực sát thương, thuần túy chỉ là bởi vì một loại cố chấp yêu thương nàng mà thôi.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 09/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts